Việc hôn sự của Vương Ngữ Yên, Triệu Nhã Tư và Anh Mộc, được xem là việc tất cả đều vui.
Lý do Anh Mộc cao hứng, tuy rằng trên cổ bị kẹp gong xiềng, khiến gã về sau không thể lộ liễu đi chơi kỹ viện, nhưng gã vẫn có cơ hội xuất binh. Cân nhắc lợi hại, lấy được lớn hơn mất đi, trong lòng tự nhiên vui vẻ.
Hai cô nương Vương Ngữ Yên, Triệu Nhã Tư cuối cùng đã chiếm được nam nhân mơ ước làm trượng phu, trong mộng cũng vui đến nở nụ cười, đồng thời trong lòng đối với thiên kim của Ngự Sử Trung thừa cười nhạt không thôi vì đã không dám cùng mình nói dối? Chuyện tốt không có phần của ngươi đi? Đáng đời!
Tuệ Nương, Trần lão hán đương nhiên càng thêm phần cao hứng, Trần gia rốt cuộc đã muốn khai chi tán diệp rồi…
Triệu Thượng thư, Vương học sĩ bởi vì kết thân với hai cây đại thụ là Trần Tiểu Cửu, Anh Mộc, tự nhiên cũng muôn phần nguyện ý, trong lòng hô to tiền đồ vô lượng!
Một cuộc hôn nhân mỹ mãn như thế, ai cũng muốn trèo lên đấy.
Ngày đầu tiên, Trần Tiểu Cửu trở lại phủ đệ, chuẩn bị lễ hỏi thật tốt, gióng trống khua chiêng tiến vào quý phủ Triệu Thượng thu, Vương học sĩ. Hôn sự xem như đã quyết định.
Tin tức không chân mà chạy, toàn thành đều tỏ, ra vào bàn luận không thôi.
Ngày hôm sau, Trần Tiểu Cửu, Triệu Thượng thư, Vương học sĩ phát ra thiếp mời, quan viên, thương nhân, văn nhân, học sĩ có mặt mũi trong kinh thành đều nhận được thiệp.
Tiểu Cửu lại chuẩn khoái mã về Hàng Châu mật báo!
Buổi tối ngày thứ năm, đám bạn cũ Bành Thông, Lô Sài Bổng, Nhị Cẩu phong trần mệt mỏi chạy tới, tuy rằng vẻ mặt tang thương, nhưng trên trán lộ rõ ý cười không thể che dấu được. Bọn họ là cao hứng phát ra từ phế phủ.
Ngày thứ sáu, ngày vui của Anh Mộc chính thức đã tới.
Tuy rằng Anh Mộc vũ dũng phi phàm, rất có anh khí hào hùng của bậc nam nhi, nhưng soi gương đồng, nhìn mình bộ dáng một thân trang phục đỏ thẫm, ngoại trừ hạnh phúc, còn có chút ngượng ngùng.
Từ nay về sau, mình đã là người có gia đình ư?
Anh Mộc cũng được xưng tụng thế hệ trẻ nhân tài kiệt xuất, đám người Chung Việt, Phan Tường, Phương Văn Sơn tranh nhau đòi làm phù rể cho gã.
Phan Tường, Phương Văn Sơn lại bị Anh Mộc gạt ra.
Theo lời gã nói, Phan Tường, Phương Văn Sơn hai tên quỷ phong lưu này không biết đã nếm qua bao nhiêu nữ nhân, không có tư cách làm phù rể?
Chỉ có Chung Việt trái lại có tác phong nghiêm túc, có chút dáng vẻ nam nhân nho nhã.
Anh Mộc mặc phục hỉ, ngực cài hoa hồng, cưỡi ngựa cao lớn, gió khẽ thổi, một đầu tóc đỏ phấp phới theo gió, nói không hết được vẻ tự nhiên, phóng khoáng.
Đội ngũ đón dâu cực dài, từ đầu đường cái này nhìn sang bên kia, vẫn không thấy được hết phần đuôi.
Dọc đường đi, chiêng trống vang trời, sắc cờ phấp nhới, đồng nam đồng nữ tung hoa tươi đi đầy đường.
Đây là chuyện hỉ nào nhiệt nhất kinh thành, áp lực trong lòng dân chúng cuối cùng vì thấy được vị tướng lĩnh trẻ tuổi dũng mãnh có được hạnh phúc cũng thả xuống, nhiệt tình tăng mạnh cùng hòa vào cuộc vui, cùng nhau hưởng lạc.
Triệu Thượng thư là quan lớn, tuổi cao, Anh Mộc đương nhiên tới Triệu phủ đón dâu trước.
- Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân!
Anh Mộc cũng không e lệ, quang minh chính đại gọi một tiếng nhạc phụ.
Một tiếng nhạc phụ này so với cho Triệu Thượng thư ăn mật còn muốn ngọt hơn. Nhìn Anh Mộc một mái đầu đỏ, càng cảm thấy nữ nhân được gả cho một bậc lang quân tốt.
Triệu Nhã Tư một thân phục hỉ, đội khăn voan đỏ, được nha hoàn nhẹ nhàng nâng ngồi lên kiệu. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Anh Mộc mắt nhìn thấy Triệu Nhã Tư ngồi lên kiệu, trong lòng rất muốn chạm vào vén tấm voan lên, nhìn đôi môi quyến rũ đỏ mọng của nàng.
- Anh Mộc bái kiến gia huynh!
Đi vào phủ đệ Vương học sĩ, Anh Mộc tự nhiên làm lễ ra mắt, lại đem Vương Ngữ Yên đón lên kiệu hoa, dọc được đi diễn tấu sáo và trống, trở về nhà mình.
Tòa nhà này của Anh Mộc rất lớn, rất cầu kỳ, cũng rất có lai lịch.
Vốn tòa nhà này là phủ đệ của Viên Trác Kiến, được sửa chữa phóng khoáng hùng vĩ, chiếm đất cực kỳ rộng lớn, một nhà Viên Trác Kiến ngồi tù, sung quân đi đày, tòa nhà này liền được sung công.
Anh Mộc lập được công lớn, tiểu Hoàng đế thuận nước giong thuyền gia ân, đem tòa nhà này ban cho Anh Mộc làm phòng cưới.
Nguyên nhân chính là như vậy, càng khiến Triệu Thượng thư, Vương học sĩ cao hứng đến tận xương tủy.
Buổi trưa qua đi, rượu mới vừa bắt đầu, tiểu Hoàng đế đột nhiên cải trang đích thân tới, ngoại trừ Trần Tiểu Cửu, văn võ bá quan đồng loạt quỳ thành mảng lớn.
Bên ngoài phủ dân chúng xem náo nhiệt đặc biệt đông. Thế mới biết người thanh niên này chính là Hoàng thượng, cũng theo đó đồng loạt quỳ, dân chúng nhiều lắm, không ngờ quỳ kín cả một dãy phố.
Tiểu Hoàng đế giận đến sắc mặt xanh mét, thế này còn quỳ cái rắm!
Hắn nén nhịn giận dữ, kêu quần thần đứng lên, lại phái người ra ngoài phủ trấn an dân chúng. Hắn vốn muốn lặng yên đến uống chén rượu mừng, hiện tại uống không được, quần thần cũng cố kỵ thân phận của hắn, còn không buông được sợ hãi rụt rè.
Trong lúc nhất thời, tiểu Hoàng đế không vui, ngay trước mặt quần thần khen Anh Mộc vài câu, tỏ rõ tâm ý của mình, liền tức giận bỏ đi. Thầm nghĩ: Được đấy, hoàng đế này phải chăng không phải người sống, trách không được kêu người cô đơn, ngay cả ăn một bữa cơm cũng không thể ăn thật ngon.
Tiểu Hoàng đế vì chuyện này của Anh Mộc đã cho gã đủ mặt mũi, quần thần ý thức được tinh tế trong đó, trong lòng đối với Anh Mộc càng thêm phần kính trọng.
Hôn lễ không thể thiếu bái thiên, bái địa, bái phụ mẫu!
Anh Mộc mẹ mất sớm, Tuệ Nương liền tạm ngồi ở vị trí mẫu thân.
Anh Mộc cùng hai vị cô nương Vương – Triệu bái thiên địa, lại hướng Trần lão hán, Tuệ Nương thi lễ.
- Ai! Tốt! Đứng lên! Mau đứng lên…
Trần lão hán mặc tuềnh toàng kích động nước mắt tràn mặt, vội vàng đem ba người đỡ dậy, nức nở nói:
- Anh Mộc, ba tuổi đến nay, trước đây cha cho rằng ngươi không có tiền đồ, ha ha… Hiện tại thật sự làm tới tướng quân, sau khi thành gia ngàn vạn lần nhớ kỹ, các ngươi nhất định phải sinh cho ta tôn tử mập mạp đó.
Trong miệng Anh Mộc đáp ứng, lại trợn mắt nhìn thẳng, nghĩ thầm ai trước kia cầm gậy đánh mình khắp sân chạy loạn, còn lớn tiếng mắng chửi mình không có tiền đồ đây? Cha chẳng những có thể uống rượu, nói chuyện cũng không từ bỏ chiêu bài.
Sau khi đã bái thiên địa, phụ mẫu, hai vị cô nương Vương – Triệu được đưa vào động phòng.
Anh Mộc mở bụng, cùng quần thần nâng cốc ngôn hoan.
Nhìn gã uống mặt đỏ lên, Tuệ Nương ở phía sau không ngừng nhắc nhở:
- Ngươi uống ít một chút, trong phòng còn có hai vị phu nhân chờ ngươi.
Anh Mộc ngượng ngùng cười, có chút không tự nhiên nói:
- Không say được! Tỷ, người yên tâm đi, cam đoan sẽ không chậm trễ hỏng việc.
Tuệ Nương liếc Anh Mộc một cái, mới vừa lòng rời đi.
Tiểu Cửu ngồi ở chủ vị, cũng không tiến lên góp mặt, chỉ cùng một đám gia quyến uống rượu nói chuyện phiếm.
Tuệ Nương vừa lòng đi tới, ngồi bên cạnh Tiểu Cửu, không biết nghĩ tới điều gì, lại nhíu mi, nhếch môi đỏ mọng ngẩn người.
- Tỷ tỷ, ngươi đang nghĩ gì?
Tiểu Đường muội muội cẩn thận nâng bụng, cười nhẹ nhàng mà hỏi.
Tuệ Nương nói:
- Hai tân nương, Anh Mộc lại chỉ có một, ta sợ tiểu tử này phân tâm thiếu phương pháp, lại không hiểu được cân nhắc. Giữa hai vị cô nương Vương – Triệu làm ra chuyện ngăn cách, ta lại chỉ là thân phận chị chồng, không thể chủ động đem chuyện này nói ra được.
Đan Nhi chậc chậc lưỡi, cười giòn nói:
- Tuệ Nương quản cũng thật nhiều, Anh Mộc cái gì không hiểu, còn cần tỷ hao tổn phần tâm ý này sao?
- Anh Mộc vẫn chưa thể hiểu!
Nguyệt Thần mềm mại trắng mắt liếc Tiểu Cửu một cái, ngang ngược kiêu ngạo nói:
- Ngươi làm như ai cũng giống như Tiểu Cửu bình thường làm xằng bậy vậy? Vương – Triệu cô nương đều là những cô nương dịu dàng hiền lành, làm sao có thể kéo xuống mặt mũi, đêm tân hôn, hai nữ nhân cùng hầu hạ một lang quân?
Chúng nữ nhân nghe vậy cười rộ lên.
Trần Tiểu Cửu sắc mặt ngượng ngùng, khó xử vỗ trán, nghĩ nửa ngày trời, mới quay sang nói với Tiểu Đường muội muội và Song Nhi:
- Hai người các nàng tính tình dịu dàng, giống với tính cách của hai cô nương Vương – Triệu nhất. Các nàng đem ý tứ này nói với họ, xem họ có thể khai thông không?
Song Nhi, tiểu Đường muội muội đáp ứng một tiếng, đứng dậy đi ra.
- Vẫn là Tiểu Cửu nghĩ được chu đáo.
Tuệ Nương trong lòng vui vẻ, liền thơm lên mặt Tiểu Cửu.
Một lúc sau, Song Nhi, tiểu Đường muội muội vẻ mặt tươi cười đi về, Trần Tiểu Cửu tò mò hỏi:
- Các nàng nhanh như vậy đã thuyết phục được hai người bọn họ?
- Đâu phải chúng ta thuyết phục?
Song Nhi nhìn mọi người vẻ mặt ngạc nhiên, mới đầy thâm ý nói:
- Hai cô nương người ta đã sớm cùng đi, còn vừa cười vừa nói, đâu cần chúng ta khai thông nữa chứ?
- Hả?
Trần Tiểu Cửu vỗ trán, giận dữ nói:
- Vẫn là chúng ta coi thường các nàng rồi…
Mọi người nghe vậy lại ồ lên đầy vui vẻ.
Anh Mộc tuy rằng tửu lượng cao, nhưng cuối cùng uống quá nhiều, ngã trái ngã phải, được bọn nha hoàn đỡ đến phòng Triệu Nhã Tư.
Vương Ngữ Yên cũng trốn ở chỗ này, cùng Triệu Nhã Tư đùa giỡn, chờ được Anh Mộc mở khăn voan.
Anh Mộc thần trí vẫn còn, chỉ dặn bọn nha hoàn đi ra ngoài, nhìn hai vị phu nhân vẫn ở trên giường che khăn voan, liền biết mình vẫn còn một chuyện lớn chưa hoàn thành.
Gã xiêu xiêu vẹo vẹo đến trước mặt hai nàng, giơ tay đem khăn voan đỏ vén lên, nhìn hai mảng phong mê trắng nõn, gương mặt đưa tình, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nghĩ Anh Mộc ta một năm trước bất quá chỉ là tên côn đồ trà trộn nơi phố phương, hôm nay đã có tiền, có quyền, có phủ đệ, có mỹ nhân!
Hết thảy đây là do ai ban tặng?
Men say hòa niềm vui, Anh Mộc trong đầu nổi lên cảnh tượng lần đầu tiên cùng Tiểu Cửu uống rượu, bùm một tiếng ngã xuống giường, ngủ thật say.
- Tỷ tỷ, chúng ta làm sao bây giờ?
Vương Ngữ Yên buồn bực đánh lên vai Anh Mộc một cái, mặt kiều tràn đầy ủy khuất:
- Chàng… chàng không ngờ uống quá nhiều.
- Còn có thể làm gì chứ?
Triệu Nhã Tư cũng phiền muộn đầy ngực, giận dữ nói:
- Cởi quần áo cho chàng, để chàng nghỉ ngơi thật tốt.
- Chúng ta … làm sao bây giờ?
Vương Ngữ Yên nhu nhu bắt tay vào làm, khuôn mặt đỏ thở phù phù, tưởng như còn có thể bấm ra nước.
Khúc khích.
Triệu Nhã Tư mềm mại cười quyến rũ, gõ lên trán Vương Ngữ Yên trêu ghẹo nói:
- Ngươi gấp cái gì? Chúng ta và Anh Mộc đã thành thân, còn thiếu một hai ngày sao?
- Ai nha, tỷ tỷ nghĩ đi đâu?
Vương Ngữ Yên khuôn mặt nóng bỏng, lấy tay ôm lại, nghiêng mắt nhìn Triệu Nhã Tư, dịu dàng nói:
- Ta là nói hai người chúng ta ngủ thế nào? Bằng không… Ta liền trở về phòng ngủ?
- Trở về làm gì?
Triệu Nhã Tư kéo tay nàng lại, dặn dò:
- Chúng ta phải đoàn kết, phải giống như các phu nhân của Quốc công đại nhân đoàn kết cùng nhau, không thể để cho các tỷ chế giễu, đêm nay… Chúng ta ba người cùng ngủ!
Anh Mộc sau khi thành thân được ba ngày, mang theo Vương Ngữ Yên, Triệu Nhã Tư đi vào quý phủ của Tiểu Cửu làm khách.
Tuệ Nương mặc kệ Anh Mộc, thân thiết lôi kéo hai vị cô nương Vương – Triệu cười đùa.
Anh Mộc và Tiểu Cửu ở trong thư phòng nói chuyện chốc lát, không khí thật tốt, rốt cuộc hỏi dò:
- Cửu ca, cái kia… ha ha .. Ta hiện tại đã kết hôn, cũng nên xuất binh đi Uy quốc nha? Huynh đã đáp ứng ta, dù sao cũng nên thực hiện.
- Hả? Sốt ruột rồi sao?
Trần Tiểu Cửu đang luyện chữ, nghe Anh Mộc đề cập chuyện này, phần phật đưa vài nét bút, viết một chữ to, nói với gã:
- Ngươi muốn xuất binh đi Uy quốc? Có thể, tới đọc chữ này xem là cái gì?
Anh Mộc tiến lại gần thấy chữ kia, sắc mặt đỏ lên, trong lòng bang bang nhảy loạn, lắp bắp nói:
- Đây… đây là chữ "Lừa" thôi.
- Ngươi cũng biết đó là chữ "Lừa"?
Trần Tiểu Cửu vắt chân bắt chéo, nói:
- Nói thật cho ngươi biết, chuyện xuất binh đi Uy quốc, ta chính là lừa gạt ngươi, ngươi chết tâm đi.
- Cái gì?
Anh Mộc vừa nghe, lập tức nổi trận lôi đình, nhe răng nhếch miệng nói:
- Cửu ca, huynh sao có thể gạt ta chuyện này? Huynh rõ ràng đáp ứng ta đấy, ta… ta không phục! Huynh là Hưng quốc công, cũng không thể nói không giữ lời, huynh dám gạt ta, cũng đừng trách ta trong lòng khinh bỉ huynh.
Trần Tiểu Cửu đem chén trà ném mạnh trên bàn, câu câu trực trực nhìn chằm chằm vào gã, sắc bén nói:
- Lời ngươi gạt ta, sẽ không nghĩ ta gạt ngươi sao?
Anh Mộc bị nhìn chằm chằm chột dạ, nhỏ giọng cái:
- Ta… ta làm sao dám lừa Cửu ca?
- Còn không thừa nhận?
Trần Tiểu Cửu hừ một tiếng, thẳng thắn nói:
- Đừng cho là ta không biết, Vương – Triệu cô nương căn bản không mang thai. Là ngươi cùng các nàng cấu kết lừa ta! Ta nhìn ra thủ đoạn của các ngươi, mới tương kế tựu kế, đưa ngươi lên thuyền, ngươi hiện tại còn có mặt mũi nào oán ta lừa ngươi?
Anh Mộc á khẩu không trả lời được, trong lòng như thấy phải đòn hiểm: xong rồi, xong rồi! Vở kịch này diễn không xong rồi…