“Đắp lên cho tớ đi. Tớ là người bệnh đó”
Sendai-san nói như cô ấy có toàn quyền của một người bệnh vậy.
Nếu là bình thường thì tôi đã ném chiếc hộp về lại rồi bảo cô ấy tự làm đi rồi.
Tuy rất muốn làm thế, nhưng mà cái người trước mắt tôi đây, quả thật là đang bị bệnh.
Thế thì làm sao mà tôi nỡ đối xử với cô ấy như lúc bình thường được.
Tôi điên mất.
Ít nhất cô ấy cũng phải trông khoẻ khoắn hơn một chút chứ.
Giọng của Sendai-san nghe rất khàn, giống như giọng của một người bị cảm lạnh. Với cả, tôi đã lỡ mất công hỏi thăm cô ấy rồi, bây giờ có muốn đối xử lạnh nhạt với cô ấy cũng khó.
Nhặt chiếc hộp lên, tôi tiến lại gần chiếc giường.
“Cậu ngồi xuống đây đi”
Sendai-san ngồi trên giường vỗ vào chỗ trống bên cạnh cô ấy.
Tuy tôi không nghĩ là mình sẽ bị lây cảm của cô ấy đâu, nhưng những điều xảy ra trong căn phòng này hồi nghỉ hè bắt đầu tràn về tâm trí tôi. Hôm đó, tôi ngồi trên chiếc giường này, và Sendai-san đã liếm chân tôi, dù tôi chẳng ra mệnh lệnh nào cho cô ấy cả.
Dù là cô ấy bây giờ chắc chắn sẽ không làm thế đâu, nhưng chỉ với đó thôi cũng đủ lý do để tôi cảm thấy e dè khi phải ngồi lên chiếc giường này rồi.
“Ngồi xuống đi Miyagi”
Trong lúc tôi vẫn còn đang do dự không biết nên làm gì, thì Sendai-san đã không còn nói với giọng nhẹ nhàng như trước, nhưng với một giọng thúc giục, cưỡng ép.
Không còn lựa chọn nào khác, tôi ngồi xuống bên cạnh Sendai-san, có hơi cách cô ấy một chút, rồi mở chiếc hộp ra.
“Quay mặt sang đây, tôi đắp lên cho”
Khi tôi chìa ra miếng khăn chườm mát mình vừa lấy ra thì cô ấy ngoan ngoãn quay sang phía tôi. Thế nhưng, cô ấy vẫn không chìa trán ra cho tôi. Lúc tôi đưa tay ra, định vén phần tóc mái đang che đi trán cô ấy lên, thì tay tôi lại bị nắm lại.
Nóng quá.
Thân nhiệt toả ra từ bàn tay đó biểu hiện rõ rằng cô ấy thực sự bị ốm, nên trong một khắc, tôi có cảm thấy hơi nao núng. Cô ấy kéo mạnh tay tôi, đến nỗi cả miếng khăn chườm trên tay cũng rơi xuống giường.
Khoảng cách giữa tôi và Sendai-san bị thu hẹp lại, và rồi, đôi môi cô ấy chạm vào môi tôi.
Giống như bàn tay đó, đôi môi cô ấy cũng nóng hơn mình thường.
Chiếc lưỡi đó cũng chẳng ngần ngại gì mà xông thẳng vào miệng tôi.
Tuy cảm giác thật nhầy nhụa, nhưng nó lại nóng ran như lửa đốt, khiến tôi chẳng còn cách nào ngoài chấp nhận nó. Chiếc lưỡi nóng bỏng của cô ấy cứ thế di chuyển như đang khám phá cả khoang miệng tôi, rồi cuốn lấy cả lưỡi tôi.
Nhiệt độ thân thể của Sendai-san lúc này quá cao, nên tôi không thể nào cứ thế mà cắn, hay đẩy cô ấy ra, hay thậm chí là kêu ca gì cô ấy được. Bàn tay nắm lấy tay tôi, đôi môi đang chạm vào môi tôi, chiếc lưỡi mềm mại ấy, tất cả đều thật nóng bỏng, khiến tôi không thể thoát ra được.
Tôi muốn dứt ra.
Nhưng mà, cũng không đến nỗi tệ.
Có lẽ là do cái thứ thân nhiệt đang được truyền vào tôi nên giờ tôi cũng chẳng thể nào mà quyết định đúng đắn được nữa rồi.
Dù không muốn phản ứng lại với chiếc lưỡi đang cọ quậy bên trong mình, tôi cũng không hẳn là muốn đá nó ra ngoài. Đôi môi cả hai áp chặt lên nhau, cảm giác thật dễ chịu, chẳng biết là chúng tôi đã hôn nhau được bao lâu rồi nữa.
Cảm quan thời gian dường như đã biến mất, giờ đây tâm trí tôi chỉ còn có thể nghĩ về Sendai-san thôi.
Tôi không thể thở đàng hoàng được, tức ngực quá.
Thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt tôi, tôi nắm chặt vào bộ đồ ngủ của cô ấy. Sendai-san từ từ rời đi. Trong vô thức, tôi kéo lấy áo cô ấy, nên tôi nói ra với vẻ bất mãn để đánh trống lảng.
“……Giờ mà là giờ hôn à”
“Tại Miyagi tiếp cận tớ đó”
“Cậu để tôi tới gần còn gì. Tôi đắp lên trán cậu giờ đây, nên là cậu ngồi yên dùm tôi cái Sendai-san. Với cả, bị hôn kiểu đó gớm chết đi được”
Chỉ vì cô ấy là người bệnh mà tôi lại nghe theo, tôi đúng là con ngốc mà.
Cứ để lộ sơ hở một chút thôi là cô ấy sẽ lợi dụng lòng tốt của tôi ngay.
Dù tôi không ghét tới mức để buông lời cằn nhằn, nhưng tôi không muốn bị hôn nữa.
“Cậu nói năng nhẹ nhàng với tớ một chút được không. Cậu làm tổn thương tớ đó”
“Không. Nếu không muốn bị tổn thương thì đừng có làm mấy thứ như vừa rồi nữa”
“……Cậu giận thật à?”
Tôi không nghĩ là giọng điệu vừa rồi của mình khắt khe vậy đâu. Tuy nhiên, Sendai-san, mọi khi chẳng quan tâm tôi có nổi cáu hay tâm trạng xấu, vậy mà giờ đây tôi có thể cảm thấy được sự bất an từ giọng nói của cô ấy.
Có lẽ cơn sốt đã làm cho cô ấy trở nên rụt rè yếu đuối mất rồi.
Điên thật ấy chứ.
Cô ấy cứ nói vậy làm tôi cảm thấy mình vừa làm cái gì đó sai không bằng ấy.
Tuy tôi bảo Sendai-san rằng hôn kiểu đó rất gớm, nhưng đó lại là lời nói dối trắng trợn, và tôi cũng đã quen với việc hôn kiểu đó rồi. Đối phương là người bệnh, có lẽ tôi đã hơi nhiều lời rồi. Nên là, dù tôi sẽ không rút lại lời nói vừa rồi đâu, nhưng tôi sẽ chối những lời mà Sendai-san vừa nói.
“Tôi không có giận, nhưng tâm trạng tôi đang không được tốt”
“Vậy thì, trao đổi nhé. Cậu ra lệnh cho tớ đi”
“Vậy thì, cái con khỉ. Tôi không có ra lệnh cho cậu đâu”
“Sao lại thế?”
“Nhìn tôi giống đứa cặn bã thích đi ra lệnh cho người bị ốm lắm hả?”
Dù là tôi có những điều tôi muốn ra lệnh lắm, nhưng tôi không có cầm thú tới mức ra lệnh cho người đang bị sốt đâu. Không như Sendai-san, tận dụng quyền lợi của người bị ốm, tôi là một con người tử tế, nên là nếu chỉ trong hôm nay thôi thì tôi có nghe theo Sendai-san một chút cũng không sao.
“Tớ không quan tâm nếu Miyagi là đứa cặn bã đâu”
“Đừng có mà vớ vẩn nữa, lo mà đi ngủ đi”
Tôi đẩy vai Sendai-san xuống. Nhưng cô ấy lại không nằm xuống mà bắt đầu ho.
“Bệnh lại nặng thêm rồi đó thấy chưa. Ngủ đi”
“Tớ không muốn ngủ”
Vừa ho, Sendai-san vừa nói.
“Bình thường có ai bị cảm tới mức ho sặc sụa thế này mà lại đi hôn người khác không hả? Tôi mà bị cảm là tại Sendai-san hết”
“Tớ hôn cậu vì tớ muốn lây bệnh cho cậu đó. Miyagi cũng bị cảm giống tớ đi”
Sendai-san kéo tay áo tôi rồi nói thứ gì đó khiến tôi tự hỏi không biết tai mình có bị lãng không nữa.
“Này, ác ôn vừa thôi chứ. Tôi không muốn vừa ốm vừa ngủ một mình trong nhà đâu”
Bình thường tôi đã không hiểu là trong đầu cô ấy đang nghĩ cái gì rồi, nhưng giờ lại thêm cơn sốt này nữa, tôi lại càng không hiểu cô ấy hơn. Chẳng có ai bình thường mà lại đi nói là muốn lây bệnh cho người khác cả. Trước giờ chưa từng có ai nói với tôi vậy luôn á.
“Để tớ chăm sóc cậu cho”
“Miễn bàn”
“Nếu vậy thì để tớ ở lại qua đêm chăm sóc cho cậu nha?”
“Tuyệt đối không có chuyện tôi cho cậu ở lại qua đêm đâu. Ai biết được là cậu tính làm cái quái gì hả. Lo mà ngủ đi”
Tôi không muốn bị chăm bệnh, cũng không muốn để cô ấy ở lại qua đêm. Có lẽ cô ấy cũng không thực sự muốn ở lại đâu, nhưng tốt nhất là dù có là đùa đi chăng nữa thì vẫn nên tránh hiểu lầm.
“Miyagi nè, nếu tớ ngủ rồi là cậu sẽ về đúng hông”
Sendai-san làm giọng nhõng nhẽo hiếm hoi đến lạ thường.
Tôi kìm lại tiếng thở dài của mình.
Do chẳng thể nào mà đối xử lạnh nhạt quá được, nói chuyện với người bệnh đúng là phiền phức thật đấy.
“Ở lại cho tới lúc cậu đi ngủ là nhân từ lắm rồi đó”
“Cậu nên dịu dàng với người bệnh hơn đi”
“Hơn cả thế này á?”
“Ừm”
“Nếu cậu muốn tôi dịu dàng thì đừng có làm mấy điều thừa thãi nữa”
“Dù tớ có không làm những điều như vậy thì cậu cũng có bao giờ tử tế với tớ đâu”
Đau lòng thật đó.
Hôm nay, dù Sendai-san có làm những điều thừa thãi, tôi vẫn đối xử ân cần với cô ấy đó thôi. Mà dù có nói đi chăng nữa thì cũng chẳng lọt vào được tai cô ấy đâu. Tôi nhặt miếng khăn chườm mát mình làm rơi xuống lên, lấy hũ yogurt trong túi xách ra rồi đưa cho Sendai-san.
“Ăn cái này rồi nằm yên dùm tôi cái”
“……Cám ơn cậu”
Cô ấy ngoan ngoãn cầm lấy hũ yogurt rồi bóc ra. Và rồi một miếng, hai miếng được đưa vào trong miệng cô.
“Miyagi ở lại với tớ thêm một chút đi. Nếu vậy thì tớ sẽ khỏi bệnh sớm thôi”
“Tôi không phải là liều thuốc cảm của cậu”
“Tớ biết”
“Đừng có ăn nói vớ vẩn nữa, ăn mau mau rồi ngủ dùm cái”
“Tớ nói từ nãy rồi còn gì, tớ ngủ nhiều lắm rồi nên giờ không có buồn ngủ nữa”
“Cũng vẫn phải ngủ”
“Vậy thì, nếu Miyagi hôn tớ thì tớ sẽ ngủ”
Bàn tay cầm thìa yogurt dừng lại.
Đặt chiếc thìa lên hộp, bàn tay ấy chìa ra, từng ngón tay vuốt ve môi tôi.
Thân nhiệt của Sendai-san vẫn không đổi.
Vẫn nóng như vậy.
Thế nhưng, nhiệt độ toả ra từ đầu ngón tay cô ấy lại cảm giác thật dễ chịu. Càng lúc tôi càng muốn chạm vào cô ấy nhiều hơn, nên tôi nắm lấy những ngón tay đang vuốt ve trên môi mình. Đưa mặt mình lại gần cô ấy, tôi thở dài.
“Sendai-san này, cậu hơi bị ranh mãnh quá rồi đó. Không ngủ được thì không cần ngủ, nằm xuống đi”
Tôi cầm hũ yogurt đang ăn dở đặt lên bàn.
Cô ấy cứ đòi hôn tôi một cách hết sức tự nhiên thế này làm dễ hiểu lầm quá, thế nhưng, tôi tới đây không phải để làm những thứ như vậy.
Tôi lấy ra miếng khăn chườm mát rồi đặt lên trán Sendai-san. Trông cô ấy như sắp cằn nhằn nữa vậy.
“Lạnh quá”
“Nếu mà nó ấm thì phải đem vứt đi rồi đó”
“Ừ thì cũng đúng”
“Với cả, nếu cậu mà không ngủ là tôi về đó”
Sau khi tôi tuyên bố với cô ấy, tuy không lạnh nhạt bằng miếng khăn chườm mát, Sendai-san nghĩ ngợi một lúc, rồi đáp lại “vậy thì”.
Tôi có linh cảm không được hay ho cho lắm.
Dù vậy, khi tôi hỏi lại “làm sao?”, thì đáp lại tôi là một giọng nói trầm lắng.
“Nếu cậu đưa tay cho tớ thì tớ sẽ ngủ”
“Tay?”
“Ừm”
“Nếu chỉ có vậy thôi thì được”
Tôi chấp nhận lời thỉnh cầu của cô ấy, dù sao cũng đỡ hơn là hôn, và rồi Sendai-san nằm xuống giường, trông có vẻ rất mãn nguyện với câu trả lời của tôi. Như để nhắc tôi, cô ấy chìa tay mình ra, nên tôi đặt tay mình lên tay cô ấy.
“Cậu thích nắm tay tôi tới vậy à?”
Vừa nắm chặt bàn tay nóng bỏng của cô ấy, tôi vừa hỏi, và rồi cô ấy nắm chặt lại tay tôi.
“Ừm, kha khá”
Nói rồi, Sendai-san từ từ nhắm mắt lại.