Siêu Cấp Đáng Yêu

chương 9: 9: cậu có bị tâm thần phân liệt không

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lục Úc Niên không nhận ra được âm thanh lạnh lẽo đó lại phát ra từ khoang mũi của Cố Trạch Ngư, anh đã quen biết Cố Trạch Ngư hơn một tháng, cái miệng đó của Cố Trạch Ngư hoặc là ăn ăn ăn hoặc là ríu ra ríu rít.

Thậm chí trong một khoảnh khắc, anh còn cảm thấy rằng đó chỉ là thính giác của mình bị ảo giác mà thôi, bởi vì giọng điệu trong lời nói của Alpha quá giống lời khuyên nhủ của cấp trên đối với cấp dưới của anh.

Anh cố gắng ngồi dậy, cố gắng tiết ra một chút pheromone nhẹ nhàng để làm dịu Alpha đang mất kiểm soát trước mặt, nhưng pheromone của anh căn bản không thể tiết ra một chút mùi nào, nó còn bị bao phủ bởi mùi nước biển nồng nặc.

Pheromone của anh giống như một dòng suối nhỏ trước mặt Cố Trạch Ngư sau khi chìm vào đại dương bao la thì biến mất không còn một gợn sóng.

"Cố Trạch Ngư, cậu đang làm gì vậy?" Lục Úc Niên nhìn Cố Trạch Ngư đang chậm rãi đứng dậy, ưu nhã ngồi bên cạnh anh, phóng thích một lượng lớn pheromone áp chế của Alpha khiến Omega trông giống như một người sắp chết đuối, cậu đột nhiên nhướng mày với ánh mắt hờ hững, nhìn từ trên xuống dưới Omega phía trước lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

"Thật là một Omega nhu nhược." Cố Trạch Ngư trông giống như một kẻ mua hàng kén chọn, dùng hai ngón tay nhấc cổ áo của Lục Úc Niên lên, dễ dàng xoay người anh lại, thậm chí còn giẫm lên cái mông đang hếch của anh, sau đó cúi nửa người xuống vỗ nhẹ vào bờ vai cường tráng, nói bên tai anh bằng một giọng trầm thấp mê người: "Bất quá, ngươi may mắn gặp được ta trong kỳ mẫn cảm."

"Nói còn hơn không." Cố Trạch Ngư nói xong, không cho Lục Úc Niên cơ hội phản kháng đã lên tiếng, bởi vì quá căng thẳng nên hai chân của anh kẹp chặt khiến Alpha không thể tiến lên.

Đôi mắt xanh biển của Cố Trạch Ngư lấp lánh những ngôi sao nhỏ, sau khi nhìn chằm chằm lỗ nhỏ một lúc lâu, cậu nhận ra rằng mình không thể vào vì nó rất khô, sau đó cậu ấn nhẹ ngón tay lên xương cụt của Lục Úc Niên, dòng điện trực tiếp chạy dọc theo cột sống đến xương cổ, khiến Lục Úc Niên phải ngửa cổ lên rên rỉ một tiếng.

Đầu ngón tay của Cố Trạch Ngư bắt đầu lăn lộn, nước biển màu xanh lam tràn vào cơ thể anh, Lục Úc Niên bị nước biển làm sưng tấy nhưng vì bị áp chế bởi pheromone, anh thậm chí còn không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.

Cố Trạch Ngư quay người lại đối mặt với anh, sự ngoan ngoãn nghe lời của Lục Úc Niên dường như khiến cậu hài lòng, cậu còn khen ngợi xoa đầu Lục Úc Niên nhẹ nhàng nói: "Cậu bé ngoan."

Lục Úc Niên tức giận đến mức muốn chửi bới, nhưng người trước mặt anh dường như là một người mắc bệnh tâm thần phân liệt, nếu Cố Trạch Ngư dám vỗ đầu anh và nói ngoan trong ngày kết hôn đầu tiên, anh chắc chắn sẽ đặt cậu nằm xuống trên bàn và bắn cho cậu một phát.

Nhưng bây giờ anh như là một con cá nằm trên thớt, anh không biết Cố Trạch Ngư bị tâm thần phân liệt truyền cảm hứng cho loại sức mạnh nào, nhưng hiện tại ở dưới pheromone của Cố Trạch Ngư, anh về cơ bản còn rất khó khăn để có thể nói ra một câu hoàn chỉnh.

Động tác của Cố Trạch Ngư không hề nhẹ nhàng, đến nỗi nó giống như động vật nguyên thủy nhất khi giao phối, không có bất kỳ kỹ năng hay kỹ thuật nào, mỗi động tác đều mang theo uy lực mạnh mẽ.

Lục Úc Niên sắp bị cậu va chạm thành mảnh vụn, nhưng anh không có bất cứ thứ gì để bám vào, vì vậy anh chỉ có thể quấn hai chân quanh eo cậu và cầu xin cậu làm chậm lại.

Alpha lại hiểu hành động của anh là cầu xin cậu cho nhiều hơn nữa, cậu nhìn Lục Úc Niên bị đâm cho lật đật đổ mồ hôi khắp người, khịt mũi lạnh lùng ngăn cản động tác của anh nói: "Ta cho phép ngươi nói, ngươi có thể thử một chút, cầu xin ta."

Một số pheromone đã được thu lại, Lục Úc Niên cuối cùng cũng có thể phát ra âm thanh, anh cắn chặt răng hàm và hét lên: "Cố....!Trạch Ngư.....!cậu.......chết tiệt......"

Cố Trạch Ngư nhẹ nhàng giơ tay lên, băng giá đóng băng một phần trên cơ thể của Lục Úc Niên, hai điểm trên ngực anh bị đóng băng thành hai ngọn tháp nhỏ, bên trên có hai bông tuyết sáu cánh bằng pha lê lơ lửng.

Cố Trạch Ngư nghiêng người, hơi nghiêng đầu nhìn Lục Úc Niên bị đâm nẩy lên mắng thầm với vẻ mặt khó tin, lạnh giọng nói: "Ông trời chỉ cho thế giới này một cơ hội để tha thứ, và ngươi vừa mới bỏ lỡ nó."

Cậu cúi xuống hôn nhẹ một bông tuyết, hơi thở nóng hổi của cậu phả ra làm tan chảy cả tháp nhỏ, Lục Úc Niên đau đến mức cố nén những giọt nước mắt sinh lý, khuôn mặt anh quả thực bướng bỉnh không khuất phục, Cố Trạch Ngư đè vai anh kéo xuống, khi càng muốn đâm sâu hơn nữa, cuối cùng cậu cũng nghe thấy Lục Úc Niên cầu xin sự tha thứ: "Đừng đùa nữa, cậu không muốn đi vào đó đâu......!Làm ơn.......!Cố Trạch Ngư.......!dừng lại........không được...."

Cố Trạch Ngư thực sự lùi lại, Lục Úc Niên thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh không nghĩ đến là người đàn ông đó chỉ lùi lại nửa chừng rồi lại đâm vào anh một cách thô bạo.

Khóe môi Cố Trạch Ngư gợi lên một nụ cười thần bí, ngón tay nhẹ nhàng ấn vào cái bụng căng phồng của Lục Úc Niên, đầu ngón tay lạnh lẽo của cậu đặt lên cơ bụng nóng bỏng chậm rãi vẽ một vòng tròn.

"Đây là nơi mà Chúa sinh ra vạn vật, đáng tiếc ngươi chỉ là một Omega bình thường, không biết ngươi có vinh dự được mang thai đứa con của Chúa hay không." Lục Úc Niên bị giày vò đến sắp mất đi ý thức, đôi mắt của anh đã mất đi sự rõ ràng từ lâu, những lời Cố Trạch Ngư nói anh không thể nghe thấy một từ nào.

Người này có thực sự là Cố Trạch ngư không, Lục Úc Niên nghĩ khi thân thể anh run lên không kiểm soát được trước khi hôn mê.

Nhìn thấy Omega không chịu nổi dưới thân mình, Cố Trạch Ngư có chút hối hận thở dài ôm người vào lòng, sau khi xé miếng dán hạn chế mùi khó chịu trên gáy ra, mùi rượu Rum nồng nặc thơm phức xộc vào mũi.

Cố Trạch Ngư liếm láp xung quanh đó, cảm giác được người trong ngực sợ hãi rụt cổ theo bản năng, cậu vô cùng hứng thú cắn xuống một cái vết răng rất nông, sau đó vội vàng buông ra, cười nói: "Ngươi không xứng đáng được ta đánh dấu."

Từ đầu đến cuối, Cố Trạch Ngư chưa từng hôn Omega của mình, phần thưởng lớn nhất chính là sự liếm láp của cậu.

Lục Úc Niên bị một tràng tiếng khóc đánh thức, khi anh tỉnh dậy thì toàn thân đau như gãy xương, bên cạnh anh thì có một người khác đang khóc như quỷ khóc, khiến anh khó chịu, anh từ từ mở mắt ra, nhìn thấy rằng đó không phải là địa ngục, mà là căn phòng giam anh rất quen thuộc.

"Lục Úc Niên, anh tỉnh rồi à?" Thủ phạm nước mắt giàn giụa chạy tới chỗ anh, lo lắng nắm lấy tay anh quan tâm không che giấu nói: "Anh không sao chứ, ai làm anh tổn thương ra nông nổi này?"

Lục Úc Niên ảm đạm nhìn Cố Trạch Ngư, anh vừa xem màn biểu diễn của cậu vừa mặc toàn bộ quần áo trên người vào, che đi phần lớn những dấu vết mơ hồ trên người.

"Anh, anh không cần lo lắng đâu.

Dù tôi đội mũ xanh nhưng tôi không ngại đâu, anh vừa mới gặp phải chuyện như vậy, tôi là Alpha của anh, tôi sẽ cùng ngươi vượt qua thời điểm khó khăn nhất, tôi sẽ không bỏ rơi anh đối mặt một mình đâu." Cố Trạch Ngư trịnh trọng nói.

Lục Úc Niên dường như bị lời nói cảm động của Cố Trạch Ngư làm cho giật mình, chậm rãi mở miệng, sững sờ nhìn cậu một lúc rồi mới nói: "Cố Trạch Ngư, cậu mắc bệnh tâm thần phân liệt à?"

Cố Trạch Ngư ngừng khóc, thổn thức ngẩn đầu lên nói: "Mộng du có tính không?"

___________

Lời tác giả

Phiên bản Shimizu.

Weibo cùng tên..

Truyện Chữ Hay