[note2344]
——Rạp múa rối chết chóc——
Ithea Myse Valgulious là một cô gái khá đáng nghi. Cô luôn dùng tiếng cười nghe-rất-giả-tạo để che giấu cảm xúc thực của mình. Khi bạn bè cô bị đau, hay thậm chí cả khi cô mất họ mãi mãi, cô không hề lột bỏ cái mặt nạ mỉm cười mơ hồ kia.
Hệ quả là, nhiều cô nhóc vì không biết cô rõ nên đã hiểu nhầm cô là một kẻ máu lạnh. Bởi cô cứ cười bất chấp chuyện đời, chúng có ấn tượng rằng cô không thật lòng quan tâm tới ai khác ngoài bản thân.
Còn bây giờ, Ithea ấy đang trong phòng đọc sách và nghiên cứu gì đó. Cô lôi mấy cuốn sách dày cộp khỏi giá, lật mở trên bàn, lật lật qua những trang sách, cúi gầm đầu đọc, lẩm bẩm "không có," rồi lại trả sách về chỗ cũ.
"Mình đã biết từ đầu rồi, cơ mà những gì có thể tìm hiểu được từ chỗ này thực sự quá hạn hẹp," cô thở dài.
"Cậu muốn biết những điều không thể tìm hiểu ở đây?" Rhantolk thình lình lên tiếng từ sau lưng, khiến Ithea nhảy thót lên với một tiếng "Nya-hư-ha!?"
"Sách thần học à? Cậu đâu giống loại người thích đọc thứ này."
"Cậu-cậu-cậu làm gì ở đây thế Rhan? Đừng có hù mình từ phía sau như vậy!"
"Cậu cúi mặt xuống bàn thì mình tới từ đằng trước kiểu gì?…… Cậu có vẻ khá chú tâm nghiên cứu nhỉ."
"À, hahaha. Nhưng có vẻ không tới đâu cả." Ithea vừa cười khúc khích, vừa gãi gãi sau gáy.
"……Phòng mình ở ngay kế bên phòng cậu."
"Hể? Maa, đúng rồi ha."
"Mình khâm phục nghị lực không bao giờ khóc trước mặt người khác, tuy nhiên nếu muốn làm trong phòng thì xin cậu hãy nhỏ tiếng một chút. Tường nhà này khá mỏng nên mình nghe được đó."
"Thiệt hả!?" Ithea dường như hốt hoảng thấu tận tâm can; một cảnh tượng mà Rhantolk đã lâu rồi mới thấy. "À thì là…… maa, từ giờ mình sẽ cẩn thận hơn, vì thế mình sẽ rất biết ơn nếu cậu có thể quên hết những gì cậu đã nghe……"
"Đằng nào mình cũng không có ý định kể cho ai nghe. Mình sẽ không để nỗ lực tạo ra cái mặt nạ tươi cười của cậu đổ sông đổ bể."
Chtholly và Nephren.
Đã hơn nửa tháng kể từ khi họ mất hai đồng đội——không, hai người bạn. Bọn họ đều biết rõ đã tới lúc phải vượt qua. Họ hiểu, ấy vậy khi làm lại chẳng dễ dàng mấy.
Với lại, Rhantolk nghe nói rằng cho tới gần đây, một người đàn ông tên là Willem Kmetsch cũng đã sống trong nhà kho. Chỉ cần đi quanh quẩn là thấy dấu vết của anh ta mọi nơi, dù muốn dù không. Một cái giá treo quân phục nam. Một lưỡi dao cạo râu. Một đôi bốt lớn. Mấy chai gia vị. Một cục ghim mới đã được đính thêm vào luật đi tắm. Dưới đáy thực đơn trong căng tin, một mục mới – "Tráng Miệng Hôm Nay" – được thêm vào, rồi lại bị gạch đi.
"……Không vui tí nào."
Nhà kho yêu tinh là mái nhà của họ. Là nơi họ thuộc về. Là nơi sinh đích thực của họ. Thế nhưng, chỉ trong vòng 2 tháng ngắn ngủi họ ra ngoài, một kẻ lạ mặt hoàn toàn đã bước vào, đã thay đổi nơi chốn quý báu này. Vì đâu mà họ phải chịu đựng cảm giác lạc lõng và khó chịu tại nơi duy nhất trên thế gian có thể cho họ sự bình yên và nỗi nhớ nhà chứ?
Rhantolk không thể chấp nhận. Người đàn ông đó đúng là kẻ địch của họ ngay từ ban đầu.
"Cậu đã gặp và nói chuyện trực tiếp với ảnh rồi phải không?" Ithea hỏi. "Cậu đáng lẽ có thể biết anh kỹ sư đó là loại người gì mà. Ảnh chẳng biết giấu giếm là chi."
"Đáng tiếc là mình chỉ thấy khía cạnh tài năng và tận tâm của anh ta." Rhantolk lắc đầu. "Mình e là không thể kết luận dựa trên thông tin chủ quan ấy."
"Cậu đúng là phiền thật…… biết thể nào cũng vậy mà."
Cậu im đi.
"Người giỏi nhất luôn luôn chết trước. Grick đã nói thế," Nopht nhấc tay khỏi cây đàn pi-a-nô cũ trước mặt mà nói.
Do Chtholly đã lấy Desperatio đi, Nopht hiện là yêu tinh không-kiếm. Hơn nữa, có lẽ không liên quan, cơ mà cô không hề cắt tóc từ cái ngày cách đây nửa tháng đấy. Mái tóc cô bắt đầu chầm chậm đuổi theo các cô gái khác.
"Nên mình chắc chắn rằng cái anh Emnetwiht đó là một người tốt."
"Thứ logic đó đầy lỗ hổng, có điều vì Ithea và mình là những kẻ thích hợp còn lại duy nhất, cậu nói thế cũng khá thuyết phục," Rhantolk bình luận.
"Oi oi, tính cả Tiat nữa chứ."
"……À phải."
Thú thật, Rhantolk trước giờ chỉ thấy Tiat là một cô tiểu yêu tinh chẳng biết làm gì ngoài lẽo đẽo đuổi theo Chtholly. Cô chưa bao giờ nghĩ một ngày kia Tiat sẽ sát cánh chiến đấu với họ. Song rốt cuộc, đời là thế. Thời gian không ngừng trôi, không thứ gì ngừng thay đổi. Kẻ nào đứng sẽ bị bỏ lại, hoặc bị đẩy theo cùng bởi dòng chảy không bao giờ ứ đọng.
"Ngoài ra, mình chưa xong đâu nhé. Mình đã được cứu mạng, và mình sẽ không để phí hoài," Nopht nói trong khi chơi một khúc nhạc khác.
Cây đàn pi-a-nô cất lên giai điệu vui vẻ và hơi nhanh. Bản nhạc có phản ánh tâm trạng Nopht lúc này không? Hay là cổ chỉ chọn để làm Rhantolk vui lên?
"Dường như từ bỏ quá khứ và sống cuộc đời mới sẽ dễ dàng hơn nhiều," Rhantolk lẩm bẩm, rồi tựa đầu lên bàn mà tận hưởng tiếng nhạc dễ chịu.
†
——Trên miền đất xám rộng bát ngát, Willem mở mắt.
"……Ự……"
Cậu nhanh chóng khép lại lần nữa. Cậu thấy giác quan mình rất quái lạ. Không thể nhìn rõ ràng. Cũng không thể nghe, cảm nhận hay làm gì khác đàng hoàng. Cứ như cơ thể cậu đã biến hóa thành một dạng sống hoàn toàn khác. Ngũ quan và ý thức của cậu có vẻ không ăn khớp với nhau lắm. Sự khó chịu khiến cậu suýt muốn nôn mửa.
……Không, không phải "cứ như". Mà mình đã biến đổi.
Đâu đó sâu trong tâm trí cậu, một vật thể có hình ngọn lửa cháy liên tục. Là giận dữ. Là căm ghét. Một sát ý kinh tởm và bí ẩn, muốn giết hết bất kỳ kẻ nào chứa "sự sống" trong người.
Aaa ra đây là những gì Quái Thú mang trong người. Cậu giờ đã hiểu tại sao chúng hủy diệt thế giới.
Vẫn còn những kẻ chưa bị tàn sát, vẫn còn những thứ chưa bị đập nát vụn. Sự thật ấy cứ chễm chệ ngay cửa trước tâm trí cậu, tựa một tội ác bất khả dung tha. Chúng không hơn gì những vết bẩn vấy lên đất mẹ xám vĩ đại. Chúng không được phép tồn tại. Chúng cần phải được tẩy uế.
Khát vọng sôi sục này nhất định đã khắc ghi vào sâu trong người cậu. Nếu muốn kháng cự, cách duy nhất là giam mình trong một giấc mơ.
Cậu lại từ từ mở mắt.
Cậu đứng lên.
Đồng bằng toàn cát xám tro đẹp đẽ, nó trải dài tít tắp vô cùng vô tận dưới bầu trời đầy sao.
Trong bóng đêm, một mình giữa tứ bề là màu xám mênh mông, một Quái Thú cất tiếng hống chào đời.