——Tình bằng hữu——
Ma pháp dịch chuyển thực ra không tiện lợi như xã hội khiến ta tưởng. Kết nối hai nơi cách biệt bằng Mạch Chú Thuật thông qua một nghi thức ma thuật, rồi mở ra một con đường ảo, sau đó chuyển "hành lý" sang. Việc vận chuyển tài nguyên hay con người tới những nơi xa xôi, vốn phải mất vài tháng trời mới tới, nay nhờ thế mà đỡ tốn một khoảng thời gian đáng kể——được rồi, nếu chỉ nghe nhiêu đó thì việc ấy quả như trong mơ. Có khi ta còn nghĩ có thể gọi đấy là đỉnh cao của tiến bộ kỹ thuật của nhân loại nữa cơ.
Nhưng tất nhiên, thế giới chẳng độ lượng như thế. Bạn phải đổi nơi tiến hành nghi thức dựa theo vị trí của mặt trời mặt trăng, còn những pháp sư thực hiện nghi thức thì phải triển khai ma lực tới mức cực đại, bằng không chẳng có gì xảy ra cả; và nếu vận chuyển một sinh vật sống thì sinh vật ấy sẽ chịu một gánh nặng vô cùng lớn. Tóm lại, đằng sau chiếc bóng của công nghệ trong mơ này là thực tại phũ phàng, xấu xí.
Vì tất cả các lý do trên, duy chỉ hai loại người trên mặt đất này mới được hưởng niềm vui thú của ma pháp dịch chuyển: những liên lạc viên cần phải truyền tin khẩn nhanh nhất có thể, và những mạo hiểm giả hoặc những chiến binh cực kỳ ưu tú có thể lật đảo cán cân cuộc chiến.
——Tại một căn chòi bỏ hoang trên núi, ở ngoại vi Quận Tifuana, gần biên giới lãnh thổ Đế Quốc.
"Không phải chúng ta phải gặp nhau lúc giữa trưa sao?"
Trong chòi, có 3 người nam nữ đương tụ tập. Một người trong đám – Willem – dáo dác nhìn quanh phòng với gương mặt mệt mỏi. Có kiểm đi kiểm lại bao nhiêu lần đi nữa vẫn chỉ thấy 3 người, tính cả cậu. Số gương mặt cậu đếm được còn thiếu 4 so với con số đáng ra phải có.
"Mấy người kia tới trễ à? Chểnh mảng quá đi mất……"
"Khoan khoan khoan!? Cậu mà cũng nói được câu đó hả! Trời bắt đầu lặn thì cậu mới mò tới đây cơ mà!"
"Ờ thì nếu hai cậu im lặng thì 4 người kia đời nào biết."
"Cậu chập mạch hay sao mà nghĩ bọn tôi sẽ im hở!? Dầu cho có bao che cậu thì sự thật không hề thay đổi, vả lại ngay từ đầu, bọn tôi chả có lý do gì để làm thế cả!"
"Thôi được thôi được rồi, đừng hét toáng nữa Souwong à. Tôi vẫn còn đau đầu vì bay xuyên cả lục địa bằng cái ma pháp dịch chuyển đó đây nè."
"Cậu nghĩ lỗi ở ai hả!?" Sau khi gắt lên lần nữa, Chú Tích Sư trẻ tuổi – Souwong – chùng vai.
Diện mái tóc vàng bồng bềnh cùng đôi mắt xanh dương nhạt với gương mặt tương đối khả ái trên thân hình gầy còm, cậu ta chắc hẳn sẽ được kha khá nữ nhi để ý, thế nhưng, chậc, bất chấp thời gian hay địa điểm, lúc nào cậu cũng khoác cái áo khoác trắng tinh quá khổ. Nó dài tới độ phần tà áo cứ kéo lê trên đất sau lưng cậu, maa, phí phạm quá đi mất.
"Lần nào tôi nói chuyện với cậu cũng bị vậy hết. Không có ai chọc tôi kinh khủng như cậu cả——'Black Agate Swordmaster' [note1587] ạ."
"Tôi dặn cậu hoài là đừng có gọi tôi như thế nữa rồi mà."
"Lại nói vẩn vơ không đâu rồi. Nghe ngầu đấy chứ, có chỗ nào không hay đâu? Maa, tuy ngầu nhưng còn khướt mới sánh được với tên tôi – 'Magus of the Polar Star'. [note1588] Cơ mà chỉ là do tôi tài ba hơn cậu nhiều nên quả thực chẳng thể nói được."
"Ok, tới lúc cậu nên im rồi đó. Giờ tôi còn đau đầu hơn vì một lý do hoàn toàn khác."
"Ê, nói thế là ý chi hử!?"
Souwong tiếp tục phàn nàn, nhưng Willem không thèm để ý nữa và quay sang người còn lại trong phòng.
"Vậy hóa ra cậu cũng tới hở Lillia?"
"Hm? Í ậu à ao?"(Ý cậu là sao) Vừa nhai một miếng bích quy, cô gái ngước mắt khỏi cuốn sách đang đọc và lẩm bẩm mấy âm thanh rời rạc lộn xộn. Mái tóc đỏ giông giống màu gạch nung của cô khe khẽ đung đưa.
"Tôi đã nói là có chạy trốn cũng không sao mà, cậu không nhớ à?"
"À, ại ói uyện ó ữa à?"(Lại nói chuyện đó nữa à) Nhai tóp tép nốt vụn bánh trong miệng, cô nói tiếp, "Còn cách nào khác nữa đâu…… Tôi không làm thì ai làm?"
"Tôi."
"Lại gáy nữa rồi. Cậu biết là cậu không thể mà."
Gự, Willem lặng tiếng. Bị sự thật giản đơn và dễ hiểu bắn trúng tim đen, một sự thật không hề bọc đường bọc kẹo gì, cậu chẳng biết nói chi để đáp trả.
"Hài, xin lỗi nhé, ra chiến trường mà tôi tự nhiên quá. Chỉ là, cậu biết đó, tôi đây là một thiên tài dư tràn tài năng thiên phú vô tiền khoáng hậu mà thôi," Lillia cất giọng mỉa mai, rồi phì cười khanh khách.
Miệng tuy không còn lời để nói song hãy còn chút dư vị đắng ngắt, Willem rên rên. "Cậu ấy nhá-"
"Cậu cậu cái gì chứ? Dầu quốc gia đã tan tành, cơ mà tôi vẫn mang dòng máu hoàng tộc chính thống đó. Liệu hồn mà xưng hô cho phải phép đi."
"Dẹ, dẹ. Quý Công Chúa hôm nay quả nhiên vẫn thối rữa nhân cách miễn chê như mọi hôm."
"Ara phải đâu. Ắt hẳn là do cậu thối rữa lan san tôi rồi. Tôi nghĩ cậu thật sự cần phải chọn bạn cho khéo đấy."
"Hừm, thật hả? Chà, thế có lẽ cậu không cần đống này rồi nhỉ," Willem nói, vừa rút một túi bánh bích quy khỏi túi mà ve vẩy trước mặt Lillia. "Almaria đã dặn 'nhớ chia sẻ với mọi người nhé' và bắt tôi mang theo, nhưng tôi không có nghĩa vụ chia sẻ với kẻ không-phải-bạn."
"Bánh của Al-chan ư!?" Lillia phóng tới. "Bọn mình là bạn thân suốt đời mà phải không, Willem?"
"Từ tính cách tới tất tần tật mọi thứ, cậu thiệt chả có cái gì đáng khen, nhưng tôi nể cái cách cậu đổi thái độ nhanh như chớp đấy."
"Cha nể cháu đủ rồi thì có khi nào Cha gả Con-Gái cho cháu được không, Cha ơi?"
"Không thể để con tôi vào tay những kẻ nguy hiểm như Brave."
"Hứm, chậc, hết cách rồi há."
Ngay khi dứt lời, Lillia chộp giật túi bánh rồi trút hết ra một cái bát.
"Bánh cho mọi người đó, nên nhớ chừa một ít cho Emi với mấy người khác."
"Biết rồi, biết rồi," Lillia lơ đễnh đáp lại, rồi bắt đầu tọng bánh vào mồm. Nửa giây sau, Souwong hét lên 'chơi xấu quá!' rồi cũng mau chóng tham gia.
"Này các cậu……" Lời nói đùa thông dụng mà vô nghĩa với bạn bè. "……Này……"
"Hửm?"
"Tại sao cậu lại chiến đấu vậy Lillia?"
"Lại hỏi câu ấy nữa à? Thực tế thì sao cũng được mà phải không? Con người có thể đứng vững trên chiến trường mà không cần lý do đặc biệt gì sất, và với chút tài năng, họ sẽ chiến đấu tốt chán. Nhiêu đó là đủ với tôi rồi."
"Nếu cậu nói thật thì, tất nhiên nhiêu đó là đủ. Tôi không đồng ý, nhưng có thể chấp nhận. Tuy từ cách cậu nói thì——"
"Nghe như tôi nói dối hử? Nói dối cái gì?"
Giá Willem biết đáp án, cậu từ đầu đã chẳng gặp vấn đề gì.
"Thấy chửa?" Lillia đỏng đảnh nói khi cậu không trả lời được. "Cậu giữ yên lặng và theo sau tôi thôi là đủ. Với lại, cậu có thể bảo trì Seniorious và mát-xa cho tôi. Sự tồn tại của cậu đằng nào cũng không giá trị hơn chừng ấy, nên cứ cúi thấp đầu mà làm những gì thực sự có thể làm đi nhé." Cô hứ một tiếng kiêu kì nho nhỏ khác sau khi huênh hoang xong.
Willem không nói lại nổi điều chi, mặc cho có rất nhiều điều muốn nói. Chẳng hạn, gương mặt bao-giờ-cũng-cười của Lillia nhìn như thể sắp khóc——có điều cậu không biết nguyên do, nên không thể nói ra. Dầu họ chiến đấu cùng nhau bao lâu đi chăng nữa, hay đơn giản là tán phét giết thời giờ như lúc này, cậu không bao giờ có thể biết Lillia đang nghĩ gì.
"Này."
"Hở? Lần này là gì nữa?"
"Quả thực tôi rốt cuộc vẫn không thích cậu mấy."
"À-" Một nụ cười toe toét nở trên mặt Lillia. "Tôi biết mà!" Cô kêu lên một cách tự hào lạ lùng.
Lillia đang nghĩ, hay đang giấu diếm những gì, Willem không bao giờ có cơ hội tìm ra cho tới tận giây phút cuối cùng.