Gần một tháng trôi qua, không tin tức. Phi Yến sơn trang thời gian này đều bao trùm một bầu không khí trầm lặng. Hạ Thanh Minh ngoại trừ chiếu cố Mộ Hạ cùng Mộ Thanh, chính là một mình lặng lẽ đứng trong vườn. Nhớ tời những ngày trong quá khứ, mình cùng Ngạn Lạc Thường cười cười nói nói, đàm luận về hoa cỏ…. Thực sự làm cho người ta lòng đau như cắt.
“ Lạc Thường….” nhẹ nhàng thốt lên tên, Hạ Thanh Minh sờ sờ lên những canhs hoa lan mỏng manh “ Lạc Thường…ngươi mau trở về a….ta cònn hiều điều chưa nói với ngươi…chúng ta là người một nhà a….” Càng nói, nước mắt lại càng chảy xuống, theo cánh hoa lan mà rơi xuống, thấm dần vào đất.
Bên trong gian phòng của Ngạn Lạc Thướng, Yên Phàm Vũ lặng nhìn xung quanh. Một tháng không hề biết chút gì liên quan tới hắn. Không…! Hắn sẽ không chết…!Ngạn Lạc Thường hắn sẽ không dễ dàng biến mất khỏi cuộc đời như vậy…!
Chỉ là….
Hắn có khỏe không? Vách núi cao như vậy, rơi xuống hắn là rất đau đi! Không biết, hắn có hay không hảo hảo chiếu cố chính mình? Thân thể của hắn luôn không tốt, lại còn mang hài tử, nhất định là rất vất vả đi…!
“ Thường…trở về a…ta…rất nhớ ngươi….” Yến Phàm Vũ ngã tới trên giường Ngạn Lạc Thường, tất cả vẫn còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt của hắn, rất quen thuộc…
Lẳng lặng nhắm mắt, Yến Phàm Vũ cố gắng tìm kiếm thân ảnh Ngạn Lạc Thường trong tâm trí của mình, hết thảy của hắn, khuôn mặt tươi cười, lời nói ấm áp, nhiệt độ cơ thể….
Chứng kiến mộ Yến Phàm Vũ suy sụp, Mộ Lăng Phi chỉ có thể đứng một bên mà đau lòng. Hắn hiểu, Yến Phàm Vũ yêu Ngạn Lạc Thường, yêu đến nỗi có thể bất chấp mọi thứ, kể cả thân phận. Hắn cũng tin tưởng, Ngạn Lạc Thường sẽ không dễ chết như vậy. Hiên tại, hắn nhất định ở một nơi nào đó mà hảo hảo sống tốt. Rất nhanh, hắn sẽ trở lại Phi Yến sơn trang này.
Dù cho, hắn đã từng là một sát thủ. Dù cho, hắn đã từng muốn giết chính mình. Nhưng, hắn đối với Thanh Minh là bằng hữu tốt, lại trợ giúp Phi Yến sơn trang vượt qua khó khăn tại Lăng Vân thành. Hắn, Ngạn Lạc Thường, chính là tri kỉ của mọi người trong Phi Yến sơ n trang này.
“Phàm Vũ…” Mộ Lăng Phi không muốn đệ đệ của mình cứ như vậy àm chìm trong đau khổ “ Tỉnh lại đi… Lạc Thường, hắn nhất định sẽ không có việc gì…”
“ Ân…Phi ca…ngươi tìm ta có việc gì…?”
“ Mặc dù hiện tại ngươi rất lo lắng cho Lạc Thường, nhưng… chính là có một số việc chúng ta không làm không được.”
“ Ân… ta biết…Phi ca, ngươi nói đi…”
“ Lần này, ngươi xuất môn vào thành xem xét mợi chuyện đi. Nếu không có biến cố gì, ta muốn trở lại Tiêu Dao sơn trang.”
“ Ta hiểu…” Yến Phàm Vũ đứng dậy, sửa sang lại y phục chuẩn bị xuất phát.
“ Lần này đi, ngươi hãy màng theo Bạch Thuấn cùng Hoàng Cận. Mọi người ở đây, ta sẽ lo liệu tất cả.”
“ Không cần, Phi ca, lúc này, ở trong trang tăng cường hộ vệ là quan trọng hơn cả.”
“ Chính là bây giờ, ngươi…”
“ Không có việc gì, ta sẽ hảo hảo chiếu cố chính mình. Ta còn phải đời Thường trở về a.”
“ Ân, ngươi đi trước, ta sẽ sắp xếp mọi việc ổn thỏa thì sẽ mang Thanh Minh cùng mọi người với ngươi hội ngộ.”
“ Ân…” Yến Phãm Vũ khẽ trả lời.Lúc này, nếu hắn để tinh thần sa sút, Thường trông thấy nhất định sẽ mắng hắn a. Hắn phải mạnh mẽ. Nghĩ đến bộ dáng Ngạn Lạc Thường sinh khí, Yến Phàm Vũ mỉm cười, hướng phoàng mình mà đi đến.
Dù cho ngươi không ở cạnh ta, ta sẽ vẫn nỗ lực hết mình.
Từ Bách Hoa cốc vào đến trong thành phải trải qua một đoạn đường dài, hơn nữa, hai người chỉ có một con ngựa, Ngạn Lạc Thường lại đang mang thai, cho nên Quân Khiêm cùng Ngạn Lạc Thường chỉ có thể thong thả mà đi, phỏng chừng phải mất cả tháng mới có thể đến nơi a. Bất quá, sự thật là Ngạn Lạc Thường thân nam tử lại mang thai cũng không bị ai phát hiện, nguyên lai…
“ Khiêm…ta như vậy thực sự không kì quái…?” Nhìn lại mình một thân nữ trang, Ngạn Lạc Thường có chút gì đó không muốn.
Ngày đó, Quân Khiêm quyết định đem Ngạn Lạc Thường vào thành. Vì che giấu tai mắt mọi người, hắn đã để Ngạn Lạc Thường phẫn nữ trang, hai người chính là đóng giả cặp vợ chồng vào thành xem bệnh.
“ Không có gì, Lạc Thường, ngươi như vậy quả thực vô cùng xing đẹp.” Quân Khiêm vui vẻ đáp lại. Ai mà nghĩ ra được, trong lòng hắn vui sướng cỡ nào. Cho dù Ngạn Lạc Thường không chấp nhận hắn, nhưng hai người cũng từng làm vợ chồng qua, mặc dù là giả. Âm thầm cười trộm trong lòng, Quân Khiêm cẩn thận dắt ngựa đi.
“ Khiêm, lần này vào thành, tìm được bằng hữu của ngươi là không có việc gì nữa a? Sẽ không phiền toái bằng hữu của ngươi chứ?”
“ Không có việc gì, ta và bằng hữu đó, tính ra cũng là lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình thân như thủ túc. Sư phụ ta cùng sư phụ hắn cũng là tri kỉ, không có việc gì đâu.”
“ Ân…”
“ Lạc Thường, ngươi không cần lo lắng, chờ bệnh của ngươi tốt lên, ta sẽ đem ngươi đi chơi khắp nơi trong thành. Ngươi chỉ suốt ngày ở nhà tại Bách Hoa cốc, như thế cũng dễ sinh bệnh a.”
“ Sẽ không…Ta rất yêu thiên nhiên, cảm giác rất thoải mái…” Nghĩ tới khoảng thời gian ngụ tại Bách Hoa cốc, Ngạn Lạc Thường không khỏi toát ra ý cười.
“ Chỉ cần ngươi thích là tốt rồi…” Nhìn biều hiện của Ngạn Lạc Thường, Quân Khiêm nhàn nhạt nởi nụ cười. Nhìn xem, Lạc Thường cho dù không thích hắn thì cũng thích chỗ hắn ở a.
Hai người chẫm rãi hướng trong thành mà đi tới.