===
Tiểu Yến Yến vừa rớt đậu vàng, vừa đá chân nhỏ chạy về phía mẹ, sau đó cánh tay như ngó sen mở ra muốn ôm một cái.
Lông mi của nhóc con vừa dài vừa dày, phía trên vẫn còn đọng lại nước mắt, môi nhỏ hồng hồng, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
Đồng Tuyết Lục biết rõ con trai rất thích diễn trò nhưng vẫn bị chọt trúng điểm dễ thương, duỗi tay ôm cậu bé lên, sau đó cánh tay theo bản năng hạ xuống.
- -- Cân nặng này hoàn toàn không thể nói là mập giả được!
Tiểu Yến Yến vùi đầu trên bờ vai của mẹ, cuối cùng cũng ngừng khóc thút thít: "Mẹ ơi, mẹ sẽ rất yêu thương Yến Yến đúng không?"
Đồng Tuyết Lục vuốt ve đầu tóc mềm của con trai: "Tất nhiên rồi, chẳng qua con có thể nói với mẹ, cha trọng nữ khinh nam như thế nào không?"
Cơ thể nhỏ mập ú của Tiểu Yến Yến cứng lại, chớp mắt nói: "Mẹ ơi, Yến Yến đói bụng, Yến Yến muốn ăn thứ gì đó dài dài."
- -- Giỏi lắm, nhóc con này không chỉ nhỏ yếu, mập mạp mà còn rất tham ăn.
Đồng Tuyết Lục vừa liếc mắt đã nhìn ra con trai đang nói lảng sang chuyện khác: "Trước tiên con nói với mẹ đã, vì sao lại nói cha trọng nữ khinh nam, là vì cha không bế con mà lại bế em gái sao?"
- -- Nếu như vậy thì chắc chắn cô sẽ phê bình ông cha kia một trận.
Chẳng qua cô tin Ôn Như Quy không phải là người như vậy.
Tuy rằng ngay từ đầu anh rất mong đợi áo bông nhỏ, thỉnh thoảng lại lên cơn ghen với việc cô thân thiết với con trai, đợi Tiểu Yến Yến lớn lên một chút thì cha con lại thường xuyên ghen vì chuyện tranh giành tình cảm với cô nhưng anh vẫn luôn là một người cha tốt.
Anh yêu thương Tiểu Nhiễm Nhiễm như thế nào thì cũng yêu thương nhóc béo Tiểu Yến Yến giống như vậy, không hề nặng bên này nhẹ bên kia.
- -- Cũng không biết nhóc con này học được câu này ở đâu, còn trọng nữ khinh nam cơ đấy.
Tiểu Yến Yến thấy bản thân không lừa dối qua chuyện được rồi, dùng móng vuốt mập gãi khuôn mặt nhỏ nhắn, vô cùng oan ức nói: "Mỗi lần cha đều ôm em gái trước, Yến Yến nói muốn tự đi, cha không dỗ dành Yến Yến."
- -- Giỏi lắm!
Trong lòng Ôn Như Quy đã tăng thêm một bậc nhận thức đối với đứa con trai "gian xảo" này.
Lúc ấy anh bước xuống xe, mỗi tay bế đứa, đi tới trước quán rượu thì nhóc béo ngọ nguậy muốn xuống đất, không ngờ vừa quay đầu đã cho anh một vố thế này.
Ôn Như Quy nhìn cái mông nhỏ mượt mà của con trai, ước gì có thể hung ác đánh nó một trận.
Tiểu Nhiễm Nhiễm cảm nhận được tâm trạng của cha, lông mày xinh đẹp nhíu lại, giọng nói mềm mại giòn tan vang lên: "Anh trai, anh tự mình nói muốn đi đường giảm béo mà, anh diễn trò nhiều thật đấy!"
Đồng Tuyết Lục: "..."
- -- Được rồi, cô không chỉ có đứa con trai trà xanh thích diễn kịch mà còn có đứa con gái vừa lạnh lùng vừa độc miệng nữa.
Cô duỗi tay vỗ mấy cái lên mông con trai: "Nhóc thối, con lại ăn hiếp cha con rồi đúng không? Lần sau còn như vậy nữa thì con đừng mơ được ăn gà rán và khoai tây chiên."
- -- Như vậy sao được?
Đây chính là món yêu thích nhất của Tiểu Yến Yến, cậu bé bị hù dọa đến nỗi mặt bánh bao trắng bệch.
Cậu bé giãy giụa muốn xuống: "Mẹ ơi, Yến Yến sai rồi, Yến Yến muốn xin lỗi cha!"
Đồng Tuyết Lục buông ra, chỉ cảm thấy cánh tay hơi ê ẩm.
- -- Xem ra nhóc béo này thật sự nên giảm béo rồi.
Tiểu Yến Yến đá chân nhỏ đi đến trước mặt cha, ngước khuôn mặt bánh bao múp míp trắng nõn lên: "Xin lỗi cha, Yến Yến yêu cha rất rất rất nhiều, cho cha bóp mặt con này."
- -- Nói xong thì bày ra một bên mặt bánh bao cho cha bóp.
Khuôn mặt bánh bao của Tiểu Yến Yến bóp rất sướng tay, bình thường chỉ cần chọc người lớn tức giận thì cậu bé ngay lập tức xem mặt bánh bao của mình như vũ khí bày ra.
Chỉ cần nhéo khuôn mặt bánh bao của cậu bé thì người lớn sẽ không tức giận nữa.
Ngược lại Ôn Như Quy muốn dạy dỗ nhóc con này, nhưng đối mặt với khuôn mặt giống y như Đồng Tuyết Lục, anh lại không thể tức giận nổi.
Anh duỗi tay nhéo mặt bánh bao của con trai: "Lần sau cũng không được như vậy nữa nhé."
Tiểu Yến Yến ngoan ngoãn dạ vâng, sau đó chạy tới bên cạnh mẹ đòi ăn.
Đặng Hồng đóng cửa phòng làm việc lại, nhẹ nhàng rời khỏi phòng làm việc.
Tình cảm một nhà giám đốc Đồng thật khiến người khác hâm mộ.
Cặp sinh đôi trai gái không những rất xinh đẹp mà còn thông minh đáng yêu, nghe nói anh em chỉ dùng ngày đã nhớ kỹ tất cả câu đầu của thơ Đường, hôm nay đã đọc thuộc làu làu.
Trẻ em tuổi khác đếm từ đến đã khó khăn, nghe nói anh em đã học xong cả phép cộng trừ trong khoảng một nghìn luôn rồi.
- -- Đúng là nhóc thiên tài, quả nhiên người so với người càng khiến người ta tức chết.
Đặng Hồng vừa cảm thán vừa đi bàn giao công việc với Tưởng Tuấn Lực.
===
Trong phòng làm việc chỉ còn lại nhà miệng ăn bọn họ.
Đồng Tuyết Lục cho nhóc con chén sữa bò, lại lấy thêm bánh ngọt cho bọn nó.
- -- Có đồ ăn, cuối cùng nhóc diễn kịch cũng chịu yên phận.
Đồng Tuyết Lục nói: "Hiếm khi anh được nghỉ ngơi, vốn dĩ em nên ở nhà với anh và mấy đứa trẻ, thật xin lỗi."
năm trước bệnh của Ôn Như Quy đã khá hơn rất nhiều, dưới sự trợ giúp của bác sĩ Trần và thuốc, bệnh tâm thần phân liệt của anh đã được khống chế rất tốt, chỉ cần không bị kích thích thì anh không hề khác biệt so với người bình thường.
Ngay sau khi nghỉ ngơi năm, anh trở lại làm việc ở căn cứ, chẳng qua anh không tiếp tục giữ chức sở trưởng viện cơ học nữa.
Anh đổi sang một lĩnh vực nghiên cứu và phương hướng mới, mở rộng vật lý cơ học sang công trình kỹ thuật, tập trung vào việc thiết kế các nguyên tử và phân tử.
năm trước, tình trạng của anh càng ổn định hơn nên bác sĩ Trần đã cho anh ngừng uống thuốc.
Đến hôm nay thì anh đã dừng thuốc được năm, cảm xúc hay tâm trạng đều rất tốt.
- -- Đã hơn năm Tiểu Húc không xuất hiện lại nữa.
Ôn Như Quy ngồi xuống bên cạnh cô, cầm cánh tay của cô lại nhẹ nhàng xoa bóp: "Giữa anh và em cần gì phải nói xin lỗi?"
Chỉ cần ở bên cạnh cô và mấy đứa con, ở đâu cũng không thành vấn đề.
Đồng Tuyết Lục cầm lấy một viên kẹo, lột vỏ kẹo rồi nhét vào miệng anh: "Đúng vậy, mấy ngày nữa Bạch Hủy và Thiên Dật sẽ trở về, đến lúc đó chúng ta ra sân bay đón bọn họ nhé."
"Được."
Ánh mắt đen như mực của Ôn Như Quy rơi trên cánh môi đỏ tươi của cô, nhìn nó khi đóng khi mở, đột nhiên anh tiến lại gần, khẽ hôn lên bờ môi cô.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm trên cánh môi mềm mại của cô.
Đồng Tuyết Lục không ngờ đột nhiên anh lại làm ra động tác chọc người như vậy, ngạc nhiên không kịp phản ứng.
Cánh môi bị cạy mở, đầu lưỡi của anh thăm dò vào bên trong, cô không nhịn được ngâm nga một tiếng.
Tiểu Yến Yến và Tiểu Nhiễm Nhiễm nghe thấy âm thanh, động tác giống như nhau đúc, đồng loạt nghiêng đầu, thấy cha đang xoa bóp cánh tay của mẹ.
Tiểu Yến Yến chu môi nhỏ, vẻ mặt đầy quan tâm: "Mẹ ơi, tay mẹ bị đau nhức ạ?"
Đồng Tuyết Lục còn chưa kịp trả lời thì nghe thấy Tiểu Nhiễm Nhiễm đáp: "Anh béo quá, mẹ ôm anh nên mới đau tay đó."
Tiểu Yến Yến bị em gái vô tình chọc cho một dao: "..."
Nhìn khuôn mặt bánh bao mập ú đầy oan ức của con trai, Đồng Tuyết Lục suýt nữa đã không nhịn được bật cười.
Lúc Tiểu Nhiễm Nhiễm còn là em bé rất tham ăn, khi đó đã ăn thành em gái nhỏ mập mạp, sau khi lên tuổi thì cô bé bắt đầu trở nên kén ăn, ngược lại Tiểu Yến Yến ai đưa cái gì cũng không từ chối, chưa tới năm đã biến thành một nhóc béo rồi.
Sau đó Ôn Như Quy và đứa nhỏ ở lại phòng làm việc của Đồng Tuyết Lục, cô nhanh chóng xử lý xong mọi chuyện mới đi cùng bọn họ đến nhà Phương Tĩnh Viện.
===
năm trước Phương Tĩnh Viện đã kết hôn với Tiêu Thừa Bình, năm trước sinh được đứa con gái.
Tiểu Đường Đường đầu to mắt nhỏ, nhìn dáng vẻ của con gái, Phương Tĩnh Viện oa một tiếng bật khóc, nói mẹ thật xin lỗi con gái.
Thật ra theo lời của Đồng Tuyết Lục, Tiểu Đường Đường đúng là một đứa trẻ không xinh đẹp theo kiểu truyền thống nhưng ngũ quan của cô bé rất cá tính, nếu sau này lớn lên đủ chiều cao thì rất phù hợp làm người mẫu.
Tiểu Đường Đường thấy anh chị tới, cất đôi chân ngắn ngủn xiêu xiêu vẹo vẹo chạy tới: "Y y, nha nha."
Tiểu Đường Đường còn nhỏ tuổi, nói chuyện vẫn chưa rõ ràng, nhưng giọng sữa vô cùng đáng yêu.
Tiểu Nhiễm Nhiễm vỗ đầu cô bé, giống như đối xử với con cháu, dáng vẻ rất lạnh lùng.
Tiểu Yến Yến lại chạy tới bên cạnh Phương Tĩnh Viện, ngước khuôn mặt bánh bao lên: "Dì Tĩnh Viện, hôm nay dì lại đẹp hơn, giống như tiên nữ xuống trần gian vậy."
Khóe miệng người Ôn Như Quy và Đồng Tuyết Lục khẽ run rẩy, thật sự không nhìn nổi dáng vẻ nịnh nọt của con trai.
Nhưng Phương Tĩnh Viện lại được cậu bé dỗ dành đến nở hoa trong lòng, lập tức mang ra tất cả bánh kẹo trong nhà: "Tiểu Yến Yến thật biết nói chuyện, muốn ăn cái gì thì cứ lấy nhé."
"Cám ơn dì Tĩnh Viện."
Tiểu Yến Yến vừa mới đi ra khỏi phòng làm việc, ăn đến bụng nhỏ tròn vo, lúc này nhìn thấy đồ ăn vặt, cậu bé lại không khách khí duỗi móng vuốt nhỏ ra.
Đồng Tuyết Lục lấy đồ ăn vặt trong tay cậu bé, chỉ đưa cho một quả táo nhỏ: "Ăn cái này đi, con không được ăn cái khác nữa."
Tiểu Yến Yến nhìn quả táo trong tay, ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt to ngập nước: "Mẹ ơi, mẹ không thương Yến Yến nữa sao?"
- -- Cho nên tình yêu cũng sẽ biến mất đúng không?
Có lẽ chiêu này sẽ có tác dụng với người khác, đặc biệt là ông cụ Ôn và chú Tông, trăm phát trăm trúng, nhưng đối với Đồng Tuyết Lục thì hoàn toàn vô dụng.
"Mẹ yêu con nên mới không để cho con ăn tiếp, con nhìn cha mẹ đi, cả em gái con nữa đều không mập, con lại béo như thế này, về sau đi ra ngoài, người ta sẽ nghĩ rằng con không phải là con của cha mẹ đấy."
Tiểu Yến Yến nhìn cha mẹ, lại nhìn em gái, mặt bánh bao nhanh chóng bị dọa: "Mẹ ơi, Yến Yến không ăn táo nữa, mắt của em gái Tiểu Đường Đường nhỏ, trán lại lớn như cha mẹ, con cũng muốn giống cha mẹ cơ."
Phương Tĩnh Viện trán lớn: "..."
Tiêu Thừa Bình mắt nhỏ: "...."
- -- Không cần phải lấy cả nhà bọn họ ra so sánh như vậy đâu.
đứa trẻ chơi đùa ở bên cạnh, Đồng Tuyết Lục nói chuyện Bạch Hủy sắp trở về, hỏi Phương Tĩnh Viện có muốn cùng đi đón cô ấy hay không.
Phương Tĩnh Viện gật đầu: "Đi chứ, nếu không đi, nói không chừng cô ấy trở về sẽ tức giận đấy."
Đồng Tuyết Lục hơi nhíu mày, không bày tỏ ý kiến.
năm trước, Tưởng Bạch Hủy vừa đi tới nước Đức, bởi vì không quen khí hậu, hơn nữa lại không xử lý tốt các mối quan hệ khiến cô ấy trải qua cuộc sống rất vất vả.
Chẳng qua lúc ấy Ôn Như Quy phát bệnh rối loạn tâm thần, cô thì đang ở giai đoạn cuối thai kỳ, bận sứt đầu mẻ trán, cơ bản không có thời gian quan tâm cô ấy.
Tưởng Bạch Hủy vì chuyện này mà tức giận một lúc lâu, sau này chồng cô ấy là Lương Thiên Dật khuyên nhủ, bọn cô mới trở lại tốt như xưa.
năm trôi qua, cuối cùng Tưởng Bạch Hủy cũng đứng vững gót chân tại sứ quán ngoại giao của nước Đức, chẳng qua Lương Thiên Dật đã hoàn thành việc học trước thời hạn, cô ấy dứt khoát từ bỏ sự nghiệp ở bên kia, cùng chồng về nước.
- -- Không thể không nói, Lương Thiên Dật thật sự là nhân tài hiếm có.
Anh ta không chỉ hoàn thành việc học trước thời hạn mà trong lúc học tập ở nước Đức, anh ta còn kiếm được không ít mối quan hệ với công nghiệp kỹ thuật độc quyền của quốc tế.
Càng hiếm thấy hơn là anh ta không quên cội nguồn, từ chối tiền lương hấp dẫn của công ty lớn ở nước Đức, dứt khoát về nước báo ơn tổ quốc.
Xem tại mặt mũi Lương Thiên Dật, Đồng Tuyết Lục và Phương Tĩnh Viện sẽ không so đo với Tưởng Bạch Hủy.
người ngồi với nhau, chủ yếu là người Đồng Tuyết Lục và Phương Tĩnh Viện nói chuyện.
người Tiêu Thừa Bình và Ôn Như Quy mắt to trừng mắt nhỏ, không nói nửa câu, bầu không khí không thể không nói rất xấu hổ, chỉ có thể nói rất kỳ lạ.
Việc này còn phải nói đến năm trước, lúc ấy bà của Phương Tĩnh Viện lỡ miệng nói ra chuyện Tiêu Thừa Bình từng thích Đồng Tuyết Lục.
Phương Tĩnh Viện cũng rộng rãi, không chỉ không ghen mà còn chạy đi xác nhận với Đồng Tuyết Lục. Đúng lúc đó lại bị Ôn Như Quy nghe thấy, ngay sau đó Ôn đáng yêu nhất đổ bình dấm chua rồi.
- -- Từ nay về sau mỗi khi gặp Tiêu Thừa Bình thì anh đều không có sắc mặt tốt.
===
Một nhà người Đồng Tuyết Lục ngồi một lúc lâu ở Phương gia, xác nhận ngày sau sẽ cùng đi đón vợ chồng Tưởng Bạch Hủy và Lương Thiên Dật rồi mới ngồi xe trở về.
Cả nhà vừa đi đến đầu ngõ đã thấy có người đứng trước cửa tứ hợp viện.
- -- Là anh cả của Trình Tú Vân, Trình Đại Dũng.
Vẻ mặt Ôn Như Quy không hề thay đổi: "Sao ông lại ở đây?"
Sắc mặt Trình Đại Dũng hơi lúng túng: "Mẹ cháu... Không phải, là Tú Vân, bệnh của em ấy trở nên nghiêm trọng, sợ rằng sắp không qua khỏi, em ấy nói muốn được gặp cháu một lần cuối."
Đồng Tuyết Lục giật mình: "Tại sao bà ta lại không qua khỏi?"
Cô biết rất rõ một nhà người Trình Tú Vân và Sử Tu Năng trải qua cuộc sống rất thảm ở Đại Tây Bắc.
Chẳng tai họa thì lưu lại nghìn năm, cô không ngờ đột nhiên bệnh của bà ta vốn đã chuyển biến tốt lại trở nên nghiêm trọng như vậy.
Trên mặt Trình Đại Dũng hiện lên vẻ tức giận: "Tên súc sinh Sở Tu Năng kia, thế mà lại lấy đá đập thủng một lỗ trên đầu em ấy, bác sĩ nói không cứu được nữa."
Mặt Ôn Như Quy vẫn không có biểu cảm gì như cũ.
Trình Đại Dũng van xin: "Như Quy, tuy rằng Tú Vân có lỗi với cháu nhưng tốt xấu gì em ấy cũng nuôi dưỡng cháu một thời gian, người chết như đèn tắt, cháu đi gặp em ấy một lần đi, đừng để em ấy tiếc nuối."
Trong lòng Đồng Tuyết Lục cười khẩy.
Cô ghét nhất chính là những lời như thế này, giống như khi người ta sắp chết thì không cần phải tính toán tất cả sai lầm nữa.
- -- Trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!
Ôn Như Quy cất giọng lạnh như băng: "Vậy thì cứ để cho bà ta tiếc nuối đi."
Trình Đại Dũng:???
Đồng Tuyết Lục thoải mái, cặp môi đỏ mọng khẽ nhếch lên: "Vào thôi, hôm nay tâm trạng em rất tốt, em sẽ tự mình xuống bếp."
Tiểu Yến Yến và Tiểu Nhiễm Nhiễm cùng nhau hoan hô.
"Tiểu Yến Yến muốn ăn gà rán."
"Tiểu Nhiễm Nhiễm muốn ăn chè dưỡng nhan."
"Được, mẹ làm cho đứa."
Ôn Như Quy ôm đứa nhỏ, cùng vợ đi vào nhà.
Trình Đại Dũng nhìn cửa đóng chặt, thở dài một hơi thật sâu.
Cuộc sống Ôn gia càng ngày càng rực rỡ, đặc biệt là Đồng Tuyết Lục, tuổi còn rất trẻ mà việc làm ăn vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Thật ra lần này ông ta tới đây không hoàn toàn vì Trình Tú Vân.
Nếu như Ôn Như Quy chịu đi gặp mẹ anh lần cuối thì ông ta có thể lựa gió bẻ măng, mượn cơ hội này làm dịu quan hệ giữa nhà.
Trình Đại Dũng đứng bên ngoài tứ hợp viện một lúc lâu rồi mới rời đi.
===
Lần này đúng là bệnh của Trình Tú Vân rất nghiêm trọng, bà ta vẫn luôn không chịu tắt thở chính là vì muốn đợi Ôn Như Quy đến gặp mình lần cuối.
Bà ta muốn giao Sử Tinh Nhụy cho Ôn Như Quy, con gái điều lo lắng cuối cùng của bà ta.
Bà ta cảm thấy mình sắp chết rồi, nhất định Ôn Như Quy sẽ đến, chắc chắn anh sẽ không từ chối sự nhờ cậy cuối cùng của một người sắp chết.
Chẳng qua bà ta chờ mãi, nhưng lại chỉ chờ được một mình Trình Đại Dũng.
Ánh mắt đục ngầu trũng xuống của bà ta nhìn ra bên ngoài: "Như Quy đâu?"
Trình Đại Dũng nhíu mày: "Không cần nhìn, nó không tới!"
Trình Tú Vân "a" một tiếng, sau đó ho khan dữ dội: "Tôi... là mẹ nó, đứa con bất hiếu... khụ khụ..."
Trình Đại Dũng cười giễu: "Cô bớt mơ tưởng ai cũng yêu mình đi, nó vốn không muốn nhận người mẹ như cô! Cô nói đi tại sao năm đó cô lại làm bậy như thế hả, nếu không phải do cô đối xử với nó như vậy thì sao bây giờ nó lại làm đến không còn tình nghĩa như thế này?"
Trình Tú Vân đã không tắm rửa rất nhiều ngày, trên người bốc lên mùi hôi ngất trời.
Trình Đại Dũng đứng cách bà ta hơn mét, che mặt không thấy bà ta.
Chẳng qua ông ta nói một lúc lâu, Trình Tú Vân vẫn không trả lời.
Ông ta ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Trình Tú Vân trợn mắt nhìn thẳng về phía cửa, đã ngừng thở từ lâu.
- -- Dáng vẻ này là... chết không nhắm mắt.
[HẾT CHƯƠNG ]