Xoay xoay cây bút trên tay.
Như để lờ đi sự tồn tại của tôi, Miyagi mở cuốn vở ra rồi bắt đầu ghi chép lên đó.
Tôi lại xoay cây bút của mình. Lần này, cây bút lại rơi ra khỏi tay tôi, và rồi âm thanh lách cách vang lên. Nhưng Miyagi vẫn không ngẩng mặt lên.
“Sang bên đây đi, tớ làm bài tập cho cậu”
Tôi vỗ vào khoảng trống ngay bên cạnh mình rồi gọi Miyagi.
“Không”
Miyagi trả lời, mặt vẫn cúi gằm xuống.
“Vậy thì để tớ qua bên đó”
“Không được”
“Mệnh lệnh đó à?”
Khi tôi hỏi, Miyagi ngẩng mặt lên.
“Mệnh lệnh đấy”
Khi cô ấy dứt khoát nói thế, tôi không thể làm gì được.
Nếu là mệnh lệnh thì tôi không còn cách nào khác ngoài ngoan ngoãn làm theo và nhìn vào cuốn sách giáo khoa của mình.
Cái từ “mệnh lệnh” đã trở thành thứ luôn giúp đỡ tôi, lúc nào cũng vậy. Có rất nhiều lúc Miyagi ra lệnh cho tôi, và rồi tôi đưa ra cho cô ấy những lựa chọn khác nhau, lấy cớ là mệnh lệnh để né tránh. Thực sự tôi đúng là một đứa nhát gan mà, đúng như Miyagi nói.
Cũng như lúc tôi không có đủ dũng khí để thay đổi mối quan hệ giữa chúng tôi vào lúc đó, bây giờ tôi cũng không đủ can đảm để làm trái lời Miyagi mà ngồi bên cạnh cô ấy. Có lẽ Miyagi cũng như tôi, không đủ dũng cảm để có thể đến bên người bên kia. Nên là, giữa chúng tôi bây giờ đang có một thứ khoảng cách vô hình.
“Sendai-san, tôi không hiểu chỗ này”
“Chỗ nào?”
Nghe tiếng một giọng nói thiếu thân thiện gọi tên mình, tôi nhìn lên Miyagi, rồi nhìn vào cuốn sách, chỗ cây bút cô ấy đang chỉ vào.
“Đây”
“Nhìn từ đây khó lắm”
Tôi biết Miyagi đang muốn hỏi tôi phần nào.
Bất kỳ câu hỏi nào, tôi đều biết.
Chỉ là nhìn lên mấy câu hỏi với mấy con số ghi ngược thôi, không quá khó, nhưng đây lại là cơ hội để tôi có thể lấp đầy khoảng trống bên cạnh mình. Thế nhưng, Miyagi lại im lặng mà xoay cuốn sách qua phía tôi.
“Miyagi là đồ khó tính”
Tôi vừa càm ràm vừa vẽ bậy vài đường lên cuốn sách giáo khoa vô tội, rồi nhanh chóng xoá chúng đi.
“Khó tính cái gì cơ?”
“Là cái đó đó”
“Đừng có nói mấy thứ mà tôi không hiểu, lo mà chỉ tôi đi”
“Vâng vâng”
Tôi trả lời một cách thô lỗ rồi nhìn vào cuốn sách giáo khoa. Trong lúc tôi vừa giảng cho Miyagi cách làm những bài đó vừa viết mấy công thức lên mép cuốn vở mình, cô ấy cứ làm cái bộ mặt không biết là đã hiểu hay chưa, rồi bắt đầu viết mấy con số lên trên trang vở.
Nếu như lúc đó chúng tôi cứ thế mà tiếp tục.
Tôi đã mơ tưởng về những điều xảy ra tiếp đó trong vài ngày qua, nhưng có lẽ là tốt nhất chỉ nên giữ nó lại trong tâm trí tôi thôi.
Về phần tôi, tôi không có cái tư tưởng ngây thơ trong sáng rằng phải hẹn hò mới được làm những điều đó, nhưng nếu lúc đó chúng tôi làm tới bến thì bây giờ đã không còn có thể ngồi làm bài tập chung với nhau thế này. Mỗi khi nghĩ tới điều đó, tôi lại thầm khen bản thân mình vài ngày trước đã biết dừng lại đúng lúc. Sau cùng, việc làm bài tập và đọc sách trong căn phòng này vẫn tốt hơn là mối quan hệ thể xác chỉ kéo dài trong một lúc. Tôi tự nhủ với bản thân mình như vậy.
“Đúng chưa?”
Miyagi nhìn lên, trông có vẻ đã tìm ra đáp án rồi.
“Đúng rồi”
Khi tôi vừa nhìn vào những ký tự được viết trên trang giấy vừa trả lời, Miyagi liền đưa mắt nhìn xuống cuốn sách giáo khoa.
“Thế, Miyagi. Còn mệnh lệnh nào khác không?”
Tôi hỏi, với hy vọng có thể kéo tâm trí cô ấy ra khỏi cuốn sách, nhưng cô ấy không đáp lại. Vẫn cứ im lặng như thế, trông rất khó chịu.
Tôi có thể tưởng tượng được tại sao Miyagi không muốn mở miệng.
Nếu cô ấy cứ ra lệnh một cách bất cẩn như lúc trước thì những chuyện xảy ra vào mùa hè sẽ tái diễn. Trước khi chúng tôi kịp nhận ra, những mệnh lệnh đơn giản như là đọc sách hay làm bài tập lúc trước đã trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết, và việc ra lệnh những mệnh lệnh bình thường đó lại giống như đang nói rằng “hãy làm tiếp những điều làm hồi nghỉ hè đi”. Mặt khác, nếu như cô ấy không đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào khác ngoài “qua nhà tôi đi”, thì tờ 5000 yên sẽ mất đi giá trị vốn có của nó.
Tôi không cần tờ 5000 yên nữa.
Có thể nói thế cũng được. Tuy nhiên, tôi lại không muốn nói điều đó ra. Vì nếu làm thế, tôi sẽ không còn lý do nào để tới đây nữa.
Trước mắt tôi, Miyagi cứ đang lật qua lật lại từng trang cuốn sách giáo khoa như để tìm những lời cần nói ra. Tất nhiên, làm gì có chuyện những thứ đó được ghi trên đó chứ. Và rồi cô ấy nói với giọng nói nhỏ, mắt vẫn nhìn xuống.
“Khi nào làm xong bài tập thì về đi”
“Ra lệnh vậy có ổn không thế”
“Ổn”
Có nhìn thế nào đi chăng nữa thì bộ mặt của Miyagi trông chẳng giống “ổn” chút nào cả.
Vì đã qua lại với nhau đủ lâu nên tôi có thể hiểu. Miyagi chỉ nói thế vì cô ấy cần phải nói điều gì đó thôi.
“Ra lệnh cái khác đi”
“Tại sao Sendai-san lại là người ra lệnh cho tôi hả”
“Mấy cái bài tập này kiểu gì tớ cũng xong sớm thôi”
Bài tập được giao không có nhiều. Làm trong vòng một tiếng đồng hồ là xong, nên là cũng hơi sớm so với những lúc bình thường tôi hay ở đây.
“Như vậy vẫn được chứ?”
Tuy có thể đoán được Miyagi sẽ ra lệnh cho tôi làm điều khác, nhưng tôi vẫn hỏi.
“…Tóc tôi, làm đi”
Miyagi lẩm bẩm.
“Tóc?”
“Trước kia cậu bảo sẽ làm tóc cho tôi còn gì”
Là những điều trước đây tôi từng nói.
Sau một hồi suy nghĩ kỹ những điều Miyagi vừa nói, tôi sực nhớ ra. Lúc đó, vào khoảng thời gian vừa thi giữa kỳ xong, khi đang đọc cuốn tạp chí tôi mua để qua lại với đám Umina, tôi có nói thế.
“Cậu muốn tớ làm kiểu nào?”
Tuy nhớ những điều mà lúc đó tôi nói với Miyagi, tôi không thể nhớ được cô gái trong cuốn tạp chí lúc đó mang kiểu tóc thế nào.
“Thế nào cũng được, miễn sao đừng dị quá là được”
“Cái gì thế”
“Nói chung là cứ trông ok là được”
Cô nàng kia vẫn không chịu nhúc nhích, dù chính bản thân cô ấy vừa đưa ra cái yêu cầu cho qua loa kia.
“Qua đây đi Miyagi”
Tôi không phải là siêu năng lực gia, cũng không thể với tay mình tới đó, nên nếu Miyagi không chịu qua đây thì tôi không thể nào chạm vào tóc cô ấy được. Cô ấy hẳn cũng biết, nhưng có vẻ vẫn không chịu đứng dậy mà qua đây.
“Cậu nghĩ cứ ngồi đó là tớ làm tóc cho cậu được à”
Tôi có thể tự mình bước tới chỗ Miyagi, nhưng tôi biết nếu làm thế thì kiểu gì mặt cô ấy cũng nhăn nhó lại cho coi.
“Miyagi”
Sau khi tôi gọi thêm một lần nữa, Miyagi đứng dậy bước sang phía bên tôi với vẻ mặt miễn cưỡng, rồi ngồi xuống, hơi cách xa tôi một chút.
Có cần phải cảnh giác đến thế không.
Không thể làm gì khác, tôi tự thầm trong lòng, rồi lấy chiếc bàn chải tóc từ trong cặp mình ra.
“Quay lưng cậu lại đây”
Khi tôi lại gần một chút rồi vỗ lên vai Miyagi, người cô ấy bắt đầu loạng choạng. Nhưng rồi, cô ấy vẫn ngoan ngoãn quay lưng lại, để tôi chạm vào mái tóc dài hơn vai của cô. Tuy cô ấy không còn lắc lư nữa, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự căng thẳng qua sống lưng cô.
Khó thật đấy.
Đúng như những lời Miyagi nói, “tôi không thể tin tưởng cậu được”, bầu không khí xung quanh Miyagi rất căng thẳng, khiến cả tôi cũng bắt đầu trở nên bồn chồn.
“Tóc cậu đẹp thật đó”
Tôi khen cô ấy bằng một lời khen rất đỗi bình thường, mong sao có thể làm dịu đi bầu không khí khó chịu đến ngạt thở này. Cơ mà, đó lại là sự thật; cô ấy có một mái tóc đen tuyền rất mượt mà, mượt đến nỗi những ngón tay tôi có thể dễ dàng lướt qua.
Nhưng Miyagi vẫn không đáp lại.
Tôi cũng chỉ biết im lặng mà chải mái tóc của cô ấy.
Tôi không thể nhớ được kiểu tóc của cô gái trong cuốn tạp chí hôm đó, thêm cả cái yêu cầu mơ hồ của Miyagi. Đầu hàng, tôi không làm theo yêu cầu của Miyagi hay cố nhớ lại cái kiểu tóc kia nữa, mà gom tóc cô ấy lại rồi tết lên.
“Tết đuôi sam à?”
Miyagi duỗi thẳng lưng ra rồi quay nửa mặt về phía tôi.
“Ừa. Cậu muốn kiểu tóc khác không?”
Cũng có rất nhiều kiểu tóc dễ thương khác nữa.
Tôi cũng có thể cầm điện thoại rồi lướt xem có kiểu tóc nào hợp với Miyagi không. Nhưng tạm thời thì tôi vẫn cứ sẽ tết tóc cho Miyagi thế này.
“Sao cũng được. ……Nhưng mà cái kiểu tóc trong cuốn tạp chí lúc đó lại trông không giống thế này”
Tuy Miyagi nói “sao cũng được”, nhưng trông lại không có vẻ là thế.
“Tớ sẽ khiến cậu dễ thương nhất quả đất luôn”
Tôi không muốn nói với cô ấy rằng mình không nhớ kiểu tóc trong cuốn tạp chí.
Nếu là bện tóc thì tôi sẽ có thể chạm vào tóc Miyagi lâu hơn.
Càng không thể nói cho cô ấy là tôi đang nghĩ như vậy.
“Không nhất thiết phải dễ thương mới được”
Miyagi quay mặt lại về phía trước rồi trả lời. “Này”, cô ấy tiếp tục nói.
“Sao?”
“Từ giờ trở đi tôi vẫn sẽ gọi cậu là Sendai-san, và cũng vẫn sẽ ra lệnh cho cậu”
“Tớ biết”
“Nên là, cho tới khi tốt nghiệp, mỗi khi tôi gọi, liệu mà tới đây như mọi khi đi”
Đây là lần đầu tiên mà khoảng thời gian còn lại để cô ấy có thể ra lệnh cho tôi được phân định một cách rõ ràng.
Tôi cũng đã nghĩ là bản thân cũng chỉ có thể ở lại trong căn phòng này cho tới khi tôi tốt nghiệp. Tuy lúc nào cũng tự nhủ rằng chỉ còn lại chừng đó thời gian, nhưng tôi quyết định nói ra khoảng thời gian còn lại như để xác nhận.
“Ý cậu là khoảng nửa năm nữa à?”
“Ừ. Cho tới lúc đó, một phần khoảng thời gian sau giờ học của Sendai-san sẽ là của tôi”
Khi Miyagi nói ra điều hiển nhiên ấy, bầu không khí căng thẳng giữa chúng tôi dường như đã được làm dịu đi, và khoảng một phần ba sự căng thẳng trên tấm lưng của cô ấy đã được gỡ bỏ.
Tôi tháo mái tóc mình vừa tết lên rồi lại bắt đầu tết chúng lại thêm một lần nữa.
Miyagi vẫn ngồi đó, không một lời kêu ca.
Chạm vào mái tóc suôn mượt của cô ấy thế này cảm giác thật dễ chịu.
Văng vẳng đâu đây là một mùi hương giống với hương thơm toả ra từ chiếc giường của Miyagi. Hương thơm từ dầu gội ấy, khác với của tôi, của Mariko, của Umina, như kéo tôi vào, khiến tôi tiến lại gần Miyagi hơn.
“Nửa năm à. ……Ngắn thật ấy nhỉ”
Tôi buột miệng thì thầm những lời nói ấy.
Những ngón tay thì vẫn tiếp tục tết mái tóc trước mắt.
“Phải rồi nhỉ”
Miyagi đáp lại với một giọng vô cảm.