Nam Nhứ ngồi ở trên ghế, dựng thẳng tư thế ngồi, mặt
mũi thanh tú, mí mắt dao động, ánh sáng trong con ngươi sáng rực lấp lóe vẻ
mong đợi và hưng phấn.
Trần Trạm Bắc nhìn giấy trắng và bút vẽ trên đùi
mình, lại nhìn về phía Nam Nhứ, anh bất lực bật cười: “Thật sự muốn vẽ? Hiện tại
là ba giờ rưỡi sáng đấy, giày vò cả ngày rồi, em không mệt sao?”
“Không mệt không mệt, vẽ đi.” Nam Nhứ mỏi mắt mong
chờ, Trần Trạm Bắc trong mắt cô là đại thần Tề Kiêu trà trộn vào ổ m túy tại
Tam Giác Vàng, một đôi tay lớn có thể cầm súng, có thể vung nắm đấm, cú đấm như
gạch đá hạ xuống thì có ai mà không phun nửa ngụm máu.
Nhưng lúc tận mắt nhìn thấy bức tranh mà anh vẽ,
loại cảm giác tương phản ấy khiến trái tim cô nhiệt huyết bừng bừng, cô và anh
gặp nhau, yêu nhau, sống chết cùng nhau, nhưng lại hiểu biết rất ít về đối
phương.
Càng hiểu biết thêm lại dần dần sẽ đào ra được
càng nhiều bất ngờ, Nam Nhứ nhướng nhướng mày, “Vẽ thôi nào.”
Chân mày Trần Trạm Bắc khẽ nhướng lên, đáy mắt lóe
qua một tia sáng khó có thể nhận ra, “Ngồi lên giường đi.”
Bọn họ đổi vị trí cho nhau, Trần Trạm Bắc ngồi lên
ghế, bàn tay cầm bản vẽ, tay phải cầm bút, Nam Nhứ bày ra tư thế, “Như này có
được không?”
“Em thấy thế nào thoải mái thì cứ thế đấy, không cần
tận lực khoe thân thể.”
Nam Nhứ vừa nghe thế, cô trực tiếp dựa vào đầu giường,
như thế này mới thoải mái.
Đây là bất ngờ mà cô ngập tràn mong đợi muốn có,
nhìn thấy sườn mặt nghiêm túc an nhàn lúc anh vẽ, trong lòng cô dâng lên cảm
giác ấm áp vô tận.
Cô độc thân hai mươi mấy năm, chưa từng nghĩ đến sẽ
thích một người như thế nào, cho đến khi gặp được anh, anh chiếm lý trí cô, khiến
cô sa vào đó.
Trần Trạm Bắc vẽ rất nghiêm túc, bút chì phác họa
đường nét trên trang giấy trắng, lại thêm chút chi tiết, gương mặt của cô sớm
đã khắc sâu trong đầu óc của anh, thỉnh thoảng nhìn cô một cái, vốn không phải
vì muốn xem nên vẽ thế nào, mà chỉ là vì muốn nhìn cô một cái.
Nam Nhứ thỉnh thoảng thay đổi tư thế, nào ngồi,
nào nằm, rồi nằm nghiêng, tréo chân nhàn nhã, “Em cử động tới lui thế này, có ảnh
hưởng đến anh không?”
“Không đâu.” Anh kéo tấm chăn mỏng đắp lên người
cô, “Đừng để cảm lạnh.”
“Không lạnh mà.” Cô đặt chăn mỏng ở trên đùi, ngồi
xếp bằng.
Không đến nửa tiếng đồng hồ, Trần Trạm Bắc ừm một
tiếng, “Được rồi này.”
Nam Nhứ vội vã duỗi tay ra, “Mau đưa em xem thử.”
Trong lúc cô mỏi mắt mong chờ, Trần Trạm Bắc quăng
bút vẽ lên bàn sách, đưa bản vẽ về phía cô.
Nam Nhứ nhận lấy điều chỉnh góc độ, sắc mặt của cô
từ đỏ thành trắng, trắng thành tím, tím thành đen, cô siết chặt tờ giấy vẽ, giơ
chân lên nhắm về phía Trần Trạm Bắc vung một cú đá, Trần Trạm Bắc sớm đã có
phòng bị, anh một phát túm lấy mắt cá chân của cô, lưu manh nhìn cô cười cười,
“Có đẹp không?”
Vẽ người cũng khá giống đấy, gương mặt có thể nhìn
ra bảy tám phần chính là cô không sai được, nhưng đây lại là một bức vẽ nửa khỏa
thân, thậm chí, đến cả nốt ruồi nhỏ trước ngực cô cũng không thoát khỏi ma trảo
của anh.
Nam Nhứ cắn răng, siết chặt nắm đấm, tức hồng hộc,
lại nhìn sang vẻ mặt đầy khí sắc của Trần Trạm Bắc, cô thật muốn đánh người.
Một bàn chân khác mạnh mẽ đá lên vai anh, thân thể
Trần Trạm Bắc ngửa về phía sau, cái ghế vừa lung lay chân anh liền chạm đất, lập
tức bổ nhào qua đó, đè cô ở dưới thân giam lại.
Anh hôn cô, cô né tránh.
Bị đôi tay anh kìm lại nên cô giơ chân lên đá, cho
đến khi Nam Nhứ sức cùng lực kiệt cũng không thôi.
Cô bị anh mạnh mẽ giữ chặt, anh hôn cô, sau cùng lại
hôn lên nốt ruồi nhỏ kia, “Xem đi, anh vẽ hay đến mức vị trí chẳng sai lệch tí
nào, Nam Nam, mọi thứ của em đều ở trong đầu anh.” Trần Trạm Bắc lưu manh cười
cười rồi nhìn đôi mắt như phun ra lửa của Nam Nhứ, lại lần nữa nhấn mạnh trọng
điểm, “Là mọi thứ đấy.”
Nam Nhứ vừa tức vừa thẹn, hai má ửng đỏ, đáy mắt lại
phun lửa, nhưng đốm lửa này lại chẳng có chút sức uy hiếp nào cả, sau cùng chỉ
có thể hóa thành một ngọn lửa trong mỗi bước áp sát của anh, hung hăng bùng
cháy.
Lúc ngủ thiếp đi đã gần năm giờ, bầu trời đã dần dần
hiện lên màu xám trắng, Nam Nhứ được anh ôm vào lòng, ngủ rất say.
Trần Trạm Bắc vòng tay qua eo cô, hôn lên giữa tóc
cô từng nụ hôn, anh chỉ ngủ có hai tiếng đồng hồ rồi xuống giường đi xuống lầu.
Ba Trần dậy rất sớm, hai cha con ngồi uống trà dưới
đình nghỉ mát ở trong vườn, trò chuyện về những thay đổi của người bên cạnh
trong những năm gần đây.
Đối với những sự thay đổi này, trong lòng Trần Trạm
Bắc có chút phiền muộn.
Anh cảm thấy áy náy vì cậu qua đời mà anh không thể
xuất hiện, mẹ anh cũng chịu đả kích lớn thế mà anh lại rời nhà ra đi, thân thể
của mẹ càng lúc càng tệ.
Anh nói sau này sẽ ổn định công việc để ba mẹ bớt
nhọc lòng, nhắc đến Nam Nhứ, ba Trần rất vừa ý cô gái này, chỉ là có chút lo lắng,
công việc của Nam Nhứ sau này có khi nào cũng sẽ nguy hiểm như trước kia không.
Vì phận làm ba mẹ chỉ hy vọng bọn họ bình an, về
việc đại nghĩa họ đều thấu hiểu, đặt trọng trách lên người ai thì người đó sẽ
phải đổ mồ hôi, hy vọng bọn họ đừng tham gia vào những công việc nguy hiểm như
thế.
Trần Trạm Bắc nói vài lời an ủi ba mình, về việc
sau này có đi làm nhiệm vụ hay không, còn phải xem cấp trên an bài, nếu như có
cần thì họ vẫn không thể nào trốn tránh.
Bọn họ đều là những người từng trải qua sinh tử,
có cảm tình rồi sẽ nảy sinh ràng buộc.
Hơn tám giờ, Trần Trạm Bắc lên lầu, Nam Nhứ nghe
thấy tiếng mở cửa liền tỉnh ngay, cô khẽ mở mắt ra, nhìn thấy anh đi về phía
cô, Nam Nhứ cong khóe môi lên, “Chào buổi sáng.”
“Làm em tỉnh giấc à.” Anh bò lên giường, một tay
khoác lấy eo cô, “Ngủ thêm chút nữa đi.”
Cô trở mình một cái, lưng dán vào lồng ngực của
anh, “Mấy giờ rồi anh?”
“Mới giờ .”
Nam Nhứ vừa nghe, lật đật ngồi bật dậy, “Sao anh
không gọi em dậy, đã hơn tám giờ rồi, lần đầu tiên đến nhà anh đã ngủ nướng,
không tốt đâu.”
Trần Trạm Bắc khúc khích bật cười, tóm lấy bả vai
của cô nhấn cô vào trong lòng, “Mẹ anh còn chưa dậy đâu, anh cùng ba anh ở bên
ngoài trò chuyện một lúc, em an tâm ngủ thêm chút nữa đi.”
Nam Nhứ không ngủ thêm, hai người nói chuyện một hồi,
cô ngồi dậy đi tắm rửa, xuống lầu.
Mẹ Trần cũng đã dậy rồi, tuy rằng chỉ ngủ có năm
tiếng đồng hồ nhưng sắc mặt còn sáng sủa hơn cả ngày hôm qua nhìn thấy, con
trai quay về rồi, trong lòng có bao nhiêu vui vẻ khỏi cần phải nói, trên mặt
còn treo nụ cười vui mừng.
Ánh mắt của bà chưa từng rời khỏi gương mặt của Trần
Trạm Bắc mà vẫn luôn nhìn chằm chằm anh bất luận và chính diện hay là bóng lưng.
Nam Nhứ vô cùng hiểu rõ tâm lý của mẹ Trần, nhìn
thấy mẹ Trần vui vẻ, cô cũng thay cả nhà bọn họ vui mừng vì được đoàn tụ.
Vào buổi trưa, ngoài cửa có người đến, người giúp
việc đi mở cửa, một nam một nữ tiến vào, dáng vẻ trẻ trung tầm đến tuổi,
cô gái ấy nhìn thấy Trần Trạm Bắc, tức khắc ngây người ngay tại chỗ, sau đó đột
nhiên giống như đã nhìn thấy công tắc của thân thể vậy, cô ấy oa một tiếng,
“AAAAAAAAAAA, anh Bắc, anh Bắc quay về rồi…”
Chàng trai ở phía sau lập tức xông lên trước, tóm
chặt lấy bả vai của Trần Trạm Bắc điên cuồng lắc lư, “Em không nhìn nhầm chứ?”
Trần Trạm Bắc khúc khích bật cười thành tiếng, “Em
không có nhìn nhầm, là anh trai em về rồi đây.”
Người ở trước mặt là bạn từ nhỏ của Trần Trạm Bắc,
Phương Viễn Huy, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sau này anh tham gia quân
ngũ cũng thường xuyên liên lạc, quay về nhất định phải uống một trận cho đã,
sau đó quở trách anh ném bản thân vào quân đội, bỏ lại đám anh em bọn họ đây.
Cô gái kia là em gái của một người anh em khác tên
Lệ Nhiễm, Lệ Dao, từ nhỏ đã chạy theo sau đuôi bọn họ.
Không ai thích con bé này đi chơi cùng, nhưng ai
dám ức hiếp cô ấy, tuyệt đối không có kết quả tốt.
Lệ Dao đẩy Phương Viễn Huy ra, cô ấy ôm lấy cánh
tay của Trần Trạm Bắc rớt nước mắt, “Anh Bắc, anh đi đâu thế, anh còn không
thèm quay lại, thím cứ khóc mãi, em cũng khóc.”
Trần Trạm Bắc nhìn hai người trước mặt mình, “Hai
người?”
Phương Viễn Huy kéo Lệ Dao vào lòng mình, “Năm
ngoái kết hôn rồi.”
Trần Trạm Bắc đột nhiên áp sát bên tai Lệ Dao nhỏ
giọng nói, “Thẳng Huy làm thế nào theo đuổi được em thế?”
Lệ Dao hừ một tiếng, “Anh không nhìn thấy em vẫn
đang khóc sao, hỏi mấy vấn đề không liên quan này quan trọng lắm à.”
Trần Trạm Bắc khúc khích bật cười, nhìn về phía
Nam Nhứ.
Anh đi về phía cô, Nam Nhứ đứng dậy, Trần Trạm Bắc
giới thiệu, “Nam Nhứ.” Lại giới thiệu hai người kia, “Phương Viễn Huy và Lệ
Dao, bọn anh từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiện tại hai người họ kết hôn rồi.” Sau
đó anh nhìn hai người họ hất hất cằm, “Gọi chị dâu đi.”
Lệ Dao khịt mũi bật cười, hai vợ chồng đồng thanh
nói, “Chào chị dâu.”
Tiếng chị dâu này làm cho Nam Nhứ có chút thẹn
thùng, vội vã chào hỏi, “Chào hai người.”
Phương Viễn Huy và Lệ Dao nghỉ phép nên đến đây
thăm hai vị nhà họ Trần, những năm Trần Trạm Bắc không có ở đây, các anh em thường
hay đến đây cùng hai người già chuyện trò.
Không ai biết anh Bắc đi đâu, bọn họ rất hiểu Trần
Trạm Bắc, họ không cách nào tin rằng anh sẽ làm ra những chuyện trái với lẽ thường.
Phương Viễn Huy và Lệ Dao xuất hiện, tức khắp các
anh em đều nhận được tin tức, chẳng mấy chốc, biệt thự Trần gia ập đến vô số
người, sau đó lại có người đến, Nam Nhứ thấy ngoài cửa bắt đầu động thủ, cô vội
vã chạy qua đó.
Trần Trạm Bắc dùng tốc độ nhanh nhất chế trụ người
nọ, đoạn nói rằng anh chẳng qua là nể mặt anh ta thôi, nếu không, không quá ba
chiêu anh đã khiến anh ta bó tay chịu trói.
Trần Trạm Bắc trong cái nhìn luyến tiếc của mẹ Trần,
bị các anh em lôi ra ngoài.
Trong phòng bao khách sạn, hai mươi mấy người vây
xung quanh cái bàn khơi lại chuyện cũ, quở trách Trần Trạm Bắc mấy năm nay
không liên lạc với các anh em, phạt anh uống vô số ly.
Trần Trạm Bắc không cự tuyệt một ai, bất luận là
phạt rượu hay là kính rượu, hay là cùng nhau uống rượu, anh nốc hết ly này đến
ly khác vào bụng.
Nam Nhứ nhìn thấy dáng vẻ nhẹ nhõm trên mặt anh,
là vẻ mãn nguyện nhẹ nhõm trước nay chưa từng có.
Cô đã từng thấy Tề Kiêu uống rượu, có thể nói là
ngàn ly không say, nhưng nhìn thấy Trần Trạm Bắc uống rượu, anh có vẻ say,
nhưng say đến thoải mái, say đến tùy ý, say đến hạnh phúc.
Mọi người gọi từng tiếng từng tiếng chị dâu, Nam
Nhứ bắt đầu tê hết cả da đầu đáp lại, cứ gọi mãi gọi mãi nghe riết cũng thành
quen.
Trần Trạm Bắc lúc còn nhỏ chính là tiểu bá vương
trong một đám trẻ bọn họ đây, mọi người nguyện ý cùng anh điên cuồng, dần dần
trưởng thành, Trần Trạm Bắc thu lại tâm tính tiểu bá vương, biến thành một người
anh trai đáng kính phục trong lòng mọi người.
Lúc bọn họ trò chuyện, nói về thanh xuân, nói về
trưởng thành, nói về những năm qua, nói đến khi khóe mắt mọi người ửng đỏ.
Trần Trạm Bắc cầm lấy một chai rượu, ngửa đầu nốc
rượu, cho đến khi chai rượu thấy đáy, anh nói: “Các anh em, tôi đây có lỗi, tôi
nhận lỗi với mọi người, cảm ơn sự chăm sóc và quan tâm của mọi người dành cho
ba mẹ tôi trong suốt những năm qua, những điều này tôi đây khắc ghi trong lòng.”
“Nói nhảm, bọn tôi xem chú với dì như người thân,
đừng có dát vàng lên mặt mình, chẳng phải vì chú đâu.” Mọi người đỏ viền mắt,
có người len lén lau nước mắt.
Nam Nhứ cảm nhận được phần tình cảm anh em nồng đậm
này, chân thành, nhiệt liệt, bất phân tình nghĩa với nhau, Trần Trạm Bắc có một
nhóm anh em như thế này, thật tốt.
Trước đây cô luôn cảm thấy anh cô độc, bảy năm ở
Tam Giác Vàng, cô độc một mình dũng cảm xông vào ổ m túy, mỗi lần nhìn thấy thần
sắc cô đơn của anh, cô đều đau lòng, nhưng anh lại kiên nghị đến thế, bị đánh vỡ
răng trào máu cũng sẽ nuốt ngược vào bụng, không nói một câu đau.
Cho đến tận nửa đêm giờ mới chịu tàn cuộc, hai
người quay trở về, anh khoác lấy vai cô, đáy mắt vẫn luôn cười cười.
“Say rồi à?” Cô hỏi anh.
“Không có.” Anh nói.
“Chỉ có người say mới nói bản thân mình không say,
nếu như không phải em, anh đã răng rơi đầy đường, thêm bước nữa sẽ ngã vào bồn
hoa rồi.” Nam Nhứ ôm lấy eo của anh, dẫn anh đi thẳng.
Trần Trạm Bắc thấp giọng cười cười, ánh mắt nhìn cảnh
đêm phồn hoa của đô thị ở xa xa, dưới trời đêm sáng bừng ánh đèn, sáng như ban
ngày.
Ánh đèn cũng như thế, nhưng ở trong lòng anh, ánh
đèn này khác hẳn ở Tam Giác Vàng.
“Cảm giác quay về này thật tốt.”
Nam Nhứ dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt
của anh có niềm khát khao đối với ánh sáng, cô ôm lấy eo của anh, “Trạm Bắc, em
cũng tự hào vì anh, anh là niềm kiêu ngạo của em.”
Anh cúi đầu, hôn một cái lên môi cô, “Có phải càng
yêu anh rồi không.”
Khóe môi Nam Nhứ giật giật, “Say thành thế này
cũng không quên lắm lời.”
Đi đến trước cửa nhà, Trần Trạm Bắc không vào cửa
mà ngồi xuống dãy ghế trong đình nghỉ mát trong sân vườn, anh ôm cô vào lòng,
nhìn bầu trời đêm trong màn đêm, “Nơi này không nhìn thấy sao trời, mấy đốm lấp
lánh kia toàn là ánh đèn, nhưng anh vẫn thích nơi này.”
“Em cũng thích.” Liếc mắt trông bầu trời của Tam
Giác Vàng, sao sáng ngập trời, “Tuy rằng chúng ta không thích nơi đó, nhưng em
vẫn sẽ hoài niệm khoảng thời gian chúng ta đã từng bên nhau, khoảng thời gian
đó đều là từng chút hồi ức của chúng ta.”
“Nam Nam, anh vẫn luôn có một nguyện vọng.” Trần
Trạm Bắc tựa đầu xuống đầu cô, thân thể của anh rất nặng, sau khi say không
cách nào khống chế được lực của bản thân, anh bèn xoay người sang một bên, đầu
tựa lên cây cột của đình nghỉ mát, “Anh muốn cùng em đắm mình trong ánh mặt trời.”
Anh để bản thân mình sống trong cuộc sống u tối
không chút tia sáng, “ánh mặt trời” đối với anh mà nói quá xa xỉ, cô hiểu rõ điều
ấy.
Con ngươi đen láy hút cô vào đáy mắt, anh nói,
“Nam Nam, em chính là ánh mặt trời của anh.”
Nụ cười ấm áp của Nam Nhứ dần dần nở ra, lộ ra hàm
răng trắng sáng chói lòa cả mắt, cô gật đầu, không ngừng gật đầu..