Thẩm Lãng vỗ vỗ vai Vinh Y, nhỏ giọng hỏi: "Vinh Y, cô có bị thương ở đâu không?"
Vinh Y chợt run lên, phản ứng lại đây là giọng của Thẩm Lãng thì mới chậm rãi ngước gương mặt trắng bệch không màu máu của mình lên.
"Aaa..."
Khi ánh mắt chạm tới mấy người nằm phía sau Thẩm Lãng, Vinh Y vô thức thét chói tai.
Một cô tiếp viên hàng không sao có thể từng gặp chuyện tương tự, Thẩm Lãng có thể lý giải phản ứng của cô ấy.
"Không sao đâu, mau rời khỏi đây thôi!" Thẩm Lãng nâng Vinh Y dậy, thản nhiên nói.
Lúc này Vinh Y không kiên trì nổi nữa, tầng phòng vệ trong lòng ầm ầm đổ sụp.
Cô ấy bò lên bổ nhào vào người Thẩm Lãng, gào khóc như tâm thần.
Không ai hiểu lúc này nội tâm cô phải thừa nhận sự sợ hãi tới mức nào!
Cô ấy rõ ràng chỉ là một người bình thường, những chuyện vừa xảy ra đã trở thành ác mộng khó quên nhất trong đời cô.
Tối hôm qua, lúc bị trói lại thì cô đã tuyệt vọng lắm rồi.
Cô ấy thật sự cho rằng mình phải chết, mà người đàn ông trước mặt lại xuất hiện ở thời khắc mấu chốt nhất, tựa như thiên thần từ trên trời giáng xuống cứu rỗi cô ấy!
Vinh Y sống sót sau tai nạn, lúc này chỉ muốn phát tiết toàn bộ ấm ức, sợ hãi ra ngoài.
Khóc xong, Vinh Y cũng thoáng bình tĩnh lại.
Thẩm Lãng vẫy tay với Kim Nam, đối phương vội vàng chạy tới rồi trước mặt anh.
"Đưa cô Vinh về trước đi, xử lý chỗ này cho sạch sẽ!" Thẩm Lãng ra lệnh.
Kim Nam liên tục gật đầu, sau đó gọi hai cấp dưới đến đưa Vinh Y rời khỏi nơi này trước.
Sau khi đưa Vinh Y đi, Kim Nam quay lại đứng trước mặt Thẩm Lãng: "Cậu Thẩm, làm thế nào với Khổng Dương bây giờ?"
"Thả đi, anh ta coi như tàn rồi! Bố anh ta đã chết, anh ta không nhảy nhót được bao lâu đâu!" Thẩm Lãng nói.
"Vâng, em đi bố trí ngay."
Đám đàn em của Kim Nam nhanh chóng xử lý đám người tóc vàng và Khổng Ba, sau đó rời khỏi nhà xưởng bỏ hoang này.
Mà Thẩm Lãng lúc này đã trên đường lái xe đi Tập đoàn Phi Vũ rồi.
Về tới văn phòng, Thẩm Lãng còn chưa chạm mông xuống ghế đã nghe điện thoại vang lên.
Mộc Hồng Diệp gọi.
"Anh...!anh có sao không!" Giọng của Mộc Hồng Diệp nôn nóng vô cùng.
Thẩm Lãng mỉm cười, có vẻ Mộc Hồng Diệp đã biết chuyện Khổng Ba tìm anh.
"Anh thì có vấn đề gì được? Nhưng anh rất tò mò, ai nhanh mồm nhanh miệng nói chuyện này cho em thế?" Thẩm Lãng thản nhiên hỏi.
Mộc Hồng Diệp đầu kia điện thoại nghe vậy mới thở phào một hơi: "Không cần ai nói cho em biết, tin Khổng Ba bị người không rõ danh tính bắt cóc đã truyền khắp Hoa Hạ rồi.
Kim Nam khua chiêng gõ trống đến Tập đoàn Khổng Thị bắt người, làm gì còn ai không biết!"
"Không ngờ chuyện này xé ra to như vậy, xem ra còn cần tìm cái lý do hợp lý..." Thẩm Lãng nói.
Dù sao cũng là ở Hoa Hạ, lại là người thuộc mười đại gia tộc, bây giờ người chết rồi, Thẩm Lãng cũng cần cố gắng che dấu một chút, bằng không sẽ rước lấy ít phiền toái không đáng có.
"Loại chuyện thế này anh không phải lo, Kim Nam tự biết cách giải quyết!" Mộc Hồng Diệp nói.
Thẩm Lãng gật gù, lại nói vài câu không liên quan với Mộc Hồng Diệp rồi mới cúp điện thoại.
Hôm sau, tin Khổng Ba bị tội phạm trong danh sách truy nã quốc tế bắt cóc giết con tin có mặt trên toàn bộ các trang tin tức của kinh thành.
Chuyện này Kim Nam làm rất khéo, ném hết trách nhiệm lên đầu đám người nước ngoài kia.
Dù sao bọn họ thật là tội phạm chịu truy nã quốc tế, không có ai nghi ngờ lý do này cả!
Tập đoàn Khổng Thị mất đi Khổng Ba chèo chống, tương đương với mất đi năng lực đối chọi với màn trời.
Không tới một tuần, cả hệ thống tự động sụp đổ!
Về phần Tập đoàn Phi Vũ, Thượng Bân trước giờ đều là người quyết đoán mạnh mẽ, đồng thời cũng có sự linh mẫn và hiệu suất của người làm ăn.
Anh ta nhanh chóng mượn quan hệ bắt lấy gần một nửa tài nguyên y dược của Hoa Hạ!
Chuyện này cũng khiến ý chí chiến đấu của Tập đoàn Phi Vũ hừng hực dâng lên.
Mấy nhân viên thuộc tầng lớp trung tầng và cao tầng vốn còn nghi kị Thượng Bân bây giờ chỉ có thể phục anh ta sát đất.
Văn phòng tổng giám đốc.
Thẩm Lãng nhàn nhã ngồi ở ghế sếp lớn, hút thuốc, uống trà.
Có tiếng gõ cửa vang lên.
Tiêu Nhược bước vào, cô ta đã sớm đánh mất sự kiêu ngạo khi trước của mình.
"Chủ tịch Thẩm, anh tìm tôi có việc gì không?" Tiêu Nhược nói.
"Sắp đến lúc Tập đoàn Khổng Thị rút khỏi Hoa Hạ, cô có ý tưởng gì không?" Thẩm Lãng trực tiếp hỏi.
Tiêu Nhược đã sớm nghe nói chuyện của Tập đoàn Khổng Thị, chỉ là không ngờ Thẩm Lãng sẽ có ý với Tập đoàn Khổng Thị.
"Rất nhiều hạng mục Tập đoàn Khổng Thị từng đầu tư đều thành công, chỉ là chủ tịch của bọn họ bất ngờ gặp chuyện ngoài ý muốn, đồng thời phương diện tài chính cũng xuất hiện vấn đề nên mới quyết định rút khỏi Hoa Hạ.
Tôi cảm thấy chúng ta có thể tiếp nhận một vài bộ phận thích hợp về công ty!" Tiêu Nhược nói.
Thẩm Lãng hài lòng gật đầu, đặt một chồng tư liệu trước mặt Tiêu Nhược.
"Chỗ này là tư liệu vài hạng mục của Tập đoàn Khổng Thị, cô cầm về nghiên cứu, cho cô đại diện Tập đoàn Phi Vũ thu mua đấy!" Thẩm Lãng nói.
Tiêu Nhược khiếp sợ, không ngờ Thẩm Lãng sẽ giao quyền quyết định cho mình!
"Chủ tịch Thẩm...!Tôi chỉ là phó giám đốc thôi, có cần thương lượng với giám đốc rồi hẵng làm không?" Tiêu Nhược hỏi.
Thẩm Lãng mỉm cười: "Thượng Bân không nhiều kinh nghiệm với phương diện này, tôi sẽ nói với cậu ấy, hy vọng cô có thể cho thấy năng lực thực sự của mình!"
Rốt cuộc cũng có cơ hội phát huy năng lực, trước đây Tiêu Nhược chính là làm mảng đầu tư, cô ta cực kỳ tự tin về năng lực và tài năng của mình trong phương diện này!
Tiêu Nhược âm thầm mừng rỡ, nhưng trên mặt vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh.
"Chủ tịch Thẩm, tôi sẽ gắng hết sức mình!" Tiêu Nhược nói.
Cùng lúc đó, Tập đoàn Chu Thị.
"Điều tra tên họ Thẩm kia đến đâu rồi?" Chu Bạch hỏi trợ lý của mình.
"Người này là chủ tịch Tập đoàn Phi Vũ vừa thành lập ở Hoa Hạ.
Hiện tại tập đoàn này cực kỳ có tiếng trong giới y dược.
Còn bối cảnh của anh ta cũng không có gì to lớn, trứ việc anh ta khá thân với Mộc Hồng Diệp mà thôi..." Trợ lý nói.
"Tôi biết ngay tên đần Lý Văn kia bị nhãi ranh này lừa mà! Ỷ vào mình là tình nhân của Mộc Hồng Diệp mà dám diễu võ dương oai ở đây à!" Chu Bạch cắn răng nói.
"Cậu chủ, vậy chúng ta có cần dạy anh ta một bài học không?" Cấp dưới hỏi.
Chu Bạch nheo mắt nham hiểm, cười khẩy đáp: "Không vội, tôi phải buộc công ty anh ta phá sản trước, sau đó từ từ đùa chết anh ta!"
Vài ngày sau...
Tập đoàn Chu Thị bắt đầu nơi nơi chèn ép Tập đoàn Phi Vũ trên lĩnh vực y dược bắt đầu bốn phía chèn ép Tập đoàn Phi Vũ.
Mà Thượng Bân cũng vì thế mà đau đầu không dứt.
Trơ mắt nhìn Tập đoàn Phi Vũ gần như đứng vững gót chân trong lĩnh vực y tế của Hoa Hạ thì lại có Tập đoàn Chu Thị ở đâu tự nhiên nhảy vào.
Bọn họ ỷ mình nằm trong số mười đại gia tộc Hoa Hạ, mạng lưới quan hệ rộng lại bền vững, toàn bộ cố gắng của Thượng Bân bấy lâu nay cứ thế đứng trước nguy cơ đổ sông đổ bể.
"Bác cả, bác phải nghĩ cách giúp cháu!" Thượng Bân nói với người đầu kia điện thoại.
Mà Thượng Thiên Hoa vốn là chỗ dựa vững chắc nhất cho Thượng Bân thì lúc này cũng ốc không mang nổi mình ốc, có lòng mà không có cách nào giúp được.
Nhà họ Chu tấn công quá dồn dập, thậm chí cấp trên của Thượng Thiên Hoa đã tạo áp lực cho ông ta!
"Thượng Bân, không phải bác không giúp cháu, chỉ là thế lực nhà họ Chu lớn quá, vì giúp cháu nên giờ bác bị cấp trên nhìn chằm chằm rồi.
Nếu bác lại xen vào chuyện này thì e là chính bác cũng không xong!" Thượng Thiên Hoa bất đắc dĩ nói..