Siêu Cấp Sưu Quỷ Nghi

chương 26: cảm ơn cảm ơn!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cao Tiệm Phi bỗng nhiên bị Đường Báo nhào tới ôm chặt lấy.

Trong lòng Cao Tiệm Phi có chút kinh ngạc, đây là chú Đường sao?

Đây là người mà cha đã liên hệ để tới đón mình, chú Đường?

Nhìn qua thì không quá giống như người tốt?

Cao Tiệm Phi tuy rằng là dân quê nhưng hắn tuyệt đối cũng không phải kẻ khờ khạo.

Đám người Tài ca kia chính là đám lưu manh lâu năm tại trạm xe lửa này, chuyên làm chuyện vơ vét tài sản của người khác.

Loại người như thế thì cũng có chút thế lực, tuy nhiên khi bọn họ nhìn thấy chú Đường thì sợ hãi như gặp cọp, thế thì chú Đường có thể là người bình thường sao?

Hơn nữa, ngay từ đầu Cao Tiệm Phi cũng đã chú ý tới đám người đi theo chú Đường, vẻ mặt bọn họ rất kiêu ngạo và ngang ngược.

Là cận vệ của chú Đường sao?

Hay thuộc hạ?

Tóm lại, Cao Tiệm Phi có thể trực tiếp xác định một việc, chú Đường này ngay bây giờ còn không thể nói hắn là người tốt hay là người xấu, nhưng ít ra thì không phải là người thường!

Tuy có suy đoán như vậy, thế nhưng Cao Tiệm Phi có thể từ trong cái ôm của Đường Báo cảm giác được một loại tình cảm rất chân thực.

Đường Báo buông Cao Tiệm Phi ra, sau đó hai tay đặt trên vai Cao Tiệm Phi, cẩn thận quan sát và nói: "Thật giống quá, thật giống Tiến ca lúc còn trẻ quá, giống như đúc vậy"

Bất ngờ, Cao Tiệm Phi nhìn thấy trong khóe mắt của Đường Báo có chút ẩm ướt.

Đường Báo nhanh chóng đưa tay dụi mắt, lớn tiếng nói: "Mẹ kiếp, trạm xe lửa này gió lớn quá, làm cát bay hết vào mắt ông...!à, được rồi, cháu trai, chú Đường của cháu là một ngươi thô lỗ, nếu lời nói có gì không đúng thì cháu hãy thông cảm với chú một chút, ôi, ai biểu khi xưa học không nhiều làm chi!"

"Dạ được chú Đường, cháu kỳ thực cũng không học cao lắm đâu” Lúc này, Cao Tiệm Phi bỗng dưng cảm giác được tướng mạo hung hãn của chú Đường toát ra vẻ đầy thân thiết và dễ gần.

"Này, cha cháu có dạy cháu không?" Bỗng nhiên Đường Báo hỏi một câu rất kỳ lạ.

"Sao hả? Chú Đường, chú đang hỏi cháu gì? Cha cháu dạy cháu cái gì?" Cao Tiệm Phi mơ hồ hỏi lại.

"À, không có gì, không có gì!" Đường Báo liên thanh nói, đồng thời liền lảng sang chuyện khác: "Được rồi, bọn tép riu kia cháu muốn xử lý như thế nào cứ nói, muốn tay hay chân của bọn chúng cứ nói là được, không thành vấn đề, hiển nhiên nếu muốn lấy cái mạng của bọn chúng thì càng không thành vấn đề nữa, ha ha ha!"

Nói đến đây, Đường Báo thấy mình đã nói lỡ lời, vội vã giải thích: "Tiểu Cao à, chú Đường của cháu là một ngừơi thô lỗ...!à, hay nói giỡn, hay nói giỡn, hiện tại là xã hội pháp chế, làm sao có thể làm tổn thương thân thể bọn chúng được? Tóm lại, chuyện này cứ giao cho chú xử lý là được!"

Quá giả nai!

Cao Tiệm Phi biết Đường Báo đang giả nai, từ lời nói và cử chỉ của Đường Báo mà xem thì Cao Tiệm Phi có thể xác định ông ta chính là một nhân vật xã hội đen, nếu nói để Đường Báo đối phó đám người Tài ca thì thủ đoạn tất nhiên là sẽ rất tàn nhẫn!

Tuy nhiên nếu như Đường Báo đang cố gắng tận lực che giấu thân phận của ông, tuy rằng che giấu rất vụng về, thế nhưng Cao Tiệm Phi cũng sẽ không vạch trần.

Cao Tiệm Phi cười nói, "Ha ha, vậy chuyện này cháu giao cho chú Đường xử lý vậy"

Đường Báo rất thân thiết ôm vai Cao Tiệm Phi đi về phía đám người Tài ca.

Hiện tại, Tài ca cùng đám đàn em của hắn đều quỳ trên mặt đất, toàn thân run run, bọn chúng dường như có gì muốn nói thế nhưng cổ họng như bị nghẹn lại, một chữ thốt cũng không ra!

Cao Tiệm Phi đi tới bên cạnh một gã thanh niên: "Này, trả điện thoại lại cho ta" Vừa nãy, tên này đã hùng hổ đoạt lấy điện thoại di động của Cao Tiệm Phi, hiện tại hắn vẫn còn cầm nó trong tay.

Tên cầm điện thọai đang sợ tới run như cầy sấy, mặt mày xanh lè tái mét, vì vậy hắn dường như cũng không có nghe thấy Cao Tiệm Phi nói.

Cao Tiệm Phi bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó cúi người xuống lấy lại điện thọai từ tay hắn.

Sau đó, Cao Tiệm Phi tìm lại được va li của hắn rồi đi đến nói với Đường Báo: "Chú Đường, chúng ta đi thôi"

"Được, Tiểu Cao, chú Đường sẽ lập tức mang cháu đi dạo một chút để cháu đổi gió" Đường Báo cười hì hì chuẩn bị bước đi thì một tên thủ hạ vội vàng dò hỏi: "Báo ca, bọn tép riu kia xử lý như thế nào?”

Đường Báo đưa tay móc mũi: "Hôm nay tâm tình của ta tốt nên cho bọn chúng một con đường sống, à, kêu bọn chúng hít đất cái là được.

Móa, sao ta càng ngày càng thiện lương thế nhỉ!"

Nói xong, Đường Báo lại ôm vai Cao Tiệm Phi: "Tiểu Cao, ta với cháu trước đi nhà hàng ăn chút gì đó, sau đó đi tắm hơi rồi cuối cùng tìm mấy em xinh đẹp cho cháu OOXX cả đêm nhé, ha ha, thế nào? Cháu thấy chú Đường an bài vậy có được không?”

Cao Tiệm Phi hoảng sợ: "Chú Đường, cháu thấy…không cần đâu.

Hiện tại đã là giờ sáng rồi, cháu nghĩ chắc là nhà hàng đã đóng cửa nghỉ hết rồi"

"Không sao, tại Quảng Châu này cháu cứ tùy tiện chọn lấy một nhà hàng là được, cho dù là mấy sao đi nữa thì chỉ cần ta gọi điện thoại một cái, bọn họ cũng sẽ sắp xếp thỏa đáng" Đường Báo vỗ ngực nói.

Thật ra, Cao Tiệm Phi chưa từng đến qua nhà hàng cao cấp lần nào, cũng chưa hề đi tắm hơi, và càng không có “chơi đùa”.

Hắn đối với sự an bài của Đường Báo rất không quen nên cũng không tiếp nhận.

"Chú Đường, cháu cảm thấy mệt mỏi, hiện tại cháu muốn nghỉ ngơi..." Cao Tiệm Phi nói.

Đường Báo vỗ vỗ đầu, nói: "Đúng vậy, sáng mai còn phải dẫn cháu đến gặp Phi Long.

Ừm, vậy thì không nên đi chơi muộn quá, thôi chỉ đi ăn là được!"

"Phi Long?" Cao Tiệm Phi sửng sốt: "Cái tên nghe rất oai phong”

Đường Báo ôm vai Cao Tiệm Phi vừa đi ra trạm xe lửa vừa nói: "Phi Long đương nhiên oai phong rồi.

Nhớ năm đó...!à không, chuyện này không nên nói, tóm lại, Phi Long hiện tại đã trở thành một doanh nhân, một ông chủ lớn, là nhân vật tai to mặt lớn tại Quảng Châu này, ngày mai ta trực tiếp mang cháu đi gặp hắn, cho cháu làm nhân viên quản lý cấp cao, lương mỗi năm rất khá, công ty còn cấp xe riêng nữa, thế nào Tiểu Cao, cháu thích không?"

"Nhân viên quản lý cấp cao?" Cao Tiệm Phi vô ý sờ sờ đầu: "Nằm mơ sao?"

"Tóm lại, ngày mai đi gặp Phi Long cháu hãy yên tâm, ta và Phi Long là anh em, ta nói một hắn cũng không nói hai, chú Đường đây sẽ giúp cháu đối phó hắn, ha ha!" Đường Báo cười to, có vẻ rất là hài lòng.

Ra khỏi trạm xe lửa, cảnh đêm mỹ lệ đập vào mắt.

Con đường rộng lớn sạch sẽ bốn làn xe, từng chùm đèn nê ông mê ly mộng ảo, những tòa nhà cao chọc trời đứng sừng sững ở hai bên đuờng.

Thời gian tuy rằng đã gần sáng thế nhưng cuộc sống về đêm của Quảng Châu dường như mới bắt đầu, trên đường từng đôi trai gái nắm tay nhau qua lại nói cười vui vẻ.

Trong không khí truyền đến một loại khí tức giàu có và đông đúc.

Bầu không khí ngợp trong vàng son không tiếng động bao lấy Cao Tiệm Phi.

Tuy rằng con đường bên ngoài trạm xe lửa này một con đường phổ thông trong thành phố Quảng Châu thế nhưng từ cái nhìn của Cao Tiệm Phi, hắn nghĩ Quảng Châu này so với thành phố Tỷ Quy quê hương hắn phồn hoa gấp trăm lần!

Sát lề đường có chiếc xe mới tinh có rèm che đang đậu, chiế Audi A và chiếc Lamborghini.

Đường Báo dùng tay vỗ vỗ vào chiếc Lamborghini màu vàng, lớn tiếng nói: "Tiểu Cao, đây là xe của chú, chút nữa cháu ngồi cùng với chú nhé, ha ha, để hai chú cháu chúng ta có thể tâm sự một chút."

Cao Tiệm Phi nhìn chiếc xe đang đậu mà ngạc nhiên đến nỗi cặp mắt tròn xoe trừng ra.

Hắn cũng không biết những chiếc xe giá trị rốt cuộc bao nhiêu thế nhưng có thể khẳng định là những chiếc xe này rất quý phái, sang trọng và rất đắt tiền.

"Xem ra, xã hội đen cũng là một loại nghề nghiệp cao cấp, tiền đồ vô lượng a!" Cao Tiệm Phi trong lòng cảm thán.

Lúc này, bọn thủ hạ của , Đường Báo đã thu thập xong bọn Tài ca, từ trạm xe lửa chạy ra, sau đó sắp hàng đứng sau lưng Đường Báo.

Người đi trên đường mỗi khi ánh mắt nhìn đến đám người Đường Báo thì ngay lập tức tránh né, dường như rất sợ rắc rối dính vào mình.

Lúc này, Cao Tiệm Phi tựa hồ nghĩ tới gì đó, hắn vội vã lấy từ va li ra mấy cây thuốc hiệu Ngọc Khê, sau đó mở ra đưa tặng cho Đường Báo một gói, tiếp đến lại lần lượt đưa cho bọn thủ hạ của Đường Báo.

Cao Tiệm Phi tốt xấu gì cũng có ra ngoài làm việc một thời gian, hắn hiểu rõ việc mời thuốc hút là một loại hình tốt có thể lôi kéo quan hệ, cho nên trước khi đến đây hắn đã mua rất nhiều cây thuốc hiệu Ngọc Khê.

Cao Tiệm Phi nghĩ rằng bản thân mình đến đây là xin người hỗ trợ giúp mình tìm việc, là có việc nhờ người ta.

Do đó, thái độ của mình phải nên nhiệt tình một chút, mời thuốc hút cũng phải chọn thời gian, điểm này tuyệt đối không được qua loa.

Bọn thủ hạ của Đường Báo thât không ngờ Cao Tiệm Phi lại đưa thuốc mời bọn chúng, nhất thời trong lòng có chút hốt hoảng, đây chính là cháu trai của Báo ca tự mình mời thuốc đó nha, thuốc này không hề nhẹ đâu!

Vì vậy, bọn thủ hạ không dám đi đến nhận lấy thuốc mà Cao Tiệm Phi đưa tặng.

Đường Báo lập tức nói với bọn thủ hạ: "Mẹ kiếp, cháu của ta tự mình mời thuốc các ngươi, các ngươi dám không nể tình hả?"

"Cảm ơn, cảm ơn!" Tên thủ hạ thứ nhất liền khom lưng độ, dùng hai tay lễ phép tiếp nhận gói thuốc từ tay Cao Tiệm Phi.

Tiếp theo, bọn thủ hạ cứ như thế mà làm.

Thế là mỗi khi Cao Tiệm Phi đưa một gói thuốc, bọn thủ hạ đều cúi người lễ phép dùng hai tay tiếp lấy và luôn miệng nói: "Cảm ơn, cảm ơn!", thái độ của bọn chúng giống như được người ưu ái yêu thương vậy.

Cách đó không xa, có mấy tên thiếu niên nhìn thấy tình cảnh như vậy đều cảm thán nói: "Lại thêm một đại ca giang hồ sinh ra nữa rồi! Mấy người nhìn mà xem, vị đại ca kia tuổi còn trẻ như vậy mà oai phong quá, dù ăn mặc lôi thôi nhưng bọn thủ hạ vẫn đối với hắn tôn kính như thường, cái này gọi là khí chất, là phong độ! Nếu có cái phong độ của đại ca thì cho dù ăn mặc ra sao hay là bộ dáng thê thảm thế nào đi nữa thì chỉ cần khí thế bá vương toát ra, bọn thủ hạ đều phải cúi đầu!"

Truyện Chữ Hay