“Tu la Sát, ngươi mau đi ngăn cản lục đệ lại, mau lên…” Hàn gào lên thống thiết.
Nhưng mặc cho chàng gào, Tu La Sát vẫn làm bộ không nghe thấy gì, ánh mắt cứ một mực hướng về phía căn phòng.
Ông đã đồng ý với Ngạo, nói ông ích kỷ cũng đúng, ông thật sự rất ích kỉ, ông chỉ biết nghĩ đến Duyệt thôi, ông rất ngưỡng mộ tình yêu của Hàn, hắn có thể vì yêu mà hi sinh bản thân, tình yêu đó, ông vĩnh viễn không thể với tới được.
Trời sáng, Hàn cùng Tu La Sát quay trở lại, bên trong đã nghe tiếng Duyệt thút thít.
Hàn chẳng chút đắn đo lao vào trong phòng, mặc cho cơ thể đụng hết thức này đến thứ nọ, mặc cho thân thể xước xát, chàng vội vàng hỏi:
“Duyệt, Duyệt nhi nàng sao rồi?”
Không thấy Ngạo đâu, trong phòng giờ chỉ còn mình Duyệt đang ngồi khóc trên nền đất.
“Duyệt Duyệt…” Tu La Sát nhìn Duyệt, muốn nói gì đó mà chẳng thể mở lời.
Sắc mặt Duyệt thật sự đã tốt lên rõ rệt, hẳn là Ngạo đã giải được độc cho cô.
“Hàn, sư phụ, mau tìm Ngạo về đây, xin chàng hãy tìm hắn về đây!” Duyệt thổn thức.
Cô vừa tỉnh lại, đã cảm nhận được sự chuyển biến rõ rệt trong người, nhìn thấy cổ tay bị băng bó, cô hồi hộp mở ra xem, thì phát hiện vết thương vẫn còn chưa kịp khô máu.
Chẳng thấy bóng dáng Ngạo đâu, cô không phải kẻ vô tâm, cũng phải con ngốc, cô vừa nhìn là biết ngay Ngạo đã tự mình giải độc cho cô, ngẫm lại những hành vi kì quay của ngạo gần đây, càng khiến cô hoảng loạn bất an.
Cô không muốn Ngạo hi sinh bản thân hắn, cô không muốn như vậy.
Duyệt Nhi… Hàn đau lòng thốt lên.
“thiếp mặc kệ, thiếp phải đi tìm Ngạo, phải tìm hắn, thiếp không muốn hắn gặp chuyện!” Duyệt chẳng còn biết đến ai nữa, cô đi giày rồi chạy ra ngoài.
‘Duyệt nhi…” “Duyệt Duyệt”
Ngạo đã bỏ đi từ lâu, chàng vô định bước về phía trước, chàng phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không chàng sẽ bị tìm thấy, nhưng lúc này, chàng thật sự chỉ muốn ngủ, thật sự chỉ muốn chợp mắt.
Đột nhiên chàng ho lên một tiếng, một vũng máu đen từ miệng chàng thổ ra, chàng không chịu nổi ngã sấp xuống mặt đất.
“Duyệt…” Ngạo thở hắt, đau đớn, buồn rầu, lưu luyến, và biết bao là yêu thương.
Chàng không còn chút tỉnh táo nào, chẳng làm chủ được mình nữa, chàng khép lại mí mắt nặng trịch.
“Ngạo…” Dường như trước khi ngất đi chàng vẫn nghe thấy tiếng Duyệt, áo giác ư?
Thôi kệ, lần cuối mà!
Trong phòng, Duyệt ôm chặt lấy Ngạo, trong đầu không ngừng nghĩ đến những điều mà Lạc thần y nói.
“Độc trong người hắn đã vô phương cứu chữa rồi, có lẽ hắn chỉ còn sống được canh giờ nữa thôi, cô cố gắng ở bên hắn…”
Hai canh giờ, sao có thể? Sao Ngạo lại chỉ còn sống được hai canh giờ nữa chứ.
“Duyệt…” Ngạo hé mắt nhìn, giọng khan đi.
“Ngạo, ta ở đây, ngươi mau mở mắt nhìn ta này, Ngạo…” Duyệt xúc động nghẹn ngào, bàn tay cô nắm chặt lấy bàn tay Ngạo.
Hơi ấm nơi bàn tay ấy đã biến mất, chỉ còn cái giá lạnh kinh người.
Ngạo cơ hồ muốn xác định bản thân có phải đang chìm trong ảo giác không, chàng từ từ mở mắt, nhìn thấy gương mặt đau đớn của Duyệt, nước mắt của cô đã ướt đẫm cái nắm tay của hai người, nhuốm buồn trái tim thổn thức của chàng.