Tuy là đồng hồ đã điểm giờ xế chiều rồi, nhưng chiếu qua khung cửa là một ánh sáng chói lọi.
Không cần ngoảnh mặt lại tôi cũng biết mặt trời đang toả lên thành phố này một tia sáng với nhiệt độ giống như ánh nắng ban trưa.
“Không kéo rèm cửa vào có sao không?”
Dù rèm cửa có mở ra hay không thì cũng không phải điều quan trọng, và tôi cũng chẳng nghĩ là sẽ có ai rảnh hơi mà dòm vào cửa sổ ở khu chung cư cao tầng này đâu. Tuy nhiên, hôm nay những thứ tưởng chừng như rất nhỏ nhặt đó lại đang làm tôi cảm thấy hơi quan ngại.
“Im đi”
Miyagi bực dọc nói rồi chống đầu gối lên giường. Sau đó cô ấy đóng rèm cửa vào, bật một bóng điện trong phòng lên, rồi đứng trước mặt tôi đang ngồi trên giường.
Khi tôi ngước mắt lên, bàn tay Miyagi chạm vào tóc tôi. Sau khi chải nhẹ mái tóc xoã của tôi, Miyagi, trông có vẻ hơi hoang mang, đặt đôi môi cô ấy lên môi tôi.
Những lúc thế này tôi chả hiểu chuyện gì đang diễn ra cả.
Hôm trước, cô ấy còn đưa mặt lại gần tôi một cách rất tự nhiên, nhưng hôm nay trông lại có vẻ hơi chần chừ. Dù cho vừa rồi cô ấy còn ép tôi nhận tờ 5000 yên thế kia, còn chuẩn bị hôn tôi nữa, giờ trông cô ấy thật lưỡng lự và thiếu quyết đoán một cách kỳ lạ, cứ như con mèo con đang tập hôn lần đầu ấy.
“Nhắm mắt vào đi chứ”
Miyagi la tôi, trông cứ như con mèo hoang rụt rè đang loanh quanh trước nhà vậy. Tôi vẫn không chịu nhắm mắt, nên cô ấy che mắt tôi bằng bàn tay mình. Căn phòng sáng chưng bỗng chốc trở nên tối tăm, và rồi có một thứ gì đó mềm mại chạm lên môi tôi.
Cảm giác không khác gì hôm qua.
Đôi môi có hơi chút khô ráp ấy chạm nhẹ vào tôi, rồi nhanh chóng rời đi cùng với bàn tay đang che đôi mắt tôi.
Khoảnh khắc môi chúng tôi chạm vào rất ngắn, nên điều duy nhất lưu lại trong ký ức tôi là cảm giác mềm mại như bánh su kem đó.
Tôi đã hôn Miyagi rất nhiều lần rồi, nhưng những lần cô ấy hôn tôi chỉ là những cái chạm môi mà thôi. Mà ngay từ đầu thì Miyagi luôn cảm thấy không hài lòng mỗi khi tôi cố vượt rào. Thế mà giờ cô ấy lại luôn nhìn tôi với ánh mắt dường như vẫn chưa thoả mãn. Kể cả bây giờ cũng vậy.
“Miyagi”
Tôi gọi tên cô ấy rồi đưa tay mình ra, nhưng trước khi kịp chạm vào thì cô ấy lại ra lệnh.
“Ngồi yên đó cho tôi”
Nói rồi, Miyagi ngồi xuống bên cạnh tôi. Nhưng mà có không ra lệnh vậy thì tôi cũng có chạy đi đâu mà.
“Ừ thì ngồi yên, nhưng cậu tính làm gì”
Không có câu trả lời nào phát ra từ miệng cô, nhưng thay vào đó cô ấy bắt đầu chạm vào đùi tôi.
Lẽ ra mình không nên mặc quần short.
Vừa bị những ngón tay ấy nhẹ nhàng vuốt ve, tôi vừa hối hận vì đã không chọn bộ đồ khác để mặc.
Thế nhưng, bàn tay đang lướt nhẹ trên da tôi dường như lại không có hàm ý sâu xa gì cả. Cũng chỉ tương tự như cách mà bác sĩ chạm vào bệnh nhân thôi. Thế nhưng, việc bị chạm thế này khiến ý thức của tôi dồn hết lên mỗi nơi mà cô ấy chạm vào.
Giống như kiểu vừa nhột nhột vừa ghê tởm.
Đó là cách mà não tôi nhận diện cái cảm giác từ tay Miyagi.
Bàn tay cô ấy dần dần đi từ đùi xuống tới đầu gối.
Tôi nắm lấy bàn tay cứ đang tự nhiên sờ mó tôi của cô ấy.
“Tôi đã bảo cậu không được cử động cơ mà”
Nghe giọng nói như đang kiềm chế lại cảm xúc ấy, tôi xua bàn tay cô ấy đi.
“Tại nhột lắm, tớ không chịu nổi”
Nghe lý do tại sao tôi kháng lệnh, Miyagi nhau mày lại.
Vừa nhìn tôi với vẻ mặt bất mãn, cô ấy vừa xoa đùi tôi.
Quả nhiên là tôi chẳng biết là nên nói là cảm giác này là ghê tởm hay là nhột nữa, nên tôi nắm tay Miyagi lại. Nhưng rồi, dường như không thích hành vi đó của tôi, Miyagi gạt tay tôi ra rồi nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi. Nhờ vậy mà dù không nhắm mắt tôi vẫn có thể cảm nhận được đôi môi của cô ấy thế này.
Bàn tay của cô ấy bám vào eo tôi.
Khi tôi lén nhìn cô ấy, rồi nhắm mắt vào, cảm giác đôi môi cô ấy đang áp chặt vào môi tôi dần trở nên rõ nét hơn. Cảm giác thật nóng bỏng đến nỗi những phần đang nối kết chúng tôi lại sắp tan chảy ra mất, khiến tôi chỉ muốn buông thả lý trí của mình ra.
Cho dù là mệnh lệnh có tốt hay xấu thì tôi không có phàn nàn gì về nụ hôn này. Tuy nhiên, có lẽ tôi lại là kiểu người không thích bị hôn cho lắm.
Khi bị hôn thế này, tôi lại muốn chạm vào Miyagi nhiều hơn lúc tôi hôn cô ấy nữa, cảm giác như tôi đang làm điều gì đó không được đúng đắn cho lắm. Tuy cảm giác rất dễ chịu, song vì một lý do nào đó mà lòng tôi vẫn không yên được.
Lúc tôi nắm chặt đôi tay Miyagi, đôi môi cô ấy rời đi. Khi tôi cố đưa mặt lại gần để đuổi theo bờ môi ấy, Miyagi lại che miệng tôi lại bằng tay cô.
“Đừng có nghĩ là cậu thích làm gì thì làm”
Tôi kéo tay cô ấy ra rồi hỏi.
“Tớ hỏi cậu một điều được không?”
“Không được”
“Tại sao cậu lại muốn hôn tớ vậy?”
Lờ đi câu trả lời ngay tắp lự của Miyagi, tôi hỏi.
“Đã bảo là không được hỏi cơ mà”
Một giọng nói trầm đáp lại, có vẻ như là không hề có ý định trả lời tôi. Tuy nhiên, sau một hồi, cô ấy hằn giọng rồi nói ra một điều mà chẳng cần thiết phải được nói ra.
“Nếu không muốn hôn thì sao không chạy đi”
“Vì Miyagi ra lệnh nên tớ không thể chạy đi được”
“Ý là cậu không muốn làm thế à?”
“Cậu nghĩ vậy à?”
“Sendai-san là người nói không được trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi khác mà đúng không?”
“Vậy, nếu cậu muốn câu trả lời đến vậy thì hãy không ra lệnh mà hôn tớ đi”
“Cậu đang bảo tôi làm để tự tìm ra câu trả lời ấy à?”
“Chính xác là như vậy”
Tôi biết.
Những lúc thế này, Miyagi chắc chắn sẽ bỏ chạy.
Nên là cô ấy sẽ không hôn tôi.
“Làm bữa tối cho tôi đi”
Đúng như dự tính, Miyagi lẩm bẩm, bắt đầu đổi chủ đề.
Dù đã biết câu trả lời rồi, nhưng cô ấy cũng chỉ là đứa nhát cáy thôi.
Vào cái hôm tôi làm French toast, Miyagi đã hôn tôi, và tôi đã không bỏ chạy. Đó đã là câu trả lời của tôi rồi, và sự thật là tôi không hề ghét hôn Miyagi.
“Tớ hôn cậu được không?”
“Tôi đói rồi”
“Vẫn còn hơi sớm để ăn tối mà”
Tôi cố níu kéo lại Miyagi đang cố lái lụa sang chủ đề khác, nhưng cô ấy bắt đầu đứng dậy, cố chạy trốn khỏi tôi.
“Có sớm cũng có sao đâu”
Miyagi dứt khoát nói rồi rời khỏi phòng. Tôi cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài ra khỏi phòng rồi vào bếp kiểm tra xem trong tủ lạnh có gì không.
“Chả phải còn mỗi trứng thôi à”
Tôi mở tủ lạnh ra xem rồi hỏi Miyagi đang ngồi trên bàn ăn.
“Có gì đó là còn may”
“Ủa rồi, bình thường Miyagi ăn cái khỉ gì để sống qua ngày thế?”
“Ăn mấy thứ tôi thường cho Sendai-san ăn”
“……Phải rồi ha”
Trước kia tôi cũng có mở cái tủ lạnh này ra mấy lần, gần như chẳng có chút đồ ăn nào trong đó, và giờ thì tôi bắt đầu nghĩ là chẳng phải là trùng hợp gì đâu. Mỗi lần tới đây, Miyagi luôn cho tôi ăn những thứ không tốn nhiều công sức để chuẩn bị gì, cụ thể là đồ ăn liền hoặc đồ đông lạnh. Bên cạnh đó thì Miyagi còn là một đứa hậu đậu vô tích sự trong bếp nữa. Và cô ấy cũng chẳng có vẻ gì là muốn cải thiện tay nghề cả.
Tuy là cái thói quen ăn uống này thật không lành mạnh chút nào, song Miyagi lại trông rất khoẻ mạnh và chẳng bao giờ bị ốm cả. Không biết là sau này cô ấy có vẫn khoẻ mạnh thế này không, cơ mà đó cũng không phải là vấn đề của tôi. Tuy là thỉnh thoảng được bảo nấu cái gì đó đi cũng tốt, nhưng hôm nay trông Miyagi không thực sự có ý đó cho lắm.
Vì trong tủ lạnh cũng chỉ có từng này thứ, và trước kia tôi cũng đã làm tamagoyaki rồi, nên tôi quyết định làm omurice.
Làm nóng chảo lên rồi, tôi bắt đầu cho dầu ăn vào.
Nếu có nhiều nguyên liệu hơn thì tốt biết mấy, nhưng không có thì cũng không còn cách nào khác. Tôi lặng lẽ chấp nhận số phận rồi chiên cơm cùng với sốt cà chua lấy từ trong tủ lạnh ra.
Sau đó tôi chiên trứng với hộp bơ đang chết dần chết mòn mà tôi dùng làm French toast hôm nọ rồi đặt nó lên trên phần cơm. Tuy vậy, dường như do bị hơi chín quá, nên lúc cắt ra, phần trứng bên trong cũng không chảy ra.
Một khi đã vô bụng rồi thì cũng như nhau, nên chắc thôi vậy.
Tôi kêu “xong rồi nè” tới Miyagi đang ngồi xem từ bàn ăn rồi bắt đầu dọn đĩa với thìa ra.
Tuy là có hơi quá sớm để ăn tối, tôi vẫn ngồi xuống cạnh cô ấy. Hai câu “itadakimasu” chồng lên nhau, và rồi vang lên trong căn bếp là tiếng những chiếc thìa va chạm vào đĩa. Tôi cắn một miếng, rồi hai miếng omurice, và rồi sau khi ăn được một phần ba, tôi nhìn sang người ngồi kế bên.
“Nhà Miyagi lúc nào cũng trống trơn vậy nhỉ, khi nào thì phụ huynh cậu về vậy?”
Tôi cẩn thận hỏi, tránh đi vào những chi tiết không cần thiết.
“Vẫn chưa về”
Đáp lại tôi là một câu trả lời nhỏ nhẹ, không quá phức tạp.
Vì không muốn hỏi cô ấy quá sâu về những điều cô ấy chưa từng nói với tôi trước đây, nên tôi chỉ đáp lại “vậy à” rồi kết thúc cuộc hội thoại ở đó.
Nếu cô ấy không muốn trả lời thì tôi cũng sẽ không truy cứu sâu hơn nữa.
Chỉ một chút thôi, tôi đã nghĩ là cô ấy sẽ rất sợ hãi vào những đêm ở một mình, nghĩ rằng sẽ có thứ gì đó xuất hiện trong nhà, rồi cứ luôn mong mỏi không biết khi nào khoảng thời gian ấy mới kết thúc.
Xúc miếng omurice lên thìa.
Có lẽ sự hiếu kỳ này của tôi sẽ mãi chỉ là sự hiếu kỳ.
Nhìn Miyagi đang lặng lẽ ăn phần omurice của cô ấy, tôi đưa miếng cơm trên thìa vào miệng mình.