Miyagi có thể sẽ tới, có thể sẽ không tới.
Mặc dù lúc tôi gọi cô ấy sau khi lễ hội trường kết thúc, cô ấy có tới thật, nhưng cứ nghĩ về những điều mà tôi đã làm vào ngày hôm đó đi, thì có lẽ cô ấy sẽ không tới đâu.
Những điều mà tôi đã nghe từ Utsunomiya hôm nay.
Nếu Miyagi tới, tôi muốn nghe cô ấy nói về những chuyện đó.
——Mặc dù tôi cảm thấy không ổn với vấn đề đó cho lắm.
Dù cơn đau trong bụng đã dịu đi rồi, nhưng sâu trong lồng ngực tôi vẫn cảm thấy mù mịt.
Hiện lên trong tâm trí tôi chỉ còn lại toàn những thứ tiêu cực, tôi chẳng thể nào vui nổi. Chẳng khác gì cái cảm giác khi mà phụ huynh tôi chỉ cưng chiều một mình chị gái tôi vậy.
Tâm trí tôi chỉ bị vướng mắc vào duy nhất một điều đó thôi mà đã khiến đầu óc tôi suy nghĩ bi quan thế này rồi.
Một “tôi” như thế này không được chút nào.
“Tôi” trước đây đầu óc nhanh nhạy, giữ được vị trí đàng hoàng trong lớp, sống một cuộc sống học đường thoải mái. Cảm giác như cái “tôi” đó đang dần biến mất đi vậy.
Tôi cần phải hít thở một hơi thật sâu.
Từ từ, tôi lặng lẽ dạo bước trong căn phòng học không quá rộng lớn này.
Dù cho tôi không phải là lý do mà cô ấy chọn trường đại học ngoại tỉnh đi chăng nữa, nhưng cô ấy vẫn chọn một trường không cách xa trường nguyện vọng của tôi cho lắm.
Bất kể lý do là gì thì gần nhau vẫn tốt hơn là xa nhau.
Cứ nghĩ như vậy đi sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi không muốn phải rời xa Miyagi chút nào. Về chuyện cô ấy chọn học chung trường với Utsunomiya, tuy vẫn còn có điều tôi cảm thấy bất mãn, giống như lạc bước vào trong cái thế giới nhuốm thuần một màu xám xịt vậy, cảm giác không được sảng khoái cho lắm, nhưng tốt hơn là tôi nên nghĩ về ý nghĩa của việc “gần nhau”.
Nếu chúng tôi không quá xa nhau thì mối quan hệ giữa chúng tôi sẽ không đột ngột kết thúc đâu. Chỉ cần nghĩ như vậy thì có lẽ tôi cũng có thể cho qua chuyện kia tới một chừng mực nào đó.
Dù gì đi nữa thì tôi cũng chẳng thể sắp xếp lại tâm trí mình cho ngay nắp được. Nếu đã vậy thì, thay vì phải nhảy xuống vực thẳm của sự tuyệt vọng thì tôi thà nghĩ về điều gì đó tốt đẹp hơn vẫn còn hơn.
Tuy không phục, nhưng tôi vẫn cố trấn an và thuyết phục bản thân mình, và bằng cách nào đó tôi cũng đã hướng mình tới một hướng suy nghĩ khác. Chắc chắn thế này sẽ tốt hơn.
Tuy nhiên, có một vấn đề.
Cô nàng Miyagi mà tôi biết không hề thành thật chút nào.
Dù cho tôi có hỏi là quyết định vô trường đại học nào chưa thì cô ấy chắc chắn sẽ không nói. Thêm nữa, tôi không muốn nhắc tới tên của Utsunomiya. Nếu tôi nhắc tới cậu ấy thì khả năng cao là Miyagi sẽ một mực chối rồi nói là chỉ hỏi để tham khảo thôi chứ không hề có ý định xin vô.
Mà có nói thế đi chăng nữa, nếu không nhắc đến tên của Utsunomiya thì cũng khó có thể mà xác nhận được chuyện tôi nghe được hôm nay có phải là sự thật không.
Dẫu vậy, đâu đó trong tôi vẫn chưa muốn bỏ cuộc.
Nhưng lỡ như Utsunomiya nói với Miyagi là cậu ấy đã gặp tôi lúc nghỉ trưa thì sao——
Miyagi có ý định xin vô chung trường đại học với Utsunomiya.
Nếu Miyagi biết rằng tôi đã biết được điều đó thì sẽ phiền phức lắm cho coi. Cũng có khả năng là cô ấy sẽ lại nói với Utsunomiya là “quả nhiên chắc tớ vẫn học ở trường nào đó gần đây thôi” hay gì đó tương tự.
Dừng chân lại, tôi nhìn vào đồng hồ thì thấy đã được mười lăm phút kể từ khi tôi tới đây rồi.
“Có lẽ cậu ấy không tới đâu nhỉ.
Dù có đợi thêm thì cũng chỉ năm phút nữa thôi.
Do tháng mười hai đang đến gần lắm rồi hay sao đó mà căn phòng nhạc cụ này có vẻ hơi lạnh thì phải. Đây không phải một nơi mà tôi muốn ở lại lâu đến vậy để đợi ai đó.
Hơn nữa, kể cả có là Miyagi đi chăng nữa thì chắc chắn cũng không bắt tôi đợi đến tận ba mươi bốn mươi phút đâu. Tôi muốn tin là vậy.
Tôi tựa lưng vào chiếc kệ chứa nhạc cụ.
Nhìn về phía cánh cửa.
Khi tôi nhắm mắt lại, rồi từ từ mở ra, thì cánh cửa ấy cũng khẽ hé mở.
Bận một chiếc váy không ngắn, nhưng cũng không quá dài.
Hai hàng lông mày nhau vào như đang cau có.
Không có câu “Tôi tới trễ”, “để cậu đợi rồi” cũng không, chẳng có một lời nào thể hiện sự quan tâm đối với tôi cả.
Miyagi, trong im lặng, tiến tới gần tôi.
Cô ấy vò mái tóc dài hơn vai một chút của mình, rồi dừng chân lại ngay trước mặt tôi. Sau đó, cô ấy mở miệng ra với vẻ phiền hà.
“Đã hứa là không được nói chuyện với nhau ở trường cơ mà, thế này là sao?”
Miyagi vung chiếc cặp của cô ấy vào chân tôi.
“Nếu Miyagi muốn giữ lời thì bản thân cậu giữ lời cũng được mà. Nhưng nếu cậu đã tới thì có nghĩa là lời hứa đó cũng chẳng quan trọng tới vậy đâu nhỉ?”
“Tôi về”
Miyagi đáp lại với giọng nói còn lạnh hơn cả nhiệt độ căn phòng này rồi cố quay về, nên tôi lên tiếng để cản cô ấy lại.
“Khoan đã nào. Tớ có chuyện muốn nói nên mới gọi cậu ra đây chứ”
“Kiểu gì cũng toàn mấy cái vớ vẩn thôi chứ gì. Muốn nói chuyện thì sao lại phải ở đây, ở nhà cũng có sao đâu”
Miyagi vừa cằn nhằn vừa đặt chiếc cặp xuống sàn, rồi nhìn về phía tôi.
“Vì tớ không muốn bị ra lệnh á”
Dù tôi nở một nụ cười tươi rồi nói, đáp lại tôi cũng chỉ là ánh nhìn ghê tởm một cách trắng trợn từ người bên kia.
“Muốn nói gì thì nói lẹ đi”
Nên nói gì và phải nói thế nào đây.
Tôi vẫn chưa nghĩ ra được phải làm sao.
Dù cho có cho tôi thêm năm phút nữa tôi cũng chẳng biết nói sao cho vừa.
Cứ mỗi lần liên quan tới Miyagi thế này là cái đầu tôi lại mất đi khả năng tư duy vốn có một cách không ngờ, nên rốt cuộc, tôi cũng chỉ có thể hỏi một cách thẳng thắn.
“……Trường nguyện vọng của cậu là trường nào?”
“”Có chuyện” của cậu là chuyện này đó à?”
“Ừm”
“Tôi đã nói biết bao nhiêu lần rồi cơ mà”
“Thì cũng có phải là cậu chỉ được xin vô một trường thôi đâu. Lỡ đâu cậu có xin vào mấy trường khác nữa thì sao”
“Không có”
Nhận lại được câu trả lời đúng như mong đợi, tôi đưa ngón tay mình lên chơi chiếc nhạc cụ đã được đánh bóng đẹp đẽ.
Trường đại học là một trong những điều mà Miyagi không bao giờ nói cho tôi biết.
Tôi rất muốn hỏi cô ấy về vấn đề này, nhưng tôi cũng biết là cô ấy sẽ không bao giờ trả lời tôi.
Miyagi không bao giờ nói cho tôi biết những điều mà tôi muốn biết. Lúc nào cũng vậy.
Tôi không cách nào xác nhận được điều mà Utsunomiya nói liệu có phải là sự thật hay không.
“Cậu xin vô thêm đi cũng có sao đâu. Bây giờ cậu chẳng thừa sức xin vào được mấy trường đại học tốt hơn còn gì. Đã mất công học hành chăm chỉ vậy mà”
Mặc dù cũng chỉ vô ích thôi, nhưng tôi cố moi ra câu trả lời mà mình muốn từ Miyagi.
“Cậu dai như đỉa thế Sendai-san. Chuyện này chấm dứt ở đây”
“Tớ không nhận lệnh của cậu ở đây đâu”
“Tôi không có ra lệnh, Sendai-san mà cứ muốn nói tiếp thì cứ việc nói tiếp, tuỳ ý cậu. Tôi chẳng có gì để mà nói cả, tôi về. Sendai-san, chút nữa tới nhà tôi đi”
Miyagi đơn phương chấm dứt cuộc nói chuyện.
Dù biết vậy, nhưng cô ấy lại kết thúc nó một cách lạnh lùng, cộc lốc như thế. Tôi hiểu rằng nếu mình còn nói về vấn đề này thêm một phút một giây nào nữa thì tôi sẽ còn càng cảm thấy lạnh buốt hơn nữa. Nhưng một đứa cứng đầu như tôi sẽ không để Miyagi ra về một cách dễ dàng như thế.
“Cậu không muốn vô chung trường đại học với bạn mình à?”
Tôi muốn nêu ra tên của Utsunomiya để lấy một ví dụ cụ thể hơn, nhưng lại phải cố kìm cái tên đó lại trong bụng tôi, không được để nó thoát ra.
“……Tự dưng hỏi cái gì thế?”
“Thì bình thường cũng có nhiều người vậy mà. Kiểu như muốn học chung trường với bạn thân mình chẳng hạn”
“Giờ nhắc mới nhớ. Hôm nay cậu vừa nói chuyện với Maika đúng không Sendai-san?”
Miyagi không thèm trả lời câu hỏi của tôi, mà còn hỏi ngược lại tôi, hai hàng lông mày có hơi nhăn lại.
Nghe vậy là quá đủ để tôi có thể hiểu là Utsunomiya đã kể với cô ấy việc cậu ấy gặp tôi rồi. Nếu thế thì tôi không thể giả vờ là cái tên Utsunomiya không liên quan gì đến chuyện này mà nói tiếp được rồi.
“Utsunomiya á hả, hôm nay lúc đi mua đồ tớ có gặp cậu ấy”
“Cậu nói chuyện gì với Maika?”
“Chỉ là vụ lần trước tớ gọi Miyagi ra thôi ấy mà”
“Chỉ thế thôi?”
“Chỉ thế thôi. Utsunomiya nói ra sao?”
“Cậu ấy nói y như những gì Sendai-san vừa nói”
“Vậy à”
Có vẻ như là Utsunomiya vẫn chưa kể với Miyagi về vụ trường đại học.
Nếu đã vậy thì, tôi không nên nói thêm về vấn đề này nữa.
Tốt hơn là nên kết thúc chuyện này ở đây trước khi lại có thêm vấn đề khác nảy sinh.
Dù biết là vậy, nhưng đâu đó trong tôi vẫn muốn nói thêm với cô ấy.
“Giờ thì vừa lòng cậu chưa? Tôi về trước đây”
Ngay lúc Miyagi chuẩn bị nhặt chiếc cặp trên sàn lên, theo phản xạ, tôi nắm lấy bàn tay Miyagi.
“Gì?”
“Bọn mình nói chuyện một chút nữa, được không?”
“Không. Muốn nói thêm thì về nhà mà nói”
“À ừm, cũng đúng”
Tớ biết chứ.
Nhưng tớ không thể buông tay cậu ra được.
Tôi nắm chặt tay mình như để lấp đầy những khoảng trống với bàn tay trong tay tôi.
Bàn tay này còn lạnh lẽo hơn cả hôm tôi bị sốt nữa.
Tuy là có cả hai chúng tôi ở đây, nhưng căn phòng nhạc cụ này lại khá lạnh lẽo, nên có lẽ đó là lý do tại sao tay cô ấy lại lạnh đến vậy. Chắc chắn cả tay tôi cũng lạnh nữa. Nhưng tôi không nắm tay cô ấy lại để làm ấm tay mình lên.
“Thả tay tôi ra, để tôi về”
“Ở lại với tớ thế này thêm một chút nữa đi”
Nếu thả bàn tay này ra, tôi sẽ không được nắm lấy nó trong một thời gian dài nữa, nên tôi không muốn thả ra.
Tôi muốn nắm tay cô ấy, muốn được chạm vào cô ấy.
Tôi chẳng thể nào giải quyết được tốt những thứ cảm xúc này.
Có lẽ đó là do Miyagi cứ chạm vào người tôi suốt thôi.
Và có lẽ cũng là do Miyagi chẳng chịu nói với tôi điều gì cả.
“Miyagi”
Lúc tôi gọi tên Miyagi rồi bước một bước lại gần, cô ấy lại gạt tay tôi ra.
“Tôi không muốn hôn cậu, tôi đi về”
“Tớ đã nói cái gì đâu”
Có lẽ Miyagi nhớ rõ những điều mà tôi đã làm tại đây trước đây, nên giọng của cô ấy thật lạnh nhạt. Nhưng mà, tôi bây giờ chỉ muốn được chạm vào Miyagi nhiều hơn thôi, chứ không hề có ý định bảo cô ấy hôn tôi.
“Có khả năng cậu sẽ nói ra thôi, nên tôi nói trước cho cậu hay”
“Không đúng mà. Tớ chỉ muốn chạm vào Miyagi thôi. Tại lúc nào Miyagi cũng chạm vào tớ hết đó”
“”Cũng” là thế nào? Tôi đã chạm vào Sendai-san bao giờ?”
Tôi cởi ra một nút áo mà mình không cởi ra ở trường.
Và rồi, tôi cho cô ấy xem chiếc mề đay.
“Lúc nào cậu cũng chạm vào thứ này còn gì”
Sợi mề đay luôn được che giấu bên dưới lớp áo sơ mi này lại luôn bị Miyagi chạm vào mỗi khi cô ấy gọi tôi tới. Nhưng mỗi khi tôi cố sờ vào đúng chỗ đó trên người cô ấy thì y như rằng lại bị ra lệnh cho dừng lại.
“Đấy là tôi chạm vào sợi dây chuyền chứ không phải là chạm vào Sendai-san”
“Nhưng có phải cậu chỉ chạm vào mỗi thứ này đâu, cậu còn chạm vào cả tớ nữa, nên để tớ chạm vào cậu đi chứ. Lúc nào cũng chỉ có mỗi Miyagi được chạm vào, bất công quá đó”
Bước thêm một bước gần cô ấy hơn, tôi đưa tay mình lên má Miyagi.
Khi tôi áp tay mình vào gò má cô, có lẽ là vì cái lạnh mà Miyagi có hơi run. Tôi trườn tay mình xuống sau gáy cô ấy, rồi nới lỏng chiếc cà vạt quanh cổ ra. Nhưng trước khi tôi có thể tháo một nút áo ra thì cô ấy nắm tay tôi lại.
“Sendai-san là cái đồ biến thái. Bớt đi”
Miyagi lớn giọng nói rồi thả tay tôi ra.
“Ở đây thì mệnh lệnh của Miyagi không có hiệu lực đâu”
“Đúng rồi ha. Thứ duy nhất mà tôi mua là Sendai-san trong phòng tôi chứ không phải là Sendai-san ở trường mà ha”
“Nếu biết vậy rồi thì ngoan ngoãn đứng yên cho tớ đi”
“Nhưng mà, Sendai-san cũng chẳng có quyền làm gì tôi ở trường hết”
“Dù trước kia cậu vẫn để tớ hôn cậu?”
Khi tôi nhắc đến sự việc đã xảy ra tại đây trước kia, Miyagi vừa lộ ra bản mặt nhăn nhó vừa điều chỉnh lại chiếc cà vạt. Sau đó, cô ấy nói với một giọng nói vô cảm.
“……Nếu cậu muốn chạm vào tôi thì làm cái gì đó thay vào đó đi. Sendai-san thích điều kiện trao đổi lắm đúng không?”
“Cũng không phải là tớ thích. ——Điều kiện là gì?”
Dù sao thì nó cũng chẳng phải là điều kiện gì tốt lành đâu.
Dẫu vậy, tôi vẫn hỏi Miyagi.