Cho nên Vương San San cho rằng chỉ cần Hà Vũ Hàng có thể mua được món đồ nào đó thì cũng coi như là cô ta và Lâm Nhuyễn Nhuyễn hòa một trận.
Nhưng Hà Vũ Hàng đang ôm một bụng lửa lại nghe được Vương San San lúc này còn không biết xấu hổ mà nói như vậy nhất thời không nhìn được, phẫn nộ quát: “Cô không yên lặng được hay sao? Mắt cô mù rồi hay là tai bị điếc, cô có thấy món đồ nào dưới tỷ hay không?”
Vương San San bị tính tình bộc phát bất thình lình của Hà Vũ Hàng dọa sợ tới sửng sốt.
Tuy rằng hằng ngày Vương San San ở trước mặt Hà Vũ Hàng làm bộ cao ngạo, giống như một nữ vương.
Nhưng Vương San San biết là do Hà Vũ Hàng vẫn còn cảm giác mới mẻ với cô ta.
Hiện tại bởi vì cô ta đánh mất hết mặt mũi ở trước mặt Lâm Nhuyễn Nhuyễn cho nên mới không nhịn được biểu hiện bất mãn với Hà Vũ Hàng, trong lòng Vương San San vô cùng hối hận, vạn nhất chọc giận Hà Vũ Hàng sợ là cô ta sẽ không chiếm được cái gì.
“Thực xin lỗi...!là, là em không tốt, đừng nóng giận mà anh yêu…” Vương San San tung ra đòn sát thủ, làm nũng với Hà Vũ Hàng.
Thấy Vương San San như vậy lửa giận trong lòng Hà Vũ Hàng mới thoáng hạ xuống.
“Khụ…” Hà Vũ Hàng thở dài, bất đắc dĩ nói: “Nhìn một hồi không có cái gì…không có cái gì thích hợp để mua một cái, nếu không đến đây về tay không mà mất tỷ triệu cũng không thể nào nhìn nổi.”
Vương San San gật gật đầu, như một con chim nhỏ nép vào lòng Hà Vũ Hàng, không dám nhiều lời.
“Cậu nhóc, buổi đấu giá lần này cũng không có đồ vật nào tiện nghi đâu.
Hơn nữa càng về sau đồ vật càng quý nếu hai người còn không ra tay, chỉ sợ lúc sau không còn cơ hội đâu…” Người bên cạnh nghe được những lời Hà Vũ Hàng nói liền tốt bụng mở miệng nhắc nhở.
Nghe nói như thế vẻ mặt của Hà Vũ Hàng và Vương San San đen lại, cũng hoàn toàn hết hy vọng, hai người ngồi ở đó đợi chiêm ngưỡng vẻ đẹp của viên kim cương Trái Tim Đại Dương rồi rời đi.
Sau khi từng món đồ rơi vào tay người mua vậy mà cũng đã một hai giờ trôi qua.
Điểm sáng của hôm nay cuối cùng cũng chuẩn bị ra mắt, lúc này một người đàn ông trung niên chậm rãi bước tới, đi bên cạnh ông ta một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ.
“Người nhà họ Chương đến rồi.”
“Đúng là gươm quý không bao giờ cùn, Chương Lương này lại đổi bạn gái, hơn nữa người sau lại càng trẻ hơn người trước.”
“Ông nói ông ta chịu khó đổi bạn gái như vậy, thân thể có chịu nổi không…”
Những người này nhỏ giọng bàn tán, ít nhiều cũng mang theo một ít hâm mộ và ghen tị.
Cuộc sống của Chương Lương người đứng đầu mười nhà giàu có nhất thành phố Giang Nam là cuộc sống mà hầu hết đàn ông đều hướng đến, không thiếu tiền, bên người cũng chưa bao giờ thiếu người đẹp.
“Anh yêu, hôm nay anh có định mua gì không?” Người phụ nữ bên cạnh hỏi Chương Lương.
Những việc phía trước cô ta hoàn toàn không biết, tưởng rằng Chương Lương muốn tạo cho cô ta bất ngờ nên trong lòng còn có chút kích động nho nhỏ.
“Chẳng lẽ cô không biết là hôm nay sẽ đấu giá viên kim cương Trái Tim Đại Dương hay sao?” Chương Lương nói.
Người phụ nữ quyến rũ kia kinh ngạc nói không lên lời, mấy ngày trước trong lúc cô ta và bạn thân trò chuyện đã nói về viên kim cương Trái Tim Đại Dương mà hiện tại mọi người ở thành phố Giang Nam đều biết về chuyện này.
Công tác giữ bí mật của buổi đấu giá được Gia Hoành tiến hành vô cùng nghiêm túc, không có tấm ảnh nào lọt được ra ngoài.
Việc này cũng khơi được lòng hiếu kỳ của vô số người, điều này làm cho nhiều người hôm nay tới đây không hy vọng xa vời là có thể chụp được ảnh viên kim cương mà là có thể tận mắt nhìn thấy nó là đã thỏa mãn rồi.
“Anh yêu… anh… anh muốn đem tặng nó cho em sao?” Người phụ nữ quyến rũ kích động đến mức lắp bắp nói.
Chương Lương khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Tặng cho cô? Cô dám nhận không? Phải nhớ rằng cô có thân phận gì, cô chỉ là một món đồ chơi của tôi mà thôi.”
Người phụ nữ quyến rũ vừa nghe những lời này nhất thời cảm thấy lúng túng vô cùng.
Nhưng mà cô ta cũng biết rõ điều đó, có thể làm đồ chơi cho Chương Lương cũng tốt lắm rồi, ít nhất địa vị của cô ta cũng sẽ cao hơn những người khác, đạt được tiền như vậy đã là đủ rồi.
Về phần gả cho Chương Lương người phụ nữ quyến rũ cũng không dám nghĩ tới.
“Ây dà, anh nói anh xem sao phải tức giận thế chứ? Người ta không cần kim cương gì cả, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh là tốt rồi.” Lúc người phụ nữ quyến rũ nói những lời này còn kéo tay Chương Lương.
“Tốt nhất là như vậy, làm đồ chơi của tôi là việc hạnh phúc nhất trên đời này rồi.” Chương Lương đắc ý nói.
Lúc nhân viên công tác dẫn Chương Lương đi vào vị trí cao nhất ở khu VIP nhất thời ánh mắt Chương Lương sáng rực lên bởi vì ông ta nhìn thấy Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn đang ngồi ở một bên.
Bởi vì Thẩm lãng lạ mặt nên ông ta trực tiếp bỏ qua anh mà đem ánh mắt dừng lại trên người Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Nhìn thấy vẻ đẹp và khí chất xuất chúng của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, so với người phụ nữ ở bên cạnh ông ta còn cao hơn một bậc điều này làm cho trên mặt Chương Lương trong chớp mắt xuất hiện một nụ cười.
Phải biết rằng ở thành phố Giang Nam không có người phụ nữ nào ông ta muốn mà không chiếm được cả.
Chương Lương biết, vị trí VIP này nếu không có địa vị, không có thân phận thì không có khả năng ngồi được, phóng tầm mắt khắp thành phố Giang Nam này cũng không có mấy nhà có thể chống lại nhà họ Chương.
Lúc này Chương Lương gạt tay người đẹp bên cạnh ra, bước tới trước mặt Lâm Nhuyễn Nhuyễn, vẻ mặt thân sĩ tươi cười nói: “Người đẹp, sao trước đây chưa từng gặp qua em, xin hỏi em là con gái nhà ai?”
Lâm Nhuyễn Nhuyễn thấy ánh mắt Chương Lương nhìn chằm chằm vào cô nhất thời trong lòng liền thấy vô cùng chán ghét, đối với Chương Lương lại càng bất mãn: “Tôi không biết ông, xin ông cách xa tôi một chút.”
Chương Lương nghe nói thế nhưng cũng không biết khó mà lui ngược lại càng đắc ý mà tiếp tục nói: “Không biết cũng không sao, bây giờ làm quen cũng không muộn.
Hơn nữa nơi này lớn như vậy tại sao tôi phải cách xa em chứ?”
Nhìn thấy Chương Lương đáng tuổi bố của cô mà ông ta có thể nói ra những câu như thế làm cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn vô cùng ghê tởm, nhất là nhìn thấy Chương Lương còn dẫn theo một người phụ nữ trẻ đến đây Lâm Nhuyễn Nhuyễn càng chán ghét ông ta vô cùng.
“Tôi không muốn quen biết ông, được chứ.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn tức giận nói.
Lúc này Chương Lương cũng không tiếp tục dây dưa với Lâm Nhuyễn Nhuyễn mà nói với Thẩm lãng ở bên cạnh cô: “Tên nhóc này, tôi rất có hứng thú với bạn gái của cậu, cậu ra điều kiện đi.
Tuy rằng cậu có thể ngồi ở đây nhưng người ở thành phố Giang Nam đối đầu với Chương Lương tôi cũng không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Ánh mắt Thẩm Lãng ngưng đọng, trong mắt thoáng hiện lên tia sát ý nói: “Không muốn chết thì xin lỗi bạn gái tôi đi.”
“Xin lỗi?” Chương Lương giống như nghe được một câu chuyện cười, ở thành phố Giang Nam lại còn có người dám bắt ông ta xin lỗi.
Chương Lương khinh thường cười nói: “Tôi nói này nhóc, cậu lặp lại lời nói vừa rồi lần nữa thử xem?”
“Không muốn chết thì xin lỗi đi, ông điếc hay sao?” Thẩm Lãng lạnh giọng nói.
Biểu cảm của Chương Lương nhất thời trầm xuống, ông ta hiếp mắt lại, lạnh giọng uy hiếp: “Dám nói chuyện với tôi như vậy cậu là người đầu tiên.
Tin hay không hôm nay tôi sẽ cho cậu nằm lại phòng đấu giá này.”
Lúc này Trần Lâm ở bên ngoài thấy được một màn này tuy rằng không nghe được bọn họ nói gì nhưng ông ta cũng đoán được Thẩm Lãng có mâu thuẫn với Chương Lương.
Trần Lâm nhanh chóng bước tới bên cạnh hai người khuyên nhủ: “Hai vị, bây giờ sẽ lập tức bán đấu giá viên kim cương Trái Tim Đại Dương, xin hai vị bớt giận, có việc gì chúng ta có thể chờ sau khi buổi đấu giá kết thúc giải quyết sau được không.
Coi như là nể mặt Trần Lâm tôi đi.”
Thẩm Lãng có ấn tượng không tồi về Trần Lâm cho nên sau khi được Trần Lâm khuyên nhủ cũng không nói thêm gì nữa.
Mà Chương Lương biết Trần Lâm là người của công ty đấu giá Gia Hoàng mà Chương Lương ít nhiều cũng nể mặt ông chủ của Gia Hoành cho nên cũng nhịn xuống.
Chương Lương hừ lạnh một tiếng sau đó liền ôm người phụ nữ kia về chỗ ngồi..