Đường Báo vội vã đi khỏi căn phòng, trong miệng còn lầu bầu: "Con của Cao Tiến, là con của anh em tốt của ta.
Ừm, đêm nay phải làm một nghi thức tẩy trần long trọng cho nó mới được"
Ở hai bên hàng lang, hai dãy người vạm vỡ mặt mày hung tợn đứng xếp hàng.
"Báo ca!"
"Báo ca!"
Thấy Đường Báo đi ra, đám người đều cúi đầu, cung kính kêu lên.
Đường Báo không để ý đến bọn thủ hạ, trực tiếp vào thang máy xuống tầng trệt.
Tại tầng trệt, trên mấy bộ ghế sô pha có hơn mười mấy tên vạm vỡ đang nằm, lúc này, vừa thấy Đường Báo xuống, người bọn họ giống như là có gắn lò xo, nhảy dựng đứng lên.
"Báo ca!"
"Nè, A Hổ, mày tới đây." Đường Báo hướng một tên thủ hạ vẫy vẫy tay.
Một người thân cao khoảng m, khỏang tuổi, đầu bóng lưỡng, da đầu xăm một con mãnh hổ sặc sỡ, mũi xỏ khoen, cổ đeo cọng dây xích to tướng, vẻ mặt hung hãn đáp “Dạ, Báo ca."
"Nghe cho rõ, hiện tại ta muốn đi ra ngoài một chút có việc gấp, mau chuẩn bị xe." Đường Báo nói nhanh.
"Báo ca, xảy ra chuyện gì? Muốn xử ai vậy? Bọn Đông Hưng à?" Vẻ mặt A Hổ thoáng cái dữ tợn hẳn lên: "Báo ca yên tâm, em lập tức gọi tất cả anh em, gần đây Tiểu Tam có một lô súng mới, thử rồi, uy lực rất lớn..."
"Ai nói?" Đường Báo trực tiếp cốc đầu A Hổ một cái: "Xử ai hả? Ta phải đi đón cháu tai của ta, gọi thêm mấy người đi cùng là đựơc."
"Dạ, Báo ca!" A Hổ sờ sờ cái đầu bóng lưởng: "Anh muốn mang theo bao nhiêu anh em vậy?”
"Mày...?" Đường Báo móc lỗ mũi trừng mắt nhìn A Hổ: "Thôi bỏ đi, dáng dấp mày du đãng quá, nếu đi theo hù chết cháu ta còn gì.
Được rồi, gần nhất xã đoàn không phải mới thu một nhóm sinh viên sao? Kêu bọn chúng theo ta"
"Dạ, dạ, Báo ca, em lập tức đi an bài." A Hổ cúi đầu khom lưng nói.
Ngay sau đó, A Hổ chạy đến một gian phòng xô cửa ra, bên trong giống như một phòng chế tạo dụng cụ.
Trong căn phòng khoảng thước vuông chứa đầy các dụng cụ cắt gọt, có một ít thanh niên đang dùng cưa kim loại cưa một nòng súng.
Có mấy người đeo kính đang chăm chú quan sát bản vẽ, trong miệng thì thào: "Loại súng này có thể bắn liên tục năm phát, dễ sử dụng, uy lực mạnh, giá trị chế tạo thành phẩm lại rất thấp."
"Rầm, rầm, rầm" A Hổ bỗng nhiên đập mạnh lên cửa mấy cái, hét lớn: "Ai tốt nghiệp đại học mau đi theo ta"
Ngay lập tức có mười mấy thanh niên bỏ công việc đi ra ngoài.
Lúc này, Đường Báo đã thay một bộ quần áo mới, một bộ đồ vét màu xám nhăn nheo và đang dùng tay thắt cà vạt, xong xuôi hắn nhìn xung quanh hỏi: "Ta ăn mặc như vậy được hay không? Có nhã nhặn không?"
Đám thủ hạ rất muốn cười thế nhưng lại không dám, mặt ai cũng đều đỏ bừng do kềm chế: "Đẹp lắm Báo ca, với bộ đồ này thì anh trông rất giống trí thức đấy”
Đường Báo thoả mãn gật đầu, sau đó móc ra kính mát đeo vào: "Đeo kính mát thì không ai thấy được sát khí, ha ha!"
Rất nhanh, Đường Báo mang theo mười mấy người thanh niên trông tương đối nhã nhặn, ăn mặc cũng bình thường, bước ra khỏi câu lạc bộ đi tới một bãi đậu xe.
Tại đây đang có khoảng chiếc xe đang đậu.
Hầu như có đủ các loại xe, xe con, xe tải, xe thương vụ… các loại xe có rèm che, thậm chí còn có một chiếc xe chống đạn nữa.
Một số người mặc đồ tây đen thắt cà vạt, tay cầm bộ đàm đang đứng xung quanh bãi đậu xe.
"Báo ca, anh cần xe gì?" Bọn họ thấy Đường Báo cùng đám thủ hạ đi đến, lập tức nhiệt tình chạy tới hỏi.
Đường Báo chọn lấy chiếc xe, chiếc Audi A màu xám, chiếc Lamborghini LP màu vàng.
Trước khi lên xe, Đường Báo vừa móc mũi vừa phân phó: "Tất cả hãy nghe rõ đây, đêm nay phải đi đón cháu của ta, cháu ta là một người rất hiền lành và trung thực, thấy nó ai cũng phải biết điều, đừng nói năng lung tung.
Được rồi, lên xe đi, mau, tới trạm xe lửa!"
chiếc xe nhanh như tia chớp chạy khỏi câu lạc bộ.
o O o
Sau khi gọi điện thoại cho Đường Báo, tâm tình khẩn trương của Cao Tiệm Phi hơi lắng xuống.
Trong trạm xe, người vẫn rất nhiều, bầu không khí khiến người khác hít thở không thông.
Cao Tiệm Phi kéo va li đi tới một chỗ ít người, sau đó ngồi lên va li, móc ra một điếu thuốc mồi hút và chờ.
"Chú Đường kia là người ra sao? Ta nghĩ đã là bạn thân của cha thì hẳn là người tốt!" Cao Tiệm Phi một bên hút thuốc, một bên thầm nghĩ, "Không biết chú Đường sẽ giới thiệu công việc thế nào nữa? Ta không có bằng cấp...!ôi, thật khó quá!"
Suy nghĩ một hồi, Cao Tiệm Phi thực sự buồn chán, vì vậy mở khung ánh sáng ra xem.
Sưu quỷ điểm đã hao hết trước đây đã khôi phục lại hoàn toàn.
Hiện tại, Cao Tiệm Phi có sưu quỷ điểm để sử dụng!
Cao Tiệm Phi sử dụng sưu quỷ điểm dò tìm tòi các quỷ hồn cấp gần đó, sau đó chọn lấy quỷ hồn và tụ họp linh hồn của chúng.
Trong chốc lát, tụ họp linh hồn hoàn thành, bên trong Quỷ Oa lại gia tăng thêm quỷ hồn mới.
Cuối cùng nhìn lại, trạng thái của Cao Tiệm Phi trên khung ánh sáng như sau:
"Sưu quỷ giả: Cao Tiệm Phi
Tuổi tác:
Đẳng cấp:
Khu quỷ điểm: /
Kinh nghiệm:
Để thăng cấp trở thành sưu quỷ giả cấp , người chơi cần số điểm kinh nghiệm là:
Khoảng cách tăng cấp lại ngắn thêm một đoạn.
Cao Tiệm Phi lòng tràn đầy vui mừng, khóe miệng nhịn không được mỉm cười.
Ngay lúc Cao Tiệm Phi đang vui vẻ thì cách Cao Tiệm Phi không xa tại mấy bậc thang đá trong sân trạm xe, đang có một đám mười mấy người ngồi chồm hổm nhìn về phía Cao Tiệm Phi.
Tổng cộng là người, nam và một người phụ nữ trung niên.
Trong người nam, có gã niên kỷ cũng không lớn, thoạt nhìn cũng xem xem với Cao Tiệm Phi.
Bọn họ ăn mặc rất khác thường, kiểu tóc rất quái, tây tàu đủ cả, cái duy nhất giống nhau là tóc của bọn chúng đều nhuộm, hồng, vàng, nâu, xanh, đỏ….
Trên cổ của bọn chúng đều có đeo các loại trang sức kim loại thô to, còn trên cánh tay xăm đủ loại hình.
Cộng thêm một người đàn ông trung niên hói đầu và lùn tịt.
"Bọn bây nhìn tên kia xem", người hói đầu chỉ vào Cao Tiệm Phi nói với những người khác: "Đó chính là một tên nhà quê đến đây tìm việc làm."
"Đúng vậy, hai lúa quá! Tài ca, mắt anh thật bén".
tên thanh niên cùng với ngừơi phụ nữ đều nịnh hót nói.
Tài ca hói đầu đắc ý cười cười: "Bọn bây suy nghĩ coi, không lẽ mấy chục năm lăn lộn tại trạm xe lửa này của anh mày bỏ cho chó gặm à? Nói cho bọn bây biết, trong người tên quê mùa đó khẳng định là có chút tiền!"
"Sao anh biết?" Bọn thủ hạ của Tài ca đều nghi hoặc nhìn về phía hắn.
Tài ca búng tay một cái, người phụ nữ liền móc từ trong người ra một bao thuốc màu hồng rồi lấy thuốc ra mồi lên, sau đó cung kính đưa cho Tài ca.
Tài ca rít mấy hơi xong, nói: "Bọn bây nhìn mà xem, tên đó tuổi không lớn, lại đi một mình, vừa rồi còn đứng chết trân một chỗ, thần sắc rất mất tự nhiên, người như thế nhìn là biết đây là lần đầu tiên nó đi ra ngoài.
Từ đó suy đoán, trong người nó nhất định sẽ mang theo tiền sinh hoạt vì kiếm được việc làm đâu phải một sớm một chiều.
Theo kinh nghiệm của ta thì trong người tên đó không có ba nghìn cũng có năm nghìn!"
Măt của bọn thủ hạ thoáng cái sáng hết cả lên.
Lúc này, cách nơi đó không xa vang lên âm thanh của vài tiếng bạt tai.
Mấy gã ăn mặc rất giống tên ngồi bên cạnh Tài ca đang hung hăng đánh vào mặt của một người đàn ông trung niên.
"Bốp.." Một gã trong số đó liền đá vào người đàn ông một cái khiến ông ta ngã lăn trên đất, trong tay hắn cầm một xấp tiền, chửi: "Mẹ kiếp, đem có một nghìn đồng mà cũng tới đây à? Cút!"
Người đàn ông vội kéo lấy hành lý bỏ chạy.
Sau đó, bọn chúng đi tới trước mặt Tài ca, hai tay dâng tiền, nói: "Tài ca, chỉ có một nghìn, hôm nay xui quá!"
Tài ca cầm lấy số tiền, đếm đếm một chút, sau đó giao cho người phụ nữ.
Người phụ nữ cầm lấy tiền bỏ vào trong tay nải.
Lúc này, Tài ca chỉ ngón tay về phía Cao Tiệm Phi: "A Phương, cứ theo kế hoạch mà làm, động tác nhanh lên một chút!"
"Dạ, Tài ca, em biết rồi." Người phụ nữ trung niên đem tay nải giao cho Tài ca, sau đó bước nhanh về hướng Cao Tiệm Phi.