===
Đồng Tuyết Lục cũng sững người.
- -- Cô không ngờ chuyện sẽ thành ra thế này.
Nếu ban nãy Tiền Thái Hân không cố ý đẩy cô ngã thì giờ người ngã vào vũng máu đã là cô rồi.
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được run cầm cập.
Đồng Tuyết Lục quét mắt nhìn Cao Mẫn, cô ta trợn mắt nhìn Tiền Thái Mẫn đang bất tỉnh nhân sự, toàn thân bất giác run lẩy bẩy.
Thấy dáng vẻ này của cô ta, Đồng Tuyết Lục không thể không nghi ngờ tại nạn này có liên quan đến cô ta.
Chủ nhiệm Tiền sững sờ một hồi cuối cùng cũng hoàn hồn lại, bà ta vội chạy lên bục, hét lớn: "Hân Hân, cháu sao vậy Hân Hân, cháu đừng dọa cô Hân Hân ơi!"
Đồng Tuyết Lục vội la lớn: "Chủ nhiệm Tiền, màu dừng lại, tuyệt đối đừng lay người cậu ấy."
Sau đó cô quay sang nói với mọi người đang trợn mắt há hốc mồm: "Giờ không phải lúc đứng ngẩn người, mau đi gọi thầy cô và bác sĩ nhà trường đến đây."
Lúc này mọi người mới hoàn hồn.
"Đúng đúng, để tôi đi gọi bác sĩ."
"Vậy để tôi đi báo với giáo viên chủ nhiệm và lãnh đạo khoa."
"Tôi cũng đi."
Cao Mẫn nói xong định chạy theo nhưng bị Đồng Tuyết Lục nắm cánh tay giữ lại: "Một người đi là được rồi, bạn học Cao ở lại phụ giúp chăm sóc bạn học Tiền đi."
Mắt Cao Mẫn trừng lớn nhìn Đồng Tuyết Lục, trong mắt hiện lên các tơ máu: "Tớ ở lại cũng không giúp được gì, cậu mau buông tớ ra đi."
Đồng Tuyết Lục nhíu mày, tỏ vẻ đau khổ: "Ai bảo cậu không giúp được gì? Chân tới đau quá, nhờ bạn học Cao dìu tớ với."
Cao Mẫn trừng mắt nhìn cô, trong lòng vừa sợ vừa hận cô lo chuyện bao đồng.
Với lại cũng không biết có phải do cô ta quá nhạy cảm hay không mà cứ có cảm giác hình như Đồng Tuyết Lục biết được gì đó rồi.
Đồng Tuyết Lục giữ chặt cánh tay, dựa sát vào người cô ta không cho cô ta đi.
Trước mắt cô không có bằng chứng chứng minh chuyện này có liên quan đến Cao Mẫn, nhưng cô nghĩ cho dù chuyện này không phải do cô ta làm thì chắc cô ta cũng biết rõ chân tướng, vì vậy cô không để cô ta đi lúc này được.
Bác sĩ và lãnh đạo khoa đến rất nhanh, nhìn thấy Tiền Thái Hân đang nằm trên vũng máu, ai ai cũng vô cùng ngạc nhiên.
Sau khi kiểm tra sơ bộ, bác sĩ nói: "Đầu của em này bị đập lủng một lỗ, tôi sẽ băng bó sơ để cầm máu cho em ấy trước, sau đó mọi người hãy đưa em ấy đến bệnh viện kiểm tra, tránh để lại di chứng sau này."
Chủ nhiệm Tiền nhìn đứa cháu gái đang nhắm chặt mắt của mình, đau lòng không thôi: "Bác sĩ, cháu gái tôi sẽ không sao chứ?"
Vừa rồi bà ta còn đang tức giận vì cháu gái đã làm ra chuyện ti tiện như vậy, vốn định về nhà phê bình cô ta một trận nên thân, nhưng không ngờ lại xảy ra tai nạn này.
- -- Nhỡ đâu Tiền Thái Hân có bất trắc gì thì bà ta biết ăn nói thế nào với anh cả mình đây chứ?
Dù gì thì Tiền Thái Hân cũng gặp chuyện ngay trước mắt bà ta.
Bác sĩ vừa xử lý vết thương vừa nói: "Chuyện này tạm thời không nói chắc được, não là bộ phận quan trọng nhất, cũng là cơ quan mỏng manh nhất của con người, chỉ cần nó có một chút sơ suất nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng con người."
Bị đèn chùm treo trên cao rơi trúng đầu như vậy, rất có thể sẽ bị chảy máu trong, hoặc não bị tổn thương... tình hình không mấy khả quan.
Nghe bác sĩ nói vậy, chủ nhiệm Tiền không nhịn được rơi nước mắt.
Sau khi băng bó vết thương xong, bác sĩ và các bạn học cho Tiền Thái Hân lên cáng cứu thương và khiêng ra ngoài, sau đó tức tốc đưa đến bệnh viện.
Mọi người đi hết, phòng tập diễn bỗng chốc cực kỳ yên tĩnh, cả căn phòng nồng nặc mùi máu tươi.
Giáo viên chủ nhiệm nhìu mày: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mọi người mau nói tôi nghe xem nào."
Lớp trưởng Thi Chân Như bị dọa mất hồn mất vía, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, tuy vẫn còn sợ lắm nhưng vẫn kể hết đầu đuôi câu chuyện cho giáo viên chủ nhiệm nghe.
Ấn đường của giáo viên chủ nhiệm nhíu chặt: "Chiếc đèn đang yên đang lành sao lại bị rơi, tôi nhớ nó mới được thay dây cách đây không lâu mà."
Đèn chùm thời bấy giờ khác với đèn chùm sau này, nó không phải là loại treo trực tiếp lên trần nhà mà là được treo thông qua một dây thừng, thường thì cứ cách một khoảng thời gian là nhà trường sẽ kiểm tra độ mòn của dây thừng, nhưng không ngờ hôm nay lại đột ngột xảy ra sự cố này.
Giọng nói trong trẻo của Đồng Tuyết Lục vang lên: "Cô Hoàng, em nghĩ nên bảo ai đó kiểm tra dây thừng lần nữa, nói không chừng sẽ có manh mối cũng nên."
Giáo viên chủ nhiệm hoàn hồn, vội vàng gật đầu: "Em nói rất đúng, cô sẽ nhờ nhân viên kỹ thuật đi xem ngay."
- -- Cao Mẫn, người đang bị Đồng Tuyết lục giữ chặt cánh tay nghe thấy vậy, cả người lập tức run lên.
Đồng Tuyết Lục hơi nghiêng đầu nhìn cô ta: "Bạn học Cao lạnh à? Sao run bần bật thế?"
Mọi người nghe vậy đồng loạt đổ dồn ánh mắt nhìn Cao Mẫn.
"Bạn học Cao, sắc mặt cậu xấu quá, cậu không sao chứ?"
"Tôi nghĩ chắc do Sợ hãi quá ấy mà? Ban nãy thấy đầu của bạn học Tiền bị đập, chân tôi cũng mềm nhũn."
Cao Mẫn rút cánh tay ra khỏi tay Đồng Tuyết Lục: "Đúng vậy, tớ sợ muốn chết, tới thấy dạ dày khó chịu quá, muốn về ký túc xá nghỉ ngơi một lát."
- -- Nói xong, cô ta quay người rời đi.
Đúng lúc này, nhân viên kỹ thuật đi đến.
Đồng Tuyết Lục vội nói: "Bạn học Cao, cậu đợi thêm lát nữa được không, đợi nhân viên kỹ thuật kiểm tra xong, tớ muốn nhờ cậu dìu về ký túc xá."
Một lần nữa Cao Mẫn bị gọi lại, trong lòng cô ta rất hận.
Nhưng Đồng Tuyết Lục bị thương ở chân mà còn không chịu đi thì một người không thương không tật như cô ta lấy cớ gì mà vội vàng rời đi chứ, điều đó chứng tỏ trong lòng cô ta có điều khuất tất.
Cao Mẫn nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng chọn ở lại, nhưng tranh thủ lúc mọi người không để ý, cô ta oán hận trừng mắt với Đồng Tuyết Lục, ánh mắt sắc lạnh như con rắn độc.
Nhân viên kỹ thuật không kiểm tra thì thôi, vừa kiểm tra thì liền biến sắc: "Có người đã động vào dây thừng."
Giáo viên chủ nhiệm ngạc nhiên: "Có người đã động vào dây thừng tức là..."
Nhân viên kỹ thuật: "Cô xem này mối đứt của dây thừng này, rất bằng phẳng, không giống tự đứt, giống như có người cố ít cắt đứt một nửa còn lại một nửa, vì không chịu được sức nặng của đèn chùm nên đã tự đứt. Hơn nữa dây thừng này được thay mới nửa tháng trước, nếu không có ngoại lực tác động, nó không thế nào tự đứt được."
Phòng diễn tập im lặng như tờ, như có quỷ thần đến vậy.
Mọi người nhìn nhau bằng ánh mắt khó tin và sợ hãi.
Giáo viên chủ nhiệm tái mét mặt mày: "Sao có thể được, làm sao có thể có người độc ác đến mức muốn hại chết bạn học Tiền được?"
Các bạn học khác hoàn hồn, bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Đúng đấy, bạn học Tiền xinh đẹp lại nhiệt tình, hết lòng vì tập thể lớp, tôi thật nghĩ không ra người nào lại có ý muốn hại cậu ấy."
"Tôi nghĩ chắc do cậu ấy quá nổi trội, khiến người khác ganh tỵ nên mới nghĩ ra cách đê hèn này."
Đồng Tuyết Lục: "Cô ơi, em nghĩ nên báo cáo với nhà trường và công an đi ạ, mạng người quan trọng, chúng ta bắt buộc phải bắt được hung thủ đứng sau chuyện này.
Giáo viên chủ nhiệm gật đầu lia lịa: "Em nói đúng lắm, mọi người đừng đụng vào đồ đạc ở đây, cô đến văn phòng báo với lãnh đạo một tiếng."
Cao Mẫn lại run lên lần nữa, đột nhiên cô ta chỉ vào Đồng Tuyết Lục và la lớn: "Tôi thấy trong số mọi người ở đây, cậu là người có động cơ ra tay với bạn học Tiền nhất."
"Bạn học Tiền vừa xinh đẹp, gia đình lại có điều kiện, sự xuất hiện của cậu ấy đã cướp đi sự chú ý của mọi người, đặc biệt là cướp đi vai chính lần này, nên cậu sinh hận trong lòng, lén giở trò với dây thừng. Đồng Tuyết Lục, cậu thật bỉ ổi!"
Cao Mẫn vừa dứt lời, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Đồng Tuyết Lục.
Mọi người chợt nhớ ra vì thế vai cho Đồng Tuyết Lục nên Tiền Thái Hân mới bị đèn chùm rơi trúng, nếu Đồng Tuyết Lục không bị treo chân thì Tiền Thái Hân chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.
- -- Lẽ nào những chuyện này đều là trùng hợp?
Hơn nữa trong quá trình diễn tập, người họ đã không ít lần nảy sinh mâu thuẫn, không ít lần Tiền Thái Hân chỉ trích Đồng Tuyết Lục cố ý nhắm vào cô ta.
Chẳng lẽ là Đồng Tuyết Lục cắt dây thừng thật sao, làm vậy là phạm tội đó.
Thấy mọi người nhìn Đồng Tuyết Lục với ánh mắt nghi ngờ, trong lòng Cao Mẫn vô cùng sảng khoái, cô ta đắc ý nhìn Đồng Tuyết Lục: "Cô ơi, chuyện bạn học Đồng có mâu thuẫn với bạn học Tiền, các bạn có mặt ở đây ai ai cũng biết, em nghi ngờ hung thủ chính là bạn học Đồng Tuyết Lục ạ."
Giáo viên chủ nhiệm không muốn tin Đồng Tuyết Lục là người độc ác như vậy: "Bạn học Đồng, chuyện này em giải thích thế nào?"
Đồng Tuyết lục lạnh lùng nhìn Cao Mẫn: "Cây ngay không sợ chết đứng, chuyện này không phải do tôi làm, nếu không tại sao vừa rồi tôi đề nghị báo cảnh sát làm gì. Nếu chuyện này do tôi gây ra thật thì tôi phải dùng mọi cách để ngăn cản mọi người báo cảnh sát, phá hoại hiện trường và nhanh chân rời khỏi đây chứ."
"Nhưng từ lúc bạn học Tiền xảy ra chuyện cho đến giờ, chính tôi là người bảo các bạn khác đi gọi bác sĩ nhà trường, cũng chính tôi là người đề nghị bảo vệ hiện trường, còn người nảy sinh mâu thuẫn với cậu ấy, ngoài tôi ra, còn có bạn họ Cao đây nữa."
Cao Mẫn: "..."
Nghe thấy lời giải thích của Đồng Tuyết Lục, mọi người đều cảm thấy cô nói rất đúng.
Nếu Đồng Tuyết Lục muốn đẩy Tiền Thái Hân vào chỗ chết thật thì cô đã không nhắc nhở mọi người đi mời bác sĩ, càng không có ý thức bảo vệ hiện trường.
- -- Hơn nữa thái độ của cô cũng rất thẳng thắn và bình tĩnh.
Ngược lại, Cao Mẫn năm lần bảy lượt đòi rời đi nhưng đều bị Đồng Tuyết Lục giữ lại.
Cao Mẫn thấy mọi người đổ dồn ánh mắt vào mình, tim cô ta hẫng một nhịp tưởng đâu ngừng đập luôn rồi: "Cậu đừng có mà ngậm máu phun người, tôi và bạn họ Tiền không thì không oán, sao tôi lại muốn làm hại cậu ấy chứ? Ngược lại cậu đó, đang yên đang lành sao cậu lại ngã, nếu không phải cầu trượt chân thì bạn học Tiền cũng không vì thế vai cho cậu mà bị đèn chùm rơi trúng đầu."
Đồng Tuyết Lục cười khẩy: "Cậu không thì không oán với bạn họ Tiền, nhưng cậu có thù oán lớn với tôi đấy, cũng như cậu đã nói, nếu hôm nay tôi không bị trượt chân thì người bị nạn là tôi rồi."
Mọi người: "!!!"
Cao Mẫn: "..."
- -- Lẽ nào Cao Mẫn muốn hại Đồng Tuyết Lục, ai mà ngờ Đồng Tuyết Lục bị trượt chân, và Tiền Thái Hân xúi quẩy trở thành ma chết thay?
Cao Mẫn hét lên: "Cậu nói bậy, nếu cậu đã nghi ngờ chuyện này là do tôi làm thì mau lấy chứng cứ ra đây, nếu không tôi kiện cậu tội vu khống."
Đồng Tuyết Lục nhún vai: "Tôi không có chứng cứ, nhưng vừa rồi chẳng phải cậu cũng vu khống tôi sao? Rốt cuộc ai vừa ăn cắp vừa la làng, tôi tin các đồng chí công an nhất định sẽ điều tra ra, trừng trị hung thủ thực sự theo pháp luật."
Giáo viên chủ nhiệm thấy người cãi qua cãi lại mà không có bất kỳ chứng cứ xác thực nào, cứ như đang đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, bà ấy vội vàng nói: "Được rồi, đừng cãi nhau nữa, giờ cô đi phản ánh chuyện này với lãnh đạo nhà trường, đợi lát nữa các đồng chí công an đến sẽ điều tra ra sự thật."
Nói xong, giáo viên chủ nhiệm bảo mọi người ra ngoài khóa cửa phòng diễn tập lại, sau đó đi tìm lãnh đạo nhà trường cùng các nhân viên kỹ thuật.
Mọi người đứng bên ngoài phòng diễn tập bàn tán xôn xao một lúc lâu sau mới giải tán.
===
Đồng Tuyết Lục được bạn cùng phòng đưa đi khám chân, may mà xương không sao, chỉ là bị trật gân một chút, dán miếng dán , ngày là khỏi.
Chuyện xảy ra ở phòng tập rất nhanh được đồn đại khắp trường, ai ai cũng bàn tán chuyện này.
Mặc dù Đồng Tuyết Lục chủ động đề nghị báo cảnh sát, cũng là cô cho người đi gọi bác sĩ, nhưng vẫn còn rất nhiều người nghi ngờ cô.
Do mọi chuyện xảy ra quá trùng hợp, chân cô sớm không trẹo, muộn không trẹo lại treo đúng lúc đó, hơn nữa cũng có rất nhiều người làm chứng chuyện cô và Tiền Thái Hân có mâu thuẫn với nhau.
Số người nghi ngờ Cao Mẫn cũng không phải là ít, nhưng so với Đồng Tuyết Lục, cô ta chỉ có thái độ kỳ lạ mà thôi, còn Đồng Tuyết Lục có động cơ hơn.
Thế là mũi dùi dư luận hoàn toàn chĩa về phía Đồng Tuyết Lục, ánh mắt mọi người nhìn Đồng Tuyết Lục hết sức kỳ lạ.
Còn có người trực tiếp chạy đến ký túc xá hỏi Đồng Tuyết Lục là dây thừng có phải do cô cắt không.
Tưởng Bạch Hủy tức giận đuổi hết đám người đó ra ngoài, đóng cửa lại rồi mà cô ấy còn giận đỏ mặt tím mày: "Một đám mất não, nghe bóng nghe gió rồi phán như đúng rồi, các đồng chí công an còn chưa lên tiếng mà bọn họ đã phán tội cho cậu rồi, thật muốn vả vào mặt họ quá đi mất!"
Đồng Tuyết Lục bình thản nói: "Cậu bảo bọn họ mất não cơ mà, cần gì nổi giận với bọn họ, mau ngồi xuống ăn cơm đi kẻo nguội."
Tưởng Bạch Lục nghiêng đầu nhìn cô: "Cậu không giận chút nào sao?"
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Vàng thật không sợ lửa, tớ tin các đồng chí công an sẽ đòi lại công bằng cho tớ."
Tưởng Bạch Hủy ngồi xuống: "Tờ phục cậu thật đấy, đã là lúc nào rồi mà cậu còn bình tĩnh như vậy, nhưng cậu yên tâm đi, tớ tin chuyện này không liên quan gì đến cậu."
Các cô bạn cùng phòng khác cũng lần lượt tỏ thái độ tin tưởng Đồng Tuyết Lục trong sạch.
Các bạn cùng phòng của Đồng Tuyết Lục mỗi người một tính, mỗi người một suy nghĩ, bình thường cũng có va chạm, nhưng lúc này thấy mọi người tin tưởng mình như vậy, trong lòng Đồng Tuyết Lục không khỏi cảm thấy ấm lòng.
Cao Mẫn nghe thấy phòng bên cạnh ầm ĩ thì vui vẻ ra mặt.
Nếu không phải sợ sẽ có người chú ý đến mình thì cô ta đã chạy đi báo tin vui này cho đám người sử Tuấn Dân rồi.
- -- Nhưng chẳng mấy chốc cô ta lại vui quá hóa buồn.
Sau khi các đồng chí công an lấy lời khai của chủ nhiệm Tiền xong, có một tin truyền tới, theo như khai nhận của chủ nhiệm Tiền thì Đồng Tuyết Lục bị ngã là do Tiền Thái Hân "không cẩn thận" đụng trúng.
Tiền Thái Hân bị chấn động não, hiện vẫn chưa thể tỉnh lại, nhưng chủ nhiệm Tiền là cô ruột của Tiền Thái Hân, lại là chủ nhiệm của đoàn công văn, lời nói của bà ta rất có trọng lượng.
Tin này vừa truyền ra lập tức đánh bay mọi hiểm nghi đối với Đồng Tuyết Lục.
Tưởng Bạch Hủy nghe hay tin vội vàng chạy nhanh về phòng: "... Tuyết Lục, các đồng chí công an đã chứng minh cậu vô tội rồi!"
Đồng Tuyết Lục đang đọc sách nghe vậy liền ngẩng đầu lên: "Chuyện là thế nào?"
Lúc Tưởng Bạch Hủy báo tin cho các bạn cùng phòng, do cửa phòng không đóng nên người ở các phòng khác cũng đã nghe được những gì Tưởng Bạch Hủy nói.
Ta Hiểu Yến vui vẻ nói: "Tốt quá rồi, có lời khai này của chủ nhiệm Tiền, để tớ xem người khác còn dám ăn nói lung tung nữa không?"
Tưởng Bạch Hủy gật mạnh đầu: "Chủ nhiệm Tiền là cô ruột của Tiền Thái Hân, chắc chắn bà ấy sẽ không bênh vực Tuyết Lục đâu."
- -- Đồng Tuyết Lục nghe vậy bất giác sững người.
Lúc đó cô không có nói mình bị Tiền Thái Hân xô ngã là vì tình huống không cho phép.
Tiền Thái Hân vì đóng thế cho cô nên mới bị đèn chùm rơi trúng, nếu lúc đó cô nói ra, một mặt sẽ chứng minh cô rất máu lạnh, một mặt lại càng khẳng định mâu thuẫn giữa cô và Tiền Thái Hân.
Nhưng cô không ngờ chính miệng chủ nhiệm Tiền lại khai chuyện này với công an.
- -- Mặc dù có hơi bóp méo sự thật một chút, sửa "cố ý" thành "vô ý", nhưng cô vẫn rất ngạc nhiên.
Nếu đối phương đã có ý tốt với mình, sau này cô cũng sẽ không vạch trần Tiền Thái Hân nữa.
Cao Mẫn đứng ngoài cửa càng lúc càng tái mặt, tim đập như đánh trống.
Cô ta không ngờ chuyện này lại quanh co khúc khuỷu như vậy, lúc đó cô ta không biết Tiền Thái Hân cố ý xô ngã Đồng Tuyết Lục, càng không ngờ là chủ nhiệm Tiền lại ra mặt rửa sạch mối hiểm nghi liên quan đến cô.
- -- Bây giờ Đồng Tuyết Lục đã rửa sạch được mối nghi ngờ, vậy thì kẻ tình nghi lớn nhất chính là cô ta rồi.
Lúc cắt dây thừng ở phòng diễn tập, mặc dù đã rất cẩn thận, nhưng lúc đi về có không ít người đã nhìn thấy cô ta, nếu đến lúc đó bọn họ ra làm chứng thì cô ta biết phải làm sao?
Đồng Tuyết Lục nhìn ra bên ngoài, đột nhiên lên tiếng: "Vết thương của bạn học Tiền rất nghiêm trọng, đến giờ vẫn chưa qua cơn nguy hiểm, tớ nghe nói các đồng chí công an đã bắt đầu tìm kiếm những người có mặt ở hiện trường rồi, một khi bắt được hung thủ, rất có thể sẽ xử bắn."
- -- Những người có mặt ở đó nghe xong giật mình khiếp sợ.
Đồng Tuyết Lục nhếch miệng cười, là cô cố ý nói vậy đấy.
Cô biết Cao Mẫn sẽ theo dõi mọi động tĩnh của cô, lần này chủ nhiệm Tiền nói giúp cô, chắc chắn trong lòng Cao Mẫn đang rối như tơ vò.
Chỉ cần có thêm dầu vào lửa, chắc chắn Cao Mẫn sẽ để lộ dấu vết.
Quả nhiên, lúc Cao Mẫn quay người suýt chút ngã ngồi trên nền nhà.
Về đến phòng, cô ta càng nghĩ càng sợ.
===
Một lúc sau, cô ta đứng bật dậy, điên cuồng chạy khỏi ký túc xá, chạy một mạch đến ký túc xá của sử Tuấn Dân.
Thấy Cao Mẫn chạy đến, bạn cùng phòng của Sử Tuấn Dân nhìn cô ta bằng ánh mắt kỳ lạ.
Bị bạn cùng phòng nhìn dữ quá, anh ta chột dạ kéo Cao Mẫn lên sân thượng của khu giảng đường.
Sử Tuấn Dân khó chịu nhìn Cao Mẫn, nói: "Em đến ký túc xá tìm anh làm gì, chẳng phải anh bảo em không có chuyện gì thì đừng đến tìm anh rồi sao?"
Cao Mẫn thấy Sử Tuấn Dân hung dữ với mình, trong lòng rất không vui: "Tuấn Dân, những chuyện em làm e là sắp bại lộ cả rồi, cô của Tiền Thái hận đã chứng minh Đồng Tuyết Lục vô tội, chắc công an sẽ tra ra em nhanh thôi, em phải làm sao bây giờ?"
Sử Tuấn Dân hỏi rõ ràng mọi chuyện xong lập tức cau mày: "Em muốn hại chết anh à? Em biết công an sẽ tra ra em vậy mà em còn đến phòng tìm anh, đến lúc đó mọi người sẽ nghĩ anh như nào đây?"
Cao Mẫn như bị đâm một nhát vào tim: "Tuấn Dân, anh đừng đối xử với em như vậy, em sợ quá nên mới đến tìm anh. Anh cứu em với, em không muốn bị xử bắn đâu."
Sử Tuấn Dân gạt mạnh tay cô ta và đẩy mạnh một cái: "Em bình tĩnh một chút có được không hả? Tiền Thái Hân còn chưa chết, sao công an lại xử bắn em được chứ?"
Cao Mẫn bị đẩy lùi lại bước, ngã phịch xuống đất, bàn tay chà mạnh xuống đất, rách da.
Cô ta nhìn bàn tay đang bị thương của mình, lẩm bẩm: "Cho dù công an không xử bắn em thì cũng sẽ bắt nhốt em, đời em thế là hết."
Đương nhiên Sử Tuấn Dân biết điều này: "Em đừng suy nghĩ bậy bạ, những lúc như này em nên trấn tĩnh lại, buổi tối anh còn phải tự học nữa, anh về trước đây."
Cao Mẫn không ngờ lúc này rồi mà anh ta vẫn nghĩ đến chuyện học được, cô ta bò dậy ôm chặt eo của Sử Tuấn Dân: "Tuấn Dân, em xin anh đấy, xin anh đừng bỏ em, em làm những chuyện này cũng đều vì anh mà."
Sử Tuấn Dân nổi điên lên, cố hết sức gỡ tay Cao Mẫn ra, vung tay hất cô ta té ngã: "Cao Mẫn, cô nói bậy bạ cái gì đấy, tôi bảo cô làm những chuyện này hồi nào? Từ đầu đến cuối tôi không biết gì cả, là do cô nghĩ không thông nên mới có ý định hại Đồng Tuyết Lục, không liên đến tôi!"
Cao Mẫn bị hất ngã trên mặt đất, đầu đập vào tường, đau đến mức trước mắt tối đen.
Sử Tuấn Dân chỉ lạnh lùng nhìn cô ta một cái rồi quay đầu bỏ đi.
Cao Mẫn như bị dao đâm và tim, nước mắt tuôn như mưa, ngay lập tức mặt đầy nước mắt.
Bỗng nhiên cô ta nhớ đến những lời chế nhạo của Đồng Tuyết Lục, trong lòng trỗi dậy ác ý, cô ta đứng dậy trèo lên bờ tường: "Tuấn Dân, nếu anh dám đi, em sẽ nhảy xuống cho anh xem."
Sử Minh Dân khựng lại, lửa giận ngùn ngụt trong lòng, nhưng lúc quay người lại thì nhẹ nhàng nói: "Mẫn Mẫn, em đang làm gì vậy? Mau xuống đây."
Anh ta không quan tâm Cao Mẫn sống hay chết, nhưng bạn cùng phòng đã thấy anh ta đi cùng Cao Mẫn, nhỡ cô ta có chuyện gì thật, chắc chắn anh ta không tránh khỏi liên quan.
Cao Mẫn lắc đầu: "Tuấn Dân, lần này em chết chắc rồi, cuộc đời em hoàn toàn bị hủy rồi. Em làm nhiều chuyện vì anh như vậy, nhưng anh lại đâm dao vào tim em, chi bằng bây giờ em chết luôn cho xong."
Sử Tuấn Dân sắp phát điện, nhưng ngoài mặt vẫn phải dịu dàng an ủi cô ta: "Mẫn Mẫn à, em tuyệt đối đừng làm bừa, Tiền Thái Hân chưa chết, cùng lắm em chỉ bị giam mấy năm thôi. Đợi sau khi em ra anh sẽ cưới em làm vợ, chúng ta cùng sinh mấy đứa con, sống một cuộc sống hạnh phúc."
Ánh mắt mất hết niềm hi vọng của Cao Mẫn bỗng chốc sáng rỡ: "Anh vẫn muốn cưới em thật chứ?"
Sử Tuấn Dân gật đầu, đi về phía cô ta: "Tất nhiên rồi, anh yêu em như vậy mà, ngoài em ra anh sẽ không cưới bất kỳ người nào làm vợ đâu, nhưng em nhớ là khi khai chuyện này với công anh, tuyệt đối đừng nhắc đến tên anh nhé, nửa chữ cũng không được, biết chưa?"
Bình thường sử Tuấn Dân nói gì Cao Mẫn cũng đều lập tức gật đầu, theo như cách nói của anh ta là "nghe lời còn hơn chó".
Nhưng lúc này Cao Mẫn nhìn chằm chằm sử Tuấn Dân, nhìn đến mức làm anh ta chột dạ.
Sử Tuấn Dân đi đến trước mặt Cao Mẫn, nắm lấy tay cô ta nói: "Em không tin anh sao? Mẫn Mẫn, sao em có thể không tin lời anh như vậy, cho dù em có bẩn, có không tự trọng đến mức nào anh cũng đều không bỏ em, chẳng lẽ bấy nhiêu vẫn chưa đủ để chứng minh tình yêu anh dành cho em sao?"
Những lời của Sử Tuấn Dân vẫn sắc bén như con dao, một lần nữa đâm vào tim Cao Mẫn: "Tuấn Dân, anh thật sự muốn cưới em làm vợ thật sao?"
Sử Tuấn Dân cố dằn lòng nói: "Tất nhiên, sao hôm nay em dong dài thế nhỉ, em muốn anh nói bao nhiêu lần nữa mới chịu tin anh đây?"
Cao Mẫn bật cười: "Vậy em sẽ đi tự thú, nhưng trước khi em tự thú, chúng ta hãy đến cục dân chính đăng ký kết hôn đi."
Sử Tuấn Dân nghe thấy Cao Mẫn nói định đi tự thú, trong lòng lập tức vui mừng, nhưng nghe đến vế sau sắc mặt lập tức trầm xuống: "Em đúng là khó bảo mà, chắc chắn em sẽ bị đưa đi nông trường lao động cải tạo. Nếu anh cưới em thì có công ty nào chịu nhận anh vào làm chứ?"
Anh ta không ngờ hôm nay Cao Mẫn lại khó chơi như vậy, nhưng nếu bảo anh ta kết hôn với Cao Mẫn là chuyện không thể, cả đời cũng không thể.
Từ đầu đến cuối anh ta chưa từng có ý định muốn cưới Cao Mẫn, huống hồ gì bây giờ cô ta sắp gặp chuyện chứ, anh ta còn đang mong cắt đứt với cô ta đây này.
Giờ anh ta hối hận rồi, anh ta muốn Cao Mẫn giúp mình đối phó Đồng Tuyết Lục, nhưng không ngờ cô ta lại ngu ngốc mà đi dùng cách này, chi bằng lấy dao trực tiếp đâm Đông Tuyết Lục, sau đó tự sát còn hơn.
- -- Đúng là tai hại mà.
Cao Mẫn nâng tầm mắt, đúng lúc bắt gặp một tia chán ghét và thiếu kiên nhẫn của anh ta, lạnh lẽo như bị người ta hắt một chậu nước lạnh vào người giữa trời đông vậy.
- -- Toàn thân cô ta lạnh buốt.
Bỗng nhiên cô ta nhớ đến lần bị ông già nhà bên giở trò đồi bại, cả đời này cô chưa từng vui vẻ ngày nào.
Vốn cứ nghĩ gặp được Sử Tuấn Dân là khởi đầu của hạnh phúc, nhưng giờ anh ta đang muốn vứt bỏ mình, sao số cô ta lại khổ vậy chứ?
Nhưng cho dù là bây giờ, cô ta vẫn không nỡ oán hận anh ta: "Tuấn Dân, lần này em không thể nghe theo anh được, hoặc là anh kết hôn với em, hoặc là em sẽ khai những chuyện anh bảo em làm cho công an."
Sử Tuấn Dân nhìn cô ta bằng ánh mắt hung ác, lạnh lùng nói: "Cao Mẫn, cô có chắc sẽ làm như vậy không?"
Cao Mẫn gật đầu: "Em yêu anh, em chẳng có gì cả, em không thể để mất thêm anh được."
- -- Một khi cô ta bị giam, chắc chắn người nhà sẽ không chịu nhân cô ta nữa, đợi đến lúc ra ngoài chẳng phải cô ta chẳng còn gì rồi sao?
Vì vậy cô ta bắt buộc phải túm chặt Sử Tuấn Dân, như kẻ đuối nước vớ được khúc gỗ nổi vậy.
Sắc mặt Sử Tuấn Dân lạnh như băng: "Cao Mẫn, là cô ép tôi đấy nhé, nếu đã như vậy thì cô hãy đi chết đi."
Giờ Cao Mẫn đã không còn chịu nghe theo sự điều khiển của anh ta nữa, khi nào có ta còn sống khi đó anh ta vẫn sẽ bị uy hiếp.
Nếu vậy chi bằng để cô ta chết đi, sau này anh ta sẽ nói với mọi người là Cao Mẫn sợ tội tự sát. Mặc dù có thể mọi người sẽ nghi ngờ anh ta, nhưng không có chứng cứ thì cũng không ai có thể làm gì được anh ta.
Nghĩ đến đây, anh ta dùng sức đẩy Cao Mẫn xuống dưới.
Cao Mẫn không ngờ Sử Tuấn Dân lại tuyệt tình như vậy, vừa rồi cô ta đòi chết chỉ là muốn doạ anh ta mà thôi.
Cô ta sợ đến mức tim sắp nhảy ra ngoài, một tay giữ chặt tay của Sử Tuấn Dân, một tay túm lấy túm để, túm được góc áo của anh ta.
người giằng co qua lại trên bờ tường.
Khi con người ta đang trong hoàn cảnh tuyệt vọng sẽ sinh ra một năng lượng mạnh đến không ngờ. Bình thường Cao Mẫn yếu đuối là thế mà lúc này sức mạnh như trâu, Sử Tuấn Dân có đẩy thế nào cũng không đẩy cô ta xuống được.
Đột nhiên Sử Tuấn Dân bị trượt chân, cả người ngã nhào về phía Cao Mẫn.
Cả sững người, một giây sau cả đều rơi xuống.
"AAA..."
Sử Tuấn Dân điên cuồng vùng vẫy, nhưng Cao Mẫn điên cuồng ôm chặt anh ta, không chịu buông tay.
"Lúc sống không thể ngủ chung một giường, vậy thì lúc chết hãy cùng chung một mộ đi vậy, Tuấn Dân, em yêu anh."
- -- Yêu cái đầu mẹ cô ấy.
Sử Tuấn Dân hận không thể giết chết cô ta.
tiếng "ầm ầm" lần lượt vang lên, người một trước một sau rơi xuống đất.
Đầu của Cao Mẫn đập vào một tảng đá, não văng ra ngoài, chết ngay tại chỗ.
Sử Tuấn Dân ngã xuống cạnh cô ta, đầu được Cao Mẫn ôm vào lòng, thân dưới đập xuống nền đất.
Anh ta đau đến mức mắt tối đen, một lúc sau thì hôn mê bất tỉnh.
===
Các sinh viên đứng bên dưới bị dọa một phen, la hét tán loạn.
Rất nhanh sau đó lãnh đạo nhà trường và bác sĩ nhà trường vội vàng đi đến.
Lúc đến nơi, Cao Mẫn đã tắt thở.
Sử Tuấn Dân thì vẫn còn sống, lập tức được đưa đến bệnh viện.
Sau khi được cấp cứu, Sử Tuấn Dân đã giữ được mạng, nhưng cú ngã này đã khiến anh ta bị liệt nửa người, phần từ cổ trở xuống hoàn toàn không thể cử động được.
- -- Đối với Sử Tuấn Dân mà nói kết quả này khiến anh ta sống không bằng chết.
Đồng Tuyết Lục chấn động khi nghe tin người, chết bị thương.
- -- Rất... rất đáng sợ.
[HẾT CHƯƠNG ]