Táo và kẹo dẻo
Gần đây, người ta nghe thấy tiếng kêu khóc của trẻ con từ trong những khu rừng ở ngoại ô Lyell.
Dù có cố hết sức để lờ nó đi, những tiếng gào khóc vẫn không dừng lại. Thế nhưng, kể cả khi người ta vào rừng tìm kiếm, họ vẫn chẳng thấy dấu vết nào của mấy đứa trẻ kia cả.
“Tiếng khóc vọng lại từ xa, nên cũng không gây ảnh hưởng gì. Nhưng nói cách này hay cách khác, thực sự là nó khá rùng rợn… hay ít ra đấy là tôi được báo cáo như vậy.”
Sau khi giải thích xong, người đàn ông Armado giữ vị trí chỉ huy Sư đoàn Năm của Vệ binh Đeo cánh lướt ánh mắt của mình một lượt qua khuôn mặt của những người đang đứng trong phòng. “Mấy người thấy sao?”
“Hmm…” Cô gái với mái tóc màu xanh lá - Tiat - lẩm bẩm đầy suy tư. “Ý mọi người thế nào?”, cô hỏi.
Panival gật đàu, mái tóc dài màu tím của cô bay phất phơ. “Từ tình hình này có thể suy đoán rằng, khả năng khá là cao đó.”
“Chúng ta cần nhanh chóng điều tra,” Lakish thêm vào, gương mặt cô tỏ ra lo lắng. “Nếu không có ai ở đó cũng không sao; nhưng nếu chẳng may thực sự có ai ở đó, mình muốn được gặp họ.”
“Yep!” Collon thấp thỏm vì phấn khích, hai tay giơ lên cao. “Đây là Chiến dịch Bắt giữ Lớn!”
“...Khoan đã nào.” Đứng cách bốn cô gái một quãng không xa, Feodor ngần ngừ giơ tay lên. “Tôi không khỏi cảm thấy bị bỏ rơi đây. Hình như các cô đều hiểu điều gì từ lời giải thích của ngài Chỉ huy mà tôi không hiểu sao?”
Tiat thở dài, vẻ mệt mỏi hằn rõ lên gương mặt của cô. Anh đã đợi sẵn một biểu cảm như vậy; ngay từ đầu, anh cũng không trông đợi một phản ứng thiện chí nào từ cô ấy. Mặt khác, Collon phá lên cười vô tư, còn Panival cũng cười khúc khích, và vỗ vai anh một cách vui vẻ.
“Ồ, em quên mất!”
“Xin lỗi nhé, em có cảm giác như anh là người nhà rồi.”
Cách hai cô cư xử với anh cũng nằm trong dự đoán của anh. Lakish cũng xin lỗi, và giải thích với ánh mắt đầy ăn năn. “Ừm, anh thấy đấy, vấn đề là… ở trong rừng, có lẽ có ai đó cùng chủng tộc với bọn em.”
Cái này, anh cũng đã đoán trước từ đầu - hay nói đúng hơn, đã hy vọng là như vậy. Trong số bốn cô gái kì lạ này, Lakish là người duy nhất có kĩ năng ứng xử như một người bình thường. Cô ấy dọn dẹp mớ hỗn độn mà ba cô gái kia gây ra, và Feodor đã dần quen với việc coi cô như người giao liên chăm chỉ cho cả nhóm.
Giờ thì, về những chi tiết của vấn đề… “Cùng chủng tộc?”
“V-vâng, Leprechuan.”
Anh suy nghĩ đôi chút. “Xin lỗi, chắc là tôi không hiểu. Ý cô chinh xác là gì?”
“Có lẽ một đứa em gái của chúng em đã được sinh ra, nên bọn em muốn gặp cô bé đó càng sớm càng tốt.” Lời giải thích đó còn khiến Feodor phải suy nghĩ nhiều hơn.
...Ờ. Mình chả hiểu cái vẹo gì hết.
“Tôi hiểu rồi… thì ra là như vậy, hả?” Người đứng đầu căn phòng - chỉ huy Sư đoàn Năm, người nãy giờ vẫn giữ yên lặng, gật gù cái đầu bọc trong những tấm mai của mình. “Thường thì, sẽ có một pháp sư chuyên về công việc này sẽ đến một cách tùy tiện, điều tra mọi việc một cách tùy tiện, và bắt mục tiêu đó một cách tùy tiện. Nhưng lần này, mọi việc sẽ giao cả cho các cô.”
Ánh mắt của ông ta hạ xuống chỗ những cô gái - bọn họ cùng gật đầu.
“Được, cứ giao việc đó cho bốn cô là ổn.” Vị Sĩ quan hạng Nhất gật đầu làn nữa. “Được rồi, Sĩ quan hạng Tư Jessman, tôi giao trách nhiệm giám sát cho cậu. Nếu tìm thấy một cô gái Leprechuan khác, lập tức thu nhận và đưa về đây.”
Mình hiểu rồi, vậy là mọi việc sẽ diễn ra như vậy sao.
Feodor có thể không biết phải làm gì, nhưng trên danh nghĩa anh vẫn là người giám sát bốn cô gái. Nếu có một nhiệm vụ nào họ cần thực hiện, nó vẫn được giao cho họ dưới hình thức một mệnh lệnh do anh truyền đạt lại từ rên xuống.
***
Khoảng ba tiếng sau, Feodor đang ngồi trên một cái thân cây bị chặt ở gần bìa rừng. Khu rừng nói trên nằm trên một khu vực hơi cao hơn phần còn lại của hòn đảo, đủ cao để nhìn được xuống một phần của Lyell. Chỉ có bốn cô gái tinh linh là đi vào những phần sâu hơn của khu rừng, bỏ lại phía sau Feodor, người đang gửi những cái ngáp chán ngán lên bầu trời.
Như thường được tả trong những câu chuyện cổ tích, “Chỉ có những đứa trẻ có trái tim trong sáng mới có thể nhìn thấy chúng.” Không chỉ là chuyện hoang đường, có vẻ đó là một đặc tính của riêng tinh linh. Dù trái với mọi lẽ thường, nhưng đúng là rất hiếm khi những Leprechuan chưa thành hình xuất hiện gần bất cứ ai ngoại trừ những đứa trẻ nhỏ ngây thơ hay những tinh linh khác.
“U-Ưm, bọn em không có ý nói là trái tim anh đen tối hay gì đâu, dĩ nhiên!” - cô nàng Lakish bối rối lắp bắp, khiến Tiat phá lên cười ngặt nghẽo. “Chỉ là để đề phòng thôi, anh đừng hiểu nhầm ạ!”
Feodor cũng thừa biết tâm hồn mình vẩn đục tới mức nào, và đằng nào anh cũng chẳng có lý do gì để kiên quyết đòi tham gia cùng mấy cô gái. Đáng lẽ ra anh có nhiệm vụ phải giám sát bọn họ và không để họ rời khỏi tầm mắt, nhưng nói cho cùng thì đó cũng chỉ là thủ tục mà thôi. Và thế là, lúc này anh đang ngồi đợi họ quay lại ở ngoài bìa rừng.
Ngồi yên một chỗ và đắm chìm trong suy tư, Feodor ngạc nhiên nhận ra một chút thay đổi trong nhịp sống như thế này cũng không đến nỗi nào. Quả là có nhiều việc để nghĩ ngợi, nhỉ…
Những công việc hàng ngày của Vệ binh Đeo cánh trong ba tháng trước trận chiến quyết định. Dư âm của vụ việc Croyance mà tới giờ anh vẫn thấy như chỉ vừa mới xảy ra. Nên hay không nên đối phó với số những kẻ khả nghi ngày một tăng đang trà trộn vào Lyell, không phải với tư cách một sĩ quan của Vệ binh Đeo cánh, mà với tư cách là chính anh, Feodor Jessman. Và đương nhiên, anh cũng không quên ghé qua cửa tiệm Candy Shoppe trên phố Tây để thưởng thức món quà vặt mới của họ mùa này.
Giờ ta bắt đầu lên kế hoạch thôi chứ.
Feodor Jessman có một mục đích.
Kể cả nếu điều đó có nghĩa là anh phải vứt bỏ mọi thứ khác, anh vẫn sẽ đoạt lấy ước mơ của mình. Suốt năm năm qua anh đã dồn toàn lực cho mục tiêu ấy: gia nhập Vệ binh Đeo cánh, đóng vai một người lính gương mẫu, leo lên những cấp bậc cao hơn.
Gặp những tinh linh.
Dù việc tìm ra cái được gọi là vũ khí bí mật của Vệ binh Đeo cánh là ngẫu nhiên, nhưng đó vẫn là một bước cần thiết trong kế hoạch của anh. Có thể gọi đó là vận may, nó đã đẩy kế hoạch của anh tiến xa tới mức anh đã có thể chuyển sang giai đoạn tiếp theo.
Giai đoạn tiếp theo… nói cách khác, là chiếm quyền kiểm soát những vũ khí này, và nếu không khả thi, thì phải tìm ra một điểm yếu để làm suy giảm uy lực của chúng.
Mình vẫn còn dư thời gian… nhưng mình không thể để bản thân lơ là quá lâu.
Feodor ngẩng đầu nhìn lên để cố gắng trấn tĩnh sự bồn chồn đang sôi sục trong lòng. Một loài chim màu trắng không tên bay cắt qua tầm mắt ngập tràn màu xanh dương của bầu trời của anh.
“...Đói quá.” Những lời lẩm bẩm ấy vuột khỏi miệng anh trước khi anh kịp nhận ra dạ dày đang kêu gào tới mức nào. Thường thì anh vẫn mang một hai viên kẹo trong người, nhưng hôm nay anh quên chưa tiếp viện cho kho dự trữ ấy của mình.
Tiếp sau đó, Feodor thử tìm trong túi của mình và tìm thấy một quả táo độc nhất. “Thế này cũng được,” anh càu nhàu; một viên kẹo ngọt sẽ cải thiện tâm trạng của anh hơn, nhưng như vậy thì đúng là ăn mày còn đòi xôi gấc. Mày nên thấy mừng vì còn có cái mà ăn mới phải, Feodor tự khuyên răn chính mình trong khi lấy con dao gấp từ trong túi ra và bắt đầu gọt quả táo, Anh tương đối thành thạo cách dùng dao; những dải vỏ táo mảnh màu đỏ đu đưa bên dưới quả táo nhanh chóng dài ra.
Có tiếng sột soạt phát ra từ bụi cây bên cạnh anh. “Hmm?” Feodor nhìn về hướng đó, nghĩ rằng đó chỉ là một con thỏ hay một loài thú nhỏ nào đó sống trong rừng.
Một đứa bé - hình như không có răng nanh, sừng, cánh, hay vảy, một đặc điểm được gọi là Không dấu - thò đầu ra từ trong bụi cây, nhìn chăm chú vào bàn tay của Feodor.
Anh cứng đơ người khi đứa bé nghiêng nghiêng cái đầu của nó. Một khoảng yên lặng kì lạ; đứa bé cân nhắc giữa bản năng thận trọng và sự tò mò. Cuối cùng, cái thứ hai đã giành ưu thế. Bụi cây lại kêu sột soạt khi đứa bé đứng thẳng lên trên đôi chân ngắn chũn và bụ bẫm, và hớn hở bước những bước lẫm chẫm về phía Feodor, mắt vẫn dán vào dải vỏ táo đang đung đưa trên tay anh.
Mái tóc rối của đứa bé có màu nâu đỏ sáng rực. Nếu đoán tuổi của đứa bé theo tiêu chuẩn của tộc Imp, đứa bé này khoảng hai tuổi - nhưng đương nhiên các tộc khác nhau có vòng đời và tốc độ phát triển cơ thể khác nhau, nên ước lượng như vậy chẳng có ý nghĩa gì. Đứa bé không mặc quần áo gì cả, cả cơ thể trần trụi ngoài môi trường. Feodor cứ nghĩ người đứa bé đầy những vết xước, nhưng hóa ra trên người nó lại nhẵn nhụi không trầy xước gì. Anh hơi ngần ngừ, rồi nhanh chóng liếc qua để xác nhận giới tính của đứa bé. Đó là một cô bé.
“Uwaa…” Khi dải vỏ táo đu đưa trong tay anh, ánh mắt của cô bé cũng đảo qua đảo lại, như là bắt chước theo vậy.
Đây hẳn là - có lẽ là - thứ mà bọn họ đang tìm kiếm.
“...Không có chuyện có nhà nào gần đây lạc mất trẻ con hay gì, nhỉ? Đó sẽ là một trò đùa dở tệ đấy…” Feodor lặng im, không rõ bản thân đang nói câu nói này cho ai. Đương nhiên, cũng không có câu trả lời nào đáp lại anh cả.
Cô bé vẫn nhìn chăm chú không rời mắt. Quan sát kĩ cô bé khiến anh không còn nghi ngờ gì nữa. Anh tự hỏi không biết cái câu chuyện về chỉ có những đứa trẻ với trái tim trong sáng mới có thể nhìn thấy các tinh linh biến đi đâu rồi.
“Xin lỗi nhé,” sau cùng anh cất tiếng nói, “nhưng cái này anh không thể cho em được. Đây là món ăn vặt của anh.”
Cô bé ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt Feodor. Nó nhấp nháy mắt, như muốn nói “Huh?”
Với một đứa trẻ chưa biết tư duy, thì không có nhiều điểm khác biệt giữa tiếng thì thầm của gió, tiếng ru êm đềm của dòng suối, hay lời càu nhàu chua chát của một gã nào đó. Không biết tiếng động kì lạ đó là gì nhỉ - sự tò mò chỉ đơn thuần hướng sự chú ý của đứa trẻ tới những âm thanh đó.
...mình thực sự không biết cách xử sự với trẻ con, đúng không nhỉ.
Thừa nhận điều này thật khó khăn đối với một hậu duệ của tộc Imp, những người sống dựa vào những thủ thuật bề ngoài và kinh nghiệm để tồn tại trong xã hội, nhưng Feodor phải thành thật với chính mình.
Sự hứng thú của một đứa trẻ chỉ chạy ở hai mức đối lập. Trong thế giới của một đứa trẻ, không có gì tồn tại ngoại trừ những thứ nó thích, hoặc những thứ nó không thích, và việc thiết lập một mối quan hệ bền vững thỏa mãn cả hai vế của phương trình này là điều bất khả thi.
Ngay lúc này, anh có thể nặn ra một nụ cười giả tạo, và có thể khiến cô bé vui lên. Nhưng nếu anh làm vậy, đứa bé chắc chắn sẽ gắn bó với anh và bắt đầu bám lấy anh khắp nơi. Nếu điều đó xảy ra… nghĩ đến thôi đã khiến anh phát bực.
“Quay lại vào trong rừng đi,” anh nói bằng giọng lạnh lẽo nhất có thể. “Mấy bà chị tốt bụng của em đang tìm em đấy. Quay lại để bọn họ tìm được em đi.”
“Uweh?”
Không có phản ứng gì. Ánh mắt của cô bé nhanh chóng quay lại về phía sợi dây vỏ táo, lòng đen đảo quanh từ trái qua phải khi phần đuôi của nó đung đưa.
Gương mặt đang nở nụ cười của Feodor hơi giật giật, nhưng rồi anh dừng lại và thở dài nặng nề. Vũ khí lớn nhất của một kẻ lừa đảo quỷ quyệt vô dụng trước một cô bé không hiểu những lời nói. Mình biết làm thế nào bây giờ…?
Anh lẩm bẩm những lời càu nhàu không địa chỉ, và lại tiếp tục gọt quả táo. Khi sợi dây ngày một dài ra, đứa bé càng nhìn nó chăm chú hơn.
“Anh không cho em đâu,” anh nói lạnh lẽo. Cái dải màu đỏ rơi xuống đất plop một tiếng, và nhát gọt cuối cùng kết thúc. “Chết tiệt, không biết bốn cô này còn định đi tìm ở cái chỗ nào?”
Con bé ở ngay đây. Đứa bé mới sinh ra ở ngay đây.
Trong khi anh tiếp tục than phiền trong yên lặng, một bàn tay túm lấy ống quần đồng phục của anh. Cô bé đang cố gắng leo lên đầu gối của anh. Nắm tay của cô bé nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, và hơi ấm từ cơ thể của cô bé thấm qua lớp vải.
Hất đứa bé ra không có gì khó, nhưng nó có thể bị thương nếu anh làm vậy. Feodor ngần ngừ, và cô bé chớp lấy cơ hội đó để trèo hẳn lên đùi anh. Cô bé sung sướng vươn đôi tay ngắn ngủn của mình về phía quả táo của anh-
“Này, thôi ngay!” Đôi tay đang vươn vươn của cô bé quờ quờ một cách vô tác dụng trong khi Feodor ngửa người ra sau, giơ quả táo và con dao trong hai bàn tay của mình lên trời. “Thôi ngay, nguy hiểm đấy! Đừng cựa quậy nữa và trèo xuống khỏi người anh!”
Cô bé không nghe theo lời phản đối của anh. Nó kêu lên một tiếng không vừa ý, một tay túm lấy ngực của Feodor trong khi tay kia vẫn vươn lên một cách hào hứng. Lần này tới lần khác, bàn tay ấy không vượt qua được khoảng cách tới quả táo; và lần này tới lần khác, cô bé không chịu bỏ cuộc, và mè nheo khe khẽ.
“Ahh… thôi, chết tiệt! Anh không cho em đâu, nên thôi ngay đi!” Feodor lặp lại một lần nữa những lời lúc nãy đã không tới được tai của cô bé, cảm thấy như đang tự nói chuyện với chính mình vậy.
“Bọn em về rồi!”
“Xin lỗi vì để anh phải chờ!”
Feodor nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tiat từ sau lưng, theo sau là giọng nói đầy bối rối của Lakish. Anh chầm chậm quay người lại, với động tác ngắc ngứ như một cái bánh răng rỉ sét. Cô bé mất thăng bằng vì anh quay người, suýt nữa ngã khỏi đầu gối anh trước khi kịp túm chặt lấy cổ anh.
Đứng ở ngoài bìa rừng là chủ nhân của những giọng nói kia cùng với những người đồng hành. Và…
Huh?
Trong tay Lakish là một cô bé đang ngủ được bọc trong một cái chăn. Cô bé này cũng khoảng hai tuổi, với mái tóc màu xanh da trời.
“....Có vẻ là một sự việc kì lạ đã xảy ra,” Feodor chỉ có thể nói vậy.
“Cô bé đó…” Tiat nheo mắt. “Đứa bé… là của anh hả?”, cô ngượng ngùng hỏi. Như mọi khi, có vẻ cô thấy bối rối bởi tình hình kì lạ này, và quyết định hỏi một câu hỏi kì quặc chẳng liên quan gì tới vấn đề hiện tại.
“Trông tôi già đến mức đấy à?” Feodor trả lời câu hỏi không đâu vào đâu của cô bằng một câu trả lời không đầu không đuôi. Hai tay anh vẫn đang giơ lên trời, và đứa bé trần truồng đang bám lấy cổ anh, anh chỉ có thể lắc đầu sang hai bên. Cô bé ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt màu đỏ rực của cô bé ánh lên như muốn hỏi anh điều gì.
***
Đương nhiên, cô bé tóc xanh da trời mà bốn cô gái kia mang về từ trong rừng là một tinh linh mới chào đời. Như vậy có nghĩa là cô bé tóc đỏ đang đu đưa trên cổ anh cũng giống như vậy.
Việc hai tinh linh cùng ra đời một lúc không thể coi là thường gặp, nhưng cũng không hoàn toàn là chưa từng xảy ra. Hai sự sống có thể được sinh ra theo cách mà một sự sống vẫn thường được sinh ra. Feodor đoán rằng có lẽ nó cũng giống như những ca sinh đôi của những tộc khác.
“Lantolq và Noft cũng được sinh ra như vậy đấy,” Tiat nói. “Nhưng em đoán chắc là anh không biết đâu, huh?”
Đương nhiên. Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy hai cái tên đó. “Sẽ có vấn đề khi chuyện này xảy ra, phải không? Nó là… chuyện mọi người vẫn hay kể ấy, sức mạnh của đứa bé sẽ bị chia làm đôi khi hai đứa trẻ được sinh ra, nên cả hai đều rất yếu ớt, hay đại loại thế đúng không?”
“À, không sao đâu,” Tiat trả lời chắc chắn. “Có thể có ảnh hưởng như vậy, nhưng đối với bọn em nó không đủ để tạo nên điểm khác biệt nào lên mỗi người.”
Feodor quay đầu nhìn lại Collon và Panival, hai người đang mang theo hai đứa bé đang ngủ trên lưng. Lakish tụt lại phía sau cả bọn một chút, mỉm cười dịu dàng.
“Trước khi mỗi tinh linh được ‘sinh ra’, chúng không có cơ thể vật chất, không ăn hay ngủ,” Tiat nói. “Giấc ngủ có nghĩa là chúng đã nắm bắt một cách chắc chắn cơ thể của chúng như một Leprechuan. Anh không cần phải lo đâu.”
Không phải là tôi lo lắng hay gì đâu. Chi là tôi có hơi xíu xíu - tí ti - tò mò thôi. Vậy thôi. Cái tôi thực sự quan tâm là… chuyện khác.
“Hai đứa đó... chúng có sớm trở thành giống các cô không?”
“Huh?”
“Mấy cô gái cảm tử vung những cây kiếm to đùng ấy?”
“Ahh. Nói vậy thì ác ý quá, anh biết không?” Tiat cười, trông cô không bị tổn thương chút nào.
Anh không bao giờ được biết câu trả lời.