Shuumatsu Nani Shitematsu Ka? Mou Ichido Dake, Aemasu Ka?

phần 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Những Tinh Linh được tương hợp với Vũ khí Cổ đại

Sâu trong khu phòng ở của nữ quân nhân của Sư đoàn Năm là một căn phòng nhỏ dành cho bốn người. Trước khi họ tới, nó đã được dùng như một cái kho. Để chuẩn bị cho những vị khách này, những người chủ phòng cũ đã dọn hết những thứ từng được đựng trong căn phòng: những chiếc bàn bị vẽ graffiti kín mặt bàn, hình mẫu vẽ, bộ dụng cụ để bảo trì những khẩu pháo, vài con thú nhồi bông rách tả tơi, và mấy con búp bê bằng gỗ có chân tay bị bẻ ngoặt lại; đó là một vài món đồ đáng chú ý trong căn phòng này. Sau khi mấy món đồ linh tinh này được dẹp đi thì người ta lau dọn căn phòng và xếp giường vào cho bốn vị khách.

Ngay lúc này, đang có một vài người ở trong căn phòng, và trong số đó có một người đang lăn lộn và kêu gào thảm thiết vì bị đau.

“Owieee!” Những giọt nước mắt tuôn ra từ hai mắt của Tiat trong khi cô run rẩy vì đau. “Owww! Đau quáaa!”

Trong khi Tiat gào khóc, Pannibal dạo bước ngoài hành lang. “Sao thế?” cô hỏi, thả chiếc túi của mình xuống bên cạnh người mình. “Hmm? Cậu bị thương ở tay lúc nào vậy?”

“Cậu ấy lảm nhảm với Feodor về bọn mình.” Lakhesh hậm hực nói khi cô đóng sập hộp đồ sơ cứu ở bên cạnh lại.

Pannibal mất một lúc để xử lý chỗ thông tin đó, rồi quay về phía Tiat. “Nếu vậy, có chuyện gì mà cậu lại quay về đây trong tình trạng như thế này?”

“Tớ muốn chỉ cho anh ta… bằng chứng về việc tớ không sợ chết,” Tiat nói lí nhí.

“Ôi, Tiat,” Lakhesh thở dài. “Làm vậy thật là ngớ ngẩn.”

Pannibal gật đầu. “Cực kì ngớ ngẩn.”

“Tại sao…” Giọng Lakhesh run run, gần như chuyển hẳn sang trách móc. “Tại sao cậu lại làm một việc như vậy?”

Tiat giật nảy mình, hoàn toàn bất ngờ bởi lời trách móc gay gắt của Lakhesh cũng như sự ngỡ ngàng trong cái nhìn chằm chằm của hai tinh linh còn lại. Cô quay đi, mặt đỏ bừng. “Vì anh ta hỏi tớ đã bao giờ từng nghĩ rằng ‘mình không muốn chết’ chưa.”

“...Huh?”

“Anh ta cũng giống Naigrat, tớ đoán vậy,” Tiat nói tiếp. “Anh ta không thể chấp nhận sự thật là chúng ta phải hy sinh. Anh ta nghĩ điều đó không thể chấp nhận được và mắng tớ.” Cô rùng mình, gắng gượng nén tiếng thét. Owowowow! Thứ thuốc này xót, xót quá!

“...Nếu vậy thì,” Pannibal mở lời với vẻ mặt khó hiểu, “liên quan gì tới việc cậu tự làm mình bị thương và quay lại đây?”

Lakhese ngắt lời trước khi Tiat kịp nói gì. “Đấy là bởi vì cậu muốn làm anh ấy cảm thấy sợ cậu vì cậu làm điều gì đó điên khùng, phải không?”

“Tớ chẳng hiểu cậu đang nói về cái gì hết.”

“Cậu nghĩ rằng kể cả Feodor cũng sẽ không muốn dính líu tới cậu nữa nếu cậu làm những thứ kì quái như tự làm bản thân bị thương trước mặt anh ấy, phải không?” Lakhish liếc nhìn bàn tay của Tiat. “Tớ đoán… cậu làm vậy để giữ khoảng cách với anh ấy?”

“...Sao tớ phải làm vậy chứ?”

“Sao cậu muốn đẩy anh ấy ra xa ư? Bởi vì…” Lakhesh nhắm mắt lại, nỗi âu sầu phủ bóng lên gương mặt của cô như một tấm chăn. “Bởi vì anh ấy không phải là người của nhà kho, nhưng lại không phài là kẻ thù? Nếu anh ấy giống như Willem, có lẽ…”

“Nhắc đến cái tên đó và tớ sẽ cho cậu biết câu trả lời của tớ!” Tiat gắt gỏng đáp, quyết không chịu nhìn thẳng vào ánh mắt của Lakhesh. “Sẽ không bao giờ có ai giống như Willem trừ chính Willem! Bọn tớ đã đồng ý mở Cánh cổng Tinh Linh! Và bọn tớ không cần một lý do nào để luyến tiếc cuộc sống nữa!”

Giọng Lakhesh nghẹn ngào như sắp khóc. “Vậy… vậy tại sao chúng mình lại nói về những chuyện buồn như thế này chứ?”

“Tại sao á? Cậu quên rồi sao?” Tiat khúc khích cười yếu ớt. “Bởi vì những chiến binh tinh linh bọn mình đã như thế này từ khi sinh ra rồi, phải không?”

***

Khi những Leprechuan như Tiat xuất hiện và được thu nhận về từ khắp nơi trên Regul Aire, họ được gom lại và nuôi dưỡng tại một nơi gọi là nhà kho tinh linh.

Có vẻ là, cơ thể giả vật chất của một tinh linh tự định hình nó giống như cơ thể của tộc Emnetwyte đã tuyệt diệt từ lâu. Chính vì vậy mà chúng có thể ăn khi đói, ngủ khi thấy mệt, chảy máu khi bị thương, và thậm chí còn có thể lớn lên theo thời gian.

Trong khu nhà kho, những tinh linh cùng lứa tuổi với nhau chung sống thành một nhóm khoảng ba mươi người. Có những tinh linh lớn tuổi hơn và chăm sóc cho những tinh linh như Tiat, và cũng có những tinh linh nhỏ tuổi hơn.

Trước đây, đã từng có một cô gái tên là Kutori Nota Seniolis.

Tiat nhớ rất rõ chị ấy. Mái tóc màu xanh như màu của bầu trời, suôn dài và mềm mại, và đôi mắt của cô ấy cũng trong xanh như vậy. Món ăn ưa thích của chị ấy là món hầm kem với nhiều nấm. Chị ấy ít khi ăn đồ ngọt, và không bao giờ cho đường vào cà phê. Chị ấy thích đọc truyện tình cảm, và có thói quen kì cọ chân phải trước mỗi khi ngâm mình trong bồn tắm.

Chị ấy là tinh linh mạnh nhất trong số các tinh linh, và được tương hợp với Seniolis, Vũ khí Cổ đại mạnh nhất từng được khai quật lên từ mặt đất bởi đội Vệ Binh Đeo Cánh. Không một lần phải dùng tới Cánh cổng Tinh linh để tạo nên một vụ nổ khủng khiếp bằng cách để Venom của mình mất kiểm soát, chị ấy đã tiêu diệt vô số Teimerre. Mặc dù những tinh linh được coi là có thể hy sinh, đương nhiên sẽ tốt hơn nếu có thể sử dụng họ nhiều lần. Và trong những báo cáo chiến đấu của lực lượng Vệ Binh Đeo Cánh, chị ấy hoàn toàn không có đối thủ ở vị trí đầu bảng về số nhiệm vụ mà một tinh linh từng tham chiến.

Khi lần đầu tiên gặp Kutori, Tiat đã nghĩ, Chị ấy thật tuyệt vời! Chị ấy thật là ngầu!

Cô đã ngưỡng mộ cô gái tinh linh đàn chị ấy của mình, và luôn cố gắng bắt kịp chị ấy. Và chẳng bao lâu sau, khi lần đầu tiên Tiat có thể vòng tay và ôm trọn Kutori trong vòng tay của mình, sự ngưỡng mộ ấy đã nhen nhóm thành một niềm hi vọng.

Một ngày nào đó, mình cũng sẽ ra chiến trường. Và khi đó, chắc chắn mình sẽ trở nên ngầu và tuyệt vời như Kutori. Mình sẽ trở thành tinh linh mạnh mẽ và vĩ đại nhất!

***

Trước đây rất lâu, đợt tấn công lớn nhất của bọn Teimerre được dự báo trước. Người ta đã đoán là Kutori Nota Seniolis sẽ không thể thành công trừ khi chị ấy mở Cánh cổng Tinh linh. Và khi được yêu cầu hy sinh để bảo vệ thế giới, chị ấy lặng lẽ chấp nhận số phận của mình mà không hề do dự hay sợ hãi. Ít nhất đó là những ấn tượng mà Tiat có được khi nhìn chị ấy.

Và rồi một chàng trai xuất hiện. Kĩ sư Vũ khí Cường hóa hạng Nhì Willem Kumesh. Một Emnetwyte còn sống dù lẽ ra anh ấy phải chết từ rất lâu rồi, và là một kĩ sư tài năng một cách đáng ngạc nhiên, người có thể sửa chữa những cây Vũ khí Cổ đại hư hỏng trở về như mới. Đôi lúc, gương mặt anh tối sầm lại như thể anh đang gánh trên lưng những bóng ma, nhưng ngoài ra anh luôn là người anh trai ngô ngố và không đáng tin cậy của cô, luôn cho cô thấy những điểm mềm yếu của mình.

Và trước khi Tiat nhận ra, Kutori và Willem đã yêu nhau (có lẽ vậy). Một thiếu nữ đứng trước cái chết; và cuộc gặp gỡ của cô với một chàng trai lẽ ra đã chết từ lâu. Bước đi bên cạnh nhau, chạm vào nhau, những cảm xúc của họ (có lẽ) đã khớp với nhau, đan xen vào nhau, và trở thành một tình yêu chớm nở. Nói cách khác, những gì cô thấy (có lẽ) là một câu chuyện tình kinh điển diễn ra ngay trước mắt cô.

Buồn thay, thời gian của cuộc gặp gỡ thoáng qua của họ chẳng kéo dài mãi mãi.

Cuộc đời của những tinh linh ngắn ngủi một cách tuyệt vọng. Kutori Nota Seniolis chỉ sống lâu hơn dự tính một chút xíu. Kể cả như vậy, kết cục của cô cũng không thay đổi, và cô đã chiến đấu và hy sinh ở một nơi Tiat còn chưa từng biết tới. Để bảo vệ những gì quý giá nhất với mình, cô đã đốt cháy tới cạn kiệt chút thời gian còn lại của mình, và đã tả xung hữu đột với cây Vũ khí Cổ đại bằng tất cả ý chí của cô… đó là những gì Tiat được nghe kể lại.

Khi biết tin, Tiat đã khóc và khóc không ngừng. Người đàn chị mà cô luôn kính nể vô cùng đã ra đi. Sẽ không bao giờ cô có thể gặp lại người chị thân yêu của mình nữa. Cô đã rất buồn, cô cảm thấy rất cô đơn, tới mức không thể chịu đựng nổi.

Và khi những giọt nước mắt đã khô, quyết tâm của cô cũng đã trở nên vững vàng.

Câu chuyện về tinh linh mang tên Kutori Nota Seniolis đã kết thúc. Chính vì vậy, kể từ giây phút này, đây là câu chuyện của mình.

Mình sẽ đuổi theo chị ấy, người mình đã luôn ngưỡng mộ với cả tấm lòng. Mình sẽ tiến gần hơn từng chút một. Chắc chắn rằng, một ngày nào đó rất lâu sau này, mình sẽ làm được như chị ấy… mình tin là như vậy.

Đó là những gì cô thật lòng tin tưởng và hi vọng ngày ấy.

***

“Thôi nào, nó đâu có buồn đến vậy.” Tiat nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc của Lakhesh với bàn tay lành lặn của mình khi nàng tinh linh kia đang khóc thút thít. “Bọn tớ đâu có chết một cách đơn độc trong vô nghĩa đâu, cậu biết không? Nếu bọn tớ nổ bùm, cậu và bọn trẻ ở nhà kho sẽ có thể bảo vệ Regul Aire một cách dễ dàng hơn. Cậu không nghĩ đây là một cuộc trao đổi rất hời sao?”

“T-t-tớ không nghĩ thế một tí nào!” Lakhesh sụt sùi nói qua làn nước mắt. “Chẳng phải ngài Limeskin cũng đã nói vậy sao?! Ông ấy bảo chúng ta phải cố gắng sống sót càng lâu càng tốt! Hãy cố trụ vững, để ông ấy thử thay đổi quyết định của bọn họ!”

Đúng là ông ấy đã nói vậy, nhưng có lẽ ông ta chỉ nói vậy để an ủi bọn mình thôi, Tiat nghĩ. Chiến lược yêu cầu họ thử nghiệm một cuộc tấn công lên con Croyance được quyết định bởi những chỉ huy tối cao của Vệ Binh Đeo Cánh. Mục đích của nó là để kiểm tra tính khả dụng của việc sử dụng các tinh linh làm vũ khí. Cùng lúc đó, dữ liệu cho những bước tiếp theo sẽ được ghi lại từ nỗ lực tấn công này. Đó là một chiến dịch hợp lý và hiệu quả, và chắc chắn sẽ không thể bị gạt bỏ trừ khi có một kế hoạch dự phòng khác thay thế.

“Tớ không thể làm vậy,” Tiat nói. “Vì cuối cùng thì ai đó vẫn sẽ phải ra đi.”

“Có thể là vậy, nhưng...nhưng…!” Lakhesh nức nở. “Tớ không muốn đó là cậu!”

“Ầy, cậu thật là tốt khi nói vậy.”

“Tớ không phải chỉ tỏ ra tốt với cậu đâu!”

“Nhưng, Lakhesh này, cậu biết là sinh mạng của bọn mình không cùng giá trị với nhau mà.” Tiat ôm sát đầu Lakhesh vào lòng mình. “Tính mạng của tớ rẻ hơn. Tớ không thể được như Kutori. Tớ sẽ không bao giờ có thể được như chị ấy. Vì vậy, Lakhesh Nyx Seniolis... tớ tin tưởng giao lại cho cậu ước mơ này của tớ.”

“Tớ không muốn…” Cô run rẩy, lắc đầu quầy quậy. “Tớ không muốn một giấc mơ như vậy!”

“Oh, tớ biết rồi!” Mặc kệ lời từ chối, Tiat vỗ nhẹ lên đầu Lakhesh. “Hay là cậu thử theo đuổi anh chàng Feodor ấy đi?”

Hai vai cô khựng lại. “Mm… Hử?”

“Tớ nghe nói anh ấy ghét tộc không dấu, nhưng tớ chắc chắn anh ấy sẽ không chê người như cậu đâu,” Tiat tươi tỉnh nói. “Anh ta hơi khác với Willem, nhưng thật đó, tớ đảm bảo anh ta không phải một chàng trai tồi đâu.”

“C-cái này ở đâu ra thế?”

“Thì…” Tiat bật cười. “Tớ có tâm hồn của một cô chị gái, cậu biết không? Và nó đang nói rằng cậu nên sống thật lâu, và cậu nên sống thật hạnh phúc.”

“Ở đâu ra cô chị này thế?! Chúng mình đâu có chênh nhau nhiều tuổi như vậy!”

“Heh heh heh. Nửa năm có thể là một khoảng cách nhỏ, nhưng nó sẽ không bao giờ thu hẹp lại đâu, biết chưa!”

“C-cậu…” Lakhesh không biết phải nói gì. Sụt sịt, cô vùi mặt vào lòng Tiat. “Chị gái ngốc…”

“...Ừ. Đúng thế.” Tiat lại ôm lấy đầu của Lakhesh, lẩm bẩm với chính mình. “Tớ cũng nghĩ vậy.”

Lặng lẽ ngồi cách đó một chút, với những tâm tư đang xoay vần trong tâm trí mình, Pannibal cất lên một tiếng cười khi cô ngắm nhìn cuộc nói chuyện mùi mẫn của hai người kia.

Truyện Chữ Hay