“Hôm qua cậu gọi tớ là sao đó”, hay “chẳng phải cậu có chuyện muốn nói à”.
Tôi nghĩ cô ấy có hỏi thế cũng có sao đâu.
Thế nhưng, Sendai-san chỉ ngồi xuống bên cạnh tôi mà chẳng nói gì cả. Từ lúc cô ấy tới đây thì câu duy nhất có nghĩa phát ra từ miệng cô ấy là “xin lỗi, tớ tới trễ”. Bây giờ đây thì cô ấy đang nhìn vào cuốn sách tham khảo được mở ra trên bàn.
Quả thật là Sendai-san có tới căn phòng này trễ hơn so với tôi nghĩ. Dù đã gần tám giờ rồi nhưng cô ấy vẫn đến thế này, có vẻ là cô ấy đang lo cho tôi. Có lẽ việc cô ấy không đả động gì tới cuộc gọi hôm qua là do bản chất dịu dàng của cô ấy mà ra.
Nhưng mà thế này thì đúng là bất thường.
Nếu là Sendai-san như mọi khi thì điều đầu tiên mà cô ấy nói ra sẽ là về cuộc gọi từ ngày hôm qua. Cô ấy cứ ngồi xuống bên cạnh tôi mà chẳng nói gì như vậy làm tôi cảm thấy khó mà nói ra được lời nào. Nhưng mà, những lời mà hôm qua Maika nói với tôi vẫn cứ lơ lửng quay vòng vòng trong đầu tôi.
Uống một ngụm rượu táo xong, tôi quay sang nhìn Sendai-san.
“Không tính hỏi về vụ hôm qua à?”
Tôi có cảm giác như nếu cứ tiếp tục thế này thì cả hai chúng tôi cũng sẽ chỉ học với nhau rồi kết thúc tại đó.
Tuy đó là những gì chúng tôi đã giao kèo với nhau trước khi kỳ nghỉ đông bắt đầu, nên cũng chẳng có gì là sai cả, nhưng hôm nay, việc học chỉ là cái cớ thôi. Nếu không nói chuyện đó ra thì tôi cũng chẳng biết mình gọi Sendai-san tới đây làm cái quái gì nữa.
“Vụ nói chuyện điện thoại á?”
Từ bên cạnh, một giọng nói hỏi lại tôi.
“Thì tôi nghĩ hôm nay cậu tới để hỏi về vụ đó”
“Tớ chỉ tới đây để dạy cậu học thôi. Hôm qua cậu cũng gọi tớ tới để dạy cậu học còn gì”
Sendai-san ngẩng mặt lên rồi đặt cây bút xuống.
Và rồi, cô ấy nhìn về phía tôi.
“Nhưng nếu Miyagi có điều gì muốn nói thì tớ sẽ sẵn lòng nghe. Hẳn là cậu cũng có chuyện muốn nói mà đúng không”
Sendai-san nói như không còn cách nào khác, tuy chẳng phải là thấy phiền toái, nhưng cũng khá miễn cưỡng, chẳng có vẻ gì là hứng thú cả.
Tuy đã quen với việc thấy cô ấy như thế này rồi, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy không yên.
Có lẽ là vì cô ấy đang không mặc đồng phục.
Cô ấy đang mặc một chiếc áo len cùng với một bộ váy ngắn có thể thấy ở bất cứ đâu.
Nếu tôi là người mặc thì bộ đồ đó sẽ trông như những thứ rẻ tiền thôi, nhưng khi Sendai-san mặc chúng thì bộ đồ đó lại trông khá đẹp, rất hợp với cô ấy. Nhưng mà, kể từ khi kỳ nghỉ hè kết thúc, chưa một lần tôi thấy cô ấy mặc thường phục bao giờ cả, cảm giác như giữa tôi và cô ấy đang có một khoảng cách nào đó, và trông cô ấy cũng chẳng hợp vào căn phòng này chút nào. Nhờ thế mà tôi vẫn chưa có đủ dũng khí để mà hỏi cô ấy điều cần phải hỏi.
“……Sendai-san thì sao? Cậu không có gì để nói với tôi à?”
“Hôm qua tớ cũng nói rồi mà, cụ thể thì tớ cũng không có gì muốn nói cả. Thế, Miyagi thì sao? Cậu mau nói đi chứ”
Vì có điều muốn nói nên tôi mới gọi Sendai-san tới.
Nếu muốn nói thì cơ hội chỉ có duy nhất hôm nay thôi.
Nhưng mà, dù biết vậy, tôi vẫn không tài nào mà mở miệng mình ra được, và trong lúc tôi vẫn còn đang im lặng thì Sendai-san bắt đầu nói thay cho tôi.
“Chắc hẳn phải là chuyện gì đó mà cậu không muốn tớ nghe đúng không. Tâm trạng cậu cũng chẳng được tốt mấy đó Miyagi. ——Nếu như cậu không muốn nói thì sao không bỏ đi”
Giọng nói ấy trở nên nặng nề hơn lúc nãy, nên tôi lấy một hơi.
Sau khi từ từ thở ra, tôi mở miệng mình nói.
“Sendai-san, nói cho tôi biết, lúc gặp Maika ở hành lang cậu đã nói với cậu ấy những gì”
“Lúc tớ nói chuyện với Utsunomiya á……. Lúc mà bọn tớ nói chuyện với nhau lúc đi mua đồ à?”
Cảm giác như tôi đã bắt đầu nói về chuyện mà cô ấy ngại không muốn nói tới, cô ấy nói với một giọng có hơi trầm.
“Ừ”
“Trước đây tớ cũng có nói với cậu rồi đó. Chẳng phải tớ nói với cậu là cậu ấy hỏi về lúc tớ gọi Miyagi ra à?”
Làm sao mà tôi quên được.
Lúc ở trong căn phòng nhạc cụ đó, cô ấy đã nói ra những lời tương tự, và tôi đã tin. Thế nhưng, bây giờ thì tôi đã biết, rằng vẫn có một phần trong câu chuyện đó đã bị chừa ra có chủ đích.
“Không phải chỉ mỗi chuyện đó, vẫn còn thứ khác mà đúng không. ……Như là chuyện trường đại học tôi tính thi vào đấy”
“……Ra là vậy. Cậu nghe từ Utsunomiya rồi à?”
Như thể đã hiểu ra hết mọi chuyện, Sendai-san nói.
“Tôi nghe cậu ấy nói từ hôm qua. ——Tại sao dù đã biết trường nguyện vọng của tôi mà lúc ở phòng nhạc cụ cậu vẫn còn hỏi tôi vô trường nào hả? Có phải là trông phản ứng của tôi vậy cậu thấy vui lắm đúng không?”
Do điểm số của tôi đã được cải thiện đáng kể, nên tôi đổi nguyện vọng của mình để theo bước Sendai-san.
Ngoài việc cô ấy đã nghĩ thế rồi cố hỏi để xem phản ứng luống cuống của tôi khi bị đoán trúng tim đen, thì tôi không còn nghĩ ra được điều gì khác.
Tôi không hề muốn đi theo Sendai-san, và tôi đã quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy rồi.
Ngay từ đầu, việc trường nguyện vọng của tôi và trường nguyện vọng của Sendai-san gần nhau chẳng qua là trùng hợp, là vì tôi chọn thi vô trung trường với Maika thôi chứ chẳng phải là có chủ đích như vậy.
Nếu không thì đúng là nực cười, nên là Sendai-san sai rồi.
Tôi muốn cô ấy nói gì đi.
Thế nhưng, cô ấy vẫn không nói gì hết.
Từ nãy tới giờ vẫn không chịu mở miệng ra mà cứ làm bộ mặt nghiêm túc như vậy.
“Trả lời tôi mau Sendai-san”
Sau khi bị tôi thúc giục, Sendai-san hỏi ngược lại tôi với giọng điệu nghiêm nghị như biểu hiện trên mặt.
“——Trông tớ giống vui lắm à?”
Sendai-san nhìn về phía kệ sách.
Hướng theo ánh nhìn của cô ấy, tôi thấy con mèo đen mà cô ấy đã đem đến đây.
“Tớ hỏi cậu muốn thi vào trường nào là vì tớ muốn nghe từ chính miệng cậu”
Dù là đã hỏi tôi, nhưng Sendai-san không hề đợi tôi trả lời mà tiếp tục nói.
“Vậy thì chỉ cần hỏi bình thường là được rồi. Cứ bảo là cậu nghe từ Maika đi chẳng phải tốt hơn à?”
Dù là không nổi giận, nhưng tôi lại lớn giọng với cô ấy, và rồi ánh nhìn của Sendai-san chuyển từ con mèo về phía tôi.
“Dù có nói đi chăng nữa thì kiểu gì Miyagi cũng sẽ nói là cậu không thi vô chung trường với Utsunomiya đâu, đúng không”
“Thì——”
Sendai-san nói đúng.
Nếu như lúc đó cô ấy bảo rằng đã nghe về trường nguyện vọng của tôi từ Maika thì chắc chắn tôi đã nói là “đấy là xạo thôi” hay “tôi chỉ nói vậy thôi” rồi kiếm lý do để mà thay đổi trường nguyện vọng mình vừa quyết định sang một trường đại học khác rồi.
“Vụ đại học, cậu tính sao?”
Sendai-san hỏi cứ như giáo viên ở trường vậy.
“Tôi không muốn nói”
“Nói cho tớ đi chứ”
“Tôi vẫn chưa quyết định”
“Giờ không phải là lúc để mà do dự đâu. Cậu đã quyết định rồi đúng không? Nếu chưa thì sao không chọn trường của Utsunomiya luôn đi”
Quả thật, đây không phải là lúc để do dự nữa, và tôi cũng đã quyết định được trường mình muốn vào rồi. Dù cho Sendai-san có không nói đi chăng nữa thì tôi cũng vẫn sẽ vào chung trường với Maika. Nhưng tôi không muốn nói với Sendai-san điều đó.
Nếu nói ra thì chẳng khác nào việc tôi tự chọn trường của mình lại thành ra tôi chọn là để theo Sendai-san đâu.
Tôi có cách nghĩ của riêng mình, và tôi không muốn Sendai-san nghĩ rằng tôi đang làm theo những gì mà cô ấy muốn. Với cả tôi cũng chẳng hiểu vì lý do gì mà Sendai-san lại cứ cố chấp hỏi về trường nguyện vọng của tôi đến vậy.
“Tôi chẳng việc gì phải nói cho Sendai-san cả, mà sao lúc nào cậu cũng cứ bảo tôi vô chung trường với cậu hay học gần đó thế hả? Tôi học ở đâu mà chả được”
Tuy giọng của tôi có hơi thô lỗ, nhưng tôi không có giận. Nhưng rồi, Sendai-san lại trưng ra bộ mặt khó khăn rồi im bặt.
Tôi uống một ngụm rượu táo như để lấp vào sự im lặng đột ngột đó.
Trông cứ như tôi mới là người sai vậy, cảm giác khó ngồi yên thật chứ.
Tuy không lạnh lắm, nhưng khi tôi với tay tới remote để tăng nhiệt độ lên, Sendai-san lại lên tiếng.
“——Bộ Miyagi không muốn thấy mặt tớ nữa à?”
Câu hỏi bị lược mất ý chính đó thực sự cũng không quá nhỏ tới mức không thể nghe thấy. Tuy vậy, đây là lần đầu tiên mà tôi nghe được giọng nói tràn ngập nỗi bất an như đứa trẻ lạc muốn hỏi đường này từ Sendai-san.
“Đã giao kèo với nhau còn gì. Sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ không gặp Sendai-san nữa”
Dù không muốn phải nói ra tới mức này, nhưng tôi lấy ra giao kèo lúc trước của cả hai mà đáp thẳng vào mặt Sendai-san.
Tuy có thể phớt lờ đi cái câu hỏi thiếu phần quan trọng đó, nhưng giọng nói bình thường tôi không nghe thấy ấy khiến tôi chẳng thể nào mà trả lời một cách thiếu chân thành được.
“Tớ nhớ điều đó chứ. Nhưng mà, tớ không muốn hỏi điều đó, mà là sau lễ tốt nghiệp, Miyagi vẫn không muốn thấy mặt tớ sao?”
“……Sendai-san thì sao?”
“Tớ vẫn muốn gặp Miyagi chứ, nếu được gặp thì tớ lại thấy vui nữa là”
Cứ nghĩ rằng cô ấy sẽ đáp lại rằng không được đáp lại bằng một câu hỏi, nhưng Sendai-san lại thành thật trả lời câu hỏi của tôi.
“Tớ không biết Miyagi nghĩ thế nào, nhưng tớ đã bắt đầu trở nên khá là mong chờ tới việc được tới căn phòng này rồi, nên nếu mọi chuyện lại trở nên vậy thì có hơi buồn chán”
Sendai-san nói ra điều mà bình thường cô ấy sẽ không nói ra.
Tớ muốn gặp cậu.
Ai cũng có thể nói ra câu đó, và dù cho hôm nay có vậy thì có lẽ mai sẽ lại khác thôi.
Kể cả những lúc bố tôi gặp tôi thì ông ấy cũng hứa là sẽ về sớm thôi, hay là sẽ ăn chung với tôi. Nhưng mà, hầu như chẳng có cái nào là thật cả.
Và Sendai-san chẳng bao giờ giữ lời.
Cô ấy luôn thất hứa với tôi.
Nên là việc Sendai-san nói cô ấy muốn gặp tôi, tôi không thể nào mà tin được.
Một trong số ít những thứ mà cô ấy giữ lời là việc đeo sợi dây chuyền, nhưng hôm nay cô ấy lại không mặc đồng phục, nên tôi không thể biết được cô ấy có đang đeo sợi dây chuyền đó không. Đến việc đeo nó thôi mà tôi còn chẳng thể tin được cô ấy.
Nếu như tôi có thể thấy được sợi dây chuyền đó như tôi vẫn thấy sau giờ học, thì có lẽ tôi có thể tin vào lời Sendai-san nói. Thế nhưng, tôi lại không đủ dũng cảm để có thể kiểm tra xem. Thay vào đó là những lời lẽ đầy thù hận phát ra từ miệng tôi.
“Bị tôi trả tiền mà gọi tới rồi ra lệnh cho làm đủ thứ vậy mà thấy vui à”
“Cậu nghĩ tớ là cái loại biến thái nào mà thấy vui khi bị ra lệnh hả?”
“Tức là từ trước tới giờ cậu không thấy vui chút nào chứ gì”
Khi tôi đáp trả một cách lạnh nhạt, Sendai-san trông rất khó xử.
“Cũng không phải là vui, mà là ban đầu tớ cũng không biết gì về Miyagi. Mà cả, ngay từ đầu thì Miyagi cũng làm gì có hứng thú với tớ đâu đúng không”
Do rằng một mối quan hệ chỉ là tình cờ mà ra có mất đi cũng chẳng sao, nên ban đầu tôi cũng nghĩ là chơi chán rồi thì cũng không cần gọi Sendai-san tới làm gì nữa. Thế nhưng, cô ấy thực sự lại không nhàm chán tới mức đó.
“Việc Sendai-san luôn nghe những gì tôi nói làm tôi thấy thú vị lắm”
“Đúng là con người xấu xa mà”
“Chỉ với Sendai-san thôi”
Khi tôi ngắn gọn đáp lại lời nói hụt hẫng đó, thì tôi nghe thấy tiếng thở dài bên cạnh mình, và rồi cô ấy gọi tôi “Miyagi” với một giọng nói rất nghiêm túc.
“Giờ thì sao? Ở chung với nhau thế này cậu có thấy vui không?”
Vui, hay là không vui.
Tôi bắt buộc phải chọn một trong hai.
Nếu vậy thì, dù là phải thêm điều kiện vào, thì câu trả lời đã quá rõ ràng rồi.
“……Chỉ cần Sendai-san không làm gì đó bậy bạ”
“Nè Miyagi. Cứ nói là sau khi tốt nghiệp cậu vẫn muốn gặp tớ đi. Tớ không có làm gì đó bậy đâu”
Những lời mà cô ấy đang cố khiến tôi nói ra là thứ mà gần như sẽ phá vỡ giao kèo giữa chúng tôi. Tôi không muốn phải nói ra điều đó trong lúc bản thân vẫn không tin tưởng Sendai-san, với lỡ nếu như tôi nói ra thì sẽ có điều gì đó thay đổi mất thì sẽ rắc rối cho tôi lắm.
Trong lúc tôi còn im lặng thì Sendai-san thở dài rồi tựa lưng vào giường.
“Vậy thì, có muốn gặp tớ hay không cũng được, không cần quan tâm nữa. Cậu vô trường đại học nào cũng không sao, chỉ cần lúc được nhận thì báo cho tớ biết là được”
“Tại sao tôi lại phải báo cho Sendai-san biết”
“Bọn mình là bạn học với nhau mà. Dù có không phải bạn bè đi chăng nữa thì cũng có học với nhau còn gì, nói với nhau một tiếng thì chết ai à?”
“Thì cũng có thể nhưng mà……”
“Có thể cái gì, phải là được mới đúng. Được nhận thì báo cho tớ một tiếng đi đó”
Sendai-san nói như điều hiển nhiên rồi tự đi tới kết luận.
Tôi đã xác định được mình muốn thi vào trường nào, và Sendai-san cũng đã biết được điều đó mất rồi. Dù tôi đã nói mình chưa quyết định, nhưng cô ấy chắc chắn sẽ không tin. Nên là, sau khi kỳ thi đầu vào kết thúc, cho dù tôi có không muốn nói đi chăng nữa, thì cô ấy cũng chỉ cần tìm hiểu một chút thôi là có thể biết được tôi có thi đỗ hay không thôi.
Có giữ im lặng cũng chẳng để làm gì.
“Tôi hiểu rồi. ……Nhưng tôi không có hứa trước được gì đâu đó”
“Ừm”
Sendai-san nhẹ nhàng đáp lại, dường như đã thoả mãn với sự đồng thuận dù rất mơ hồ của tôi.
Vậy thì, giờ học thôi.
Nghĩ là Sendai-san sẽ nói thế, nên tôi cầm cây bút đang nằm lăn trên bàn của mình lên. Thế nhưng, Sendai-san lại bắt đầu thu dọn sách vở vào.
“Hôm nay tới vậy thôi, tớ về đây. Tại lúc tớ đến cũng đã khá trễ rồi”
Đúng là hôm nay cô ấy tới đây khá là trễ.
Nhưng vào những ngày đi học thì cũng có lúc cô ấy còn về trễ hơn nữa. Trong vô thức, tôi nắm lấy cánh tay cô ấy.
“Cậu về à?”
Tuy rằng mọi chuyện vẫn chưa giải quyết ổn thoả, khó có thể nào mà nói là mọi thứ đã xong xuôi, nhưng tôi đã nói ra đa số những điều mình muốn nói rồi. Việc học chỉ là cái cớ thôi nên có học hay không cũng chẳng sao.
Nhưng mà, chỉ mới xong việc thôi mà cô ấy đã về thế này rồi làm tôi không thấy vui chút nào.
“Ừm, tớ về”
Khi nhớ ra cái giá mà tôi đã chấp nhận trả cho việc gọi Sendai-san tới vào kỳ nghỉ đông, tôi không muốn để cô ấy ra về một cách dễ dàng thế này được.
Cô ấy có ở lại thêm một chút cũng có sao đâu.
Tôi hoàn toàn có quyền cho phép điều đó.
Thế nhưng, để sử dụng được quyền đó thì trước hết tôi phải làm mềm mỏng đi ý nghĩ cứng nhắc của Sendai-san đã.
“……Còn nụ hôn thì sao?”
Tôi chỉ có thể nghĩ ra những lời đó để ngăn Sendai-san khỏi đứng dậy.
“Nụ hôn?”
“Sendai-san là người đã thêm điều kiện đó vào cơ mà”
“Hôm nay tớ đã dạy cậu cái gì đâu”
Một Sendai-san bình thường toàn nói ra những thứ vô tri lại có thể nói ra một điều có lý thế này, nên tôi đặt thêm lực vào bàn tay đang nắm chặt cô ấy.
“Đau quá Miyagi”
“Dạy tôi học xong đi rồi về. Hôm qua cậu đã hứa rồi, lo mà giữ lời đi chứ”
“Nếu giờ mới bắt đầu học thì sẽ trễ mất”
Tôi thả tay Sendai-san ra.
Sau đó, tôi lấy một hơi nhỏ.
Dù đang phân vẫn không biết có nên nói những thứ trong đầu mình ra hay không, tôi buột miệng nói với cô ấy.
“——Nếu có muộn thì cậu ở lại qua đêm cũng được”
“Eh?”
“Lúc nói chuyện điện thoại cậu đã nói là sẽ ở lại qua đêm còn gì”
Vì cô ấy đã nói thế.
Nên tôi chỉ đang biến nó thành sự thật thôi.
“Tớ được ở lại qua đêm thật à?”
“Hôm nay phụ huynh tôi không có nhà, nên tôi có một mình thôi”
“Cậu nói vậy làm tớ thấy có hơi kỳ à nha”
Khi tôi nói “phụ huynh tôi không có nhà”, ý tôi chỉ là hôm nay bố tôi cũng không về thôi. Ngoài đó ra thì câu đó không có ý nghĩa nào khác. Nếu nó nghe kỳ thì tất cả là tại Sendai-san là cái người kỳ quặc thôi.
“Biết ngay mà, cậu về ngay cho tôi”
Khi tôi gạt tay Sendai-san rồi tránh xa ra thì cô ấy đáp lại “tớ chỉ đùa thôi mà”.
Cô ấy toàn nói ra mấy cái lời đùa giỡn ác ôn, mà thực sự cũng quá là quá đáng để có thể coi là đùa. Nếu tôi cứ coi đó là thật mà đáp lại một cách nghiêm túc thì người chịu thiệt sẽ là tôi chứ không ai khác, nên tôi không thích nó chút nào. Dù vậy, cẩn thận không bao giờ là thừa, chứ không thì tôi sẽ chẳng biết là Sendai-san sẽ định làm cái quái gì nữa.
“……Nếu cậu hứa là sẽ không làm gì bậy bạ thì ở lại cũng được”
“Rủ con gái ở lại qua đêm mà nói vậy có hơi không hay à nha”
“Cậu tự đi mà nghĩ xem từ trước tới giờ cậu đã làm những gì rồi đi Sendai-san. Nếu không muốn dạy tôi học thì thôi, tôi tiễn cậu xuống dưới luôn”
Sau khi tôi nói thế, Sendai-san đáp lại “để cho chắc thì tớ gọi điện báo cho nhà” rồi lấy điện thoại trong cặp ra.