===
Ông cụ Ôn và người chú Tông đã đi tự thú.
Nếu không đi tự thú, đến lúc đó bị người ta điều tra ra sẽ càng mất mặt hơn.
Có điều đương nhiên không thể nói với bên ngoài là cầu hôn bằng hoa sơn trà, nếu không sẽ khiến mọi người chỉ trích bọn họ quá chủ nghĩa tư bản.
Sau khi suy nghĩ, lý do bọn họ nói với bên ngoài là họ cần sử dụng hoa sơn trà để làm thuốc dẫn, vì vậy mới hái hết hoa sơn trà trong một lúc.
Thật ra hoa sơn trà của khu tập thế không có chủ. Vào thời điểm khi hoa nở hằng năm, những hộ gia đình đều sẽ đi hái vài bông mang đi, nhưng hái hết sạch lượng lớn trong một lúc như vậy thì đúng là lần đầu tiên.
Sau khi mọi người biết kẻ trộm hoa là ông cụ Ôn và chú Tông thì đều khiếp sợ vô cùng.
"Tư lệnh Ôn, các người muốn dùng hoa sơn trà làm thuốc thì phải nói sớm chứ. Nếu sớm biết là các người thì tôi đã không chửi ghê vậy rồi!"
"Nói vậy cũng chỉ là vớt vát thôi. Tư lệnh Ôn à, các người muốn dùng hoa sơn trà làm thuốc gì vậy?"
"Đúng vậy, các người dùng làm thuốc gì thế? Lần đầu tiên tôi mới biết hoa sơn trà có thể làm thuốc đấy."
Sau khi mọi người dứt lời toàn bộ đều đánh giá người bọn họ, phát hiện người mặt mày hồng hào, tay chân lanh lẹ không giống người có bệnh.
Ông cụ Ôn ho khan một tiếng, chỉ vào chú Tông nói: "Tiếu Tông cậu ấy tiểu ra máu, mỗi lần đi vệ sinh thì ra rất nhiều máu. Tôi sợ cậu ấy cứ tiếp tục thế này sẽ chảy hết máu mất, vì vậy đã hỏi thăm nghe nói hoa sơn trà có thể trị tiểu ra máu, nên chúng tôi mới đi hái hoa."
Sét đánh trời quang.
Ngũ lôi oanh đỉnh.
Nghẹn họng, đắng lòng.
Chú Tông trợn to mắt, nhìn ông cụ Ôn với vẻ mặt khó tin: "Tư lệnh, ông..."
Ông cụ Ôn ngắt lời ông ấy: "Tiểu Tông, tôi biết chuyện như thế này sẽ khiến cậu thấy khó nói, nhưng không nói rõ với mọi người thì sao mọi người có thể tin chúng ta?"
- -- Vì vậy cậu hãy chịu nhục chút đi.
Chú Tông: "..."
- -- Tư lệnh ông còn có thể trơ tráo hơn nữa không?
Mọi người nghe thấy lời ông cụ Ôn thì ánh mắt lần lượt rơi trên người chú Tông, còn có người ánh mắt bắn thẳng đến mông của chú Tông.
Ánh mắt nhiệt tình khiến chú Tông cảm thấy hậu môn chợt đau một cách lạ lùng.
"Tiểu Tông, thật sự không nhìn ra cậu có bệnh này sao?"
"Đúng vậy, nhìn qua có vẻ sức khỏe Tiểu Tông rất tốt, không ngờ mỗi lần đi vệ sinh đều ra máu, ngẫm lại thì thật đáng sợ."
"Chú Tông, chú cố gắng chữa trị nhé, chúng tôi không truy cứu về chuyện hoa sơn trà nữa. Tôi nhớ nhà vợ tôi cũng có trồng hoa sơn trà, để về tôi giúp chú hái ít về."
"Lúc nào về tôi cũng giúp tìm một chút."
"Tôi cũng thế..."
Chú Tông mang vẻ mặt không có gì để lưu luyến: "..."
- -- Cảm ơn nha, tôi không cần.
===
Phía Chú Tông càng thêm xấu hổ và tức giận, còn bên Tư lệnh Tiêu thì tức giận tới nghiến răng ken két.
Cháu gái ngoan mới nhận lại nhưng chưa đầy nửa năm đã bị làm cho hư người rồi, tức ngực.
Tư lệnh Tiêu tức giận không xong, vì thế đã gọi điện tới căn cứ giáo huấn Ôn Như Quy một trận, xong sau đó lại gọi điện tìm ông cụ Ôn để bới lông tìm vết.
Có điều ông cụ Ôn không rảnh để ý ông ấy. Bởi vì đã hái sạch hoa sơn trà nên ông cụ đã tự nguyện làm cỏ tưới nước tháng cho hoa của khu tập thể.
Tư lệnh Tiêu không tìm được người, chỉ đành lại gọi tới căn cứ giáo huấn Ôn Như Quy một trận.
Phía Ôn Như Quy thái độ vô cùng tốt, dù Tư lệnh Tiêu nói gì anh cũng đều lắng nghe, tính cách tốt tới mức cuối cùng Tư lệnh Tiêu cũng không mắng nối nữa.
Tức giận thì tức giận, phía Đồng Tuyết Lục đã đồng ý rồi, vì vậy Tư lệnh Tiêu cũng không nên dùng gậy đánh uyên ương (mặc dù ông ấy cũng rất muốn).
Sau khi thương lượng với ông cụ Ôn, cuối cùng đã quyết định tiệc đính hôn vào tháng .
Vài người anh em của Đồng Tuyết Lục vẫn chưa gặp mặt những họ hàng bậc bề trên của Tiêu gia, nhân lúc đính hôn mọi người đã cùng tề tựu lại với nhau, đồng thời chính thức đổi họ cho người Đồng Gia Minh và Đồng Miên Miên.
Tuy Ôn Như Quy bị Tư lệnh Tiêu giáo huấn lần, nhưng chỉ cần người có mắt cũng đều nhìn ra được tâm trạng anh rất tốt.
"Như Quy, nghe nói anh cũng sắp đính hôn phải không?"
Khóe miệng Ôn Như Quy mang theo ý cười như có như không: "Đúng, tiệc đính hôn sắp xếp vào tháng ."
- -- Sớm hơn Chu Diễm một tháng.
"Vậy thật là phải chúc mừng anh rồi, anh và đối tượng của anh trông rất xứng đôi!"
Nghe được lời này, ý cười trên khóe miệng Ôn Như Quy đã lan tới đáy mắt: "Cảm ơn."
- -- Anh cũng cảm thấy bọn anh rất xứng đôi.
Chuyện Ôn Như Quy sắp đính hôn nhanh chóng truyền khắp cả căn cứ, rất nhiều cô gái và lãnh đạo lần lượt thở dài.
- -- Nhân tài tốt như vậy sao lại chạy ra ngoài ruộng người khác rồi?
Có điều đáng tiếc thì đáng tiếc, nhưng sẽ không ai làm ra chuyện phá hoại hoặc lỗi kéo.
===
Sau khi Chu Diễm biết Ôn Như Quy cầu hôn thành công thì anh ta đã gào khóc đau lòng cho ví tiền của mình: "Như Quy à, anh hãy nói xem, chỉ vì chuyện anh nói về một đối tượng mà tôi đã mời các người đi ăn lần ở tiệm ăn nhà nước, nói chuyện tình cảm tốn tiền quá rồi!"
Hoàng Khải Dân vừa xỉa răng vừa cảm nhận dư vị của món thịt kho tàu buổi trưa: "Chu tiêu chảy anh bới nói chuyện linh tinh đi, chính anh không có chút năng lực phán đoán nào lại còn còn trách Ôn Như Quy sao?"
Chu Diễm thở dài nói: "Trước đây Như Quy luôn nghĩ mãi không thông nên tôi nghĩ chắc anh ấy không nghĩ được cách nào, không ngờ được lần này đã cầu hôn thành công rồi. Đúng rồi, Như Quy anh cầu hôn bằng cách nào vậy?"
Ôn Như Quy: "Cách này là Sở trường nói cho tôi biết. Cần chuẩn bị hoa tươi và nhẫn cưới, còn phải quỳ một chân xuống."
mắt Chu Diễm trợn to: "Dưới đầu gối con trai là vàng, anh đã quỳ trước đối tượng của mình thật sao?"
Hoàng Khải Dân cũng là vẻ mặt kinh ngạc. Chưa từng nghe nói cưới vợ còn phải quỳ xuống, đây không phải giống như kẻ cam tâm làm tôi tớ cho người khác trong thời phong kiến sao?
Vẻ mặt Ôn Như Quy bình tình: "Cô ấy là đối tượng của tôi, tương lai cô ấy phải sinh con dưỡng cái cho tôi. Còn tôi chỉ quỳ một chân xuống mà thôi, chỉ cần có thể khiến, cô ấy vui vẻ thì có gì mà không thế?"
Nghe nói phụ nữ mang thai rất vất vả, sinh con càng đau hơn. Anh chỉ là quỳ nhẹ một cái không hề hấn gì nên anh không hề cảm thấy điều đó làm tổn thương tới tôn nghiêm đàn ông.
người Chu Diễm và Hoàng Khải Dân vẫn không thể hiểu nổi, dù sao muốn họ quỳ trước vợ/ đối tượng của mình đó là điều không thế.
Hơn nữa những thứ đó cũng xa xỉ quá rồi. Cần nhẫn thì cũng thôi đi, lại còn phải cần cả hoa tươi.
Bỏ đi, sau này vẫn nên không thể để vợ/ đối tượng của mình quen biết với đối tượng của Ôn Như Quy thì hơn.
===
Sau khi người ăn xong thì ai đi làm việc người nấy.
Khi Ôn Như Quy về phòng làm việc đã lấy cuốn sổ nhỏ từ trong ngăn kéo ra, nghiêm túc ghi lại:
Cô ấy thích lãng mạn, cũng thích hoa màu trắng.
Cô ấy thích kèn Xô-na.
Nhiệm vụ: Học thổi kèn Xô-na.
===
Phía Đồng Tuyết Lục luôn đề phòng Đồng Chân Chân giở trò, nhưng điều kỳ lạ là vẫn luôn không có bất cứ tin tức gì từ phía cô ta.
Bên Đồng gia cũng không có ai tới trước mặt cô ta diễu võ dương oai, dường như đôi bên đều như người xa lạ chưa từng quen biết.
Mặc dù không nghĩ ra Đồng Chân Chân muốn làm gì, nhưng chỉ cần đối phương không tới trêu chọc mình, cô cũng sẽ không chủ động đi trêu chọc đối phương.
Hôm nay vẫn chưa tới buổi trưa, Phác Kiến Nghĩa đang gọi điện thoại tới tiệm cơm bảo Đồng Tuyết Lục giúp để lại vài món ngon.
Đồng Tuyết Lục: "Anh muốn món ngon nào? Hôm nay có sủi cảo và cá kho, còn có gà cay. Anh muốn món nào?"
Phác Kiến Nghĩa: "Vậy lấy tất đi, tốt nhất cô có thể đích thân xuống bếp."
Đồng Tuyết Lục hơi nhíu mày: "Anh muốn làm gì vậy? Mời lãnh đạo ăn cơm, hay là mời đối tượng ăn cơm?".
Phác Kiến Nghĩa: "Đều không phải, là mời Khương Đan Hồng."
Anh ta luôn có ý muốn xin lỗi Khương Đan Hồng khi trở về từ chuyến thăm Ôn Như Quy ở căn cứ lần đó, nhưng cô ấy lại lười để ý tới anh ta.
Cũng may da mặt anh ta cũng đủ dày, còn bảo cả mẹ mình giúp đứng giữa làm thuyết khách, vì vậy lúc này Khương Đan Hồng mới thoải mới nói có thể gặp mặt anh ta.
Anh ta định hôm nay sẽ trịnh trọng nói xin lỗi với Khương Đan Hồng.
Một giây sau Đồng Tuyết Lục đã hiểu: "Được, đến lúc đó người tới phải không."
Đến trưa, người Phác Kiến Nghĩa và Khương Đan Hồng một trước một sau đi tới nhà hàng.
Khương Đan Hồng đã gầy đi so với lần gặp mặt trước, sắc mặt có vẻ hơi nhợt nhạt.
Đồng Tuyết Lục quan tâm nói: "Chị Đan Hồng, sắc mặt chị có hơi xấu, chị không sao chứ?"
Khương Đan Hồng cười rồi lắc đầu, nói: "Chị không sao, chỉ là trước đó từng bị cảm lạnh, nhưng bây giờ đã khỏi rồi."
Đồng Tuyết Lục nói: "Chị bị bệnh mà em chẳng hay biết gì, thật xin lỗi."
Khương Đan Hồng xua tay: "Cũng không phải bệnh nặng gì, chị không muốn làm phiền người khác mới không cho ai biết thôi."
Đồng Tuyết Lục biết rõ tính cách cô ấy nên không nói tiếp về chủ đề này, chỉ bảo cô ấy tìm chỗ ngồi xuống, sau đó cô đi vào xào món gà cay rồi bưng ra ngoài.
Còn Phác Kiến Nghĩa đang đứng nhìn người bọn cô nói chuyện, thấy người nói xong lúc này mới vội cười nói: "Chị Đan Hồng, mau mời ngồi."
Khương Đan Hồng nhìn anh ta một cái: "Anh vẫn nên gọi tôi đồng chí Khương thì tốt hơn, tôi không nhận nổi một tiếng "chị" này."
Sắc mặt Phác Kiến Nghĩa ngượng ngùng: "Đồng chí Khương, trước đây là tôi không đúng, tôi không nên nói những lời vớ vẩn đó. Bây giờ tôi đã nhận thức sâu sắc lỗi lầm của mình, tôi trịnh trọng nói lời xin lỗi với chị ở đây!"
Đang nói thì anh ta đứng lên rồi cúi đầu với Khương Đan Hồng.
Khương Đan Hồng nhíu mày nhìn anh ta: "Anh xin lỗi tôi vì muốn tôi giúp anh nói lời tốt đẹp trước mặt Uẩn Thi đúng không?"
Phác Kiến Nghĩa gãi đầu, cũng không giấu diếm: "Xin lỗi là thật, muốn chị giúp nói lời tốt đẹp cũng là thật. Thật ra câu xin lỗi này tôi đã muốn nói với cô từ lâu rồi, chỉ là vẫn luôn ngại mở miệng. Là lần trước đồng chí Đồng nói với tôi nên lần này tôi mới hạ quyết tâm!"
Đang nói anh ta lại cúi đầu lần nữa: "Xin lỗi, xin chị người lớn rộng lượng tha thứ cho người trẻ lần này!"
- -- Không ai ngờ được đường đường đại đội trưởng đội Hình sự lúc này lại giống như đứa cháu trai nhận lỗi với người khác chứ?
Khương Đan Hồng nhìn dáng vẻ này của anh ta thì khóe miệng không khỏi giật giật: "Nể mặt cha mẹ anh tôi có thể tha thứ cho anh, có điều lời tốt đẹp thì anh đừng nghĩ đến nữa."
Phác Kiến Nghĩa cảm thấy đau răng, nhưng vẫn cười nói: "Được, có câu này của đồng chí Khương thì tôi yên tâm rồi."
Anh ta tin tưởng với tính cách của Khương Đan Hồng sẽ không chê bai và gièm pha sau lưng người khác. Chỉ cần cô ấy tha thứ cho mình, khi về cô ấy sẽ không nói xấu mình trước mặt Tiêu Uẩn Thi.
- -- Có điều đó là đủ rồi.
Trong lòng Khương Đan Hồng đã mắng một câu "đồ xấu xa", nhưng rốt cuộc ngoài mặt không nói thêm gì.
Đồng Tuyết Lục bảo người Mạnh Thanh Thanh và Quách Xuân Ngọc bưng món ăn lên.
Cá kho không khó nấu, nhưng rất nhiều người lúc nấu món này rất dễ khiến da cá bị nát, dẫn tới nhìn bên ngoài rất mất thẩm mỹ.
Nhưng Đồng Tuyết Lục lại nấu ra được món cá kho vẫn còn nguyên da, thịt mềm và dẻo, hương vị thơm ngon, vừa vào miệng liền tan ra.
Dùng súp đặc trộn với cơm, không cần món khác đã có thể ăn bát, rất vào cơm.
Gà cay với hương vị cay và thơm, món này cũng không khó làm, nhưng khi nấu món gà cay rất dễ bị bã và khô. Tuy rất vào cơm, nhưng không bằng xào hoặc gà luộc trơn mềm.
Thế nhưng món gà cay mà Đồng Tuyết Lục nấu vẫn giữ vị mềm và đàn hồi, thịt vừa vào miệng lập tức cảm giác được sự khác biệt.
Mùi thơm của hành, gừng, tỏi, ớt hòa quyện vào từng miếng gà khiến người ăn càng nhai càng thơm, hận không thể ăn bát đầy.
Ăn được một nửa, Đồng Tuyết Lục bước tới nói: "Đồng chí Phác, đừng quên ăn hết phao câu gà, tôi đặc biệt để lại cái đó cho anh."
Khóe miệng Phác Kiến Nghĩa giật mạnh.
Đồng Tuyết Lục cũng ác thật đấy. Người vợ ghê gớm như vậy, anh ta đổ mồ hôi hội, cho tương lai của Ôn Như Quy, chỉ sợ Ôn Như Quy sẽ phải nghe lời vợ cả đời này.
Nhưng nhìn thấy con mắt của Khương Đan Hồng nhìn thẳng mình, anh ta không thể làm gì khác hơn là gắp phao câu gà lên, cười khổ bỏ vào trong miệng.
Mặc dù là phao câu gà, nhưng cũng ngon không kém, chỉ cần không nghĩ đó là bộ phận phao câu gà là được.
Nhưng càng nói không cần thì đầu óc càng nghĩ về chuyện này, Phác Kiến Nghĩa suýt nữa phun ra.
Nhìn dáng vẻ Phác Kiến Nghĩa, người Đồng Tuyết Lục và Khương Đan Hồng nhìn nhau cười.
- -- Xử lý đồ xấu xa là chuyên môn của họ.
Khương Đan Hồng cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi, nếu Phác Kiến Nghĩa đã xin lỗi mình thì từ bây giờ cô ấy cũng coi như chuyện trước đó chưa từng xảy ra.
===
Xử lý xong đồ xấu xa ở tiệm cơm, khi về đến nhà Đồng Tuyết Lục phát hiện vẫn còn có một đồ xấu xa cần xử lý.
- -- Ỗ, không đúng, là con chó đực.
Nguyệt Bình đã được , tháng tuổi. Trước đó từ con chó nhỏ đã trở thành một con chó lớn với tư thế oai hùng mạnh mẽ, cùng với mùa xuân đến, Nguyệt Bình đã đón chào thời kỳ động dục lần đầu tiên từ khi sinh ra đến nay.
Đồng Tuyết Lục vừa bước vào cửa nhà đã thấy Nguyệt Bính đang ôm cái chân nhỏ của Đồng Gia Tín làm động tác khó tả.
Vẻ mặt Đồng Gia Tín hồn nhiên, thấy cô về thì cười nói: "Chị ơi, chị xem Nguyệt Bính rất đáng yêu, nó luôn ôm lấy chân em rồi nhích tới nhích lui."
Đồng Miên Miên bên cạnh trợn con mắt to ngập nước, cũng là vẻ mặt ngây thơ, tò mò.
Đồng Tuyết Lục: "..."
Đồng Tuyết Lục nhìn đến mức khóe miệng co giật, cô cũng không thể trách Nguyệt Bính quá thô tục, dù sao đây cũng chỉ là phản ứng sinh lý của nó.
Nhưng cứ đế Nguyệt Bính tiếp tục như vậy cũng không tốt lắm, vì vậy sau khi suy nghĩ, cô quyết định khiến Nguyệt Bính biến thành chó thái giám.
Buổi tối hôm đó lúc ăn cơm cô đã tuyên bố quyết định này: "Chị muốn về tìm người giải phâu triệt sản cho Nguyệt Bình."
Đồng Miên Miên chớp đôi mắt to, nói với vẻ mặt tò mò: "Chị ơi, cái gì giải phẫu triệt sản?"
- -- Chính là cắt bỏ trứng.
- -- Nhưng những lời này không thể nói thẳng với bọn trẻ.
Đồng Tuyết Lục ho khan một tiếng rồi nói: "Nguyệt Bính lớn lên trở thành con chó lớn rồi, vì không để nó ra ngoài làm loạn quan hệ với với những con chó khác, vì vậy chị định làm cho nó cả đời này cũng đều không thể làm cha chó."
Vừa nói ra lời này, anh em Đồng gia lập tức khiếp sợ ngay tại chỗ.
Nhất là Đồng Gia Tín đã nhảy dựng lên che chở cho Nguyệt Bính: "Chị ơi, như vậy không phải Nguyệt Bính quá đáng thương rồi sao? Con người đều có thế hệ sau, vì sao Nguyệt Bính không thể có chứ?"
Đồng Tuyết Lục: "..."
Dường như Nguyệt Bính cũng cảm nhận được nguy hiểm. Bình thường rất hay theo đuôi Đồng Tuyết Lục, lúc này lại chạy trốn ra xa, trốn trong lòng Đồng Gia Tín không dám ra.
Đồng Gia Tính: "Chị ơi, có thể đừng giải phẫu triệt sản cho Nguyệt Bính không, dù muốn làm ít nhất cũng để nó làm cha một lần rồi hẵng làm."
Đồng Miên Miên ở bên cạnh gật đầu như giã tỏi: "Chị ơi cầu xin chị, Nguyệt Bính thật đáng thương."
Đồng Tuyết Lục: "..."
Đúng lúc này người của Ngụy gia bên cạnh bưng rau đi tới, nghe được lời của Đồng Tuyết Lục cũng giúp cầu xin.
Ngụy Châu Châu nói: "Chị Tuyết Lục ơi, chị để Nguyệt Bính là cha đi, khi Nguyệt Bính có con rồi, nhà chúng em sẽ giúp nuôi con nó."
Ngụy gia từ lâu đã thích có chó như Đồng gia, có điều luôn không tìm được tìm được chó nhà ai sinh, vì vậy mới không nuôi.
Bởi vì mọi người đều cầu xin giúp Nguyệt Bính, cuối cùng Đồng Tuyết Lục đành đồng ý giữ lại một cái mầm, sau này mới làm giải phẫu triệt sản.
- -- Vì thế trứng của Nguyệt Bính tạm thời đã giữ được.
===
Đồng Chân Chân muốn Bộ trưởng Nghiêm sớm ngày ly hôn với vợ ông ta, nhưng chuyện này đã có biến đổi bất ngờ.
Đột nhiên Đỗ Mai - vợ Bộ trưởng Nghiêm ngã bệnh.
Ban đầu bà ta nôn mửa, tiêu chảy, sau đó thường hôn mê té ngã, cả người nhanh chóng gầy đi. Rất nhiều lần đi bệnh viện kiểm tra, nhưng bác sĩ đều không kiểm tra ra vì sao bà ta sinh bệnh.
Trước khi sinh bệnh, Đỗ Mai làm ở Hội Liên hiệp phụ nữ. Sau khi sinh bệnh cả người bệnh tật triền miên, đương nhiên không thể đi làm ở đơn vị nữa.
Không đi làm trong thời gian ngắn còn được, nếu nghỉ lâu chắc chắn không được, vì vậy Đỗ Mai đã bán công việc dưới sự thuyết phục của chồng.
Người mua công việc của bà ta không phải ai khác chính là nhà ông ngoại của Tiểu Cửu.
Cố gia mua công việc này vốn là muốn cho con dâu thứ hai đi làm, không ngờ con dâu cả đã mang thai. Mà bản thân dâu cả cũng có công việc, cuối cùng công việc này rơi vào Cố Dĩ Lam.
===
Do Đỗ Mai thường xuyên nôn mửa và tiêu chảy, thiếu dinh dưỡng nên cả người gầy tới mức gò má hõm sâu, sắc mặt vàng như nghệ, nhìn rất khó coi.
Nhưng Bộ trưởng Nghiêm không ghét bỏ bà ta chút nào. Không chỉ đích thân chăm sóc bà ta, hơn nữa còn thường xuyên đưa bà ta ra ngoài đi chơi tản bộ.
Mỗi lần đi chơi về sắc mặt Đỗ Mai đều tốt hơn rất nhiều, vì thế Bộ trưởng Nghiêm chỉ cần có thời gian rảnh đều đi ra ngoài cùng bà ta, đi leo núi trèo Trường Thành.
- -- Chỉ cần Đỗ Mai muốn đi, ông ta đều tự mình đi cùng bà ta.
Có đôi khi Đỗ Mai mệt đến mức không nhúc nhích, Bộ trưởng Nghiêm còn tự mình, cõng bà ta.
Trước giường bệnh lâu ngày không có con hiếu thảo, trong nhà nghèo lâu ngày không có vợ hiền đức.
Thế nhưng Bộ trưởng Nghiêm đã dùng hành động thực tế để chứng minh với người đời rằng, trước giường bệnh lâu ngày có người chồng hiền đức. Tình cảm không rời không bỏ của ông ta đối với vợ cả khiến rất nhiều người lộ vẻ xúc động.
Mọi người lần lượt cảm động Bộ trưởng Nghiệm tìm cảm sâu đậm và có tình có nghĩa, Đỗ Mai tốt số có thể gặp được người chồng tốt như vậy.
Bộ trưởng Nghiêm và vợ cả không rời không bỏ, tình yêu không nghi ngờ, đằm thắm của người thậm chí được đưa tin trên các mặt báo.
Thời xưa có Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, nay với Bộ trưởng Nghiêm và vợ, trong khoảng thời gian ngắn cả Bắc Kinh đều đang thảo luận đề tài này.
- -- Tất cả mọi người đều lộ vẻ xúc động, ngoại trừ Đồng Chân Chân.
Bởi vì Đỗ Mai sinh bệnh, chuyện ly hôn cứ như vậy trì hoãn, thậm chí hơn tháng nay cô ta còn chưa thấy Bộ trưởng Nghiêm.
Nếu không phải nhận được đồ ăn nhẹ từ Bộ trưởng Nghiêm trong lúc này thì cô ta thật sự nghi ngờ đối phương đã thay lòng.
Đồng Chân Chân sốt ruột đến mức như con kiến trong chảo nóng, trong lòng không ngừng chửi rủa Đỗ Mai mau chết đi.
Trước đó cô ta chỉ muốn Đỗ Mai và Bộ trưởng Nghiêm ly hôn, nhưng từ sau khi Đỗ Mai sinh bệnh, đột nhiên cô ta cảm thấy Đỗ Mai chết rồi còn tốt hơn ly hôn.
Dù sao ly hôn sẽ không tốt với danh tiếng của Bộ trưởng Nghiêm, hơn nữa với tư cách là mẹ đẻ đứa trẻ, Đỗ Mai mãi mãi nằm giữa cô ta và Bộ trưởng Nghiêm.
- -- Nhưng nếu Đỗ Mai chết rồi, loại phiền phức này sẽ không tồn tại nữa.
===
Hôm nay, Bộ trưởng Nghiêm lại lần nữa đi leo núi cùng người vợ Đỗ Mại.
người càng leo càng lệnh, xung quanh đã không nhìn thấy du khách.
Đỗ Mai thở hổn hển: "Cha nó, chúng ta về thôi, em có hơi mệt."
Bộ trưởng nghiêm ngồm xổm trước mặt vợ: "Anh cõng em đi, phía trước có cảnh vách đá rất đẹp, anh muốn đưa em đi xem."
Trong lòng Đỗ Mai cảm động: "Anh đã rất mệt rồi, em nên tự đi thôi."
Bộ trưởng nghiêm dịu dàng cười nói: "Không sao, em lên đi, thể lực của anh rất tốt."
Mũi Đỗ Mai cay xè, nằm úp sấp trên lưng chồng: "Em cảm thấy mình rất hạnh phúc."
Khóe miệng Bộ trưởng Nghiêm nhếch lên: "Chỉ cần em thấy hạnh phúc là được."
Đang nói ông ta cũng vợ đi đến vách đá.
Qua nửa tiếng mới đến, người tới đỉnh cao của vách đá dựng đứng.
Từ vách đá dựng đứng nhìn xuống, tất cả sự vật đều nhỏ đi.
Gió nhẹ thổi tới, khiến lòng người tốt theo.
Đỗ Mai đang muốn xoay người lại nói chuyện với chồng, đột nhiên có một lực đẩy mạnh người bà ta.
Xung quanh vách đá dựng đứng vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
[HẾT CHƯƠNG ]