Mệnh lệnh gì, mệnh lệnh gì đây. Một mệnh lệnh vô thưởng vô phạt nào đó.
Trong lúc nghĩ, tôi đóng cuốn sách giáo khoa vào.
Nếu tôi không mau mau nói ra thì Sendai-san lẽ lại bắt đầu nói thêm mấy thứ linh tinh gì đó mất.
Đưa ánh nhìn của mình khỏi Sendai-san, tôi nhìn xung quanh trong phòng. Nhìn lên giường, tủ quần áo, hộc kéo. Kệ sách bên cạnh giường thu hút sự chú ý của tôi, nên tôi quyết định ra lệnh cái gì.
“Đọc sách đi”
“Cuốn nào?”
“Cuốn nào đó nhàm chán ấy”
“Chứ không phải cuốn nào đó thú vị à?”
“Cuốn nào càng nhàm chán thì tôi càng dễ ngủ hơn”
“Ra là thế à”
Sendai-san bắt đầu nhận ra bản thân đang bị sử dụng để làm máy ru ngủ. Và rồi cô ấy bước ra kệ sách, lấy một cuốn mà không cần suy nghĩ, rồi ngồi xuống bên cạnh chiếc giường.
“Cuốn này được không?”
Cuốn sách mà Sendai-san mang ra là cuốn tiểu thuyết mà trước đây tôi có mua vì thích nhân vật chính trong đó, nhưng tôi cũng nhớ là do tôi thấy nó không được thú vị cho lắm nên cũng chưa bao giờ đọc tới cuối cả.
“Đọc cái đó đi”
Tôi ngồi lên giường rồi ra lệnh cho Sendai-san.
“Tớ hiểu rồi”
Những ngón tay mảnh khảnh ấy bắt đầu mở ra cuốn tiểu thuyết đã ngủ say trên kệ sách từ lâu.
Ở phía bên kia chiếc gối, tôi có thể nhìn thấy một bên mặt Sendai-san đang ngồi dưới sàn, hai chân đưa sang một bên.
Tôi nghe thấy tiếng từng trang giấy được lật qua, tiếng một ai đó đang đọc một câu chuyện kể.
Đã nhiều lần tôi ra lệnh cho Sendai-san làm thế này, và Sendai-san cũng vẫn làm theo mà không chút ngần ngại. Giọng nói của cô ấy không quá to cũng không quá nhỏ, vừa đủ trong căn phòng này. Giọng nói êm dịu này của cô ấy dễ lọt tai hơn là thứ mà tôi hay nghe thấy trong lớp học.
Cô nàng Sendai-san đang đọc cuốn sách ấy, giờ đây trông không khác gì Sendai-san lúc trước kỳ nghỉ hè.
Tôi chẳng biết là cái cuốn tiểu thuyết đang được đọc cho tôi nghe có chỗ nào thú vị nữa, nên là bình thường thì chỉ cần nghe một lúc thôi là tôi đã muốn nằm xuống rồi ngủ ngay luôn. Nhưng hôm nay tôi lại không cảm thấy buồn ngủ như mọi khi. Tôi còn chẳng thể nào mà nằm xuống nữa.
Không phải là lỗi của Sendai-san.
Có lẽ, chính bản thân tôi mới là vấn đề.
Sau lễ tốt nghiệp, tôi sẽ không bao giờ được nghe lại giọng nói này nữa.
Dù đã chuẩn bị tinh thần rồi, nhưng càng ngày tôi càng nhận ra rằng cô ấy sẽ đi xa hơn tôi nghĩ, nên tôi tự dưng bắt đầu lo lắng không đâu.
Dù biết rằng chúng tôi cũng sẽ chẳng tình cờ gặp lại nhau nữa, tôi cũng không thể hiểu nổi.
“Cậu không tính ngủ à?”
Vì tôi không chịu nằm xuống, nên câu chuyện buồn tẻ kia bỗng chốc dừng lại, và đột nhiên chuyển hướng sang tôi.
“Đang chuẩn bị ngủ đây, cậu cứ đọc tiếp đi”
Dù không cảm thấy buồn ngủ chút nào, tôi ngả lưng xuống giường, và rồi Sendai-san vươn tay ra phía tôi. Khi bàn tay cô ấy vô tư chạm nhẹ mái tóc tôi, tôi gạt tay cô ấy ra.
“Đọc tiếp đi”
Tuy không có lời hồi đáp, câu chuyện vừa bị ngắt quãng giữa chừng lại một lần nữa vang lên.
Giọng nói trong trẻo đó kích thích đôi màng nhĩ của tôi.
Vì không muốn ngủ nên tôi vẫn cứ mở to mắt mà nhìn Sendai-san.
Mái tóc dài kia đang che đi mất khuôn mặt được chăm chút chu đáo của cô ấy, chướng mắt thật đó.
Lẽ ra tôi không nên bảo cô ấy để xoã tóc ra.
Khi tôi di chuyển tới mép giường, ngay phía Sendai-san đang ngồi, giọng nói ấy dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Ánh mắt tôi hướng về phía chiếc nút áo vừa được tháo ra.
Tuy bây giờ tôi chỉ có thể hơi hơi thấy phần xương đòn, trước đây tôi đã thấy nhiều hơn cả thế rồi.
Vào kỳ nghỉ hè với thời tiết oi bức hơn cả bây giờ.
Lúc tôi ra lệnh cởi đồ ra, cô ấy lại ngoan ngoãn làm theo.
Những điều như thế từ giờ trở đi sẽ không còn xảy ra nữa, và tôi cũng sẽ không được thấy lại thân hình của cô ấy nữa.
Tôi với tay ra phía Sendai-san rồi kéo mái tóc cô ấy.
Mấy thứ như trường đại học có khi còn buồn tẻ hơn cả câu chuyện mà cô ấy đang đọc cho tôi nữa.
“Cậu nhìn đi đâu đó”
Cứ nghĩ rằng cô ấy sẽ bắt đầu phàn nàn với tôi, kêu “đau”, nhưng những lời tôi nghe thấy lại hoàn toàn khác.
“Sendai-san đang ở ngay trước mắt tôi nên tôi, nên là tôi nhìn Sendai-san thôi”
Khi tôi nói thẳng ra sự thật hiển nhiên, cô ấy kêu lên “hờ” như đang nghi ngờ tôi. Cô ấy đặt cuốn tiểu thuyết lên giường rồi quay sang tôi, lấy một hơi. Và rồi, cô ấy kéo tóc mái của tôi.
“Nhắm mắt vào đi chứ. Cậu bảo cậu tính ngủ mà đúng không?”
Đôi tay của Sendai-san che mắt tôi lại.
Căn phòng sáng chưng bỗng chốc biến thành một màu đen, khiến tôi chẳng thể thấy gì nữa, nên tôi nắm tay cô ấy rồi kéo ra khỏi tầm nhìn tôi.
Trước mắt tôi, Sendai-san đang ở đó.
Hai đôi mắt bắt gặp nhau, mặc dù tôi không có ý muốn như thế.
——Gần quá.
Khoảng cách giữa tôi và Sendai-san đã trở nên gần hơn lúc nãy rồi.
Khi tôi vội vàng thả bàn tay tôi đang nắm lấy ra thì tay tôi đụng vào cuốn tiểu thuyết trên giường. Cuốn sách rơi xuống “bụp”, nhưng Sendai-san cũng chẳng buồn nhặt nó lên.
“Cậu tránh ra chút coi Sendai-san”
“Miyagi là người tới gần tớ chứ bộ”
Tôi là người đã tiến lại gần.
Tôi thừa nhận.
Nhưng tôi không nhớ là mình có tiến lại gần tới mức này.
Không hiểu sao mà tôi đang cứ có cảm giác rằng Sendai-san đang chăm chú nhìn vào tôi vậy.
“Kể cả thế thì Sendai-san cũng sáp lại gần tôi mà đúng không”
“Thế à”
“Chứ gì nữa. Với cả, đâu có nhất thiết phải gần như này mới đọc được”
Nói rồi, tôi đẩy vai cô ấy đi, nhưng Sendai-san không chịu nghe tôi.
Bàn tay cô ấy chạm vào dái tai tôi.
Cô ấy nhẹ nhàng vuốt ve, nhéo, rồi kéo nó ra.
Những ngón tay cô ấy bắt đầu bò sang phía sau mang tai, làm tôi có cảm giác nhột kinh khủng.
Bàn tay của Sendai-san vẫn cứ tiếp tục chạm nhẹ vào tôi, khiến tôi nhớ lại ngày hè đó, nên tôi tát mạnh vào tay cô ấy.
“Xin lỗi”
Trong chốc lát, khuôn mặt đó hiện lên sự bất ngờ, và rồi cô ấy nói lời xin lỗi. Sau đó, cô ấy ngồi bệt xuống sàn.
“Nhặt lên”
Khi tôi ngồi lên rồi chỉ vào cuốn sách vừa rơi xuống, Sendai-san ngoan ngoãn nhặt nó lên. Từng trang sách được giở qua nhanh chóng, và dừng lại tới ngay trang của đoạn truyện vừa bị ngắt quãng.
“Đọc tiếp nhỉ”
Sendai-san bình thản nói.
“Không cần đọc nữa”
“Cậu không ngủ à?”
“Không ngủ”
Đúng hơn là “không ngủ được”, nhưng không nhất thiết phải nói chính xác từng câu từng chữ như thế. Tôi cầm lấy cuốn sách trên tay Sendai-san rồi đặt lên gối.
Tuy là bài tập về nhà vẫn chưa xong nhưng tôi lại không muốn ra khỏi giường. Sendai-san, giờ cũng không còn gì để làm, cũng không đi về phía chiếc bàn nữa.
Vì mệnh lệnh đó được hoàn thành một cách nửa vời, nên căn phòng bỗng trở nên cực kỳ yên tĩnh. Và dĩ nhiên, không phải là dấu hiệu tốt, nên tôi không thể nào ngồi yên được. Tôi gõ lên cuốn sách bằng đầu ngón tay, không biết mình muốn làm gì nữa.
Chỉ có tiếng gõ tách tách vang lên.
Sendai-san bắt đầu tựa lưng vào giường như chỗ chống lưng.
Từ trên giường, tôi có thể thấy rõ xoáy tóc trên đầu cô ấy, thứ mà bình thường tôi không thể thấy. Vừa lúc tôi nghĩ nếu tôi đưa tay ra thì Sendai-san sẽ lại chạm vào tôi, thì Sendai-san nói “à đúng rồi” như vừa nhớ ra gì đó, rồi tiếp tục.
“Lễ hội văn hoá năm nay nè, lớp Miyagi quyết định làm gì chưa?”
Cô ấy nhắc tới sự kiện ở trường được tổ chức vào tháng sau, nên tôi cũng đu theo.
“Vẫn chưa. Lớp Sendai-san thì sao?”
“Lớp tớ hầu như chẳng có động lực lắm nên chắc cũng kiểu chỉ làm triển lãm hay gì đó thôi”
“Nghe thích thế”
Dù chẳng biết cuộc nói chuyện này từ đâu mà ra, nhưng vẫn tốt hơn là cả hai cứ im thin thít. Và vì một lý do nào đó, chúng tôi cứ thế mà nói chuyện với nhau.
Nếu có thể nói chuyện với nhau dễ dàng thế này, tôi ước gì chúng tôi đã làm vậy sớm hơn. Tốt hơn nhiều nói về mấy cái thứ phiền phúc như là thi đầu vào hay gì đó. Tuy vẫn có hơi gượng một chút, nhưng chúng tôi cũng đang dần trở lại như trước rồi.
“Bên lớp Miyagi không như thế à?”
“Do là năm cuối cao trung rồi nên là cả lớp cũng hào hứng, muốn làm cái gì đó thật đáng nhớ vào”
Phiền phức thật ấy.
Tầm nửa số người trong lớp trông có vẻ rất hào hứng, rồi cũng có nói là làm cái này cái nọ. Tuy nửa còn lại thì cũng chỉ ậm ừ cho qua, nhưng mấy thành viên nổi bật trong lớp lại trở thành trung tâm giữa các nhóm, thu thập những ý kiến khác nhau nên chẳng ai dám kêu ca gì.
“Miyagi cũng vậy à?”
“Không hẳn. Tôi thấy sao cũng được”
“Bên đó thích thật ha”
Sendai-san quay qua rồi cười.
Hai đứa mình học chung lớp với nhau thì tốt rồi ha.
Sendai-san nói với một nụ cười mỉm, và rồi trở nên im bặt.
“Thôi, chắc làm bài tập tiếp đi nhỉ”
Sendai-san nhìn về phía chiếc bàn.
“Không muốn làm”
“Thế tớ đọc tiếp cuốn sách kia ha?”
“…Thôi làm bài tập đi”
“Thế thì lại đây”
“Không cần phải nhắc”
Tôi ra khỏi giường rồi ngồi xuống đối diện Sendai-san.