===
Chu Diễm giận đến tối tăm mặt mày: "Hoàng Cầu Đản, anh có thể đừng nguyền rủa tôi được không?"
- -- Hơn nữa còn ở ngay trước mặt nói anh ta không thể, sợ anh ta chưa đủ mất mặt sao?
"Không phải là tôi quan tâm anh hay sao? Không phải tôi muốn kích động anh đâu. Nhưng vợ tôi hôm qua vừa đi kiểm tra lại đang mang bầu, tôi lại phải làm cha rồi."
Lúc Hoàng Khải Dân nói lời này, miệng gần như ngoác đến mang tai, tuyệt đối không giống với dáng vẻ không kích động người ta.
Chu Diễm: "....."
Cả Ôn Như Quy cũng nhịn không được đồng tình với Chu Diễm, anh không nói nhiều chỉ vỗ vỗ bờ vai của anh ta: "Nỗ lực cày cấy nha."
Chu Diễm: "..."
- -- Xứng đôi vừa lứa.
===
Ở thủ đô cũng có người anh em cùng cảnh ngộ với Chu Diễm, đó chính là Tiêu Thừa Bình.
Tiêu Thừa Bình từ năm trước sau khi bỏ qua cơ hội trở thành chính thức thì vẫn độc thân đến bây giờ.
Coi Đồng Tuyết Lục như bạn bè, ngày mai anh ta cũng muốn đến tham gia hôn lễ, đương nhiên nguyên nhân anh ta đến tham gia hôn lễ là vì muốn gặp Phương Tĩnh Viện một lần.
Lúc đầu khi Phương Tĩnh Viện thi đậu ngành Đạo diễn chuyên nghiệp thì mọi người xung quanh ai cũng xem thường cô ấy.
Bởi vì trong mắt người đời, người làm đạo diễn ngoại trừ phải có thiên phú ra thì còn phải có tính cách điềm đạm kiên nhẫn, vì một phân cảnh hài lòng mà quay thêm mấy ngày đến mấy tháng.
Nhưng tính khí của Phương Tĩnh Viện lại hấp tấp, làm việc đều có phần nóng nảy, tất cả mọi người đều cho là cô sẽ không kiên trì được tới nửa năm sẽ lại đối chuyên ngành.
- -- Ai ngờ cô không chỉ kiên trì được mà còn tại môi trường chuyên nghiệp này tạo được thành tích.
Tư tưởng của cô ấy rất sáng tạo, cách nhìn sự vật cũng mới lạ và thú vị, năm trước tác phẩm cô ấy đem đi dự thi đã được đạo diễn nổi danh công nhận, bây giờ cô ấy ở bên cạnh đạo diễn đó học hỏi và làm trợ lý, thường xuyên loay hoay làm việc không nghỉ chân.
Tiêu Thừa Bình đã hơn tháng chưa thấy cô ấy về nhà, ngày mai là hôn lễ của Đồng Tuyết Lục, anh ta muốn nhân cơ hội này thổ lộ lần thứ với cô ấy.
Mẹ Tiêu nhìn anh ta đứng trước gương đối tới đối lui, nhíu mày nói: "Chuyện này đã hơn năm rồi, con và nha đầu Phương gia kia cũng chưa xác định, mẹ thấy con hãy sớm đi coi mắt chút đi, đừng chết treo trên một thân cây."
Tiêu Thừa Bình xoay người lại, nghiêm túc nhìn bà: "Mẹ, mẹ đừng khuyên con nữa, mặc kệ như thế nào thì lần này con cũng sẽ không nghe lời mẹ đâu."
Mẹ Tiêu nhìn vào ánh mắt của anh ta thì hơi ngơ ngác một chút, cuối cùng thở ra một hơi nói: "Đi đi, mẹ mặc kệ con đấy. Con muốn cả đời làm lưu manh mẹ cũng mặc kệ con."
Trong lòng mẹ Tiêu có chút hối hận, nếu lúc trước không ngăn cản anh ta lui tới với Đồng Tuyết Lục thì nói không chừng hiện tại đã có cháu.
===
Dựa theo tập tục, trước khi kết hôn ngày chú rể và cô dâu không thể gặp mặt, nhưng hôm nay Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy không lo ngại điều này. Bởi vì sau đó có thời gian bảy ngày nghỉ kết hôn nên hôm nay Ôn Như Quy vẫn còn căn cứ.
Trong phòng chất đầy đồ kết hôn.
Chăn ga gối lớn, kìm cắt móng nhỏ, Tivi đắt tiền màu sắc rực rỡ, gối mới vớ mới, cần, cái gì cũng có.
Tư lệnh Tiêu là một quan lớn, hơn nữa còn là một ông quan lớn thô kệch cả đời chưa từng kết hôn, có thể chuẩn bị đồ cưới tốt như thế đã khiến cho nội tâm Đồng Tuyết Lục vô cùng xúc động.
Nhưng lúc này vẻ mặt Tư lệnh Tiêu lại không chút vui mừng: "Sau này thằng nhóc thái kia nếu dám khi dễ cháu, cháu cứ nói với ông nội, ông nội thay cháu đánh nó!"
Không có ai kết hôn gần như Đồng Tuyết Lục, từ nhà mình gả đến cách vách, hơn nữa giữa căn nhà còn có một cánh cửa thông nhau, đối với Đồng Tuyết Lục mà nói chỉ là đối một chỗ ngủ mới.
Nhưng trong lòng Tư lệnh Tiêu vẫn rất khó chịu.
- -- Cháu gái bảo bối xinh đẹp của mình sắp trở thành của nhà người ta rồi, trong nội tâm ông thấy rất khó chịu.
Đồng Tuyết Lục cười nói: "Cháu biết rồi ông nội, nếu Như Quy dám khi dễ cháu thì cháu nhất định nói với ông."
Tư lệnh Tiêu thỏa mãn gật đầu: "Vậy mới đúng, đừng tin những lời gì mà "Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi". Cháu mãi mãi là con cháu Tiêu gia chúng ta. anh em các cháu nghe rõ cho ông, cho dù sau này ông không còn ở đây thì các cháu cũng phải là chỗ dựa cho chị và em của các cháu có biết không?"
Tiêu Gia Minh và Đồng Gia Tín cùng đáp lời: "Dạ chúng cháu biết rồi ạ, ông nội."
Nội tâm anh em đều không nỡ để chị xuất giá, chỉ là bọn chúng là con trai, rất xấu hổ khi khóc lóc sướt mướt trước mặt mọi người.
Tiêu Miên Miên lại không lo ngại điều này, ôm chị gái không buông tay: "Chị, em không muốn chị lập gia đình."
Đồng Tuyết Lục vuốt vuốt đầu của cô bé: "Chị chỉ đến sát vách em đã không nỡ, nếu chị gả đi tỉnh ngoài hoặc là ngoại quốc thì em làm sao bây giờ?"
Tiêu Miên Miên nghiêng đầu một cái, mắt to chớp chớp: "Vậy em sẽ cùng chị gả đi, giả làm con riêng của chị!"
"Ha ha ha..."
Đồng Tuyết Lục không nhịn được cười: "Có ai lại nói mình là con riêng chứ?"
Tiêu Miên Miên lè lưỡi, vẻ mặt thẹn thùng.
Đồng Tuyết Lục nhìn khuôn mặt càng lớn càng xinh đẹp của cô bé, trong lòng nghĩ kiếp trước không có ai bảo vệ, đứa nhỏ này không biết đã ngậm bao nhiêu cay đắng, chịu bao nhiêu tội.
Cũng may đời này tất cả đều không còn giống vậy nữa.
- -- Cả cô và Tiêu gia đều có năng lực bảo vệ cô bé.
Đồng Tuyết Lục thu dọn một chút đồ đạc, đem một ít đồ mình thường dùng qua Ôn gia trước.
Nhìn thấy Đồng Tuyết Lục đi sang, ông cụ Ôn tranh thủ thời gian nói: "Tuyết Lục, tuy rằng ban đêm Như Quy mới trở về, nhưng cháu đừng lo lắng, tất cả mọi thứ ông nội chuẩn bị xong hết rồi, tuyệt đối sẽ không làm cháu mất mặt."
Lúc này khuôn mặt ông cụ Ôn rất hồng hào, thần thái sảng khoái, trách không được lần nào Tư lệnh Tiêu nhìn thấy ông ấy cũng đều trợn trắng mắt.
Đồng Tuyết Lục cười nói: "Cháu không lo lắng, phòng của Như Quy có khóa không vậy ạ? Đế cháu mang một ít đồ dùng vào."
Ông cụ Ôn nghe cô nói như thế thì cười càng vui vẻ: "Không khóa không khóa, sau này sẽ bảo Tiểu Tông làm một bộ chìa khóa trong nhà cho cháu."
Đồng Tuyết Lục đáp "Dạ" một tiếng rồi cầm lấy đồ vật đi vào phòng của Ôn Như Quy.
===
Phòng của Ôn Như Quy ở phía Đông, là phòng lớn nhất bên này.
Không giống với bình thường, lúc này căn phòng đã được trang trí thành phòng tân hôn, vỏ chăn màu đỏ, gối màu đỏ, màn màu hồng phấn, ánh mắt tiếp xúc một mảnh màu đỏ, vô cùng vui mừng.
Đồng Tuyết Lục để đồ vào trong ngăn tủ, sau đó đi đến bên bàn đọc sách, móc từ trong túi tiền ra một cái chìa khóa nhỏ mở ngăn kéo bàn đọc sách ra.
Trong ngăn kéo có để một quyển nhật ký màu đen đang im lặng nằm ở đó.
Cái chìa khóa này là Ôn Như Quy gửi về từ hôm trước, nói trong ngăn tủ bàn có quyển nhật ký của anh.
Đồng Tuyết Lục cầm lấy quyển nhật ký ngồi xuống mép giường, vuốt ve bìa quyển. nhật ký, nhẹ nhàng mở ra.
"Chu Diễm nói nếu như dùng "Sợi tổng hợp" lấy lòng đối tượng thì đối tượng nhất định sẽ rất vui vẻ, lúc ấy tôi nhớ đến khuôn mặt của cô ấy, ngay sau đó đã đi với Viện trưởng nói muốn lấy "Sợi tổng hợp" xem như phần thưởng của mình. Tôi mặc kệ Chu Diễm nên Chu Diễm rất tức giận, nhưng cô ấy lại rất vui vẻ, tất cả đều rất đáng giá."
Đồng Tuyết Lục giật mình sửng sốt một chút.
Cô không ngờ rằng Ôn Như Quy đã làm chuyện "Không có phúc hậu" như vậy, thì ra nguyên bản "Sợi tổng hợp" anh đưa cho cô lại là Chu Diễm.
- -- Chu Diễm đáng thương.
"Chu Diễm thỉnh giáo Khải Dân bí quyết làm thế nào để lấy lòng đối tượng, Khải Dân dạy anh ta khen đối tượng "mặt to như chậu", lúc ấy tôi ở bên cạnh nghe được, trở về âm thầm ghi lại, nhưng ngày nghỉ hôm đó tôi vừa nhìn thấy mặt của cô ấy, tim của tôi đã bắt đầu gia tăng tốc độ đập, nghĩ thầm mặt của cô ấy nhỏ thật, còn không lớn bằng bàn tay tôi, sau đó tôi đã thốt ra, tôi lo lắng mình sẽ nói sai, nhưng cô ấy rất vui vẻ. Sau đó trở về căn cứ mới biết được Chu Diễm khen mặt đối tượng của anh ta lớn đã bị đánh cho..."
"Ha ha ha..."
Đồng Tuyết Lục đọc đến đây thì cười đến ngã xuống giường, cười chảy cả nước måt.
Không ngờ rằng khi đó người kia ở căn cứ còn có nhiều chuyện thú vị như vậy, thật sự là cười chết cô.
Cô xoa xoa khuôn miệng cười đến ê ẩm tiếp tục đọc xuống dưới.
"Ngày tháng năm là ngày tôi và cô ấy gặp mặt lần đầu tiên."
"Cô ấy thích ăn sườn nên tôi muốn học làm sườn."
"Nếu cô ấy mặc quần áo mới thì phải khen cô ấy đẹp."
Bên trong quyển nhật ký hoàn chỉnh, ghi chép chi chít từ khi bọn họ quen biết nhau cho đến khi yêu nhau, bên trong đều liên quan từng ly từng tý tới cô.
Đồng Tuyết Lục ôm quyển nhật ký, trong lòng có dòng nước ấm chảy qua.
Kiếp trước người theo đuổi cô nhiều không kể xiết, lại không ai như Ôn Như Quy đặt cô ở đầu quả tim như vậy.
Có lẽ anh rất hay ngại ngùng, có lẽ anh không đủ lãng mạn, nhưng anh tuyệt đối là người yêu cô nhất trên đời này.
- -- Yêu được một người chân thành là may mắn của cô.
Giờ khắc này cô rất muốn rất muốn nhìn thấy Ôn Như Quy.
- -- Cô muốn ôm lấy anh, hôn nhẹ anh.
===
Ngày tháng là ngày hoàng đạo, thích hợp cưới gả.
Hôm nay là ngày Ôn gia và Tiêu gia vui kết liền cành.
nhà Ôn Tiêu gia giăng đèn kết hoa, câu đối dán trên cửa ngụ ý cát tường, cây cột trong sân cột một quả bóng lớn màu đỏ sậm, cảnh tượng vui sướng hớn hở.
Lúc này Đồng Tuyết Lục đang ngồi trong khuê phòng của mình, mặc trên người lễ phục cô dâu đỏ rực, lớp trang điểm trên mặt là do cô tự đánh.
mắt Phương Tĩnh Viện tỏa sáng nhìn cô: "Tuyết Lục, cô thật sự rất xinh đẹp, so với những diễn viên và ngôi sao ca nhạc tôi nhìn thấy còn xinh đẹp hơn, nếu có đi làm diễn viên, nhất định sẽ nối danh khắp đại giang nam bắc!"
Đồng Tuyết Lục nói khoác mà không biết ngượng cười cười: "Còn phải nói, chị đây xinh đẹp đệ nhất thiên hạ."
Phương Tĩnh Viện sáng mắt: "Đúng đúng, cô không chỉ xinh đẹp đệ nhất thiên hạ mà còn mặt dày đệ nhất thiên hạ!"
Những người khác trong phòng nghe vậy cười to.
Vẻ mặt Tường Bạch Hủy đầy hâm mộ nói: "Tuyết Lục, chờ đến ngày tôi kết hôn, cô có thể tới giúp tôi trang điểm hay không? Cô trang điểm không hề khoa trương, lại còn rất đẹp nữa!"
Mọi người trong phòng liên tục gật đầu.
Tạ Hiểu Yến: "Tuyết Lục là cô dâu trang điểm đẹp nhất tới từng thấy đấy, bình thường tớ thấy cô dâu trang điểm đều trắng như vôi trát tường vậy, còn không thì khi cười lên cái miệng to như chậu máu, chi bằng không trang điểm còn hơn."
Điền Phượng Chi: "Đúng vậy, lúc tớ kết hôn khuôn mặt bị thoa thành trứng gà đỏ, sau đó chồng tớ nói ngày kết hôn mặt tớ đỏ như mộng khỉ, lúc anh ấy nhìn thấy tới suýt chút nữa đã dọa cho mắc bệnh tim."
Nghe nói như thế, mọi người lại không nhịn được bật cười.
Đồng Tuyết Lục cười nói: "Không thành vấn đề, đến lúc đó tớ đến trang điểm cho cậu là được rồi."
Tưởng Bạch Hủy ôm cánh tay của cô, vẻ mặt cảm kích: "Tuyết Lục cậu thật tốt, tới thật sự không muốn đi nước Đức."
Tháng sau Lương Thiên Dật sẽ xuất ngoại nên người định tổ chức hôn lễ của bọn họ vào cuối tháng này.
Sang năm cô ấy vừa tốt nghiệp thì sẽ đi qua Đức làm việc, tuy nhiên vừa nghĩ đến phải rời nhà bỏ tỉnh thì nội tâm vẫn còn lo lắng bất an.
Đồng Tuyết Lục vỗ vỗ lưng của cô ấy: "Xuất ngoại mở mang kiến thức một chút cũng tốt, con người nên nhân lúc còn trẻ đi nhiều xem nhiều một chút, bằng không đến lúc già rồi sẽ không đi được nữa."
Lương Thiên Dật là nhân tài quốc gia nâng đỡ, có tiềm lực ưu tú, chỉ cần anh ta không đi vào chỗ chết thì tương lai sẽ bừng sáng.
Khương Đan Hồng nhìn một đám con gái trẻ tuổi cười cười nói nói, cô ấy ngồi ở trong góc không lên tiếng nhưng trên mặt lại chứa nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
Cô ấy và quản lý Đặng đã đăng ký kết hôn vào năm trước, người thương lượng không sinh con, một lòng chăm sóc cho con gái Đặng gia, một nhà người chung sống vô cùng hạnh phúc.
Phương Tĩnh Viện nhìn này nhìn kia, đột nhiên ý thức được một chuyện đáng sợ. năm qua rồi, chỉ có cô ấy vẫn còn độc thân như cũ.
Có điều không chờ cô ấy đau buồn quá lâu thì bên ngoài đã vang lên tiếng pháo nổ liên tiếp.
Tiêu Miên Miên mặc trang phục màu đỏ, trên đầu cột chùm tóc chạy vào: "Chị, ông nội Ôn nói giờ lành đã đến, anh rể ra khỏi cửa đón cô dâu rồi!"
Cục Bột Nhỏ chớp chớp đôi mắt to, lông mi vừa dài vừa đen giống như cái bàn chải nhỏ, cực kỳ xinh đẹp.
Nghe cô bé nói, mọi người nhịn không được bật cười.
Phương Tĩnh Viện nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô bé: "Miên Miên, chị của em còn chưa về nhà chồng mà em đã đối giọng gọi anh rể nhanh như vậy rồi sao?"
Tiêu Miên Miên nghiêng đầu, vẻ mặt khiếp sợ: "Vậy làm sao bây giờ? năm trước em đã gọi anh rể là anh rể rồi!"
Mọi người càng phát ra tiếng cười lớn hơn, mồm lưỡi thảo luận hỏi cô bé tại sao năm trước đã đổi cách gọi.
Tiêu Miên Miên lắc lắc cơ thể nhỏ nhắn, khuôn mặt hồng hồng nói: "Anh rể cho tiền mừng tuổi rất nhiều."
"Ha ha ha ha, cười chết tôi!"
Phương Tĩnh Viện cười đến ngã trái ngã phải, cười đến đau bụng: "Thì ra là cô nhóc này bị tiền mua chuộc."
Tiêu Miên Miên: "Anh ba cũng bị tiền mua chuộc."
Đồng Gia Tín đứng ở cửa: "..."
Tưởng Bạch Hủy: "Tớ thấy không thể trách Miên Miên, chỉ có thể trách đồng chí Ôn quá gian, sớm vậy đã biết dùng tiền mừng tuổi mua chuộc người khác."
"Đúng đúng..."
Đồng Tuyết Lục nhìn mọi người phòng trong cười đến ngã trái ngã phải, khóe môi cũng cong lên.
===
Ôn Như Quy không có trực tiếp đến đây đón người mà ngồi trên xe con chuẩn bị ra ngoài lượn quanh nửa vòng mới trở về.
Bởi vì nhà ở quá gần, nếu trực tiếp đón người thì có vẻ không ổn lắm, vì vậy người là ông cụ Ôn và Tư lệnh Tiêu sau khi thương lượng đã quyết định để cho Ôn Như Quy cùng với đám anh em lái xe con lượn quanh nửa vòng mới trở về.
- -- Nói cách khác, một ngày đáng ăn mừng như hôm nay phải khoe khoang.
nhà Ôn Tiêu vận dụng quan hệ trong tay mà mượn đến chiếc xe con.
Lúc này đầu chiếc xe con đều gắn hồng hoa lớn xuất phát đi khoe khoang.
Quả nhiên, người đi đường chứng kiến một nhóm xe con đồng loạt chạy thành một hàng đều dồn dập dừng bước xem chăm chú.
"Đây là chuyện gì? Sao nhiều xe con chạy cùng một chỗ thế?"
"Xem ra là việc vui, không phải là đi đón cô dâu đó chứ?"
"Bà nói như vậy xem ra cũng đúng lắm, không biết nhà ai mà xa hoa như vậy?"
Người qua đường đều bàn luận.
Cũng may năm qua bầu không khí không giống với trước đây, nếu đổi lại là năm trước, Ôn gia và Tiêu gia tuyệt đối không dám làm như thế.
Xe con xuyên qua đại viện quân khu, bọn nhỏ nghe được động tĩnh cũng hò hét lên, có đứa còn chạy theo xe con trên đường.
Lúc chạy qua hậu viện, mẹ Đồng đang định đi làm, đột nhiên nghe thấy bên cạnh có người nói.
"Ôn gia cưới vợ thật sự là rất có thể diện, còn dùng chiếc xe còn đi đón cô dâu!"
"Ôn gia? Là Tư lệnh không quân trước đây của Ôn gia sao?"
"Chính là Ôn gia đó, lấy cháu gái của Tư lệnh lục quân ở thủ đô, người hại nhà môn đăng hộ đối, thật sự là hâm mộ chết người."
"Cháu gái Tư lệnh Tiêu có phải người năm đó đỗ thủ khoa Đại học hay không?"
"Chính là cô ấy, cô gái kia không chỉ đọc nhiều sách thông minh mà làm đồ ăn cũng ngon nữa, quản lý trước đây của tiệm cơm Đông Phong chính là cô ấy, sau này cô ấy nghỉ việc, tiệm cơm Đông Phong không còn đồ ăn ngon nữa rồi."
"Thì ra là cô ấy..."
Mẹ Đồng nghe những lời bên tai, mắt nhìn chằm chằm theo xe con chạy chậm qua trước mặt, trái tim giống như bị người ta hung hăng bóp chặt, khó chịu gần như không thở nổi.
- -- Nếu lúc trước bà ta không nói những lời kia, nếu sau đó bà ta xin lỗi kịp thời, vậy có phải bà ta cũng sẽ không mất đi đứa con gái Đồng Tuyết Lục này hay không?
Hơn năm qua, Đồng Tuyết Lục triệt để cắt đứt liên lạc với Đồng gia bọn họ, Đồng Tuyết Lục sống càng tốt, bà ta lại càng hối hận.
- -- Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, bà ta có hối hận cũng vô ích.
===
Xe con vòng một vòng mới đến cửa ra vào Tiêu gia.
Ôn Như Quy mặc lễ phục quân đội đi ra từ trong xe con, dáng người vai rộng eo hẹp, mặc lễ phục quân đội còn mang theo mùi vị cấm dục, đẹp trai đến mức làm cho mấy cô gái ven đường mặt đỏ tim run, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Một đám người đi tới cửa, vỗ cửa đùng đùng vang trời: "Mở cửa, đón cô dâu đây, mở cửa nhanh!"
Giọng nói hưng phấn của Đồng Gia Tín từ bên trong truyền ra: "Ông nội em nói không thể tùy tiện để các anh vào!"
Chu Diễm nói: "Em vợ ơi, giờ lành tới rồi, tranh thủ thời gian mở cửa đi, bằng không có thể sẽ có điềm xấu đấy!"
Đồng Gia Tín hơi ngơ ngác, quay đầu lại nhìn về phía anh hai mình, Tiêu Gia Minh lắc đầu với cậu bé.
Cậu bé lập tức lớn tiếng nói: "Anh đừng gạt em, không đút lót tuyệt đối không mở cửa!"
Lời vừa nói ra, người bên ngoài đều phá lên cười.
Chu Diễm đưa kẹo sữa vào trong: "Cầm lấy cầm lấy, cho các em kẹo ăn, mau mở cửa!"
Đồng Gia Tín vừa nhặt kẹo vừa nói: "Không thể, chỉ mấy viên kẹo đã muốn cưới được vợ, trên đời này không có chuyện dễ dàng như vậy!"
Chu Diễm cười mắng một tiếng "tiểu tử thối", lại nhét tiền lẻ đã chuẩn bị tốt vào, nhưng đút lần nào tiền cũng bị lấy đi mà cửa vẫn không mở ra.
Mắt thấy giờ lành sắp qua, Ôn Như Quy đi tới trước cửa nói: "Gia Tín, em mở cửa đi, mừng năm mới anh rể cho em gấp đôi tiền mừng tuổi!"
Tiêu Gia Minh nghe vậy nhíu mày, nhưng còn chưa kịp ngăn cản, Đồng Gia Tín đã nhảy lên như một chú khỉ, "ken két" một tiếng mở cửa ra.
Tiêu Gia Minh: "..."
- -- Đúng là thằng nhóc không có tiền đồ, sớm biết như vậy sẽ không để cho nó giữ cửa rồi.
Đồng Gia Tín không biết anh hai mình đang oán thầm, há miệng gọi Ôn Như Quy một tiếng: "Anh rể!"
Mọi người bên ngoài thấy cậu em vợ ngốc của Ôn Như Quy lại lần nữa không nhịn được cười đau bụng.
Ôn Như Quy nhếch môi, giọng nói trầm thấp: "Dẫn anh vào nhà đi."
Đồng Gia Tín gật đầu như giã tỏi, chạy trước vào đại sảnh.
Tư lệnh Tiêu thấy người nhanh như vậy đã đến, ánh mắt thiếu chút nữa trừng rớt ra ngoài, nhìn qua thằng cháu ngốc kia thì muốn đánh người.
Ôn Như Quy nói với Tư lệnh Tiêu: "Ông nội, cháu tới đón Tuyết Lục về nhà chồng."
Tư lệnh Tiêu hừ hừ: "Sao mà dễ như vậy?"
Ôn Như Quy: "Ông nội còn có điều gì căn dặn?"
Tư lệnh Tiêu: "Đầu tiên hít đất cái, ông muốn xem thân thể của cháu có đủ tốt hay không, nếu yếu như gà thì ông cũng không yên tâm giao cháu gái cho cháu!"
Cho dù là trưởng bối nhưng loại chuyện làm khó dễ chú rể này không nên do ông ấy làm, nhưng thằng cháu không góp sức, ông ấy đành phải tự mình ra tay.
Ôn Như Quy: "..."
Ôn Như Quy biết rõ Tư lệnh Tiêu là có ý làm khó mình, nhưng vì vợ, anh chỉ có thể liều mạng.
Anh giao hoa hồng trong tay cho Chu Diễm ở bên cạnh, cúi người xuống bắt đầu hít đất.
Mọi người vừa rồi nghe thấy yêu cầu của Tư lệnh Tiêu thì ngơ ngác một chút, nhưng lát sau nhìn thấy Ôn Như Quy ngoan ngoãn hít đất thì không khỏi lên tiếng reo hò.
"Như Quy à, nỗ lực lên, được hay không được là xem lúc này!"
"Ha ha ha ha, tôi cá Như Quy được!"
Hoàng Khải Dân: "Vậy tôi cá không được, hít đất rất mệt."
Chu Diễm: "Để tôi đếm cho, cái, cái, cái, cái, cái..."
- -- Thân là anh em, giúp bạn không tiếc cả mạng sống?
- -- Đương nhiên là không có chuyện đó, thời điểm này ai cũng chỉ muốn thỏa thích trêu chọc và cản trở!
Ôn Như Quy: "..."
Phương Tĩnh Viện tựa ở cửa ra vào nhìn ra bên ngoài, nhìn một hồi rồi chạy về báo cáo: "Chú rể đang hít đất ở bên ngoài, là Tư lệnh Tiêu yêu cầu anh ấy làm đấy, phải chống đủ cái."
"Đồng chí Ôn thật đáng thương, Tư lệnh Tiêu lên tiếng thì sao có thể từ chối được?"
Phương Tĩnh Viện: "Hoàn toàn chính xác, thật đáng thương đấy, Tư lệnh Tiêu làm khó anh ấy thì thôi đi, vậy mà đám anh em bạn bè của anh ấy còn không ngại chuyện lớn cùng xúm vào xem náo nhiệt, không ngừng cùng nhau đếm số lần chống đẩy nữa."
Nghe nói như thế, tất cả mọi người trong phòng đều đồng loạt cười ầm lên.
Mấy cô gái bọn họ cũng là lần đầu tiên được chứng kiến một hôn lễ náo nhiệt tới vậy, thật sự là quá thú vị rồi.
Tưởng Bạch Hủy âm thầm tính toán, lúc cô ấy kết hôn cũng phải như vậy.
Một hơi làm đến cái hít đất, cho dù bình thường Ôn Như Quy có rèn luyện thân thể cũng mệt đến hết hơi.
Đợi làm xong sắc mặt anh cũng hơi tái, thở gấp nói: "Ông nội, bây giờ cháu có thể đi đón Tuyết Lục chưa?"
Tư lệnh Tiêu xem đủ rồi cũng nói: "Đi đi."
Ánh mắt Ôn Như Quy sáng lên, quay người đi nhanh về phía khuê phòng.
Đồng Tuyết Lục mặc lễ phục tân nương màu đỏ chói ngồi trên giường, ánh mắt Ôn Như Quy lướt qua tất cả mọi người rồi dừng lại trên người cô, tim đập như sấm.
Lông mày lá liễu, khuôn mặt như phù dung, người còn yêu kiều hơn hoa.
- -- Đây chính là cô dâu của anh, anh muốn nắm tay cô cả đời.
"Tuyết Lục, anh tới đón em đây."
Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu cong môi cười với anh: "Bế em."
Ôn Như Quy khom lưng xuống bế lấy cô theo kiểu công chúa.
[HẾT CHƯƠNG ]