Si Tình Nhàm Chán Nhất

chương 26: không thể chờ đợi được, rất muốn gặp người kia

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mùa đông ở Liễu thành đi sớm về trễ. Đầu mùa xuân vào tháng ba, tuyết đọng đã bắt đầu tan dần. Giữa bầu trời là mặt trời chói lóa, một mảnh sáng ngời, nhưng nhiệt độ vẫn thấp đến mức không thể thấp hơn.

Tôi nghe thấy tiếng Alexander nhà tôi cào cửa phòng. Sau đó không biết làm cách nào mà nó đẩy vào được, nhỏ giọng kêu dưới giường tôi.

Đây coi như là đồng hồ báo thức sinh vật cỡ nhỏ đi.

Qua một kỳ nghỉ đông, tôi đã quen với việc ngủ thẳng đến khi tự dậy hàng ngày, hoàn toàn quên khuấy đồng hồ báo thức là vật gì. Mỗi ngày đều là mẹ tôi trực tiếp xốc chăn gọi.

Năm mới đi qua rất thoải mái, mặc dù không có thu được tiền mừng tuổi nào. Là vì Lâm Thanh Dật miệng hạ lưu tình(), cha mẹ tôi cũng không biết tôi thi học kỳ thành cái quỷ gì, vẫn để tôi an tâm hưởng thụ năm mới.

() biến tấu của cụm từ “thủ hạ lưu tình”.

Một kỳ nghỉ đông rất thanh thản dễ chịu. Nếu không có bài tập nghỉ đông thì sẽ càng hoàn hảo.

Hôm nay là ngày tựu trường, tôi vẫn luôn nhớ, đã lâu chưa gặp Chu Minh Khải rồi, cũng không biết hắn ăn Tết có tăng cân không nữa.

Hơn giờ sáng, tôi còn đang nằm trong ổ chăn thì nghe đến tiếng đĩa nhạc CD truyền vào từ phòng khách, bật bài “Phiêu tuyết” của Trần Tuệ Nhàn, một bài hát tôi đã nghe vô số lần.

Cha tôi không ở nhà, mẹ tôi liền phát bài hát này để ám chỉ tôi rời giường.

Sở dĩ phải bật lúc cha tôi không ở nhà là bởi ông không thích nghe âm nhạc gì hết, hơn nữa âm nhạc còn ảnh hưởng đến việc vẽ vời của ông. Thành ra chỉ cần nghe thấy tiếng nhạc vang, cha tôi sẽ nhất định không ở nhà.

Dựa theo kinh nghiệm, nếu bài hát này lặp lại ba lần mà tôi vẫn chưa rời giường, thì đến lần thứ tư, mẹ tôi sẽ vào lật chăn của tôi.

Rốt cuộc lúc Trần Tuệ Nhàn hát đến lần thứ ba, ‘lại thấy tuyết bay qua, bay lượn trong ký ức thương tâm’, tôi vươn mình xuống giường, mặc lên một chiếc áo lông rồi đi ra ngoài.

Từ khi thất nghiệp, mẹ tôi bắt đầu khổ tâm nghiên cứu nấu nướng, biến đổi các cách nấu ăn cho tôi và cha. Bữa sáng hôm nay là sữa bò phomai, đậm kiểu phương Tây.

“Con dậy cũng đã dậy rồi, có thể để cô ấy ngừng hát chưa vậy?” Ý tôi chính là chỉ bài hát này.

Mẹ tôi rất thích nghe nhạc của Trần Tuệ Nhàn, thỉnh thoảng còn có thể dùng tiếng Quảng hát vài câu. Trong đó bà thích nhất “Phiêu tuyết”, thường chọn cài đặt lặp đi lặp lại mỗi bài này, vang khắp căn nhà tôi.

Mà bởi nó là thần khúc gọi tôi rời giường nên tôi thật sự không ưa nó.

Mẹ tôi thật sự tắt nhạc, sau đó ăn sáng và tán gẫu câu được câu không với tôi. Tại lúc thu dọn bát đĩa, bà nói, “Hôm nay khai giảng, con nên gọn gàng chỉnh tề chút.”

Tôi cười, “Không thì, người nhà đi cùng?”

“Mẹ còn hẹn dì Vương dưới lầu chơi mạt chược đây.” Mẹ tôi nói, “Hôm qua bà ấy thắng mẹ không ít, hôm nay phải đến lấy lại.”

Mẹ tôi liền quay đầu bồi thêm một câu, “Nhớ cho Alexander ăn nhé. Đừng chỉ nhớ đến mỗi mình mình, Alexander đều bị con bỏ đói đến mức gầy rồi kìa!”

Tôi đâm thọc, “Alexander là cha tặng cho mẹ. Mẹ mới phải chăm sóc chứ.”

Tôi ăn bữa sáng xong liền trở về phòng thay quần áo. Tôi mặc thêm một chiếc áo phao, nghiêng vai khoác cặp sách rồi ra ngoài. Rời khỏi khu chung cư, tôi mới phát hiện tuyết trên đường bắt đầu tan nên xuất hiện nhiều vũng nước, có chút thương xót đôi giày trắng của mình.

Khi bước trên đường, tôi suy nghĩ, là sẽ gặp Chu Minh Khải ở ngã tư đầu phố hay là đến trường học mới gặp được nhỉ.

Nhưng mà đến trường học mới biết, Chu Minh Khải trở về thủ đô ăn Tết, đặt vé muộn một ngày so với khai giảng, phải ngày mai mới có thể tới lớp. Tôi nhìn cái bàn vắng vẻ, cả người không hiểu sao lại thấy khó chịu.

Học kỳ mới bắt đầu, Lâm Thanh Dật nói vậy.

Đầu khai giảng, tất cả mọi người bàn tán về tiền mừng tuổi năm mới, xem ai có nhiều nhất ai có ít nhất. Vài người thậm chí còn không có, dù sao mười sáu, mười bảy tuổi đã không còn là độ tuổi có thể yên tâm thoải mái nhận tiền mừng tuổi nữa.

Tôi không đi tham gia trò vui, bởi vì tôi đang cầm mười lăm đồng tiền thừa cha tôi mua thuốc lá còn dư lại. Tôi phải đi thăm nhà ông bà ngoại sớm, không có người lớn theo, ở phương diện tiền mừng tuổi rất là thê thảm.

Hôm sau, Chu Minh Khải đến, ngoại trừ tóc cắt ngắn hơn thì tựa hồ không có gì thay đổi. Hắn vừa đến đã khoe với tôi rằng hắn được ông ngoại hắn cho đại dương().

() Đại dương: đồng xu bạc thời xưa sử dụng. (Baidu)

Cuộc sống trung học ngày nào cũng giống ngày nào. Mỗi ngày đều không có gì mới, thời khoá biểu hàng tuần chưa từng thay đổi. Nếu không tỉnh táo chút, sẽ dễ quên hôm nay là thứ mấy trong tuần.

Lâm Thanh Dật chấp hành kế hoạch lớp phụ đạo của y như cũ. Không có ai trong số mười học sinh ở vị trí cuối danh sách kết quả thi tiếng Anh may mắn thoát khỏi. Lần lượt đi từng nhà thực hiện nghĩa vụ dạy học, rất tận chức tận trách, nhưng cũng làm mọi người hận nghiến răng.

Tôi xem như là nhân viên cố định trong số mười vị trí đó sau mỗi đợt thi tiếng Anh. Những người khác thỉnh thoảng có thể nhảy ra khỏi hố đen này, nhưng một mình tôi trước sau thủ vững tại chỗ. Trừ một lần lỡ tay nhận được vị trí thứ sáu đếm ngược, những lúc khác cực kỳ ổn định tại năm vị trí phía sau, mưa gió vẫn không thay đổi.

Tiếng Anh của Chu Minh Khải tốt như vậy, tiếng Anh của tôi lại kém đến thế. Thật ra tôi đã từng giãy giụa. Không biết tại sao, đã cố nghe giảng mấy tiết tiếng Anh, song khi thi mọi thứ vẫn như nước đổ lá khoai. Tôi đành bỏ cuộc.

Mãi đến trung tuần tháng tư, nhiệt độ ở Liễu thành mới bắt đầu tăng. Mặt trời không còn thiếu nhiệt độ, mà dần khiến người ta cảm nhận được nó thật sự là mặt trời chứ không chỉ để trang trí.

Vạn vật bắt đầu thức tỉnh, hai hàng cây bên đường cũng dần có sức sống.

Lá non và hoa đầu xuân vừa nhú đã có người hái về để kẹp trong sách, phơi khô làm thẻ đánh dấu trang, trò mấy học sinh nữ thích nhất, cũng bắt đầu thịnh hành ở lớp / chúng tôi.

Có lần tôi không cẩn thận đụng phải bàn Lâm Tuyết, sách của cô rơi xuống, bên trong kẹp một chiếc lá bạch dương, tôi tò mò sờ một cái, nát vụn.

Vẻ mặt muốn giết tôi của Lâm Tuyết khi ấy, đến hiện tại tôi vẫn còn ấn tượng.

Tôi không biết mình lúc đó nghĩ gì nữa. Bên kính cửa sổ có một con bọ màu xám, tôi cũng chẳng biết là bướm hay thiêu thân hay là sinh vật không rõ nào đó, tôi chộp tới kẹp trong sách của Chu Minh Khải, định làm cho hắn một cái thẻ đánh dấu trang ngầu gấp trăm lần so với kiểu lá bạch dương của Lâm Tuyết.

Quyển kia là sách gì, để chỗ nào, tôi cũng không quá chú ý, thậm chí còn quên mất vụ thẻ kẹp sách còn sống này. Thời gian trôi qua hơn một tuần, Chu Minh Khải lấy ra một quyển tiểu thuyết của Higashino Keigo từ ngăn bàn. Lúc mở sách, hắn phát hiện bên trong có một vật thể đen đen không rõ hình thù đầy kinh tởm.

Tôi liếc nhìn, quả thật có điểm buồn nôn, cho nên tôi không định thừa nhận.

Chu Minh Khải nhìn tôi, còn mắt tôi thì nhìn thẳng.

Sau đó chuyện này thành án treo, chỉ cần tôi không thừa nhận, Chu Minh Khải cũng không có chứng cứ trực tiếp chứng minh là tôi làm.

Vụ án treo trôi qua là đến đợt thi giữa kỳ. Không có khủng bố căng thẳng như vậy, mà vẫn là trận chiến lớn. Đề thi do chính giáo viên bộ môn ra. Nhằm để kết quả thi của mọi người không đến nỗi quá xấu hổ, lúc lên lớp trước khi thi đã trong tối ngoài sáng nhắc nhở, đây là dạng bài thi, nhớ chú ý.

Thi giữa kỳ là ở tại lớp học, đến chỗ ngồi cũng không đổi, nhưng tôi chưa hề nghĩ tới việc gian lận.

Đầu tiên, chưa nói đến việc liệu tên Chu Minh Khải không lương tâm này có để ý tới tôi hay không, mà chính tôi cũng không ngốc đến mức đi chép bài hắn. Dù sao thành tích chênh lệch quá lớn, Lâm Thanh Dật y thì chẳng phải người ngu.

Trong quá trình thi, tôi cơ bản đều là, viết tên như rồng bay phượng múa, sau đó sẽ dùng tư thế ngủ có độ khó cao kia để dựa vào bài thi, ngồi rất thoải mái.

Vừa rảnh rỗi tôi liền thấy dáng vẻ Chu Minh Khải múa bút thành văn, vai thẳng tắp, tư thế cầm bút cũng khá dễ nhìn. Ánh sáng ấm áp rắc lên, mặt mũi sạch sẽ, người xem động lòng.

Quả nhiên, việc tôi yêu thích hắn đã sớm lưu lại dấu vết.

Buổi sáng thi, buổi trưa nghỉ ngơi, tôi và Chu Minh Khải cùng đi Thời Gian Xưa ăn lẩu.

Trước tiên, Chu Minh Khải mở một chai Coca Cola, sau đó gắp lên một miếng thịt ba chỉ và nói với tôi, “Buổi chiều thi còn tiếp tục nhìn tôi chằm chằm, thì cậu sẽ giống như miếng thịt này!”

Nói xong là ném thịt ba chỉ vào nồi.

Tôi chờ miếng thịt ba chỉ chín liền vớt lên ăn, nói: “Ui, anh trai thẹn thùng hả? Tôi nhìn thì có ảnh hưởng đến việc cậu làm bài chắc?”

“Làm bài không tốt cũng chẳng sao, còn hơn là không tốn sức nào đã hạ gục được cậu.” Chu Minh Khải nói.

“Được.” Tôi nói, “Nên để Lâm Tuyết và Lục Tư Nặc đến cảm ơn tôi. Cậu làm bài không tốt, các bạn ấy nhất định sẽ rất vui!”

Nói thì nói thế, mà lúc thi buổi chiều, tôi thật sự không nhìn hắn nữa, hoặc là nói, không nhìn hắn trắng trợn không kiêng dè như vậy. Tôi giả vờ mình đang viết nguệch ngoạc trên giấy thi, thực tế là lén vẽ Chu Minh Khải thành Sesshomaru mặc đồng phục học sinh, trông cực xấu.

Cuối cùng, xem bức vẽ này, tôi thấy thật hổ thẹn với thân phận con trai của một hoạ sĩ.

Lâm Thanh Dật là giám thị. Khi nộp bài, tôi đang chuẩn bị cầm tranh đi thì Lâm Thanh Dật bước xuống. Y trực tiếp lấy bức tranh, sau đó ngắm rất nghiêm túc.

Tôi chột dạ không thôi. Y nói: “Xem ra, việc phụ đạo ngoài giờ học cho em, hình như hiệu quả không được rõ rệt lắm.”

“Không đâu.” Tôi nói, “Em đã nhận được ích lợi không nhỏ.”

Lâm Thanh Dật cầm đi cả tranh lẫn bài thi, nói: “Lần sau đi nhà em dạy phụ đạo, thầy sẽ tiện thể cùng cha em thảo luận một chút trình độ của em tại phương diện nghệ thuật. Vẽ cái này, Astro Boy…”

“Sesshomaru…” Tôi không kìm được, lên tiếng sửa chữa.

Lâm Thanh Dật nhìn, tổng kết: “Không ra ngô ra khoai gì hết.”

Lần này tôi không dám hé răng nữa, qua khóe mắt trông thấy Chu Minh Khải mang vẻ mặt nhịn cười, nhịn rất khổ cực.

Minh họa: Bài hát ‘Phiêu tuyết’ của Trần Tuệ Nhàn

Truyện Chữ Hay