Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quả nhiên tôi vẫn nguyện ý ở lại nhà Chu Minh Khải, bởi tôi đã ở nơi này ba năm, có lẽ còn quen thuộc nó hơn chủ nhân của nó. Ngẩn người trong phòng, tôi thấy khá an tâm.
Sau khi Lục Tư Nặc cùng Vương mập rời khỏi, Chu Minh Khải rót một cốc nước, tìm thuốc ngủ lần trước mua trong ngăn kéo rồi nuốt xuống.
Ngay cả giường hắn cũng không muốn đi, trực tiếp nằm trên ghế sofa.
Tôi không biết, lần này người tiến vào giấc mơ của hắn là tôi, hay là Lâm Thanh Dật.
Không rõ có phải nhờ tác dụng của hai cái tát từ Lục Tư Nặc hay không, Chu Minh Khải bắt đầu đi làm. Hôm sau, hắn thức dậy không tính sớm. Hắn rửa mặt, thay bộ âu phục đen và cạo sạch sẽ râu tua tủa mọc ở cằm. Cả người có sức sống hơn không ít.
Hắn đi thư phòng, tìm chiếc khuy măng sét trong ngăn kéo rồi đeo lên.
Tôi theo Chu Minh Khải đến Minh Phong, ở cửa công ty đã có nhân viên chào hỏi hắn. Mặc dù hắn không có ý cười, nhưng vẫn đáp lại từng người.
Mới vào văn phòng không lâu, Phùng Đào đã tới. Gã vỗ vai Chu Minh Khải nói, “Đây mới là Chu Minh Khải tớ biết! Nhanh chóng tiếp tục làm dự án kia của cậu đi.”
Chu Minh Khải suy nghĩ chốc lát, nói, “Cậu làm đi, tớ không muốn tiếp xúc với Giang Ngữ.”
Giang Ngữ chính là người phụ nữ mẹ Chu Minh Khải sắp xếp muốn Chu Minh Khải chuẩn bị kết hôn, cũng là lý do trở mặt cuối cùng của tôi và Chu Minh Khải. Đương nhiên tôi không cho rằng Chu Minh Khải sẽ thật sự thích cô ta. Trước đây hắn nghe theo mẹ bố trí, có nguyên nhân rất lớn là nhằm chọc giận tôi. Thế nhưng, từ trước đến giờ tôi rất tỉnh táo, nên tôi chưa từng để tâm đến Giang Ngữ.
Song hiện tại Chu Minh Khải muốn phân rõ giới hạn với Giang Ngữ, khiến tôi có phần kinh ngạc.
Phùng Đào không ép buộc Chu Minh Khải, nói, “Tùy cậu vậy. Để tớ thay người đến trao đổi với tập đoàn Giang thị.”
Tôi và Chu Minh Khải bên nhau ba năm, mà xưa nay chưa bao giờ tới phòng làm việc của hắn, không nghĩ tới sau khi chết lại vào được.
Tôi tò mò nhìn trang trí trong phòng làm việc, lại nhìn chậu lan quân tử trong góc. Quả nhiên toàn bộ phong cách phòng làm việc chính là kiểu của Chu Minh Khải.
Tôi cũng rất tò mò về Minh Phong. Tôi rời khỏi văn phòng của Chu Minh Khải, đi dạo xung quanh bộ ngành bên ngoài. Trông thấy một người vùi đầu trước máy vi tính, tôi đến gần nhìn, phát hiện là đang lén chơi game.
Nhớ lại năm đó, tôi cũng là một đại cao thủ giới game. Bình sinh tôi chỉ bại bởi một người, chính là Chu Minh Khải. Có điều mấy năm qua tôi không có nghề nghiệp, thường chơi game không được như ý. Tuy nhiên, mặc dù Chu Minh Khải thiết kế game nhưng lại sớm làm lãnh đạo, cho nên nếu chơi mấy ván thì tôi vẫn có phần thắng.
Tôi theo dõi người này đấu vài trận, có thua có thắng, song cái thao tác kỹ thuật đó tôi nhìn không nổi. Nếu tôi còn sống thì nhất định phải xem công ty Chu Minh Khải tuyển nhân viên thế nào mà trình độ kỹ thuật của người thiết kế game lại kém như vậy.
Khi người này tiếp tục thua, tôi quyết định không xem nữa.
Thời điểm tôi trở lại văn phòng của Chu Minh Khải, hắn đã biến mất. Tôi có nghe thấy tiếng trợ lý gọi hắn đi họp, hiện tại chắc đang ở trong phòng họp.
Tôi ngồi trên ghế giám đốc của Chu Minh Khải, tưởng tượng mình là tinh anh xã hội. Ngón tay gõ loạn trên bàn phím, hình dung công ty mình làm sắp phá sản, còn tôi thì lấy sức một người ngăn cơn sóng dữ.
Tôi cười lăn lộn trên ghế giám đốc, cười cười rồi lại thấy lòng chua xót.
Vì một Chu Minh Khải, tôi từ bỏ sự nghiệp, từ bỏ việc bôn ba bên ngoài. Tôi từng cho là giai đoạn mình liều mạng làm việc đó rất khổ cực, chỉ không hề nghĩ rằng, sau đó nhớ đến lại cảm thấy rất phong phú.
Do chính tôi gây ra.
Biến cuộc đời mình chỉ còn lại một Chu Minh Khải.
Chu Minh Khải được Phùng Đào đỡ ra từ phòng họp. Vẻ mặt hắn rất thống khổ, đang chau mày. Phùng Đào ở văn phòng tìm một lượt, nói, “Đi bệnh viện đi, bệnh đau dạ dày của cậu sao lại nghiêm trọng thế này!”
Chu Minh Khải không từ chối, ôm dạ dày cùng Phùng Đào lên xe. Tôi vội vàng đuổi theo phía sau.
Dạ dày Chu Minh Khải không tốt, tôi biết. Trước đây tôi dùng các loại chế độ ăn uống điều dưỡng cho hắn, tình huống cũng khá hơn nhiều.
Mấy hôm nay, mỗi ngày hắn ăn uống linh tinh, tới tối ngủ thì dựa vào thuốc ngủ. Dạ dày không gặp vấn đề mới là lạ.
Tôi không vui sướng khi người gặp họa. Nhìn Chu Minh Khải đau chảy mồ hôi lạnh, ướt sũng cả người, trong lòng tôi cũng không dễ chịu. Tôi muốn Chu Minh Khải không thoải mái, nhưng chỉ là như vậy. Nếu hắn quá khổ sở, thì tôi cũng không vui.
Tôi chính là mâu thuẫn như thế.
Lúc đến bệnh viện, ý thức Chu Minh Khải đã không rõ ràng lắm, được Phùng Đào và y tá dìu vào phòng cấp cứu.
Tôi và Phùng Đào đợi hơn nửa tiếng, bác sĩ y tá mới ra ngoài, tháo khẩu trang xuống và nói, “Loét dạ dày, hiện tại không sao rồi, nhưng sau đó chế độ ăn uống nhất định phải theo quy luật.”
Chu Minh Khải vẫn chưa tỉnh lại. Phùng Đào trông nom chừng hai giờ, nhận được điện thoại từ công ty bèn rời đi trước. Gã tìm một hộ sĩ cho Chu Minh Khải, yêu cầu nhất định phải ở trong phòng bệnh chờ bệnh nhân tỉnh lại.
Tôi nhìn Chu Minh Khải mặc đồ bệnh nhân nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô nứt. Tôi cũng không biết mình nên làm cái gì, chỉ có thể nhìn hắn như vậy.
Chu Minh Khải cuối cùng đã tỉnh. Hộ sĩ thấy hắn tỉnh liền gọi điện cho Phùng Đào.
Không bao lâu sau, Phùng Đào còn chưa tới, mẹ Chu cùng Giang Ngữ đã đến.
Tôi rất quen thuộc mẹ Chu, tôi quen thuộc thủ đoạn của bà.
Ba năm trước, tôi và Chu Minh Khải bên nhau. Vào lúc ấy, lòng tôi tràn đầy niềm tin Chu Minh Khải yêu tôi. Vì hắn, cái gì tôi cũng có thể làm, cái gì cũng có thể đối mặt, kể cả nhiều lần mẹ Chu gây khó dễ.
Cuối cùng mẹ Chu cũng đồng ý cho chúng tôi bên nhau, điều kiện là tôi phải từ bỏ công việc, toàn tâm toàn ý chăm sóc Chu Minh Khải.
Khi đó tôi ngốc hết thuốc chữa, thế mà lại có thể đồng ý, còn thật sự vì tình yêu mà làm tới bến. Nhưng về sau, thái độ Chu Minh Khải dần thay đổi, mục đích thật sự tiếp cận tôi cũng dần hiện rõ. Mẹ Chu nắm bắt thời cơ, giới thiệu thiên kim tập đoàn Giang thị là Giang Ngữ cho hắn.
Đồng thời, làm tôi chán ghét.
Tôi không có thiện cảm với hai người phụ nữ này, song tôi hiểu mẹ Chu.
Bởi nếu mẹ tôi vẫn còn, biết tôi sống cùng đàn ông, có lẽ sẽ còn không bằng mẹ Chu nữa. Ít nhất, mẹ Chu vẫn duy trì mặt ngoài hòa bình với tôi, mẹ tôi thì có thể sẽ trực tiếp làm thịt người ta.
Nghĩ thế, tôi thật ra lại thấy bình thản.
Giang Ngữ vào phòng bệnh, vừa nhìn thấy Chu Minh Khải, đôi mắt liền đỏ. Tôi cũng không biết cô ta oan ức vì mình bị lợi dụng hay là đau lòng Chu Minh Khải.
Mẹ Chu đuổi hộ sĩ đi rồi ngồi lên ghế. Bà suy nghĩ phút chốc mới nói, “Mẹ đã biết, đứa bé Tiểu Dương kia…đi…”
Chết là chết, còn “đi”! Tôi muốn nói, không cần kiêng kỵ tôi. Hơn nữa, khi tôi còn sống, mẹ Chu vốn không gọi tôi là Tiểu Dương. Cả đời chẳng có ai gọi tôi là Tiểu Dương hết.
“Mẹ biết, nó là đứa trẻ tốt. Nhưng người đã đi rồi, con không cần tra tấn mình.” Mẹ Chu không biết giữa tôi và Chu Minh Khải còn có một Lâm Thanh Dật, “Ai muốn như vậy đâu? Minh Khải, Phùng Đào nói con đã lâu không đi làm. Lúc này vừa mới đi làm đã dằn vặt mình vào tận bệnh viện. Con đừng như thế, được không?”
Chu Minh Khải không nói gì, hình như cũng chẳng nghe.
“Minh Khải, một người không tiếc mệnh, anh có thể làm gì?” Giang Ngữ nói.
Tôi biểu thị tán thành Giang Ngữ.
Mẹ Chu vừa gọt táo cho Chu Minh Khải vừa nói, “Sau này con sống an ổn cùng Tiểu Ngữ đi.”
Tôi kỳ thực muốn bảo, Chu Minh Khải không ăn táo. Loại quả hắn thích là cam.
Những lời này của mẹ Chu khiến Chu Minh Khải có phản ứng. Hắn nghiêng đầu nhìn mẹ mình, giọng trầm thấp, “Mẹ, con sẽ không kết hôn với Giang Ngữ. Đấy là không chịu trách nhiệm với Giang Ngữ, cũng là không chịu trách nhiệm với chính con.”
Giang Ngữ vừa tủi thân vừa tức giận, “Lúc trước anh nói anh sẽ suy xét!”
“Xin lỗi.” Chu Minh Khải chỉ có thể nói câu này.
Mẹ Chu cũng có chút tức giận, “Chính con khi trước cũng đã nguyện ý cân nhắc, hiện tại lại vì một Hứa Gia Dương mà coi như không sao? Minh Khải, Tiểu Ngữ là cô gái rất tốt!”
Đúng đấy, rất tốt, còn không để ý việc anh đã từng dây dưa với đàn ông.
Giang Ngữ đứng dậy, nắm chặt túi mình, nước mắt rơi xuống.
Thế nhưng Chu Minh Khải trời sinh không phải người thương hương tiếc ngọc, từ đầu đến cuối đều không nhìn cô. Hắn chỉ nói lại một lần: “Xin lỗi, là lỗi của tôi.”
Con gái đến cùng là không chịu được ủy khuất như thế. Xuất phát từ dạy dỗ tốt, cô nói với mẹ Chu một câu, “Bác, khi nào có thời gian, cháu lại đến nhà thăm”, rồi trực tiếp rời đi.
Mẹ Chu chỉ có thể thở dài.
Mẹ Chu không có biện pháp bắt bí tôi, cũng không có chút biện pháp nào bắt bí con bà.
Thật ra tôi rất đồng tình với Giang Ngữ. Gia thế tốt tướng mạo tốt, bất kỳ người đàn ông nào khác cũng sẽ đặt cô gái như vậy trên đầu quả tim để yêu. Nhưng đáng tiếc, không biết số xui thế nào lại thích phải Chu Minh Khải.
Mức độ xui xẻo tương đương Lục Tư Nặc.
Mẹ Chu hơi tức giận nên cũng không ở lại bệnh viện chăm sóc Chu Minh Khải. Sau khi Giang Ngữ rời đi, bà cũng đi theo. Cuối cùng nghĩ đến, suy cho cùng vẫn là con mình, nói một câu, “Hôm khác về nhà đi.”
Chờ người đi hết, Chu Minh Khải một mình trong phòng bệnh, lẳng lặng nhắm mắt lại.
Chẳng biết tại sao, bộ dạng này của Chu Minh Khải nhìn qua thật đáng thương. Song tôi lập tức xua tan lòng từ bi của mình. Đáng thương nhưng liệu có bằng cô hồn dã quỷ là tôi đây không?
Dù vậy, lúc tôi thấy hắn mất công tốn sức muốn lấy cốc nước trên bàn, tôi vẫn không thể kiềm chế mà đưa tay ra, nhưng lại mới phát hiện, mình cũng không giúp gì được hắn.
Thời gian trong phòng bệnh trôi qua rất chậm. Tôi ngồi trên ghế, cũng không biết Chu Minh Khải có đang ngủ thật hay không, chỉ yên tĩnh nhìn hắn.
Sau khi chết, tôi có rất nhiều thời gian để tỉ mỉ xem xét người đàn ông mà tôi yêu mười một năm. Tôi quen thuộc mỗi một nét mặt đến từng nhịp hô hấp của hắn.
Tôi nghĩ, trên thế giới này, không có ai yêu hắn hơn tôi, cũng không có ai hiểu rõ hắn hơn tôi.
Mười một năm, tôi yêu tha thiết Chu Minh Khải mười một năm nay. Mười một năm trước đó, tôi một lòng muốn hắn, trong quãng thời gian cuối cùng, tôi lại một lòng muốn chết.
Sự thật chứng minh, giữa Hứa Gia Dương cùng Chu Minh Khải xác thực không có kết quả tốt.
Phòng bệnh quá mức an tĩnh. Thỉnh thoảng tôi còn có thể nghe thấy bên ngoài có âm thanh y tá đẩy xe dụng cụ y tế đi tới đi lui, trong căn phòng này thì nghe lại càng rõ ràng.
Tôi cố gắng hồi tưởng quá khứ, nhớ lại đoạn thời gian kia.
Tác giả có lời muốn nói: Cố lên tiểu bạch thỏ!!!