Shuumatsu Nani Shitemasu ka Isogashii desu ka Sukutte Moratte Ii desu ka

chương 2 – dẫu một ngày kia thái dương rụng rơi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

——Ánh sáng mong manh, hy vọng mong manh——

Phần 1 – Bên Dưới Bầu Trời Đầy Sao Modifier

Xưa rất xưa kia, sự sống sinh sôi nảy nở trên mặt đất. Cây cối phát triển thành rừng ngàn, muôn thú rong chơi thỏa thích, và bao giống loài – bắt đầu từ Emnetwiht – tìm ra cách sống riêng của mình. Sự thịnh vượng ấy bỗng chốc bị phá hủy bởi thứ hậu thế gọi là «17 Chủng Quái Thú». Chúng từ đâu xuất hiện và chỉ biết tàn phá mọi dạng sống trên lục địa. Tộc Emnetwiht thất thủ, cùng với tộc Rồng, Thổ Long và Elf. Chỉ một số ít kịp trốn lên bầu trời mới giữ được mạng mình.

Kể từ đấy, đã 500 năm trôi qua.

Thế giới duy nhất còn lại cho những kẻ sống sót – Règles Ailés[note1779] vẫn chưa bị đánh chìm. Cùng với Carillon[note1780] – kết tinh của hy vọng do Emnetwiht để lại, họ tiếp tục vắt cạn sức lực ra đánh bật bao cuộc xâm lăng triền miên của bọn Quái Thú, cứ mỗi lần lại vất bỏ sinh mệnh phù du của những thiếu nữ.

Tiếng rùng rùng không ngớt – phát ra từ lò phản ứng pháp thuật đang hoạt động – làm phần hông dưới của phi thuyền cứ lắc lư liên tục. Cái này chắc chắn có hại cho sức khỏe mình, Nopht nghĩ trong khi cất bước rời khỏi cửa sổ. Đằng sau lớp kính đấy chỉ có bóng tối đen tuyền và ảnh phản chiếu của một đứa trẻ đang nhìn ngược lại đằng này với nét mặt cáu gắt. Một cuộc đấu mắt như thế chẳng mua vui bao nhiêu.

"Aah, ghét ghê! Chán quá! Chán quá chán quá!"

Cô bé thả phịch người lên chiếc giường đơn sơ và huơ chân trên không. Dĩ nhiên, cô biết rằng nổi cơn tam bành cũng chẳng thay đổi được chi, cơ mà thân thể cô mong mỏi được vận động.

Con tàu cô đang đi là phi thuyền thám hiểm lục địa «Saxifraga», nó giữ độ cao chừng 50 malumel cách mặt đất. Độ cao này đủ để phòng vệ trước các cuộc tấn công của bọn Quái Thú, những kẻ không biết bay.

Nhưng đôi lúc, an toàn có thể dẫn tới buồn chán.

"Mình tưởng lục địa đáng ra phải đầy dẫy lãng mạn và phiêu lưu cơ! Những công chúa tộc Chim Ưng[note1781] bị một trăm Quái Thú bao vây tại tế đàn của Emnetwiht, đợi chờ một hoàng tử tới cứu đâu rồi!? Tại sao mình không tìm được hàng tấn châu báu khi đào đống cát xám ngu ngốc này lên hở!? Đám hồn ma tướng cướp đâu hết rồi!? Bọn Quái Thú đâu!?"

"Nopht, im." Một giọng nói trầm lặng quở trách cô.

Quay cổ sang, Nopht thấy Rhantolk ngồi trên cái giường kế bên mình, cô ấy đang đọc sách gì đó.

"Cái gì thế?"

"Sách mới được đào lên ngày hôm qua. Mình nghĩ có lẽ nó sẽ giúp giết thời gian, nên mình đã bí mật mượn từ kho."

Giọng Rhantolk bao giờ cũng nghe như thể hơi bực bội. Hơn nữa, thỉnh thoảng cô không dùng những ngôn từ tử tế cho lắm. Kết quả là, cô bị toàn bộ đám trẻ con trong nhà kho yêu tinh ghét và sợ, tuy nhiên…… chậc, nếu dành chút thời gian với cô thì ôổ không hoàn toàn xấu tính thế. Nopht sẽ không tới mức nói Rhantolk là người tốt, song, Rhantolk chắc cũng nghĩ tương tự như Nopht.

"Hóa ra là sách cổ. Cậu đọc được thứ đó à?"

Nopht từ sau quàng tay ra quanh Rhantolk và đưa mắt dòm qua vai. Quả nhiên là một cuốn sách. Màu sắc đã phai một chút, nhưng hầu như còn nguyên hình nguyên dạng. Không có dấu hiệu đứt rách. Ắt hẳn nó đã rất may mắn khi được bảo quản tốt vầy. Về phần nội dung, dĩ nhiên những gì Nopht có thể thấy là các ký tự vô nghĩa xếp thành hàng trên giấy.

"Hn…… Mình chỉ hiểu được vài từ," Rhantolk đáp, tay bốc một miếng bánh bích-quy. "Cs điều không nhiều tới mức hiểu chính xác nội dung thực. Mình đơn giản là xâu chuỗi các con chữ và sử dụng trí tưởng tượng để đoán nghĩa. Từa tựa chơi ô chữ giết thời gian." Trông cô có vẻ khó chịu hơn mọi khi khi có một vật thể nặng đè lên lưng mình.

"Hểể. Nó nói cái gì?"

"Đã nói là mình chỉ phỏng đoán thôi mà."

"Ok, vậy nói mình nghe phỏng đoán của cậu đi. Xoải đôi cánh tưởng tượng và giải mã những bản ghi chép cổ đại kể ra có chút cảm giác phiêu lưu đó."

Rhantolk thở dài và nhăn mặt, một biểu hiện mà Nopht biết quá rõ. Nó có nghĩa là Rhantolk sẽ kiên nhẫn chiều theo thói ích kỷ của Nopht mặc dầu than phiền.

"——Chủng tộc được gọi là Con Người[note1782] đáng lẽ không được phép xuất hiện. Sáng tạo ra họ là sai lầm đầu tiên và lớn nhất của Visitors."

"Hử?"

"Mình nói rồi, đấy chỉ là mình đoán sau khi nhìn cái này thôi. Dựa theo dẫn nhập, phần đầu tiên chắc sẽ về chuyện đó."

"Hừm, vậy là, nếu cuốn sách này được tìm thấy trong phế tích Emnetwiht, thì có nghĩa một số người trong tộc họ đã nhìn nhận Emnetwiht là cái ác?"

"Đúng. Nhưng có vẻ tư tưởng này đã bị coi là cấm kỵ và nguy hiểm trong tộc Emnetwiht bấy giờ. So sánh với Règles Ailés ngày nay, có lẽ nó hao hao với tư tưởng Chí Thiên."

"À."

Tư tưởng Chí Thiên. Nopht từng nghe nói đến. Những người khởi xướng nó tin rằng Règles Ailés không hơn gì một điểm trung chuyển, và rằng một ngày nào đó, sự sống phải tách xa khỏi mặt đất ô uế và bay lên tinh tú trên cao…… đại loại vậy. Hiển nhiên, chỉ tin thì không hại ai, song một số kẻ cực đoan đã ăn trộm hoặc chỉnh sửa bất hợp pháp phi thuyền, do đó trên nhiều Đảo Bay, tư tưởng này không được lòng người.

"Sau đó……" Những ngón tay mảnh khảnh của Rhantolk lướt qua trang giấy. "Quái Thú, con người, sự thật, ngăn chặn…… chắc là ngược lại ha. Con người, Quái Thú được giải phóng, làm cho thế giới vốn đã bị phủ bằng sự thật màu xám…… à không, phủ thế giới bằng sự thật màu xám……?"

"Ồồ." Nopht rướn người tới trong phấn khích, đồng nghĩa đè nặng lưng Rhantolk thêm.

"Nopht, cậu nặng quá."

"Nó nói về lục địa bị lũ Quái Thú hủy hoại thế nào đúng không? Hay quá nha, như một lời tiên tri ấy."

"Chịu. Cuốn sách nhìn như thuộc loại sản xuất hàng loạt, và dường như dành cho trẻ em hay sách giáo khoa hoặc tương tự. Vì thế có lẽ Quái Thú được tạo ra sau này để ứng với nội dung cuốn sách."

"Ra là thế."

Nopht bốc lấy một miếng trong số bánh Rhantolk đang cầm. Là lương khô đơn giản cho quân đội, tuyệt nhiên không thể nhận xét chúng là ngon, ấy vậy chúng đủ sức khỏa lấp một cái dạ dày trống vắng.

"Vẫn còn nữa này. Êêtô…… mười sáu mảnh vỡ cất tiếng hát về viễn cảnh một thế giới đích thực và sự cứu rỗi vào giây phút sau cuối…… biển và mẹ, sợ hãi, tin cậy, trái tim hoàn thành, êêtô…… mở đầu…… bình minh?"

Nopht bối rối tột độ. Rhantolk như đang liệt ra một danh sách những từ loạn xạ, chúng còn chẳng dính dáng gì tới nhau, huống hồ là thành một câu hoàn chỉnh. "Trí tưởng tượng cậu bị gì rồi vậy?"

"Nó thật sự chỉ là một chuỗi từ ngữ riêng lẻ. Có cái gì để phiên dịch hay tưởng tượng——"

Có tiếng gõ cửa.

Nhíu mày, Nopht buông mình khỏi Rhantolk mà bước lại cửa.

Hai người họ là khách đặc biệt trên tàu bay này. Mọi người trên tàu biết cả. Không ai thử bắt chuyện với họ hay thậm chí là tới gần họ, và dĩ nhiên, chẳng ai ghé thăm phòng họ. Có ngoại lệ, nhiều khả năng là đồng nghĩa với đang có một mối nguy hiểm vô cùng lớn mà chỉ có họ mới giải quyết nổi. Tuy vậy, trên tàu quá tĩnh lặng, không thể nào đang gặp nguy được. Nopht lắng nghe chăm chú, nhưng không có tiếng la hét hay súng đạn nào, chỉ có tiếng động cơ pháp thuật kêu lầm rầm.

"Vào đi, cửa không khóa," cô cẩn trọng nói với vị khách viếng bên kia cửa.

Nắm đấm cửa xoay.

"Đây có phải là phòng chờ của đoàn hộ tống không?" Một người Quỷ Xanh xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Ngoại hình anh ta rõ ràng là ưu tiên sự bền bỉ và tính thực dụng hơn là thời trang. Vì không có đồng phục nên anh ta không phải quân lính, cơ mà cũng không giống thương nhân. "Tôi muốn nói chuyện với những lính hộ tống được gửi tới để bảo vệ chúng tôi khỏi Quái Thú…… Hn, có phải chỉ gồm các quý cô trẻ tuổi đây thôi?"

"Tôi không biết ông là ai nhưng làm ơn đi đi," Rhantolk lạnh lùng nói. "Thành viên đội thám hiểm bị cấm tiếp xúc với chúng tôi. Ông đáng lý thậm chí còn chẳng thể tới gần căn phòng này. Lính gác làm việc kiểu gì thế?"

"À, món nợ họ nợ tôi trong mấy trò đánh bài tích tụ qua năm tháng ấy mà. Tôi hỏi một cái là họ ngoảnh mặt liền," Quỷ Xanh mỉm cười đáp khi bước sâu vào phòng hơn. "Ồ, tôi quên tự giới thiệu mất. Tôi là Grick. Chỉ là một salvager bình thường, tuy nhiên được Orlandri thuê để làm cố vấn viên cho chuyến thám hiểu này. Tôi thật sự chưa làm công việc kiểu này bao giờ, nhưng đời đưa đẩy thì tôi chiều theo thôi…… thế tên các cô là gì?"

"Ông nghĩ bọn tôi sẽ nói à? Với lại, bọn tôi chưa bao giờ hỏi tên ông." Nopht phẩy tay xua người đàn ông đi.

"Nếu ông chỉ được thuê cho nhiệm vụ này thì càng có lý do không nên phá luật Thương Hội chứ." Rhantolk làm theo hành động của Nopht.

"Tôi chỉ muốn ít nhất cũng được gặp những người mình sắp tin giao tính mạng vào thôi."

"Ông đang nói gì vậy?" Nopht bắn ánh mắt hồ nghi lên Grick. "Những người duy nhất ở đây là hai chúng tôi. Ông thấy đó, bọn tôi là hai thiếu nữ Không Dấu. Nhìn có giống các chiến binh đủ sức bảo vệ con tàu này khỏi lũ Quái Thú khủng khiếp không?"

"Chậc, thú thật tôi vẫn bán tín bán nghi, và thật sự không muốn tin, nhưng……" Người Quỷ Xanh trỏ vào cái bọc vải dựa trên tường. "Tôi từng nghe về các thiếu nữ sử dụng Vũ Khí Di Tích. Leprechaun, đúng không nhỉ?"

"Bằng cách nào ông biết nhiều thế?"

"Tình cờ nghe một người bạn kể hôm kia thôi…… vả lại, nhân tiện nói luôn, tôi chưa tới tuổi bị gọi là ông già đâu……"

"Chậc, nhìn ông rõ là già hơn bọn tôi cả thế kỷ."

Grick ra vẻ vẫn chưa tin. "Mà thôi, tôi mang cho các cô chút quà. Tôi đoán là lâu nay các cô chưa ăn thứ gì ra trò, dù là trên đất liền hay nơi khác. Nè, đây là một cái bánh thịt tôi mua từ một xe đẩy ở cảng trên Đảo 31 ngay trước lúc xuất phát."

Anh ta đặt một gói đồ nhỏ trên bàn. Ánh mắt Nopht miễn cưỡng hút về nơi ấy; miệng cô bắt đầu tứa nước dãi và dạ dày gầm rú. Ông già kia nói đúng. Kể từ khi rời Règles Ailés cách đây hơn một tháng một chút để bảo hộ đoàn thám hiểm này, họ toàn ăn lương khô như thịt sấy hay bánh bích quy, những thứ dễ cất giữ mà không tốn nhiều chỗ đồng thời tuyệt đối không mùi vị. Nopht khao khát một bữa ăn được nấu nướng đàng hoàng.

"Nếu phải xuống mặt đất một thời gian thì phải chú ý tới thực phẩm. Kiến thức phổ thông của salvager bọn tôi. Tuy nhiên có vẻ người phác thảo kế hoạch thám hiểm này đã không hiểu điều ấy…… Àà, tôi đã nhờ đầu bếp bỏ thêm một ít rau cỏ mạnh mùi vào bánh để giữ bánh tươi, nhưng tốt nhất là nên ăn sớm."

Nopht cảm nhận được niềm phấn khích trào dâng nơi cuống họng. Có điều, cô không thể đầu hàng dục vọng bản thân. Thu hết sức mạnh ý chí, cô kéo mắt khỏi gói đồ và trừng trừng nhìn anh Quỷ Xanh.

"Hài thật. Ông thực sự nghĩ một món quà hối lộ đơn giản thế sẽ——"

"Chúng ta ăn thôi."

"Rhan!?" Nopht quay đôi mắt lệ-lưng-tròng-và-giờ-thì-hoang-mang sang người bạn. "Cậu làm cái gì thế? Chúng ta không thể nhận!"

"Bánh thơm quá và cả tháng rồi chúng ta ăn mỗi bánh bích quy. Mình không kháng cự nổi cám dỗ này."

"Mình biết, mình đồng cảm chứ cơ mà chúng ta sao lại làm vậy được!"

"Vị giác của tộc Quỷ Xanh khác chúng ta khá nhiều, nên nếu không ăn thì sẽ phí hoài." Rhantolk cười mỉm. "Bên cạnh đó, bây giờ chúng mình đâu có gì nhiều để làm, vì vậy trò chuyện đôi chút có hại chi, đúng không?"

Nopht chịu thua. Giờ cô có nói gì đi nữa thì cũng không tạo ra khác biệt. Một khi Rhantolk đã cười kiểu kẻ phản diện nham hiểm ấy, chẳng có gì có thể thay đổi tâm trí cổ. Thậm chí nửa năm trước, cổ còn cãi thắng cả cái cô nàng Chtholly cứng đầu cứng cổ kia.

Chtholly.

Một cái tên Nopht không muốn nghĩ nhiều tới, lại nảy lên trong đầu cô. Đâu đó trong lòng cô bắt đầu nhức nhối. Chtholly là đồng đội, là senpai khó ưa, là người cô luôn có thể cùng đấu mồm vui vẻ, và sau hết, là một thành viên gia đình cô sẽ không bao giờ được gặp lại nữa.

Trong thời gian Nopht và Rhantolk đang lang thang vô mục đích trên lục địa, thì mốc thời gian tiên báo đã qua. Một con Timere lớn dị thường đã tấn công Đảo Bay, Chtholly ra trận và rồi giết nó bằng cách đánh đổi chính mạng mình. Mọi việc đều theo kế hoạch. Đó là công việc của một Leprechaun. Không có gì để sợ hãi hay than khóc cả. Chỉ là nó khiến Nopht có chút cô đơn, vì biết rằng sau khi xong nhiệm vụ thám hiểm này và trở về nhà, sẽ không còn cô nàng tóc xanh ồn ào đáng ghét đó nữa.

"Nopht? Có chuyện gì à?"

"……Có gì đâu. Nếu cậu muốn ăn thì cứ tự nhiên." Nopht lại nằm lên giường. Không muốn lộ biểu cảm hiện tại của mình, cô bèn xoay lưng đi tránh mặt hai người còn lại trong phòng.

"Mình ăn chỗ bánh thịt này đây……"

"Để lại một nửa cho mình với."

"Được rồi, thua cậu luôn…… Êêtô, Grick-san phải không? Anh tự gọi mình là cố vấn viên, nên tôi cho rằng anh làm nghề salvager cũng tương đối lâu năm rồi nhỉ?"

"Cũng đúng. Tôi tin là mình khá dày dặn kinh nghiệm so với hầu hết người khác."

"Thế anh đã gặp Quái Thú bao giờ chưa?"

Nopht lạnh lưng khi nghe nhắc tới từ ấy.

"Xem nào……" Grick ấn ngón tay lên trán trong lúc hồi tưởng. "Tôi từng bị «Thứ Hai», «Thứ Ba» và «Thứ Sáu» tấn công rồi. Tôi cũng từng thấy chủng «Thứ Năm» và «Thứ Mười Một», có điều là từ xa thôi."

"Nhiều vậy ư!?" Nopht bật dậy và thốt lên khó tin. Nước mắt cô bằng cách nào đó đã khô và bay mất. "Bọn tôi mới đánh với Timere chủng «Thứ Sáu» chứ mấy!"

"Chậc, có phải là tôi đánh đấm trực diện với tụi nó như các cô đâu. Tôi chỉ biết chạy và hên lắm mới giữ được cái mạng mình."

"Tuy nhiên công bằng mà nói, anh biết về lũ Quái Thú nhiều hơn chúng tôi." Rhantolk lên tiếng sau khi bị Nopht ngắt lời một chút.

"Tôi không dám nói là mình hiểu biết nhiều. Cô có điều gì muốn hỏi về Quái Thú à?"

Vừa gỡ lớp bọc quanh bánh thịt, Rhantolk vừa bắt đầu câu hỏi với tông giọng trầm lắng. "Tôi đã luôn thấy rất lạ. Đã 500 năm kể từ khi chúng ta bị đuổi khỏi mặt đất. Từ đó, chúng ta cứ sống trong sợ hãi 17 Chủng Quái Thú. Lịch sử Règles Ailés về cơ bản là chúng ta suýt soát tránh né nanh vuốt lũ Quái Thú từ trước tới nay như thế nào. Dẫu vậy, chúng ta hầu như không biết gì về chúng."

Lại nữa, Nopht nghĩ thầm. Rhantolk rất thông minh, hay ít nhất là hơn Nopht. Đồng nghĩa với việc cổ quen suy nghĩ hơn và giỏi tìm kiếm thứ để ngẫm nghĩ hơn. Cũng có nghĩa đôi lúc cổ không thể không đào sâu bới kỹ cho tới khi tìm được câu trả lời thỏa đáng. Theo ý kiến của Nopht, tốt nhất là đừng nghĩ về những câu hỏi mà ta không thể chạm tay tới lời giải.

"……Quái Thú thực ra là gì? Tôi muốn nghe ý kiến của anh về vấn đề này."

Rhantolk luôn luôn nghĩ đến mấy việc không cần phải nghĩ đến, đồng thời muốn biết những việc không cần phải biết. Cùng với sự tò mò bốc cháy ngùn ngụt, cô phóng ánh nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của Grick.

Phần 2 – Cái Kết Một Giấc Mơ, Khởi Đầu Một Giấc Mơ Modifier

Tại Règles Ailés, sâu trong những cánh rừng trên Đảo Bay 68, là một nhà kho. Chiếu theo giấy tờ, đây là một cơ sở thuộc sở hữu của Hộ Vệ Quân Có Cánh, chứa cất trong kho là các vũ khí vô cùng quan trọng. Nói nghiêm túc thì đó không phải lời dối. Song lại không đưa ra một bức tranh chính xác lắm về tình cảnh thực tế.

Nhà kho hoạt động giống trại lính hơn: đủ lớn cho khoảng 50 người trú chân. Cất trong đấy, hay đúng hơn là "sống trong đấy", là hơn 30 cô gái. Ngoài ra, phí tổn cần thiết để duy trì cơ sở được Thương Hội Orlandri gần như trả hết, người quản lý – trên thực tế không động tay động chân gì mấy – là nhân viên của Orlandri, và nơi này còn được đánh dấu trên bản đồ là Nhà Kho Số Bốn của Thương Hội Orlandri.

Mặt trời buổi sáng lại ló dạng, tỏa sáng trên mái nhà kho ấy.

Những tia nắng mãnh liệt của bình minh đâm xuyên qua tấm rèm và chiếu soi căn phòng. Tiếng chim chiếp chiếp vang lên ồn ã qua bức tường.

Nâng nửa thân trên dậy khỏi giường, Chtholly thẫn thờ ngước nhìn trần nhà. Dường như có một màn sương che phủ lên ký ức; cô không thể nhớ rõ các sự kiện đêm hôm qua.

"Hnn……"

Cô nhè nhẹ dụi mắt. Brừ, một cơn rùng mình bất thình lình chạy dọc xương sống cô. Khỏi cần phải nói, buổi sáng mùa đông rất lạnh. Nếu còn lang thang trong bộ đồ ngủ nữa thì có khi sẽ bị cảm mất.

Chắc phải dậy thôi. Với đầu óc hãy còn mụ mị, Chtholly gắng sức nhớ lại các kế hoạch cho ngày hôm nay. Tuy nhiên, việc đó hóa ra thật khó khăn. Cô ngờ ngợ rằng tạm thời bây giờ sẽ không có trận chiến nào, có nghĩa cô sẽ rảnh rỗi sau buổi luyện tập thường nhật. Tin tốt lành. Cô cần tất cả thì giờ và tự do có thể trong hạn định nhằm theo đuổi anh ta.

——Anh ta.

Hình ảnh một chàng thanh niên với mái tóc đen hiện lên trên tâm trí cô. Sau đấy, ký ức đêm trước chậm rãi quay về.

"……Ú-a."

Đúng rồi. Cô đã bất tỉnh nhân sự. Bị đánh gục bởi sự xâm thực của tiền kiếp, cô đã rơi vào giấc ngủ mà đáng nhẽ cô sẽ không bao giờ tỉnh lại. Ấy thế, không hiểu sao, cô đã thức tỉnh, bám víu vào Willem trong khi khóc trước mặt mọi người, rồi bụng cô réo gọi ầm ĩ, sau đó Lakhesh mang tới cho cô một chút cháo yến mạch; ăn lấy ăn để xong, cô đi ngủ ngay tức khắc.

"Ú-aaaaa."

Là cô đấy ư? Một con thú chỉ biết ăn và ngủ thôi? Có phải cô hành động chỉ theo bản năng? Có phải bu bám cứng ngắc lấy Willem trước mắt mọi người là một bản năng của cô? Lý trí và tế nhị của cô đi đâu cả rồi? Cô lúc đó thảm hại hết chỗ nói. Mặt cô tưởng chừng sắp bốc cháy bừng bừng như lửa.

Nhưng mà.

Muốn ăn muốn ngủ là bằng chứng cô vẫn còn sống. Rành rành như ban ngày là cơ thể cô đang cố gắng sống tiếp. Suy nghĩ theo chiều hướng đấy thì cô thấy mình không tệ lắm. Mà nếu không nghĩ vậy, có khi tinh thần cô sẽ chóng sụp đổ mất.

Vỗ đôi bờ má đang đỏ ứng, Chtholly nhìn xung quanh lần nữa. Cô đang ở trong phòng y tế, không phải trong phòng ngủ của mình. Chắc hẳn ai đó đã rất tử tế mang cô tới đây sau khi cô tự dưng bất tỉnh dưới hành lang. "Ai đó" nhiều khả năng——không, dứt khoát——là Willem, thế nhưng cô cố không nghĩ tới điều ấy quá nhiều. Một nụ cười nở trên gương mặt cô.

Chtholly Nota Seniorious là chiến binh yêu tinh lớn tuổi nhất trong nhà kho, là một người phụ nữ đã trưởng thành. Cô cần phải làm gương cho đàn em nhỏ. Maa, đêm qua có lẽ cô đã để lộ bộ mặt thật một chút, song chính vì như vậy nên bây giờ cô phải thận trọng. Cô không thể để chúng trông thấy khía cạnh đáng hổ thẹn ấy thêm phút nào nữa. Cô vừa quyết tâm thức dậy và rửa mặt trước khi có ai thấy, thì cửa mở ra.

"Á-ra?" Một nữ nhân tóc đỏ bước vào. "Có vẻ lần này thì em dậy được rồi."

Cô ấy cao và lớn hơn Chtholly đáng kể, áng chừng 20 tuổi. Mặc dù rõ ràng là một người phụ nữ trưởng thành, khuôn mặt cổ toát ra phần nào tính khí trẻ con, và đường diềm xếp nếp trên cái áo bờ-lu cũng như tạp dề chỉ tô đậm thêm điều đó.

"Willem lo lắm luôn em có biết không? Ảnh cứ "có khi con bé lại hôn mê lần nữa," hay "có khi lần này nó sẽ không thức dậy thật mất," rồi còn nói sẽ ở lại cạnh em tới khi em tỉnh, nên chị phải đuổi anh ta ra rồi." Cô gái kia vào phòng, mở rèm, tưới nước cho mấy chậu hoa và thay tờ lịch. "Chà, lúc ngủ em cười tươi rói lắm, còn hơi thở và hết thảy thứ khác thì bình thường. Chị đã nhờ ảnh mang em tới phòng y tế này để đề phòng, cơ mà giờ em thấy thế nào rồi? Không có chỗ nào đau hơn chứ?"

"Ể? À, êtồ……" Chtholly mất một lúc mới nhận ra cô ta đang nói với mình. Cô trân trân nhìn người phụ nữ ấy mà chớp mắt. "Nyg…… glatho?"

"Ể?"

"À, không có gì đâu." Chtholly vẫy tay hòng bỏ qua câu hỏi. Đúng rồi. Chị gái này tên là Nygglatho. Chị được Thương Hội Orlandri gửi tới đây để quản lý trang thiết bị trong nhà kho này. Chị ấy chăm sóc bọn mình.

"Gì vậy em? Em chưa tỉnh à?"

"Dạ, chắc thế." Đầu óc cô có vẻ chưa vận hành trơn tru. Dường như, vầng thái dương buổi sáng và tên của Willem chưa đủ để xóa tan lớp sương mờ trong tâm trí cô. "Không có gì đâu ạ, em chỉ hơi choáng váng thôi. Em đi rửa mặt đã——"

"Senpai!!" Cánh cửa mở nửa chừng bỗng mở toang cùng tiếng "rầm" to ồn. "Là Senpai! Không phải ma!" Một cô bé tóc xanh lục nhỏ nhắn bay vèo tới như mũi tên mà bám lấy Chtholly.

"Á!?"

"Nè, đừng thô bạo thế chứ. Senpai mới khỏi bệnh dậy mà." Một cô bé khác, với mái tóc tím, bước lại một cách điềm tĩnh hơn chút.

"……Tiat. Pannibal." Chtholly gọi tên chúng, như thể để kiểm tra mình còn nhớ chúng. Cô cúi nhìn đứa nhóc đang ôm bụng cô.

"Xin lỗi, Chtholly-senpai. Khi chị ngất, Tiat chẳng lúc nào bình tĩnh cả. Em không nghĩ là đêm qua cậu ấy ngủ nghê được bao," Pannibal giải thích.

"Thật ư?" Chtholly hỏi Tiat, nhưng không nhận được hồi đáp. Cô chọc nhẹ lên đầu cô bé, songvẫn không có động tĩnh gì. Thế là cô đặt tay và khẽ nâng đầu Tiat lên chút, mới phát hiện ra bé con đã ngủ thiếp đi trong khi vẫn ôm chặt cô. "Chắc là vậy rồi ha." Nhìn là thấy đêm qua Tiat thật sự không ngủ mấy. Biết Tiat quan tâm nhiều như thế khiến Chtholly cảm thấy vừa vui vừa thương cho Tiat. "Không thể yên lòng sau khi nghĩ tới cái chết người khác à?" Đồng thời, vừa khiến cô buồn một ít. "Tiat ơi, em đã lớn rồi."

Leprechaun là linh hồn lạc lối của những trẻ em đã chết yểu lúc còn quá nhỏ, tới nỗi chúng không thể thấu hiểu cái chết là gì. Chúng không sống thật, và do đó không có bản năng sợ hãi cái chết. Cũng có nghĩa chúng không đau buồn về cái chết của người khác.

Có điều nhiêu đó chỉ đúng với yêu tinh còn nhỏ. Khi lớn lên, trái tim và trí óc chúng cũng thay đổi. Tới lúc phát triển đầy đủ và bắt đầu đứng trên chiến trường, chúng hầu như sẽ hiểu được cái chết. Tâm trí chúng sẽ đủ khả năng ghi nhận sự mất mát vĩnh viễn và nỗi buồn sầu vô tận đi cùng hiện tượng trên.

Đối với một người bình thường của một chủng tộc bình thường, người ta gọi đó là trưởng thành. Là một điều đáng ăn mừng. Song đối với Leprechaun, đó là đau khổ. Chúng được sinh ra và nuôi dạy với một mục tiêu duy nhất: xả thân trên chiến trường. Than khóc mỗi lần một đồng loại hoàn thành định mệnh chắc chắn sẽ đè nặng tâm hồn. Hệ quả là, rất nhiều yêu tinh giả vờ không để ý tới những xúc cảm cuộn xoáy trong lòng. Phủ nhận như thể thứ hành lý không cần thiết. Đè nèn như thể cảm xúc đấy là thứ ta phải chiến thắng, không phải là để đắm mình vào.

Giả như Tiat chọn con đường khác, giả như cô bé chọn đối mặt trực tiếp với những cảm xúc xa lạ đó, thì nhất định một nỗi đau cực lớn sẽ chờ đợi cô bé trong tương lai.

"Vui mừng trước sự trưởng thành của cô bé không có gì xấu đâu."

Ngạc nhiên, Chtholly nhìn lên thì thấy Nygglatho đang đứng đấy với vẻ mặt cười hiền từ. "Em nói ra suy nghĩ của mình à chị?"

"Ít nhất thì chị có thể đoán được mà. Em nghĩ chị đã ở đây dõi theo các em bao nhiêu năm rồi?"

……À, phải ha. Những gì Chtholly hiện đang cảm thấy đối với Tiat cũng giống hệt những xúc cảm mà các senpai năm xưa dành cho cô. Và Nygglatho đã luôn ở đây quan sát họ.

"Trước mắt chị nghĩ chúng ta nên để Tiat nằm nghỉ ở đây. Em định đi…… rửa mặt, phải không nhỉ?"

"À, ừm."

"Sau đó, em nên ghé qua căng tin để ăn sáng và mỉm cười chào mọi người nhé. Xong quay lại đây," Nygglatho dặn. "Em có vẻ ổn, cơ mà chúng ta không thể bất cẩn. Những gì có thể làm với số dụng cụ nơi đây thì bị hạn chế, nhưng ít nhất chúng ta sẽ thử một bài kiểm tra thân thể căn bản."

"À……" Dĩ nhiên rồi. Vì sao Chtholly không thể tự nghĩ ra điều đó? Quả nhiên, đầu cô vẫn chưa vận hành đúng mức. Cô cần phải hồi tỉnh. "Ok, em sẽ làm theo chị." Cô gỡ Tiat – còn ngủ ngon lành – khỏi mình mà đặt cô nhóc lên giường. Sau đấy, Chtholly vỗ nhẹ lên hai má và đi tới cửa.

"……Hn? Cái gì thế kia?" Pannibal vô âu vô lo hỏi, tay chỉ lên tóc Chtholly.

Giữa làn tóc xanh lam dài của cô là một chùm tóc đỏ lẻ loi lẫn vào.

"Ể? Cái gì đây?"

Chtholly cố chùi, tuy nhiên mái tóc biến màu vẫn thế. Cô thử giật, ấy vậy nó bám vào đầu cô y như hết thảy sợi tóc bình thường khác. Cô kiểm tra lại lần nữa dưới ánh nắng, nhưng chắc chắn màu đỏ đó hoàn toàn là màu tự nhiên của các sợi tóc kia chứ không phải là do thuốc nhuộm bám lên.

"Có khi là di chứng của hôn mê. Chị không nghĩ đó là điều đáng lo đâu. Có một số loài có lông tóc thay đổi theo mùa hoặc khi trưởng thành, em biết không?" Nygglatho chen ngang. "Dù gì màu cũng đẹp nên chị nghĩ sẽ ổn cả thôi."

Thật không?

Chtholly từ đầu đã không thích màu tóc mình, nên nếu có đổi thì không hẳn sẽ ảnh hưởng tới cô. Chỉ vài sợi tóc đỏ sẽ không phá hỏng ngoại hình gì đâu. Ngoài ra……

"Chị dám cá Willem sẽ nói ảnh thích em là chính em."

"Đừng có đọc ý nghĩ em nữa!" Chtholly nửa nói nửa la.

Mình là cái gì, Chtholly thầm nghĩ.

Câu trả lời có vẻ đơn giản, mà cũng vừa phức tạp.

Một Leprechaun. Một linh hồn từng không thể chết theo lẽ tự nhiên. Một sinh mạng không thật sống. Một binh khí tạo ra để hy sinh mọi thứ và bảo vệ những kẻ đang sống.

Vũ Khí Di Tích tương thích là Seniorious. Tuổi 15. Nơi sinh: trong rừng Đảo 94.

……Thời gian yêu đơn phương: gần tròn một tháng.

Phần 3 – Em Về Nhà Rồi Đây Modifier

Cậu lên đường ra thị trấn từ sáng sớm nhằm đi chợ mua nguyên liệu. Chiến lợi phẩm của cậu gồm một lượng bột, bơ, trứng, sữa và đường nhiều đến mức trĩu nặng. Những thứ cần với một lượng ít như mật ong, quả hạch và hoa quả sấy khô cũng được nhồi vào bao.

Willem băng qua khu rừng lớn của Đảo 68, trên con đường đá mòn cũ nát sáng lên dưới ánh mặt trời tuôn đổ qua bao tán cây. Nhiều cây cỏ mọc lên, thậm chí từ cả những kẽ nứt nhỏ nhất của đá lát. Con đường hư hỏng này tuyệt nhiên không phải dành cho một chuyến tản bộ thong dong, nhưng ít nhất trên thực tế, nó giúp cậu không thể lạc đường nếu cứ đi theo.

"Anô-anô, cái bao đó nặng lắm không ạ?" Lakhesh âu lo hỏi trong khi bước cạnh cậu.

"Đừng coi thường người lớn chứ. Nhiêu đây có là gì," Willem trả lời, vừa chỉnh lại tư thế bưng đống bùi nhùi khổng lồ trên tay. "Sẵn tiện anh có nên bồng em lên luôn không nhỉ?"

"Wawa, anô, chắc là em xin thôi ạ." Cô bé vẫy tay qua lại khước từ lời đề nghị của cậu. "Em đã quen với con đường này…… nhờ công việc rồi."

Các thiếu nữ – nói cách khác là yêu tinh – trên văn kiện, chúng là vũ khí bí mật trong tay quân đội. Vì thế, chúng đúng ra không có nhiều tự do. Nếu không phải đang làm nhiệm vụ nào, chúng thậm chí còn chẳng được phép rời đảo 68. Maa, nếu tự dùng cánh mình để bay tới đảo lân cận thì sẽ không có ai nói gì được. Tuy nhiên, cũng có nghĩa miễn là vẫn ở trên Đảo 68 thì cơ bản chúng không bị giới hạn.

"Em làm việc bán thời gian ở tiệm bánh đó được bao lâu rồi?"

"Êtô, tính ra là gần nửa năm rồi ạ. Hồi đầu em cứ làm hỏng đủ thứ, nhưng giờ đôi khi em còn được ông chủ khen nữa."

"Hồ?"

Nếu Willem nhớ không lầm, chủ tiệm bánh trong thị trấn là một người thú trung niên không thân thiện lắm. Bản mặt của ông là trời sinh hay gì thì Willem chẳng biết, cơ mà ông ta lúc nào cũng như đang cáu bẩn. Tức, chắc chắn ông ta không giống kiểu người có thể khen người khác.

"Ông ấy nói là muốn em giúp quản lý cửa hiệu cả ngày, chứ không chỉ giúp làm bánh mỳ buổi sáng, rồi còn ước chi em là con của ông. Kiểu thế ạ."

"Hồ."

"……A-Anô, Willem-san? Anh bị gì ạ? Mặt anh đáng sợ lắm."

Willem đang hoàn toàn bình tĩnh. Tuyệt đối không có gì làm cậu vướng bận. Tất nhiên, cậu không hề dám nói dối lộ liễu vậy. Mà thôi, cậu ghi nhớ trong đầu là sẽ ghé tiệm bánh đấy lần khác.

"Chà, thật tuyệt khi họ cho phép em đi làm việc. Em có biết là thông thường, binh lính không được phép có nghề tay trái không?"

Nói cho đúng thì bọn nhỏ là vũ khí, không phải binh lính. Vả chăng, không hề tồn tại một quân đội chấp nhận lính mình có nghề phụ. Nói đi cũng phải nói lại, Willem hao hao một người lính bán thời gian, nên cậu không có đủ tư cách để nói.

"Ông quân nhân lớn…… người quản lý trước Willem-san, dường như ông ấy phản đối, nhưng Nygglatho đã thuyết phục được."

"À, anh hiểu rồi."

Căn cứ theo giấy tờ, các cô gái thuộc về quân đội, song trên thực tế, chúng là tài sản riêng của Thương Hội Orlandri. Người quản lý do quân đội gửi đến không hơn gì một giám sát viên giả tạo; toàn bộ công việc thực đều do người bên Orlandri làm. Cũng có nghĩa: Nygglatho có toàn quyền thực sự trong tình huống đó. Vì thế nếu cổ muốn cho Lakhesh đi làm, thì người quản lý bên quân đội sẽ thực sự chẳng đủ sức ngăn cản, dầu có phản đối vì nguyên do nào đấy.

"À…… Willem-san cũng là quân nhân. Anh có nghĩ việc ấy là không được phép không?"

"Hn?"

"Thì, bọn em làm việc và kiếm tiền như người thường mặc dù bọn em chỉ là vũ khí."

"À, chuyện đó à." Vì cậu là người bên quân đội, hay ít ra là theo danh hiệu, Willem có cùng ý kiến với quản lý viên tiền nhiệm cũng không phải bất thường. "Anh không thấy có gì sai trái cả. Giả sử đứa trẻ tìm được điều mình muốn làm, thì trách vụ người lớn nếu không hỗ trợ thì ít nhất phải không ngáng đường. Miễn là các em không tiết lộ tin tuyệt mật hay bán các trang bị đắt giá trên chợ đen hay tương tự, thì anh sẽ không cấm đâu."

"Wa…… Thật không anh!?" Mặt Lakhesh rạng rỡ lên thấy rõ. "Anô, Willem-san nè, em yêu anh biết bao. Yêu tinh chúng em không có ba mẹ thật nên em không rõ lắm, cơ mà nếu có một người cha thì em nghĩ là mình muốn người ấy giống anh."

Yêu, à. Lần này, Willem có thể đón nhận con chữ đó theo nghĩa đen của nó và cậu hạnh phúc chân thành. "Anh sẽ cố gắng ra dáng phụ huynh các em tốt nhất có thể."

"Anh nói thật chứ? Ehehe." Lakhesh cười vui vẻ, làm Willem cười theo. "……À, nhưng chúng ta cần phải có mẹ nữa…… Em cũng yêu Nygglatho-san, nhưng em nghĩ với anh thì Chtholly-senpai mới……"

Như mọi khi, cứ lúc nào đám con nít bắt đầu nói những thứ đáng kinh hãi, Willem lại giả vờ không nghe.

Nygglatho khoác một chiếc áo bác sĩ màu trắng quá khổ bên trên cái tạp dề thường ngày.

"Chị có được cái áo này ở trường khi nhận bằng đầu bếp và y học cơ bản," cổ giải thích.

Chtholly hơi kinh ngạc. Chậc, nhưng cũng dễ hiểu. Nấu ăn và thuốc men là hai kỹ năng cần thiết để chăm sóc các yêu tinh nơi đây. Lỡ Nygglatho không tài giỏi trong hai lĩnh vực đấy như bây giờ, chị đã không thể một mình điều hành nơi này lâu như vậy.

"Được rồi. Chị đã mặc áo khoác xong xuôi, giờ là bài kiểm tra thể chất chính hiệu nhé." Đúng như Nygglatho đã hứa, đây là một bài kiểm tra thật. Mở đầu là sờ nắn khám khắp cơ thể, rồi tới chiếu đèn vào mắt Chtholly, kiểm tra cử động của mắt, cho uống thuốc thử đặc dụng, và lấy một ít máu. "Cắn một cái thì chị nghĩ còn tìm hiểu được nhiều hơn……" cô thậm chí còn đùa cả khi đang làm.

"Ừmm……" Nygglatho đọc dữ liệu, viết nguệch ngoạc xuống giấy, rồi chuyển sang một mớ con số khác. Lặp đi lặp lại quá trình ấy, biểu cảm chị thay đổi sang ngạc nhiên và bối rối.

"Em bị nhiễm loại bệnh chết người gì hả chị?" Chtholly hỏi.

"Nnn, không phải. Không phải, nhưng……"

Lúc bài kiểm tra chấm dứt hẳn, Nygglatho hai tay ôm đầu và mặt úp lên bàn.

"……Có chuyện chi thế chị?" Chtholly lại hỏi.

"Bài test bạc thanh tẩy có kết quả âm tính," Nygglatho nói, vừa từ từ ngồi dậy.

"——Êtồ. Nghĩa là sao ạ?" Chtholly bẽn lẽn yêu cầu giải thích thêm.

Cô từng nghe rằng bạc có khả năng trừ quỷ. Rằng nó có thể đuổi Ma Cà Rồng hay cắt đứt nguồn sống bất tận của loài Troll. Danh sách các truyền thuyết cứ thế nối dài, song rốt cuộc, chúng chỉ dừng ở đó: truyền thuyết. Mê tín.

Bạc thật không hơn gì một thứ kim loại mỏng manh. Tuy nhiên, nó hóa đen khi gặp thuốc độc hoặc chướng khí, vì thế bạc rất có giá trị trong làm công cụ phát hiện các chất nguy hiểm ấy. Nghe nói cánh nhà giàu sử dụng đồ dùng bằng bạc rất nhiều bởi họ sợ bị ám sát bằng thuốc độc.

Song, chuyện đó thì liên quan gì tới Chtholly lúc này?

"Bạc thanh tẩy là bạc được biến đổi bằng các loại tro đặc biệt, và nó chuyển màu khi gặp kẻ chết sống lại, thay vì gặp chất độc bình thường. Nói cách khác, nó dùng để phát hiện hồn ma hoặc cương thi hoặc các thực thể đồng bản chất."

"Hồn ma……" Chtholly lẩm bẩm. Cô suy nghĩ một chốc. "Ê-tồ…… vậy thì có nghĩa gì?" Và rồi, kết luận bỗng xuất hiện trong đầu cô. Cô nuốt nước bọt và hỏi lần cuối. "……Có lẽ nào, ý nó thật sự là thế ư……"

"Phải. Tất nhiên, chị không biết tại sao, nhưng chỉ dựa trên kết quả thì đó là kết luận hợp lý duy nhất." Nygglatho lắc nhẹ ống nghiệm trên tay. Thứ chất bạc trong ống liền chao đảo. "Như em đã biết, Leprechaun là một loại hồn ma. Nên khi chị trộn máu em với bạc này, nó đáng lẽ phải hóa đen tức khắc. Không có phản ứng thì chỉ có một ý nghĩa độc nhất."

Lý luận của Nygglatho thật đơn giản, đồng nghĩa không có chỗ cho phản bác.

"Nói cách khác, em không còn là Leprechaun."

"……Khoan đã. Vô lý quá. Theo lẽ thường, ta sinh ra là một loài và sẽ như thế tới khi chết, đúng không? Không thể nào có chuyện một ngày kia tỉnh dậy nói "Tôi sẽ thôi làm Troll" và thay đổi liền."

"Chị tò mò tại sao em chọn Troll làm ví dụ, cơ mà thường thường là vậy."

"Thế thì tại sao chứ?"

"Chị nói rồi, chị không biết. Kết quả test chỉ cho ta biết như vậy thôi. Chúng ta sẽ không biết được gì thêm cho tới khi đưa em đi gặp chuyên gia khám."

"Nhưng, tới lúc đó, em sẽ."

Vũ Khí Di Tích, còn gọi là Carillon, là những vũ khí siêu hạng chỉ có thể sử dụng bởi loài Emnetwiht vốn bị diệt chủng từ lâu. Tuy nhiên, Leprechaun, dẫu chỉ là vật thế thân, vẫn dùng được các cổ kiếm như thể chúng chính là Emnetwiht vậy. Đấy là toàn bộ lý do cho việc các yêu tinh được đưa vào nhà kho này làm vũ khí chống Quái Thú bí mật.

"Đúng thế. Em không nên chạm vào Vũ Khí Di Tích nữa. Chúng ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra….. Chị không có ý hăm dọa em đâu. Nếu một người thuộc chủng tộc quá khác với Emnetwiht mà chạm vào Vũ Khí Di Tích, tính mạng họ sẽ gặp nguy, em biết mà phỏng?"

Dĩ nhiên là Chtholly biết. Bởi lý do đó mà hầu hết binh lính Bò Sát không dám tới gần các cô gái yêu tinh. Duy một số ít can đảm mới dám tiếp xúc với họ như Limeskin.

"Em vẫn là người Không Dấu, nên chắc không khác xa với Emnetwiht mấy, có điều chúng ta không nên rút ra kết luận với mỗi diện mạo."

Chtholly hiểu. Dù cho chỉ là một cơ hội nhỏ nhoi, cô không được mạo hiểm phơi mình ra trước mối nguy một cách không cần thiết.

Ấy thế.

Thứ Vũ Khí Di Tích Seniorious lại nằm trong tên cô, Chtholly Nota Seniorious. Lỡ cô không còn vung kiếm mình được nữa, cô sẽ trở thành một Chtholly bất lực vô giá trị mà thôi.

"……Nếu em không thể dùng Vũ Khí Di Tích thì em sẽ không còn đủ tư cách là chiến binh yêu tinh."

"Em nói phải," Nygglatho đồng tình, vừa ghi thêm gì đó vào cuối bản báo cáo vội.

"Nếu em không còn là chiến binh yêu tinh, thì em không thể ở đây thêm nữa."

"Ái chà…… chị nghĩ em có thể nhìn theo hướng đấy." Nữ nhân Troll nhíu mày. "Song em cứ ở lại đây. Chúng ta có thể chỉnh sửa giấy tờ chính thức một chút, mà em cũng đâu có lý do gì để thực sự muốn rời khỏi nơi này đâu, đúng không?"

"Cơ mà……"

"Đừng nói là em không còn gì để làm. Không có chỗ cho sự chán chường trong cuộc sống của một người phụ nữ đầy hy vọng và mộng mơ. Hãy nhớ lấy." Nygglatho ve vẩy ngón tay trước mắt Chtholly. "Em đã sống sót. Bây giờ em đã về nhà. Em cần phải trân quý điều ấy khi còn có thể."

"Nhưng có ý nghĩa gì cơ chứ……"

"Xem nào. Có lẽ em nên bắt đầu học làm cô dâu đi."

……………………

"……Ể?"

"Chị nghiêm túc đấy. Hợp đồng của Willem sẽ hết sau 3 tháng tới. Vì công việc này vốn dĩ là vô nghĩa và ngay từ đầu, các kỹ sư còn chẳng sống tại đây, nên không có luật hay cái gì để gia hạn hợp đồng. Tuy nhiên nếu anh ta rời đi thì sẽ là tổn thất to lớn cho chúng ta."

Chtholly biết. Cô biết chứ, nhưng……

"Tất nhiên, chị biết tính ảnh, nếu tất cả chúng ta ra hỏi xin ảnh ở lại thì ảnh sẽ làm thật. Cơ mà nhiêu thế là chưa đủ. Chúng ta cần cái gì đó mạnh mẽ hơn, cái gì đó khiến ảnh thật lòng thấy nơi này là nhà mình. Em hiểu chị nói gì chưa?"

Chtholly bắt đầu không theo kịp ý Nygglatho.

"Muốn thả gia súc đi gặm cỏ tự do thì trước tiên phải huấn luyện cho chúng biết về chuồng lúc cuối ngày, đúng không nào?"

Hình ảnh ẩn dụ có chút không liên quan tới Chtholly.

"Với lại, rất lãng phí nếu dòng dõi của người-Emnetwiht-cuối-cùng-trên-thế-giới kết thúc chỉ sau một đời phải không? Tạm thời bỏ qua giá trị thực phẩm của ảnh, chẳng phải sẽ rất tốt nếu anh ta có được một người vợ, bắt đầu một gia đình và để lại vài hậu duệ sao?"

Khoan khoan…… Câu chuyện dần trở nền quái đản rồi.

"Thú thật, chị từng nghĩ có thể mình sẽ thử——"

"Không được!"

Chiếc ghế nãy giờ Chtholly ngồi lên bỗng ngã xoạch lên đất. Mặt cô đỏ phừng phừng. Biểu hiện ngạc nhiên của Nygglatho chầm chậm chuyển sang nụ cười trêu chọc.

"Không được ư? Tại sao thế?"

Căn cứ trên một báo cáo trước đây, Willem thích kiểu phụ nữ tốt bụng, đáng tin cậy và hơi lớn hơn cậu chút. Tiếc thay, Chtholly không thể đáp ứng những điều kiện đó bất kể giá nào. Và hơn nữa, Nygglatho lại phù hợp như in.

"……Bởi vì em không có cơ hội."

"Em nghĩ vậy thật ư? Chị không chắc đâu à nha." Nygglatho nhún vai. "Thế thì tốt hơn hết là em nên cố gắng hết sức để cưa ảnh đi. Bằng không là chị hoặc cô gái khác sẽ giật trước đó." Cô ấy cười tươi.

À, hiểu rồi. Chtholly nghĩ. Vậy ra đây là sự tử tế của một người phụ nữ trưởng thành.

Chtholly cảm tưởng rằng Nygglatho mới khoe ra mọi điều mà cô thiếu.

Sau bữa sáng, khi mọi tiểu yêu đã ùa ra sân đất để tập luyện, Willem bèn cắm rễ trong bếp. Cậu mặc một cái tập dề lên trên bộ quân phục, quấn khăn rằn ri quanh đầu, và bày ra bàn bếp đống nguyên liệu đầy ắp mà cậu mua trên thị trấn sáng nay. Xong xuôi, cậu bắt tay vào công việc.

Theo góc nhìn của Willem, phẩm chất đáng giá nhất trên chiến trường là trí tưởng tượng tốt. Chiến thắng đòi hỏi cái gì, một cách chính xác? Sự kiện nào sẽ mở đầu và theo sau? Điều kiện nào cần có để chúng xảy ra? Chỉ những ai có thể xâu chuỗi các mảnh ghép ấy với nhau trong đầu mới có thể thật sự hiện thực hóa tương lai họ khao khát.

Willem rất có kinh nghiệm trong vấn đề này, vì cậu là một cựu binh dày dạn mà. Chẳng hạn, cậu dự đoán như sau: hết thảy nhóc tì trong nhà kho sẽ đòi ăn bánh bơ, dù cho cậu đã cố giải thích rằng đây là phần thưởng cho việc Chtholly trở về nhà. Thêm vào đó, tính cách Chtholly không phải kiểu ung dung ăn bánh trong lúc mọi em nhỏ khác coi dòm. Nhất định cô sẽ chia sẻ. Tựu trung, nhằm khiến Chtholly ăn đủ lượng bánh bơ cần thiết, Willem ít ra cần phải chuẩn bị cho tất cả người khác.

Bây giờ là thời khắc chứng kiến kết quả.

Các bé gái mệt lử bước vào căn tin sau khi luyện tập liền hét òa lên phấn khích như bầy thú hoang. Trước mắt chúng là một cái bánh bơ to tướng mới nướng xong đang nằm chễm chệ trên bàn, tỏa ra mùi hương ngào ngạt ngập cả phòng. Đủ sức đánh văng mọi ý tứ trong đầu đám nhóc con. Cặp mắt chúng sáng tựa dã thú, và nước miếng gần như tứa ra từ mồm. Ngay lúc lũ quái vật đói vừa-mới-ra-đời chuẩn bị nhảy bổ vồ mồi……

"Đừng quên phép tắc khi ăn nhé các em?" Con quái vật đói hàng hiệu, xin lỗi, là Nygglatho, mỉm cười nhắc.

Thế là các cô bé yên lặng ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi tới khi miếng bánh mõi người được giao tới, làm nghi thức cầu nguyện trước giờ ăn, rồi đưa nĩa vào miệng mình. Đôi mắt chúng nhất tề đồng loạt sáng lấp la lấp lánh.

Tốt, loạt đầu tiên đại thành công đúng như dự kiến. Song Willem không có thời gian ngủ quên trên chiến thắng. Kế đến là tập trung vào Chtholly. Cậu nhìn qua nhìn lại, chỉ để rồi nhận ra mấu chốt cho nhiệm vụ của mình – cô nàng tóc xanh lam – không có mặt.

"Nếu anh đang tìm Chtholly thì chắc cậu ấy trong phòng riêng," Nephren gợi ý trong khi nhồi bánh vào mồm và mắt long lanh.

"Vì sao thế? Anh khá chắc là đã dặn con bé tới rồi mà……"

"Anh biết rồi còn gì, cậu ấy hay ra vẻ tự phụ vào những lúc kỳ quặc nhất." Ithea ngoái đầu và gia nhập cuộc trò chuyện.

Willem sực nhớ một chuyện mình nghe cách đây không lâu. Dường như, mỗi khi Chtholly Nota Seniorious dùng bữa tại căng tin nhà kho yêu tinh, cô không bao giờ gọi món tráng miệng. Nhưng cô dứt khoát không căm ghét tột độ các món ngọt. Tiat có một lần giải thích là vì Chtholly là người lớn. Chẳng hiểu sao, Tiat nói với điệu bộ tự hào ắm, như thể đang nói về bản thân, có điều đằng nào đi nữa, theo cô nhóc, chỉ có trẻ con mới ngấu nghiến đồ ngọt, còn người lớn sẽ điềm tĩnh từ chối. Willem nghĩ rằng cách nhìn như thế thì giống trẻ con hơn là tận hưởng đồ tráng miệng, tuy nhiên cậu giữ yên lặng.

Thân là chiến binh yêu tinh lớn nhất trong nhà kho, Chtholly nỗ lực hết mình để ra dáng trưởng thành và đáng tin cậy nhất có thể trước mặt đàn em. Chưa một yêu tinh nào từng chứng kiến Chtholly ăn bánh kẹo cả. Willem nghĩ đấy đúng là Chtholly chứ còn ai vào đây.

"Chậc, vấn đề có gì to tát đâu. Anh Kỹ Sư ơi, anh chỉ cần tự mình mang ít bánh tới phòng cổ rồi hai người cùng dành chút thời gian ngọt ngọt ngào ngào với nhau là xong ấy mà."

"Đừng tả việc đó kiểu dị hợm thế chứ." Cậu khẽ chọc tráng Ithea.

10 phút sau, trong phòng Chtholly.

"……Hở? Vì sao ngôi sao chính Chtholly lại là người duy nhất không có mặt ở căng tin nhỉ?"

"Ê-tô, à thì là mà…… em thật sự không muốn các em nhỏ trông thấy em ăn cái này……"

"Tại sao không?"

"Vì, vì nó trẻ con quá chứ sao? Với lại, dường như mỗi lần ăn mấy thứ này trông em dị hợm lắm, cho nên với tư cách là yêu tinh lớn tuổi nhất trong này, em không muốn phô ra cho mọi người."

Một nguyên nhân Willem đã biết trước, một câu trả lời cậu đã có thể dễ dàng dự đoán. Cậu buông tiếng thở dài thượt.

"Ý anh là gì hả?"

"Anh chỉ muốn nói là, cẩn trọng những chuyện đấy quá mức mới thực sự là con nít."

"Cái chi——!"

Ngay khi Chtholly giận dữ đứng bật dậy, Willem đặt một miếng bánh lên bàn cô.

Mùi vị thơm ngon dần lan tỏa khắp phòng.

Cơn giận liền biến mất khỏi mắt Chtholly, và cô thả mình lại xuống ghế.

"Hạ thần có nên chuẩn bị một ít trà luôn không, thưa công chúa điện hạ?" Cố nén cười, Willem lấy nĩa cắt lấy một miếng nhỏ.

"……Bánh bơ ư?"

"Ừ đúng." Cậu không rõ tại sao cô phải hỏi, nhưng cậu cũng cứ gật đầu.

"……Anh có bỏ đậu vào không?"

"Anh nghĩ đậu sẽ giúp vị và thớ bánh ngon hơn."

Chtholly dò xét cái bánh dưới từng góc độ.

"……Trông ngon ghê."

"Ngon thật mà."

"……Em có thể ăn cái bánh này đúng không?"

"Hiển nhiên. Em nghĩ anh làm ra cho ai nào?"

Cô đấu mắt với cái bánh thêm ít lâu. Rồi, nhẹ nhàng đâm mũi nĩa vào bánh. Cắm vào xong cô ngắt ra một mẩu to vừa đủ miệng. Hai tay run run, cô chậm rãi nâng mẩu bánh lên.

"………………"

Cuối cùng, cô quyết tâm và cho bánh vào miệng.

Anh hiểu rồi, hiểu rồi, OK. Anh sẽ làm cho em ăn thỏa thê cho tới khi ợ nóng luôn.

Cô nhớ lại lời hứa họ trao nhau đêm hôm ấy.

Rốt cuộc nó đã trọn vẹn.

Và hơn nữa, cô đã hoàn thành được việc mà Willem chưa bao giờ có cơ hội để hoàn thành. Cô đã sống sót qua cuộc chiến và trở về ngôi nhà cô thuộc về. Cô được nghe câu "Mừng em trở về" từ người đã luôn chờ đợi cô.

Chtholly nhai một hồi rồi nuốt nhè nhẹ.

"Nó có vị như bánh bơ ấy."

"Thì vì là bánh bơ mà," Willem nhún vai đáp.

Một giọt lệ lớn rơi xuống đầu gối Chtholly.

"Giờ mới nói thì hơi trễ…… em biết…… nhưng thật sự…… em thật sự đã trở về rồi."

Đã 10 ngày trôi qua kể từ lúc Chtholly và hai người bạn trở về nhà kho. Nếu tính từ lúc kết thúc trận chiến thì sẽ thành hơn hai tuần.

Song tới tận lúc này cô mới thực sự nhận ra điều ấy.

Willem không bao giờ được mục kiến chiến trường trên Đảo Bay 15. Cậu chỉ có thể đoán cô đã vượt qua bao khó khăn để giữ lời hứa hai người họ.

"Ắt hẳn em đã làm rất tốt rồi." Cậu thấy mình như thằng ngốc khi không tìm ra được lời nào hay ho hơn.

"Dạ…… vâng…… em đã làm rất tốt mà……" Lệ ứa ra mắt Chtholly bắt đầu thấm đẫm tay áo cô. "Em xin lỗi…… Em chẳng tài nào nếm bánh thêm nữa. Em nghĩ là bánh ngon lắm, cơ mà đầu em giờ toàn thứ khác không……"

"Thế à."

Ngồi cạnh một Chtholly đang khe khẽ nức nở, Willem thầm nghĩ. Giả như cậu ở vị trí của cô bé, cậu sẽ làm gì? Nói cách khác, dầu việc đó có triệu năm cũng không xảy ra, giả như bằng cách nào đấy cậu giữ được lời hứa với Almaria, chuyện gì sẽ xảy ra? Giả như cậu bảo vệ được những thứ cậu muốn bảo vệ, giả như cậu trở về được nơi cậu muốn trở về, và giả như cậu ăn lấy ăn để món bánh bơ đốn tim - phần thưởng của Người-Con-Gái, cậu sẽ làm gì?

Willem đoán rằng chắc cậu sẽ cứ khóc không kiểm soát nổi. Cậu chắc sẽ mang một cơn bão nhẫn tâm mang tên "ôm hôn" tới mọi đứa trẻ trong cô nhi viện. Chúng chắc sẽ la lên "đau, đau" hoặc nói cậu "tởm quá", nhưng cậu vẫn sẽ không chịu buông chúng ra.

"Còn mẻ hai nữa, nên em đừng kiềm chế, nhé?"

"Ừm…… em biết mà, có điều em không thể……"

Cô không ăn được bao kể từ miếng thứ hai. Chậc, cũng dễ hiểu mà. Willem cười hì và dịu dàng xoa đầu Chtholly.

Lần này, cô không bảo cậu đừng coi cô như con nít.

"Hôm qua anh nói rồi, và hơi trễ, nhưng…… mừng em trở về, Chtholly à."

"Ú-a……" Chiếc nĩa tuột khỏi ngón tay cô. Cô chầm chậm ngẩng đầu trong khi sụt sùi không biết bao nhiêu lần. Đôi mắt xanh thẳm ấy nhòa đi dưới hàng lệ trào dâng.

"Em về nhà, rồi đây……"

Chtholly tựa trán vào bụng Willem. Cậu cảm nhận được sức nóng từ nước mắt cô thấm qua bộ quân phục của mình.

"Rốt cuộc em cũng nói rồi."

"Ừm. Và anh cuối cùng cũng nghe rồi." Cậu nhẹ nhàng vỗ về sau gáy cô.

Đương lúc bấu víu Willem và khóc oang oang, thân thể Chtholly run dữ dội tới mức Willem nghi rằng đó là bởi lý do nào khác không chỉ hạnh phúc.

Phần 4 – Những Ngày Ấm Áp Giữa Một Mùa Lạnh Lẽo Modifier

Gần đây, có tin đồn là nước mưa đang thấm dột trên hành lang tầng hai. Khám xét sơ lược càng cho thấy cần phải sửa chữa. Có thể mai rồi gọi thợ từ thị trấn, nhưng tạm thời chắp vá thô là đủ dùng. Nghĩa là cậu cần một ít ván gỗ và một——

"……Hửm?" Vẫn ngước nhìn trần nhà, Willem nghiêng đầu bối rối.

"Gì vậy anh? Có gì bất thường à?" Chtholly nhìn theo hướng mắt của Willem, dù vậy không tìm được chi ngoài những tấm ván gỗ cũ bị mối mọt ghép nên trần nhà thường ngày.

"Không có gì. Chỉ là anh cảm giác như từng gặp chuyện y vậy trước đây."

"Thật hả?" Chtholly cố gắng đào bới ký ức song trắng tay. "Lần cuối cùng em nhớ anh sửa chữa là cái tường bị Collon đạp đổ."

"Ý anh không phải thế…… mà kệ đi. Nếu không thể nhớ ra thì chắc hẳn không quan trọng lắm." Willem lắc cổ. "Anh nghĩ là còn đủ ván và đinh từ lần trước…… Nè, cái búa gỗ ở đâu rồi em biết không?"

"Không phải lần trước anh cũng hỏi à? Anh quên rồi sao?"

Nghe cô nhắc cậu mới nhớ, có lẽ cậu quên thật.

"Anh xin lỗi, xin lỗi. Thế thì ở đâu?"

"Hết thuốc chữa với anh," Chtholly cười. Rồi cô mở miệng định nói———————"……Ủa?"

Vị trí cây búa gỗ. Chtholly chắc chắn là mình biết. Ấy vậy chẳng hiểu sao, ký ức đó lại không hiện lên trong đầu cô.

"Sao thế?"

"Em xin lỗi, ờm ờ, êêtô…… Hình như em cũng quên mất rồi."

"Ôi trời, cả em nữa à? Chắc hẳn là một cây búa gỗ biết tàng hình rồi."

"Ừ-ừm……" Cô ngại ngùng gật đầu, lòng hãy còn lúng túng trước tình huống này. Một dự cảm xấu dấy lên, nhưng cô cố gắng trấn tĩnh rằng không phải chuyện lớn lao gì.

"Chà, đừng lo. Nếu cả hai ta quên thì cứ đi tìm người thứ ba thôi, phải không nào?"

"Ừm…… ừm, đúng ha."

Willem là một chàng trai tốt bụng. Nhiều lúc anh có chút vụng về và mù tịt về con gái, song khi cạnh anh, Chtholly thấy được rằng anh luôn luôn dốc hết tài hết sức để săn sóc mọi người. Cử chỉ và lời nói của anh đầy ắp sự tử tế. Nên dĩ nhiên, cô muốn ở bên anh nhiều nhất có thể. Muốn gần anh hơn. Muốn được anh nuông chiều.

Chtholly gượng cười. "Thế chúng ta đi nào. Chắc là búa ở trong nhà kho tầng một hoặc hai thôi."

"Ừ, anh hiểu rồi."

Willem quay lưng cất bước. Chtholly trân trân nhìn bàn tay trái thả hờ của anh. Nếu cô chạy lên nắm lấy, liệu anh có ngạc nhiên không? Anh có thể sẽ không cự nự…… cơ mà liệu anh có nghĩ tốt về chuyện đó không? Hồi ở Đảo 11, khi Nephren ôm cứng tay mình, ảnh không ép cậu ấy ra, nhưng trông mặt có tí khó chịu. Nếu cô cầm tay anh và nhận lại biểu cảm tương tự…… sẽ không vui vẻ gì mấy rồi. Với bao ý nghĩ tranh lộn trong tâm trí, Chtholly lặng lẽ bước theo cách Willem nửa bước chân.

"Hú-ồồồồ." Hé đầu ra từ sau góc hành lang, Tiat như thể lên cơn phấn khích về chuyện gì đó.

"Đây là…… lãng mạn của người lớn ư?" Lakhesh, cũng lén nhìn từ sau góc, hai má bé dần hây hây vì nguyên nhân nào đấy.

"Cách nửa bước chân…… bất chợt chỉ còn hai người lại với nhau, họ không biết làm sao để thu hẹp khoảng cách này," Ithea bình luận, trong khi rình mò cùng hai cô bé kia.

"Đây nghe được hết đấy nhé," Chtholly gọi với, thế là 3 cái đầu liền biến mất sau bức tường.

Từ lúc cô thức tỉnh tới nay đã 5 ngày.

Ít nhất là hiện không có vấn đề rõ rệt nào với cơ thể Chtholly.

Cô không thật lòng chấp nhận đề nghị của Nygglatho, cơ mà cũng không thật sự có gì khác để làm vì đã mất đi vai trò chiến binh yêu tinh. Toàn bộ số thời gian cô thường dành cho tự rèn luyện nay có thể dùng cho hoạt động khác. Tạm thời, cô hướng dẫn các nhóc con tập tành và giúp việc cho Nygglatho.

Chtholly múc một chút xúp lên và nếm thử. Một cảm giác kích thích nhè nhẹ ôm bọc chót lưỡi cô. Không tồi. Có điều, dựa vào thể tích số thịt cừu sẽ thêm vào sau này, có lẽ tốt nhất là nên tăng tí vị thơm. Cô xắt một ít cỏ mùi và thả vào nồi.

"……Lại thịt với nhiều gia vị cay ư? Món thịt khoái khẩu của ai đó nhỉ?"

Ithea bước vào và bắt đầu trêu cô, song Chtholly liền đuổi bạn mình ra, vừa nhắc lại điều luật ai ai cũng biết: chỉ cô gái nào có nhiệm vụ trực nhật mới được phép vào bếp. Luật áp dụng cho mọi yêu tinh, trừ Willem, Nygglatho hay Chtholly – người gần đây được thêm vào danh sách ngoại lệ với tư cách là phụ tá cho Nyggaltho.

Nêm ngọt rau củ chút có lẽ cũng là ý hay. Chậc, như thế sẽ giúp tụi nhỏ thích rau củ hơn, cơ mà cô không đủ thông tin để đoán liệu người-quan-trọng có đón nhận món ấy nồng nhiệt không. Chẳng có nhiều lựa chọn, Chtholly quyết định hôm nay cứ phục vụ các món trên rồi quan sát phản ứng của ảnh. Hôm nay, ngày mai, ngày kia. Mỗi ngày cứ trưởng thành thêm một tí, ắt có ngày sẽ trở thành một Chtholly cô mong mỏi.

"Độc chiếm cái bếp chỉ để thỏa mãn dạ dày ai kia không tốt đâu nghe chửa?"

Chtholly nghe có thanh âm phát ra từ ngay ngoài bếp, bèn quăng cái môi nhằm đuổi kẻ quấy rầy.

Đàn nhóc tì chạy rần rật.

Nghe đồn sắp có nhiều sao băng hiện rõ trên bầu trời phương bắc lắm. Thời tiết lại tốt và trời trong xanh, nhưng dù cho không phải thế thì cũng rất hổ thẹn nếu bỏ lỡ một cơ hội chứng kiến cảnh đẹp dường vậy trên trời đêm.

Vấn đề ở chỗ tìm nơi thích hợp để thưởng lãm. Cửa sổ lớn trong căng tin? Qua cửa sổ của phòng các đứa bé? Trên băng ghế trước cửa chính? Song rốt cuộc, mọi người đồng tình rằng ngắm cảnh từ mấy nơi bình thường, nhàm chán ấy đều bị giới hạn. Thay vì vậy, họ có một dãy ghế VIP đặc biệt chờ họ: tầng thượng. Tầng thượng thường thường đầy quần áo đã giặt và phơi bay bay trong gió, có điều vào một đêm quang đãng, nó chắc chắn sẽ trở thành một bục ngắm cảnh tuyệt vời.

Các bé gái chạy như ngựa, đua nhau trên hành lang hòng giật được cho mình vị trí tốt nhất.

"Đợi-đợi đã!" Tiat la lên, trong lúc đuổi theo chúng với một cái khăn tắm trên tay. "Tắm xong thì lau tóc cho khô đã chứ! Coi chừng bị cảm đó!!"

Một yêu cầu hợp lý và lô-gíc tới hoàn hảo. Đáng tiếc là, tâm trí lũ con nít hay bỏ qua lô-gíc và lý lẽ khi bận tâm với thứ gì đó thú vị hơn. Nhất là với bầy tiểu yêu tinh, những kẻ vốn từ đầu đã không mấy quan tâm tới sức khỏe bản thân.

Các cô bé chạy, mái tóc ướt rỉ nước sau lưng.

"Chị đã nói, là đợi rồi mà!" Tiat cuối cùng cũng bắt thành công một đứa và lấy khăn lau hết đầu cho nó, cơ mà trong lúc ấy, bọn trẻ khác lại tiếp tục bỏ trốn. Cơ hội bắt bằng hết lũ này dần trở nên cực kỳ mong manh.

Tiếng Tiat vật vã vang tận ra ngoài.

"Con bé làm nhiệm vụ trông trẻ tốt quá đấy chứ nhỉ?" Willem vừa nói vừa ngước nhìn bầu trời ban đêm từ băng ghế.

Tiat mới 10 tuổi, còn thấp bé, suy nghĩ và hành động quả nhiên cũng còn trẻ con. Vì thế, nỗ lực trở thành người-trưởng-thành của Tiat mang lại cho Chtholly chút bất ngờ. Tuy nhiên, cô không hẳn là ngạc nhiên.

"Chắc là nó đang cố làm giống em." Chtholly cười. "Cách đâu không lâu, em là người đuổi theo chúng như thế."

"Anh hiểu rồi. Cũng lý giải phần nào nhỉ." Vẫn nhìn lên, Willem mỉm cười.

Chiêm ngưỡng cùng một bầu trời đêm, Chtholly trộm nhìn mặt Willem. Trông anh khá an nhiên. Ngồi cạnh nhau trên băng ghế làm con tim Chtholly tăng tốc, có điều dường như không có hiệu ứng tương tự với Willem. Một phần trong cô cảm thấy thất vọng, song phần khác nghĩ rằng mọi chuyện đều ổn như vốn dĩ phải vậy.

"À phải rồi, lần đầu chúng ta gặp, em cũng đang đuổi theo cái chi đó. Chậc chậc, chưa quá lâu tới mức gọi là hồi tưởng, nhưng……"

"Dạ……"

『Vô số』 『hòn』 『đá cẩm thạch』 『lăn』 『lăn.』

"Anh không nghĩ là mình từng hỏi. Hồi đấy tại sao em ở trên Đảo 28?"

…………

"Hơn nữa, lại là Chợ Hỗn Tạp? Không phải nơi du khách thường lui tới. Có phải em đang trên đường về nhà sau trận chiến với Quái Thú hay gì không?"

…………

"Các tòa nhà quanh chỗ đó rất lộn xộn, so ra thì không phải là khu vực an toàn nhất. Đồ đạc rời từ trên trời xuống hoài. Bình thường là ấm nước hay chai dầu…… đôi khi là gà thế là ta sẽ có bữa tối."

………………Cái gì, vậy.

"Nhưng đấy là lần đầu tiên anh thấy một cô gái rơi từ trời xuống. Anh hơi bị bất ngờ đó."

………………Ảnh đang nói cái gì thế?

Những sự việc anh mô tả nghe quá đỗi xa lạ với Chtholly. Cô cảm giác rằng chúng nhất định là những ký ức quý giá, song cô không nhớ gì cả. Cô không quên. Ký ức cũng không phải là mất đi. Chtholly từng trải qua các chuyện ấy đã không còn nữa.

"……Chtholly? Em sao thế?"

"À…… ề, tồ." Cô không biết trả lời ra sao. Cô không đủ tự tin để truyền tải phát hiện quái lạ mới xảy ra trong đầu mình. Và hơn hết, cô rất sợ làm Willem thất vọng. Cô không muốn anh nhận ra cô chẳng còn là cô gái anh từng rất quan tâm. "Thì, là……"

Cô đang làm gì vậy? Sao cô có thể nghĩ như vậy? Willem lo cho cô. Cô cần phải ngước lên và bảo anh rằng, "Em ổn." Cô cần phải trấn an anh. Không có thời gian để hành động đáng nghi. Cô không được phép để Willem phát hiện sự bất thường. Cô không được phép để anh biết sự thật. Cái gì là bất thường? Cái gì là sự thật? Cô không biết. Cô không biết, ấy vậy chúng rất quan trọng. Chúng là những thứ cô không được phép nhún nhường nếu còn muốn mình là Chtholly Nota Seniorious.

"Oi?" Willem nhòm vào mặt Chtholly, ra vẻ nghi hoặc.

Bặc.

Tiếng kim loại ngân lên bên trên, mang theo điềm xấu.

Theo bản năng, Chtholly ngẩng đầu.

Quanh viền mái nhà kho yêu tinh là một lan can sắt. Tuy nhiên, nó không phải loại lan can vững chãi nhất, thêm vào đó nó bắt đầu hỏng vì lâu đời. Hiện tại, lan can yếu tới mức sẽ gãy nếu có ai dựa lên. Từ trước giờ cô đã luôn nghĩ cần phải sửa ngay, nhưng ai nấy đều bận suốt và việc sửa chữa cứ bị hoãn tới tận hôm nay.

Ở độ cao ngang hai tầng lầu, Chtholly nhác thấy một cô bé đang rơi tự do. Cô nhóc vẫn bị coi là lùn kể cả so với các tiểu yêu tinh trong nhà kho, mái tóc màu chanh vàng của em bay phất phới trong gió.

Almita!?

Lúc này cô bé không còn ở cao lắm, song cũng có nghĩa chẳng mấy chốc nữa em sẽ chạm đất. Chtholly sẽ không bao giờ tới kịp nếu chỉ chạy chay.

Willem phóng lên.

Không giống kỹ thuật mang tên Chim Sơn Ca hay chi chi đó. Khoảng cách có vẻ quá xa. Những kỹ thuật sinh ra để thu hẹp cự ly ngắn, tất nhiên sẽ không thể dùng để thu hẹp cự ly xa hơn dù chỉ một tí. Ấy thế, cũng như Chtholly, anh chắc chắn sẽ không đến kịp với tốc độ chạy thông thường.

Chtholly kích hoạt năng lực nhìn pháp thuật.

Cô trông thấy ánh hồng của ma thuật đang nhen nhóm trong người Willem.

Ôi trời, cái đồ ngốc——!!

Cô dậm chân bật nhảy khỏi mặt đất.

Mình mẩy Willem chi chít vết thương cũ, tới mức Nygglatho coi anh ta còn sống đã là điều kỳ diệu. Thắp Venom lên với cái thân đó tương đương với tự sát. Và nhằm cứu những đứa con gái đáng quý của mình, người đàn ông này rõ ràng sẽ hành động như thế mà chẳng cần suy nghĩ lại.

Cho nên Chtholly cần phải tới trước anh ta. Cô đốt Venom của mình lên, sải đôi cánh ảo giác và lướt đi, để lại một vệt xanh trắng trên không trung. Cô phóng lên trước Willem, dang hay tay đỡ lấy cô bé ngay trước khi va chạm với mặt đất.

Rồi Chtholly ngã, vẫn ôm chặt bé gái vào người. Quán tính dư không dễ gì triệt tiêu. Cô lộn vòng vài lần trước khi rốt cuộc cũng dừng lại nhờ tường nhà kho yêu tinh.

"……Phìu."

Nếu nói không đau chút nào thì là nói dối. Tuy nhiên, Venom đã bảo vệ cơ thể cô khỏi mọi chấn thương nặng. Đứa bé cô ôm trong tay tỏ vẻ sửng sốt một chút, cơ mà dường như không hề gì.

"Chtholly!?" Willem chạy lại gọi tên cô thất thanh.

"Đừng như con nít chứ…… anh là người lớn mà đúng không?" Chtholly đứng lên và phủi bụi trên áo quần. "Em ổn. Nhìn nè, Al…… ê-tô——" Cô khẽ lay cô nhóc trong vòng tay mình. "——Đứa bé này cũng bình an vô sự nè. Chỉ bẩn tí thôi."

"Vấn đề không phải thế. Đừng có liều lĩnh vậy chứ! Em có hoa mắt không!? Có còn cảm giác ở đầu ngón tay không!? Cột sống không có gì bất ổn chứ!?" Willem nắm lấy vai cô mà kéo lại gần.

"Đừng-đừng! Gần quá! Em rất vui, nhưng không phải lúc, không phải lúc!"

"Nghe đây! Venom là đối nghịch với sinh lực. Đốt Venom đồng nghĩa làm suy yếu ý chí sinh tồn của cơ thể. Em không thể cứ dùng bừa bãi mà không có cái chi để ngăn em tự sát theo nghĩa đen!"

Dĩ nhiên, Chtholly biết hết cả rồi. Đó là kiến thức căn bản cho bất cứ ai dùng ma thuật.

"Và Leprechaun vốn đã có nguồn sinh lực yếu rồi, vì thế dầu không phải cố sức điều khiển nhiều cũng có thể vận được nguồn Venom lớn," Willem tiếp lời.

"Ừm, cho nên……"

"Mà em không còn Leprechaun nữa!" Cậu la lên. "Với lại, sao em dám đốt Venom kiểu liều mạng đó!? Có là Leprechaun hay không, người bình thường sẽ chết ngay nếu làm vậy!"

"Ể……"

Giờ Willem nhắc, Chtholly mới để ý. Thắp Venom giống như nhen lửa thật. Nhằm tạo ra một biển lửa hừng hực, trước hết cần phải khởi đầu với tia lửa nhỏ rồi tích tụ dần. Venom không thích hợp lắm với tình huống đột xuất. Hiển nhiên, hành động như Chtholly vừa làm là rất nguy hiểm và thiếu thận trọng, song bình thường, ngay từ đầu đã chẳng ai có thể làm vậy.

"Anh…… anh tưởng lại mất em lần nữa."

"Áá-mồ." Đầu Chtholly đã như mớ bòng bong sẵn trước chuyện này, bây giờ lại càng thêm rối. Cơ man suy nghĩ ùn tắc trong tâm trí cô, khuôn mặt Willem thật gần, nhìn gần vầy cô mới thấy mi mắt anh dài không ngờ……

"Anh bình tĩnh đi." Cô vỗ nhè nhẹ lên một bên má Willem. Đồng thời cô cũng vỗ má mình. Willem không phải người duy nhất cần phải bình tĩnh. "Trước tiên, em sẽ trả lại anh chính lời của anh. Nếu em không làm thì anh sẽ làm, phải không nào? Anh sẽ liều mình vận Venom để tăng tốc bản thân. Em đã quan sát. Em đã thấy."

Willem lặng tiếng.

"Vả chăng, em có bị gì đâu. Em không thấy hoa mắt, cột sống em bình thường…… đầu ngón tay em có tê chút nhưng sẽ tự hết mau thôi."

"Em không đang gắng gượng đấy chứ?"

"Ái dà, em được tin tưởng ghê." Chtholly cười khì và lắc vai giũ tay Willem đi.

Ngước nhìn lên sân thượng, cô thấy lan can đã hoàn toàn hỏng, y như cô đoán. Đứng sát mép, Tiat đang bò cả hai tay hai chân và nhìn xuống chỗ họ với nét mặt như sẽ khóc òa bất cứ lúc nào.

"Không sao đâu! Chị bắt được em ấy rồi!" Cô lớn tiếng, tâm trạng Tiat liền vui lên. "Cơ mà vì nguy hiểm quá, nên tạm thời sẽ không ai được đi lại trên tầng thượng nữa! Em dẫn mấy em khác xuống lầu đi!"

"Dạ-dạ! Em hiểu rồi!"

Tiat đứng lên và bắt đầu chạy quanh tập trung đám trẻ còn trên mái lại. Chtholly có thể tin tưởng Tiat sẽ đưa chúng về nơi an toàn.

"Vậy thì em sẽ đưa bé này đi tắm. Anh nên lên giúp Tiat đi."

"À…… ừ……" Willem – hãy còn bàng hoàng – gật đầu.

May là còn kha khá nước ấm trong bồn. Không cần phải lấy thêm nước từ suối hay đun nước bằng Venom, nên hai người họ có thể vào tắm luôn. Chtholly gội gội đầu tóc màu chanh vàng đầy bong bóng của cô bé. Mái tóc mịn mượt ấy đã dính ối bụi bặm khi họ lộn vòng trong đất. Chtholly phải bỏ ra tí công sức mới kì sạch được.

"A-anô." Cô nhóc, mắt nhắm tịt để tránh nước vào, cẩn thận lên tiếng. "Em, xin lỗi."

"Nếu em muốn xin lỗi thì hãy với Tiat ấy, đừng nói với chị. Em mà nghe lời em ấy thì đã không rơi vào tình huống nguy hiểm vậy rồi."

"Dạ-dạ vâng ạ…… em xin lỗi ạ."

Không biết em ấy có lắng nghe không nhỉ? Chậc, Chtholly biết mong gì nhiều hơn. Tụi trẻ ở độ tuổi này khi bị mắng vì làm gì sai, chúng thường không chú ý mình thật ra đã làm gì sai. Ngay từ ban đầu, cô bé chắc còn chẳng sợ lấy một ly khi suýt chết vì té, do đó sẽ hầu như không hiểu vì sao Chtholly la mình. Chtholly lại nhớ về sự biến chất của "mạng sống" loài Leprechaun, chúng thậm chí còn thiếu cả bản năng sinh tồn.

Cô ngước mắt.

Một chiếc gương lớn đặt trong phòng tắm nhà kho yêu tinh. Hồi Chtholly lần đầu tới nơi này, Nygglatho đã đặt tấm gương ở đấy. Theo lời Nygglatho, mọi thiếu nữ, có là binh khí hay không, cũng cần phải biết làm đẹp. Cái gương chỉ là một trong nhiều thứ Nygglatho thêm vào nhà kho, nhưng dù gì đi nữa……

"……Ủa?"

Chtholly cảm thấy có gì đấy lạ lẫm trong hình ảnh phản chiếu trên gương: màu đỏ. Tóc cô màu đỏ. Mới hôm qua, hay đúng hơn là chỉ mới ít phút trước, chỉ vài sợi tóc cô màu đỏ thôi. Vậy mà bây giờ, sắc màu mới ấy đã chiếm gần hết một phần ba đầu cô.

Cái gì đang xảy ra thế?

Cô có cảm giác tình trạng mình có lẽ hơi khác với các loài người thú mà Nygglatho đã miêu tả rằng lông tóc thay đổi theo mùa hoặc theo tuổi. Các loài đó cạo lông tóc trước khi diện một màu khác. Tóc họ không tự dưng thay đổi trong khi vẫn còn dính trên đầu. Có nghĩa là Chtholly đang gặp một chuyện khác hẳn.

『Một cô gái mắt đỏ』 『đang nhìn』 『đằng này.』

——Là cái cảm giác này. Hằng ha sa số hình ảnh vô nghĩa chạy qua trí óc cô. Chtholly chợt nhớ. Thân thể của chính cô giờ dường như của một kẻ hoàn toàn xa lạ. Những xúc cảm rời rạc, mạnh mẽ của hận thù và mất mát. Và còn……

"……Elq……?"

Cô nhớ ra cái tên đó, mỗi cái tên thôi. Toàn bộ thứ khác lẩn trốn khỏi ký ức của cô.

"À-rế……? Gì, vậy……"

Người cô bắt đầu run run. Tầm nhìn cô chao đảo.

"Cừ-tô-ly?" Bé gái đầu toàn bong bóng xà phòng quay lại nhìn lên cô.

Cái tên của cô gái đó liên quan gì nhỉ? Chtholly không nhớ nổi. Cứ như thể cô chưa bao giờ biết. Song tại sao? Trong nhà kho yêu tinh, số cư dân chỉ nhiều hơn 30 chút đỉnh. Tất cả bọn là thành viên gia đình quý báu. Hay đáng lý là vậy. Thế thì tại sao chứ?

"Chị lạnh à?"

Không. Không phải. Có cái gì đó đã tóm chặt trái tim cô và đóng băng nó. Nhưng cô không biết "cái gì đấy" là chi. Chtholly ngồi đó, trơ như phỗng, không đủ sức biển nổi một suy nghĩ mông lung nào của mình thành lời.

Cô từng muốn nghe "Mừng em trở về."

Cô từng muốn nói "Em đã về nhà rồi đây."

Cô từng muốn ăn bánh bơ.

Hết thảy những điều ước kia đã thành sự thực. Cô đã trở về nơi cô thuộc về, đã gặp người cô muốn gặp một lần cuối, và đã hoàn thành mọi việc cô muốn làm. Vì vậy.

Lời hứa đã vẹn toàn.

Hồi kết đã bắt kịp người thiếu nữ, giờ đây nó lẳng lặng đặt một tay lên bờ vai cô.

Truyện Chữ Hay