Nguy rồi!
Tiểu Cửu thông thiên triệt địa, không gì làm không được, nhưng duy chỉ đối với tiểu huynh đệ dưới thân của mình thì lớn nhỏ cứng mềm không cách nào khống chế.
- Đan Nhi, nó thấy nàng, liền bày ra động tác đứng nghiêm trang đó.
Trần Tiểu Cửu vuốt ve khuôn mặt lộng lẫy, ca ngợi nói:
- Nó nhớ nàng đã lâu, không kìm nổi tỉnh dậy ghé thăm nàng một chút.
- Phì! Không biết xấu hổ…
Đan Nhi nhìn tiểu huynh đệ của hắn, trong lòng hoang mang, hai má ửng đỏ, nghiêng mắt nhìn, gắt giọng:
- Chàng nói thật.
- Đương nhiên là thật.
Trần Tiểu Cửu lôi kéo tay Đan Nhi, để nàng cảm nhận một chút lửa nóng nơi tiểu huynh đệ của hắn, xấu xa cười nói:
- Nàng sờ, nhìn thử xem có phải nó rất hưng phấn hay không? Ha ha… càng ngày càng ngẩng cao đầu, ngoại trừ Đan Nhi, ai có thể có mặt mũi lớn như vậy chứ?
- Ai nha, giống như thật cho ta thể diện vậy.
Đan Nhi sau khi mang thai, vô cùng để ý đứa nhỏ trong bụng, vốn không cùng Tiểu Cửu làm bừa.
Hiện tại qua lớp vải quần nắm được nam căn, cảm nhận được sự hùng tráng của nó, trong lòng bàn tay như có luồng điện lướt qua buồn buồn, đánh thẳng vào lòng, tâm hoảng ý loạn, lửa tình tận sâu đáy lòng thoáng chốc bỗng bừng tỉnh.
- Tiểu Cửu…
Đan Nhi nhẹ vuốt nam căn nóng bỏng không muốn buông tay, dựa vào lòng tình lang, đôi mắt quyến rũ như tơ, kiều mị nói:
- Chúng ta đã bao lâu không… không làm cái đó?
- Cái nào?
- Ai da, chàng thế nào lại hư hỏng như vậy? Chính là cái a…
Đan Nhi trong lòng tức giận, tay nhỏ không kìm nổi tăng lực, hung hăng nhéo xuống một phen.
- Hí… Đan Nhi, nàng muốn hại chết ta hử.
Trần Tiểu Cửu đau đến cả người run rẩy, trong lòng lại càng thêm kích thích, đưa huynh đệ của mình dưới bụng Đan Nhi thúc nhẹ lên, trêu chọc nói:
- Đan Nhi, nàng muốn nó không?
- Ừ!
Đan Nhi nhẹ hừ một tiếng, êm ái nói:
- Trong lòng khó chịu, thật muốn, ta đã hỏi qua Độc Hoàng tỷ tỷ, tỷ nói có thể được. Chính là cần chàng phải cẩn thận một chút, không thể quá mức mạnh mẽ, cần dịu dàng, phải rất dịu dàng mới được.
- Ta còn chưa đủ dịu dàng sao?
Trần Tiểu Cửu nắm eo mềm của Đan Nhi, không hiểu hỏi lại.
- Chàng bây giờ dịu dàng, nhưng khi trên giường có thể giống như vậy không.
Đan Nhi nhéo hông của hắn, gắt giọng:
- Lên giường chàng giống như con lừa, có thể đem người ta húc thủng vậy. Ta làm sao dám tin tưởng chàng đây?
Ta ngã!
Đan Nhi ngoan của ta, không ngờ nàng đem ta so sánh với con lừa? Hừ… Nàng cũng quá đề cao con lừa rồi hả?
Trần Tiểu Cửu trong lòng đắc ý, nâng cằm của nàng, tủm tỉm nói:
- Yên tâm, Tiểu Cửu ta mạnh mẽ như con lừa, dịu dàng như bông. Nàng muốn ta dịu dàng, ta đây đem nay thật dịu dàng cho nàng xem, vẫn có thể khiến nàng giống như mặt trời nhỏ rên rỉ không ngừng.
- Còn muốn đêm nay?
Đan Nhi đưa bả vai húc vào ngực hắn, đầy sức sống nói:
- Vậy không bằng hiện tại đi!
- Được! Hiện tại liền hiện tại, ta mới không sợ đâu!
Trần Tiểu Cửu mới vừa rồi chưa phát tiết hết. Bị Đan Nhi câu dẫn một hồi, trong lòng hỏa thiêu khó chịu, ước gì có thể hảo hảo thân thiết một phen. Hắn nắm lấy cánh tay Đan Nhi, vừa thân thiết cắn gặm lỗ tai, vừa đi về phía khuê phòng của nàng.
- Buồn cười! Thật sự là buồn cười.
Bên trong dịch quán, Nguyễn Thành Bảo đem chén rượu đập vỡ nát, sắc mặt xanh mét, con ngươi thâm trầm, nghiến răng nghiến lợi. Nhìn ra, dường như muốn giết người.
- Thành Bảo, ngươi bình tĩnh một chút. Không có bộ dạng Đại tướng quân chút nào.
Nguyễn Lương suy sụp ngồi trên ghế, khuyên giải an ủi nói.
- Bình tĩnh cái rắm!
Nguyễn Thành Bảo chỉ vào nóc nhà, nói:
- Hắn Trần Tiểu Cửu chính là muốn đạp lên đầu nước An Nam ta, còn muốn con bình tĩnh sao? Con…con bình tĩnh được không? Nói cái gì ân tình riêng? Con nhổ vào, điều kiện đó có bao nhiêu hà khắc? Cung ứng tiếp tế tiếp viện? Được, cái này chúng ta phải nhận, phải lưu lại mười ngàn quân ở Minh Khẩu ba năm, vậy cũng có thể hiểu được. Nhưng việc cắt đất, tuyệt đối không thể đồng ý. Việc đó so với tội thần phản quốc há có khác gì?
- Làm càn!
Nguyễn Lương đem chén trà ném trên bàn "Ba" một tiếng, lạnh mặt, sẵng giọng:
- Ngươi đó, đầu óc vốn vô cùng tốt, nhưng khi nhìn bộ dạng ngươi xúc động như vậy, tương lai có thể nào ngồi lên chỗ của ta? Ta xem ngươi cũng chỉ có thể làm một gã vũ phu chinh chiến nơi sa trường mà thôi.
- Cha! Ôi…
Nguyễn Thành Bảo chạy quanh phòng đã lâu, gầm thét một hồi, rốt cuộc tức giận ngồi trên ghết, hổn hển thở phì phò.
- Đại Yến có một câu nói rằng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt… Ha ha… Ngươi có thể hiểu được hàm nghĩa đích thực của câu nói này không?
Nguyễn Lương thưởng thức trà thơm, ngóng nhìn Nguyễn Thành bảo, lại nói:
- Còn nửa câu sau còn chưa nói hết, chính là: Không thức thời chính là gấu chó. Ngươi nói xem bộ dạng của ngươi hiện nay với gấu chó có khác biệt gì? Hay ngươi dùng vũ lực mạnh mẽ đem Định Nam Vương xử lý, hay ngươi dùng đầu óc đấu trí với Định Nam Vương. Có thể bây giờ ngươi nhìn không rõ tình thế, ngoài mạnh trong yếu, so với gấu chó có khác gì đâu?
- Con cho dù là gấu chó, cũng không thể phản quốc!
Nguyễn Thành Bảo cứng rắn cãi lại.
- Không cần lưng ngươi đeo ác danh, cũng không cần cha phải mang danh ác, tự có người phải vì chuyện này mà chịu trách nhiệm.
Nguyễn Lương trầm mặt nói vài câu, từ trong ngực lấy ra một tờ thủ dụ, ném cho Nguyên Thành Bảo nói:
- Đây là thủ dụ do Quốc chủ viết, Quốc chủ là người thông minh, đã tiên đoán được Trần Tiểu Cửu sẽ mở miệng sư tử. Bởi vậy, thủ dụ trong tay dĩ nhiên đã nói rõ, bất luận điều kiện hà khắc cỡ nào, cũng phải vì cục diện nhận lấy toàn bộ.
- Hả?
Nguyễn Thành Bảo ngây ngốc ngồi tại chỗ, kinh ngạc nói:
- Quốc chủ riêng có hùng tâm, làm sao sẽ đáp ứng loại tình trạng nhục mất nước này?
- Quốc chủ tuy có chí lớn, nhưng là phải có cánh mới có thể bay cao được.
Nguyễn Lương vẻ mặt buồn bã nói:
- Quốc chủ thấy rõ, lúc này ngoại trừ ẩn nhẫn, không còn lối thoát khác. Đại Yến còn có một câu, Thành Bảo, con nhất định phải nhớ kỹ.
- Câu gì?
Nguyễn Thành Bảo vẻ mặt nghi ngờ.
Nguyễn Lương chậm rãi nói:
- Sống ở núi xanh, không sợ không có củi đốt!
Nguyễn Thành Bảo nặng nề thở dài một hơi, ngọn lửa trong lòng, không cách nào khác đành nén giận nuốt
xuống.
- Lão gia, Nguyễn thừa tướng tới chơi.
Sáng sớm, trời mới tờ mờ sáng, Xuân Vũ liền chạy tới đập cửa phòng Đan Nhi, nhẹ nhàng gọi.
- Lại là lão đầu kia.
Đan Nhi thân thể mềm mại đẫy đà nuột nà ghé vào người Tiểu Cửu, nói mê như hờn dỗi :
- Để cho ông ta đợi, ai nha, chân hư hết rồi. Tiểu Cửu, chàng chính là con lừa.
Tiểu Cửu bị thân thể mềm mại của Đan Nhi áp lên, trong đầu hồi tưởng lại thanh âm rên rỉ mềm mại của nàng, thoáng chốc không muốn tỉnh giấc.
Nhưng Nguyễn Lương này tới là tặng lễ, vạn vạn không thể ngạo mạn.
Hắn mềm nhẹ đem Đan Nhị đặt sang một bên, đứng dậy rời giường.
Xuân vũ hầu hạ hắn rửa mặt, cười duyên đầy xuân ý:
- Tiểu Cửu, tối qua đã dày vò Đan Nhi rồi sao?
- Không phải ta dày vò nàng ấy, là nàng ấy dằn vặt ta.
Tiểu Cửu cười cười trêu ghẹo.
- Vậy ngươi có thể chịu được sao?
Xuân Vũ đau lòng nhíu mày:
- Tối hôm qua chúng ta ở sau hòn non bộ đã điên cuồng như vậy, có thể xem như lúc đó chàng là đèn cạn dầu rồi.
- Dừng!
Trần Tiểu Cửu lớn giọng khoe khoang:
- Ta một đêm cùng mười người cũng không mệt, nếu ngươi không tin, hiện tại liền cúi xuống đưa mông lên nếm thử sự lợi hại của ta.
- Ta tin ! Ta tin còn không được sao !
Nhìn Tiểu Cửu muốn đi tới lột quần mình, Xuân Vũ vội
vàng xua tay:
- Ngươi đừng tới, thực tựa như con lừa mạnh mẽ, đem ta lộng thương rồi, thực không dám dính lại gần ngươi.
- Không phải là lộng thương rồi, là sướng đến điên lên rồi.
Trần Tiểu Cửu gằn từng tiếng cải chính.
- Ừ! Sướng điên rồi…
Đôi mắt Xuân Vũ quyến rũ như tơ, tự nhiên rộng rãi thừa nhận, khóe miệng mỉm cười, lắp bắp nói:
- Tiểu Cửu, ngươi nói chúng ta tối qua dây dưa lâu như vậy, ta có thể mang thai cục cưng không? Nếu mang thai, ta có thể trở thành phu nhân không?
- Không hoài thai cũng có thể làm phu nhân!
Trần Tiểu Cửu yêu thương chạm vào trán Xuân Vũ, trêu ghẹo nói:
- Đợi ta thời gian giải quyết xong công việc, liền đưa
ngươi lên chính thức.
- Tuyên bố chính thức?
Xuân Vũ chau mày nửa ngày, mới mỉm cười duyên dáng nói:
- Không! Chưa có cục cưng ta tuyệt đối không tuyên bố chính thức, Đan Nhi nàng ấy, còn không lăng nhục chết ta!
- Cái đó… cái đó tùy ngươi!
Trần Tiểu Cửu có thể không quản hết việc tranh chấp nơi hậu viện, vội vàng rửa mặt, thẳng tiến đến thư phòng.
- Tiểu Cửu, Nguyễn lão nhân sớm như vậy tới rồi, rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Xuân Vũ hầu hạ theo sát phía sau Tiểu Cửu, nhưng trong lòng ngược lại cũng hiếu kỳ.
- Còn có thể có chuyện gì?
Trần Tiểu Cửu khoanh tay trước ngực:
- Chết tử tế không bằng nhờ cậy để tiếp tục tồn tại, xấu hổ buồn bực qua rồi, luôn phải hướng về lý trí đó.
- Nguyễn huynh, làm sao tới sớm như vậy? Nguyễn tướng quân đây rồi? Nguyễn tướng quân thế nào không tới?
Trần Tiểu Cửu đi tới thư phòng, khuôn mặt tươi cười chào đón, không chút nào vì hôm qua tẻ nhạt mà cảm thấy không vui.
- Minh Khẩu tràn ngập nguy cơ, khuyển tử đã chạy trở lại đốc chiến rồi.
Nguyễn Lương thấy Trần Tiểu Cửu bày ra bộ dạng vân đạm phong khinh, liền biết mình bị ăn đến sít sao rồi, tuyệt không còn đường sống, đơn giản không vòng quanh, đi thẳng vào vấn đề nói:
- Quốc công đại nhân, ta đêm qua suy nghĩ cũng thế, sâu sắc cảm nhận được Hoàng thượng Đại Yến hoàng ân mênh mông cuồn cuộn. Vậy mà lại phẩy tay áo bỏ đi, quả thật xấu hổ. Hôm nay tới, chính vì chuyện này.
- Hả ? Như vậy sao !
Trần Tiểu Cửu theo đó khuyên nhủ:
- Việc này… ta xem coi như xong đi ! Ta đang muốn trả lời Hoàng thượng đó, đỡ phải nếu vạn nhất Ninh Đô thất thủ, liền đem thanh danh một đời của ta hủy hoại trong chốc lát, ha ha… Khoản mua bán này, làm thật lo lắng phập phồng, cần gì chứ ?
- A! Đừng…
Nghe Trần Tiểu Cửu muốn trả lời Hoàng thượng, Nguyễn Lương vội vàng nắm chặt tay hắn, vội vã nói:
- Quốc công đại nhân, ngài kim khẩu đã mở, cũng không thể lật lại được. Hôm qua ta đã già nên hồ đồ rồi, không hiểu chuyện. Hôm nay ta trở lại, chính là đến cùng Quốc công đại nhân ký kết công văn, nguyện ý cắt nhường phủ Hà Khẩu giao phó cho Đại Yến thống trị, tuyệt không đổi ý.
- Ta xem hay là thôi đi ?
Trần Tiểu Cửu khinh thường cự tuyệt:
- Hà Khẩu cũng không phải nơi gì tốt, Nguyễn huynh cùng Quốc chủ An Nam nếu luyến tiếc, ta sẽ không cưỡng cầu. Dưa hái xanh không ngọt, thật tâm không có ý gì, còn chọc vào cả đám người! Ta liền trở về hồi đáp cùng Hoàng thượng!
- Quốc công đại nhân xin dừng bước!
Nguyễn Lương bị bức đến khẩn trương, chặn nơi cửa, sắc mặt ngưng trọng, chắp tay thở dài:
- Kính xin Quốc công đại nhân tha thứ cho sự đường đột của ta ngày hôm qua!
Trần Tiểu Cửu dừng bước, khó xử nói:
- Nguyễn huynh quả thật đã nghĩ thông suốt?
- Thật sự đã nghĩ thông suốt!
Nguyễn Lương trả lời.
- Là các ngươi tự nguyện cắt nhường phủ Hà Khẩu?
Tiểu Cửu lại hỏi.
- Hoàn toàn tự nguyện, phủ Hà Khẩu quá nghèo, vùng khỉ ho cò gáy này, nước An Nam thật sự không cần.
Nguyễn Lương đau lòng đáp lại.
- Được! Tốt lắm! xem tại TruyenFull.vn
Tiểu Cửu cười ha ha:
- Nếu Nguyễn huynh có thành ý như thế, vậy chúng ta ký
kết văn thư.
Nguyễn Lương lầy ra ngự ấn Quốc chủ mang theo bên mình, thật mạnh ấn lên văn thư, giao cho Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu kiểm tra lại một lần, nhận rõ không có sai sót, mới an ủi Nguyễn Lương nói:
- Nguyễn huynh không cần quá mức lo lắng, ngày mai theo ta cùng đi tới Ninh Đô cầu viện binh, nhất định phải giải nguy cho An Nam.
Nguyễn Lương lau mồ hôi trán một phen, nghĩ thầm: An Nam… Rốt cuộc được cứu rồi!