Siêu Cấp Thư Đồng

chương 416: đại thắng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thế cục trở nên quỷ dị, cho dù là có ngu hơn đi nữa thì Thác Bạt Khuê cũng có thể hiểu đây chính là một cái bẫy. Hơn hai vạn lính công thành bị nhốt ở trong thành nếu không được cứu viện kịp thời thì nhất định sẽ bị binh mã Đại Kinh tiêu diệt hoàn toàn. Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống, trong lòng Thác Bạt Khuê cảm thấy lạnh lẽo. Bởi vì gã hiểu binh mã công thành gấp gáp lao vào trong thành như vậy, mà kỵ binh vẫn còn chưa theo kịp mà lên. Đây chính là do lỗi của chỉ huy, cái tội này quả là không nhỏ.

- Nhanh, nhanh lên, kỵ binh mau xông vào cứu viện.

Thác Bạt Khuê gấp gáp kêu lớn. Nếu để cho phụ vương biết vẻn vẹn có một trận chiến đã bị Đại Kinh diệt hết toàn bộ đội quân binh công thành thì phụ vương chắc chắn nổi trận lôi đình, bản thân mình chắc chắn sẽ không có kết quả tốt lành gì.

Trong lòng Hoàn Nhan Liệt cảm thấy kinh hãi. Y không ngờ rằng Đại Kinh lại dám dùng kế sách mạo hiểm như vậy. Có thể nói, người lập ra kế sách này thật thông minh tuyệt đỉnh, lựa chọn đúng lúc đại quân Hung Nô đang kiêu ngạo tự mãn rồi mới ra tay khiến cho quân công thành bị trúng kế, mà mình cũng không kịp có phản ứng. Đây đúng là một chiêu tuyệt sát cực kỳ nhanh.

Đột nhiên trước mắt hiện ra một thân ảnh quen thuộc. Hoàn Nhan Liệt nghĩ lại những diễn biến vừa rồi thì hai mắt sáng ngời, trong ánh mắt hắn bắn ra một tia hàn mang, giọng nói căm hận cất lên:

- Là hắn, nhất định là hắn! Không ngờ hắn vừa tới đã hạ uy thế của chúng ta.

Thác Bạt Khuê làm sao không biết người mà Hoàn Nhan tướng quân ám chỉ là ai. Gã nghiến răng nghiến lợi nói:

- Mẹ nó, tên Triệu Tử Văn làm sao có thể ẩn núp kỹ như vậy, chúng ta ngay cả một chút tin tức cũng không nghe thấy.

Nếu nhận được tin tức thì liệu có phát sinh cục diện bị động như hiện giờ nữa không? Hoàn Nhan Liệt nắm chặt lòng bàn tay, trong lòng không khỏi cảm thấy hối tiếc, nếu như biết trước là Triệu Tử Văn tới thì ta làm sao lại sơ ý chủ quan như vậy?

- Giết! Kỵ quân theo ta tiến lên, xông vào thành.

Hoàn Nhan Liệt rút bảo kiếm trên yên ngựa ra, tức giận quát một tiếng, dẫn đầu đoàn binh lính đánh vào cửa thành Lâm Giang. Mà bảy tám vạn kỵ quân ở đằng sau y cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, vung roi ngựa lên, theo sát sau lưng Hoàn Nhan tướng quân.

Hơn hai vạn quân công thành nếu như bị tiêu diệt toàn bộ trong thành thì có nghĩa là từ nay về sau đại quan Hung Nô phải dùng kỵ binh để công thành. Nhưng kỵ binh liệu có chuyên về công thành không? Mà quan trọng hơn nữa là, trong cuộc giao phong giữa Hung Nô và Đại Kinh, cho tới bây giờ cũng chưa từng phát sinh chiến bại thảm hại thế này. Tuyệt không thể để cho một trường đấu bại cục này phát sinh!

Hai mươi vạn binh mã Hung Nô, trong khi Đại Kinh chỉ có mười vạn. Nếu như Hung Nô mà bị tổn thất hai mươi vạn này thì đối với sự cao ngạo từ xưa đến nay của họ sẽ là một sự sỉ nhục rất lớn. Cho nên trận này chính là đấu tranh vì tôn nghiêm! Sắc mặt chúng tướng sĩ thiết kỵ Hung Nô trở nên lạnh lùng, bọn họ thực sự muốn xông thẳng vào trong thành, đánh giết cho thống khoái, để xem Đại Kinh còn có thể sử dụng quỷ kế gì nữa.

Chiến mã hí lên, từng hồi trống trận vang dội, thiết kỵ Hung Nô dữ tợn xông tới, nguyên một đám quân mang một sắc mặt lạnh lẽo lao tới trong cát bụi tung bay. Trong tay bọn họ đều cầm loan đao, đặt Phục hợp cung ở trên ngựa, lộ ra một dáng vẻ ngạo thị thiên hạ.

Chiến mã tung vó chạy bụi mù trời. móng sắt đạp lên đát tạo thành những âm thanh leng keng vang vọng làm xúc động cả lòng người. Sĩ tốt Đại Kinh ở trên cổng thành nhìn thiết kỵ Hung Nô dũng mãnh như thế thì tim không ngừng đập thình thịch.

Thiết kỵ Hung Nô với quá khứ huy hoàng chưa từng một lần thất bại. Thác Bạt Khuê nhìn thiết kỵ thì không khỏi lộ ra một vẻ tham lam, hận không thể đem mấy vạn thiết kỵ này chiếm làm của riêng mình.

Sau khi cửa thành ầm một tiếng đóng lại, hơn hai vạn sĩ tốt Hung Nô cảm thấy kinh hoàng. Khi hồi phục xong thần trí, bọn chúng liền cảm thấy không ổn. Một binh lính Hung Nô kêu to một lớn, phát mệnh lệnh lùi lại.

Mà lúc này, kỵ binh đoàn đã đi đến sau lưng bọn họ, đem cửa đóng lại hoàn toàn. Chỉ có thể đột phá phòng tuyến này, hai vạn quân Hung Nô mới có hy vọng chạy thoát được. Nhìn đôi mắt căm hận lạnh lẽo của hai nghìn kỵ binh này, trong đôi mắt vốn quen hưng phấn để đỏ bừng của các tướng sĩ Hung Nô chợt lộ ra một tia nhìn khiếp đảm. Dù sao Đại Kinh cũng có mười vạn binh mã, mà số binh sĩ bị vây vào trong thành rồi chỉ có hai vạn nên chắc chắn không thể trở thành đối thủ của họ. Quân lính Hung Nô dĩ nhiên là hiểu điều này. Khẩn trương, những tướng sĩ Đại Kinh mà binh lính Hung Nô vốn tưởng rằng vẫn đang bỏ chạy chật vật đột nhiên lao ra từ bốn phương tám hướng, bủa vây nghiêm mật xung quanh hai vạn lính Hung Nô công thành.

Tào Thành và Điền Hổ đều cầm trường kiếm, đứng trước mấy vạn binh mã. Bọn họ nhìn nhau cười, trong ánh mắt có niềm vui sướng khi mưu kế thành công, cũng có cả sự thán phục và ngạc nhiên đối với tài trí của Triệu Tử Văn. Đối với quân Hung Nô, Triệu Tử Văn thực sự là một kẻ địch đáng sợ. Trên cổng thành, khuôn mặt Hạ Nguyên soái đỏ bừng lên. Giờ phút này ông rất hưng phấn, nếu như trận giao phong này mà thắng lợi thì sẽ là một sự cảnh cáo với đại quân Hung Nô: Ai nói binh sĩ Hoa Hạ ta nhát gan?

- Oa oa.

Tướng lĩnh Hung Nô dùng một ngôn ngữ trúc trắc kỳ lạ hét to về phía bọn thủ hạ. Ngay sau đó hơn hai vạn binh sĩ Hung Nô không còn vẻ e sợ ở trong mắt nữa mà tất cả đều nhìn hướng ra ngoài Lâm Giang thành bằng ánh mắt đầy hy vọng vào sự thắng lợi.

Tướng sĩ Đại Kinh có thể đoán được bọn chúng muốn làm gì. Mười vạn binh mã Hung Nô chắc chắn sẽ đến đây cứu viện, không chỉ vậy bọn chúng còn muốn nội ứng ngoại hợp, công phá Lâm Giang thành. Thế nhưng, binh lính Đại Kinh làm sao có thể bọn chúng được như ý muốn chứ, làm sao có thể để tuột thắng lợi đã cầm chắc trên tay?

- Giết sạch bọn chúng!

Tướng sĩ Đại Kinh bây giờ không còn yếu hèn như trước kia nữa. Trong mắt bọn họ lúc này sôi sục ý chí chiến đầu, tức giận gào lớn, hận không thể ăn thịt uống máu quân Hung Nô, trả thù cho những huynh đệ đã táng mạng dưới tay bọn chúng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Binh sĩ Đại Kinh trước kia bị bọn chúng đè nén, hôm nay như lang như hổ, hung mãnh vô cùng. Dũng sĩ Đại Kinh cảm thấy kinh ngạc, một cảm giác rét lạnh xông lên, bọn họ cảm giác được trước mắt họ là tử thần đang chờ đón. Hôm nay chỉ có thể liều chết đánh cược may ra mới có cơ hội sống sót. Binh lính Hung Nô biết rõ điều này cho nên mặc dù trong lòng họ cảm thấy sợ hãi nhưng bọn họ vẫn muốn liều mạng một phen. Hai vạn tướng sĩ cầm đao trong tay. Quát to một tiếng, hướng thẳng về phía kỵ binh đoàn mà lao tới, hy vọng rằng trong thời gian ngắn có thể mở được cửa thành, nội ứng ngoại hợp với bên ngoài.

"Giết!" Rốt cục cũng có thể được một lần giải mối hận trong lòng, tướng sĩ Đại Kinh sao có thể bỏ qua cơ hội này được. Một tiếng gầm nổi giận, ai nấy nắm chắc trường kiếm đều lao thẳng về phía binh sĩ Hung Nô. Hai vạn quân Hung Nô chen chúc nhau ở dưới cổng thành, đồng loạt vung loan đao trong tay đánh về phía đó. Trận thế quả là có chút khủng bố.

Bên dưới cổng thành có hai ngàn kỵ binh, một con số quá nhỏ so với hai vạn người. Nói không chừng, thật sự là có thể khiến cho binh sĩ công thành của Hung Nô phá vỡ được cánh cửa để nội ứng ngoại hợp. Tào Thành và Điền Hổ biết tầm quan trọng của chiến cuộc. Tuy rằng đang giữ tiên cơ, cũng không dám có chút nào chậm trễ, trường kiếm trong tay múa may, dẫn đầu phóng về phía đại đội nhân mã của Hung Nô.

Các tướng sĩ Kỵ binh đoàn thì đều ngưng thần nhìn quân lính Hung Nô đang đánh tới. Sắc mặt của bọn chúng dữ tợn, nhưng ánh mắt của các tướng sĩ thì cũng lạnh lẽo như băng. Chỉ cần triệu Đoàn trưởng ra lệnh một tiếng thôi, bọn họ sẽ chắc chắn tiến đến đón đầu thế tấn công, giết sạch đám Hung Nô mọi rợ này.

Nhạc Phá Nô gắt gao trừng mắt, vọt tới trước quân Hung Nô man rợ, nghiến răng nói:

- Đoàn trưởng, mau hạ mệnh lệnh đi!

Triệu Tử Văn ngồi trên lưng một con chiến mã, ánh mắt rất bình thản, vẫn chưa hề nóng lòng mà mở miệng. Đợi cho đến khi đại đội nhân mã của Hung Nô còn ở cách cửa thành chừng hai mươi thước thì hắn mới lạnh lùng quát lên:

- Tướng sĩ Kỵ binh đoàn nghe lệnh. Đồng loạt phóng tiễn!

Chỉ nghe thấy những tiếng "xoạt, xoạt" đồng loạt, các tướng sĩ Kỵ binh đoàn rút ra liên nỗ hình thù quái dị trên lưng ngựa. Trong khi các binh sĩ Hung Nô còn đang kinh ngạc, lại "chích" một tiếng, một tiếng này cực kỳ sắc bén và linh hoạt.

Tiếng kêu thảm thiết thay nhau nổi lên, chỉ trong chớp mắt, binh sĩ Hung Nô không ngờ liên tiếp chết hơn bảy tám trăm người. Bọn chúng thực sự kinh hãi về tầm bắn và uy lực của liên nỗ, không ngờ uy lực so với Phục Hợp cung chỉ có hơn chứ không có kém. Đại Kinh từ đâu mà có loại vũ khí lợi hại thế này chứ?

Giữa sự kinh ngạc và sợ hãi của binh sĩ Hung Nô, chỉ trong nháy mắt, lại một màn mưa dày đặc lao tới, liên tục hai ba lượt, ứng đón không xuể. Tên nỏ phóng tới dường như chỉ tạm dừng trong nháy mắt, thực sự khiến cho binh sĩ Hung Nô kinh hoàng không hiểu nổi.

Vừa mới giao phong, các dũng sĩ Hung Nô vốn tự nhận là thân thể dũng mãnh không ngờ đã chết thẳng hơn mấy ngàn người. Ánh mắt bọn chúng đều toát lên nỗi hoảng sợ. Kỵ binh chặn ở cổng thành rốt cục là thần thánh phương nào? Tại sao lại có thể có được nỏ liên châu lợi hại và cường đại như thế được chứ? Không phải ai cũng có thể ngăn cản được.

- Đây chính là Kỵ binh đoàn mà Triệu tướng quân suất lĩnh sao?

Tướng sĩ Đại Kinh thì ánh mắt vừa kinh ngạc, vừa nóng bỏng, ngơ ngác hỏi nhau. Chỉ nghe nói là Kỵ binh đoàn mạnh mẽ, nhưng hôm nay vừa thấy thì so với sự nghe nói còn tuyệt luân hơn, chắc chắn không phải những binh sĩ bình thường của Hung Nô có thể ngăn cản được.

Lúc này đây, những binh sĩ công thành của Hung Nô đã bắt đầu có cảm giác hối hận. Vì sao lại phải lỗ mãng xông vào như thế chứ? Hoàn toàn chỉ là đến cho người ta giết hại mà thôi. Bọn chúng chưa từng nghĩ đến, những tướng sĩ Đại Kinh trước kia luôn luôn bị Phục Hợp cung đồ sát thì hôm nay những người chịu đồ sát kinh hoàng kêu la lại đổi lại là chính mình.

Tiếng trống trận vang dội bên ngoài thành, vạn mã gõ móng phát ra từng trận rung động lớn. Trên cổng thành, Hạ Nguyên soái không dám có chút nào thả lỏng. Thấy thiết kỵ Hung Nô đang sùng sục lao thẳng tới, khóe miệng ông nổi lên một tia cười lạnh:

- Tuy nói thiết kỵ Hung Nô kiêu hùng thiện chiến, nhưng các ngươi biết công thành ư?

Cổng thành lại được các tướng sĩ thủ thành một lần nữa gắt gao tử thủ. Trước cổng thành lại còn có thêm Kỵ binh đoàn cầm Gia Cát liên nỗ trong tay thủ hộ. Hạ Anh Kiệt hoàn toàn yên tâm, chỉ cần hạ uy phong của bọn thiết kỵ đang lao tới thôi.

- Tất cả cung thủ lên thành lâu!

Hạ Anh Kiệt hét lớn một tiếng.

- Tuân mệnh!

Đội cung thủ đã sớm chờ lâu dưới cổng thành vội lên tiếng đáp, và lao lên thành lâu. Toàn đội chừng hơn năm ngàn người, vừa lao lên đã đứng chen chúc, lấp đầy cả thành lâu vốn có chút trống trải lúc trước.

Dưới sự chỉ huy của các tướng lĩnh, cung thủ dàn hàng chữ nhất, tạo thành một trận thế hoàn mỹ, sẵn sàng đợi lệnh bất cứ lúc nào. Trong mắt của bọn họ ai nấy đều hưng phấn dị thường. Không ngờ không cần phải ném đá cũng có thể yên tâm là không có người Hung Nô nào dám leo thang lên, chỉ cần bắn tên là được.

Hoàn Nhan Liệt nóng lòng như lửa đốt. Y thầm muốn công phá cổng thành sớm hơn một chút để cứu ra hai vạn huynh đệ đang bị hãm ở bên trong. Một khi đạo quân công thành bị tiêu diệt toàn bộ thì sau này lấy ai ra mà công thành đây? Chẳng lẽ lại để kỵ quân đi làm nhiệm vụ công thành sao?

Hoàn Nhan Liệt vô cùng quý trọng thiết kỵ Hung Nô. Quân công thành tuy rằng ít, nhưng y cũng không muốn điều thêm kỵ binh sang đó, cho nên luôn luôn khống chế binh mã công thành ở mức hơn hai vạn người. Chỉ trong những tình huống thực sự bất đắc dĩ mới điều thêm kỵ binh vào.

Tổn thất hai vạn binh mã công thành, cũng tương đương với việc mất đi hai vạn kỵ binh. Hoàn Nhan Liệt cứ nghĩ đến đó đã cảm thấy đau lòng rồi, đối mặt với hiện tại chẳng phải là lại khiến người ta kích động nổi điên lên nữa không?

Thác Bạt Khuê vẫn đang ngồi trên lưng ngựa, đứng ở một địa phương bên ngoài Lâm Giang Thành, tiếp tục giữ vị trí tổng chỉ huy. Nhưng trong lòng gã thì vô cùng sầu khổ. Hai vạn người không ngờ lại bị chôn thân ở trong thành Lâm Giang. Quả thực là một trận thua lớn nhất trong lịch sử chiến tranh của Hung Nô.

Thác Bạt Khuê còn muốn leo lên vương vị Thiền Vu nữa quả thực là không thể chịu đựng được điều đó. Nếu như để cho phụ vương biết đến thì còn có đầu mà ăn cơm nữa không chứ đừng nói chi tới vương vị. Chỉ sợ sẽ bị phụ vương trực tiếp triệu hồi vương đình giam giữ.

- Hoàn Nhan tướng quân, nhất định phải cứu được bọn họ trở về!

Thác Bạt Khuê chỉ có thể ký thác toàn bộ hy vọng trên người Hoàn Nhan Liệt. Nhưng sau một câu thiif thào, gã chỉ thấy trên cổng thành xuất hiện bóng người đông đúc, chưa bao giờ có đông đúc đến như thế!

- Đây là ....

Thác Bạt Khuê mặt dại ra.

Trong lòng thầm nghĩ, "Thế này là thế nào? Tại sao lại thành ra thế này? Rõ ràng là sắp thắng lợi rồi cơ mà."

Rồi quả thực như Thác Bạt Khuê sở liệu, một tiếng "rít" vang lên, giữa bóng người dày đặc phát ra một trận mưa tên đen kịt. Mưa tên phủ kín bầu trời, đen đặc, hung mãnh lao về phía binh mã của Hoàn Nhan Liệt.

Hoàn Nhan Liệt cảm thấy trên mặt đất bị che phủ âm u, ngẩng đầu lên thì thấy mưa tên đang phóng tới, lập tức tâm thần chấn động, trong lòng thầm nghĩ không tốt. Nhưng tiếc thay, đã muộn rồi.

"Phốc, phốc, phốc" những tiếng tên cắm vào thịt, tiếng xương cốt vỡ vụn lạnh lẽo. Hơn nữa, tiếng mấy trăm người trúng tên đồng loạt càng làm cho người ta sợ hãi và gia tăng độ âm lãnh, khiến người ta bất giác thấy sở cả tóc gáy.

Hoàn Nhan Liệt lập tức ý thức được điều này, trong tình huống không có sự uy hiếp của quân công thành thì trên cổng thành chắc chắn sẽ toàn là đội cung thủ. Nghĩ thế thôi Hoàn Nhan Liệt đã thấy sau lưng toàn mồ hôi lạnh, rất hối hận vì hành động thiếu sáng suốt vừa ròi. Nhưng còn hai vạn huynh đệ này thì biết làm sao bây giờ?

Nhìn cổng thành đóng chặt, Hoàn Nhan Liệt thật sự không thể buông tay. Nhưng trên cổng thành quá nhiều quân cung thủ xạ tiễn lại làm y sinh lòng sợ hãi. Ta nên làm thế nào bây giờ? Hoàn Nhan Liệt rất mâu thuẫn. Trong khi còn đang do dự thì đã lại một trận mưa tên phóng tới. Lại có hơn mấy trăm người ngã xuống.

Nghĩ đến những kỵ binh đều là các hổ tướng thiện chiến dũng mãnh, còn bên trong thành lại là những binh lính công thành tài hoa mà năng lực thấp, Hoàn Nhan Liệt đã nghĩ thông suốt rồi, không muốn tiếp tục tử thương nhiều người nữa, lớn tiếng hô:

- Rút lui!

Đầu ngựa vừa quay, Hoàn Nhan Liệt gạt bớt mưa tên, dẫn đầu quân triệt thoái về phía sau. Kỵ binh Hung Nô đều có thể hiểu được, nếu cứ lao đi như vậy thì chưa tới dưới cổng thành chắc chắn sẽ bị tổn thất thê thảm. Có lẽ không thể cứu được hai vạn huynh đệ, chỉ đành hi sinh một số ít vì tập thể. Bọn họ đều quay đầu ngựa, rút lui khỏi phạm vi công kích của mưa tên.

Đối mặt với trận đại bại ngày hôm nay, mỗi binh sĩ Hung Nô đều sắc mặt ảm đạm. Thật sự rấ khó ngờ được rằng đại quân Kinh quốc lại nghĩ ra được một kế sách tuyệt diệu đến như thế.

Tiếng vó ngựa dần rời xa, từng tiếng từng tiếng đánh vào thâm tâm các binh lính Hung Nô bị hãm trong thành. Bọn họ đều hiểu ra rồi, Hoàn Nhan tướng quân đã bỏ mặc bọn họ. Đây cũng chẳng trách được ai, chỉ có thể oán trách bọn họ đã quá kiêu ngạo, quá tự phụ rồi.

Binh lính Hung Nô đã sớm biết kết cục, có người đứng yên đó chờ chết, có người lại tiếp tục liều chết ngoan cố chống lại. Lúc này đay, hai vạn người dưới cảnh bị bao vây tiễu trừ đã bị hao tổn chỉ còn hơn ba ngàn người.

Nhìn những binh lính Hung Nô thúc thủ chịu trói, Điền Hổ và Tào Thành đều nhìn về phía Triệu Tử Văn, là giết hay là bắt sống? Triệu Tử Văn đã sớm bị máu tươi nhuộm đỏ toàn thân, nhìn thấy ánh mắt có ý hỏi của hai người thì mắt lóe lên ánh sáng lạnh, ý tứ rất rõ ràng, bắt giữ man di Hung Nô thì có ích gì, giết!

Toàn bộ thành Lâm Giang rốt cục khôi phục lại sự yên tĩnh. Dưới cổng thành, thi thể chất cao như núi, trong đó, có chín phần là binh mã công thành của Hung Nô. Các tướng sĩ Đại Kinh sắc mặt đỏ lên, vẫn còn đang lặng yên trong nỗi hưng phấn của một trường đại thắng.

Dù đây cũng mới chỉ là làm hao tổn một chút thôi, khi Hung Nô xuôi Nam lúc trước, Đại Kinh vẫn rơi vào thế hạ phong, phòng thủ một cách bị động, lại liên tiếp bị đoạt mất mấy tòa thành trì, người chết vô số kể. Hôm nay chỉ dùng một tổn thất nho nhỏ để đổi lấy tính mạng của hơn hai vạn người Hung Nô. Thật sự là một trận đại thắng lâm li sung sướng. Trong lòng mọi người sao có thể không thống khoái cho được?

Mặt trời lặn về phía Tây, ráng chiều chiếu trên những thi hài, khắp cả đất cát ở Lâm Giang Thành, khiến cho những vết máu nổi bật, tạo nên một bức tranh có chút trầm trọng và đẫm máu. Nhưng trong mắt những tướng sĩ Đại Kinh thì lại có vẻ huy hoàng và tự hào. Bởi vì đây là thắng lợi mà Đại Kinh chưa bao giờ có.

Một thân ảnh cô đơn đứng dưới cổng thành, Bá Vương thương đeo sau lưng. Dáng người thon dài càng nổi bật dưới ánh chiều tà, lại có vẻ vô cùng hài hòa. Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn, trong ánh nhìn có sự nóng bỏng cùng cực!

- Triệu tướng quân!

Cũng không biết là ai hô to đầu tiên. Tiếp sau đó, tất cả các tướng sĩ nhất tề quỳ một gối, sùng kính lớn tiếng hô:

- Triệu tướng quân!

Kể cả đội cung thủ trên cổng thành Đại Kinh cũng đều quỳ xuống. Gần mười vạn tướng sĩ đồng thời quỳ xuống làm thành một tràng diện vĩ đại. Trong lòng bọn họ đều dâng trào một cỗ nhiệt lưu. Cũng chỉ có Triệu tướng quân mới có thể hưởng thụ vinh quang đặc biệt như thế này.

- Tiểu tử này....

Hạ Anh Kiệt đứng trên cổng thành, nhìn Triệu Tử Văn đang đứng đó sừng sững, bộ dạng lại còn giả bộ thanh tao nữa, tức giận thầm mắng một tiếng. Nhưng trong hốc mắt già nua của ông đã sớm ướt đẫm rồi.

Hạ Anh Kiệt còn lộ ra một nụ cười tươi từ ái:

- Tình Nhi quả nhiên không có chọn lầm người.

Triệu Tử Văn chậm rãi đi về phía xa xa, có chút thản nhiên nói:

- Hãy chôn cất thi thể các huynh đệ cho cẩn thận.

Rồi cất bước rời đi.

Nhìn Triệu tướng quân nện bước có phần trầm trọng, lại có vẻ cô đơn, chúng tướng sĩ đều ngây ngốc. Khi chú ý nhìn hai vai rộng lớn của Triệu tướng quân, lại nghĩ đến mưu kế tuyệt diệu vừa rồi mới thấy tất cả gánh nặng dường như đều đang ở trên vai một mình Triệu tướng quân.

Ánh nắng chiều như lửa, chiếu rọi thân ảnh cô đơn của Triệu tướng quân, càng kéo dài ra, dường như vĩnh viễn không có điểm tận cùng.

Nhạc Phá Nô siết chặt nắm tay nhỏ, trong lòng vô cùng sùng bái Triệu Đoàn trưởng. Y thầm nghĩ, "Nhất định phải làm một nhân vật đại anh hùng như Triệu tướng quân, được vạn dân kính ngưỡng!"

Truyện Chữ Hay