Chương 1 - Trước Khi Thế Giới Này Kết Thúc – A
—Lời hứa/Kết quả—
Đêm trước trận chiến cuối cùng.
Ít nhất hãy dành những phút giây cuối cùng này với những người mà quý vị muốn gặp lần cuối. Nhờ lý do ấy, đội anh hùng tề tựu để tiêu diệt Elq Hrqstn—một Visitor[1], kẻ bị Giáo Hội Thánh Quang[2] nhận định là kẻ thù—được tạm thời trả tự do.
“...Vậy thì tại sao Cha lại quay về đây thế?” Người Con-Gái hỏi, vẻ mặt kinh ngạc.
“Ta đã vừa nói con rồi đấy, chẳng phải sao? Ngày mai là trận chiến cuối cùng. Chẳng có gì đảm bảo bọn ta sẽ bình an trở về cả, vì thế họ kêu chúng ta đi dành đêm cuối với những ai quan trọng đối với bọn ta——”
“Chính. Chỗ. Đấy. Mới không ổn!” Người Con-Gái lớn tiếng, thẳng thừng cắt ngang lời của Cha. Tất bật trong căn bếp của một trại trẻ mồ côi be bé, trông cô có vẻ rất giận vì lý do nào đó. “Cha có nghĩ như thế nào đi nữa, thì khi người ta nói 'người quan trọng', ý họ thực ra là vợ hay bạn gái gì ấy kia!”
“Chà, ta nghĩ rốt cuộc có vài người làm thế thật...”
Tính luôn Regular Brave[3] đương nhiệm thì đội anh hùng có cả thảy 7 người. Trong số này, có hai người đã có gia đình và hai người thì đang hẹn hò——chậc, một trong hai người đấy kể mình có quá nhiều người tình đến mức chẳng biết phải dành đêm nay với ai, nên có thể coi hắn ta là một ngoại lệ.
“Đằng nào thì ta đã ở đây rồi, và những người kia có chọn đi đâu cũng không liên quan gì đến ta.”
Một mùi hương ngon lành bốc lên, theo đuôi là tiếng gầm ồn ã của một cái bao tử rỗng tuếch. May mắn thay, người Con-Gái đang vô cùng tập trung đảo khuấy mấy thứ bên trong nồi hầm nên hình như không nghe.
“Vậy là Cha không có lấy người con gái nào để dành đêm cuối cho sao hả?”
Mặc dù cô gái gọi cậu là cha, nhưng chàng trai trẻ này không phải là người cha máu mủ của cô. Cậu chỉ vô tình là người lớn tuổi nhất trong những đứa được nuôi lớn từ trại mồ côi này; người quản lý vốn đáng lẽ là người cha nuôi của họ, song lại hơi quá già cho tên gọi ấy, thế nên cái biệt danh chết dính với cậu.
“Không đời nào ta lại có thời gian rảnh kiểu đó,” người Cha trả lời. “Kể từ khi ta đạt đủ phẩm chất để trở thành Quasi Brave[4], ngày nào ngày nấy đều là tập luyện, học tập, chiến đấu, và lại chiến đấu mà không bao giờ ngơi nghỉ.”
“Hửm?”
Nghe câu trả lời hững hờ là biết người Con-Gái rõ là chẳng tin vào cái cớ của cậu. Chà, chuyện đó cũng dễ hiểu thôi. Những Quasi Brave rất nổi tiếng với công chúng; sức mạnh họ chỉ đứng sau Regular Brave - chiến binh vĩ đại nhất của loài người, được Giáo Hội chỉ định. Đi vào bất kì thị trấn nào và tiết lộ danh tính là một Brave thì ngay lập tức sẽ bị bủa vây bởi cơ man là gái phấn khích hú hét, hơn nữa khi tham dự một bữa tiệc do Hội Đồng cầm trịch thì sẽ có cơ hội được giới thiệu cho các cô gái xuất thân từ gia đình quý tộc.
Tuy nhiện, việc cuốn hút một cô gái với danh hiệu Quasi Brave sáng lóa của mình và việc cô gái ấy là người mình thực sự thích, lại là hai chuyện khác nhau hoàn toàn. Cho dù cô gái nào có tiếp cận cậu hay những mánh khóe họ bày ra, chàng chiến binh trẻ tuổi cứ đẩy họ ra hoặc tương tự vậy. Tất nhiên cậu biết rằng những tên khác sẽ coi thế là lãng phí của giời một cách đáng tiếc.
“Nhưng hình như con thấy cha trước đây làm việc với vài cô gái khá xinh xắn mà...”
“Chẳng biết con đang nói về ai nữa, nhưng đồng đội chỉ là đồng đôi thôi, đúng không?”
“Cái kiểu cha nói nghiêm túc thấy ớn lại đần đụt khiến con hơi muốn muốn giết cha rồi đó.”
“Thật là, thi thoảng con ác quá đi.”
“Hứm... giống y ai đó con quen thôi...” Người Con-Gái trả miếng, ngay khi nồi hầm vừa chín tới.
“Mấy đứa nhỏ khác đã lên giường ngủ cả chưa?”
“Tất nhiên rồi. Cha nghĩ giờ này là mấy giờ hả?”
“Thế còn vị sư phụ vô-tích-sự thì sao?” Người Cha hỏi, có ý nhắc đến ông già quản lý trại trẻ mồ côi. Không ai biết chi về quá khứ của ông trước khi ông ta đến trại trẻ, nhưng ở đâu đó và bằng cách nào đó ông lại có được kĩ năng kiếm thuật phi thường. Đối với chàng trai, ông là người mạnh nhất và kiếm sư giỏi nhất trong thế giới này, song ông lại là hình mẫu đối lập hoàn toàn với chữ tốt ở mọi thứ khác.
“Ổng bảo rằng có công chuyện phải làm ở Đế Đô[5] và đi mất rồi. Gần đây cứ mỗi khi con nghĩ ông ấy mà về nhà thì lại bước ra khỏi cửa ngay,” người Con Gái thở dài trả lời. “Con ước gì ổng ngồi yên đây được một lúc.”
“Vậy là chỉ có Con và mấy đứa nhỏ trông chừng nơi này thôi sao?”
“Ừ. Gì, từ khi nào mà Cha lại lo lắng về bọn nhỏ này vậy?”
“À... thì...”
Người Con-Gái bật cười trước chàng trai đang bối rối không nói nổi một từ. “Đùa thôi. Lính gác từ thị trấn đôi khi đi tuần ngang đây, và dạo này Ted hay đến phụ lắm.”
Người Cha phản ứng ngay khoảnh khắc cái tên ấy được nhắc đến. “Ta rất cảm kích việc lính lác vẫn trông chừng, tuy nhiên tống Ted ra khỏi nhà đi. Ta không muốn hắn ta gần Con.”
“Trông Cha kìa, nghiêm trọng thế. Cha thật sự ghét cậu ta đến vậy à?”
Không phải là chàng trai ghét Ted, nhưng là một "Người Cha" thì cậu nghĩ là mình có quyền và nghĩa vụ phải nổi giận trong những tình huống thế này.
“Thức ăn sẵn sàng rồi, Cha cứ tự nhiên đi nhé,” người Con-Gái nói trong khi cởi bỏ tấm tạp dề và mang chiếc nồi hầm to tướng đến bàn.
“Aa, cuối cùng thì cũng tới! Trước khi về ta cũng đã đói rã ruột rồi.”
“Maa, tất cả những gì con làm là hâm đồ thừa do lúc này cũng quá khuya rồi,” người Con-Gái nói với vẻ mặt không chút thay đổi. Ấy vậy, cậu thanh niên nhìn thấu được cô đang cố gắng che giấu sự ngượng ngùng; cậu thừa biết thức ăn trong trại trẻ mồ côi này không dư dả tới nỗi dư nguyên một nồi hầm sau bữa tối.
Cậu quyết định là giả vờ không nhận ra, rồi trả lời bằng một câu “Cám ơn Con nhé” giản đơn.
“Cha không cần phải cảm ơn con vì chuyện thế này đâu,” người Con-Gái tự hào nói. Cô ngồi xuống phía bên kia bàn cùng nụ cười tươi tắn, cằm cô gác lên tay và nhìn chàng trai trẻ ăn.
——Thành thật mà nói vậy, người Cha thầm nghĩ.
Cho dù mình có bạn gái đi nữa thì chắc mình cũng sẽ dành bữa tối tại trại trẻ mồ côi này.
Năm năm trước, khi còn là một đứa trẻ, mình đã lần đầu cầm kiếm lên để bảo vệ chốn này.
Trong suốt năm năm trời ấy, mặc dù chẳng có tài năng đặc biệt nào, nhưng mình đã vật lộn qua bao ngày tập luyện như địa ngục vậy, bởi mình biết một ngày nào đó mình sẽ có thể quay lại nơi đây.
Ngày mai, chúng ta sẽ đi đánh với các Visitor, kẻ thù của toàn thể nhân loại sống trên cõi đất này.
Nói thế thì nghe có vẻ như là một chuyến du hành vĩ đại với mục đích cao cả. Nhưng rốt cuộc, chúng ta vẫn thực hiện điều chúng ta luôn thực hiện.
Vì những gì chúng ta muốn bảo vệ.
Vì những nơi chúng ta muốn quay về.
Chúng ta cầm thanh kiếm của mình lên, chiến đấu và sống sót.
“Nhưng, ít nhất những lúc thế này, Cha không nghĩ rằng Cha nên nói một điều gì đó có chút suy xét sao, dù chỉ một lần?” người Con-Gái phàn nàn.
Người Cha, thấy hơi khó hiểu, dỏng tai lắng nghe khi cậu cắt củ khoai thành những mảnh nhỏ vừa ăn. “Có chút suy xét? Như là gì?”
“Ví dụ ‘Sau trận chiến này, ta sẽ đi kết hôn!’ hay đại loại thế.”
“Uuu... những lời ấy chẳng bao giờ dẫn tới điều gì tốt đẹp cả.”
Người Cha nhớ lại thời mà cậu hãy còn là một đứa bé, ngước nhìn và thần tượng các Regular Brave. Cậu thường đọc những truyền kỳ về những cuộc du hành của họ, và nếu như cậu nhớ không lầm, thì cứ mỗi khi ai đó nói câu gì tương tự những gì người Con-Gái vừa mới thốt, thì nhân vật ấy chẳng mấy chốc lại chết bất đắc kì tử.
Vì không muốn chết nên chàng trai không ưa nói điều báo điềm cái chết.
“Con biết, con biết mà. Tụi nhỏ có đọc mấy quyển sách Cha để lại, và con cũng đã thuộc nằm lòng câu chuyện sau khi giúp chúng vô số lần.”
“Đã hiểu mà vẫn bảo ta nói những lời ấy, thì ta nghĩ rằng Con mới là người xấu ở đây đấy...” người Cha chỉ ra điều ấy trong khi múc một muỗng đầy món hầm đưa lên miệng mình. Mùi hương tuyệt vời, ngập tràn gia vị, gợi biết bao kí ức thân thương trở về. Nó được làm riêng cho khẩu vị của lũ trẻ háu đói, không tài nào tìm được món hầm này ở bất kì nhà hàng cao cấp nào ở Đế Đô đâu.
“Chà, con hiểu chứ nhưng mà... con vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.” Người Con-Gái bắt đầu nhè nhẹ gõ đầu móng tay lên bàn. “Tối nay, Cha và những chiến binh kia được dặn là không để lại bất kì hối tiếc nào. Chẳng phải như vậy cũng đồng nghĩa với bảo Cha sẵn sàng chết bất kì lúc nào sao? Con thấy nó sai sai... Con không biết gì về chiến tranh, nhưng con nghĩ rằng những người không hề sẵn sàng chết thì nhiều khả năng là sẽ sống sót, bởi vì họ tự nhủ nhất định phải quay về nhà bằng mọi giá.”
Người Con-Gái ngưng một lát, khuôn mặt cô sa sầm, rồi nói tiếp. “Trong những cuốn sách Cha hay đọc, những nhân vật kiểu ấy luôn chết trước là bởi nó khiến cho câu chuyện thêm kịch tính và kích thích. Tất nhiên ta thấy buồn khi một nhân vật chết đi nếu như ta thực sự muốn thấy họ về nhà và đoàn tụ cùng những người thân yêu. Song thực tế không phải vậy đâu.”
Người Cha thấy được những ngón tay của cô bắt đầu khẽ run. Cô là một cô gái mạnh mẽ, chưa bao giờ để lộ sự sợ hãi hay lo âu nào ra ngoài. Dù mọi chuyện có khó khăn muôn phần, một lời phàn nàn thật sẽ không bao giờ bật ra khỏi đôi môi cô.
“Do vậy, ngày mai Cha ra chiến trường, đừng có mang cái đầu tự ti ấy để tự nguyền bản thân mình. Cha cần thứ gì đấy chắc chắn hơn để bám vào, một lý do rõ ràng để Cha cần phải quay về nhà. Cha mà không nói con nghe một lý do lúc này, con không nghĩ rằng con có đủ sức tiễn cha đi với một nụ cười vào sáng sớm mai.”
Chàng trai biết rõ cô đang muốn nói gì. Cậu muốn làm gì đó để an ủi cô, dầu vậy, cậu không thể thình lình thông báo dự định kết hôn của mình. Trước hết, cậu thực sự cần phải một người bạn đời để kết hôn, và một quyết định quan trọng như lập gia đình không phải là việc ưa là làm tại chỗ. Mặt khác, thứ gì đó ngố tàu như “Ta sẽ nghĩ một cái tên thật hay khi đi xa, vì thế lo chuẩn bị sẵn em bé lúc ta trở về đi nhé”, nhất định cậu sẽ lãnh một tát trời giáng.
Sau khi suy nghĩ vài lần cho thật cẩn trọng, cậu trả lời: “Bánh bơ.”
“Hở?”
“Cái bánh Con nướng rất ngon đấy. Hãy làm một cái to thật to vào ngày sinh nhật tiếp theo của ta, được chứ?”
“Cha sẽ sống sót qua trận chiến và trở về nhà... vì một ổ bánh bơ sao?”
“Có gì sai sao?”
“À... Con cứ mong là việc gì đó nghiêm túc hơn, nhưng...” người Con-Gái gãi gãi mặt, rồi trả lời, “Maa, con đoán là vậy cũng ok. Đổi lại, Cha phải ăn nhiều đến mức phải ợ nóng luôn đấy.” Cô gượng miệng cười, mặc dù nụ cười ấy phảng phất tí xốn xang lo lắng.
“Dĩ nhiên rồi. Cứ để đó cho ta.” Hãy còn nhồm nhoàm món hầm, chàng thanh niên trấn an Con-Gái.
Đêm dần trôi, từng giây phút trôi qua càng kéo buổi bình minh của cuộc chiến cuối cùng lại gần hơn.
†
Một năm sau tối hôm ấy, loài người diệt vong.
†
Đương nhiên, chàng trai Quasi Brave ấy đã không thể giữ được lời hứa của cậu.
——Rồi từ ngày ấy, thời gian trôi đi một quãng rất dài.
↑ Khách Viếng, kanji là 星神 – Tinh Thần = Vua Các Vì sao, cũng có thể coi là Thần
↑ thực ra là Tán Quang Giáo Hội
↑ Chính Quy Dũng Giả = Dũng Sĩ chính quy
↑ Chuẩn Dũng Giả = Dũng Sĩ đúng chuẩn
↑ Thủ Đô của Đế Quốc