===
Nghe được lời nói của Đồng Tuyết Lục, điện thoại trong tay Tô Việt Thâm xém chút nữa là rơi xuống mặt đất.
Năm đó bị tịch thu tài sản, điều xuống khu chuồng bò, anh ấy cũng chưa từng khiếp sợ như vậy, mà lúc này nhịp tim lại bị lỡ mất một nhịp.
- -- Không biết bên Đồng Tuyết Lục đã xảy ra chuyện gì mà lại dùng đến chuyện phạm pháp cực đoan như vậy?
Với sự thông minh tài trí của cô, cùng với bối cảnh của nhà Ôn gia và Tiêu gia, có thể buộc cô phải dùng loại thủ đoạn bí quá hoá liều này thì e là sự tình cực kỳ khó giải quyết.
- -- Không đến mức bất đắc dĩ, chắc chắn cô sẽ không nói lời này.
Năm đó nếu không nhờ cô giúp đỡ thì Tiểu Cửu cũng không biết bị đem bán đến chỗ xó xỉnh nào từ lâu rồi, nếu không nhờ cô giúp đỡ vạch trần Nghiêm Vĩnh An giết vợ, lại kịp thời phát hiện Cố Dĩ Lam muốn tự sát thì ngày nay Tô gia bọn họ đã bị vợ con ly tán từ đời thuở nào rồi.
- -- Cũng được, giết người thì giết người, coi như là trả lại ân tình trước kia của cô.
Chỉ trong vài giây, trong lòng Tô Việt Thâm đã nghĩ rất nhiều, thậm chí đã nghĩ xong việc sau khi mình chết thì sẽ thu xếp người nhà như thế nào.
Anh ấy hít sâu một hơi nói: "Đồng chí Đồng, cô nói đi, cô muốn tôi giúp cô giết ai?"
Lần này đến phiên Đồng Tuyết Lục ngớ người: "Tôi không bảo anh đi giết người mà."
"..."
Tô Việt Thâm đần ra: "Chẳng phải vừa nãy cô bảo tôi giúp cô xử người sao?"
- -- Chẳng lẽ xử không có nghĩa là giết à?
- -- Năng lực phân tích của anh ấy hẳn là không có vấn đề gì cả!!!
Lúc này Đồng Tuyết Lục mới phản ứng lại lời nói của mình khiến người khác hiểu lầm. Có lẽ là có liên quan đến việc mang thai nên cô phát hiện cảm xúc của mình dễ bị không ổn định hơn bình thường.
"Tôi nói xử không phải là lấy mạng người ta, tôi muốn hỏi chỗ anh có biện pháp nào động tay chân vào nguồn hàng không? Tôi muốn khiến vợ chồng Trình Tú Vân và Sử Tu Năng táng gia bại sản, sau đó tự chủ động đi vào con đường phạm tội."
Chỉ khi bọn họ làm chuyện phạm pháp, cô mới có thể báo cảnh sát một lưới bắt hết bọn họ.
Nhưng cô không biết làm chuyện phạm pháp, càng không để người khác thay mình đi làm chuyện phạm pháp như giết người này được.
Chẳng qua là không ngờ Tô Việt Thâm thú vị thật, hiểu lầm cô muốn giết người cũng thôi đi. Khiến người khác vừa buồn cười vừa cảm động chính là, ấy vậy mà anh ấy lại đồng ý không chút do dự.
Tô Việt Thâm nghe xong lời giải thích của cô, trong lòng không thể không nói là thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra là vậy, loại này cũng dễ làm thôi."
"Hôm qua tôi vừa khéo nhìn thấy Trình Tú Vân lại đến lấy hàng ở chỗ bạn tôi, lần này lượng hàng bà ta lấy đi nhiều hơn trước kia gấp mấy lần, hẳn là đầu tư phần lớn tiền vốn. Nhưng lần này bà ta lại tới đây một mình, đợi đến khi bà ta trên đường trở về, chúng ta có thể bố trí người đi cướp hàng hóa của bà ta, khiến bà ta mất hết vốn liếng."
Nghe vậy, Đồng Tuyết Lục không thể không bội phục Tô Việt Thâm nhanh trí: "Tôi cảm thấy biện pháp này rất hay, chỉ là anh có bố trí được người ở bên kia không?"
Hiện giờ Trình Tú Vân ở Thâm Quyến, ngoài tầm với của cô, cho dù có muốn ra tay cũng không động được vào bà ta.
Chờ đến khi bà ta về Bắc Kinh, cô cũng không tiện ra tay, dù sao thì cũng là thủ đô, cô vừa động một cái rất có thể sẽ bị người khác bắt thóp.
Tô Việt Thâm cười khẽ: "Cái này cô cứ yên tâm, nếu tôi đã đề xuất ra phương án thì tất nhiên là có năng lực làm được."
Ngày nay Thâm Quyến vừa mới thành lập đặc khu kinh tế, thành phố này tạm bị gác lại chờ đến khi hoàn thiện, tất cả điều lệ quy chế đều chưa được đầy đủ cho nên những chuyện phạm pháp cũng rất nhiều.
Anh ấy muốn làm cho hàng hóa của Trình Tú Vân bị cướp đi, thậm chí không cần tự mình động thủ, chỉ cần thả tin tức ra thì tự nhiên sẽ có người ra tay.
Đồng Tuyết Lục chân thành nói: "Cảm ơn anh, đồng chí Tô, thật ra đưa ra yêu cầu như vậy cũng hơi làm khó chút. Bên phía anh nhất định phải cẩn thận nhé, đừng để cho người khác bắt được thóp là được."
Tô Việt Thâm: "Đồng chí Đồng không cần phải khách sáo, năm đó cô đã giúp đỡ Tô gia chúng tôi, ngày nay tôi chỉ là trả lại một phần nghìn mà thôi. Chẳng qua là cô làm vậy, không biết phía bên đồng chí Ôn có biết chuyện không?"
Đồng Tuyết Lục ngừng một lát: "Anh ấy không biết, nhưng mà dù có biết thì anh ấy cũng sẽ không trách tôi đâu."
- -- Về phần nguyên nhân, cô không có ý định nói với Tô Việt Thâm.
Cô có thể kể chuyện Ôn Như Quy bị bệnh với Phác Kiến Nghĩa đó là bởi vì thứ là nếu như cô không nói, Phác Kiến Nghĩa không thể giúp cô điều động hồ sơ, thứ là tuy Phác Kiến Nghĩa hơi miệng tiện tí nhưng tình anh em của anh ta và Ôn Như Quy rất bền vững.
Trước kia Phác Kiến Nghĩa đã giúp đỡ mình rất nhiều lần chính là vì nể mặt Ôn Như Quy. Điều cuối cùng là, bây giờ cô mang thai, cô sợ có những chỗ mình không chú ý đến được, cho nên cô cần một người trợ giúp.
Cô không thể nói chuyện Ôn Như Quy bị bệnh với ông nội được, đặc biệt là không thể nói với ông cụ Ôn, ông chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Bởi vậy sau khi suy xét, cô cảm thấy Phác Kiến Nghĩa là người được chọn thích hợp nhất để nói, với nhân phẩm của Phác Kiến Nghĩa, cô cũng không lo anh ta sẽ nói ra.
Tô Việt Thâm là người thông minh, nghe Đồng Tuyết Lục nói như vậy, lập tức hiểu rõ cô có điều khó nói.
Anh ấy lập tức dừng đề tài này: "Đồng chí Đồng, bây giờ tôi phải đi ra ngoài sắp xếp một số chuyện, sau này có tin tức tôi sẽ liên lạc lại với cô."
"Được rồi, cảm ơn anh."
Cúp máy, Đồng Tuyết Lục lại gọi điện thoại cho Ôn Như Quy.
===
Từ khi Ôn Như Quy lên chức Sở trưởng, phòng làm việc của anh đã được lắp điện thoại.
"Cha nó à, hôm nay công việc của anh có bận không?"
Ôn Như Quy nghe được cách xưng hô mới mẻ này, khóe miệng vểnh lên: "Đúng là rất bận, sau khi anh đi khỏi thì em làm gì thế? Con có hành hạ em không?"
Đồng Tuyết Lục: "Bây giờ con mới được hơn tháng, có khi còn không to bằng hạt đậu nành, bé con muốn hành hạ em thì cũng không có bản lĩnh đó đâu. Sau khi anh đi khỏi em đã đến công ty bách hóa đi dạo một vòng, nhưng mà không mua được gì nên lại đi về."
"Sao lại không mua? Hết phiếu rồi à?"
Ôn Như Quy vừa nói vừa kéo ngăn kéo ra nhìn những tấm phiếu bên trong, hôm qua anh về nhà mà lại quên mang nó, trong lòng không khỏi hối hận.
"Tất nhiên là không phải, những tấm phiếu mà bình thường anh mang về, với cả những tấm mà ông nội cho nữa đều dùng không hết mà, chỉ là em không có ham thích mua đồ thôi."
Ôn Như Quy nghe được kiểu nói mâu thuẫn này của cô, ý cười nơi khóe miệng càng tăng thêm: "Em không có ham thích mua đồ thì sao lại chạy đến công ty bách hóa vậy?"
Đồng Tuyết Lục bĩu môi, nói với giọng nũng nịu: "Chẳng phải là do em chán quá hay sao, anh vừa đi một cái là em đã bắt đầu nhớ anh rồi. Cha nó, anh có nhớ em không?"
Lỗ tai của Ôn Như Quy tức khắc đỏ lên, giọng nói trầm thấp êm tai: "Có, ngoài lúc làm thí nghiệm ra thì lúc nào anh cũng nhớ em."
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục cũng vểnh lên, nói ra lời âu yếm trắng trợn như vậy đúng là khó cho anh mà.
Chỉ là phía bên Ôn Như Quy không được dễ chịu như vậy, anh vừa dứt lời, ở cửa truyền đến giọng nói quái gở:
"Ôi má ơi, tôi nổi hết cả da gà lên rồi này, ai mà ngờ được bình thường Sở trưởng Ôn của chúng ta lại buồn nôn thế này chứ?"
"Ngoài làm thí nghiệm ra thì lúc nào anh cũng nhớ em, ha ha ha... Đại tình thánh Ôn Như Quy."
"..."
Ôn Như Quy không cần quay đầu lại cũng nghe ra được đây là giọng nói của thằng bạn xấu xa Chu Diễm và Hoàng Khải Dân, khuôn mặt của anh nóng dần lên.
"Chu Diễm và Khải Dân tới tìm anh, lát nữa anh gọi lại cho em nhé."
Đồng Tuyết Lục rất mừng khi anh có thể ở chung với các bạn, cứ sống một mình mãi không có lợi cho bệnh tình của anh: "Vâng, thế anh cúp máy trước đi."
Tay của Ôn Như Quy túm lấy điện thoại, khẽ khàng nói: "Em cúp trước đi."
Trước kia bọn họ gọi điện thoại, anh vẫn luôn chờ cô cúp máy trước.
người cứ liên tục đưa đẩy cái đề tài "Anh/em cúp trước" này nhiều lần, Chu Diễm và Hoàng Khải Dân đứng ở cạnh cửa cứ thế bất ngờ mà bị cho ăn cơm chó.
===
Cúp điện thoại xong, vẻ mặt Ôn Như Quy lúng túng mà nhìn người họ: "Các anh tới tìm tôi có chuyện gì thế?"
Chu Diễm biểu lộ vẻ ngứa đòn: "Không có chuyện thì không thể tới đây à? Nếu bọn tôi không đến thì cũng không được nghe lời âu yếm của anh rồi."
Hoàng Khải Dân tặc lưỡi cái: "Không ngờ đấy, Như Quy cậu trò giỏi hơn thầy rồi. Trước kia ngay cả mặt của phụ nữ cũng không nhớ được, không ngờ bây giờ nói mấy lời ân ái một cách hạ bút thành văn luôn, đúng là kẻ sĩ ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác mà."
Ôn Như Quy: "..."
Ôn Như Quy bị người chèn ép tới mức mặt đỏ tới mang tai: "Nếu các anh không có việc gì thì mau đi đi, tôi còn phải làm việc."
Hoàng Khải Dân nói: "Làm việc cái gì? Tan làm rồi, chúng ta cùng đến tiệm ăn nhà nước đi, anh mời đấy nhé."
"..."
Khóe miệng Ôn Như Quy giật giật: "Tôi không đi đâu, buổi trưa tôi mới về đến căn cứ, có rất nhiều chuyện còn chưa xử lý xong."
Còn chưa dứt lời đã bị Chu Diễm cắt ngang: "Người là sắt, cơm là thép, bận mấy đi chăng nữa thì cũng phải ăn cơm, đi đi đi, không có thời gian đến tiệm ăn nhà nước thì đi tới nhà ăn."
Vốn dĩ Ôn Như Quy cũng không đói nhưng người này bất chấp tất cả, lôi anh đi tới nhà ăn.
Đương nhiên, đi nhà ăn thì vẫn là anh mời, người này có âm mưu đi ăn chực mà.
Tuy nhiên, anh vẫn trả nổi chút tiền mọn của nhà ăn nên cũng không từ chối mà mời người.
Sau khi cơm nước xong, Ôn Như Quy trực tiếp quay về phòng làm việc để làm, Hoàng Khải Dân hỏi Chu Diễm có muốn đi đến Hợp tác xã cung tiêu mua vật dụng hàng ngày cùng nhau không.
Chỉ thấy ánh mắt Chu Diễm né tránh, nói: "Tôi không đi đâu, tôi nhớ ra là ở phòng làm việc của tôi cũng có chuyện chưa làm xong, anh đi một mình đi."
Nói xong anh ta bỏ lại Hoàng Khải Dân rồi vội vàng đi mất.
Hoàng Khải Dân thấy dáng vẻ này của anh ta thì có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không truy cứu đến cùng, quay người đi Hợp tác xã cung tiêu.
===
Chu Diễm không quay về phòng làm việc mà là đi đến phòng điện thoại, lúc này nhân viên văn phòng đã tan làm, không ai ở trong phòng cả.
Anh ta nhấc máy lên gọi tới phòng làm việc của khu tập thể, mấy tháng trước khu tập thể của bọn họ đã được lắp đặt điện thoại, bây giờ anh ta muốn liên lạc với người nhà cũng dễ hơn nhiều.
Một lát sau, giọng nói của Vương Tiểu Vân, vợ anh ta, truyền tới từ đầu dây bên kia: "Chu Diễm đấy à? Anh gọi điện thoại về có chuyện gì thế?"
Chu Diễm nhớ tới những lời âu yếm mà Ôn Như Quy nói lúc nãy, hít sâu một hơi nói: "Mẹ nó à, em ăn cơm chưa?"
Vương Tiêu Vân cau mày, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời: "Ăn rồi, rốt cuộc thì anh gọi điện về có chuyện gì?"
Chu Diễm xoắn dây điện thoại, dáng vẻ ưỡn ẹo đó cực kỳ hài hước: "Không có chuyện gì cả, chỉ là anh nhớ em thôi, mẹ nó à, em có nhớ anh không?"
Vương Tiểu Vân đưa điện thoại ra xa nhìn một cái: "Anh là Chu Diễm thật à? Anh làm gì mà vô duyên vô cớ nói loại lời buồn nôn này vậy, không phải là anh đã làm chuyện gì có lỗi với em đấy chứ?"
Chu Diễm: "..."
Chu Diễm suýt chút nữa là bị nghẹn chết: "Tiểu Vân em nghĩ vớ va vớ vẩn gì thế, chỉ là anh nhớ em và con nên mới cố ý gọi điện thoại về, sao em không biết lãng mạn gì hết vậy?"
Vương Tiểu Vân đè nén cơn buồn nôn ở trong ngực: "Lãng mạn có thể làm cơm ăn được không? Nếu anh không có việc gì thì em cúp đây."
Chu Diễm: "Bà xã, em còn chưa nói là em có nhớ anh không mà?"
"Ọe..."
Chu Diễm vừa dứt lời, trả lời anh ta lại là tiếng nôn mửa liên tục.
Chu Diễm: "..."
Vương Tiểu Vân nôn một hồi lâu mới trở lại nghe điện thoại: "Em nôn nghén nặng lắm, không nói chuyện với anh nữa đâu."
Chu Diễm lập tức quan tâm mà nói với giọng điệu lưu luyến: "Bà xã, thế em hãy nghỉ ngơi cho tốt đi nhé, muốn ăn cái gì thì cứ nói với mẹ. Bà xã, em cúp máy trước đi."
Vừa dứt lời, đầu dây bên kia đã truyền đến một tiếng "cạch" rồi, tiếp đó chỉ còn lại âm thanh báo bận "Tút tút tút".
Chu Diễm: "..."
- -- Tại sao Ôn Như Quy và vợ anh có thể ân ái như vậy, đến phiên anh ta thì lại biến thành như vậy chứ? Huhu...
===
ngày sau, phía bên Phác Kiến Nghĩa đã có tin tức.
Bởi vì ở trong đồn không tiện bàn bạc việc này, cộng thêm Đồng Tuyết Lục bây giờ là phụ nữ có thai, nên anh ta tự mình đưa hồ sơ đến Ôn gia.
Ông cụ Ôn thấy anh ta tới, khó hiểu mà nói: "Kiến Nghĩa, cậu không cần đi làm à? Sao lại tới đây vào giờ này?"
Phác Kiến Nghĩa nói: "Cháu vừa khéo đi làm việc ở gần đây, tiện thể đến thăm ông cụ ngài đây ạ, nghe nói ngài sắp được làm ông cố nội rồi, xin chúc mừng ngài ạ."
Ông cụ Ôn thích nhất là nghe người khác nói đến việc ông cụ sắp được làm ông cố nội, cười đến nỗi những nếp nhăn nơi khóe mắt đều xô lại với nhau: "Cái thằng bé này có lòng thật đấy, nhưng tuổi tác của cậu cũng không nhỏ nữa rồi, Như Quy đã có con luôn rồi, cậu phải nắm chắc mới được, cứ tiếp tục thế này thì cậu sẽ thành lão già ế đấy."
Phác Kiến Nghĩa bất ngờ bị đâm nhát dao: "..."
Ông cụ Ôn: "Cậu đừng không coi nó ra gì, cậu xem gương mặt này của cậu đi, tuy cậu ít hơn Như Quy nửa tuổi nhưng mà mặt cậu già ghê. Trông cậu giống như chú của Như Quy ý, cậu mà không kết hôn nhanh đi, đến khi sinh con ra, đứa bé còn tưởng cậu là ông nội nó đấy."
Ngực Phác Kiến Nghĩa lại bị trúng thêm nhát dao: "..."
Đồng Tuyết Lục đi ra từ trong phòng, đúng lúc nghe thấy lời nói của ông cụ Ôn, suýt thì cười như điên: "Ha ha ha..."
Nghe được tiếng cười của Đồng Tuyết Lục, Phác Kiến Nghĩa càng thấy đau lòng, vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu cho cô mau bảo ông cụ Ôn rời đi.
Đồng Tuyết Lục lau nước mắt ở khóe mắt do bật cười: "Ông nội, cháu hơi thèm ăn bánh đậu đỏ ở ngõ bên cạnh, không biết là chú Tông có thể đi mua về giúp cháu một ít được không ạ?"
Ông cụ Ôn: "Tiểu Tông đi mua thức ăn rồi, để ông đi mua cho cháu."
Đồng Tuyết Lục: "Sao thế được? Cứ để cháu tự mình đi mua là được rồi à."
Ông cụ Ôn xua tay: "Sao lại không được? Cơ thể này của ông cường tráng lắm, cháu cứ đợi ở nhà đi, ông sẽ đi mua về nhanh thôi."
Nói xong ông cụ đi về phòng cầm tiền và phiếu rồi sải bước ra ngoài.
Ông cụ Ôn đi rồi, ánh mắt Đồng Tuyết Lục đặt lên đồ vật trong tay Phác Kiến Nghĩa: "Có phải chuyện tôi nhờ anh có tin tức rồi không?"
Phác Kiến Nghĩa vừa đi vào phòng khách vừa gật đầu: "Đúng."
Đồng Tuyết Lục rót cho anh ta một chén trà, lại lấy bánh ngọt và đồ ăn vặt ra: "Tài liệu đâu?"
Phác Kiến Nghĩa thấy cô gấp gáp như vậy cũng không buồn uống miếng nước nữa, lấy tài liệu ra đưa sang: "Trần Đại Nghĩa, bố chồng của Lý Quyên Quyên, đúng là qua đời một cách bất thình lình, nghe nói tình trạng sau khi chết có hơi kỳ lạ. Chỉ là lúc đó Lý Quyên Quyên dan díu với Phó cục trưởng, cho nên vụ án này được kết luận là tự nhiên mà chết."
Đồng Tuyết Lục mở tài liệu ra nhìn lướt qua, quả thực giống như Phác Kiến Nghĩa nói, bản ghi chép của hồ sơ vụ án vô cùng đơn giản, chỉ nói là Trần Đại Nghĩa, bố chồng của Lý Quyên Quyên, chết do bệnh, không có bất kỳ chỗ tình nghi nào.
Cô đặt tài liệu xuống, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại: "Vừa nãy anh nói tình trạng lúc chết có hơi kỳ lạ là sao? Có phải là có ai nhìn thấy thi thể mà cảm thấy bất thường không?"
Phác Kiến Nghĩa uống một hớp nước, cầm một miếng bánh bông tuyết lên cắn một miếng: "Không sai, chú cấp dưới của tôi là một trong những nhân viên phụ trách tình tiết vụ án năm đó, chẳng qua là chức vị của chú của cậu ta thấp, thấy có chỗ bất thường cũng không dám nói ra, Trần Đại Nghĩa cũng không có người thân nào khác chống lại sự bất công giúp ông ta, ông ta theo nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện nên vẫn luôn không nói gì cả."
Đồng Tuyết Lục: "Nếu như tôi muốn lật lại bản án thì người đó có thể đứng ra làm chứng không?"
Phác Kiến Nghĩa cắn , miếng là hết miếng bánh hoa tuyết: "Có thể, tên Phó cục trưởng giúp Lý Quyên Quyên hồi đó đã bị kéo xuống mấy năm trước, chỗ dựa này của cô ta đã không còn từ lâu rồi, nhưng mà cô muốn lật lại bản án thật à?"
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Không, chỉ là tôi muốn mang cái này đến uy hiếp khống chế Lý Quyên Quyên thôi, nhưng mà không ai biết trước được chữ ngờ, dù sao tôi vẫn nên chuẩn bị chu toàn thì hơn."
Phác Kiến Nghĩa rất tán thưởng tính cách cẩn thận nhìn xa trông rộng của cô: "Lúc đầu tôi đã nói cô rất phù hợp với đội hình sự chúng tôi rồi mà, tiếc là cô lại không có hứng thú."
Đồng Tuyết Lục đóng tài liệu lại: "Tôi muốn mượn tài liệu này dùng ngày, sau này tôi sẽ trả lại cho anh, hẳn là không có vấn đề gì chứ?"
"Không thành vấn đề, nhưng mà cô không được vứt đi đâu đấy."
"Yên tâm."
===
Bàn chuyện xong, Phác Kiến Nghĩa đứng lên định đi, ai dè còn chưa xoay người thì đã thấy ông cụ Ôn đi mua đồ trở về.
"Tuyết Lục, đã mua bánh đậu đỏ về rồi đây, cháu ăn đi cho nóng."
Trong lòng Đồng Tuyết Lục ấm áp: "Cảm ơn ông nội, đây là ông nội mua cho Bảo Bảo ăn đấy, cháu thay Bảo Bảo cảm ơn ông cố nội nhé."
Nghe vậy, ông cụ Ôn vui đến nỗi sắp vểnh hết cả râu lên: "Cháu mau ăn đi, còn muốn ăn cái gì cứ nói với ông nội, ông nội đi mua cho cháu."
Nói xong, ông cụ nhìn Phác Kiến Nghĩa nói: "Kiến Nghĩa cậu thật sự phải kết hôn sinh con nhanh lên, đừng tưởng lời tôi nói lúc nãy là để dọa cậu, khuôn mặt này của cậu thật sự lộ vẻ già nua rồi đấy."
Khóe miệng Phác Kiến Nghĩa co giật mạnh phát: "Cháu biết rồi ông ạ, cháu còn có chuyện phải làm nên đi trước đây ạ.
Nếu không đi nữa thì ngực của anh ta sẽ bị ông cụ Ôn chọc thành tổ ong vò vẽ mất.
Nhìn bóng lưng chạy trối chết của Phác Kiến Nghĩa, Đồng Tuyết Lục lại không nhịn được mà bật cười.
===
Ngày hôm sau, cô mang tập tài liệu đi tìm Lý Quyên Quyên.
Cô xác định lúc này Sử Tu Năng không có ở Lý gia, tiếp đó tránh đi người phụ nữ lần trước, gõ cửa nhà Lý Quyên Quyên.
Tối hôm qua người Lý Quyên Quyên và Sử Tu Năng hú hí đến rất khuya, lúc này cô ta đang ngủ bù, nghe thấy tiếng gõ cửa thì thấy rất bực mình: "Ai thế?"
"Người của Cục công an."
Lý Quyên Quyên nghe vậy, giật nảy cả người, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
Cô ta suýt nữa thì lăn xuống giường, mặc quần áo một cách qua loa rồi chạy đi mở cửa, vừa mở cửa ra nhìn thấy Đồng Tuyết Lục thì giật mình: "Tại sao lại là cô?"
Đồng Tuyết Lục vừa nghe được lời này đã biết ngay là cô ta biết mình: "Xem ra cô có biết đến tôi rồi, tôi có lời muốn nói với cô, có tiện cho tôi đi vào không?"
Lý Quyên Quyên nhìn cô với vẻ đề phòng: "Tôi không biết cô, lúc nãy là tôi nhận lầm người. Cô đóng giả đồng chí công an, tôi khuyên cô mau đi đi, nếu không tôi sẽ gọi người ta tới đấy."
Đôi môi đỏ mọng của Đồng Tuyết Lục vểnh lên: "Cô không biết tôi thì sao biết được tôi không phải là đồng chí công an chứ?"
Lý Quyên Quyên cắn môi nhìn cô: "Tôi biết cô là người yêu của đồng chí Trình, cô tìm tôi có chuyện gì?"
- -- Ông Trình?
Ừm, ông Trình chính là cha của Tiểu Húc, cũng chính là nhân vật thứ do Ôn Như Quy tâm thần phân liệt tưởng tượng ra.
Ánh mắt của Đồng Tuyết Lục sáng như đuốc mà nhìn chằm chằm vào cô ta: "Chồng tôi chưa hề nói với cô về tôi, sao cô biết tôi là người yêu của anh ấy, cô đã điều tra anh ấy?"
Xem ra Lý Quyên Quyên này quả nhiên là không thành thật, cũng may cô đã ra tay trước.
Chậm một chút nữa, có khi người phụ nữ này sẽ hợp thành một chiến tuyến với Sử Tu Năng để đối phó với Ôn Như Quy cũng nên.
Lý Quyên Quyên oán hận mà cắn môi, biết mình lại nói sai: "Không phải tôi điều tra đâu, có lần tôi nhìn thấy người ở trên đường, cho nên bây giờ mới nhận ra cô là ai."
Đồng Tuyết Lục đẩy cô ta ra, đi một mạch vào nhà, quan sát xung quanh.
Trong nhà có căn phòng, các vật dụng trong nhà không mới cũng không cũ, nhưng cái gì nên có thì đều có, cốc sứ, phích nước, radio, những thứ mà người bình thường không mua nổi thì cô ta lại không thiếu món nào.
Theo như cô biết thì Lý Quyên Quyên không đi làm, năm ấy nhà chồng để lại không nhiều tiền lắm, sở dĩ cô ta có thể sống thoải mái thế này, hiển nhiên là do mấy năm nay không ít lần sống dựa vào đàn ông.
Cô đảo khách thành chủ mà ngồi xuống một chiếc ghế: "Không cần phải trợn mắt nhìn tôi như vậy đâu, ngồi xuống đi."
Lông mày Lý Quyên Quyên chau lại, nhưng đối mặt với khí thế mạnh mẽ như vậy của Đồng Tuyết Lục, cô ta có cảm giác như bị người ta bóp chặt cổ, không dám làm càn.
Cô ta ngồi xuống chiếc ghế đối diện: "Rốt cuộc thì cô tìm tôi có chuyện gì?"
Đồng Tuyết Lục cũng lười phải làm bộ làm tịch với cô ta, trực tiếp lấy hồ sơ vụ án ra: "Đây là bản ghi chép việc cô đi báo án lúc bố chồng cô, Trần Đại Nghĩa, bị bệnh nặng qua đời. Năm đó Trần Đại Nghĩa không phải tự nhiên mà chết mà là bị cô hại chết, nhưng cô lại quyến rũ Phó cục trưởng của Cục công an, bảo ông ta bao che cho cô. Sau này tên Phó cục trưởng đó bị xử bắn, cô vẫn còn nhớ chuyện này chứ?"
Sắc mặt Lý Quyên Quyên lập tức trắng bệch, nhìn Đồng Tuyết Lục như thể gặp phải quỷ: "Cô, cô đừng có mà nói hươu nói vượn, ngậm máu phun người, dĩ nhiên là bố chồng tôi qua đời vì bệnh tật rồi, Cục công an cũng đã chứng minh rồi, cô đừng hòng dùng cái này để vu oan cho tôi!"
Đồng Tuyết Lục không hề sốt ruột chút nào, đôi môi đỏ mọng khẽ vểnh lên: "Tuy tên Phó cục trưởng giúp cô đã bị xử bắn, nhưng một người khác phụ trách vụ án này vẫn còn sống, ông ta nói, chỉ cần tôi muốn lật lại bản án, ông ta có thể đến làm chứng."
Đôi môi Lý Quyên Quyên run rẩy, móng tay bấu vào thịt trong lòng bàn tay: "Rốt cuộc là cô muốn thế nào? Tôi làm việc giúp chồng cô mà cô lại dùng cái này đến uy hiếp tôi? Được, được lắm, cô cứ đi kiện đi, cùng lắm thì chết cả đám luôn!"
Ý của cô ta là nếu như Đồng Tuyết Lục dám đi tố giác cô ta thì sau này cô ta sẽ tuôn ra chuyện Ôn Như Quy dùng tiền mua chuộc cô ta đi quyến rũ Sử Tu Năng, cả bọn chết cùng nhau luôn.
Đồng Tuyết Lục cười khẽ: "Thả lỏng một chút đi nào, không cần phải căng thẳng như vậy đâu, lần này tôi tới không phải là muốn cho cô vào tù."
"Thế cô muốn làm gì?"
"Tôi có mấy vấn đề muốn hỏi cô."
Đồng Tuyết Lục nói, sau đó không đợi cô ta đồng ý mà trực tiếp hỏi luôn: "Chuyện chồng tôi tìm cô để tiếp cận Sử Tu Năng, cô có kể với ai khác không?"
Lý Quyên Quyên lắc đầu: "Không."
Đồng Tuyết Lục: "Tốt nhất là cô đừng nói dối, nếu bị tôi phát hiện còn có những người khác biết chuyện này, tôi sẽ không khách khí với cô đâu!"
Lý Quyên Quyên: "Tôi nói không có là không có mà, không tin cô tự đi điều tra đi!"
"Yên tâm, chắc chắn tôi sẽ đi điều tra."
Đồng Tuyết Lục lạnh lùng nhìn cô ta: "Vấn đề thứ , Sử Tu Năng có phát hiện ra cô là do Ôn Như Quy phái đến không?"
Lần này Lý Quyên Quyên nhanh chóng lắc đồng: "Không, nếu anh ta phát hiện ra, chắc chắn anh ta sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi."
"Thật sao? Tôi nghe nói ông ta còn muốn lấy cô làm vợ cơ mà, xem ra ông ta mê cô như điếu đổ đấy nhỉ, cô không hề động lòng một chút nào sao?"
Đáy mắt Lý Quyên Quyên lóe lên một cái: "Không hề."
"Cô đang nói dối!"
Đồng Tuyết Lục vỗ mạnh lên bàn một cái, nghiêm nghị mà quát: "Nếu cô không động lòng thì tại sao lại chạy đi điều tra chồng tôi, lại biết tôi là ai cơ chứ, rõ ràng là cô đã sinh lòng rồi!"
Lý Quyên Quyên bị cô dọa cho hết hồn, cố gắng trấn định lại mà cãi: "Tôi đã nói là tôi không đi điều tra các cô rồi mà, tôi gặp được các cô ở trên đường..."
"Ngừng những lời dối trá của cô lại đi."
Đồng Tuyết Lục cắt ngang lời nói của cô ta: "Những lời cô nói, ngay cả một cái dấu chấm câu tôi cũng không tin đâu."
"Lần này tôi tới đây là muốn làm giao dịch với cô, sau khi làm xong tôi sẽ sắp xếp cho cô rời khỏi Bắc Kinh. Cô không cần phải mở miệng đâu, cô không có lựa chọn nào khác trong chuyện này, nếu không tôi sẽ tổng cô vào tù."
"Còn về cái câu chết cả đám của cô, tôi khuyên cô nên tỉnh ngộ đi, nếu cô đã điều tra thân phận của chúng tôi rồi thì nên biết bối cảnh thân phận của chúng tôi lợi hại đến mức nào. Nếu chỉ bằng một góa phụ lăng nhăng như cô, cô cảm thấy mọi người sẽ tin tưởng cô sao?"
Lý Quyên Quyên trừng mắt nhìn cô, nơi đáy mắt bừng bừng lửa giận: "Thế cô muốn tôi làm cái gì? Tôi nói cho cô biết, tôi không làm chuyện phạm pháp đâu!"
Đồng Tuyết Lục cười nhạo: "Chuyện phạm pháp cô đã làm rồi mà, cô chớ giả bộ trong sạch vô tội trước mặt tôi nữa. Nhưng mà cô yên tâm, tôi sẽ không bảo cô giết Sử Tu Năng đâu, tôi không làm chuyện phạm tội."
Lý Quyên Quyên bị cô nói đến nỗi mặt lúc đỏ lúc trắng.
Đồng Tuyết Lục: "Những chuyện tôi muốn cô làm rất đơn giản, viết một bức thư nhận tội thừa nhận cô đã giết chết bố chồng cô, kí tên rồi ấn dấu vân tay lên đó..."
Còn chưa nói xong, Lý Quyên Quyên đã kêu lên: "Cô nằm mơ đi! Cô cho tôi là con ngốc à, có thứ này trong tay các cô, chẳng phải cả đời này tôi phải bị các cô khống chế sao?"
Đồng Tuyết Lục: "Tôi sẽ trả lại thư nhận tội cho cô vào ngày cô rời khỏi Bắc Kinh. Nhưng trước đó, cô không được nói chuyện chồng tôi sai khiến cô với bấy kỳ ai, còn nữa, cô nhất định phải để Trình Tú Vân biết tới sự hiện diện của cô, chỉ cần bọn họ đánh nhau, nhiệm vụ của cô coi như đã hoàn thành."
Lý Quyên Quyên nhíu mày: "Chỉ vậy thôi hả?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Chỉ vậy thôi, đợi đến khi xong việc, tôi sẽ đưa cô đi Thâm Quyến, tôi có thể giúp cô tìm việc làm ở bên đó, chỉ là cả đời này cô không được quay về Bắc Kinh nữa."
Đương nhiên, cái gọi là tìm việc làm, cũng chẳng qua là để theo dõi cô ta thôi.
Bộ ngực lạng thịt của Lý Quyên Quyên phập phồng kịch liệt, chứng tỏ lúc này nội tâm của cô ta đang dao động vô cùng lớn.
Đồng Tuyết Lục biết, nếu không phải trong tay mình có nhược điểm của cô ta, nếu không phải bối cảnh thân phận của cô lợi hại, thì lúc này chắc chắn Lý Quyên Quyên sẽ xông tới xé nát cô.
Lý Quyên Quyên trợn mắt nhìn cô hồi lâu, mới hít sâu một hơi nói: "Chính cô cũng nói rồi, tôi không có lựa chọn nào khác, cô muốn tôi hành động vào lúc nào?"
Giống như Đồng Tuyết Lục nghĩ, lúc này cô ta hận không thể xông lên làm cho cô tan xương nát thịt, nhưng cô ta không thể làm vậy được, nếu không thì đúng là chết cả đám thật.
Nhưng hơn ai khác, cô ta lại không muốn chết chút nào, hơn nữa người phụ nữ này thực sự đoán đúng rồi, trước đó cô ta đã từng điều tra thân phận của Ôn Như Quy. Sau khi biết được mối quan hệ giữa anh và Sử Tu Năng, cô ta đã lưỡng lự rất lâu giữa người bọn họ.
Tuy bối cảnh thân phận của Ôn Như Quy lợi hại, trông cũng vô cùng đẹp trai, nhưng mà người đàn ông như vậy, cho dù cô ta có sử dụng hết tất cả thủ đoạn trên người cũng không thể quyến rũ nổi.
Ngược lại Sử Tu Năng mê cô ta như điếu đổ, còn bằng lòng ly hôn với vợ vì cô ta, bây giờ Sử Tu Năng cũng ăn nên làm ra, nếu cô ta giúp Sử Tu Năng ngáng chân Ôn Như Quy, đến lúc đó chắc chắn Sử Tu Năng sẽ rất biết ơn cô ta.
Cứ đà này, cô ta có thể giữ vững được vị trí bà chủ, chẳng qua là cô ta còn chưa kịp hạ quyết tâm thì Đồng Tuyết Lục đã tìm tới cửa rồi.
Đồng Tuyết Lục: "Trình Tú Vân quay về cô sẽ hành động luôn."
Nói xong, cô lấy giấy và bút ra từ trong túi, đẩy sang cho Lý Quyên Quyên: "Tôi nói rồi cô viết."
Lý Quyên Quyên không còn cách nào khác đành phải cầm bút lên, viết theo những gì cô nói, sau đó ký tên của mình, lại ấn dấu vân tay ngón trỏ của mình lên đó.
Sau khi viết xong, Đồng Tuyết Lục cầm lấy thư nhận tội kiểm tra tỉ mỉ một phen, nhận thấy không có chữ nào viết sai xong mới cất đi.
"Hẳn là ngày sau Trình Tú Vân sẽ quay về Bắc Kinh, đến lúc đó cô hành động, ngày hôm sau tôi sẽ đưa cô đến Thâm Quyến. Nhớ đừng giở trò, nếu không cô sẽ phải hối hận."
Sau khi để lại những lời này, cô đứng lên nghênh ngang rời đi.
Lý Quyên Quyên nhìn bóng lưng của cô, tức giận mà đập bàn ầm ầm.
===
Đi ra khỏi nhà Lý Quyên Quyên, Đồng Tuyết Lục chạm mặt người phụ nữ lúc trước.
Trong tay người phụ nữ xách theo đồ ăn, cô ta há hốc mồm: "Em gái, sao em lại đến đây? Em vừa đi ra từ nhà của con mụ Lý Quyên Quyên lẳng lơ kia à?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu, trên mặt biểu lộ vẻ xấu hổ: "Sau khi trở về trong lòng em nghĩ tới nghĩ lui vẫn không cam tâm, cho nên hôm nay cố tình chạy sang đây xem, ai ngờ không thấy không biết, thấy rồi thì giật nảy, chị có biết đã xảy ra chuyện gì không?"
Người phụ nữ nghe xong lời này lập tức vực dậy tinh thần: "Đã có chuyện gì xảy ra thế?"
Đồng Tuyết Lục: "Em nhận lầm người rồi, hôm đó người ở cùng với Lý Quyên Quyên không phải là chồng em mà là một ông chú trung niên không quen biết gì hết!"
Người phụ nữ: "..."
Người phụ nữ vốn tưởng rằng có chuyện để hóng, ai dè nó lại phát triển một cách "thần kỳ" như vậy, vẻ mặt cạn lời.
Đồng Tuyết Lục liếc cô ta một cái, vừa cười vừa đi mất.
===
Từ ngày đó nhận được điện thoại của Đồng Tuyết Lục, Tô Việt Thâm bắt đầu bố trí.
Giống như những gì anh ấy nghĩ trước đó, muốn cướp lấy hàng hóa của Trình Tú Vân, căn bản không cần đến anh ấy tự mình ra tay.
Thâm Quyến ngày nay vô cùng loạn lạc, thành lập các loại bang phái, những người này cướp bóc và phạm tội khắp nơi, hoặc là đi thu phí bảo hộ của các công ty hoặc cửa hàng mới thành lập.
Mức độ công an trấn áp những vụ phạm tội không thể theo kịp, dẫn đến sự phát triển tràn lan của các thế lực xấu này.
Trước giờ Tô Việt Thâm luôn ghét cay ghét đắng những thế lực xấu này, nhưng lúc này đây anh ấy lại định lợi dụng bọn họ đi đối phó với Trình Tú Vân.
Lần này Trình Tú Vân đặt . tệ tiền hàng, đây gần như là toàn bộ gia sản của bọn họ, chỉ cần lô hàng này được bán đi, qua tay bọn họ có thể kiếm được gấp đôi.
Đến lúc đó bọn họ có thể lấy số tiền kia đi mua nhà mua xe, buôn bán càng ngày càng lớn.
Bởi vì hàng hóa lần này đặt rất nhiều, một mình bà ta không tài nào mang về được, cho nên dưới sự trợ giúp của bạn thân, bà ta đã tìm được một công ty vận chuyển, nhờ bọn họ chở quần áo về Bắc Kinh.
Đồng thời bà ta cũng có thể đi cùng xe về Bắc Kinh, như vậy còn tiết kiệm được tiền một chuyến xe.
Hôm nay bà ta tạm biệt bạn thân, sau đó ngồi trên xe hàng về Bắc Kinh.
Ban đầu rất thuận lợi, ngoài ăn cơm và đi vệ sinh ra thì tài xế không ngừng nghỉ chút nào, nhưng khi lái xe qua một thôn xóm, một đám người đột nhiên xuất hiện ở phía trước, chặn lại con đường.
Tài xế sợ hãi mà phanh gấp.
Thân thể Trình Tú Vân đập vào ghế trước, đau đến nỗi bà ta hít khí lạnh: "Anh làm gì mà đột nhiên dừng xe thế?"
Mặt mũi tài xế trắng bệch: "Những người kia đến ăn cướp đó."
- -- Ăn cướp?
Trình Tú Vân nghe được chữ này, ngớ người ra: "Bác tài anh đang nói đùa đấy à? Ban ngày ban mặt sao lại có ai đi ăn cướp được?"
Tài xế không có thời gian nói điều thừa thãi với bà ta, trực tiếp xuống xe, giơ tay lên nói: "Toàn bộ những thứ trong xe đều cho các anh hết, xin các anh tha cho cái mạng quèn của tôi với!"
Đám người kia nghe vậy cười ha ha: "Coi dáng vẻ sợ hãi của mày kìa, còn không mau cút đi."
Tài xế nghe vậy, chạy bán sống bán chết.
Trình Tú Vân: "???"
[HẾT CHƯƠNG ]