Trần Băng thấy bộ dạng đầy kinh ngạc của mọi người, đột nhiên thấy có chút buồn cười, người ta Hồng Hạnh cô nương còn chưa sợ tới mức tái mét mặt lại, cái đám người các ngươi không liên quan gì đến thì lại loạn hết cả lên rồi, đúng là rỗi hơi xen vào việc người khác.
Tuy nhiên hắn hiện tại càng ngày càng thấy mơ hồ, yêu cầu dung tục như thế, Hồng Hạnh cô nương cũng có thể nhận lời, xem ra giữa nàng ta và Khổng lão huynh chắc chắn có mối quan hệ không hề bình thường, nếu không thì chắc chắn không đưa ra hạ sách thế này.
Đông Mai lắc mạng đầu, nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, nàng thật sự rất loạn rồi, Hồng Hạnh tỉ tỉ làm sao vậy? Không ngờ ngay cả yêu cầu dung tục thế này cũng dám nhận lời? Lẽ nào là tỉ tỉ động lòng rồi?
Phan An tức giận tới mức nổi trận lôi đình, nổi cơn tam bành, hắn không ngờ Hồng Hạnh cô nương sẽ nhận lời yêu cầu của thằng nhãi này, thế này là có ý gì chứ? Phan An trong lòng biết rõ ràng.
Hắn nghĩ rất nhiều, suy xét vấn đề sâu xa hơn so với người bình thường, Hồng Hạnh cô nương bị thằng nhãi gia đinh này sờ tay, thì giá trị của nàng sẽ bị giảm xuống một nửa, tên tiểu tử này tiếp tục nói lời đường mật, được một tấc lại muốn tiến một thước muốn thơm một cái thì giá trị của nàng sẽ bị xuống giá không ngừng, nếu như tiểu tử này nhân cơ hội này giở thủ đoạn, lên giường với Hồng Hạnh cô nương thì nàng khác nào như rau ở chợ, không đáng một đồng, vậy Túy Hương Lầu của ta còn mở làm chó gì nữa chứ.
Hắn cảm thấy vô cùng mất mát, Hồng Hạnh cô nương là con át chủ bài trong vấn đề kinh doanh của hắn, thậm chí có thể ảnh hưởng đến sự thành bại của việc tiếp quản Phan gia, một quân cờ trọng yếu như vậy, làm sao có thể dễ dàng để cho một tên gia đinh cỏn con kia phá hủy chứ?
Trong lòng hắn đã có chủ định rồi, nếu tên tiểu tử này quả thực có thể đưa ra những ca từ tuyệt diệu, thì hắn nhất định sẽ giám sát nhất cử nhất động của tên tiểu tử này và Hồng Hạnh cô nương, tuyệt đối không thể để cho đôi cẩu nam nữ này hú hí, ảnh hưởng đến lợi ích căn bản của hắn.
Chung Việt từ kinh ngạc định thần lại, hoàn toàn không hiểu vì sao Hồng Hạnh cô nương lại nhận lời chuyện quá đáng này, trước kia thì ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ thế, hắn khẽ mỉm cười, thầm nghĩ nếu mà có thể được nghe Hồng Hạnh cô nương trước mặt mọi người hát khúc Thập bát mạc thì đó cũng là tổ tông bao đời nay tích đức mà có được ân huệ này.
Hắn nghĩ đến đây, không kìm lại được hướng ánh mắt cảm tạ về phía Trần Tiểu Cửu, huynh đệ, ngươi thật lợi hại đấy!
Hắn nghĩ thấy rất sung sướng, nhưng những lời Hồng Hạnh cô nương nói tiếp khiến tính toán của Chung Việt hoàn toàn thất bại, chỉ nghe nàng nhẹ nhàng nói:
- Nô gia ngại ngùng, không dám hát trước mặt mọi người khiến mọi người chê cười, nếu như công tử có thể làm ra ca từ hay, xin mời công tử đến phòng của thiếp, một mình thiếp sẽ hát khúc Thập bát mạc cho công tử nghe, Quái thúc thúc công tử, người thấy thế nào?
- Nếu Hồng Hạnh cô nương thấy ngượng ngùng, ta tạm thời đồng ý cô nương vậy, ai bảo ta là người thương hoa tiếc ngọc chứ!
Trần Băng tỏ ra vẻ không đồng tình lắc đầu đồng ý, khuôn mặt làm ra vẻ khó xử, nhưng trong lòng lại vui như hoa nở rộ vậy.
Ái chà, lẽ nào Trần Tiểu Cửu ta hôm nay số đỏ sao? Một đại mỹ nhân đẹp tuyệt trần như vậy lại muốn cám dỗ ta, nếu ta mà không theo nàng, chẳng phải là phụ cái ơn của người đẹp rồi sao?
Được như thế lại còn giả vờ gả vịt. Chung Việt và Tôn Kiến vẻ mặt đầy thất vọng, liếc mắt nhìn nhau, cười gượng.
Đông Mai tim đập loạn hết cả lên, trong lòng nghĩ tỉ tỉ hôm nay thật sự là phát cuồng rồi, phòng của tỉ tỉ còn chưa có người đàn ông nào được phép đi vào, không ngờ lại bị tên tiểu tử này lại được diếm phúc lớn đó, tên gia đinh cỏn con này có cái gì tốt chứ? Ngoài cái mã có vẻ đẹp trai, ăn nói hài ước lém lỉnh, trình độ văn hóa hơi cao. Tài chơi cờ hơi thâm sâu, vậy còn có ưu điểm gì nữa chứ?
Nàng tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng cả lên, cắn chặt môi, ánh mắt
Phan An nghe Hồng Hạnh nói những lời này, trong lòng thầm hận nàng không biết xấu hổ không biết giữ danh tiết, vốn dĩ tưởng rằng nàng rất thuần khiết, không ngờ cũng là một mụ đàn bà dâm đãng, trước kia sao lại không nhìn ra nhỉ? Nếu không thì ta sớm nhanh châm lên giường cùng nàng rồi.
Hắn vội vàng chỉ huy thuộc hạ, nhất định phải theo dõi chặt chẽ tất cả các động tĩnh trong khuê phòng của Hồng Hạnh cô nương, ngay khi mà có dấu hiện nam nữ ôm ấp nhau thì nhất định ngay lập tức xông vào trong xử lý.
Chỉ nghe Hồng Hạnh cô nương lại nói:
- Trần công tử đã điền ca từ, thì giải ván cờ này trông cậy vào Diệp công tử? Không biết Diệp công tử có yêu cầu gì không?
Diệp Ngâm Phong vừa rồi qua phân tích của bản thân, đã nhìn ra được sắp xếp của ván cờ này rất thâm thúy, tuyệt đối không phải của những kẻ phàm phu phục tử, cũng có chút ngưỡng mộ, muốn phá giải thế cờ này, nghe được những lời của Hồng Hạnh cô nương, chứa đựng chút ngưỡng mộ rồi nói:
- Không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần ta giải được thế cờ này, cô nương có thể nói cho ta biết người đã sắp xếp ra thế này là được rồi.
- Chỉ cần công tử có thể phá giải được, thì ta sẽ làm theo lời công tử nói.
Hồng Hạnh cô nương lại nói:
- Hai vị công tử đã lao tâm khổ tứ như vậy thì ta cũng ắt không nuốt lời đâu.
Sau đó, bốn vị hoa đán lại gọi thêm mấy cô nương xinh đẹp hầu rượu Chung Việt và Tôn Kiến, Tôn Kiến vẫn vô cùng thù hận điều Đông Mai cô nương trước đó, muốn Đông Mai cô nương hầu hắn uống rượu, không ngờ Đông Mai cô nương lại cự tuyệt thẳng thừng, rồi lại cùng mấy tỉ muội của mình vào nội đường hỏi thăm Hồng Hạnh cô nương.
Cứ như vậy, Tôn Kiến càng thêm hận thù Đông Mai hơn, trong lòng thề rằng, nhất định phải khiến con hàng này phải thừa sống thiếu chết mới được.
Trần Băng đứng trước cửa sổ, bên tai vẫn nghe thấy những tiếng cười đùa của bốn vị hoa đá và Hồng Hạnh cô nương truyền từ nội đường ra, tuy nghe không rõ lắm.
Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, thu nạp những kiến thức của bản thân, cố gắng hết tất cả tinh lực để tìm mối liên hệ với bản nhạc này, lúc này trong tai hắn đã không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa rồi, toàn bộ sự việc xảy ra ở thế giới bên ngoài không còn liên quan gì tới hắn, hắn chỉ đắm chìm trong ý cảnh của bản nhạc này. Tìm được những kiệt tác có ý cảnh gần như khúc nhạc này.
Nhưng hắn cũng dần dần phát hiện ra, trong những kiệt tác hắn đã từng đọc qua không có một tác phẩm nào phù hợp với bản nhạc này.
Trần Băng cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ biết cố gắng hết sức mình, bóc tách riêng từng từ cổ rồi lại tổ hợp lại, xem có thể tạo ra một tuyệt tác không.
Lúc này trong đầu hắn như một chiếc máy tính cấu hình mạnh mẽ, rất nhanh khảo sát một lượt tất cả những bài thơ Đường Tống rồi bản nhạc thời Nguyên.
Diệp Ngâm Phong sớm đã nhập vào trạng thái suy nghĩ sâ xa rồi, trong đời hắn không biêt đã phá giải biết bao thế cờ cổ kim rồi, cho nên đối với vấn đề này hắn tương đối tự tin, tuy trí nhớ của hắn không thể siêu quần được như Trần Băng, nhưng chỉ tính về phương diện ngộ tính thì cũng không thua kém là mấy.
Hắn vốn cho rằng những bố cục tinh xảu của thế cờ này sẽ nằm trong những thế cờ mà hắn đã từng phá giải và sẽ rất nhanh sẽ phá giải được thôi, không ngờ, hắn thấy có sự hóc búa nào đó trong thế cờ này.
Không biết thế cờ này do ai tạo ra vậy? Không ngờ lại tuyệt diệu như vậy, mê hồn dải khắp, khiến người khác phải đê mê.
Hắn vừa cảm thán vừa suy nghĩ, đồng thời thầm quyết định, bất kể thế nào, nhất định phải tìm ra chủ nhân của thế cờ này, muốn chiêm ngưỡng xem đây là thần thánh phương nào.
Trần Tiểu Cửu đứng trước cửa sổ suy nghĩ, Diệp Ngâm Phong thì ngồi trước bàn cờ suy tư, còn Chung Việt và Tôn Kiến thì ngồi ở hai bàn khác nhau, đang rất sung sướng ôm ấp giai nhân, vừa rượu chè vừa ca hát.
Trong lúc đùa giỡn không hề nhìn đối phương một cái nào.
Khổ nhất đương nhiên là tên chưởng quầy Phan An rồi, hắn vẫn đang cong mông ở trong phòng kín quan sát thình thế, trong lòng không ngừng oán giận, mẹ nhà nó, các ngươi đều ở đó ăn chơi đàn đúm, vừa kéo vừa ôm, vừa hôn vừa mó, làm hại bản công tử cong mông ở đây chịu tội, thật ngột ngạt.
Nhưng hắn lại không thể không quan sát, hắn cần phải bất kể lúc nào cũng nắm vững được hướng đi của Trần Tiểu Cửu, để dễ bề ứng phó.
Thời gian cứ thế mà trôi qua, trong nháy mắt đã đến buổi tối, sớm đã có mấy nah hoàn thắp nến lên, ánh nến chiếu sáng khắp căn phòng, toát lên vẻ ấp ám. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Trần Tiểu Cửu cuối cùng cũng làm xong rồi, hắn chắp tay sau lưng đi đến trước cửa nội được, như trút được gánh nặng nói:
- Hồng Hạnh cô nương, ca từ đã làm xong rồi, xin mời cô nương chỉ giáo.
Hắn vừa mở miệng nói, Tôn Kiến và Chung Việt đang trong trạng thái say rượu cũng đều mở to mắt nhìn hắn, ánh mắt lấp đầy vẻ khó mà tin được.
Phan An vội vàng cong mông chăm chú nghe, ngay cả cái thằng nhãi Hàn Thái cũng đứng phắt dậy, không giả vờ ngất xỉu nữa.
Trong chỗ này, chỉ có duy nhất Diệp Ngâm Phong là không quan tâm đến, vẫn đang cẩn thận tính các nước đi cờ.