Siêu Cấp Trà Xanh Ở Niên Đại Văn Nằm Thẳng

chương 137: mang thai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

===

Đồng Tuyết Lục nôn khan khiến cho Ôn Như Quy cũng vô cùng hoảng sợ.

"Tuyết Lục, em làm sao vậy?"

- -- Đang êm đẹp thì tại sao lại buồn nôn, chẳng lẽ buồn nôn cũng có thể lây hay sao?

Đồng Tuyết Lục nôn khan một hồi cũng không nôn ra được thứ gì, nhưng Vương Tiểu Vân ở bên cạnh "ọe ọe ọe" không ngừng khiến cô cũng cảm thấy buồn nôn.

Người gác cổng nhìn thấy người nôn khan, vội vàng nói: "Sợ là ăn trúng đồ hư rồi, người nhanh chóng đưa bọn họ đến bệnh viện khám xem sao."

Sau đó, Đồng Tuyết Lục cảm thấy mình bị nhấc khỏi mặt đất.

Ôn Như Quy bế cô lên: "Bây giờ chúng ta sẽ đến bệnh viện."

...

- -- Bạn trai có năng lực "level MAX", nhưng hơi ố dề.

Đồng Tuyết Lục chọc chọc bộ ngực của anh: "Em có thể tự đi được, anh mau bỏ em xuống, em không sao."

Ôn Như Quy vẫn ôm cô, lông mày của anh nhẹ nhàng chau lại: "Mặt mũi của em trắng bệch, sao lại không có việc gì được? Cho dù không có chuyện gì thì chúng ta cũng phải đến bệnh viện kiểm tra một lượt, vậy thì anh mới yên tâm được."

Phần lớn thời gian anh đều ở trong căn cứ, không thể lúc nào cũng bên cạnh chăm sóc cô, chuyện này đã khiến trong lòng anh áy náy vô cùng. Cho nên bây giờ, chắc chắn là anh phải tự mình xác nhận rằng cô không có việc gì thì anh mới có thể yên tâm được.

Đồng Tuyết Lục thấy anh sốt sắng như vậy, cô cũng không đành lòng từ chối ý tốt của anh, ngẫm lại, đi kiểm tra cũng tốt, nếu không có gì thì tất cả mọi người đều có thể yên tâm.

Chu Diễm ở phía sau nhìn thấy Ôn Như Quy ôm cô dâu của mình như vậy, nếu như bây giờ anh ta không bế cô dâu của mình lên thì có phải là rất không đáng mặt đàn ông hay không?

Thế là anh ta ngồi xổm xuống, tay ôm lấy Vương Tiểu Vân, muốn bế cô ấy kiểu công chúa.

Nhưng bế kiểu công chúa là một việc rất tổn sức, một người đàn ông có thể cõng vợ của mình lên dễ như trở bàn tay, thì anh ta cũng chưa hẳn là có thể dễ dàng bế vợ mình kiểu công chúa, Chu Diễm thuộc nhóm người không thể bế kia.

Anh ta dùng sức mạnh bú sữa mẹ, khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng, sau đó chỉ nghe "bủm" một tiếng.

- -- Anh ta phóng ra quả rắm.

Người gác cổng: "..."

Vương Tiểu Vân: "..."

Chu Diễm: "..."

Xung quanh an tĩnh mấy giây, bầu không khí vô cùng xấu hổ.

Vương Tiểu Vân lướt qua anh ta, xoay người đi khỏi: "Anh đừng đi theo em."

- -- Thật sự mất mặt quá mà!

Chu Diễm tha thiết đuổi theo: "Tiểu Vân, em cho anh một cơ hội nữa đi, anh nhất định có thể bế được em."

Vương Tiểu Vân nghiêm mặt: "Em có thể tự đi, em cũng không muốn ngửi rắm thối của anh nữa! Còn nữa, anh giải thích cho em nghe đi, có thật là anh đã tự trồng những không hoa kia hay không?"

Chu Diễm: "..."

Chu Diễm định lừa Vương Tiểu Vân, nhưng cô ấy cũng không phải là người dễ bị lừa, không còn cách nào khác cho nên anh ta chỉ có thể nói thật.

Vương Tiểu Vân giận đến mức đánh anh ta bôm bốp: "Chút nữa anh ăn hết chỗ hoa đó cho em!"

Chu Diễm: "..."

Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy nghe thấy tiếng mắng từ phía sau truyền đến, người nhìn nhau cười một tiếng.

===

người đến bệnh viện, y tá nhìn thấy Đồng Tuyết Lục được bế đến, còn tưởng cô bị bệnh gì nghiệm trọng cho nên nhanh chóng chạy tới hỏi: "Bệnh nhân đã gặp chuyện gì?"

Ôn Như Quy: "Vừa rồi vợ của tôi đã nôn khan lần."

Ý tá ngơ ngẩn: "Chỉ vậy thôi? Còn có triệu chứng gì khác hay không?"

Ôn Như Quy lắc đầu: "Hết rồi."

Nôn khan lần thôi đã khiến anh vô cùng lo lắng, còn thêm triệu chứng khác chắc anh sẽ chết mất.

Khóe miệng của y tá co rút: "Có thể là do ăn nhầm thứ gì đấy, các anh đến khoa tiêu hóa khám xem."

Vương Tiểu Vân cũng đến khoa tiêu hóa.

Không lâu sau đó đã đến lượt của Đồng Tuyết Lục, bác sĩ hỏi: "Trước đó cô có ăn qua món gì hư không?"

Đồng Tuyết Lục đáp: "Lần đổi xe giữa đường tôi có mua mấy quả táo từ nông dân, tôi và đồng chí nữ ở bên ngoài, mỗi người đã ăn một quả, cô ấy nôn trước tôi."

"Ngoại trừ nôn khan, cô có đau bụng không? Có bị tiêu chảy không?"

Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Không có, thật ra là tôi không nghĩ rằng mình đã ăn trúng đồ hư đâu, quả táo kia còn rất tươi."

Bác sĩ bảo cô nằm xuống giường, sau đó nhẹ nhàng ấn trên bụng cô mấy lần, còn hỏi cô có cảm thấy đau hay không, Đồng Tuyết Lục đều trả lời là không có.

Bác sĩ bảo Đồng Tuyết Lục đứng dậy, cô còn chưa nói gì thì Vương Tiểu Vân ở bên ngoài lại nôn khan, Đồng Tuyết Lục nghe thấy âm thanh đó cũng nôn khan theo.

Ôn Như Quy nhanh chóng vỗ vỗ lưng cô, sốt ruột hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, vợ của tôi bị gì vậy?"

- -- Anh có cảm giác là rất nghiêm trọng.

Bác sĩ nhìn người bọn họ: " người kết hôn bao lâu rồi? Đã có con hay chưa?"

Ôn Như Quy ngơ ngác trả lời: "Vừa mới kết hôn được hơn tháng, chưa có con."

Bác sĩ lại nhìn Đồng Tuyết Lục: "Kinh nguyệt tháng này của cô đã đến chưa?"

"Vẫn chưa, đã trễ hơn - ngày so với bình thường, bác sĩ, không phải là bác định nói là cháu đã mang thai rồi đấy chứ?"

Kinh nguyệt của cô cũng có thể xem là đều đặn, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ bị trễ vài ngày, bởi vì vậy cho nên lần này kinh nguyệt đến trễ, cô cũng không quá để ý.

Những ngày chung phòng với Ôn Như Quy đều là những ngày an toàn, sau đó Ôn Như Quy vẫn luôn bận rộn cho nên không về nhà, người cũng chưa thân mật lại, cô cảm thấy mình hẳn là không dễ dàng trúng thưởng như vậy đâu.

Bác sĩ nói: "Đúng thật là có khả năng này, dạ dày và tiêu hóa của cô không sao cả, người có thể đến khoa sản để làm kiểm tra."

- -- Thế là người nhanh chóng đến khoa sản xếp hàng.

Chỉ một lát sau, người Chu Diễm và Vương Tiểu Vân cũng đã đến đây, thế nhưng không giống với trước đó, sắc mặt của người đều đỏ bừng lên, vẻ mặt còn có phần hốt hoảng.

Nhìn thấy Ôn Như Quy, Chu Diễm nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Như Quy, bác sĩ nói rằng vợ của tôi có thể là mang thai rồi, anh mau đánh tôi đi, xem tôi có phải là đang nằm mơ hay không."

Ôn Như Quy đánh anh ta một cái thật mạnh như yêu cầu, đau đến mức khiến cho Chu Diễm hít một hơi lạnh.

"Bảo anh đánh thì anh cũng không cần phải dùng sức như vậy đâu, nhưng mà chứng tỏ là tôi không phải mơ, chẳng lẽ vợ tôi mang thai thật sao?"

Vương Tiểu Vân nắm chặt tay, cơ thể nhẹ nhàng run lên.

Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy có thể hiểu được sự kích động của người bọn họ, bọn họ đã kết hôn gần năm, vẫn chưa có con, có thể hiểu được áp lực đó.

Ôn Như Quy nắm chặt tay cô, ánh mắt của anh đảo qua vùng bụng phẳng lì của cô: "Có khi nào em thật sự mang thai rồi hay không?"

Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu lên nhìn anh: "Vậy anh hi vọng là em sẽ mang thai, hay là không hi vọng em sẽ mang thai?"

Ôn Như Quy nắm chặt tay cô hơn: "Anh hi vọng em có thể khỏe mạnh bình an."

Khóe môi của Đồng Tuyết Lục hơi nhếch lên: "Em cũng vậy, chỉ cần chúng ta đều khỏe mạnh bình an, chuyện con cái cứ thuận theo tự nhiên."

Lúc này, trong lòng cô vẫn cảm thấy mình không trúng thưởng.

Ôn Như Quy cũng cảm thấy cô sẽ không mang thai nhanh đến như vậy, dù sao thì người chỉ mới kết hôn hơn tháng, chỉ ở cùng nhau ngày, nào có mang thai dễ dàng đến như vậy.

Nhìn vợ chồng Chu Diễm cưới nhau năm vẫn chưa có con đấy thôi.

Không lâu sau đã đến lượt của bọn họ, người Đồng Tuyết Lục và Vương Tiểu Vân lần lượt đi xét nghiệm nước tiểu, sau đó lại bắt đầu khoản thời gian chờ đợi dài dằng dặc.

vợ chồng Chu Diễm và Vương Tiểu Vân vô cùng khẩn trương, khiến Ôn Như Quy cũng khẩn trương theo, như kiến bò trên chảo nóng.

===

Sau giờ, cuối cùng thì cũng có kết quả xét nghiệm.

Đồng Tuyết Lục và Vương Tiểu Vân cùng mang thai, của Đồng Tuyết Lục vừa tròn tháng, Vương Tiểu Vân thì nửa tháng.

Đồng Tuyết Lục giật mình.

Cô cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình trong vô thức, trong lòng vô cùng kinh ngạc, sao cô lại trúng thưởng rồi?

- -- Cái thai này cũng đến quá dễ dàng luôn đấy?

Ôn Như Quy lúc đầu còn ngây ra như phỗng, sau khi lấy lại tinh thần thì con mắt của anh cũng đỏ lên.

Anh ôm cô thật chặt: "Tuyết Lục, chúng ta có con rồi!"

Đồng Tuyết Lục cũng cảm nhận được sự run rẩy từ trên người anh: "Chúng ta có con rồi, anh làm cha rồi."

- -- Cha.

Chữ này như có sức nặng ngàn cân, rơi vào sâu trong lòng của Ôn Như Quy khiến anh không kiềm lòng được mà run rẩy.

Cha của anh mất sớm, trong đầu anh chỉ còn lại những ấn tượng mơ hồ, trong cuộc đời anh vẫn luôn thiếu vắng bóng hình của người cha.

Trước khi gặp được Đồng Tuyết Lục, anh cho rằng đời này mình cũng sẽ không kết hôn, càng không có khả năng làm cha.

Nhưng sau khi gặp cô, trong lòng anh đã có người mà anh cần bảo vệ, bây giờ anh còn được làm cha!

- -- Làm cha!

Ôn Như Quy cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen như mực sâu không thấy đáy: "Cảm ơn em." Cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời anh, mang hơi ấm đến cho anh.

ngón tay của Đồng Tuyết Lục đan vào bàn tay anh: "Cũng cảm ơn anh đã cho em làm mẹ."

Về vấn đề mang thai, cô vẫn luôn có suy nghĩ là sẽ thuận theo tự nhiên, nếu không mang thai thì không sinh, nếu như mang thai thì cứ sinh ra thôi.

Bây giờ đứa bé đã đến sớm hơn so với tưởng tượng của cô, còn có thể làm gì nữa?

- -- Chào đón thằng nhóc hay cô nhóc đó thôi.

Bên này, người đang chìm đắm trong tình cảm thì bên kia bỗng nhiên vang lên tiếng khóc to nhỏ.

cái là hức hức hức, cái là hu hu hu.

Người hức hức hức chính là Vương Tiểu Vân, cô ấy ôm mặt, nước mắt chảy ra từ khe hở của tay.

Người hu hu hu là Chu Diễm, người ta thường nói đàn ông không dễ rơi lệ, chỉ là chưa khiến anh ta thương tâm.

Hơn năm nay, bởi vì không có con cho nên anh ta đau khổ đến mức ăn không ngon ngủ không yên, bên phải đối mặt với ánh mắt đồng tình hoặc quái lạ của những người xung quanh, bên lại cảm thấy có lỗi với vợ của mình.

Vì để có thể có con, anh ta uống thuốc Đông y còn nhiều hơn ăn cơm, một bát thuốc Đông y đấy còn đắng hơn cả thuốc đắng, anh ta cũng không thèm chớp mắt mà đã uống hết.

Nhưng bụng của vợ anh ta vẫn chưa có động tĩnh gì, bây giờ cuối cùng thì vợ của anh ta cũng đã mang thai.

- -- Chuyện này sao lại không khiến anh ta kích động cho được chứ?

Anh ta ôm lấy Vương Tiểu Vân đã khóc đến mặt đỏ bừng: "Vợ ơi, cuối cùng thì chúng ta cũng đã có con rồi! Cuối cùng thì chúng ta cũng đã có một đứa con!"

Vương Tiểu Vân vừa khóc vừa gật đầu: "Ừm, chúng ta có con rồi, chúng ta có thể làm cha mẹ rồi."

Vương Tiểu Vân dứt lời thì dùng ánh mắt dịu dàng thắm thiết nhìn anh ta, hi vọng bây giờ anh ta có thể nói đôi lời tri kỷ.

Ai ngờ Chu Diễm chỉ ôm cô ấy một lúc rồi nhanh chóng buông ra, quay người đi về phía Ôn Như Quy.

"Như Quy, cảm ơn anh, nếu không có anh thì chắc chắn vợ tôi sẽ không mang thai được!"

Anh ta vừa dứt lời thì mọi người xung quanh đều nhìn người bọn họ chăm chăm, lại nhìn Vương Tiểu Vân, dáng vẻ suy nghĩ sâu xa.

Khuôn mặt của Vương Tiểu Vân lại đỏ lên, thế nhưng lần này không phải là vì kích động mà là vì tức giận: "Chu Diễm, anh nói xằng nói bậy cái gì vậy hả?"

Cô ấy có thể mang thai thì liên quan gì đến đồng chí Ôn, anh ta nói như vậy, người không biết còn tưởng rằng cô ấy và đồng chí Ôn có quan hệ bậy bạ.

Khóe miệng của Ôn Như Quy co giật, kéo cánh tay đang kích động của Chu Diễm ra: "Nói chuyện cẩn thận."

- -- Nói tiếng người đi.

Chu Diễm vui vẻ đến ngu người, anh ta gãi gãi đầu nói: "Ý của tôi là, vợ chồng chúng tôi có thể có con là nhờ dính hỉ khí của người!"

"Anh nhìn xem, tôi và Tiểu Vân kết hôn gần năm, không biết đã gặp bao nhiêu bác sĩ, uống bao nhiêu thuốc rồi nhưng vẫn không có con, nhưng vợ chồng anh chỉ vừa mới kết hôn thì vợ chồng tôi đã có con cùng lúc với anh, tôi cảm thấy là vì dính hỉ khí của anh đấy!"

Ôn Như Quy: "..."

Đồng Tuyết Lục: "..."

Đồng chí Chu Diễm, anh là người làm trong ngành khoa học, xin anh chú ý đến lời nói của mình.

Vương Tiểu Vân nghe thấy Chu Diễm nói vậy, đột nhiên trong lòng cũng cảm thấy đúng lắm.

- -- Sau đó, bọn họ cũng hỏi bác sĩ những điều cần chú ý.

Bác sĩ nói cơ thể của Đồng Tuyết Lục khỏe mạnh, Vương Tiểu Vân thì cần phải chú ý nghỉ ngơi, bởi vì nửa tháng trước, kinh nguyệt của cô ấy có đến nhưng ít, đây cũng là nguyên nhân khiến cô ấy không biết sao mình lại mang thai.

Bác sĩ nói đó chính là triệu chứng báo trước chuyện sinh non, khuyên cô ấy nghỉ ngơi thật nhiều, giữ gìn cảm xúc ổn định.

Nghe thấy câu triệu chứng báo trước chuyện sinh ngon, mặt mũi của vợ chồng Chu Diễm và Vương Tiểu Vân đều sợ đến mức trắng bệch, anh ta lập tức quyết định bảo Vương Tiểu Vân nghỉ việc ở nhà máy, không đi làm nữa.

===

Sau khi ra khỏi bệnh viện, đầu tiên là bọn họ trở về căn cứ nói chuyện này cho viện trưởng biết, sau đó là xin phép nghỉ để đưa vợ của mình về khu vực nội thành.

Viện trưởng Trang cũng thấy mừng thay người bọn họ.

Hoàng Khải Dân biết được vợ của Chu Diễm mang thai, anh ta còn khiếp sợ hơn là nghe tin vợ của mình mang thai.

"Chu tiêu chảy, trước kia tôi còn lo rằng Như Quy có con rồi mà anh vẫn chưa có, không ngờ rằng anh và Như Quy có con cùng lúc luôn, cuối cùng cũng không quá mất mặt."

Chu Diễm cười ngoác miệng: "Anh mới mất mặt, mau chuẩn bị bao lì xì đi!"

Quả thật Hoàng Khải Dân không đành lòng nhìn thẳng dáng vẻ đần độn của anh ta: "Thật không ngờ rằng vợ của người lại mang thai cùng lúc, đúng là khéo ghê."

Chu Diễm gật đầu: "Tôi cảm thấy đây là may mắn và vợ chồng Như Quy đem đến cho chúng tôi, sau này chính là anh em tốt nhất của tôi."

Hoàng Khải Dân: "...?"

- -- Vậy anh ta đâu?

Chu Diễm không chú ý đến ánh mắt của Hoàng Khải Dân, cười cười cùng Ôn Như Quy dẫn vợ về.

Ôn Như Quy mượn xe của căn cứ, đầu tiên là đưa vợ chồng Chu Diễm về nhà, sau đó người mới trở về tứ hợp viện.

===

Ông cụ Ôn nhìn thấy người bọn họ quay về cùng lúc, không khỏi kỳ quái nói: "Tuyết Lục, không phải là cháu đã nói rằng muốn ngủ lại ở căn cứ đêm hay sao? Sao lại cùng nhau về rồi, đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?"

Đồng Tuyết Lục cười nói: "Đúng là có chuyện ạ, nhưng mà là chuyện tốt, ông nội ngồi xuống đi, đợi lát nữa, bất kể là ông nội nghe thấy gì thì cũng không được kích động quá đâu nhé."

Ông cụ Ôn nghe thấy vậy thì càng cảm thấy kỳ quái, nhìn cô một cái rồi lại nhìn Ôn Như Quy: " cháu mau nói đi."

Ôn Như Quy: "Ông nội, Tuyết Lục mang thai rồi, ông đã trở thành ông cố nội rồi."

Một tiếng "cốp" vang lên, quải trượng trên tay của ông cụ Ôn rơi xuống đất, ông cụ đứng bậc đậy: "Cái gì, cháu nói Tuyết Lục mang thai sao?"

Đồng Tuyết Lục đáp: "Đúng vậy ạ, ông nội, không phải vừa rồi cháu đã nhắc ông đừng kích động quá hay sao?"

Vừa nói, cô vừa định đi qua đỡ ông cụ Ôn, nhưng Ôn Như Quy đã nhanh hơn cô một bước, anh ấn cô ngồi xuống ghế dựa, lại rót cho cô một ly nước.

"Em đừng nhúc nhích, em bây giờ đã là phụ nữ có thai, bác sĩ bảo không thể để em mệt mỏi."

Đồng Tuyết Lục: "Bây giờ anh đã xem em là thủy tinh rồi sao?"

Ông cụ Ôn lấy lại tinh thần, khuôn mặt của ông cụ đỏ bừng, đưa tay xoa qua xoa lại: "Quá tốt luôn, thật sự là quá tốt, không ngờ rằng cháu cũng không chịu thua kém gì, mới kết hôn tháng mà đã có con!"

- -- Cuối cùng thì ông cụ cũng đã trở thành ông cố nội!

Chú Tông vừa mua đồ ăn về, thấy dáng vẻ kích động của ông cụ Ôn thì không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Tư lệnh, sao ông lại khóc?"

Ông cụ Ôn dùng tay xoa xoa khóe mắt, trừng mắt liếc nhìn ông ấy rồi nói: "Cậu già nên hoa mắt rồi, tôi khóc khi nào hả? Tuyết Lục mang thai, tôi mừng còn không hết thì tại sao lại khóc chứ?"

Chú Tổng ngơ ngẩn, ánh mắt nhìn về cái bụng của Đồng Tuyết Lục: "Tuyết Lục mang thai? Là thật sao?"

Ôn Như Quy gật đầu đáp: "Mới tháng, bác sĩ nói vẫn còn phải nghỉ ngơi rất nhiều, sau này làm phiền chú Tông chăm sóc Tuyết Lục giúp tôi."

Chú Tông cười tít mắt: "Cậu yên tâm đi, tôi biết rồi, nhưng mà tôi cũng phải hỏi bà nội của Châu Châu một chút, chăm sóc phụ nữ có thai như thế nào thì bà ấy hẳn là hiểu rõ hơn nhiều."

Ông cụ Ôn gật đầu liên tục: "Cậu nói đúng, đúng là nên hỏi bà nội của Châu Châu, cậu nhớ kỹ là phải ghi nhớ những điều đó đấy."

Đồng Tuyết Lục nhìn dáng vẻ vui vẻ bận rộn của bọn họ, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp.

===

Đến tối đó, anh em nhà Tư lệnh Tiêu biết được thì cũng vô cùng kích động.

Tư lệnh Tiêu còn muốn thuê người đến chăm sóc cho Đồng Tuyết Lục, nhưng mà cô đã từ chối.

"Ông nội, bác sĩ đều đã nói sức khỏe của cháu rất tốt, trước mắt cháu không cảm thấy khó chịu ở đâu cả, chờ đến khi cháu sinh con thì lúc đó ông hãy thuê người chăm sóc trong tháng ở cữ đi."

Cả nhà đều là đàn ông, sau này cô ở cữ thì chỉ có thể tìm người đến chăm sóc, cũng không biết bệnh viện của thời đại này có hỗ trợ chăm sóc trong tháng ở cữ hay không.

Sau này cô sẽ hỏi thăm xem sao.

Tiêu Miên Miên chạy đến, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vuốt bụng của chị mình: "Chị ơi, trong này thật sự có em bé hay sao? Tại sao em lại không thấy em bé đâu cả?"

Đồng Tuyết Lục cười nói: "Bây giờ em bé còn nhỏ, cũng phải chờ tầm tháng nữa thì em bé mới ra.

Miệng của Tiêu Miên Miên há lớn: " tháng, đây không phải là quá lâu rồi sao? Em bé ở trong đó sẽ không nhàm chán sao?"

Đồng Tuyết Lục: "Chắc là có đấy, không thì nếu như sau này em rảnh thì em đến nói chuyện với em bé đi, được không?"

Cái đầu nhỏ của Tiêu Miên Miên mạnh mẽ gật xuống: "Được, em biết ca hát, sau này sẽ hát cho em bé một bài hát hay, như vậy thì em bé sẽ không bị chán đâu."

Kể từ khi biết Đồng Tuyết Lục mang thai, cô cảm thấy như mình đang bước trên con đường trở thành cá ướp muối.

Cô muốn xuống bếp thì mọi người không cho cô động tay động chân.

Cô muốn uống nước thì Ôn Như Quy sẽ nhanh chóng bưng nước bằng tay đến trước mặt cô, nhiệt độ nước vừa phải.

Ngay cả khi ăn cá, cũng đều phải bóc xương rồi mới bỏ vào chén của cô.

Ôn Như Quy càng ngày càng chiều cô như một cô công chúa, anh chỉ hận không thể đi bộ dùm cô luôn.

Cảm giác được cưng chiều này thật tuyệt.

===

ngày sau, Tưởng Bạch Hủy đến nhà tìm cô.

Lần trước, bởi vì chuyện em họ của cô ta cho nên người có hơi ầm ĩ.

Đồng Tuyết Lục cảm thấy tính cách của cô ta trở nên hơi khác lạ, chỉ có điều rằng từ trước đến nay, cô không phải là người sẽ để bản thân mình khó chịu, đã không hợp thì thì cách càng xa càng tốt.

Tưởng Bạch Hủy nhìn thấy Đồng Tuyết Lục lạnh nhạt với mình, sau đó cũng nhận ra rằng mình đã ép buộc người khác cho nên cô ta mua bánh ngọt và hoa quả đến.

Tưởng Bạch Hủy: "Tuyết Lục, việc lần trước là do tớ quá ích kỉ, cậu đã giúp tớ hỏi thăm bà nội Thẩm mà tớ còn nổi giận với cậu, thật sự xin lỗi cậu, mong cậu sẽ tha thứ cho tớ."

Ngay từ đầu, mối quan hệ của Tưởng Bạch Hủy và Phương Tĩnh Viện tốt hơn, tính cách của bọn họ có điểm tương đồng, rất hợp, nhưng bởi vì người không học chung trường cho nên sau này quan hệ giữa Tưởng Bạch Hủy và Đồng Tuyết Lục lại tốt hơn.

Trong năm qua, Tưởng Bạch Hủy đã mấy lần chủ động giúp đỡ cô, đây cũng là lý do khiến Đồng Tuyết Lục không còn phòng bị cô ta nữa mà mở lòng với cô ta.

Lần này, quả thật là cô đã có phần vượt quá giới hạn, nhưng mà cũng chẳng có ai là hoàn mỹ cả, đối phương đã lên tiếng xin lỗi thì Đồng Tuyết Lục cũng không truy cứu nữa.

Đồng Tuyết Lục nói: "Mau ngồi xuống đi, cậu muốn uống gì, tớ đi lấy giúp cậu."

Tưởng Bạch Hủy còn chưa kịp mở miệng thì chú Tông đã xuất hiện trước cửa ra vào, ông ấy nói: "Tuyết Lục, cô đừng nhúc nhích, cô muốn lấy cái gì thì cứ nói với tôi, bây giờ cơ thể của cô đã không còn giống với trước kia nữa."

Vẻ mặt của Tưởng Bạch Hủy mơ hồ: "Tuyết Lục, cơ thể của cậu làm sao vậy?"

Đồng Tuyết Lục cười đáp: "Không có gì, chỉ là tớ mang thai, bọn người chú Tông quá quan tâm đến tớ mà thôi, có nên có hơi kỳ quái."

Lần này thì đến phiên Tưởng Bạch Hủy giật mình: "Cậu mang thai? Quá nhanh rồi đấy?"

Đồng Tuyết Lục sờ sờ vùng bụng bằng phẳng của mình: "Tớ cũng cảm thấy có hơi nhanh."

Tưởng Bạch Hủy nhìn cái bụng của cô: "Có những vợ chồng kết hôn một năm cũng chưa mang thai được, ngày nào cũng bị mẹ chồng bắt sinh con, vô cùng áp lực luôn. Cậu thì mới tháng đã mang thai, tớ chưa gặp ai may mắn như cậu luôn."

Đồng Tuyết Lục: "..."

Đồng Tuyết Lục cũng không biết nên trả lời như thế nào, có thai trong tháng chính là may mắn sao?

Đột nhiên Tưởng Bạch Hủy lại sờ cái bụng nhỏ của mình, thở dài một hơi: "Hâm mộ cậu quá đi, cậu cũng biết tình hình của tớ và Thiên Dật rồi đấy, trước mắt thì chúng tớ không thể nào có con được."

Lương Thiên Dật đang du học ở nước ngoài, sau này cô ta còn muốn xin đến bộ Ngoại Giao để thực tập, người đều tập trung vào sự nghiệp, trong vòng , năm cũng không thể nào có con được.

Đồng Tuyết Lục an ủi: "Các cậu còn trẻ, chờ sau khi tốt nghiệp, đồng chí Lương về nước phát triển thì các cậu có con cũng không muộn."

Tưởng Bạch Hủy cười cười, hiển nhiên là cũng nghe không lọt tai lời an ủi của cô.

Đồng Tuyết Lục cũng không lên tiếng nữa.

===

Bên này Đồng Tuyết Lục đang mang thai thì bên kia, sự nghiệp của Trình Tú Vân cũng phát triển không ngừng.

"Lần này tôi sẽ tự đi nhập hàng, ông ở đây nhớ đàm phán cho xong chuyện của cửa hàng."

Sử Tu Năng ngáp: "Hiểu rồi."

Trình Tú Vân dặn dò mấy lần nữa, cho đến khi Sử Tu Năng không còn kiên nhẫn thì bà ta mới lên xe lửa khởi hành.

Sử Tu Năng thấy bà ta lên xe thì cũng quay đầu rời đi.

Sau khi Trình Tú Vân lên xe, bà ta còn đang muốn tạm biệt ông ta qua cửa sổ, ai dè nhìn ra bên ngoài đã không thấy ông ta đâu nữa.

- -- Bà ta tức giận mà gan cũng đau.

Sử Tu Năng không về nhà mà lại đi vào một căn nhà một tầng trong một con ngõ nhỏ.

Chỉ một lát sau, từ phía bên trong căn nhà đã vang lên tiếng cười nũng nụi: "Chết tiệt, cuối cùng thì anh cũng đến tìm em rồi sao? Em còn tưởng rằng anh đã quên em từ lâu rồi."

Sử Tu Năng ôm chặt lấy người phụ nữ: "Cục cưng của anh, cho dù anh có quên bản thân thì cũng không thể quên nhớ về em."

Người phụ nữ đẩy ông ta một cái: "Vợ của anh đến Thâm Quyến buôn quần áo nữa rồi sao?"

Bàn tay của Sử Tu Năng sờ soạng trên cơ thể của cô ta: "Ừm, bọn anh đang tính toán là sẽ mở cửa hàng bán quần áo."

Người phụ nữ không đẩy ông ta ra: "Ông chủ Sử phát đạt rồi thì sau này có đến tìm em nữa không?"

Sử Tu Năng nở nụ cười, hôn lên khuôn mặt của cô ta: "Chờ việc kinh doanh ổn định thì anh sẽ nhanh chóng bỏ mụ già đó để cưới em."

[HẾT CHƯƠNG ]

Truyện Chữ Hay