Những nụ hôn mà Sendai-san trao cho tôi chẳng bao giờ là những nụ hôn đùa giỡn cả.
Lúc chúng tôi hôn nhau lần đầu tiên cũng vậy.
Nếu chỉ là môi chạm môi thôi thì còn có thể viện cớ là chỉ giỡn với nhau thôi. Nhưng Sendai-san lại cố hôn tôi theo kiểu mà chẳng thể nào lấy cớ coi là một trò đùa được. Sẽ không sao nếu chúng tôi chỉ đơn thuần là chạm môi vào nhau, nhưng Sendai-san lại muốn hơn thế nữa.
Khi lưỡi Sendai-san chạm vào môi tôi, cơ thể tôi lại có một cảm giác lạnh sống lưng khiến tôi không thể bình tĩnh được.
Lúc đó, thân nhiệt của cô ấy dần hoà lẫn vào thân nhiệt của tôi, khiến đầu óc tôi trở nên nóng ran.
Vì vậy, những nụ hôn như thế là tuyệt đối không được, nên tôi đã cắn môi Sendai-san. Những nụ hôn không thể đùa được của Sendai-san sẽ làm khơi dậy lên thứ cảm xúc mà tôi đã cất giấu kỹ vào chiếc hộp kín trong lòng tôi mất, nên những nụ hôn như thế, tôi không thể chấp nhận được.
Tuy là vết thương trên môi Sendai-san có vẻ sâu hơn là tôi nghĩ, nhưng đó là cô ấy tự làm tự chịu thôi.
Tôi ấn mạnh ngón tay mình lên vết thương đó.
Vừa nhăn mặt lại như để kìm nén cơn đau, Sendai-san vừa lườm tôi.
Cảm giác như lâu lắm rồi mới được nhìn lại vẻ chống cự này của Sendai-san.
Việc Sendai-san chỉ làm ra bộ mặt như thế trong căn phòng này đem lại cho tôi một cảm giác ưu việt, giống như lúc vừa lụm được một thứ gì đó rất hiếm hoi vậy. Và khi nghĩ rằng chỉ có duy nhất tôi mới có thể khiến cô ấy làm ra bộ mặt như thế làm tôi cảm thấy thật phấn khởi.
——Cho tới một lúc trước thì là thế.
Nhưng giờ đây, đâu đó trong tôi lại không muốn nhìn bị Sendai-san nhìn mình bằng ánh mắt ghê tởm đó.
Quái lạ thật chứ.
Người có lỗi là Sendai-san vì cô ấy đã cố hôn tôi một cách quá mức, nên lẽ ra người bị hại như tôi có trả đũa một chút cũng chẳng sao cả. Cô ấy trông có ra sao cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Tôi bấm ngón tay mình vào vết thương trên môi cô ấy.
Những giọt máu nhầy nhụa dần bám lên đầu ngón tay, và rồi Sendai-san nắm lấy tay tôi.
“Tớ đã bảo nó đau mà!”
Cùng lúc đó, cô ấy hất mạnh tay tôi ra khỏi vết thương.
Trên ngón tay tôi là máu của Sendai-san, và trên môi cô ấy cũng có nữa. Lúc tôi liếm những giọt máu trên tay mình, mùi vị giống như lúc tôi liếm trên môi cô ấy, chẳng ngon chút nào.
“Đừng có liếm nữa, mau rửa tay cậu đi”
Nói rồi, Sendai-san định mở vòi nước trong bồn lên. Tôi nhanh chóng cản lại và nắm tay cô ấy.
“Chút nữa rồi tôi rửa”
“Thế giờ cậu tính làm gì nữa”
Kỳ nghỉ hè này, Sendai-san lúc nào cũng đắc ý, được nước làm tới.
Dù là tôi đã chủ ý hôn cô ấy, vậy mà lúc hôn tôi, cô ấy cứ trơ ra bộ mặt như kiểu hôn nhau là điều tự nhiên vậy. Tuy là tôi không phiền việc hôn cô ấy, nhưng cứ để Sendai-san tự do làm những gì cô ấy thích thế này quả là không công bằng.
Đây là nhà tôi, và tôi đã hoàn thành ba mệnh lệnh của cô ấy rồi, nên bây giờ muốn làm gì cô ấy là quyền của tôi.
“Hôn”
Tôi không có ý định đợi Sendai-san trả lời đâu.
Lúc tôi tiến bước lại gần thì cô ấy lại quay mặt khỏi tôi.
Đôi mắt ấy vẫn chưa nhắm vào.
Hình ảnh Sendai-san trong đôi đồng tử của tôi mỗi lúc lại trở nên một gần hơn. Và khi Sendai-san nhắm đôi mi vào như thể đã đầu hàng, tôi chậm rãi nối kết đôi môi chúng tôi lại với nhau.
Cùng với thân nhiệt ấm áp đó là thứ chất lỏng dường như là máu trên môi cô ấy.
Cái cảm giác nhầy nhụa từ đôi môi cô ấy có hơi gớm một chút, nhưng việc môi chúng tôi chạm vào nhau thế này đem lại cho tôi cảm giác rất dễ chịu. Cảm giác thật thoải mái, giống như lúc cô ấy hôn tôi vậy. Và rồi khi tôi áp môi mình vào chặt hơn, Sendai-san hơi giật lại một chút, có lẽ là do vết thương lại nhói đau thêm.
Khi môi cô ấy chạm lên những phần khác trên cơ thể tôi thì chỉ có độ mềm mại là thay đổi, còn cảm giác vẫn không quá khác biệt. Vậy mà khi hai người chạm môi, tôi lại cảm thấy rạo rực, còn nhịp tim thì loạn hết lên.
Không biết có phải ai cũng cảm giác như vậy không.
Dù sao, tôi cũng không muốn biết.
Nhưng mà, giờ thì tôi đã biết điều gì sẽ xảy đến khi tôi hôn Sendai-san rồi.
Tôi nắm chặt áo cô ấy rồi nhấn mạnh môi mình lên môi cô ấy hơn. Trên đó bắt đầu chảy ra nhiều máu hơn, và hai đôi môi mềm mại lại càng bám chặt vào nhau hơn. Nhưng rồi, Sendai-san lại sớm rời khỏi người tôi.
“Cậu nhẹ nhàng với tớ hơn một chút được không. Môi tớ đau lắm đó. Với cả, áo thun tớ đang giãn ra hết rồi kìa, cậu thả ra dùm tớ đi”
Nói rồi, Sendai-san đánh tay tôi.
Tôi không đáp lại mà đi rửa tay mình rồi cầm đũa đánh hỗn hợp trứng kia lên. Sendai-san bắt đầu cắt bánh mì ra, không để tâm tới việc tôi không trả lời, và rồi vang vọng lên trong bếp chỉ có tiếng đôi đũa va chạm vào chiếc tô.
Tim tôi vẫn còn đang hơi đập thình thịch một chút.
Tôi cứ chăm chăm nhìn vào đống chất lỏng màu vàng. Nhưng cũng chẳng thể nào im lặng mãi như vậy được.
“Cái này thế nào thì được?”
Không biết là cái thứ chất lỏng này phải trông như thế nào mới đúng nên tôi hỏi Sendai-san, mặt vẫn cúi gằm xuống.
“Như vậy là được rồi. Giờ chỉ cần nhúng bánh mì vào rồi nướng lên thôi là được. Miyagi ra ngoài kia đi”
Sendai-san gọi tôi giúp cô ấy, giờ lại đá tôi ra khỏi bếp thế này.
Vô trách nhiệm thật đó.
Đã mất công ra đây giúp rồi giờ lại còn bị đá ra ngoài thế này làm tôi muốn cằn nhằn cô ấy ghê đó, nhưng mà ở lại trong đây cũng khiến tôi cảm thấy hơi không thoải mái cho lắm. Với cả tôi cũng chả muốn bị kêu nướng bánh đâu.
Tôi ngoan ngoãn làm theo lời Sendai-san nói rồi rời khỏi gian bếp.
Ngồi trên bàn, tôi có thể nghe thấy tiếng xì xèo của bánh nướng trên chảo cùng với hương thơm nức mũi toả bay trong không khí. Tuy là lẽ ra giờ tôi vẫn còn chưa thấy đói lắm, nhưng bụng tôi đang bắt đầu biểu tình và thúc giục tôi phải sớm ăn đi. Nghiêng người ngó vào trong thì tôi thấy miếng bánh mì có hơi cháy rám một chút. Và rồi, sau khi đợi một hồi lâu hơn tôi nghĩ thì cô ấy đem đĩa French toast ra trước mặt tôi.
“Nhờ có ai đó không chịu nghe lời nên giờ tớ cũng không biết là nó có ngon không nữa. Cậu ăn thử đi”
Sendai-san đặt dao nĩa trước mặt tôi rồi ngồi xuống cạnh tôi. Tuy không đồng thanh, nhưng chúng tôi cùng nhau nói “itadakimasu”, và rồi, chỉ trong một khoảnh khắc, ánh mắt của cả hai đã chạm nhau.
Tôi cầm lên chiếc nĩa rồi cắt ra một miếng bánh nhỏ trông giống như tamagoyaki đó. Lúc đưa vào miệng, miếng bánh màu vàng bề ngoài giòn rụm và bên trong mềm mại toả ra một hương vị kết hợp giữa trứng và sữa thật quen thuộc.
“Lần đầu ăn French toast thấy sao?”
Sendai-san nhìn về phía tôi.
“Ngọt hơn tôi nghĩ”
“Đó là do Miyagi đúng chứ? Cậu cứ thêm đường vào như con ngố vậy”
Vừa thể hiện vẻ bất mãn, Sendai-san vừa nói.
“Mà, dù sao tôi vẫn thấy khá ngon mà”
Tôi không có nói dối đâu.
Dù cho là nó có hơi ngọt quá, nhưng đây lại là lần đầu tiên tôi ăn French toast mà tôi đã liệt nó vào danh sách những món mà tôi thích rồi.
Cả karaage, cả tamagoyaki nữa.
Những món Sendai-san làm, món nào cũng ngon hết. Có lẽ cô ấy cũng có khả năng biến những món tôi không thích trở thành những món ngon mà tôi sẽ thích nữa.
“Nếu vậy thì tốt rồi”
Bên cạnh tôi là một giọng nói thở phào nhẹ nhõm.
Mỗi khi Sendai-san nấu gì đó cho tôi, cô ấy đều làm thế khi tôi bảo rằng nó ngon. Tôi thì nghĩ rằng phản ứng của tôi có ra sao hay không cũng quan trọng gì đâu, nhưng có vẻ cô ấy lại rất bận tâm về điều đó.
Tôi nhồi thêm một miếng French toast vào miệng. Lúc tôi nhai rồi nuốt miếng bánh mềm mại vào trong bụng, tôi nghe thấy tiếng dao nĩa va vào đĩa, quay sang nhìn thì thấy Sendai-san đang che miệng cô ấy.
“Có sao không thế?”
Không cần hỏi cũng biết sao cô ấy lại che miệng vậy.
Là do miếng French toast chạm vào vết thương trên môi.
Tôi nghĩ vậy, nhưng chính Sendai-san là người tự gây nên vết thương đó nên là tôi không có nghĩa vụ phải quan tâm. Tuy vậy, khi nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của cô ấy làm tôi buột miệng hỏi mà không suy nghĩ gì.
“Làm ơn lần sau đừng có cắn mạnh đến nỗi chảy máu vầy luôn được không”
Nhau mày lại, Sendai-san liếc nhìn tôi.
“Tại Sendai-san mà tôi mới phải cắn tới mức chảy máu môi đó thôi”
“Cậu cũng có ghét hôn đâu còn bày đặt”
“Cũng chẳng phải là tôi thích”
“He~h”
Tôi có thể thấy sự hoài nghi tràn ngập trong giọng điệu và ánh mắt của Sendai-san.
Như để né khỏi ánh nhìn đó, tôi đưa miếng French toast vào miệng, chậm rãi nhai. Sau khi mùi vị đầy bơ của chiếc bánh tan biến khỏi miệng mình, tôi bảo Sendai-san điều mà tôi muốn nói.
“Lo làm sao từ ngày mốt bình thường lại chút đi”
“Bình thường là bình thường thế nào?”
“Là đừng làm mấy thứ kỳ quặc ấy”
Như Sendai-san nói, tôi không hề ghét hôn, cũng không bận tâm việc hôn cô ấy chút nào.
Nhưng mà đây không phải là điều tôi nên làm nhiều lần.
Giữa chúng tôi không có cái mối quan hệ gọi là mối quan hệ hôn nhau hay gì cả, và sẽ không bao giờ có. Là do kỳ nghỉ hè nên mọi chuyện có hơi đi lệch hướng một chút thôi, nên là từ học kỳ hai trở đi thì mọi thứ sẽ lại trở về như trước thôi.
Với cả, nếu như điều này còn tiếp diễn thì tôi nghĩ chúng tôi sẽ không thể quay xe lại được nữa đâu. Vì tôi không hề ghét điều này chút nào cả, nên nếu cứ tiếp tục thế này tôi sẽ chẳng thể nào trở lại bình thường được nữa mất.
Tôi biết, nếu cứ tiếp tục thì kiểu gì cũng sẽ có điều không hay xảy đến với chúng tôi.
“Kỳ là kỳ thế nào?”
Sendai-san vừa nói vừa đâm nĩa vào miếng French toast.
“Kỳ quặc là kỳ quặc chứ gì nữa”
“Nói rõ hơn xem nào. Cậu muốn bảo là đừng hôn cậu nữa chứ gì”
“Nếu hiểu rồi thì đừng có làm nữa. Có làm thì học hay nói chuyện hay làm gì đó khác đi. Không muốn nữa thì đi đọc sách hay chơi game gì đấy, tuỳ cậu, kiếm cái gì đó mà giết thời gian”
Vừa to tiếng, tôi vừa thó lấy miếng French toast từ đĩa của Sendai-san rồi ăn luôn một thể. Và rồi Sendai-san cười và nói.
“Cậu biết không Miyagi? Khi chúng mình làm mấy điều đó với nhau thì người ta gọi chúng mình là bạn bè đó”
Giọng nói chói loá một cách giả tạo ấy vang vọng trong gian phòng khách. Sendai-san nói “để tớ lấy nước cho cậu” rồi đứng lên. Cô ấy bước vô căn bếp, và vọng lại chỉ là một giọng nói dần nhỏ đi do khoảng cách của cả hai.
“Cơ mà nếu Miyagi muốn làm bạn với tớ như vậy thì tớ không ngại đâu, bắt đầu từ ngày mốt cũng được”
Quay lại phòng khách, Sendai-san đặt hai cốc nước lên bàn.
“Tôi cũng chẳng muốn làm bạn với cậu hay gì”
“Thế à? Nếu cậu muốn bình thường thì chỉ cần giả vờ làm bạn thôi là được. Hay là thế này, chúng mình đi xem phim nhé? Như là bạn bè với nhau ấy”
Sendai-san vừa uống trà vừa dán lên mặt nụ cười mà tôi hay thấy ở trường.
Chẳng biết là cô ấy đang đùa hay nghiêm túc nữa.
Không đời nào tôi đi với cậu.
Chắc hẳn là Sendai-san nghĩ là tôi sẽ nói vậy.
Bởi vậy nên tôi sẽ không nói ra.
“……Được thôi. Tôi sẽ đi xem với cậu”
“Xem phim á?”
“Ừ. Đi vào sáng mai hoặc thứ năm đi”
Cho dù là chúng tôi không đang chơi trò bạn bè với nhau, nhưng thực sự thì cũng có những lần tôi đối xử với Sendai-san như là bạn tôi.
Chúng tôi nói tám chuyện với nhau, chơi game với nhau.
Chúng tôi đã làm nhiều thứ mà bạn bè hay làm với nhau.
Nhưng cuối cùng, Sendai-san vẫn không phải bạn tôi.
Nhưng mà, có lẽ lần này sẽ khác. Những lúc trước đây thì chỉ có bản thân tôi cố nghĩ rằng Sendai-san là bạn mình, nhưng lần này, Sendai-san sẽ cùng tôi giả làm bạn bè với nhau. Tôi không muốn làm bạn với cô ấy, nhưng có lẽ điều này có thể khiến mối quan hệ sai lệch của chúng tôi trở về đúng hướng đi của nó.
“Sao lại là ngày mai hay thứ năm?”
Đáp lại câu trả lời bất ngờ của tôi, Sendai-san hỏi lại.
“Nếu như chơi trò bạn bè thì chọn ngày nào không dạy học mà chơi chứ”
“Phải rồi ha. Vậy thứ năm nhé”
Sendai-san nói với một nụ cười tươi mà trước đây tôi chưa bao giờ thấy trong căn nhà này.