Sau khi nghe thấy Ám Phi Hoa mạnh miệng nói bản thân đang mưu tính tương lai của Thánh giáo và toàn nhân loại, Nhã Điển Na trợn trừng mắt, lộ ra vẻ không tin.
- Xem ra người bạn cùng phòng mới của chúng ta bị bệnh không nhẹ.
Nhã Điển Na tiến đến bên tai Lâm Phi, nói nhỏ.
- Nhìn người không nên nhìn vẻ bề ngoài. Cô nghĩ như vậy là sai rồi. Một khi Ám Phi Hoa có cơ hội, Thánh giáo của cô ta sẽ nhanh chóng phát triển. Hiện tại cô ta chỉ thiếu một thời cơ mà thôi.
- Trong tương lai, quân Thánh giáo phản loạn sẽ phát triển với tốc độ vượt qua sự tưởng tượng của cô. Tốt nhất cô nên tạo quan hệ tốt với cô ta, có thể thành người quan trọng, rất đặc biệt. Trước khi chưa thành công, rất nhiều người cũng không coi trọng đâu.
Lâm Phi nói nhỏ với Nhã Điển Na bên cạnh.
Ám Phi Hoa không để ý đến Lâm Phi và Nhã Điển Na nhỏ giọng trò chuyện, thậm chí còn không thèm nhìn hai người.
Ánh mắt Ám Phi Hoa vẫn ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.
- Tôi mệt rồi. Vừa thôi miên viện trưởng đã tốn rất nhiều tinh thần của tôi. Tôi cần nghỉ ngơi.
- Nhã Điển Na, cô muốn ngủ cùng một giường với cô ta hay vẫn ngủ cùng giường với tôi đây?
Lâm Phi quay sang hỏi Nhã Điển Na bên cạnh.
- Anh thôi miên viện trưởng lúc nào? Sao tôi không biết. Tôi mới không ngủ cùng giường với các người ấy.
- Cậu và cô ta ngủ cùng một giường, một mình tôi ngủ một giường.
Nhã Điển Na nói, nhanh chóng chạy đến cái giường trống kia, nằm xuống, cả người trải thành hình chữ đại, chiếm hết giường ngủ.
- Tôi ngủ đây. Cậu và Thánh nữ Thánh giáo nói chuyện mưu tính tương lai toàn nhân loại đi! Các người cùng làm chuyện lớn, không cần lo cho tôi đâu.
Sau khi nói với Lâm Phi xong, Nhã Điển Na liền bắt đầu nhắm mắt lại ngủ.
Nhã Điển Na nói ngủ là ngủ. Trong chốc lát, tiếng ngáy đều đều liền vang lên trong phòng.
- Thật là một cô gái có năng lực thích ứng tốt, hoặc là nói là người có lòng dạ ngay thẳng.
Lâm Phi đánh giá Nhã Điển Na.
Sau đó Lâm Phi tập trung nhìn người phía trước, Ám Phi Hoa vẫn còn đang suy tư.
Lúc này Ám Phi Hoa vẫn chưa trở thành người thống trị cao nhất trong Thánh giáo, Thánh giáo cũng chưa lớn mạnh. Ám Phi Hoa không có sự thành thục và uy nghiêm của mấy năm sau, nhưng lại có thêm một phần ngây ngô.
Lâm Phi nhớ đến người bạn thân thiết trong tương lai này, nhìn tới hơi ngẩn ra.
- Anh đang nghĩ gì?
Ám Phi Hoa đột nhiên xoay đầu qua đây, không nhìn lên trên nữa mà nhìn thẳng Lâm Phi, hỏi hắn.
Nghe thấy Ám Phi Hoa nói, Lâm Phi đang xuất thần liền bị thức tỉnh.
- Tôi vừa mới tới bệnh viện này, vẫn chưa quen thuộc chỗ này. Cô có thể dẫn tôi đi không?
Lâm Phi không chút ngại ngùng, lên tiếng hỏi.
- Tại sao phải đi? Hiểu rõ bệnh viện này thì có tác dụng gì? Có lợi cho sự phát triển của Thánh giáo tôi sao? Anh đang lãng phí thời gian đấy.
Ám Phi Hoa dùng giọng điệu bình tĩnh nói với Lâm Phi.
- Chính là muốn chạy trốn. Cô ở trong này, cho dù có nghĩ ra kế hoạch phát triển tương lai Thánh giáo. Nhưng cô bị giam ở trong bệnh viện tâm thần này không thoát được, cô cũng không thể thực hiện chí hướng cứu giúp nhân loại vĩ đại đâu.
Lâm Phi nói.
- Nếu tôi muốn đi, không ai có thể cản tôi. Tôi ở lại đây là bởi vì nơi này yên tĩnh, thích hợp để tôi tự ngẫm nghĩ, thích hợp để tôi tính toán hướng đi tương lai của Thánh giáo tôi.
- Chờ tôi nghĩ thông suốt những vấn đề này, tôi sẽ rời khỏi bệnh viện tâm thần này.
Ám Phi Hoa nói một cách kiên định.
- Cô có cách trốn thoát? Được. Chúng ta làm giao dịch đi. Tôi giúp cô nghĩ ra kế hoạch tương lai của Thánh giáo cô, cô dẫn tôi và Nhã Điển Na rời khỏi nơi này. Thế nào?
Lâm Phi lên tiếng nói với Ám Phi Hoa.
Nghe thấy Lâm Phi nói, Ám Phi Hoa dùng ánh mắt miệt thị nhìn Lâm Phi, vẻ mặt không tin.
- Hệ thống phát triển của Thánh giáo, trước không có, sau này cũng không có, vô cùng khổng lồ. Những tri thức và kiến giải bên trong, người bình thường như anh căn bản không thể nghĩ ra được. Anh không thể nghĩ ra con đường phát triển thích hợp cho Thánh giáo đâu.
Ám Phi Hoa rất kiên định nói.
- Cô nghe thử xem thì sẽ biết kế hoạch của tôi có chính xác không.
Lâm Phi tự tin nói, bắt đầu hồi tưởng trí nhớ mấy năm sau, quá trình Thánh giáo phát triển lớn mạnh trong bóng tối cùng với nội dung một số giáo lý, kết cấu hệ thống phát triển.
Sau đó Lâm Phi bắt đầu nói những kiến thức này với Ám Phi Hoa.
Những thứ này vốn là một năm sau, Ám Phi Hoa mới có thể từ từ nghĩ ra, hiện tại đã bị Lâm Phi sớm nói ra.
Lúc Lâm Phi vừa mới giảng giải, Ám Phi Hoa còn không thèm để ý. Nhưng khi Lâm Phi nói càng nhiều, càng nói càng tỉ mỉ, vẻ mặt Ám Phi Hoa bắt đầu trở nên nghiêm túc, tập trung tinh thần lắng nghe.
Vấn đề khó khăn quấy nhiễu sự phát triển lớn mạnh của Thánh giáo Ám Phi Hoa đã được thiếu niên thần bí trước mắt giải quyết. Ám Phi Hoa cảm giác suy nghĩ của cô bắt đầu trở nên sáng sủa hơn.
- Đúng, đúng, chính là như vậy.
Ám Phi Hoa nghe Lâm Phi giảng giải đã mê mẩn, thỉnh thoảng vô thức nói.
Lâm Phi tốn hơn một giờ mới nói xong.
Lúc này Ám Phi Hoa đã tiến vào trạng thái tự ngẫm nghĩ, hai mắt trở nên vô thần, bắt đầu ngẫm lại nội dung Lâm Phi vừa nói, tự hỏi phương thức phát triển của Thánh giáo trong tương lai.
Lâm Phi nhìn Ám Phi Hoa đang tự ngẫm, cũng không quấy rầy, chỉ ngồi trên chỗ đất trống trong phòng, rèn luyện thể lực như gập bụng, nhảy cóc, hít đất.
Sau khi Lâm Phi làm xong ba ngàn cái, người đầy mồ hôi, vừa định đi tắm, Ám Phi Hoa liền tỉnh táo lại.
- Tôi nghĩ thông rồi, nghĩ thông rồi. Thánh giáo sắp quật khởi! Cậu được lắm. Anh tên gì? Gia nhập Thánh giáo của tôi đi! Anh có tài hoa và hiểu biết như thế, chính là nhân tài còn thiếu trong quá trình phát triển của Thánh giáo. Tôi để vị trí trưởng lão cho anh. Thế nào?
Giờ phút này, vẻ mặt Ám Phi Hoa vô cùng kích động, cả người đầy sức sống, tiến lên cầm lấy cánh tay đầy mồ hôi của Lâm Phi, vội vã hỏi.
- Vị trí trưởng lão thì để cho cô gái bên cạnh tôi đi. Tôi đã từng làm một lần rồi, đồng thời cũng không dừng lại ở thế giới này lâu lắm. Tôi tên là Lâm Phi, cô gái đang ngáy ngủ trong phòng kia tên là Nhã Điển Na. So với tôi, cô ta nên ở vị trí trưởng lão Thánh giáo của cô hơn. Trong tương lai, cô ta cũng sẽ giúp Thánh giáo của cô đi về phía huy hoàng.
Lâm Phi kéo cánh tay lại, nói với Ám Phi Hoa bên cạnh.
Ám Phi Hoa không hiểu câu trả lời của Lâm Phi. Thế nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại cho Ám Phi Hoa nói chuyện với Lâm Phi.
- Cô ta, cô gái tên là Nhã Điển Na này có năng lực và tài hoa đặc biệt gì? Cô ta có thể trợ giúp Thánh giáo chúng tôi đi về phía huy hoàng sao?
Ám Phi Hoa hỏi Lâm Phi.
- Cái này thì đành nhìn kỳ ngộ trong tương lai của các cô. Tương lai không thể xác định rõ ràng. Nhưng tôi khẳng định Nhã Điển Na có tiềm lực vô cùng to lớn. Nếu các cô phối hợp được, muốn không huy hoàng cũng khó khăn.
- Trước tiên không nói đến những chuyện này nữa, nói vấn đề thực tế hiện tại đi. Cô có thể nói cho tôi biết kế hoạch của cô, làm sao thoát khỏi bệnh viện tâm thần đệ nhất Thiên Long Liên Bang này?
Lâm Phi hỏi Ám Phi Hoa.
- Lấy cống hiến vừa rồi của cậu cho Thánh giáo chúng tôi, tôi có thể nói cho cậu biết một bí mật của Thánh giáo, cũng coi như là cách chạy khỏi nơi này. Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc rời đi.
- Tôi muốn sửa sang lại kiến thức mà cậu vừa nói cho tôi biết, đại khái cần một tuần. Chờ tôi tính toán xong rồi, tôi sẽ dẫn các người đi. Cậu chờ một tuần nữa đi!
Ám Phi Hoa nói với Lâm Phi.