===
Bữa cơm này Chu Diễn không chỉ bị đút cho một bụng cơm chó, hơn nữa còn nhận ra mình một lần nữa bị dùng làm đệm lót.
Ôn Như Quy mới lần mà đã được sinh đôi, đến cả Hoàng Khải Dân cũng đã có đứa con rồi. Còn anh ta thì chỉ mới có đứa.
- -- Nghĩ đến mà trái tim như thắt lại.
Sau khi tách khỏi người kia, anh ta lén lút gọi điện thoại về nhà, hỏi xem có khả năng nào trong bụng vợ anh ta là sinh đôi không.
Vương Tiểu Vân vừa mở miệng đã chửi anh ta: "Một mình em mang thai cực khổ như vậy, anh đúng là đứng không đau lưng, anh muốn em mệt chết luôn hay sao?"
"Không phải đâu vợ, anh chỉ là..."
"Tút!"
Vương Tiểu Vân hoàn toàn không nghe anh ta giải thích, không nói đến câu thứ lập tức tắt điện thoại!
Chu Diễm vừa nghe thấy tiếng đầu dây bên kia truyền đến một tiếng tút, trong lòng cảm thấy nguội lạnh.
Trước đây Vương Tiểu Vân dịu dàng biết bao nhiêu chứ, tại sao từ khi mang thai lại biến thành người phụ nữ đanh đá như vậy rồi?
- -- Nhưng dù có hung hăng và ngang ngược thế nào đi chăng nữa. ngoại trừ việc cưng chiều thì anh ta còn có thể làm gì được nữa chứ?
===
Sau khi Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy ăn cơm xong, hay người nắm tay nhau tản bộ ở căn cứ cho tiêu cơm.
Ánh nắng chiều đổ xuống như thuốc nhuộm, nhuộm đỏ cả bầu trời phía Tây, những đám mây rực rỡ ánh lửa vô cùng tráng lệ, vô cùng đẹp đẽ.
Gió chiều thổi tới, Ôn Như Quy cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cô, nắm tay cô nhẹ giọng hỏi: "Lạnh không? Có muốn quay về không?"
Quần áo mang theo hơi ấm và mùi hương của anh, mùi cây cối thoang thoảng bao trùm lấy cô.
Đồng Tuyết Lục lắc đầu, nghiêng đầu nở nụ cười ngọt ngào với anh: "Quần áo có hơi ấm của anh, không lạnh."
Câu nói vừa ngọt ngào lại mờ ám, vành tai Ôn Như Quy hơi đỏ lên.
"Đúng rồi, bọn nhỏ bạn Tiểu Húc dạo này có tìm tới em không?"
"Không, gần đây em quá bận, có tìm tới em cũng không có thời gian để chơi với Tiểu Húc."
Ôn Như Quy vừa trả lời vừa cẩn thận đỡ lấy eo cô: "Chuyện em nhờ anh nghiên cứu chế tạo bếp từ trước mắt đã có chút manh mối rồi. Nhưng mà đợi đến lúc hết bận mới có thể bắt đầu làm được. Anh xin lỗi, làm lỡ chuyện của em rồi."
Đồng Tuyết Lục dừng lại, giơ tay lên dùng sức véo anh một cái.
Ôn Như Quy hít một hơi không khí lạnh, nhưng không hề phản kháng.
Biểu cảm chỉ tỏ ra có chút không hiểu cùng với uất ức nhìn cô: "Xin lỗi em, tối nay anh sẽ tăng ca để giúp em nghiên cứu chế tạo."
Đồng Tuyết Lục nghe vậy, lại véo thêm cái nữa lên cánh tay anh, so với cái véo vừa rồi lại càng thêm đau đớn hơn.
Lúc này Ôn Như Quy mới hiểu được ý của cô, có lẽ cô không nổi giận vì anh không có thời gian giúp cô chế tạo: "Em đứng nóng giận, nếu như em cảm thấy trong lòng không thoải mái thì em véo anh thêm mấy lần nữa cũng được."
Đồng Tuyết Lục thực sự bị sự dịu dàng và tốt bụng của anh đánh bại: "Em véo anh không phải vì anh không có thời gian giúp em, em không thích lúc nào anh cũng nói xin lỗi em như vậy."
"Chúng ta là vợ chồng, là người thân thiết với nhau nhất trên đời này, anh không cần xin lỗi em chỉ vì chút chuyện nhỏ này."
- -- Quá nhạy cảm, quá quan tâm đến người khác, cuộc sống thường sẽ rất mệt mỏi, cũng dễ bị mắc bệnh trầm cảm.
Đây là điểm mà Đồng Tuyết Lục muốn sửa lại, có thể nói là cô muốn khuyên anh về điểm này.
"Được, sau này anh sẽ không xin lỗi nữa, anh sẽ nghe lời em."
Anh nói những lời ngoan ngoãn như vậy, cái gì cũng nghe theo cô, khiến Đồng Tuyết Lục cảm thấy mềm lòng.
Cô xoa xoa cánh tay anh, nhỏ giọng nói: "Có đau không?"
Ôn Như Quy đang định lắc đầu nói không đau, đầu lưỡi đột nhiên xoay một vòng nói: "Có hơi đâu một chút."
Đồng Tuyết Lục cười với anh: "Vậy chúng ta trở về, em sẽ bồi thường cho anh."
Ôn Như Quy đỏ mặt, tim đập mạnh: "Bồi thường như thế nào?"
"Nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp."
===
người trở lại ký túc xá, Ôn Như Quy vừa bước vào thì lập tức khóa cửa, đôi mắt đen chăm chú nhìn cô.
Đồng Tuyết Lục nín cười: "Đi tắm trước đã."
Nghe vậy, trong lòng Ôn Như Quy cảm thấy hụt hẫng không nói lên lời, nhưng nghĩ đến lát nữa có thể hôn, anh nhanh chóng phục hồi lại tinh thần.
Đồng Tuyết Lục có bệnh thích sạch sẽ, hôm nay lại ngồi trên xe lâu như vậy, đi nhiều nơi như vậy, cô nhất định phải đi tắm rồi mới có thể đồng ý lên giường được.
Cũng may là ở căn cứ có cung cấp nước nóng đầy đủ, muốn tắm rửa cũng không khó.
Cô tắm xong rất sớm, Ôn Như Quy tắm lại càng nhanh hơn.
Trời vừa tối, cửa phòng đã bị khóa chặt.
Chu Diễm trở về từ bên ngoài, nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, không biết tại sao, trong lòng càng thêm chua xót.
- -- Ôi, anh ta cũng muốn được dây dưa với tình yêu của mình.
Đồng Tuyết Lục bò xuống giường, đưa chân đá anh: "Cha nó, nhanh lên một chút."
Ai dè ánh mắt Ôn Như Quy nhìn vào chân cô, nhìn chằm chằm không thay đổi.
- -- Đồng Tuyết Lục cau mày, trong lòng tự hỏi không phải anh bị cuồng chân đó chứ?
Dù chân của cô khá đẹp, nhưng tuyệt đối không được cuồng chân như vậy.
giây sau Ôn Như Quy xoay người đi tới ngăn kéo, lấy đồ bấm móng tay từ bên trong ra, bước tới: "Móng của em dài rồi, để anh sửa lại cho em một chút."
Nói xong anh ngồi xuống rất tự nhiên, nắm lấy chân cô tập trung cắt móng chân cho Cô.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng cắt móng "cành cạch".
Đồng Tuyết Lục nhìn anh, trái tim hoàn toàn mềm nhũn.
Cô nhớ tới kiếp trước, khi chị họ cô mang thai được - tháng, bụng vô cùng lớn.
Không chỉ có cơ thể thay đổi, chân còn mập lên, cử động vô cùng bất tiện. Có lần chị họ cô làm nũng chồng chị ấy giúp cắt móng chân nhưng chồng chị ấy đã từ chối, nói rằng từ trước đến nay anh ta không động vào cái chân thối nào của người khác.
Lúc đó chị họ cô vô cùng tức giận, nhưng cũng không li dị. Lúc đó cô lập tức cảm thấy rằng, lấy một người đàn ông như vậy còn không bằng lấy một con heo.
Cô cảm thấy trên đời này có tình yêu chân thành, nhưng cô chắc chắn rằng mình sẽ không phải một trong số những người may mắn đó.
Bây giờ nhìn dáng vẻ Ôn Như Quy cắt móng chân cho cô, cô mới nhận ra rằng mình đã sớm có được sự may mắn đó rồi.
Sau khi Ôn Như Quy cắt móng chân xong, anh lại cắt móng tay, sau đó đi ra ngoài rửa tay rồi mới quay lại, trên mặt hiện lên chữ: "nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp".
Đồng Tuyết Lục không nhịn được cười, móc ngón tay về phía anh.
Ôn Như Quy vội vàng leo lên giường, giây sau đã bị cô ôm lấy cổ, đôi môi mềm mại dán vào anh.
"Nụ hôn kiểu Pháp chính là hôn câu như thế này này "
Giọng nói của Đồng Tuyết Lục trầm thấp, mang theo sự quyến rũ vô cùng hấp dẫn, lúc này cô lộng lẫy như Họa Thủy Yêu Phi.
Đầu lưỡi cô khẽ tách hàm răng của anh ra, linh hoạt luồn vào trong miệng anh, kích thích đầu lưỡi đang đuổi theo của anh.
Thật ra trước đó người đã từng hôn như vậy rồi, nhưng hôm nay Đồng Tuyết Lục nhiệt tình hơn, chủ động hơn.
Đầu lưỡi đi tới đâu, nhiệt độ toàn thân Ôn Như Quy đều nhanh chóng nóng lên tới đó.
- -- Hóa ra đây chính là nụ hôn kiểu Pháp.
Ôn Như Quy vừa đáp lại nụ hôn vừa khôn ngoan học tập theo, rất nhanh sau đó anh đã đổi khách thành chủ.
Bàn tay anh di chuyển xuống xương quai xanh của Đồng Tuyết Lục.
Mặc dù thường xuyên ngâm mình trong phòng thí nghiệm nhưng Ôn Như Quy không hề lơ là việc rèn luyện nên dáng người của anh rất đẹp.
Tuy gầy nhưng lại khỏe mạnh, một phần béo lên thì lại có một phần gầy đi, cơ bắp đúng là cực kỳ gợi cảm, hormone nam tính vô cùng rõ ràng.
Vốn dĩ nhiệt độ cơ thể Ôn Như Quy đã rất nóng, lại bàn tay nhỏ bé của cô làm chuyện kỳ lạ, khiến anh chỉ cảm thấy máu bắt đầu sôi trào, gần như sắp nổ tung.
Đồng Tuyết Lục hôn lên yết hầu của anh: "Có ai từng nói yết hầu của anh rất đẹp chura?"
Ôn Như Quy đỏ mặt, giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Chưa có."
Đồng Tuyết Lục cong môi cười quyến rũ như một con hồ ly nhỏ: "Vậy thì em là người đầu tiên khen anh rồi, yết hầu của anh rất gợi cảm, xương quai xanh của anh cũng rất gợi cảm, cơ thể..
Mỗi lần hôn cô lại nói một lời khen anh như vậy.
Toàn thân Ôn Như Quy trở nên căng thẳng, run rẩy, vừa hưởng thụ vừa đau khổ.
- -- Anh muốn nhiều hơn nữa.
- -- Nhưng mà...
Đồng Tuyết Lục thấy anh nhẫn nhịn đến mức trán nổi hết cả gân xanh vẫn không dám động vào mình, trong lòng lập tức mềm nhũn.
"Bác sĩ nói, tháng là được rồi."
Đôi mắt Ôn Như Quy đỏ rực nhìn bụng cô: "Được thật sao? Nhưng bên trong còn có đứa trẻ."
- -- Anh sợ sẽ làm tổn thương cô và bọn trẻ.
Dưới ánh đèn, làn da của cô mềm mại hơn cả ruột vải, khiến người ta rất muốn nắm lấy.
Đồng Tuyết Lục khẽ cắn cằm anh một cái: "Đồ ngốc, bọn trẻ sẽ không sao đâu, chỉ cần không quá thô bạo là được."
Cuối cùng Ôn Như Quy không nhịn được, ôm chặt lấy cô, mắt đen như mực: "Được, anh sẽ cẩn thận."
Nói xong, anh hôn lên đôi môi hồng hào của cô, nóng bỏng mà kiềm chế.
Ánh trăng trắng từ cửa sổ lọt vào, ngoài cửa sổ truyền tới vài tiếng mèo kêu, nghe như tiếng trẻ con đang khóc lóc ỉ ôi.
Nhiệt độ trong phòng dần tăng lên, không khí tràn đầy sự mờ ám.
Cơ thể Đồng Tuyết Lục như bị rút hết xương, đôi mắt long lanh, má đỏ hồng, so với trước đây thì càng thêm phần quyến rũ.
Sự nhiệt tình hôm nay của Ôn Như Quy vừa dịu dàng lại vừa nhẫn nhịn.
- -- Linh hồn và dục vọng hòa quyện lại với nhau, vô cùng hưởng thụ.
Đồng Tuyết Lục ôm lấy cổ anh, hơi thở ấm nóng của anh phả bên tai, mỗi lần phả ra đều khiến cô không khỏi rùng mình.
Như chiếc lá rơi trong gió, rung rinh, cuốn mình theo chiều gió.
Khi đến cực hạn, Ôn Như Quy ôm chặt lấy cô, đuôi mắt ứng đỏ gọi tên cô: "Đồng Tuyết Lục..."
- -- Dù thế nào đi chăng nữa, gặp được cô cũng là sự may mắn của anh.
===
Ngày thứ , Đồng Tuyết Lục vẫn ngủ đến khi nắng lên cao rồi mới dậy.
May rằng bây giờ cô đang mang thai, những người xung quanh cũng rất tốt bụng, cho nên không ai nói gì cô cả.
Buổi trưa cô và Ôn Như Quy không đến nhà ăn, hôm nay Tiêu gia mời bọn họ qua làm khách.
Trước đó cô đã gặp qua thầy của Ôn Như Quy là Tiêu Bác Thiệm mấy lần. Đối phương là người hiểu biết sâu rộng có lòng yêu nước, khiến người ta phải kính nể.
Ngoài việc sự kính nể, Đồng Tuyết Lục cũng rất biết ơn ông ấy đã cứu vớt thời niên thiếu của Ôn Như Quy.
Nếu không phải nhờ có ông ấy đưa Ôn Như Quy đến với vật lý, nếu không phải ông ấy nhẫn nại hướng dẫn cho Ôn Như Quy thì có lẽ bây giờ Ôn Như Quy đã đắm chìm vào thế giới bên trong mình rồi.
- -- Nếu như vậy, bọn họ cũng sẽ không có cơ hội gặp nhau.
Chung Thư Lan làm một bàn thức ăn ngon, thấy Ôn Như Quy đỡ Đồng Tuyết Lục đi tới, tay cẩn thận che phần bụng và eo cho cô, bà ấy không khỏi ngẩn người hỏi: "Đồng chí Đồng có thai rồi sao?"
Đồng Tuyết Lục cười nói: "Vâng, vừa tròn tháng ạ."
Tiêu Bác Thiệm bưng đuôi cá đi ra từ trong phòng bếp, nghe thấy vậy không khỏi trách móc Ôn Như Quy: "Chuyện tốt như vậy, tại sao lại không nói cho thầy cô biết?"
Vẻ mặt Ôn Như Quy có chút khó xử: "Em nghe nói chuyện mang thai này phải sau ngày mới có thể nói ra bên ngoài được, cho nên muốn đợi thêm một chút nữa mới nói cho thầy cô biết."
Bọn họ nghiên cứu vật lý và khoa học, nhưng đối với chuyện liên quan đến cô, anh đều xử lý cẩn thận, đến cả chuyện mê tín như giảng Phật pháp, anh cũng không dám nói sai.
Tiêu Bác Thiệu nhìn anh một cái rồi lắc đầu: "Thầy còn tưởng rằng em theo chủ nghĩa duy vật chứ..."
Nhưng còn chưa nói hết câu, Chung Thư Lan đã ngắt lời: "Được rồi được rồi, đừng nói nhiều câu dạy đời người khác nữa. Năm đó khi tôi mang thai, không phải ông cũng đi nói tiếng cảm ơn với bồ tát mấy lần đó sao?"
Tiêu Bác Thiệu bị vợ chặn họng, khuôn mặt già đỏ ửng lên: "..."
Đây là lần đầu tiên Ôn Như Quy thấy dáng vẻ xấu hổ này của thầy giáo, vô cùng lễ phép không dám nhìn người thầy nữa. Khi cúi đầu xuống lại đối diện với khuôn mặt đang mỉm cười của Đồng Tuyết Lục, khóe môi không khỏi cong lên.
Chung Thư Lan dặn dò Ôn Như Quy: "Đừng đứng nữa, mau ngồi xuống đi, hôm nay Uẩn Thi ở lại trường, người chúng ta cùng nhau ăn cơm thôi."
Sau khi mọi người ngồi xuống, Chung Thư Lan tiếp tục dặn dò Đồng Tuyết Lục ăn rau xanh, rất nhiệt tình.
Chung Thư Lan nhìn Đồng Tuyết Lục, trong lòng thực sự cảm thấy có chút ngượng ngùng và áy náy.
Lúc trước bà ấy không biết sự tồn tại của Đồng Tuyết Lục, hồi đó còn muốn ghép đôi cho con gái mình và Ôn Như Quy đến với nhau.
May rằng lúc đó Ôn Như Quy hiểu lầm bà ấy đã nhìn trúng Chu Diễm làm con rể, nếu không bây giờ không biết sẽ ngượng ngùng biết bao.
Ôn Như Quy thấy sự nhiệt tình của bà ấy, không ngừng gắp rau vào bát của Đồng Tuyết Lục, bát nhỏ của cô đã sớm chất thành một ngọn núi nhỏ.
Đồng Tuyết Lục nhìn đến mức trong lòng cảm thấy bất lực, đôi chân ở dưới đá anh: "Em ăn đủ rồi, anh đừng gắp cho em nữa."
Nếu như còn gắp nữa thì các món ăn trên bàn đều được gắp hết vào bát của cô mất.
Chung Thư Lan và Tiêu Bác Thiệm thấy vậy không hề cảm thấy bọn họ bất lịch sự, nở nụ cười bao dung, đồng thời nhớ tới cảnh tượng của họ khi còn trẻ.
người nhìn nhau nở nụ cười, ánh mắt tràn đầy tình cảm.
Ở lại căn cứ ngày, Đồng Tuyết Lục mới trở về khu vực nội thành.
===
Từ khi Trình Tú Vân trở về từ Thâm Quyến, vợ chồng họ không có một ngày nào là không cãi nhau.
Lúc đầu hàng xóm còn đi tới khuyên bảo, nhưng dần dần họ đều cảm thấy mất kiên nhẫn, làm gì có ai rảnh rỗi ngày nào cũng hòa giải cho bọn họ chứ?
Hơn nữa khi ở trong sân, bọn họ cũng không chịu nhìn thời gian một chút, đôi khi nửa đêm họ cũng làm cho mọi người không ngủ được, mọi người đối với vợ chồng người họ có thành kiến rất lớn.
Trên đầu Sử Tinh Nhụy có quá nhiều chấy, gội thế nào hay chải lược bí thế nào cũng vô dụng, hơn nữa cơ thể Trình Tú Vân cũng không khỏe, tâm trạng tồi tệ, không thể kiên nhẫn ngày nào cũng giúp con bé chữa chấy được.
Vì vậy hôm nay bà ta đưa Sử Tinh Nhụy đến tiệm cắt tóc, yêu cầu chủ tiệm cắt tóc cạo đầu của con bé.
Sử Tinh Nhụy thấy tóc mình bị cắt như con trai, lập tức khóc lớn, khóc còn lớn hơn cha chết.
"Mẹ trả tóc cho con, mẹ trả tóc cho con, đồ bà già này, bà sẽ không được chết tử tế đâu!"
Sử Tinh Nhụy leo từ trên ghế xuống, đấm đá mẹ mình, miệng nói ra những lời cay độc.
Trình Tú Vân vừa né tay chân của con bé, vừa tức giận đến mức suýt nôn ra máu: "Ai dạy con nói những câu như vậy hả? Mẹ là mẹ con, sao con có thể không biết lớn bé mà đối xử với mẹ như vậy?"
"Tôi không cần một người mẹ như bà, bà trả tóc cho tôi hu hu..."
Tính tình của Sử Tinh Nhụy mấy năm trước vẫn còn rất tốt, bị bà ta quản lý nghiêm khắc nên có thể kiểm soát được một chút. Nhưng kể từ khi Sử Tuấn Dân qua đời, anh hai Sử và Sử Tuấn Quân chuyển đến nhà của họ, trong nhà ngày càng thêm u tối hỗn loạn, ngày nào cũng không ngừng cãi nhau.
Cũng bắt đầu từ khi đó, tính tình của Sử Tinh Nhụy ngày càng ngang ngược, đến giờ bà ta hoàn toàn không quản được con bé nữa rồi.
Sử Tinh Nhụy đấm đá mẹ mình một lúc lâu, sau đó mới khóc lóc chạy đi.
Tóc của Trình Tú Vân cũng bị lây chấy, cũng đành cắt tóc theo, tất nhiên là bà ta không có can đảm cắt đầu cua, chỉ có thể cắt tóc ngắn mà thôi.
Khuôn mặt của bà ta phù hợp với tóc dài hơn, bây giờ cắt ngắn trông không hiện đại chút nào, hơn nữa gần đây bà ta gầy gò đến mức má hóp vào, tóc bạc nhiều lên không ít, nhìn trong gương trông giống như một bà lão - tuổi vậy.
Trình Tú Vân nhìn mình trong gương, giống như bị dọa vậy, đôi mắt trừng lớn, vẻ mặt không thể tin được.
Bà ta đưa tay sờ lên khuôn mặt của mình, có rất nhiều nếp nhăn, lại thô ráp và vàng như nghệ, suýt chút nữa bà ta đã không nhận ra chính bản thân mình.
- -- Từ khi nào mà bà ta đã trở thành như vậy?
Chủ tiệm cắt tóc thấy bà ta không nhúc nhích, thô lỗ nói: "Tổng cộng tệ."
Trình Tú Vân khôi phục lại tinh thần, cau mày: "Tại sao lại đắt như vậy? Bình thường cắt tóc không phải trẻ em hào người lớn bốn hào sao?"
Chủ tiệm cắt tóc: "Đó là giá của năm ngoái, bây giờ đã tăng giá từ lâu rồi, người lớn hào, trẻ em hào."
Đột nhiên Trình Tú Vân cảm thấy đau đớn, nhanh chóng móc trong túi ra một xu xu tất cả vẫn còn thiếu xu.
Chủ tiệm cắt tóc vung tay lên: "Được rồi, không cần xu đó của bà nữa."
Trình Tú Vân thấy vậy trong lòng cũng không có chút biết ơn nào, trái lại còn cảm thấy vô cùng lúng túng.
Bà ta từng là cô chủ được cưng chiều nhất Trình gia, là con cưng của Trình gia, trước nay chưa từng vì chuyện tiền bạc mà buồn phiền.
Nhưng bây giờ tuy bà ta chưa già yếu, dáng vẻ đã biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ, còn vì xu tiền lẻ mà bị người ta sỉ nhục, tại sao bà ta lại lạc lối đến bước đường này cơ chứ?
Bà ta nhớ lại lúc vừa mới kết hôn, không phải với Sử Tu Năng, mà là tháng ngày mới kết hôn với cha của Ôn Như Quy, Ôn Nguyên Võ.
Tuy Ôn Nguyên Võ chỉ là một người đàn ông quê mùa nhưng đối xử với bà ta rất tốt, toàn bộ tiền lương đều giao lại cho bà ta hết, dù cho bà ta có làm gì, ông ấy cũng đều không có ý kiến.
Nếu như lúc đó bà ta không muốn tìm tới cái chết vì có thể ở bên Sử Tu Năng thì có lẽ bây giờ bà ta đã là vợ tư lệnh, sống một cuộc đời ai cũng phải ghen tị rồi.
- -- Lúc này, cuối cùng trong lòng Trình Tú Vân cũng đã cảm thấy hối hận.
Đột nhiên bà ta không muốn trở lại căn nhà thuê chật chội kia nữa, không muốn nhìn thấy cái đầu trọc và khuôn mặt mập mạp của Sử Tu Năng nữa, cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ ngang ngược của Sử Tinh Nhụy nữa.
Bà ta lang thang trên đường không có điểm dừng, bà ta không biết đi về đâu, trời đất bao la, vậy mà không có một chỗ nào có thể chứa được bà ta.
Một cách vô thức, bà ta đi tới khu quân sự.
===
Gác cổng không nhận ra bà ta, ngăn bà ta lại: "Tìm ai vậy?"
Lúc này Trình Tú Vân mới phục hồi lại tinh thần, không ngờ vậy mà bản thân lại đi tới nơi mà trước đây đã từng sống cùng Ôn Nguyên Võ, bà ta đang định nói tên Ôn Như Quy, thì thấy bà lão bước ra.
Đột nhiên sắc mặt bà ta thay đổi: "Không có, không tìm ai cả, tôi tới tìm nhầm chỗ rồi."
Nói xong bà ta xoay người vội vã rời đi.
Sau đó tiếng nói chuyện của bà lão truyền đến.
"Sao tôi thấy cái người vừa nãy có hơi quen quen nhỉ? Hình như là vợ cũ của tiểu Ôn."
"Không thể nào, người phụ nữ vừa rồi nhìn qua như sắp tuổi rồi, người vợ trước đây từng ly hôn với tiểu Ôn chỉ khoảng tuổi thôi, hơn nữa nhà cũng đã không còn qua lại với nhau nữa rồi, cô ta còn mặt mũi nào tới đây nữa chứ?"
"Bà nói rất có lý, có lẽ là tôi đã nhìn nhầm, nói đến người phụ nữ Trình Tú Vân kia, đến bây giờ tôi còn muốn tát cô ta mấy cái. Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà người phụ nữ đó lại ngược đãi con mình!"
"Còn phải nói sao, nói tới đứa bé Như Quy đó thực sự quá khổ, còn nhỏ tuổi đã bị mẹ mình đánh thành ra như vậy, tôi nhớ một thời gian rất lâu thằng bé không hề nói chuyện."
"Đáng tiếc quá..."
Trình Tú Vân nghe những lời nói phía sau, sắc mặt trắng bệch, bước chân càng lúc càng nhanh, giống sư sau lưng có quỷ đuổi theo bà ta vậy.
Năm đó vì lấy lòng Sử Tu Năng, bà ta mới đánh Ôn Như Quy. Bây giờ nghĩ lại, tuổi trẻ của bản thân cũng bị hạ thấp đi.
- -- Trong lòng bà ta lại cảm thấy vô cùng hối hận.
Nếu như lúc đó bà ta không đánh Ôn Như Quy, Ôn gia đã không tức giận đến mức như vậy, mấy năm sau đó cũng sẽ không cắn mãi không chịu tha, luôn nhắm vào Trình gia.
Nếu như trước đây bà ta không đánh Ôn Như Quy, bây giờ bà ta tới tìm anh, với tính cách tốt bụng và ngoan ngoãn của đứa trẻ đó, anh nhất định sẽ không phớt lờ bà ta.
Trái tim của Trình Tú Vân như ngâm trong nước đắng, trong lòng tràn đầy hối hận.
- -- Chỉ tiếc rằng trên đời này không có thuốc hối hận.
Hơn nữa sau mấy năm vì bản thân không hạnh phúc nên mới hối hận, sự hối hận này có vẻ bé nhỏ không đáng kể, nhưng lại khiến người khác cảm thấy buồn nôn.
===
Cuối cùng bà ta cũng trở về căn nhà thuê kia, ai ngờ vừa bước vào sân đã thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Lúc đầu bà ta cảm thấy có chút quái lạ, sau đó tưởng mọi người nhìn thấy kiểu tóc của bà ta, thấy khuôn mặt già nua của bà ta nên đang cười nhạo mình, vì thế sắc mặt lập tức trùng xuống.
Sắc mặt bà ta tối sầm mở cửa ra, ai ngờ từ trong phòng truyền tới từng tiếng thở dốc mờ ám quen thuộc, có cả tiếng của phụ nữ.
- -- Thứ âm thanh này không hề xa lạ với bà ta.
- -- Tại sao lại có âm thanh như vậy từ trong phòng chứ?
Trình Tú Vân ngẩn người, sau đó trong lòng cảm thấy hồi hộp, vội vàng đi về phía phòng nghỉ.
Cửa phòng không bị khóa từ bên trong, bà ta đẩy một cái là cửa mở.
Máu dồn lên não, mắt Trình Tú Vân tối sầm lại, suýt nữa thì ngất đi.
Bà ta bám lấy cửa, một lúc lâu sau cơ thể mới có thể đứng vững được, bà ta trừng mắt nhìn đôi cẩu nam nữ trên giường, mí mắt như muốn rách ra, chửi rửa: "Sử Tu Năng, cái đồ súc vật nhà ông!"
Giữa ban ngày ban mặt, vậy mà ông ta dám dẫn người phụ nữ khác về nhà, ở trên giường của bọn họ làm chuyện như thế này, ông ta đúng là khinh người quá đáng.
Lúc này hình như Lý Quyên Quyên mới ý thức được sự tồn tại của bà ta, đẩy Sử Tu Năng ra, tỏ vẻ sợ hãi: "Tu Năng, vợ anh về rồi, có khi nào chị ta sẽ đánh em không?"
Sử Tu Năng tách ra khỏi cơ thể cô ta, khệnh khạng đứng dậy, từ từ mặc lại quần áo: "Em yên tâm, có anh ở đây, cô ta không dám động vào một sợi tóc của em đâu."
Trình Tú Vân tức nghẹn ở cổ họng không nuốt xuống được, suýt chút nữa thì tức chết: "Đôi cẩu nam nữ các người, tôi đánh chết các người."
Mặc dù bà ta với Sử Tu Năng sớm đã không còn tình yêu như lúc trẻ nữa, nhưng họ vẫn là vợ chồng đây. Sao ông ta lại nói như thế trước mặt một người phụ nữ khác chứ?
- -- Vậy thì bà ta biết để mặt mũi ở đâu hả?
Trình Tú Vân vừa mắng chửi vừa lao tới, bà ta biết mình không thể đánh lại Sử Tu Năng, hơn nữa cũng không có ý định ly hôn với Sử Tu Năng, vì vậy bà ta lao về phía Lý Quyên Quyên.
Lý Quyên Quyên hét lên chói tai: "Tu Năng, cứu em!"
Lý Quyên Quyên trốn ở phía sau Sử Tu Năng, Sử Tu Năng tóm lấy cánh tay của Trình Tú Vân, dùng sức hất bà ta sang một bên.
Đầu của Trình Tú Vân đập vào tủ quần áo, đau đến mức ngũ quan co giật, bà ta đưa tay lần mò, thấy thứ gì dính ở cánh tay.
- -- Máu, bà ta đang chảy máu sao!
Trình Tú Vân vừa tức giận vừa sợ hãi lại khó chịu, bà ta ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Sử Tu Năng: "Tên họ Sử kia, tôi vì ông mà sinh con đẻ cái, vì ông mà chăm sóc cho cha mẹ già, vậy mà ông đối xử với tôi như vậy sao, ông có còn lương tâm không vậy?"
Sử Tu Năng từ trên cao nhìn xuống, khóe miệng nhếch lên: "Gì mà lương tâm với không lương tâm chứ, năm đó không phải bà cũng cắm sừng Ôn Nguyên Võ sao? Bây giờ bà có cái gì tốt mà còn phải sợ chứ?"
Những lời này như một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào tim Trình Tú Vân.
- -- Mỉa mai biết bao, nực cười biết bao.
Năm đó bà ta cắm sừng Ôn Nguyên Võ, bây giờ Sử Tu Năng lại dùng phương pháp đó với bà ta khiến bà ta đau đớn không muốn sống nữa.
- -- Lẽ nào đây chính là quả báo sao?
Trái tim của Trình Tú Vân như bị người khác hung hăng bóp lấy, đau đến mức gần như không thở nổi.
Lý Quyên Quyên mặc quần áo xong, ở ngay trước mặt Trình Tú Vân, nhón chân hôn lên khuôn mặt mập mạp của Sử Tu Năng một cái, cười đáng yêu: "Tu Năng, em về trước."
Sử Tu Năng sờ soạng cô ta: "Đi đi đồ quỷ nhỏ, xong rồi anh lại tới tìm em, em đừng tới đây nữa!"
Trong mắt Lý Quyên Quyên lóe lên một tia giễu cợt nhưng bên ngoài lại nhẹ nhàng đáp lại, sau đó thân hình lắc lư như con rắn, xoay người bước đi.
Trình Tú Vân như bị sét đánh, ngồi trên mặt đất nhìn bọn họ, nhưng hình như cũng không nhìn bọn họ.
Sử Tu Năng nhìn bà ta một cái: "Tôi khuyên bà tốt nhất đừng ầm ĩ, xem như vì Tinh Nhụy, tôi sẽ không ly hôn với bà. Nhưng nếu ngày nào bà cũng ồn ào như vậy thì chúng ta sẽ lập tức ly hôn!"
Trình Tú Vân ngẩng đầu lên, nhìn ông ta như thể trước nay chưa từng quen biết, không nói gì.
Sử Tu Năng không thèm để ý tới tâm trạng của bà ta: "Hôm nay Tuấn Quân đến gặp tôi, lúc trước nó với bạn lên Bắc Kinh một thời gian, bây giờ bọn chúng đang làm ăn, nó mời tôi gia nhập với đội của bọn nó."
"Bọn nó làm ăn vốn lời, còn kiếm được nhiều hơn so với rao bán quần áo, hơn nữa còn không mất chi phí gì. Nếu bà biết nghe lời thì đừng gây chuyện, đừng quản chuyện của tôi, sau này khi kiếm được tiền tôi sẽ mang về trả cho bà, nếu như bà muốn làm ầm ĩ thì bây giờ cút ra ngoài cho tôi!"
Trong lòng Trình Tú Vân cảm thấy vô cùng bất lực, kiềm chế sự tức giận, ngẩn ngơ nhìn Sử Tu Năng: "Các người làm ăn cái gì? Thời buổi này làm gì có chuyện làm ăn mà không cần chi phí, có thể một vốn bốn lời chứ?"
Khóe miệng Sử Tu Năng nhếch lên: "Cái này bà không cần phải lo, tôi đói rồi, còn không chịu đứng dậy làm gì đó cho tôi ăn sao?"
Trình Tú Vân muốn khóc, muốn nhào tới xé rách mặt ông ta, chết chung với ông ta.
Nhưng cuối cùng bà ta không làm gì cả, lập tức đứng dậy thu dọn tủ quần áo, tùy tiện băng bó vết thương sau đầu lại một chút, sau đó đi ra ngoài nấu cơm.
Những người trong sân tưởng rằng nhất định lần này họ sẽ lại ra tay đánh nhau, không ngờ chỉ là gió to mưa nhỏ, vậy mà lại không hề động tay động chân.
Có vài người không khỏi cảm thấy Trình Tú Vân quá vô dụng.
Bình thường khi cãi nhau đến dao phay cũng lấy ra, lần này Sử Tu Năng đưa người phụ nữ khác về nhà vậy mà bà ta không dám ồn ào ầm ĩ.
- -- Thật sự không thể tưởng tượng nổi.
===
Sau khi Lý Quyên Quyên ra khỏi Sử gia, cô ta đến bưu điện gọi điện thoại cho Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục đợi tới khi trời tối mới ra ngoài gặp cô ta.
Lúc này Lý Quyên Quyên đã thu dọn hành lý xong, cô ta thấy Đồng Tuyết Lục nói: "Tôi đến Thâm Quyến rồi, cô có thể bảo đảm tính mạng của tôi được an toàn không?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Chuyện đó là đương nhiên."
"Cô còn có thể giới thiệu công việc cho tôi sao?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Tôi có một người bạn ở bên đó, cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của cậu ấy, đợi khi tin tức qua đi, cô muốn đi tới đâu cũng được."
Nhưng trong - năm này, cô ta nhất định phải để cho người khác theo dõi, tránh việc cô ta cắn ngược lại bọn họ một cái.
Hình như Lý Quyên Quyên đã suy nghĩ thông suốt, thái độ cũng tốt hơn trước rất nhiều: "Vậy được rồi, trước khi đi, tôi sẽ cho cô biết một tin tức miễn phí, cháu trai của Sử Tu Năng đã tới tìm ông ta, làm cho ông ta gia nhập làm ăn cùng với họ."
Đồng Tuyết Lục nhíu mày: "Làm ăn? Làm ăn gì chứ?"
Lý Quyên Quyên: "Bắt cóc và buôn bán trẻ nhỏ."
Chỉ có chuyện làm ăn như vậy mới không cần chi phí, lại còn có thể vốn lời thôi.
Đồng Tuyết Lục nắm tay thành nắm đấm, thấp giọng chửi: "Khốn nạn!"
Theo suy nghĩ của cô, cô muốn khiến cho Trình Tú Vân và Sử Tu Năng mất hết tất cả, sau đó buộc bọn họ phải đi vào con đường trốn thuế, buôn lậu.
Không ngờ đám người này lại tạo nghiệp hơn cô tưởng tượng, vậy mà lại dám làm ra chuyện như thế.
Nhưng nếu như họ đã muốn tìm đường chết, vậy thì cô càng phải đưa bọn họ vào nhà giam!
Lý Quyên Quyên nghe vậy, khóe miệng giật giật: "Thực sự rất khốn nạn, vé của tôi đâu, đêm nay tôi có thể đi ngay rồi chứ?"
Vốn dĩ cô ta còn muốn phản bội Ôn Như Quy để lấy lòng Sử Tu Năng, nhưng bây giờ cô ta mới hiểu được, nếu cô ta thực sự làm như vậy thì chẳng khác nào tranh ăn với hổ cả.
Hơn nữa bây giờ Sử Tu Năng có thể đối xử như vậy với Trình Tú Vân, sau này cũng có thể đối xử với cô ta như vậy, trước đó cô ta còn trách Đồng Tuyết Lục phá hủy truyện tốt của mình, hôm nay xem ra cô thật sự đã cứu cô ta một mạng.
Đồng Tuyết Lục đưa vé, còn đưa lại hết cả thư nhận tội trước đó cô ta đã viết: "Tôi sẽ không để người khác phát hiện ra cô, nhưng nếu như cô dám chạy trốn, cô biết hậu quả sẽ như thế nào rồi đấy."
Lý Quyên Quyên nhìn cô một cái: "Yên tâm, tôi không ngu ngốc như vậy đâu."
Gia cảnh của Ôn gia và Tiêu gia ghê gớm như vậy, không phải một cô gái yếu đuối như cô có thể chống lại được, huống chi cô ta còn từng có tiền án, bọn họ muốn xử lý cô ta thực sự là chuyện rất dễ dàng.
Đồng Tuyết Lục đưa Lý Quyên Quyên đến trạm xe, sau khi nhìn cô ta lên xe lửa đi Thâm Quyến thì mới trở về.
===
Sáng sớm hôm sau, cô tự mình đi tới cục công an một chuyến, nói chuyện Sử Tu Năng gia nhập đội bắt cóc trẻ em cho Phác Kiến Nghĩa biết.
Phác Kiến Nghĩa liếm răng hàm, nở nụ cười: "Chuyện này thực sự là khi tìm thì mãi không thấy đâu, khi không tìm thì lại xuất hiện ngay trước mặt!"
"Gần đây có một nhóm tội phạm ở Bắc Kinh đi gây án phạm tội khắp nơi, bắt cóc mười mấy trẻ em, một chút manh mối cũng không có. Thật không ngờ cô lại mang tới cho chúng tôi một manh mối lớn như vậy, sau khi phá án, cục công an nhất định sẽ khen thưởng cô thật tốt!"
Đồng Tuyết Lục: "Tôi không cần khen ngợi gì cả, các anh chỉ cần bắt người, tìm những đứa bé kia trở về là được rồi!"
- -- Biết bao nhiêu gia đình đã rạn nứt vì chuyện bắt cóc trẻ em rồi, tất cả bọn buôn người đó nên bị xử tội, phải xuống địa ngục!
Kể cả Sử Tu Năng không tham gia vào nhóm này thì cô cũng hy vọng toàn bộ bọn buôn người sẽ bị bắt lại.
Phác Kiến Nghĩa gật đầu: "Đúng rồi, tình hình Như Quy thế nào rồi?"
Nghe anh ta nhắc tới Ôn Như Quy, trong mắt cô xuất hiện một tia ấm áp: "Tạm thời vẫn còn tương đối ổn định."
Đã lâu rồi Tiểu Húc không xuất hiện, quả nhiên chỉ cần tách Trình Tú Vân ra bệnh tình của anh sẽ dần được cải thiện.
"Vậy thì tốt, nghe nói cô đã ăn cơm với cha mẹ Uẩn Thi ở căn cứ rồi sao? Bọn họ có nhắc tới tôi không?"
Đột nhiên Phác Kiến Nghĩa chuyển đề tài, vẻ mặt mong đợi nhìn cô.
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Có."
Mắt Phác Kiến Nghĩa sáng lên: "Bọn họ nói gì vậy?"
Đôi môi đỏ của Đồng Tuyết Lục nói một câu: "Bọn họ nói anh già nua, dáng vẻ không đẹp bằng Như Quy, tính cách cũng không dịu dàng bằng Như Quy!"
Phác Kiến Nghĩa: "..."
- -- Ông đây còn lâu mới tin cô!
Đồng Tuyết Lục thấy khóe miệng anh ta giật giật, mỉm cười: "Tôi về trước."
Phác Kiến Nghĩa nghiến răng nghiến lợi: "Tôi không tiễn cô đâu."
Nhận được đầu mối quan trọng như vậy, anh ta lập tức thông báo cho các cục công an liên quan khác, sau đó sẽ họp bàn để cùng nhau truy quét hết nhóm người này.
Giọng nói của Đồng Tuyết Lục từ bên ngoài truyền đến: "Được thôi."
===
Đồng Tuyết Lục vừa đi, Phác Kiến Nghĩa lập tức hành động.
Sau khi họp và thảo luận, họ sắp xếp một người theo dõi Sử Tu Năng.
Cuối cùng sau khi ngồi chờ - ngày, cục công an đã bắt được đám tội phạm.
Đây đã là lần thứ Sử Tu Năng tham gia buôn bán trẻ em, lần trước anh ta tham gia vụ bắt cóc dù chỉ một chút nhưng đã nhận được hơn cả trăm tệ.
Lần này bọn họ bắt cóc - đứa bé, chuẩn bị bán những đứa bé này đến miền núi ở các tỉnh khác, không ngờ rằng ngay khi bọn chúng vừa ra khỏi nhà đã bị các đồng chí công an bắt được.
Sau một cuộc đuổi bắt, toàn bộ nhóm người đều đã bị bắt.
Mặc dù Sử Tu Năng chỉ tham gia lần nhưng tính chất nghiêm trọng của vụ việc lại không hề liên quan đến số lần tham gia.
Ông ta bị bắt giam, vì vụ án này liên hệ rất rộng, tính nguy hại cao nên những người này đều sẽ bị xử bắn hết.
Nếu như họ không bị xử bắn, họ cũng sẽ phải đối mặt với án tù chung thân.
Vốn dĩ Trình Tú Vân rất căm ghét Sử Tu Năng vì đã phản bội mình, thậm chí bà ta còn đã nghĩ rằng từ đó về sau bà ta sẽ chỉ sống với ông ta trên danh nghĩa thôi.
Đợi đến khi có tiền, bà ta sẽ tìm cơ hội khác để làm ăn trở lại, sau đó đạp một phát chết người đàn ông này.
- -- Không ngờ bà ta còn chưa kịp nằm mơ, Sử Tu Năng đã bị bắt đi rồi!
Nghe tin Sử Tu Năng bị bắt, mắt bà ta tối sầm lại, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Khi tỉnh dậy lần nữa, bà ta mặc kệ Sử Tinh Nhụy đang khóc lớn, cầm tiền lao ra ngoài.
Bà ta lên xe đi đến căn cứ, giờ sau, cô đến bên ngoài căn cứ, nói với bảo vệ: "Tôi muốn gặp sở trưởng viện cơ học Ôn Như Quy."
Bảo vệ nhìn bà ta đánh giá: "Ở đây đăng ký một chút, bà tên gì, có quan hệ gì với sở trưởng Ôn?"
Trình Tú Vân lạnh lùng nói: "Cậu nói với nó, tôi là mẹ của nó!"
[HẾT CHƯƠNG ]