——Cậu sẽ cứu mình chứ?——
Em cảm giác như mình đã mơ. Rất dài song cũng rất ấm áp và dịu dàng.
"……Hn……"
Một làn gió nhẹ nhàng lành lạnh mơn man trên người Lakhesh Nyx Seniorious. Em khẽ run một tí rồi trở người.
"A……Ớ?"
Chầm chậm mở mắt rồi dụi dụi, Lakhesh ngồi dậy ngó quanh. Không có gì bất thường xung quanh, trừ xô nước sạch đầy ắp bên cạnh cùng một thanh kiếm quen thuộc được ghép từ vô vàn mảnh sắt và được chà bóng lộn——Vũ Khí Di Tích Seniorious. Trên cao, mặt trời mới bắt đầu ngả sang nửa tây của bầu trời.
Dạo này Lakhesh không ngủ ngon lắm. Em là một Leprechaun trưởng thành và là một chiến binh rồi, có đủ thứ việc em phải ghi nhớ, cũng như rất nhiều kỹ năng em cần học. Hệ quả là tối nào em phải thức quá giờ ngủ bình thường một chút để học bài thêm.
Cơ mà hôm nay, tiết trời xuân quá đỗi êm dịu, làm em cảm thấy buồn ngủ khó cưỡng ngay sau khi bảo dưỡng Seniorious xong. Em không khỏi khép mắt lại mà nằm xuống.
"Ahaha……" Lakhesh dáo dát nhìn quanh lần nữa, vừa lấy gấu áo chùi đi giọt nước dãi rỉ ra trên khóe miệng. Không ai thấy đâu nhỉ?
Chúng ta nên tả thế nào đây? Lakhesh Nyx Seniorious không phải kiểu con gái uy nghiêm. Gương mặt nhu mì, giọng nói thùy mị, và luôn toát ra bầu khí thân thiện. Em chính xác là hiện thân của mùa xuân.
Em không quen với nói nặng nói nhẹ hay thậm chí là nghĩ gay gắt về người khác, chỉ cần trong đầu em có ý nghĩ như thế là bị người khác nhìn ra ngay. Trong nhóm bốn, em thường là người chỉnh sửa Collon và Pannibal mỗi khi họ nghịch ngợm, mặc dù họ chẳng chịu nghe lời em lần nào. Có lẽ là do bộ mặt Lakhesh phô bày với thế giới hiền hòa quá mà các bé nhỏ tuổi hơn không kính trọng em lắm.
Không kể việc ấy, giả như có ai thấy bộ dạng ủy mị mới nãy, thì em sẽ thật sự cảm thấy mình cực kỳ vô dụng. Ngủ mê há mồm dưới trời xuân. Người ta mà thấy mình bây giờ thì có đối xử với mình nghiêm túc hoặc như đàn chị nổi không?
"Mình không được như Tiat nơi……"
Lakhesh nghĩ về người bạn thân-thiết-như-gia-đình, cô nhóc yêu tinh với mái tóc xanh lá tươi. Nên miêu tả cậu ấy ra sao nhỉ? Cậu ấy tuyệt lắm cơ. Tiat đã có trong đầu hình mẫu tương lai cụ thể, và mỗi ngày lại cố gắng thêm một chút để đạt tới giấc mơ đó. Phải chăng tính cách cậu ấy như thế là do những mục tiêu nghiêm ngặt mà cậu ấy ao ước trở thành? Lakhesh gần đây có thể cảm thấy sự phấn khích tuôn ra từ Tiat ngay cả khi cậu ta đứng yên. Do nếu thừa nhận thì sẽ xấu hổ lắm, thành thử em chưa giờ dám kể cho Tiat nghe suy nghĩ của em về Tiat.
Có vẻ mình không thể nào trở thành một con người như vậy. Tư tưởng ấy làm Lakhesh cảm thấy lẻ loi.
"Ồ!" Em nhận ra mình đã bỏ mặc thanh kiếm yêu chờ đợi quá lâu, bèn gấp rút sửa soạn đồ đạc. "Mình xin lỗi nhé Seniorious!" Em rối rít xin lỗi trong lúc đổ xô, vắt khăn cho khô và lấy vải bọc cây kiếm lại.
……Nhưng giấc mơ ban nãy……
Hầu hết giấc mơ sẽ dần tan biến khỏi ký ức của con người khi họ tỉnh giấc, tựa như bức tranh bị tẩy rửa và trôi hết màu. Dù thế, Lakhesh vẫn còn nhớ một số chi tiết.
Chtholly-senpai có mặt trong giấc mơ, với Seniorious trên tay. Còn có một người khác em không biết. Một thiếu nữ bí ẩn, mà em không quen song em cảm tưởng đã gặp ở đâu đó, cũng cầm Seniorious.
"Chị ấy là……"
Lakhesh nhớ lại niềm tin mê tín rằng chủ nhân Seniorious dứt khoát sẽ gặp số phận bi thảm. Có điều em không cảm thấy điều đó ở hai người họ. Đúng hơn là ngược lại. Họ đều có người mà mình thích, và nghĩ về người đấy bằng tất cả tâm tình. Lakhesh chắc chắn về việc đấy, em còn hy vọng sẽ được giống họ.
"……Có lẽ……" Em nhìn sang Seniorious. "Cậu đã cho mình giấc mơ ấy chăng?"
Dĩ nhiên, thanh gươm không trả lời. Mặt khác, em chưa từng nghe tới chuyện Seniorious có khả năng tạo giấc mơ.
Vũ Khí Di Tích là cổ vật của tộc Emnetwiht, và ngày nay không còn ai nắm rõ giới hạn của chúng tới đâu, do đó không có gì lạ khi tưởng tượng cây kiếm có năng lực ẩn giấu nào đấy. Song le, Lakhesh không tin là cơn mơ của mình là do Talisman gì đó kích hoạt.
"……Liệu mình sẽ trở nên giống họ trong tương lai không?" Hai con người ấy đã tương tư về người mình thương trong từng thớ thịt giọt máu. "……Liệu mình cũng sẽ yêu ai đấy, y như họ đã từng?"
Lakhesh thử để cho trí tưởng tượng bay xa một chút. Em sẽ không thể gặp ai trong nhà kho yêu tinh toàn nữ này, vì thế trong tương lai, em sẽ phải rời khỏi đây để gặp một người thuộc chủng tộc gần gũi với em. Người ấy sẽ đẹp trai, và giống Willem-san thật nhiều. Em sẽ mê mẩn anh ta, gần gũi với anh ta và cuối cùng thỏ thẻ thổ lộ tình yêu cho anh.
Bấy giờ, ngay sau đó, nó sẽ đến, như mọi lần. Đoạn kết bi thương của em.
Người ta nói kẻ được Seniorious chọn sẽ luôn luôn chịu số phận trớ trêu. Tuy khó nói khi nào định mệnh xảy tới, em cảm giác mình sẽ gặp một việc nghiêm trọng.
"Ưm……"
Lakhesh thở dài. Em cạn sức hết tưởng tượng nổi nữa.
Thế nhưng em không cho là mình phải sợ hãi, bởi khi thời khắc đến, em chắc chắn sẽ không cô đơn. Tiat và các bạn sẽ ở bên cạnh em, nhiệt thành giúp đỡ em bằng tất cả sức lực. Quan trọng nhất là, chính thời điểm đó Seniorious sẽ hoàn toàn chấp nhận em là chủ nhân.
"Được rồi!" Lakhesh chắp tay và cúi đầu trước Seniorious. "Khi ngày ấy tới, cậu hãy cho mình mượn sức mạnh nhé!"
Có cơn gió lướt qua, mở tung một tóc vải quấn quanh thánh kiếm. Seniorious được dịp tắm mình dưới ánh thái dương vàng óng, bèn óng lên những hạt sáng trắng tinh tươm như giọt lệ.