Siêu Cấp Trà Xanh Ở Niên Đại Văn Nằm Thẳng

chương 159: tiệc mừng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

===

Đồng Tuyết Lục ngốc, ngẩn ra một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại: "Anh nói thật chứ?"

Đôi mắt đen như mực của Ôn Như Quy nhìn cô: "Ừm."

Khóe miệng Đồng Tuyết Lục cong lên, cúi người hôn mạnh lên môi anh một cái: "Chồng em thật lợi hại!"

Cô thật sự không ngờ rằng nhanh như vậy anh có thể thăng lên vị trí phó Viện trưởng, hơn nữa còn là phó Viện trưởng viện nghiên cứu hàng đầu, đây là sự khẳng định lớn nhất của căn cứ và lãnh đạo đối với anh.

Lần trước Tưởng Bạch Hủy làm trò hạ thấp Ôn Như Quy trước mặt cô, trong lòng cô còn không vui.

Người đàn ông của cô chỉ có cô mới có thể nói, những người khác muốn hạ thấp anh xuống còn phải xem cô có vui hay không!

Ôn Như Quy nhìn cô, dịu dàng nơi đáy mắt như muốn trào ra, cánh môi lại lần nữa dán lên: "Cảm ơn em."

- -- Anh có thể có được thành tựu hôm nay, không thể không có công của cô.

Lúc trước anh phát bệnh khi nếu không phải cô không rời không bỏ thì hiện giờ anh có lẽ đã là người điên.

Nói rồi anh lại cúi người đến nữa, người cánh môi chạm vào nhau, đầu lưỡi dây dưa.

- -- Nhiệt độ không khí trong phòng chậm rãi tăng lên.

người ở văn phòng lại triền miên một hồi lâu mới dọn đồ về nhà.

===

Thời gian trao giải là ngày tháng sau, cũng chính là nửa tháng nữa, nhà Ôn Tiêu sau khi bàn bạc, quyết định chờ sau khi trao giải lại mời bạn bè thân thích đến chúc mừng.

Chẳng qua lúc đêm người trong nhà làm một bàn đồ ăn chúc mừng trước.

Ông cụ Ôn vui mừng đến nỗi râu run lên, lén lau nước mắt nhiều lần.

Chẳng qua khi ông ấy đối mặt với Tư lệnh Tiêu, ông ấy tức khắc kiêu ngạo giống như đánh giặc thắng lợi.

Chỉ thấy ông ấy giống gà trống ưỡn ngực, nhếch miệng cười nói: "Cháu trai tôi ưu tú như vậy, chủ yếu là do giống tôi."

Tư lệnh Tiêu: "..."

- -- Đây không phải câu lần trước ông ấy nói sao?

- -- Ông già này còn nói nguyên cả câu, có ý gì đây?

Ông cụ Ôn cảm thấy rất thú vị: "Nói đến thành công thì tôi giáo dục thành công, cho nên từ hôm nay trở đi, chuyện dạy dỗ thai long phượng toàn quyền giao cho một mình tôi phụ trách."

Đôi mắt Tư lệnh Tiêu lập tức trừng to: "Đồ bảo thủ nhà ông giữ mặt mũi chút đi, Như Quy ưu tú thì không sai, chẳng lẽ cháu gái tôi không ưu tú sao? đứa cháu trai cháu gái của tôi tùy tiện lấy ra đứa, có thua kém ai không hả!"

Đồng Tuyết Lục thì không cần phải nói, tiếng Anh lưu loát, nấu ăn số , người đẹp lương thiện kiếm tiền rất giỏi.

Tiêu Gia Minh tuổi trẻ tài cao, năm đều đứng nhất toàn khoa, giáo viên trong khoa đều tranh nhau muốn anh ta nghiên cứu, nhưng anh ta từ chối, vừa tốt nghiệp đã đi Thẩm Quyến gây dựng sự nghiệp.

Đồng Gia Tín là học sinh ưu tú của đại học hàng không không quân, các loại kiểm tra thể năng đều xếp hạng top , trình độ vẽ tranh còn tốt hơn cả nhà thiết kế chuyên nghiệp, tiền đồ vô lượng.

Tiêu Miên Miên, chưa đến tuổi lưu diễn từ năm ra bắc, ngôi sao nhí nổi tiếng cả nước, giọng hát còn hay hơn hoàng anh hót, đĩa nhạc bán được bán hết, tương lai tươi sáng vô cùng.

- -- Cháu trai cháu gái ông ấy có đứa nào thua kém Ôn Như Quy?

Ông cụ Ôn cười ha ha: "Tuyết Lục hiện tại là cháu dâu của Ôn gia chúng tôi, là người Ôn gia chúng tôi......"

"Đánh rắm! Ông đây là tư tưởng phong kiến gì đó!"

Tư lệnh Tiêu không phục, "Tuyết Lục chỉ kết hôn với Như Quy, không phải bán cho nhà các người, con bé vẫn là người Tiêu gia!"

Ông cụ Ôn lại cười: "Con bé không họ Tiêu, con bé họ Đồng, hơn nữa bọn nó ưu tú thì liên quan gì tới con bé, ông chẳng qua nửa đường xuất hiện nhặt được cục vàng thôi!"

Tư lệnh Tiêu trừng mắt với ông ấy, đôi mắt trừng muốn rớt ra: "... Dù sao ông cũng mơ đi, dạy thai long phượng cần do tôi phụ trách!"

Ông cụ Ôn hừ một tiếng: "Tôi nghĩ, ngày mai tôi lấp cửa sân đi, về sau nhà ông là nhà ông, nhà tôi là nhà tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng!"

Đồng Tuyết Lục: "..."

Ôn Như Quy: "..."

Vợ chồng bọn họ nhìn nhau, đều thấy được bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

Đã già hết rồi, còn như đứa trẻ, nhà bọn họ có ông già, mỗi ngày khắc khẩu, thật sự là không ầm ĩ không được.

Cuối cùng vẫn là Đồng Tuyết Lục dứt khoát đưa ra quyết định, để ông cụ Ôn dạy thai long phượng thư pháp, để Tư lệnh Tiêu dạy đứa nhỏ võ thuật, cường thân kiện thể.

Thư pháp của ông cụ Ôn nước chảy mây trôi, tạo nghệ ở lối chữ khải, lối viết thảo đều rất sâu, rất có giá trị ẩn chứa, để ông ấy dạy đứa nhỏ luyện tập thư pháp là thích hợp nhất.

Tư lệnh Tiêu cảm thấy bản thân chỉ dạy võ thuật có hơi thiệt thòi, sau khi suy nghĩ, lại bắt đầu dạy anh em thổi sáo luyện tập nhạc cụ.

Đồng Tuyết Lục cũng không hạn chế đứa nhỏ muốn làm gì, cô thấy đứa còn nhỏ, có thể tận hưởng thời gian thơ ấu vui vẻ.

Lúc chơi đùa đồng thời tìm được hứng thú yêu thích và thiên phú của mình, sao đó chuyên tâm học tập là được.

===

Thời gian nháy mắt nửa tháng qua đi.

Tưởng Bạch Hủy đã mang thai tháng, bụng nhô cao lên.

Hôm nay cô ta đi chợ mua đồ ăn với hàng xóm trở về, cả người nóng bức chảy đầy mồ hôi.

Vừa về đến nhà, cô ta lập tức mở quạt lên, mở tủ lạnh lấy quả dưa hấu ra ăn.

Mặc dù Lương Thiên Dật chỉ là nhân viên nghiên cứu bình thường, nhưng tiền lương nhân viên nghiên cứu không thấp, phúc lợi lại nhiều, hơn nữa cô ta ở Đức làm việc năm, người có cuộc sống thật sự thoải mái.

Chỉ là cô ta vừa về nước lập tức mua TV và tủ lạnh, lại mua quạt và các loại đồ điện. Vì mặt mũi nên cô ta còn mua cho cả nhà mẹ đẻ.

Bởi vậy hiện giờ trong nhà căn bản không có bất cứ khoản tiền tiết kiệm nào.

Cô ta cắt một miếng dưa hấu ngồi ở trên sô pha, mở TV, chuyển kênh, có kênh đang phát sóng trực tiếp vuổi trao giải cho nhân tài có cống hiến cho quốc gia của Quốc Vụ Viện và Quân Ủy Trung Ương.

Lúc cô ta chuẩn bị chuyển kênh đi, hàng xóm bên cạnh chị cả Vương đi đến: "Nè nè tiểu Tưởng em đừng chuyển kênh, kênh này hay, nhìn xem rốt cuộc có người nào mới được quốc gia khen thưởng."

Tưởng Bạch Hủy ở trong lòng mắt trợn trắng, mặt ngoài cười nói: "Tủ lạnh còn có dưa hấu, em lấy cho chị một miếng nha."

Chị cả Vương miệng nói không cần, nhưng dáng vẻ hoàn toàn không giống thật tâm từ chối.

Tưởng Bạch Hủy đỡ eo đi cắt miếng dưa hấu lại, nghe chị cả Vương chỉ vào TV nói: "Tiểu Tưởng em mau xem, trên này có mấy nhà khoa học, đó không phải là công việc của ông chồng nhà em sao?"

Tưởng Bạch Hủy ưỡn ngực: "Đúng vậy, bọn họ và Thiên Dật đều là nhà khoa học, đó đều là trưởng bối của Thiên Dật, có một số lãnh đạo nữa."

Chị cả Vương nhận một miếng dưa hấu cô ấy đưa, vừa ăn sột soạt vừa nói nói: "Vậy sau này ông chồng nhà em cũng có cơ hội nhận thưởng của nhà nước, được huy hiệu này kia sao?"

Vẻ mặt Tưởng Bạch Hủy kiêu ngạo: "Đó là đương nhiên, Thiên Dật nhà em ra nước ngoài là đại diện cho quốc gia, vừa về nước lại sắp xếp công việc cho anh ấy, lãnh đạo cũng vô cùng coi trọng anh ấy, khen thưởng là chuyện sớm muộn, chỉ là anh ấy thua về tuổi tác, còn quá trẻ, chị nhìn những người được khen thưởng đều có tuổi cả..."

Lời nói còn chưa nói xong, thì nghe trong TV truyền tiếng leng keng:

[Mười mấy năm qua, anh có những cống hiến to lớn trong sự nghiệp phi hành và du hành không gian cho quốc gia, quốc gia quyết định trao tặng danh hiệu vinh dự "Nhà khoa học cống hiến tiếp sức cho quốc gia" cho anh, và huân chương "Anh hùng mẫu mực", chúng tôi xin mời...... Đồng chí Ôn Như Quy!]

Giọng nói cất lên, Ôn Như Quy mặc kiểu sao Tôn Trung Sơn đi lên sân khấu.

Dáng người anh thẳng tắp, chân thon dài, khuôn mặt anh tuấn, giữa đám trưởng bối có tuổi, anh hạc trong bầy gà, vô cùng thu hút.

Chị cả Vương chỉ vào TV kêu lên: "Không đúng, tiểu Tưởng em xem đồng chí nam này nhiều nhất chỉ mới vài ba tuổi, nhìn dáng vẻ còn chưa tới , cậu ta được trao tặng một huân "chương anh hùng mẫu mực", hơn nữa cậu ta và chồng em đều là nhà khoa học."

"Em vừa rồi không phải trao thưởng này chỉ có những người có tuổi mới được thôi sao? Thế nào mà đồng chỉ nam trẻ tuổi như vậy được nhận? Tiểu Tưởng, em có đang nghe chị nói chuyện không."

Tưởng Bạch Hủy trừng lớn đôi mắt nhìn TV, đôi mắt như muốn rớt ra.

Ôn Như Quy chẳng qua chỉ mới tuổi, thế mà được trao tặng vinh dự và huân chương cao như vậy!

Lúc trước Lương Thiên Dật bị sắp xếp thành nhân viên nghiên cứu bình thường, trong lòng đố kị không thôi. Nhưng sau lại nghĩ đến Ôn Như Quy ở căn cứ công tác mười mấy năm cũng vẫn là nhân viên nghiên cứu bình thường thì trong lòng cô ta mới cân bằng hơn chút.

Lương Thiên Dật còn trẻ, đây là ưu thế lớn nhất của anh ấy, chỉ cần anh ấy một lòng làm nghiên cứu, với năng lực của anh ấy, tương lai nhất định sẽ sáng rực, thành tựu khẳng định sẽ vượt qua Ôn Như Quy.

- -- Nhưng hiện tại hiện thực lại lần nữa hung hăng tát cho cô ta một bạt tai.

Khiến đầu cô ta đầy sao, trên mặt nóng rát bừng bừng.

Cần phải là nhân tài có cống hiến rất lớn mới có thể được trao tặng vinh dự và huân chương như vậy, hiện giờ Ôn Như Quy đã đạt tới độ cao như vậy, Lương Thiên Dật còn có thể đuổi theo anh sao?

Chị cả Vương kêu vài tiếng, thấy cô ta không trả lời mình đứng lên lay cánh tay của cô ta một cái. Tưởng Bạch Hủy bị đau hô một tiếng, lúc này mới phục hồi tinh thần.

Chị cả Vương: "Tiểu Tưởng em không sao chứ? Chị gọi em vài lần mà không thấy m trả lời, còn sắc mặt của em sao đột nhiên trở nên khó coi như vậy?"

Tưởng Bạch Hủy khóe miệng cứng đờ cong cong: "Em...... Có hơi không thoải mái, em muốn về phòng nằm một chút, không thể tiếp chị được nữa."

Chị cả Vương vội vàng xua tay: "Không có việc gì không có việc gì, em không thoải mái vậy nhanh về nằm nghỉ đi."

===

Sau khi chị cả Vương đi, Tưởng Bạch Hủy đóng cửa lại, sau đó đi đến bên điện thoại, cầm lấy điện thoại bấm một dãy số nhớ kỹ trong lòng.

Điện thoại "Đô" vài tiếng thì chuyển được, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói thanh thúy: "Alo, tôi là Đồng Tuyết Lục, tìm ai vậy?"

Tưởng Bạch Hủy cần chặt điện thoại: "Tuyết Lục, là tớ, Bạch Hủy."

Đồng Tuyết Lục ngẩn ra một chút: "Bạch Hủy? Hóa ra là cậu à, đã lâu không gặp, gần đây cậu khỏe chứ?"

Tưởng Bạch Hủy: "Khá tốt, lúc trước nôn nghén ghê lắm cho nên không đi tìm mấy người."

Đồng Tuyết Lục nghe ra ý oán giận của cô ta nhưng vẫn làm bộ không nghe hiểu: "Mang thai đều như vậy, mấy tháng đầu thì nôn nghén, về sau dần dần tốt hơn. Mấy tháng này tớ bận không kịp thở, vừa thưa kiện, vừa phải chăm sóc đứa nhỏ và người già trong nhà, bận đến ốm đi mấy cân."

Tưởng Bạch Hủy dừng một chút: "Thật ra nhà cậu có tiền như vậy, công ty cậu còn kiếm được nhiều tiền như thế, cậu không cần liều mạng đến thế đâu."

Đồng Tuyết Lục trợn mắt nói dối: "Kiếm tiền chỗ nào chứ, chỉ là đủ ấm no mà thôi."

Tưởng Bạch Hủy khóe miệng cong lên: "Đúng rồi, tớ vừa rồi ở trên TV tớ thấy giáo sư Ôn được quốc gia trao tặng danh hiệu vinh dự và huân chương, chúc mừng người nha!"

"Cảm ơn."

"Giáo sư Ôn tuổi còn trẻ lại có được thành tựu như vậy, thật khiến cho người ta hâm mộ, đúng rồi, người muốn chúc mừng thế nào?"

Đồng Tuyết Lục dừng một chút: "Chúng tớ ngày mai chúc mừng ở quán rượu, chẳng qua cũng không định làm lớn, chỉ mời bạn bè thân quen."

Cô vốn dĩ không định mở tiệc chiêu đãi mời Tưởng Bạch Hủy, dù sao lòng ganh đua của Tưởng Bạch Hủy có hơi nặng, lúc trước cô nghe Ôn Như Quy nói về chuyện của Lương Thiên Dật, cô lo lắng Tưởng Bạch Hủy lại đây trong lòng sẽ không thoải mái.

Chỉ là lúc này cô ta đã chủ động gọi điện thoại đến thì cô cũng không thể giấu diếm tiếp nữa.

Trong lòng Tưởng Bạch Hủy có chút không thoải mái, vẻ mặt uất ức nói: "Nếu như tớ không gọi cuộc điện thoại này, có phải cậu định không mời tớ luôn đúng không?"

Đồng Tuyết Lục cười nói: "Đương nhiên không phải, tớ vốn dĩ định ngày mai bảo Tuấn Lực trực tiếp đến nhà đón cậu lại đây, không nghĩ tới cậu vội gọi đến như vậy."

Tưởng Bạch Hủy lại lần nữa mắt trợn trắng, căn bản không tin lời cô nói.

Chẳng qua ai cũng không có nói toạc ra, Đồng Tuyết Lục nói cho cô ta biết thời gian buổi tiệc, Tưởng Bạch Hủy nói bản thân tự qua là được.

===

Đến ngày hôm sau.

Trong phòng VIP quán rượu giăng đèn kết hoa, bên trong náo nhiệt vô cùng.

Tưởng Bạch Hủy đi vào, nhìn thấy người đàn ông đang ôm bả vai Ôn Như Quy, tươi cười chúc mừng anh.

"Như Quy thật sự hâm mộ anh, tôi nằm mơ đều cũng muốn được quốc gia trao tặng danh hiệu vinh dự như vậy, hy vọng lúc tôi đến tuổi có thể đạt đến một nửa của anh là tốt rồi."

"Như Quy này cuộc đời quả thực quá hoàn mỹ, tôi chưa bao giờ hâm mộ người khác, nhưng hôm nay tôi lại ngưỡng mộ Như Quy."

Sắc mặt Ôn Như Quy lạnh nhạt, môi mỏng cong lên, ánh đèn trần nhà chiếu lên người anh, ngũ quan của anh dường như càng thêm sắc nét tuấn lãng.

Tưởng Bạch Hủy vẫn luôn biết anh lớn lên rất đẹp, nhưng cô ta chưa từng động tâm. Bởi vì từ lúc bắt đầu anh chính là người đàn ông của Đồng Tuyết Lục.

- -- Chỉ là lúc này, cô ấy nhịn không được so sánh Lương Thiên Dật với anh.

Nhân tài thế gia, bề ngoài tài hoa, săn sóc dịu dàng, Lương Thiên Dật không so được với anh, hoàn toàn bị đè sâu trong bùn đất.

Điều này khiến cho lòng cô ta như bị ngàn con kiến cắn xé, khó chịu đến nỗi bụng cô ấy đau lên.

Đồng Tuyết Lục từ bên ngoài đi vào, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt Tưởng Bạch Hủy nhìn chằm chằm vào Ôn Như Quy.

Cô nhíu mày một cái, vỗ nhẹ bả vai cô ta: "Bạch Hủy, cậu tới rồi à?"

Tưởng Bạch Hủy bị hoảng sợ, cả người run rẩy một chút: "Tuyết Lục, thì ra cậu ở bên ngoài, tớ vừa lại đây, đang muốn tìm cậu nè."

Đồng Tuyết Lục nhìn cô ấy một cái, không nhắc chuyện vừa rồi kia: "Ừm, tớ vừa rồi đi xử lý chút chuyện, cậu là thai phụ, không cần đứng, mau ngồi xuống đi."

Tưởng Bạch Hủy lo sợ bất an quan sát sắc mặt cô, thấy cô không phát hiện bản thân vừa rồi không ổn, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Không lâu sau, mọi người đều đến đông đủ.

Sau khi ngồi vào vị trí, mọi người cùng nhau nâng chén chúc mừng Ôn Như Quy.

"Đồng chí Ôn, chúc mừng anh!"

"Không phải đồng chí Ôn, mà là phó Viện trưởng Ôn!" Phương Tĩnh Viện cười tươi với mọi người.

Tưởng Bạch Hủy nghe vậy lại là ngẩn ra: "Phó Viện trưởng, đây là có chuyện gì?"

Phương Tĩnh Viện giải thích với cô ta: "Đồng chí Ôn nửa tháng trước thăng chức, hiện giờ là phó Viện trưởng viện nghiên cứu hàng đầu, thật có thể nói là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đồng chí Ôn chính là người như vậy nha!"

Tưởng Bạch Hủy: "..."

Ôn Như Quy khiêm tốn mà xin lỗi mọi người, trên mặt không thấy nửa chút cao ngạo và khoe khoang, trước sau như một.

Tưởng Bạch Hủy nhìn đến Ôn Như Quy, trong lòng càng thêm phức tạp.

Tay cô ta nắm chặt thành quyền, móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay.

Cô ta đột nhiên cười nói: "Thành tựu lớn nhất của một người phụ nữ là lấy được tấm chồng tốt. Theo như tôi thấy, khiến cho người ta hâm mộ nhất vẫn là Tuyết Lục, bắt được tim giáo sư Ôn từ sớm, hiện tại chỉ cần ngồi đây hưởng phúc là được."

Lời này vừa ra, trong phòng yên tĩnh vài giây.

Đồng Tuyết Lục nhăn mày, nghĩ chuyện gì đang xảy ra vậy.

Triều Thanh đã diệt vong nhiều năm vậy rồi, cô ta là một cô gái của xã hội mới, lại còn từng học đại học, thế mà nói ra những lời này.

Thật là khiến cô "lau mắt mà nhìn".

Phương Tĩnh Viện và Đồng Tuyết Lục nhìn nhau một cái, phá vỡ lúng túng nói: "Cô nói vậy tôi không đồng ý lắm nha, Tuyết Lục của chúng ta ưu tú như vậy, thành tích của cô ấy không chỉ kết hôn với đồng chí Ôn, cô ấy còn thành lập công ty riêng, nấu ăn ngon, ngược lại tôi cảm thấy có thể cưới được tuyết lục, là phúc lớn của đồng chí Ôn."

Ôn Như Quy nhìn về phía Đồng Tuyết Lục, khóe miệng hơi cong lên: "Đúng vậy, có thể cưới được Tuyết Lục, là phúc lớn của tôi."

[HẾT CHƯƠNG ]

Truyện Chữ Hay