——Hạnh phúc của em——
Thực đơn bữa trưa là khoai tây nghiền, thịt heo chiên, và xúp rau củ, cuối cùng là tráng miệng bằng cam. Hầu hết các yêu tinh đã ăn uống xong xuôi và đổ xô ra ngoài chơi. Thời tiết không tệ, nên hôm nay là một ngày thoải mái để chơi ném banh.
Lúc này, vẫn còn vài người ngồi trong căng-tin của nhà kho yêu tinh.
"Những cựu chủ nhân của Seniorious ư……" Một người phụ nữ với mái tóc đỏ nhạt bèn đưa một ngón tay lên cằm và ngẫm nghĩ hồi lâu. "Willem từng kể với chị một chút. Các em muốn nghe à?"
"Dạ!" Lakhesh hăm hở chồm người tới, nước thịt từ bữa trưa lở dở hãy còn bám trên khóe môi em. Khi bị Pannibal kéo nhẹ váy và nhắc nhở phép lịch sự, em mới lập tức ngồi lại ngay thẳng và cười trừ. Dầu là một trong yêu tinh điềm tĩnh nhất, Lakhesh vẫn còn rất nhỏ. Không hiếm dịp em quên mất kiềm chế bản thân nếu có thứ gì hay ho xuất hiện trước mặt mình.
"Phải rồi!" Cô troll hắng giọng. "Rất lâu trước Chtholly, Willem từng quen hai người sử dụng thanh kiếm đó. Một người là sư phụ ảnh, ông ấy đã dạy anh ta cách dùng kiếm. Tuy tinh thông chiến đấu vượt bậc, tính cách ông lại tệ lậu, ông hầu như không có kỹ năng sống, và bê bết nhất em có thể tưởng tượng ra! Ông ấy cũng là một lão già phi phàm đến kệch cỡm mà cũng cực kỳ uy hùng."
Đằng sau lời mô tả của Nygglatho là sự pha trộn của hiểu biết cặn kẽ thâm sâu và không hiểu mô tê gì hết. Cả Lakhesh và Pannibal bối rối trơ mắt nhìn cô.
"……Thật mà. Ảnh nói thế thật mà."
"Ừ, ừm."
Ai mà biết được.
"Đàng nào đi nữa, người còn lại, theo lời Willem là sư muội của ảnh. Tương tự sư phụ anh, cô ta cũng giỏi chiến đấu tột cùng, nhưng có nhân cách kinh khủng, cáu kỉnh và thất thường không chịu nổi. Cổ dường như cũng là một thiếu nữ rất oai vệ."
Giống như đoạn kể ban nãy, mọi manh mối đều cho thấy Nygglatho vừa biết tuốt vừa mù căm về câu chữ tuôn từ miệng mình.
"Nè các em! Chị không nói dối mà!"
"Ưm……"
Lakhesh và Pannibal nhìn nhau, em nào cũng thể hiện sự thất vọng vô cùng.
"Hai người họ," Nygglatho tiếp tục, "mạnh đến nỗi chưa bao giờ chiến bại, cơ mà họ đều là con rối bất lực của số phận nghiệt ngã. Lúc kể về họ, Willem có rất nhiều tiếc nuối. Ảnh đã ở bên họ từ đầu chí cuối, lúc nào cũng muốn giúp họ, nhưng rốt cuộc chẳng làm được điều chi…… hay ít ra là ảnh nói thế."
"……Vậy nghĩa là Chtholly là người thứ ba?" Pannibal nuốt một miếng bánh kẹp, vừa khoanh tay lại. "Nếu thế thì dễ hiểu vì sao anh ấy ra sức giúp chỉ. Là để đền bù cho thất bại trước kia – dù thậm chí Chtholly còn không phải là người xưa, ảnh chỉ muốn xua tan nỗi hối tiếc, đúng không?"
"Có thật…… ảnh cảm thấy vậy không?" Đôi mắt Lakhesh chùng xuống. Em hiểu được lý lẽ của Pannibal, có điều đối với em, lối suy nghĩ đó tiêu cực quá. Em muốn tin rằng người mà Willem Kmetsch muốn cứu không phải là ai đấy trong quá khứ với cái tên và khuôn mặt em còn chẳng biết, song chính là Chotlly Nota Seniorious, người đã ở bên cạnh anh ấy sau này.
Với lại…… Chtholly-senpai lúc đó lúc nào cũng hạnh phúc, và Willem-san rất tốt bụng……
"Con rối bất lực của số phận nghiệt ngã hử?" Nopht – lớn hơn Lakhesh và đồng bạn một tí – vô tư bóc vỏ quả cam. "Em không biết ai nghĩ ra cái cụm từ hoa mỹ kia, nhưng Chtholly mà chúng ta biết, lại là một người không may mắn một cách bất khả kháng, em nghe không lọt tai lắm." Cô nhăn mặt khó chịu. "Chtholly lẫn Lakhesh."
"Mm……" Nygglatho nghiêng đầu nhẹ. "Có lẽ không như thế đâu."
"……Ý chị là?"
"Chị không nghĩ là có số phận 'ngọt ngào' hay 'tầm thường'. Em không cần phải được một thanh kiếm chọn lựa làm kẻ đặc biệt, vì mỗi người trên thế gian này có một số phận đáng quý và riêng biệt. Chtholly, tất thảy những ai xưa kia, và dĩ nhiên là Lakhesh, chỉ vô tình là có cùng định mệnh thôi."
"……Chị, em không có ý vậy." Nopht phản đối.
"Nhưng chúng ta đang bàn luận về chủ đề này mà?" Nygglatho cười mỉm hiền từ. "Bây giờ chị nói em biết luôn, chị hoàn toàn phản đối việc đối xử bất công bất bình đẳng với mọi đứa trẻ dưới mái nhà, cảm ơn em đã lắng nghe."
"Em cũng không nói tới chuyện ấy…… Maa, chết tiệt! Giờ em cũng loạn cào cào luôn rồi!"
Róc rách, Nygglatho rót cho mỗi người một tách trà. "Thứ như định mệnh suy cho cùng cũng chỉ là định mệnh. Nó chỉ cho ta một sân khấu. Dẫu lựa chọn có ít ỏi cơ mà em muốn biểu diễn ra sao trên sâu khấu ấy là quyền của em. Người nào cũng có quyền ngẩng cao đầu tự hào: 'Đây là cuộc đời của tôi, và con đường tôi đã chọn.'"
Cô mỉm cười tiếp. "Bất kể em sinh ra với vận mệnh nào, cuộc đời em thuộc về em mà thôi. Bằng không, từ lúc sinh ra em đã bị dồn ép rồi, và sẽ chỉ mãi là một sinh vật đáng thương thôi phải không?"
"……Wow." Nopht nhíu mày. "Tất cả những điều chị vừa nói nghe như từ chính miệng Rhan vậy."
"Quả nhiên là người sống lâu hơn bọn em, lời của chị ắt hẳn là từ kinh nghiệm mà ra," Pannibal gật gù thán phục. "Bởi lá thăm số phận chúng ta đã xác định trước, quan trọng là phải biết cách đi trên con đường đó mà không hổ thẹn."
Một cuộc đời với đoạn kết định sẵn…… Lakhesh trầm ngâm. Sớm muộn gì, dù ít nhưng những lựa chọn chắc sẽ xuất hiện trước mặt mình và bạn bè mình. Mình – Lakhesh Nyx Seniorious, chiến binh yêu tinh mới toanh – từ giờ nên sống sao nhỉ? Mình sẽ phải đối mặt với cái gì? Mình sẽ phải đưa ra lựa chọn chi?
"……Ưưm."
Thú thật, em không có ý niệm gì về "số phận nghiệt ngã" mà em sẽ phải gặp trong tương lai. Dầu sao cái ấy cũng chẳng phải thứ có thể ngồi xuống nghiền ngẫm dễ dàng.
Ví dụ…… tưởng tượng phong phú một chút đi…… nếu mình cũng như Chtholly, cũng gặp một người đẹp trai như Willem-san? Chuyện gì sẽ xảy ra?
Mẫu người lý tưởng của cô là tốt bụng và ngoan cường. Anh ta cũng phải có điểm yếu nào đó không thể bỏ qua, điểm yếu nào đó khiến người khác muốn ở bên cạnh ảnh và giúp đỡ ảnh.
Bấy giờ……
Liệu mình sẽ chiến đấu vì người ấy chăng? Liệu mình có còn mỉm cười tiến bước ra chiến trường dù nỗi sợ đang ăn dần bản thân mình?
Mình chả biết nữa. Mình còn cảm thấy sự việc không nên như thế……
Mà kệ, có liên quan tới vận mệnh hay không, Chtholly-senpai vẫn cứ đặc biệt.
Đây là kết luận sau rốt của em để lảng tránh câu hỏi. Chtholly là một con người kiên định và vĩ đại thực sự. Dẫu phải đương đầu với cuộc chiến không có cách nào ngoài hy sinh, cô không hề rơi vào cơn hoảng sợ mà cứ tiếp tục sống đời sống thường nhật một cách bình thường.
Chtholly không một lần để lộ điểm yếu, ít nhất thì không ở trước mặt các em, nên Lakhesh không hiểu được Chtholly.
Em không tưởng nổi Chtholly Nota Seniorious đã suy nghĩ điều gì hay cảm thấy điều chi khi cần phải đối mặt với định mệnh——
"…………"
Hai tay em siết chặt tách trà be bé. Một cợn sóng con con nảy lên trên bề mặt tách trà pha sữa ngọt.