Trần Trạm Bắc vừa ra tay, làm chấn kinh tất cả mọi
người, tất nhiên cũng bao gồm phó đội trưởng Hồng Phi, thân thủ của Trần Trạm Bắc
không đơn giản chỉ là thủ pháp tác chiến của lính đặc chủng, còn có rất nhiều
thủ đoạn đánh bất ngờ, bao gồm cả vật ngược tuyệt vời kia, anh ta ở trường cảnh
sát, đến đại đội phòng chống m túy nhiều năm, chưa từng thấy qua.
Vu Kiệt thấy Trần Trạm Bắc thắng rồi, còn thắng xuất
sắc đến như thế, quả thật không dám tin vào mắt mình.
Cậu ấy thậm chí còn hưng phấn không thôi, toét miệng
bật cười, kéo giãn vết thương nơi khóe miệng, đau đến hít khí lạnh.
Mạnh Nguy lần đầu tiên mất thể diện trước mặt các
anh em, Trần Trạm Bắc còn lấy anh ta ra so bì với tên gà mờ Vu Kiệt, đây là nỗi
sỉ nhục lớn nhất của anh ta.
Phía sau có người đi đến đỡ anh ta, bị anh ta tức
giận ngập trời hất ra.
Mạnh Nguy đương nhiên không phục, “Đánh lại, lần
này là tôi sơ ý.”
Trần Trạm Bắc không quan tâm vẻ khiêu khích của
anh ta, căn bản không muốn tiếp tục cùng anh ta, ánh mắt nhìn chằm chằm Hồng
Phi ở phía sau, Hồng Phi sầm mặt, “Mạnh Nguy, dẫn người của tổ cậu quay về tăng
cường huấn luyện lần, luyện không xong không được ăn cơm.”
Đây là trừng phạt anh ta, Mạnh Nguy vừa mở miệng:
“Đội phó Hồng……”
“Đừng nhiều lời, luyện không xong đừng hòng đi ngủ.”
Khóe môi Trần Trạm Bắc khẽ nhướng lên, ý cười
không sâu, Mạnh Nguy vừa mất thể diện lại vừa bị trừng phạt, tức giận đến sắc nổ
tung, anh ta không tin bản thân mình sẽ thua, thậm chí, còn thua thảm đến như
thế, “Đừng đắc ý quá sớm.”
Trần Trạm Bắc căn bản không nhìn anh ta, anh nói với
Vu Kiệt, “Đến phòng y tế xem thử đi, thân thể là vốn liếng, sau này sẽ có cơ hội
chứng minh bản thân.”
Vu Kiệt gật đầu, “Cảm ơn anh Bắc.”
Không phải tất cả mọi người đều giống như Mạnh
Nguy, có những người sớm đã không vừa mắt anh ta, hôm nay cuối cùng Trần Trạm Bắc
cũng thay mọi người xả cục tức, Mạnh Nguy quá ngang tàng, bắt ai chửi ai, lính
mới đến có ai chưa từng bị bọn họ ức hiếp qua.
Không chỉ những người không vừa mắt Mạnh Nguy kính
phục Trần Trạm Bắc, bao gồm cả những người có quan hệ tốt với Mạnh Nguy, cũng bị
thân thủ của anh làm khuất phục, anh ra tay chẳng có chút hình thức vẻ đẹp nào,
nhưng mỗi cú đấm đều đấm đến da thịt, lực chân mạnh mẽ cứng rắn, một cú đá đã
đá người ta bay ra khỏi mấy mét xa xa, đây không phải là việc mà người bình thường
có thể làm được.
Hồng Phi bảo mọi người tiếp tục huấn luyện, cùng
Trần Trạm Bắc đi sang một bên nói chuyện: “Những thứ này đều là cậu học được từ
bộ đội đặc chủng ư?”
“Kinh nghiệm có được từ chiến đấu thực tế.”
“Từng tham gia qua rất nhiều chiến đấu?”
Trần Trạm Bắc trả lời một tiếng, “Ừm.”
“Bộ đội đặc chủng là bộ đội phản ứng nhanh, rất
nhiều trận chiến đấu khó giải quyết đều là bọn họ xông lên tuyến trước.” Anh ta
cười cười, “Thân thủ không tồi, sau này chia sẻ cho mọi người chút kinh nghiệm.”
Trần Trạm Bắc cười cười, không nói chuyện.
Vu Kiệt đi đến phòng y tế xử lý một chút, lấy chút
thuốc mỡ về bôi, Trần Trạm Bắc thấy anh lê chân, ngước mắt lên nhìn, Vu Kiệt
nhìn anh toét miệng cười, cười rất chân thành, non nớt, thậm chí có chút thẹn
thùng, vẻ thẹn thùng của cậu, giống hệt như A Kiệt, điều bất đồng ở đây là,
thân thủ kỹ thuật bắn súng của A Kiệt đâu đâu cũng đều là thượng đẳng.
“Anh Bắc, chuyện ngày hôm nay cảm ơn anh.”
“Chân cậu không vững, lực tay không đủ, tốc độ phản
ứng bình thường, cậu như thế này lỡ như thật sự gặp phải tay lợi hại sẽ bị
thương đấy, Mạnh Nguy tuy rằng cách làm không đúng, nhưng anh ta nói không
sai.” Anh sẽ không tùy tiện khen người khác, tốt chính là tốt, không tốt chính
là không tốt, chỉ ra khuyết điểm mới có thể tiến bộ, chẳng qua là cách làm của
Mạnh Nguy dễ dàng sản sinh ảnh hưởng xấu, anh cũng là lính mới đến đây, không
phải tố chất tâm lý của mỗi một người lính mới đều chịu được đả kích, có những
người rõ ràng tư chất không tệ, nhưng bởi vì tố chất tâm lý nên rời khỏi tuyến
đầu.
Vu Kiệt đối với Mạnh Nguy chẳng có một chút hảo cảm
nào, lần trước cũng là Mạnh Nguy đẩy cậu ra động thủ với Trần Trạm Bắc, lại nhiều
lần nói năng không lễ độ đối với anh Bắc, nhưng không ngờ đến anh Bắc lại là
người có khí phách bất phàm đến như thế.
Vu Kiệt có chút ngại ngùng nói, “Anh Bắc, anh có
thể làm sư phụ của em được không?”
“Không có rảnh nhận đồ đệ, tự mình tập luyện cho tốt
đi, những gì đội phó Hồng chỉ dạy cậu chỉ cần nắm bắt tốt là được, sau này có
gì không hiểu có thể hỏi tôi.”
Vu Kiệt sau khi bị cự tuyệt có chút mất mát, cậu ấy
thật sự rất kính phục Trần Trạm Bắc, anh rốt cuộc là người như thế nào, cho dù
anh thật sự là “nhảy dù” như bọn họ đã nói, anh cũng có tư cách, tuyệt đối có
tư cách.
Nam Nhứ và tiểu tổ tác chiến cùng nhau mở cuộc họp
nhỏ, chuyện cần phải bàn đều đã bàn xong, mọi người rảnh rỗi tán dóc về những
chuyện khác, cô nhìn nhìn thời gian, nhận được tin nhắn của Trần Trạm Bắc anh
nói đã đến trước cổng, sau khi cô trả lời tin nhắn, liền ngẩng đầu hỏi mọi người:
“Hết việc rồi đúng không, hết việc rồi vậy tôi rút trước đây.”
“Nam Nhứ, cô cũng không nói đem bạn trai giới thiệu
cho mấy anh em biết, bọn tôi cũng phải xem xem là thần tiên chốn nào cư nhiên lại
thu phục được hoa bá vương của chúng ta.”
Nam Nhứ đóng máy tính lại, thu dọn tư liệu, “Sau
này khẳng định có cơ hội.”
“Đừng chứ, chọn ngày không bằng gặp ngày.” Ánh mắt
Chu Khải liếc nhìn Trịnh Lỗi không nói gì một cái, “Có phải không Trịnh đại đội
trưởng.”
“Lần sau đi, bọn tôi đã hẹn nhau buổi tối đến chỗ
ba tôi ăn cơm rồi.
Lần sau, lần sau tôi mời các anh em.” Điện thoại
rung lên một tiếng, cô cầm lên, cười cười trả lời tin nhắn.
Nam Nhứ trả lời tin nhắn xong, đem tư liệu đặt lên
trên laptop, đáy mắt ngập tràn ý cười ngọt ngào, “Tôi đi trước đây.”
Trịnh Lỗi và Chu Khải quen biết Nam Nhứ nhiều năm,
chưa từng nhìn thấy cô bộc lộ khí tức ngọt ngào như thế này, quả nhiên, phụ nữ
yêu đương vào sẽ khác biệt, sức mạnh của tình yêu aaa.
Cửa khép lại, Chu Khải dùng khuỷu tay thúc Trịnh Lỗi
một cái, “Mời anh đi uống rượu nhé.”
“Không đi.”
Trịnh Lỗi biết Nam Nhứ có bạn trai, tâm tình quả
thực tuột dốc, quen biết bao nhiêu năm qua, thế mà không phát hiện sự yêu thích
của bản thân dành cho cô, khi thích rồi, cô cũng không phản ứng, lúc định tỏ
tình, người ta đã có bạn trai mất rồi, anh ta có thể làm gì đây, chỉ có thể giống
như những ngày trước, làm anh em.
Nam Nhứ về đến văn phòng làm việc của bản thân,
thu dọn lại tư liệu, cầm lấy áo khoác dài và khăn choàng vừa mặc vào vừa đi ra
ngoài, gặp được người quen liền đánh tiếng chào hỏi, có người còn trêu cô, có bạn
trai thật tốt, sáng đưa tối đón.
Nam Nhứ gần đây không còn lái xe đi làm về nhà nữa,
Trần Trạm Bắc vừa đến đại đội phòng chống m túy, dáng vẻ hình như rất nhẹ
nhàng, công việc ở đại đội phòng chống m túy không có nặng nhọc như bộ đội đặc
chủng, nhưng mà cũng không có nhẹ nhàng đến thế được nhỉ.
Cô nhanh bước đi ra ngoài, ở trước cổng gặp phải
xe của Trịnh Lỗi từ bên cạnh cô lướt qua, anh ta hạ cửa sổ xe xuống nói chuyện
cùng cô.
Trần Trạm Bắc nhìn thấy Nam Nhứ đứng ở trước cổng
cùng người khác nói gì đó, ánh mắt nhìn về phía bên này, chắc hẳn là nhắc đến
anh nhỉ, anh nhìn qua đó, chiếc xe bên kia hạ cửa sổ xuống, nhìn thấy người ngồi
trên ghế lái, không phải người đàn ông ngày hôm đó đó sao.
Đại khái tầm hai phút, Nam Nhứ chạy đến bên xe anh
mở cửa lên xe, Trần Trạm Bắc mở miệng: “Nói em bao lần rồi, mặc áo khoác vào
đàng hoàng rồi hãy đi xuống, em xem em kìa đến nút áo cũng không gài, không lạnh
à?”
“Đừng có mãi nói em, anh xem anh kìa, anh mặc cái
gì thế kia?” Tay Nam Nhứ nắm lấy áo sơ mi mỏng manh của anh, “Anh mặc một lớp
này, bên ngoài chỉ có mỗi áo Jacket, đến áo khoác cũng không thèm mặc, em nói
anh đấy, anh có nghe chưa hả?”
“Người đàn ông của em, hỏa lực thịnh vượng, thân
thể rất tốt đấy.”
Nam Nhứ liếc anh một cái.
“Tên đội trưởng kia của em lại tìm em làm gì thế?”
“Các anh em muốn gặp anh, em nói lần sau.”
“Gặp anh? Người đàn ông của em nói gặp là gặp à,
anh nào có dễ mời như thế.
Hơ……”
Nam Nhứ: “…..đúng thế, cậu Kiêu của chúng ta không
phải ai muốn gặp cũng có thể gặp, phải hẹn trước nửa năm, còn phải thông qua tầng
tầng lớp lớp thẩm hạch, cậu Kiêu của chúng ta là ai, đó là người đàn ông của
Nam Nhứ đấy.”
Trần Trạm Bắc khúc khích cười cười, anh bẻ mặt nhỏ
cô qua, trực tiếp hôn lên đó, Nam Nhứ vội vã đẩy anh ra, “Đây là đâu hả, trước
cổng quân khu đâu đâu cũng có camera, chú ý hình tượng chút đi.”
“Còn quản việc gia đây hôn người phụ nữ của mình.”
Trần Trạm Bắc hung hăng hôn một cái mới chịu buông cô ra.
Nam Nhứ giơ ta lên lau miệng nhỏ, Trần Trạm Bắc
hung dữ nói: “Chê anh có nước miếng, em ăn còn ít lắm sao?”
Anh nói xong, Nam Nhứ lại mạnh tay lau thêm vài lần,
khiêu khích nhìn anh, Trần Trạm Bắc cắn răng, sau cùng anh mạnh mẽ đạp chân ga,
“Nam Nhứ, em đợi đó.”
Trần Trạm Bắc trực tiếp lái xe về nhà, Nam Nhứ nói
đến chỗ ba ba ăn cơm, anh nói không thiếu chút thời gian đó, anh kéo cô lên lầu,
đè vào phòng ngủ, cho cô ăn đủ, cũng cho anh ăn no nê.
Nam Nhứ bọc kín chăn, đạp anh một đạp, “Đi xả nước
tắm, hứa với ba em giờ rưỡi qua đó, hiện tại đã giờ rồi.”
“Hầu hạ vợ thoải mái, còn phải hầu hạ vợ đi tắm,
đàn ông không mệt à, em xem, anh ra nhiều mồ hôi như thế.” Trần Trạm Bắc xấu xa
nói.
“Sau này ít làm chuyện này lại sẽ không mệt nữa,
em bảo anh làm chắc?”
“Nam Nam em quên rồi à, gia từng nói, gặp em một lần,
làm em một lần.”
Nam Nhứ mạnh mẽ đạp anh một đạp, trực tiếp đá anh
từ trên giường lăn xuống đất.
………..
Buổi tối đến chỗ ba Nam ăn cơm, ba Nam và Trần Trạm
Bắc uống chút rượu, trò chuyện về những việc anh vừa đến đại đội phòng chống m
túy, anh nói mọi thứ đều thuận lợi, Nam Nhứ biết anh cố ý nói như thế, cũng hiểu
được đến môi trường mới nhất định cần phải dần dần tiếp xúc.
Cô không thân với người của đại đội phòng chống m
túy, cô đã từng thông qua công việc tiếp xúc vài lần, thấy qua mấy tên cầm đầu
bên đó, phó đội trưởng Hồng Phi hơn tuổi, lớn hơn Trần Trạm Bắc vài tuổi,
nói chuyện qua vài lần, cũng chỉ là khách sáo ngoài mặt.
Nam Nhứ cũng uống chút rượu, ba Nam không cho hai
người họ quay về, buổi tối liền ngủ lại phòng ngủ của Nam Nhứ.
Trần Trạm Bắc tối đó không thành thật, cô dùng sức
thật lớn áp chế anh lại không cho anh sờ loạn, “Cậu Kiêu, tuổi không còn nhỏ nữa,
ngài bớt bớt lại đi.”
“Em nói anh lớn tuổi, thế không phải càng nên chứng
minh cho em xem, tuổi của gia có lớn hay không.”
Nam Nhứ chỉ chỉ vào bả vai của bản thân: “Mấy tiếng
trước anh vừa cắn lên đấy, anh còn làm nữa à.”
“Nghỉ ngơi mười mấy phủ là đủ rồi, huống chi còn
là mấy tiếng đồng hồ trước.”
Anh giữ chặt hai tay cô, đè lên chân cô, hôn cô
mút cô, hơi thở nóng bỏng chạy loạn khắp người, đợi biên độ vùng vẫy của cô trở
nên nhỏ hơn, thân thể mềm nhũn dưới thân của anh, nụ hôn của anh dần dần trở
nên ôn nhu hơn……
Anh chưa từng ôn nhu như thế này, không, có lẽ là
nguyên nhân hoàn cảnh, anh không dám có động tác quá lớn, sợ bị người khác nghe
thấy, nhưng loại ôn nhu lại đặc biệt dày người như thế này, cứ như ngàn vạn con
kiến cắn rỉa máu thịt của cô.
Màn dạo đầu càng ôn nhu, lúc đỉnh điểm đạt cao
trào sẽ giống sóng thần ập đến, dời núi lấp biển.
Nam Nhứ bị anh gắt gao ôm vào lòng, cô dựa vào vòm
ngực rắn chắc của anh, bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ như sấm vang của anh,
cô đột nhiên bật cười, anh hôn lên đỉnh đầu của cô, “Cười gì thế?”
“Giống như đang lén lút vụng trộm vậy.”
Trần Trạm Bắc chống tay bên người cô, đầu ngón tay
chọt chọt lên má cô, “Có phải vô cùng kích thích không.”
Nam Nhứ mím môi mỉm cười, không dám thừa nhận.
Vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ đơn giản tắm rửa một
lượt, Nam Nhứ mặc áo ngủ vào nằm xuống giường, Trần Trạm Bắc mở cửa sổ ra một
khe nhỏ, lúc hút thuốc anh cố gắng đem khói thổi ra bên ngoài.
Nam Nhứ biết bao nhiêu năm qua, anh đã quen rồi,
cô không có bắt ép anh cai thuốc, chỉ là thỉnh thoảng sẽ nhắc anh bảo anh hút
ít một chút, không tốt cho sức khỏe, anh nói biết rồi, sẽ cố gắng giảm lại.
Trần Trạm Bắc hút thuốc xong, lại tắm rửa một lượt
mới quay về giường nằm xuống.
Anh kéo lấy tay của cô, năm ngón tay xuyên qua kẽ
hở tay cô, nắm lại đặt trước ngực anh.
Đầu ngón tay của Nam Nhứ nhẹ nhàng vuốt ve nơi vết
thương trên trực của anh, còn có vết thương súng bắn trên bả vai bên trái, là
sau khi cô được anh cứu, cô đã tận mắt nhìn thấy.
“Đừng chọc người đàn ông của em, trừ phi em muốn
tiếp tục tìm sự kích thích.”
Nam Nhứ thu hồi ngón tay mềm mại, Trần Trạm Bắc khẽ
nhướng khóe môi, “Thế nào, làm thêm lần nữa không?”
“Anh à?” Một tiếng này của cô, rất bất lực.
Trần Trạm Bắc nhướng mày, “Thế nào?”
“Thật tốt.” Cô nói.
Trần Trạm Bắc khúc khích bật cười ra tiếng, đầu
ngón tay xoay mặt cô qua, hung hăng hôn một ngụm..