Siêu Cấp Gia Đinh

chương 982: nhảy múa điệu gì?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tuyết Tử môi mọng vừa mềm mại vừa ấm áp, da thịt trắng mịn, cái lưỡi thơm tho linh động giống như con rắn tham lam, quấn quanh xoắn chặt lấy nam căn nóng bỏng. Môi mọng mềm mượt, cái lưỡi thơm tho chợt cao chợt thấp, tả hữu vây lấy như muốn đem tinh hoa của thiết cự cứng rắn cắn nuốt cả vào bụng.

Hự!

Một loại thoải mái tận xương từ dưới thân bao quanh lấy Tiểu Cửu, đưa hắn lên mây, mơ mơ màng màng không biết đường về.

Tiểu Cửu cắn chặt môi, cúi đầu vừa vặn nhìn thấy Tuyết Tử đưa đôi mắt đẹp ẩn tình nghiêng nhìn mình, trong lòng hoảng sợ, nhiệt lưu từ đáy lòng xông tới, nhảy múa điên cuồng.

Tư vị mạn diệu mê người kia, khiến nội tâm bị mê hoặc kịch liệt.

- Tuyết Tử…

Được Tuyết Tử ôn nhu hút một hồi, thiết cự dưới thân Tiểu Cửu cứng rắn tựa chày sắt, nhìn cái má nàng bị phồng lên một khối lớn, trong lòng nảy lên một tư vị kích thích khó hiểu.

Hắn một phen nắm lấy eo mềm của nàng, đem nàng kéo lên, đem váy ngắn phấn trắng của Tuyết Tử vén lên đưa chân nàng dang rộng, thật chuẩn xác ngồi trên đùi mình…

Tuyết Tử ngoại trừ váy ngắn, bên trong chỉ mặc tiểu khố bằng lụa mỏng, như vậy suồng sã lớn mật thân thiết thiếp tại chỗ, hai cỗ lửa nóng giao hòa thân thể cực gần gũi giằng co, gột rửa đi tất cả những lửa nóng trong người, đem nhung nhớ những ngày qua trêu chọc đến đỉnh điểm.

Tuyết Tử động tình, thân mắt đều quyến rũ, sôi nổi cắn lỗ tai Tiểu Cửu, than nhẹ:

- Nhanh! Chàng kẻ xấu xa này, vẫn còn thong thả được ư? Có nghĩ lại muốn một lần, ta trả lại cho chàng, dù mệt cũng trả cho chàng.

Những lời mê người như thế, tựa như mồi lửa tinh linh gặp dầu bắn tung tóe mãnh liệt, va chạm cực nóng xán lạn, hoa lửa trong thủy lôi bất diệt.

Trong bụng Tiểu Cửu phát lên một đoàn nhiệt hỏa, nam căn dưới thân càng phát ra dữ tợn, đỡ lấy mông đầy đặn của Tuyết Tử, cứ vậy thẳng tiến tới nơi sâu nhất.

Tuyết Tử kiêu đồn bị đẩy lên cao, thực muốn nhúc nhích để cảm nhận được nhiều hơn sự kỳ diệu, nhưng nhìn con ngươi của Tiểu Cửu dấu diếm vui cười, khuôn mặt đỏ lên, thật sợ hãi chính mình sao lại trở lên động tình như vậy, chọc cho Tiểu Cửu cùng mình ở trong kiệu thân thiết. Nếu bị đám người Độc Hoàng, Nguyệt Thần nhìn thấy, còn mặt mũi nào gặp người khác?

Chỉ có điều nghĩ như vậy, lại không dám lộn xộn, trong lòng thầm khinh bỉ chính mình: ngươi thẹn thùng cái gì? Từ xưa đa tình ly biệt đau thương, khi ly biệt là lúc thân thiết thì thế nào? Chính mình vốn là nữ nhân của Tiểu Cửu, ở trước mặt mọi người thân thiết cùng hắn, ai cũng không thể xen vào.

Tuyết Tử tự cổ động tinh thần, mà tay Tiểu Cửu rất không ngoan, không cam chịu bị Tuyết Tử nắm giữ, giãy ra vén lên váy ngắn, trên đùi mềm nhẹ nhàng sờ loạn.

Tiểu khố hồng nhạt bên người căn bản không chịu đựng được sức ép từ ngón tay bạo lực của Tiểu Cửu, vô tình bị chọc thủng. Bàn tay to như cá gặp nước, lập tức hưởng thụ da thịt trơn mịn mềm mại.

Chân Tuyết Tử nở nang mà không béo phì, mượt mà có thịt, trơn trượt nõn nà, càng hướng bên trong càng là nhẵn nhụi mềm mịn, đàn hồi, khiến người ta yêu thích không thể buông tay.

Khi chạm đến phía trong đùi, chỉ cảm thấy nơi đó da thịt mềm non tựa như đầu lưỡi, dụ người đến thận xương tủy.

- Đừng sờ loạn!

Bàn tay Tiểu Cửu chạm tới quần lót của Tuyết Tử sờ loạn, liền khiến nàng tâm loạn ý mêm, vừa vì Tiểu Cửu háo sắc mà để ý, lại cũng cảm thấy rất hưởng thụ, sâu trong tâm linh thoải mái không thôi, giữa hai chân tê dại ngày càng mãnh liệt, cũng không biết dùng biện pháp gì để giải quyết.

Dù sao chính là cực kỳ thoải mái!

Tuyết Tử cũng không cần nghĩ nhiều như vậy, Tiểu Cửu càng sờ loạn, nàng càng cảm thấy hưng phấn, cánh tay ngọc quấn quanh lấy cổ hắn, thân thể mềm mại tựa như rắn không xương, ở trong lòng tình lang vặn vẹo, thật hy vọng tay của tình lang có thể dùng sức nắm lấy mông mình nhào nặn thêm vài cái mới tốt, hoặc là thẳng hướng giữa hai chân vào sâu hơn nữa cũng được.

Tiểu Cửu là một gia hỏa hiểu ý, nhìn ẩn tình trên mặt Tuyết Tử, trong con ngươi đầy ý chờ đợi, liền hiểu tâm tư của nàng, ngón tay lặng lẽ hướng bên trong di động lên …

Đầu ngón tay nghịch ngợm trêu chọc khe suối, cách một tầng bảo hộ chặt chẽ bởi quần lót vẫn có thể cảm nhận được nhiệt tình hừng hực như thiêu đốt của nàng.

- Đừng…

Khi ngón tay Tiểu Cửu hơi trượt vào bên trong, cách váy ngắn Tuyết Tử đem tay hắn giữ lấy, tuy rằng trong lòng thực muốn được như vậy, lại sợ bị xem thành người đàn bà đi mồi chài đàn ông.

Nhưng đã không còn kịp nữa…

Thân mình mềm mại của nàng không kìm nổi khẽ run lên, trong lúc vô tình phóng túng, đã đem nàng ném lên tận mây xanh… cảm giác bùng nổ trong nháy mắt bốc lên từ dưới tầng váy mỏng, thân thể mềm mại rung lên, miệng hoa cắn chặt bả vai của hắn, hoa nhân xinh đẹp dường như muốn ngất.

Cái này không được ư?

Tiểu Cửu ôm thân thể mềm mại lửa nóng, trên vai bị cắn đau nhức, vẫn đắc ý cười to:

- Tuyết Tử làm sao vậy? Ta còn chưa từng thấy qua dáng vẻ này của nàng đó.

Tuyết Tử ôm chặt Tiểu Cửu dựa sát vào nhau hơn nửa ngày, mới từ trong thích ý tỉnh táo lại, thân mình nóng bỏng và vô lực, hồi tưởng lại cảm giác tuyệt vời vừa rồi, vừa muốn hưởng thụ lại lần nữa, lại vì tình niệm mãnh liệt vừa rồi mà ngượng ngùng, sợ hãi bị Tiểu Cửu hiểu lầm mình là nữ nhân phóng túng. Nàng dán chặt lỗ tai hắn, nhu nhu nói:

- Bộ dạng vừa rồi của ta phải chăng thật khó coi?

- Không, rất mê người, rất muốn để nàng thể hiện một lần nữa…

Tiểu Cửu con ngươi tỏa sang, tham lam nhìn chằm chằm vào nàng.

- Muốn cho ta tới lần nữa?

Tuyết Tử cười mê người, tay tay đi xuống, cầm lấy thiết cự đang cắm dưới mông mình, con ngươi ngập nước duyên dáng lộ ra hào quan nhiệt tình, lẩm bẩm phong tình vạn chủng:

- Muốn dùng cái này…

Tiểu Cửu tuân lệnh, nơi nào sẽ buông tha cơ hội này, cũng không quản bên ngoài có bao nhiêu người đang nhìn, mạnh mẽ xé rách quần áo của Tuyết Tử, ôm eo mềm, khẽ động mình. Tuyết Tử hừ nhẹ lại thấy mình suồng sã, cắn chặt môi phấn, không để mình kêu ra tiếng.

- Tỷ tỷ, xe kiệu của Tuyết Tử thế nào lại lay động như vậy?

Hồng Hạnh nghiêng đầu, nhìn cỗ kiệu của Tuyết Tử lắc lư đến ngẩn người.

Nguyệt Thần gắt một cái, đôi mắt đẹp ẩn tình nhìn nhìn cỗ kiệu, dịu dàng nói:

- Tuyết Tử tỷ tỷ đang cùng Tiểu Cửu khiêu vũ đó.

- Khiêu vũ?

Con ngươi Hồng Hạnh vụt sáng khó hiểu, giòn thanh nói:

- Nhảy điệu gì?

- Điệu thoát y!

Nguyệt Thần cười khanh khách quyến rũ.

- A.

Hồng Hạnh bỗng nhiên ý thức được cái gì, liếc xéo cỗ kiệu một cái, khuôn mặt nóng nóng, tay nhỏ ôm mặt, tránh phía sau Nguyệt Thần, xì nói:

- Tiểu Cửu thật là xấu, may mà Tuyết Tử để mặc hắn chà đạp, đổi lại muội, muội mới không cho phép hắn tùy tiện như vậy.

- Ngươi biết cái gì?

Nguyệt Thần gõ nhẹ trán Hồng Hạnh, mỉm cười duyên dáng nói:

- Có lẽ là Tuyết Tử câu dẫn Tiểu Cửu đó, ngươi oán giận Tiểu Cửu làm gì?

- Hả? Tuyết Tử tỷ tỷ câu dẫn Tiểu Cửu?

Hồng Hạnh mờ mịt khó hiểu.

- Ngươi không biết lòng của Tuyết Tử.

Độc Hoàng cũng đi tới, nói với Hồng Hạnh:

- Thân phận của Tuyết Tử rất đặc biệt, cùng với chúng ta không giống nhau. Thực tế đã định trước nàng và Tiểu Cửu ngăn cách nhau bởi một đường hào rộng, hơn phân nửa là hữu duyên vô phận. Lần ly biệt này, sau khi thế cục đã định, nói không chừng liền trở thành vĩnh hằng. Trong lòng Tuyết Tử so với bất kỳ ai đều đau khổ hơn, như thế nào có thể buông tha cơ hội được cùng Tiểu Cửu phóng túng lần này chứ?

- Thì ra là thế.

Hồng Hạnh lắc nhẹ cánh tay Nguyệt Thần, nhẹ nhàng nói:

- Tuyết Tử tỷ tỷ thật đáng thương, rõ ràng thích lại không thể gả, chỉ có thể lén lút quan hệ để thỏa mãn nhớ thương.

Hỗ Tam Nương nghe vào tai, trong lòng càng cảm thấy khổ sở: Thân phận Tuyết Tử trở ngại, mặc dù không thể cùng Tiểu Cửu song túc song phi, nhưng ít ra còn có thể lén lút cùng nhau, hóa giải tương tư. Còn mình cùng hắn gần trong gang tấc, nhưng ngay cả cơ hội đỡ thèm cũng không có!

Trong thiên hạ còn có việc nào thống cơ hơn nữa không?

Trải qua cuộc thảo phạt dục tiên dục tử, Tuyết Tử xụi lơ trong lòng Tiểu Cửu, tóc mai hỗn độn, mồ hôi đầm đìa, con ngươi quyến rũ lộ ra một cỗ mị hoặc mê loạn.

- Tiểu Cửu, ta về sau phải làm tộc trưởng gia tộc Y Đằng, chàng còn dám chà đạp ta như vậy không?

Tuyết Tử sửa lại nếp áo, con ngươi lóng lánh truy hỏi.

- Dám, thế nào không dám?

Tiểu Cửu hôn lên môi mọng, hấp tấp nói:

- Hơn nữa chỉ có thể chà đạp ác liệt hơn! Hống hách hơn!

- Nhưng… ta không dám…

Tuyết Tử cắn môi đỏ mọng, nhu nhu nói:

- Một khi bước lên lãnh thổ Uy quốc, ta cũng có những trói buộc của cuộc đời mình, sứ mệnh ta gánh vác càng nhiều. Tiểu Cửu, chàng cũng không thể ép buộc ta, chà đạp ta…

- Ta không muốn, ta sẽ không bỏ qua nàng đấy.

- Đồ ngốc.

Tuyết Tử ôm lấy khuôn mặt hắn hôn lên, mềm mại nói:

- Nhớ rõ chiếu cố tốt đệ đệ của ta, hắn là nhân vật quan trọng, cũng không thể qua loa được. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn

Tiểu Cửu đáp ứng, hai tay mở ra, nhìn như con rối gỗ mặc Tuyết Tử tỉ mỉ vì mình mặc lên quần áo, ngượng ngùng nói:

- Nói thô lỗ một chút, những lời mà nàng vừa nói, ta thấy thối lắm. Nàng vĩnh viễn vẫn là Tuyết Tử, ta cũng vĩnh viễn vẫn là Tiểu Cửu…

Hắn đứng dậy, cũng không quay đầu lại cứ thế xuống xe.

Tuyết Tử ôm chặt quần áo hỗn loạn vào ngực, trong con ngươi lệ quan trong suốt, không thể nói rõ là hạnh phúc hay là đau thương.

- Tam Nương, Độc Hoàng, Nguyệt Thần, Hạnh Nhi, các người phải cẩn thận làm việc. Đám quỷ kia vô cùng gian ngoan, cũng không phải dễ đối phó.

Trần Tiểu Cửu lại dặn dò:

- Ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, cốc Tử Vong quyết không thể động đến, mọi việc ta đều đã có hoạch định.

Đám người Hỗ Tam Nương đáp ứng, nhất nhất lên đường.

Tiểu Cửu đứng ở cổng thành Cẩm Tú, nhìn đoàn ngựa thồ càng lúc càng xa, trong lòng trống trải, không biết rõ chuyện sẽ đi về nơi nào.

- Cha, đại sự không ổn…

Bên trong dịch quán, một vị đại tướng mặt xám mày tro quỳ gối trước mặt Nguyễn Lương, chính là Tả quân tham mưu Nguyễn Thành Bảo, cũng là con của Nguyễn Lương, gã lo âu bất an nói:

- Định Nam Vương Ngô Viên một đường thắng thế, hiện giờ đã đánh tới đô thành Minh Khẩu, không tới mười ngày, rất có thể Minh Khẩu, thế cục nguy rồi.

- Cái gì? Ngô Viên lão nhi không ngờ lợi hại như vậy?

Nguyễn Lương ngây ngốc ngồi trên ghế, sắc mặt thâm trầm, không biết làm thế nào mới ổn.

Nguyễn Thành Bảo nói:

- Cha còn không mau xin Đại Yến giúp đỡ phát binh tương trợ?

- Ai, tình thế không lạc quan, Đại Yến chỉ sợ cũng không thể điều binh.

Nguyễn Lương thở dài nặng nề một hơi:

- Đại quân Đột Quyết xuôi nam, một đường đốt giết đánh cướp, Nhị Hoàng tử dĩ nhiên mang binh trợ trận. Anh Mộc xuất binh Uy quốc, mà Hoa Như Ngọc tử thủ tại Ninh Đô cùng Bình Châu Tào Kim Đức giằng co. Cẩn Thận tính toán, Đại Yến đâu còn binh lực giúp chúng ta đánh đuổi Ngô Viên lão nhi, Hưng Quốc công chỉ sợ cũng vô kế khả thi?

- Con nghĩ tình hình cũng không phải như vậy.

Nguyễn Thành Bảo híp mắt, từng chữ rõ ràng:

- Hưng Quốc công nếu thật là vô kế khả thi, sao có thể nói lời mờ ám không rõ, giữ cha dừng lại ở kinh thành? Việc này đối với Đại Yến có điều tốt gì? Hưng Quốc công mưu tính sâu xa, nhất định có an bài gì đó. Cha tối nay không ngại trước đi thăm dò ý tứ một chút.

- Uh! Có lý! Có lý! Cha đêm nay phải đi bái phỏng Hưng Quốc công, bất kể thế nào cũng nhất định lấy được biện pháp từ hắn.

Nguyễn Lương vỗ bàn thật mạnh, càng tỏ rõ nước nhỏ không có tôn nghiêm. Chính mình thân là Thừa tướng, nhưng so sánh với Trần Tiểu Cửu lại khác biệt ngàn dặm...

Truyện Chữ Hay