——Một mình trong bóng tối——
Thật sự quá đáng sợ, nên đứa nào đứa nấy đều khiếp vía. Thậm chí chúng còn khuyên bảo nhau là tuyệt đối đừng nhìn vào bóng tối.
"Trời ơi, khi nào xong thì mình sẽ không muốn về mất," Pannibal lên tiếng.
"Nè nè! Mọi người nhìn nhau là bớt sợ liền!" Collon hồ hởi.
"Ưưư, mình ghét thứ nào đáng sợ lắm……" Lakesh lí nhí.
"Bằng mọi giá, mình sẽ xem hết bằng chính mắt này." Tiat dõng dạc. Trong khi mỗi cô bé ríu rít như thường ngày, buổi chiếu phim (bằng pha lê hình ảnh) đêm muộn diễn ra.
Trong viên pha lê là một bộ phim kinh dị. Có điều diễn xuất của diễn viên thì không đạt, sân khấu được dàn dựng rẻ bèo, và không kinh dị như ta tưởng.
"——Vậy thì tại sao nửa đêm em lại mò tới phòng anh?" Kỹ Sư Hạng Nhì Willem Kmetsch lầm bầm với cái mặt ngái ngủ. "Em không sợ bóng tối đúng không? Thế sao không đánh răng rồi đi ngủ đi?"
"Không-không có, em không có sợ. Vì em nghĩ anh sẽ cô đơn trong đêm nên, ờ ừm, em lo cho anh lắm." Vừa táy máy hai tay, Tiat vừa thầm thì lời biện hộ.
Tòa nhà mang tên "nhà kho yêu tinh" này không cách âm tốt lắm. Vì thế nếu giữa đêm mà lớn tiếng thì chắc chắn sẽ có người ra khỏi phòng mà phàn nàn.
"Cảm ơn em cơ mà anh không cô đơn đâu. Thôi, em mau mau về phòng đi."
"Không-không đâu. Trên trần phòng em, có vết ố hao hao mặt người."
"……Thiệt tình. Nếu em sợ vậy thì nên tới phòng của mấy đứa khác chứ. Ở cùng nhau là chống lại nỗi sợ khi ở một mình mà, nhất định em sẽ thấy dễ chịu liền."
"Ờ, ừm, chẳng là…… Em lỡ nói là mình không sợ gì cả rồi, nên không rút lời lại được……"
"Vậy thì em có thể hỏi Chtholly. Con bé sẽ không nói này nói nọ đâu."
"Em không muốn làm senpai thất vọng hay khinh thường em……"
"Chtholly sẽ không làm thế đâu."
"Nhưng mà làm vậy thì trông em sẽ không ngầu trong mắt chị ấy……"
"Ủa với anh thì không hả?" Willem rên rĩ. Tiat không trả lời.
Một khoảng lặng ngắn ập xuống giữa hai người.
"Chán tụi em ghê, đứa nào cũng giống nhau." Rốt cuộc Willem cất lời phá vỡ sự yên lặng. "Được rồi, anh chịu thua. Anh sẽ ngủ trên ghế, nên thích thì cứ nằm trên giường anh."
"Thật không? Cảm ơn anh nhiều!" Cô bé nhảy như bay vào phòng qua cánh cửa mới mở ra lần nữa. Tiat nhìn quanh buồng, rồi nhìn vào chiếc giường trong phòng——"Thế này là thế nào!?" Tiat bất giác la lớn.
"Híí!?" Lakhesh nhảy dựng.
"Gì vậy gì vậy? Kẻ địch tấn công ư!" Collon bật dậy ngó tới ngó lui.
"Im lặng cái coi," chỉ có mỗi mình Pannibal là nằm nghiêng người thiu thiu an lành trên giường.
"Tại-tại-tại sao các cậu lại ở đây!?"
"Vì bọn mình có cùng lý do với cậu chứ sao. Chỉ là cả đám tách nhau ra mà đã hứa trước là sẽ giữ bí mật với mọi người." Collon chống chế.
"Đúng-đúng đúng đúng đúng." Lakhesh phụ họa.
"Cậu nghe thấy chưa?" Collon gật gù. "Dĩ nhiên là không phải mình nói nhé. Chúng ta thôi làm đồng chí rồi. À phải, cứ chuẩn bị tinh thần là giường hẹp đi nhé," rồi cô bé lắc đầu, "cậu có ghét cũng chịu chứ phòng này chỉ có một giường thôi."
"Vấn đề không phải thế!" Tiat lại định to tiếng lần nữa thì,
"Im Lặng Cái Cooooi!"
Cuộc đối thoại giữa Tiat và Collon bị một giọng nói chen ngang. Đứng ở cửa ra vào, là Chtholly với nét mặt như quỷ dữ, toàn thân bốc lên sự bực tức, khinh thường và thất vọng.
Buổi giáo huấn kéo dài tới tận sáng. Nhờ vậy bốn đứa nhỏ mới giải quyết được vấn đề không thể ngủ vào đêm đáng sợ.