Từ lúc Ngạn Lạc Thường sinh hài tử đến nay đã qua một thời gian. Trong thời gian ấy, rất nhiều biến cố đã xảy ra, thế lực của Tần Thọ bị Tiêu Dao sơn trang tiêu diệt từng chút một, đến nay dường như đã không còn gì đáng ngại. Tần Thọ phải đem theo Tần Nhị Thế, chạy trốn sang nơi khác.
Ngạn Lạc Thường cùng hai hài tử đã theo Yến Phàm Vũ trở về Phi Yến sơn trang, khôi phục lại cuộc sống giống như trước đây.
Hiện giờ, Ngạn Lạc Thường đang ngồi trong phòng và đối diện với hắn chính là Lạc Sở Khí.
Qua Lãnh Sát, Lạc Sở Khí đã biết được, Ngạn Lạc Thường chính là con của hắn cũng Ngạn Tử. Nhiều năm như vậy, Ngạn Tử đã phải ngậm đắng nuốt cay, còn phải đem theo Lạc Thường, cuộc sống chắc chắn không dễ dàng gì. Thật đáng hận khi chính mình lần cuối cũng không được gặp mặt hắn.
Ngạn Lạc Thường trước sau đều im lặng không nói gì. Nhớ lại lúc bé, hắn đã biết được mình chính là do phụ thân sinh ra. Hắn đã ao ước rất nhiều được gặp gỡ vị phụ thân còn lại, bởi vị phụ thân ấy tuy làm cho phụ thân hắn thống khổ nhưng vẫn yêu thương không dứt. Hôm nay được gặp rồi, bao nhiêu câu chữ trong đầu lại không thể thốt ra thành lời.
‘Lạc Thường…Nhiều năm qua, ngươi đã chịu không ít khổ rồi….Ta biết rõ, ta không đủ tư cách làm một người cha. Ngươi lớn như vậy rồi mà ta vẫn chưa chiếu cố ngươi được một ngày. Bất quá, hiện tại ngươi có thể cùng Phàm Vũ ở cùng một chỗ, ta cũng thật cao hứng. Y nhất định sẽ hảo hảo quan tâm, chăm sóc ngươi chu đáo….’ Lạc Sở Khí đứng lên, quay người định ly khai, tuy nhiên trong nội tâm vẫn không ngừng mong chờ Lạc Thường sẽ giữ hắn lại.
‘Chờ một chút…’ Đúng lúc Lạc Sở Khí đang chuẩn bị bước ra khỏi cửa, Ngạn Lạc Thường đột nhiên lên tiếng.
‘Chờ một chút. Ta muốn hỏi…ta thực là con ngươi sao… ?’
‘Ngươi không tin sao… Ngươi là con của Ngạn Tử, trên người ngươi còn mang tín vật của ta trao cho Ngạn Tử. Ngươi chắc chắn là con của Lạc Sở Khí ta.’
‘Phải không…’ Ngạn Lạc Thường nhìn xuống bên hông mình, rồi lại ngó qua Lạc Sở Khí, hai khối ngọc bội giống nhau như đúc, chỉ khác duy nhất một chỗ, đó là tên khắc trên đấy. Khối của hắn đeo khắc chữ ‘Khí’ còn của Lạc Sở Khí là ‘Tử’. Tay không khỏi cầm chặt lấy ngọc bội, cảm giác mát rượi theo đó truyền thẳng lên. Đó đích thực là phụ thân của hắn, là người phụ thân hắn mong nhớ bấy lâu nay.
‘Về sau, người hãy đến chơi với ta nhiều hơn một chút, phụ thân.’
Ngạn Lạc Thường chậm rãi nói từng chữ, làm cho Lạc Sở Khí kích động không thôi. Ôn nhu xoa đầu hắn, Lạc Sở Khí nở một nụ cười mãn nguyện : ‘Ân, nhất định là như thế…’
Ngoài cửa, Yến Phàm Vũ tựa mình vào tường, ngẩng mặt lên ngắm trời xanh.
Cuộc sống yên bình này, chính là cuộc sống của y cùng Lạc Thường và hai hài tử.
Hai cái tiểu tử Yến gia chẳng mấy chốc đã đầy tháng. Phi Yến sơn trang được dịp nhộn nhịp lớn nhất từ trước đến nay.
Từ mấy ngày trước, Thích Bá đã sai người dọn dẹp, sửa sang mọi thứ trong sơn trang. So với lần đầy tháng của tiểu Mộ Thanh phải cảnh giác cao độ, lần này lại vui chơi thoải mái hơn rất nhiều.
Trong phòng, Ngạn Lạc Thường cùng Hạ Thanh Minh đàn cấp hai tiểu đông tây thay quần áo mới. Đệ đệ sinh sau có một chút, lại nhu thuận cực kì, không hề khóc nháo, chỉ giương đôi mắt to tròn, đen láy, nhìn vị phụ thân đang chật vật thay quần áo cho vị thân ca ca đang không ngừng ngó ngoáy, thỉnh thoảng lại cười rộ đầy vui thích.
‘Ôi chao ! Lạc ca ca, cục cưng, cục cưng cười lên trong đẹp quá!’ Mộ Hạ vui sướng sờ sờ lên khuôn mặt tiểu bảo bảo. Cảm giác đúng là rất thích, phấn nộn, mềm mềm vô cùng. Mộ Hạ phải kiềm nén vô cùng mới không cắn lên cái mà trắng hồng ấy.
‘Lạc Thường, tới giúp ta một chút…’H ạ Thanh Minh lên tiếng, Ngạn Lạc Thường đem hài tử đặt cẩn thận lên giường, rồi qua chỗ Hạ Thanh Minh. Tiểu Mộ Hạ của chúng ta sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này….
‘Hắc hắc, cục cưng, Hạ ca ca đem ngươi đi chơi a.’ Mộ Hạ lặng lẽ ôm lấy tiểu bảo bảo, lén chuồn ra khỏi phòng, nhưng không vội đi ngày mà trốn ở một góc gần đó.
Ngay sau đó, Yến Phàm Vũ cùng Mộ Lăng Phi tiến vào: ‘Đã chuẩn bị xong chưa?’
‘Tất cả tốt rồi…’ Lạc Thường ôm lấy cục cùng, đặt vào trong tay Yến Phàm Vũ. Tiếp nhận đứa con, Yến Phàm Vũ không khỏi một phen trêu đùa, làm cho cục cưng cười khanh khách không thôi.
‘Phàm Vũ, không phải trước kia ngươi nói ca ca ngươi sủng hài nhi quá, chẳng phải bây giờ ngươi còn hơn cả ta sao…’
‘Phi ca, ta còn sợ như vậy còn không đủ a…’ Đích xác là như vậy, Yến Phàm Vũ luôn mong muốn, từng khắc từng giờ, Lạc Thường và bọn trẻ sẽ được sống trong hạnh phúc. Đây cũng là trách nhiệm của một người phụ thân như hắn.
Cái này là hạnh phúc sao. Nếu như không có Yến Phàm Vũ, cuộc đời mình đâu có tốt đẹp như vậy. Nhìn khuôn mặt Yến Phàm Vũ cùng hài tử giống nhau như hai giọt nước, Ngạn Lạc Thường cười cười. Ly khai tinh phong huyết vũ giang hồ, ly khai đao quang kiếm ảnh, mỗi ngày yên bình cùng Yến Phàm Vũ, hạnh phúc, nguyên lại lại đơn giản như vậy.
‘Đúng rồi, tên của bọn nhỏ, ngươi đã nghĩ được chưa?’ Ôm lấy Mộ Thanh, Hạ Thanh Minh sực nhớ ra liền hỏi Yến Phàm Vũ.
‘Tên ta đã nghĩ rất kĩ…’ Yến Phàm Vũ nhìn Ngạn Lạc Thường mỉm cười ‘Ca ca là Yến Lạc Minh, đệ đệ là Yến Lạc Vũ.’
Lạc Minh…Lạc Vũ…
Nghe được tên của hải tử, Ngạn Lạc Thường giật mình quay sang nhìn, nhưng Yến Phàm Vũ chỉ là nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn mà không nói gì. Cái gì cũng không cần nói, cái gì cũng không cần giải thích…
Đang muốn đi vào ôm Lạc Vũ ra, Ngạn Lạc Thường kêu lên thất thanh: ‘Lạc Vũ, Lạc Vũ không thấy đâu nữa!’
‘Cái gì!’ Tất cả mọi người đều kinh hãi.
‘Chuyện gì đã xảy ra!’ Yến Phàm Vũ nhanh chóng giao Lạc Minh cho Ngạn Lạc Thường “Tử Điều, Hoàng Cận, các ngươi mau đi tìm cho ta. Bằng mọi cách phải đem tiểu thiếu gia an toàn trở về!’
‘Tuân mệnh!’
Yến Lạc Vũ biến mất, mọi người trong sơn trang đều khiếp sợ, không ai bảo ai tỏa ra khắp nơi để tìm kiếm. Lạc Vũ của chúng ta, đương nhiên lúc này…
“Vũ nhi…Bảo bối của ta…Vũ Nhi….’’ Hạ Nhi ôm Yến Lạc Vũ trốn trốn tránh tránh sau hòn giả sơn ở hậu viện ít ai lui tới, thỉnh thoảng lại hôn nhẹ, sờ sờ tiểu bảo bảo trong ngực.
‘Vũ nhi, ta rất thích ngươi. Sau này ta sẽ nói với Lạc ca ca cho ta thú ngươi. Lạc ca ca hiểu ta nhất, sẽ không từ chối đâu.
Một câu chuyện khác bắt đầu…..
CHÍNH VĂN HOÀN