===
Chuyện Tô gia xảy ra chuyện bất ngờ, Đồng Tuyết Lục không phải biết thông qua ông nội, cũng không phải Phương Văn Viễn nói cho cô biết, mà là cô bị mời đi điều tra.
Trưa hôm nay, trong tiệm cơm vẫn sôi nổi đông đúc như mọi khi.
Bởi vì hôm nay đầu bếp Lôi đau bụng không tới làm nên Đồng Tuyết Lục xuống bếp nấu cùng đầu bếp Mạnh.
Nhiều khách thấy Đồng Tuyết Lục đích thân xuống bếp nên mau chóng gọi thêm vài món, bây giờ không gọi, không biết khi nào mới được ăn.
Đúng lúc này có một nhóm người xông vào.
Bởi vì tiệm cơm đã mở rộng, không cần phải đứng xếp hàng đợi ở ngoài như trước kia nữa, tất cả mọi người đều ngồi chờ ở bên trong, nhóm người này vừa đến đã hỏi nhân viên phục vụ Đồng Tuyết Lục đang ở đâu.
Mạnh Thanh Thanh bị khí thế của đám người kia dọa cho sợ, nói không nên lời: "Quản lý Đồng... cô ấy ở dưới bếp nấu ăn."
Nhóm người kia nghe thấy vậy thì xông thẳng vào bếp.
Có người không phục: "Mấy người này làm gì đấy? Sao lại đi thẳng vào bếp thế?"
Người bạn ngồi ở bên cạnh vội lay cánh tay anh ta: "Cậu không nói không ai nói cậu câm đâu, cậu không thấy mấy người kia không phải người thường hả?"
Đám người kia mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, vẻ mặt nghiêm túc, vừa nhìn là biết là người có lại lịch.
Có người giật mình, vội vàng đặt bát xuống, vắt chân lên cổ chạy đi, chỉ sợ sẽ tại bay vạ gió.
Nhưng cũng có nhiều người ở lại xem trò vui.
Nhóm người đi vào đúng lúc Đồng Tuyết Lục đang làm món măng tươi xào thịt.
Măng xào thịt là một món thông thường, không cần nhiều kỹ thuật lắm, măng mùa xuân tươi giòn lại không đắt nên có nhiều người gọi món này.
Vừa tra gia vị vào hương thơm liền nổ tung nhà bếp, nhóm người đi vào trong bếp vừa hay cũng hít được hương thơm, theo bản năng nuốt ực một cái.
"Vị nào là đồng chí Đồng Tuyết Lục?" Người đi đầu nhìn lướt qua một lượt, hỏi.
Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn một lượt đám người vừa tiến vào, bình tĩnh nói: "Là tôi, xin hỏi anh là ai?"
"Chúng tôi là người của cục công an chính trị, muốn đưa cô về phối hợp điều tra với chúng tôi."
- -- Cục công an chính trị!
Lời này vừa nói ra, mấy người trong bếp đều hít sâu một hơi.
Nhất là Tiểu Điền, sợ đến mức chân mềm nhũn ngồi sụp xuống đất.
Cục công an chính trị, nói một cách đơn giản chính là gián điệp của cục công an, chẳng trách mấy người trong nhà bếp nghe thấy lập tức đổi sắc mặt.
Đồng Tuyết Lục múc măng xào thịt ra đĩa, nói: "Vâng, tôi sẽ đi cùng các anh."
Nói xong cô cũng không dặn dò gì mấy người đầu bếp Mạnh, dứt khoát đi theo đám người kia.
Tuy rằng không biết tại sao bọn họ lại đến tìm mình, nhưng lúc này mọi hành động cử chỉ của cô đều bị những người này giám sát, cho nên tốt nhất là im lặng, tránh liên lụy đến người khác.
Khách khứa ở bên ngoài rướn cổ nhìn vào trong bếp, hận không thể có thiên lý nhãn là thuật phong nhĩ, họ thật sự rất muốn biết rốt cục ở trong bếp có chuyện gì xảy ra.
Sau đó mọi người nhìn thấy Đồng Tuyết Lục bị một đám đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn kèm từ trong bếp đi ra, quán cơm yên lặng không một tiếng động.
Đồng Tuyết Lục nhìn thẳng về phía trước, bình tĩnh ra khỏi tiệm cơm.
Nhóm người và Đồng Tuyết Lục vừa đi xa, quán cơm lập tức nhao nhao lên.
"Trời đất ơi, quản lý Đồng bị đưa đi rồi kìa, chắc không phải là làm chuyện gì phạm pháp đâu nhỉ?"
"Có thế lắm, tôi nói ngay mà, một cô gái còn trẻ thế kia mà có thể làm đến chức quản, lý, chuyện này chắc chắn không đơn giản!"
"Lời này có ý gì? Lẽ nào ông biết tin gì?"
"Cái này khó nói lắm..."
"Khó nói cái rắm!" Đầu bếp Mạnh đi từ trong bếp ra, trừng mắt giận dữ nhìn người đàn ông kia: "Ông đây nói cho cậu biết, nếu cậu còn dám nói hưu nói vượn nói xấu quản lý Đồng, ông đây sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu!"
Quách Xuân Ngọc cũng đứng dậy, tay chống nạnh chỉ vào người đàn ông kia: "Cái thứ chó má ăn nói vớ vẩn kia, anh nói tôi nghe xem nào, anh biết tin gì về quản lý Đồng. Không nói được thì đừng hòng ra khỏi cái cửa này!"
- -- Thực chất người đàn ông kia chẳng biết gì.
Chẳng qua anh ta thấy Đồng Tuyết Lục là phụ nữ là có thể làm quản lý tiệm cơm, bình thường đã rất ngưỡng mộ đố kỵ với cô, lúc này thấy cô gặp xui xẻo nên mau chóng thừa cơ thuận chân đạp thêm một cước.
Anh ta cố ý nói úp úp mở mở, thấy tất cả mọi người đều nhìn mình thì nhất thời sinh ra một cảm giác tự hào mình rất gì và này nọ, anh ta hoàn toàn không ngờ mọi người sẽ đứng ra bảo vệ Đồng Tuyết Lục.
Vào lúc này anh ta bị đầu bếp Mạnh trừng mắt nhìn, bị Quách Xuân Ngọc chỉ vào mũi mà mắng, anh ta lúng túng, đứng dậy ba chân bốn cẳng chạy mất, đến đồ ăn đã gọi cũng không thèm ăn.
Thấy người đàn ông kia chạy đi, đầu bếp Manh nhìn mọi người nói: "Quản lý Đồng không làm chuyện gì phạm pháp cả, cô ấy bị mời về để hỗ trợ điều tra thôi. Nếu mọi người dám nói lung tung ra ngoài, cẩn thận kẻo bị mời về đồn uống trà đấy!",
Mọi người vừa nghe thấy vậy thì trong lòng ngoài sự tò mò còn có chút kiêng dè.
Tất cả đều lo lắng mình sẽ rước phải phiền phức nên đều ngậm miệng không dám thảo luận thêm nữa.
Chờ người khách cuối cùng rời đi, đầu bếp Mạnh nhìn mấy người trong tiệm, nói: "Quản lý Đồng bình thường đối xử với chúng ta như thế nào, tôi tin mọi người đều rõ. Mặc kệ là vì quản lý Đồng hay vì chính bản thân, tôi hi vọng mọi người đừng nói chuyện này ra ngoài, ngay cả người nhà cũng không được kết",
Quách Xuân Ngọc vỗ ngực nói: "Đầu bếp Mạnh yên tâm đi, Quách Xuân Ngọc tôi là người đầu tiên bảo đảm, ra khỏi cái cửa này tôi sẽ không nói bất kỳ một lời thị phi nào về quản lý Đồng!"
Đám người Mạnh Thanh Thanh cũng mau chóng tỏ rõ quyết tâm.
Không thể không nói, thái độ làm việc của Đồng Tuyết Lục cùng với tiền thưởng phát cho mọi người đều có tác dụng trong thời khắc quan trọng này.
Trong mắt mọi người ở tiệm cơm, Đồng Tuyết Lục tuy rằng còn trẻ, nhưng là một lãnh đạo vô cùng có năng lực lại vô cùng hòa nhã, sau khi bọn họ vào tiệm chưa từng thấy cô giận dữ, cũng không cần phải đấu đá với đồng nghiệp.
Nói tóm lại, bọn họ không hy vọng Đồng Tuyết Lục có chuyện gì, nếu như đổi một quản lý khác, chưa chắc bọn họ sẽ có đãi ngộ tốt như hiện tại.
Đầu bếp Mạnh gật đầu hài lòng: "Tôi hi vọng mọi người nói được làm được, nếu ai dám mặt, tôi không biết thì thôi, nếu đã biết thì sẽ không bỏ qua đâu!"
Mọi người lại tỏ rõ thái độ kiên quyết của mình một lần nữa.
===
Lúc này Đồng Tuyết Lục đã bị dẫn tới cục bảo vệ bộ công an chính trị.
Đây là tổng bộ cục công an, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Phác Kiến Nghĩa ở Thành nam chắc chắn không biết cô gặp chuyện, cho dù có biết thì cũng không có cách nào nhúng tay vào.
Đồng Tuyết Lục bị đưa tới một gian phòng thấm vấn, phòng thẩm vấn ngoại trừ một cái cửa ra vào thì không có cửa sổ.
Trong phòng có một cái bàn, bên bàn bày cái ghế tựa.
Sau khi Đồng Tuyết Lục bị dẫn vào thì người ta bảo cô ngồi xuống.
Người đưa cô vào phòng đi ra ngoài ngay sau đó, trong phòng chỉ còn người ở lại giám sát cô.
Đến nơi đây rồi Đồng Tuyết Lục mới có tâm trí suy nghĩ xem rốt cục đã có chuyện gì xảy ra.
Trong lòng cô có mấy suy đoán, cô cảm thấy có khả năng nhất là Đồng Chân Chân và Nghiêm Vĩnh An ra tay, chỉ là không biết đến cùng bọn họ đã làm gì.
Cô thầm lo lắng bọn họ sẽ dùng ông nội và Ôn Như Quy để đột phá, nhưng suy nghĩ một lúc thì cô nhanh chóng loại bỏ suy đoán này.
Nếu như là bên tư lệnh Tiểu xảy ra chuyện, thái độ của những người này với cô sẽ không tốt như vậy, chỉ e lúc này cô sẽ không ở đây một mình.
Còn về Ôn Như Quy thì đúng là có khả năng lắm, dù sao dạo trước Đồng Chân Chân mới đề cập đến chuyện của Ôn Như Quy.
Vào lúc lòng cô đang rối rắm thì cửa sắt lại mở ra, người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đi vào trong phòng.
Người đàn ông đi trước tầm - tuổi, thân hình cao lớn, mặt vuông chữ điền mũi củ tỏi, đôi mắt vô cùng sắc bén.
Người đàn ông đi ở phía sau cũng trạc tuổi đó, vóc người cao gầy, mặt mũi sáng sủa, lông mày dài hơn mắt, trông rất thân quen.
Ở đằng sau người họ còn có một nam thanh niên rất trẻ cầm theo bút và sổ, có vẻ là làm trợ lý ghi chép.
người ngồi xuống đối diện Đồng Tuyết Lục, người đàn ông có vẻ nghiêm túc kia tự mình giới thiệu: "Tôi là đại đội trưởng đội bảo vệ chính trị Ngô Châu, vị này là chính ủy Vương."
Đồng Tuyết Lục bình tĩnh chào hỏi: "Chào các ông."
Ngô Châu thấy cô bình tĩnh như thế thì nhìn cô với cặp mắt khác xưa: "Đồng chí Đồng, lần này chúng tôi mời cô đến đây là muốn nhờ cô phối hợp điều tra với chúng tôi."
Đồng Tuyết Lục nghiêm túc nói: "Tôi chắc chắn sẽ biết gì nói đó không sót lời nào, hết sức phối hợp với mọi người điều tra!"
Ngô Châu rất hài lòng với thái độ của cô: "Đồng chí Đồng có quen người Tô Việt Thâm và Cố Dĩ Lam sao?"
Trái tim Đồng Tuyết Lục nảy lên thình thịch một cái, không ngờ Tô gia đã xảy ra chuyện rồi.
Cô gật đầu: "Có quen ạ, năm ngoái đầu tháng tôi có cứu một đứa bé từ tay bọn buôn người, sau đó thông qua đồn cảnh sát mới biết cậu bé này là con trai của Tôi Việt Thâm và Cố Dĩ Lam."
Ngô Châu hỏi tiếp: "Lần cuối cô nhìn thấy người này là khi nào?"
Đồng Tuyết Lục nghĩ một hồi rồi nói: "Là nửa tháng trước, cũng chính là ngày tháng . Hôm đó là chủ nhật, tôi đưa em gái đến Tô gia làm khách, từ sau khi tôi cứu con trai của đồng chí Tô, nhà chúng tôi vẫn hay qua lại với nhau."
Trợ lý ở bên cạnh sột soạt giấy bút ghi lại lời cô nói.
Ngô Châu gật đầu: "Thế trong lúc đó có xảy ra chuyện gì đó đặc biệt không?"
Đồng Tuyết Lục vừa nghe thấy thì biết ngay bọn họ đã điều tra rõ mọi chuyện, nếu lúc này cô dám to gan che giấu, e là sẽ rước họa vào thân.
Vì vậy cô nói hết mọi chuyện xảy ra vào hôm đó một cách tỉ mỉ, đương nhiên bao gồm cả chuyện Nghiêm Vĩnh An biến mất.
Cô không biết Tô Việt Thâm có gây ra chuyện gì không, cô thầm cầu khẩn tốt nhất là đừng có chuyện gì, nếu không lát nữa đối phương hỏi, cô có miệng cũng không giải thích rõ ràng.
Cũng may cô vẫn chưa đen đến mức đó, may sao Tô Việt Thâm cũng không phải kẻ ngốc.
Ngô Châu nghe cô khai xong không có biểu hiện thì thái quá: "Nói cách khác, ngày hôm đó Cố Dĩ Lam nghi ngờ cô và đồng chí Tô có hành vi không đứng đắn, dẫn đến việc vợ chồng xảy ra cãi vã?"
Đồng Tuyết Lục sửa lại lời ông ta: "Là hiểu lầm thôi, tôi không biết tại sao đồng chí Cố lại có suy nghĩ như vậy, tôi và đồng chí Tô quen biết hơn nửa năm, số lần gặp mặt còn chưa đủ một bàn tay."
"Huống hồ gì tháng vừa rồi tôi mới đính hôn với chồng chưa cưới. Tôi vô cùng chân thành và chung thủy với chồng chưa cưới của tôi giống như cách tối trung thành với quốc gia vậy. Đối với chuyện này, tôi dám lấy nhân cách và tôn nghiêm của mình ra thề, tôi và đồng chí Tô hoàn toàn trong sạch!"
Vương Nhất Hạc ngồi ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Nhưng theo những gì Cố Dĩ Lam nói, cô ấy vì cô nên mới cãi nhau với Tô Việt Thâm, cũng vì cô nên cô ấy mới bị ép trở mặt thành thù với một người tên là Đồng Chân Chân. Tôi muốn biết lúc đó tại sao cô phải chạy đến Tô gia, bảo Tô Việt Thâm ngăn cản không cho Cố Dĩ Lam không giao du với Đồng Chân Chân nữa?"
Đồng Tuyết Lục tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng đang thầm chửi tục: "Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm..."
Vương Nhất Hạc cười nói: "Không có chuyện gì, cô cứ từ từ nói, chúng ta có nhiều thời gian.
Đồng Tuyết Lục nói rõ ân oán giữa Đồng gia và Đồng Chân Chân, sau đó lại nói chuyện cô gặp ở cửa hàng bách hóa lần trước.
Cuối cùng trên mặt cô lộ ra vẻ lúng túng xấu hổ, nói: "Tôi nói như vậy, nguyên nhân lớn nhất thực ra là vì tức quá không chịu được, Đồng Chân Chân ở bên ngoài bôi bác thanh danh của tôi, tôi hi vọng Tô gia có thể đứng về phía tôi, không nên qua lại với Đồng Chân Chân."
Vào lúc này cô không thể tỏ ra quá thông minh khôn khéo, nếu không rất có thể cô sẽ không ra khỏi đây được, cho nên cô cố ý khoác cho mình hình tượng một cô gái thích tính toán chi li.
Cô khuyên bảo Cố Dĩ Lam không giao du với Đồng Chân Chân nữa là bởi vì tức không chịu được, chứ không phải bất cứ nguyên nhân chính trị nào khác.
Vương Nhất Hạc lại nói tiếp: "Trong quá trình cô tiếp xúc với Tô gia, cô có phát hiện ra có gì đó không đúng không?"
Đồng Tuyết Lục suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: "Không có, tôi làm việc ở tiệm cơm, ngoại trừ những ngày nghỉ phép thì bình thường không có ngày nghỉ, vì thế khá ít khi qua lại với Tô gia, thỉnh thoảng qua bên đó cũng chỉ nói chút chuyện nhà. Ngoại trừ nửa tháng trước tôi vì lòng riêng đã nói những chuyện không nên nói, khiến cho vợ chồng nhà họ cãi nhau, thì còn lại không có chuyện gì cả."
Vương Nhất Hạc: "Vậy cô cảm thấy Tô Việt Thâm là người như thế nào?"
Đồng Tuyết Lục cẩn thận nói: "Một lãnh đạo quyết đoán, một người cha và một người con có trách nhiệm."
Vương Nhất Hạc nhìn cô: "Hình như cô nói thiếu rồi, nghe nói Tô Việt Thâm đối xử với vợ mình rất tốt, cô cảm thấy với tình cảm của Tô Việt Thâm dành cho vợ anh ta có đưa tài liệu quốc gia cho vợ xem không."
Tim Đồng Tuyết Lục lại đập bình bịch, cuối cùng cô cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Cô bắt mình tỉnh táo lại: "Cái này thì tôi không biết, tôi không biết rõ về tình cảm giữa vợ chồng họ lắm."
Vương Nhất Hạc gật gù, sau đó không hỏi gì nữa.
Ngô Châu tiếp lời: "Cô có biết một nữ đồng chí tên là Mục Thù Tuệ không?"
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Tôi không biết, tôi còn chưa nghe qua tên của người này bao giờ."
Ngô Châu và Vương Nhất Hạc nhìn nhau.
Ngô Châu nói: "Đồng chí Đồng, cảm ơn cô đã phối hợp với chúng tôi, xin cô giữ bí mật chuyện ngày hôm nay. Còn nữa, trước khi mọi chuyện tra rõ kết quả, cô không thế rời khỏi thành phố, nhất định phải đảm bảo gọi lúc nào cũng có mặt!"
Đồng Tuyết Lục hết sức chân thành: "Vâng, tôi bảo đảm nhất định sẽ tích cực phối hợp điều tra, bất kể là ai hỏi tôi cũng sẽ không hé nửa lời."
Ngô Châu hài lòng, gật đầu: "Cô có thể đi rồi."
Nghe thấy mấy chữ đó, Đồng Tuyết Lục thở phào nhẹ nhõm.
===
Từ cục bảo vệ đi ra, cô mới phát hiện sau lưng áo đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Ở thời đại này chỉ cần dính líu đến chữ gián điệp, sơ ý một chút sẽ vạn kiếp bất phục, cho dù cô không lo cho mình thì cũng không muốn vì mình mà làm liên lụy đến, người nhà và Ôn gia.
Nêu cô đoán không sai, Mục Thù Tuệ chắc hẳn là gián điệp.
Hiện tại có chuyện không xác định được chính là:
. Mục Thù Tuệ có tuồn tài liệu ra ngoài hay không?
. Mục Thù Tuệ bị phát hiện thế nào, ẩn tỉnh bên trong liệu có sự góp mặt của Đồng Chân Chân hay không?
Có điều cô dũng không dám đi nghe ngóng tình hình, cô biết đối phương tuy đã thả cô về, nhưng chắc vẫn có người giám sát cô.
Đồng Tuyết Lục thong thả về tiệm cơm.
Người ở tiệm thấy cô về thì mắt sáng lên: "Quản lý Đồng cô về rồi à? Cô không sao chứ?"
Đồng Tuyết Lục nhìn lướt qua bọn họ một lượt, lắc đầu: "Tôi không sao, chẳng qua chỉ là phối hợp điều tra thôi, nhưng mà chuyện hôm nay mọi người không được nói ra ngoài đâu đấy. Nếu không sẽ rước họa vào thân, đến lúc đấy tôi cũng không giúp được mọi người đâu."
Mọi người thi nhau gật đầu, thể hiện rằng mình nhất định sẽ không hé răng.
Bởi vì chuyện này bầu không khí ở tiệm cơm có chút nặng nề, Đồng Tuyết Lục cũng không tập trung làm việc, vừa tan làm là về nhà ngay.
Sau khi về đến nhà, Đồng Tuyết Lục cũng không nói chuyện này với các em, cũng không nói với Ngụy gia ở sát vách, lại càng không dám gọi điện báo với quân đội Tây Bắc.
Chuyện gián điệp quá nhạy cảm, càng ít người dính vào thì càng tốt.
===
Nhưng ngày sau Phương Văn Viễn đến nhà tìm cô.
Đồng Tuyết Lục thấy anh ta đến nhà thì cau mày: "Sao anh lại đến vào lúc này?"
Phương Văn Viễn làm việc ở cơ quan, Tô Việt Thâm là phó chủ nhiệm Ủy viên hội cách mạng bị bắt, anh ta chắc chắn có nghe thấy tin này, cho nên anh ta cũng đoán được mình sẽ bị liên lụy.
Nếu đã thế thì anh ta không nên đến đây vào lúc này.
Phương Văn Viễn nói nhỏ: "Chúng ta vào nhà nói chuyện đi."
Đồng Tuyết Lục thấy thế đành phải để anh ta đi vào.
Lúc này mấy anh em Tiêu Gia Minh đang làm bài tập trong thư phòng, Đồng Tuyết Lục đưa Phương Văn Viễn tới phòng khách.
Phương Văn Viễn cũng không lòng vòng mất thời gian, nói thẳng vào trọng điểm: " vợ chồng Tô Việt Thâm và Cố Dĩ Lam bị bắt rồi, nhà Tô - Cố cũng bị canh chừng, ông nội cô truyền lời đến bảo cô đừng nhúng tay vào chuyện Tô gia."
Tư lệnh Tiêu ở bên kia biết tin chậm , ngày, sau khi biết tin lòng cũng nóng như lửa đốt, cũng là vì chuyện này quá nhạy cảm nên ông ấy mới không dám liên lạc với cháu gái mình, phải thông qua người khác chuyển lời tới cháu gái.
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Anh yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện điên khùng gì đâu."
Đây là quốc gia đại sự, không phải chuyện mà cô dùng thủ đoạn của trà xanh có thể lay chuyền quyết định, cô rất biết tự lượng sức mình.
Tô Việt Thâm bị đồng đội trình độ "gà mờ" Cố Dĩ Lam hại, nhưng chuyện gì cũng có nguyên do của nó, anh ta lựa chọn cưới một cô vợ thiếu não thì chắc cũng đã nghĩ đến một ngày như hôm nay.
Về chuyện sau này anh ta có bị làm sao hay không thì cô không có cách nào đoán được.
Phương Văn Viễn thấy cô nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm: "Còn nữa, người tố cáo Cố Dĩ Lam là Đồng Chân Chân, sau này cô phải đề phòng cô ta đó."
- -- Lại là Đồng Chân Chân!
Đồng Tuyết Lục ngừng lại một hồi rồi mới nói: "Anh có biết quá trình cô ta tố cáo không?"
Phương Văn Viễn: "Gián điệp là một người tên Mục Thù Tuệ, cô ta làm việc ở Hội Liên hiệp Phụ nữ chừng năm, rất an phận, là một người rất trầm tính, tất cả đều không ngờ cô ta là gián điệp."
"Nghe nó quan hệ của cô ta với đồng nghiệp cũng không tệ, ngoại trừ Đồng Chân Chân. Đồng Chân Chân vừa đến làm ở hội đã xảy ra xung đột với Mục Thù Tuệ, người như nước với lửa. Sau đó Cố Dĩ Lam cãi nhau với Đồng Chân Chân đứng về phe Mục Thù Tuệ, Đồng Chân Chân lại phát hiện hành tung của Mục Thù Tuệ rất kỳ lạ nên mới đi tố cáo Mục Thù Tuệ."
"Lúc Mục Thù Tuệ bị bắt thì vừa hay tịch thu được một phần tài liệu được truyền đi, trong đó có một phần là tin tức lấy được từ chỗ Cố Dĩ Lam, nên vợ chồng Tô Việt Thẩm mới bị bắt."
Đồng Tuyết Lục cau mày.
Đồng Chân Chân chắc là lợi dụng kĩ năng trọng sinh này, nên ngay từ đầu cô ta đã biết Mục Thù Tuệ là gián điệp, nói như vậy cô ta đến Hội Liên hiệp phụ nữ làm việc e cũng chỉ là vì việc này thôi.
Bây giờ cô vô cùng hoài nghi bản thân mình chạy đi ngăn cản Cố Dĩ Lam làm bạn với Đồng Chân Chân tất cả đều nằm trong dự định của cô ta.
- -- Hoặc là nói, tất cả đều nằm trong sự tính toán của Nghiêm Vĩnh An.
- -- Nếu đúng là như vậy, Nghiêm Vĩnh An này quả thực quá đáng sợ.
Phương Văn Viễn thấy vẻ mặt cô thay đổi xoành xoạch, anh ta nói nhỏ: "Cô không cần lo, chuyện này không liên lụy tới cô đâu."
Đông Tuyết Lục hồi hồn lại, hằng giọng nói: "Cảm ơn đồng chí Phương nhé, sau này anh đừng nên đến chỗ tôi nữa, tránh để cho người khác chú ý."
Đôi mắt của Phương Văn Viễn buồn bã, khóe môi giật giật: "Tôi biết rồi, sau này nếu có chuyện gì tôi sẽ sẽ để Tĩnh Viện đến thông báo cho cô."
Đồng Tuyết Lục gật đầu tán thành.
===
Đêm hôm đó Đồng Tuyết Lục mất ngủ.
Người mất ngủ còn có Đồng Chân Chân, có điều cô ta mất ngủ vì quá hưng phấn.
Đồng Chân Chân xuống giường, khoác áo khoác đi tới đi lui trong phòng.
Quá tốt rồi, Tô Việt Thâm bị lôi xuống, Nghiêm Vĩnh An nói cho dù lần này anh ta có trở mình được thì cũng không thể phục nguyên chức vị.
Vị trí phó chủ nhiệm Ủy viên cách mạng quan trọng như vậy sẽ không giao cho một người không có trách nhiệm đảm nhận.
- -- Nói cách khác, thời cơ của Nghiêm Vĩnh An tới rồi
Nghiêm Vĩnh An đã nói rồi, anh ta rất có thể sẽ được thăng chức, đến lúc đó anh ta sẽ cưới cô ta!
Chuyện lần này có thể thuận lợi như vậy cũng là nhờ có cô ta giúp đỡ.
Kiếp trước chồng cô ta làm việc ở bộ công an bảo vệ chính trị cả đời, chuyện Mục Thù Tuệ là gián điệp là cô ta nghe chồng nói.
Đời trước chồng cô ta chẳng có bản lĩnh gì, lúc về nhà bình thường ngoài việc thích lăn qua lộn lại với cô ta thì rất thích nói chuyện công việc cho cô ta nghe, cho nên cố ta mới biết được nhiều chuyện của chính phủ.
Lần này Đồng Chân Chân đem chuyện của Mục Thù Tuệ nói cho Nghiêm Vĩnh An, sau khi Nghiêm Vĩnh An biết thì bắt đầu dàn xếp, đầu tiên là bán lại vị trí công tác ở hội Liên hiệp Phụ nữ cho Cố gia.
Sau đó lại cho Đồng Chân Chân đến đó làm việc, chuyện cô ta và Cố Dĩ Lam trở mặt thành thì cũng nằm trong kế hoạch của Nghiêm Vĩnh An.
Chỉ có điều so với mọi chuyện diễn ra sớm hơn kế hoạch một chút, lần trước cô ta gặp Đồng Tuyết Lục ở cửa hàng bách hóa là bất ngờ, nhưng cũng nhờ chuyện ngoài ý muốn đó mới khiến bọn họ tiến hành kế hoạch càng thuận lợi hơn.
Chỉ e Đồng Tuyết Lục cũng không ngờ rằng mình đã giúp cho bọn họ một tay, còn đẩy Tô gia đến gần bờ vực thẳm hơn!
- -- Sau này Tô gia biết chuyện, không biết có ghi hận Đồng Tuyết Lục không?
- -- Cô ta rất chờ mong ngày đó.
Nghĩ tới đây Đồng Chân Chân nhếch mép cười khẩy.
===
Một tuần sau Đồng Tuyết Lục gặp được Tô Việt Thẩm đã được thả ra.
Gặp lại Tô Việt Thâm, Đồng Tuyết Lục vị dáng vẻ của anh ta dọa cho hết hồn.
Cô nhớ tới lần đầu tiên gặp Tô Việt Thâm, anh ta mới trở về từ chuồng bò, tuy rằng dáng người gầy gò, nhưng cả người tràn đầy tinh thần.
Tô Việt Thậm lúc này râu ria xồm xoàm, bên má lõm vào, cả người trông vô cùng chán chường.
- -- Nhất là đôi mắt, ánh mắt của anh ta không còn sáng như trước nữa.
Đồng Tuyết Lục run lên, một hồi lâu mới bình thường lại được: "Đồng chí Tô, anh được ra rồi?"
Tô Việt Thậm gật đầu: "Lần này tôi đến đây là muốn nói xin lỗi cô."
Đồng Tuyết Lục nhường đường, nói: "Đi vào rồi nói."
Tô Việt Thâm nghĩ ngợi, cuối cùng cũng bước vào.
Đi vào phòng khách, Đồng Tuyết Lục rót cho anh ta một cốc nước, lại lấy đồ ăn trong nhà ra: "Anh không cần xin lỗi tôi, đáng lẽ tôi mới là người nên nói xin lỗi, dạo này tôi chưa đến nhà anh lấy một lần."
Khoảng thời gian này cô không đi nghe ngóng chuyện Tô gia, cũng không đến Tô gia thăm hỏi, không phải là vấn đề tình người ấm lạnh mà là cắt bớt liên hệ mới là cách bảo vệ lẫn nhau tốt nhất.
Tô Việt Thâm xua tay: "Cô có thể để tôi vào nhà chứng minh cô không phải kiểu người hám danh lợi, thật tình rất xin lỗi cô đã bị chúng tôi liên lụy."
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Tôi chẳng qua là bị dẫn đi hỏi vài câu thôi, à phải rồi, mẹ của Tiểu Cửu thì sao? Cũng được ra ngoài rồi sao?"
Cô vừa hỏi vậy, ở nơi đáy mắt Tô Việt thâm xẹt qua một tia bị thống: "Không, chỉ e cô ấy không ra được nữa rồi."
Đồng Tuyết Lục run lên, không biết nên nói gì.
Tô Việt Thậm cụp mắt, giọng nói trầm trầm: "Tôi thậm chí còn không biết cô ấy còn sống hay không, nói ra thì tất cả đều là lỗi của tôi, ban đầu tôi không nên để cô ấy đến hội phụ nữ làm việc."
Lúc trước Cố Dĩ Lam nói muốn đi làm, anh ấy mới đầu cũng do dự. Dù sao thì tính tình Cố Dĩ Lam cũng ngây thơ quá mức, nhưng sau đó nghĩ ngày nào vợ mình cũng chạy về Cố gia cũng không phải chuyện hay Hơn nữa chủ nhiệm của Hội Liên hiệp Phụ nữ là bạn của mẹ anh ấy, đối phương cũng đồng ý sẽ để mắt đến Cố Dĩ Lam nên anh ấy mới đồng ý.
Chỉ là ngàn tính vạn tính anh ấy cũng không ngờ rằng ở trong hội đó có gián điệp, càng không ngờ Cố Dĩ Lam sẽ tiết lộ thông tin của anh ấy cho đối phương.
Tài liệu kia nói thực thì cũng không phải tài liệu cơ mật gì, nhưng tính chất của sự việc thì không thể thay đổi được. Mặc dù anh ấy không có trách nhiệm bị cách chức nhưng Cố Dĩ Lam thì bị bắt vì tội thông đồng với gián điệp.
- -- Cho dù có giữ được mạng, thì hình phạt đợi Cố Dĩ Lam cũng là tù chung thân.
Nghĩ tới đây Tô Việt Thâm uất ức đến mức mắt đỏ hồng.
Đồng Tuyết Lục đã đoán được hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nhưng nghe thấy kết quả cô vẫn trầm mặc không nói nên lời.
người không ai nói gì, bầu không khí trong phòng khách rất nặng nề.
Một lát sau Đồng Tuyết Lục mới lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc: "Sắp tới đồng chí Tô có dự định gì?"
Tô Việt Thâm bùng lên lửa giận trong mắt: "Tô gia chúng tôi đi đến bước này đương nhiên cũng có một phần nguyên nhân là do chúng tôi bất cẩn, nhưng nếu như không có người giở trò sau lưng thì nhà tôi cũng không đến nỗi vợ chồng con cái ly tán!"
"Lần này người tố cáo mẹ Tiểu Cửu là Đồng Chân Chân, nếu tôi đoán không sai, người sai khiến phía sau cô ta chắc hẳn là Nghiêm Vĩnh An!"
Tô Việt Thâm đã nghe được có người đồn, rất có thể Nghiêm Vĩnh An sẽ tiếp nhận vị trí của anh ấy.
Đồng Tuyết Lục trầm mặc một lát rồi nói: "Nếu anh muốn điều tra Nghiêm Vĩnh An thì tốt nhất nên bắt đầu từ người vợ đã chết của anh ta."
Tô Việt Thâm ngước mắt nhìn cô: "Đồng chí Đồng có ý gì?"
Đồng Tuyết Lục nói: "Tôi nghi ngờ vợ của Nghiêm Vĩnh An bị chính anh ta hại chết."
Tô Việt Thâm hiển nhiên bị lời của cô làm cho kinh ngạc, nói không nên lời.
"Tôi không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh cho lời nói của mình, nhưng anh cứ chờ đi, có lẽ anh ta sẽ cưới Đồng Chân Chân nhanh thôi."
Tô Việt Thâm bừng tỉnh: "Cô nói Nghiệm Vĩnh An hại chết vợ mình là để nhường lại vị trí cho Đồng Chân Chân?"
Đồng Tuyết Lục gật đầu.
Tô Việt Thâm nhíu mày suy nghĩ chăm chú: "Nhưng có một chuyện tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao Nghiêm Vĩnh An phải làm như vậy, lẽ nào là vì anh ta rất yêu nữ đồng chí tên là Đồng Chân Chân kia sao?"
Trong ấn tượng của anh ấy, Nghiêm Vĩnh An tuyệt đối không phải kiểu người sẽ để tình cảm trai gái ảnh hưởng đến công việc.
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Cái này thì tôi không biết, tôi chỉ cảm thấy tất cả quá trùng hợp thôi. Nghiêm Vĩnh An vừa làm chứng cho Đồng Chân Chân, Đồng Chân Chân lại đến làm cùng chỗ với Cố Dĩ Lam."
"Trên đời này không có nhiều chuyện trùng hợp thế đâu, có nhiều chuyện trùng hợp quá thì đều là do con người tự tạo ra!"
Cô đương nhiên biết nguyên nhân, chỉ là cô không thể nói,
Tô Việt Thâm nghĩ câu này thật kỹ lưỡng, một hồi lâu sau mới nói: "Cảm ơn cô, đồng chí Đồng! Lời này của cô tôi nhớ kỹ rồi, nhưng mà những gì cô vừa nói tốt nhất là đừng nói với ai nhé."
Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
Trước đây cô đã đánh giá thấp bản lĩnh của Nghiêm Vĩnh An rồi, bây giờ Nghiêm Vĩnh An đã thành công kéo Tô Việt Thâm xuống, sau đây mũi dao của anh ta chắc chắn sẽ nhắm vào Đồng gia bọn cô.
- -- Trước khi địch ra tay, cô nhất định phải giết được địch.
Vì thế cô mới nói những lời này, cũng có nghĩa là cô muốn liên thủ với Tô Việt Thậm.
Tô Việt Thâm ngồi một lát đã ra về, sau đó không có tin tức gì.
===
Tô gia và mình bị gọi đi điều tra, Đồng Tuyết Lục cũng không nói lời nào với Ôn Như Quy.
- -- Nhưng ông cụ Ôn vẫn biết.
Ông cụ Ôn tức đến dựng râu lên: "Con bé này, xảy ra chuyện lớn như vậy sao không nói với ông?"
Đồng Tuyết Lục vội vàng xoa dịu để ông yên tâm: "Ông nội Ôn, cháu không muốn nói cho mọi người biết là vì người ta không cho cháu nói, hơn nữa cháu chỉ bị dẫn đi hỏi vài chuyện thôi, sau đó cũng đâu có xảy ra chuyện gì."
Ông cụ Ôn vẫn rất giận: "Tuyết Lục, cháu đã đính hôn với Như Quy, chúng ta chính là người một nhà rồi. Nếu cháu có chuyện gì, cháu nói xem cả nhà sẽ cảm thấy như thế nào đây?"
Đồng Tuyết Lục lấy bánh ngọt mình đem đến ra dỗ: "Ông ơi cháu biết sai rồi, sau này có chuyện gì xảy ra cháu cũng sẽ nói cho ông biết. Có điều ông đừng nói cho Như Quy biết chuyện này nha ông."
Ông cụ Ôn liếc mắt nhìn bánh cô mang đến, hừ một tiếng: "Lần sau không được làm thế nữa, muốn ông tha thứ cho cháu không phải chỉ mấy miếng bánh mà xong đâu!"
Đúng là một ông cụ ngoan cố, Đồng Tuyết Lục dở khóc dở cười.
Hôm nay cô nấu một bàn thức ăn thật ngon cho ông cụ Ôn, khiến ông cụ Ôn vui vẻ cười tít mắt lại.
Dạo này Đồng Tuyết Lục vẫn đang ngủ đông, cô đang đợi thời cơ đến.
- -- Cơ hội đến rất nhanh.
Hôm đó Phương Tĩnh Viện đạp xe đến tiệm cơm, hào hứng chạy lên lầu, nói: "Đồng Tuyết Lục, cô đoán xem tôi nghe được tin gì?"
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Không đoán ra được."
Phương Tĩnh Viện rất đắc ý: "Không ngờ cũng có ngày cô không đoán ra được, tôi nói cho cô biết, Đồng Chân Chân sắp kết hôn rồi, đối tượng kết hôn chính là bộ trưởng Nghiêm tôi nói với cô trước đây đó!"
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: "Chuyện gì thế này, cô mau nói tôi nghe xem."
Phương Tĩnh Viện: "Nghe nói con trai bộ trưởng Nghiêm bị đuối nước, Đồng Chân Chân đi ngang qua hồ sen cứu được người lên, bộ trưởng Nghiêm muốn cảm ơn cô ta, cũng muốn có người chăm sóc đứa bé nên định cưới Đồng Chân Chân làm vợ."
- -- Ánh mắt Đồng Tuyết Lục lóe lên.
Mọi người đều không để ý đến một chi tiết, Đồng Chân Chân chuyên cứu người đuối nước, nhưng Đồng Chân biết bơi chắc?
Cô nhớ rằng trong sách có nói Đồng Chân Chân là vịt cạn, hơn nữa cả đời cũng không có cơ hội học bơi.
Đồng Tuyết Lục có thể lợi dụng kẽ hở này để bóc mẽ lời nói dối của Nghiêm Vĩnh An.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, không biết bên Tô Việt Thâm điều tra đến đâu rồi.
Phương Tĩnh Viện vẫn đang lải nhải: "Cô nói xem sao bộ trưởng Nghiêm lại mù mắt nhìn trúng Đồng Chân Chân nhỉ? Bộ trưởng Nghiêm làm tôi thất vọng quá, trước đây tôi còn tưởng rằng anh ta yếu vợ mình lắm."
"Vợ vừa mới qua đời chưa được bao lâu, thị cốt còn chưa tan hết anh ta đã muốn cưới vợ mới, đàn ông quả nhiên đều không đáng tin!"
Đồng Tuyết Lục không đáp lại cô ấy, tiễn Phương Tĩnh Viễn về thì đi thẳng đến Tô gia.
===
Đây là lần đầu tiên cô đến Tô gia sau khi xảy ra chuyện.
Mẹ Tô nhìn thấy cô thì ngẩn ra: "Tuyết Lục, sao cháu lại đến đây?".
Đồng Tuyết Lục: "Cháu có chút việc muốn tìm cha Tiểu Cửu ạ."
Mẹ Tô cau mày, cuối cùng vẫn để cô đi vào: "Cha Tiểu Cửu vừa về, lúc này chắc đang trong thư phòng."
Đồng Tuyết Lục biết mẹ Tô muốn nói gì, đồng thời cũng cảm kích bà ấy không giận chó đánh mèo lên người mình.
Lúc đi vào cô thấy Tiểu Cửu ngồi ở xích đu, gương mặt ngơ ngác.
Mẹ Tô nhìn theo cô, viền mắt ửng hồng: "Từ sau khi mẹ nó gặp chuyện thì thằng bé cũng rất ít cười."
Đồng Tuyết Lục thấy tim đau ê ẩm, nhưng lúc này không phải lúc để an ủi người khác, cô quay người đi đến thư phòng.
Tô Việt Thâm nhìn thấy cô thì ngẩn ra: "Đồng chí Đồng có phải lại phát hiện ra gì đó không?"
Ánh mắt Tô Việt Thâm sáng lên: "Vừa hay tôi mới phát hiện được một chuyện, vốn dĩ định ngày mai đến tìm cô, nhưng cô đã tới rồi."
Đồng Tuyết Lục nói cho Tô Việt Thâm nghe thứ cô phát giác ra.
Tô Việt Thâm vỗ tay: "Cách này của cô hay quá, à phải rồi, liên quan đến chuyện Nghiêm Vĩnh An hại chết vợ mình, tôi đã tra được một ít manh mối, cộng thêm những gì cô biết nữa, ngày mai tôi sẽ đi tố cáo anh ta!"
Sau đó anh ta nói tất cả manh mối mình tra được cho Đồng Tuyết Lục nghe, người bàn bạc kế hoạch tiếp theo.
Trước khi trời tối hẳn Đồng Tuyết Lục mới về.
===
Ngày hôm sau Tô Việt Thâm đến viện kiểm sát nhân dân tối cao tố cáo Nghiêm Vĩnh An làm bộ làm tịch, tố cáo anh ta lợi dụng quyền hạn trong tay tạo ra một anh hùng nhân dân giả tạo - Đồng Chân Chân.
Tuy Tô Việt Thâm bị lôi xuống nhưng mối quan hệ của anh ta vẫn còn.
Bản báo cáo của anh ta đến tay giám đốc công an tỉnh ở viện kiểm sát rất nhanh, chóng, sau khi mở hội thảo, ngay lập tức có người tiến hành điều tra Nghiêm Vĩnh An và Đồng Chân Chân.
Kết quả điều tra chứng minh Đồng Chân Chân quả thực chưa từng học bơi, nhưng để có được chứng cứ xác thực hơn, bọn họ định sẽ kiểm tra năng lực bơi lội của Đồng Chân Chân.
Đồng Tuyết Lục biết tin, bày tỏ sự đồng ý đảm nhiệm vai trò diễn viên.
===
Ngày hôm đó Đồng Tuyết Lục hẹn Đồng Chân Chân ra.
Đồng Chân Chân thấy Đồng Tuyết Lục, khóe môi nhếch lên cười đắc ý: "Cô hẹn tôi ra có chuyện gì?"
Đồng Tuyết Lục đáp: "Nghe nói cô sắp lấy bộ trưởng Nghiêm rồi hả?"
Đồng Chân Chân vênh cằm lên như không tước khoe đuôi, đắc chí: "Thì sao? Ngưỡng mộ lắm chứ gì? Không phải cô muốn nịnh bợ tôi đấy chứ?"
Đồng Tuyết Lục nở nụ cười quái dị, đi đến chỗ cô ta: "Nịnh em gái nhà cô ấy!"
Dứt lời, Đồng Chân Chân còn chưa kịp tỉnh, cô đã đạp một cước vào bụng cô ta.
Đồng Chân Chân đứng ở cầu, thành cầu rất thấp, còn chưa cao đến nửa người.
Đồng Chân Chân bị đạp một cước cả người lùi về sau vài bước, đùi đạp vào lan can, đau đến mức xuýt xoa.
Trong lúc lảo đảo cô ta không khống chế được cơ thể, người ngửa về sau, rớt khỏi cầu.
"Á á á!!!"
Đồng Chân Chân sợ, la hét ầm ĩ, sau đó rơi "tùm" một cái xuống dưới nước.
"Cứu mạng với, tôi không biết bơi... Người đâu cứu tôi với..."
Đông Chân Chân liều mạng giãy dụa.
Người của viện kiểm sát thấy cảnh này thì ngạc nhiên.
- -- Đậu xanh rau má, cô gái Đồng Tuyết Lục này cũng uy vũ ghê!!!
Bọn họ vốn dĩ tưởng rằng cô sẽ giả vờ ngã xuống nước để Đông Chân Chân cứu, dựa vào đó chứng thực chuyện Động Tuyết Lục không biết bơi.
Ai ngờ cô vừa mới đến đã đạp Đồng Chân Chân xuống.
- -- Ngầu!
- -- Ngầu bá cháy luôn!
===
[HẾT CHƯƠNG ]