Chương : Hòn đá điên cuồng (/)
Trần Húc nhớ rõ mình ném rất mạnh, lại trúng đầu tên kia. Ai cũng biết, tuy xương đầu khá dày nhưng da lại mỏng, nếu ném mạnh như thế thì không làm não bị chấn động như cũng phải xước da, nếu xước da thì phải chảy máu, mà chảy máu thì... kêu Tiểu Mẫn điều tra!
Trần Húc trở lại tiệm bánh, cẩn thận tìm tòi, những người đi ngang đều ngạc nhiên:
-Ài..., chắc chắn là bị móc túi rồi, có phải làm rơi ví đâu mà tìm?!
Gần tiệm bánh cũng không có nhiều hẽm lắm, Trần Húc tìm một lúc thì thấy tảng đá có vết máu, chính là nó!
Trần Húc kê cái đồng hồ gần tảng đá, ra lệnh cho Tiểu Mẫn phân tích, kết quả:
-Hoắc Hồ, nam, CMND số xxx.xxx.xxx.
Trên mặt đồng hồ còn có hình tên này.
Người trong hình thoạt nhìn rất nho nhã, không ai có thể liên tưởng hắn với tên biến thái được. Nếu hắn đeo thêm cái kính thì người ta sẽ cho rằng hắn là một học giả!
Tuy Tiểu Mẫn cung cấp tin tức nhưng làm sao bắt được hắn? Ngoài hình chụp, số CMND thì chỉ có nhóm máu, phần thông tin gì khác thì chỉ ghi một chữ "A".
Trần Húc liền hỏi:
-Sao tin tức có chút xíu vậy? Đại chỉ đâu? Có thân phận gì? Không điều tra được hả?
-Xin lỗi, quyền hạn không đủ. Muốn biết thông tin này thì ngài phải có quyền hạn cấp A.
"Mịa, lại là cái "quyền hạn" chó chết này!" Trần Húc hung hăng sút một cái vào bức tường bên cạnh, nghĩ thầm "Sau này phải đánh tét mông thằng cháu nội này mới được! Đặt quyền hạn chó đẻ gì không biết?!"
Bất quá có nóng ruột cũng không làm được gì. Trần Húc biết Tiểu Mẫn chỉ là một phần mềm, phần mềm thì rất cứng nhắc, chỉ hành động theo mệnh lệnh đặt trước, trừ khi biết hoặc phá giải được cái gọi là "mật mã quyền hạn" này!
Trong đầu sinh ra ý tưởng đó làm Trần Húc giật mình, trước giờ mình chưa từng nghĩ tới chuyện này!
Nguyên nhân chủ yếu là do trình độ mình chỉ là một con gà máy tính, tuy hiện giờ năng lực có tăng lên nhưng chưa đủ để gọi là cao thủ - dù là cao thủ trung cấp. Một nguyên nhân khác là Trần Húc cảm thấy Tiểu Mẫn quá mạnh mẽ, cao như đỉnh Everest, cho nên hắn không không có tự tin để nảy ra ý tưởng "hack" Tiểu Mẫn!
Nhưng cho dù Tiểu Mẫn có mạnh mẽ thế nào thì cũng là phần mềm, cho dù là năm sau thì phần mềm vẫn là phần mềm! Thời gian gần đây, do chăm chỉ học hành nên Trần Húc biết được bất kể là phần cứng hay phần mềm đều nhất định có lổ hổng! Không hề có phần cứng hay phần mềm hoàn hảo, chỉ "di dời" lổ hổng khỏi tầm mắt người ta mà thôi!
Trần Húc thừa nhận mình là một con gà. Nhưng bất kể cao thủ nào cũng phải bắt đầu từ con số , à, trừ mấy người "xuyên thời không" thì không ai vừa sinh ra đã là cao thủ.
Mà gà cũng có chỗ tốt của gà nha. Đối với hắn thì phá giải mật mã của máy tính năm sau hay là phá giải mật mã trên WinXP cũng khó khăn như nhau. Nếu Ngô Nguyên có thể học phá giải mật mã máy tính từ nhỏ thì sao mình không học để phá giải mật mã của Tiểu Mẫn?!
Ý tưởng này có chút hoang đường nhưng không phải không làm được!
Một người không biết chút gì mà muốn làm thế là chuyện không thể xảy ra, nhưng nó lại gieo vào lòng một hạt giống. Theo giời gian và trình độ tăng lên thì hạt giống này sẽ nảy mầm, bén rễ. Bây giờ thì nói đấy là ý nghĩ kỳ lạ nhưng biết đâu sau này lại làm được?
Trần Húc hít sâu mấy hơi, dồn nén ý tưởng này vào đáy lòng. Hiện giờ không phải lúc nghĩ nhiều, không biết năm nào tháng nào mình mới đủ trình độ để thực hiện được, nói không chừng tới lúc đó mình và tên Cắt Cổ đã "hết phim" rồi!
Nhưng có cách khác!
Trần Húc đón taxi chạy đến đồn Công an. Anh Công an lần trước rất nhiệt tình, nhờ hắn điều tra người có số CMND này thử xem sao. Tuy bây giờ trên mạng có cho tìm thông tin của số CMND, nhưng nó không chi tiết. Hệ thống này chỉ đưa ra ngày sinh, giới tính, hình chụp và nơi đăng ký CMND. Nhưng mấy thứ này Trần Húc cũng biết! Hiện giờ thứ hắn muốn biết là thân phận và địa chỉ của tên kia. Cho nên chỉ có cách đến đồn Công an, dùng hệ thống chuyên nghiệp của Công an mới biết được thân phận người này, chứ nếu không chỉ biết cái tên Hoắc Hồ và hình chụp thì đai đâu tìm hắn trong tỷ dân?
Trần Húc vào đồn, đúng lúc gặp anh cảnh sát trẻ nọ và mấy người mặc đồng phục đứng tuổi. Thấy Trần Húc, anh cảnh sát trẻ kia lên tiếng:
-Ô, chào đại thám tử. Vương ca, Lý ca, để em giới thiệu một chút nha, chú em này là thám tử lần theo dấu vân tay, bắt được tên trộm trong trường Đại học Tổng Hợp đó.
Mấy viên cảnh sát lớn tuổi nhìn Trần Húc cười cười, anh cảnh sát cũng cười:
-Sao đây chú em? Lần này tới báo án gì đấy?
Vốn Trần Húc muốn nhờ họ điều tra nhưng hắn nghe được mấy lời của anh cảnh sát nên do dự. Một lần bắt được hung thủ là gọi là trùng hợp, nhưng hai lần thì sao? Còn nói là trùng hợp nữa à?
Trần Húc cũng biết đạo lý "cây to đón gió lớn", lần trước có lý do để nói là nghi ngờ thằng bán bút nhưng lần này không có bất kỳ lý do gì!
Vì thế Trần Húc suy nghĩ rồi nói:
-Anh à, anh chưa biết hôm nay tên Cắt Cổ lại xuất hiện trên phố đi bộ hả? Người bị tấn công là bạn của em, lúc ấy em cũng có mặt ở đó.
-Thật hả?
Mấy viên cảnh sát đứng bật dậy, người gọi là Vương ca lên tiếng:
-Đúng rồi, vừa rồi cấp trên có gọi điện thoại, nói tên Cắt Cổ lại xuất hiện. À, bạn của chú không sao chứ?
-Không sao, lúc đó cô ấy có mang tấm che cổ nên chỉ bị xước da.
-Tấm che cổ?
Trần Húc kể lại chuyện tấm che cổ, mấy viên cảnh sát nghe thế đều vui vẻ:
-Hay thật! Thương nhân bây giờ quá nhạy bén!
Biết được không ai gặp bất hạnh nên mấy viên cảnh sát yên lòng. Vì chuyện của tên Cắt Cổ này làm cảnh sát rất đau đầu, bây giờ đã có người bị nạn, mà toàn bộ đều là sinh viên! Chuyện này làm cho mặt của cấp trên không có chút ánh sáng, hao tốn rất nhiều nhân lực để trấn an thân nhân người chết nên toàn bộ cục cảnh sát đều hận tên biến thái thấu xương. Nhưng vấn đề là tên kia quá giảo hoạt, mỗi lần gây án chỉ trong chớp mắt, không lưu lại chút xíu manh mối, chỉ có một đoạn ghi hình của ngân hàng ngắn ngủi mấy giây lại mờ ảo, cơ bản là không xài được! Mà hắn hành động cũng không theo quy luật gì. Đã có nữ cảnh sát giả dạng sinh viên, đi dạo lung tung trên phố đi bộ cả tuần, bắt được vài tên móc túi nhưng không hề thấy bóng dáng của hắn.
Có một vị cảnh sát hỏi Trần Húc:
-Chú em thấy bộ dáng của hắn hả? Có thấy mặt mày gì không?
Trần Húc nghe thế thì mừng rỡ, vừa định miêu tả theo tấm hình của Tiểu Mẫn cung cấp thì lão kia nói tiếp:
-Ài..., chắc không thấy được đâu há. Nghe nói tên kia hành động đều keo đính râm, khẩu trang rồi còn trùm mũ nữa thì làm sao thấy mặt hắn được?
Trần Húc nghe thế thì tức ói máu, mắng thầm "Đệch mợ, ông không nói câu này thì chết à?", Bất quá hắn mất cơ hội miêu tả rồi. Vì thế hắn sờ túi, lấy hòn đá kia đã được hắn lấy túi nhựa bọc lại cẩn thận ra:
-Lúc đó cấp bách nên em dùng hòn đá này ném trúng gáy hắn, trên đó còn lưu vết máu của hắn...
-"Thật hả?" Mấy viên cảnh sát vội chạy qua, cẩn thận tiếp nhận hòn đá "Cảm ơn chú em nhiều lắm! Đây là chứng cứ quan trọng à nha!"
Vương ca tiếp lời:
-Tên Cắt Cổ bị thương sau gáy phải không? Tốt lắm, chúng ta lập tức thông báo cho các bệnh viện, chú ý những người gáy bị thương. Em miêu tả sơ qua đặc thù của hắn xem, ví dụ như chiều cao, mập ốm?
Trần Húc nghĩ một lúc rồi nói:
-Hắn cao trên ,m, thân thể trung bình, không cường tráng cũng không gầy, ừm, là một người đàn ông.
Vốn Trần Húc định nói mình thấy mặt hắn nhưng không tìm được lý do nên đành buông tha.
Sau khi ghi chép xong Trần Húc mới có cơ hội mở miệng, hắn ra vẻ như vô tình hỏi:
-À, không biết là cục Công an có thể dựa vào số CMND để biết thông tin cụ thể về một người nào đó hay không? Ví dụ như địa chỉ của hắn chẳng hạn?
Mấy viên cảnh sát nghe thế thì bật cười:
-Làm gì mà tra được?! Chỉ dựa vào số CMND thì nhiều nhất là biết được nơi hắn đăng ký hộ khẩu, nơi cấp giấy CMND mà thôi. Nếu hắn có nơi ở cố định hoặc có đăng ký tạm trú thì còn biết được chứ dân lưu động hoặc ở chui thì bó tay!
-Trong này có thể tra được không?
-Tất nhiên là được!
-"Vậy anh giúp em chút đi!" Trần Húc cười hắc hắc, kéo tay cảnh sát trẻ qua một bên rồi nhét gói thuốc lá và tay hắn "Anh giúp em nha, tra dùm số CMND này cái".
Viên cảnh sát đẩy gói thuốc trở lại:
-Không được đâu! Làm vậy là vi phạm! Nhưng mà chú muốn điều tra ai vậy?
Trần Húc liếc qua liếc lại:
-Ai dà, anh đừng hỏi nhiều như vậy. Tra dùm em một chút nha? Mọi người đều có lợi!
-"Không được!" Anh cảnh sát lắc đầu "Chuyện này anh không làm chủ được đâu. Không phải anh không muốn giúp chú, mà là không thể giúp! Đầu tiên là trái với nguyên tắc. Tiếp theo là... Ài..., nói thật nhá, anh vừa vào ngành, đâu có đủ quyền hạn để tra. Muốn tra thì phải có mấy vị sư huynh gật đầu mới được"