Một chiếc áo ngực màu xanh nhạt, trông như màu xanh biển hơn là xanh nhạt.
Cảm giác rất khác với chiếc mà hôm nọ mà tôi thấy.
Chiếc áo ngực này được trang trí với những đường ren rất duyên dáng, nói sao nhỉ, trông khá dễ thương ấy. Tuy rằng trông hơi khác với hình ảnh của Sendai-san thường ngày, song lại cũng rất hợp.
Ngực cô ấy không quá lớn, nhưng lớn hơn tôi là chắc. Nhìn xuống dưới một chút là vòng eo thon thả cùng với cơ bụng săn chắc.
Tôi không hề có ý định nhìn chằm chằm vô đó đâu.
Nhưng không tài nào mà tôi rời mắt mình khỏi đó được.
Tôi muốn tin rằng tiếng nhịp tim đang loạn nhịp đến mức Sendai-san có thể nghe thấy thế này chỉ là tưởng tượng của tôi thôi. Phải rồi, chỉ là tưởng tượng thôi. Nếu không thì đúng là vô lý.
“Giờ tới lượt Miyagi đó”
“Ể?”
Đột nhiên nghe tiếng gọi tên mình, tôi quay sang Sendai-san.
“Miyagi cũng cởi ra đi chứ. Trời nóng mà”
Dù biết rằng thứ đang lọt vào tai tôi là lời nói của Sendai-san, nhưng tôi không hiểu ý cô ấy muốn nói gì. Những lời đó nghe như là ngôn ngữ nào đó của thế giới khác ấy, làm não tôi không thể load nổi.
“Miyagi”
Sendai-san gọi tôi, người vẫn đang bị đứng hình kia, và bắt đầu thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi.
Gần quá rồi.
Những phần trên cơ thể mà bình thường bị bộ quần áo che đi mất, giờ đây tôi có thể nhìn thấy rất rõ, nên tôi đẩy vai Sendai-san ra trong vô thức. Nhưng Sendai-san vẫn không rời khỏi mà lại nắm lấy lai áo tôi. Dần dần, những ngón tay đó chạm vào bên hông, khiến tôi cuối cùng cũng hiểu được câu nói vừa rồi đang văng vẳng mãi trong đầu mình là có ý gì.
“Tôi không có thấy nóng, không cần phải cởi”
Tôi quả quyết nói rồi gạt tay Sendai-san ra. Nhưng cô ấy vẫn không chịu từ bỏ.
“Có mà. Nào, mau cởi ra”
Nói rồi, cô ấy hai tay không một chút ngần ngại nắm lai áo tôi một lần nữa rồi chuẩn bị kéo nó lên.
“Kh-Khoan đã Sendai-san!”
Bắt đầu trở nên luống cuống, tôi cố đẩy tay Sendai-san đi. Nhưng đôi bàn tay ấy không chịu thả ra mà cứ thế vén áo tôi lên, để lộ ra phân nửa phần bụng của tôi rồi.
Ngoài dự tính của tôi rồi.
Có những lần tôi đã nghĩ đến việc lột đồ Sendai-san ra, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ tới cảnh chính mình là người bị lột đồ ra cả. Chưa một lần. Với cả ngay từ đầu lệnh tôi đưa ra là “cởi đồ cậu ra đi” chứ đâu có phải “cởi đồ tôi ra đi” đâu.
Tôi cầm chiếc hộp khăn giấy lên gõ gõ vào đầu Sendai-san đang cứ nắm lấy áo tôi. Cứ thế, trong lúc con cá sấu cứ lắc lư qua lại thì tôi nghe thấy một giọng kêu “đau” cứ như bốc phét.
“Cởi đồ ra có phải là cái gì đó to tát đâu đúng không? Ở trường cậu cũng thay đồ ra còn gì”
Thả tay khỏi áo tôi, Sendai-san xoa lên đầu chỗ vừa bị tôi gõ vào rồi vén tóc lên.
“Cái vừa rồi có phải là thay đồ đâu? Là bị lột đồ ấy chứ”
“Chấp nhặt quá đó Miyagi”
“Không có chấp nhặt gì ở đây cả. Là do Sendai-san đại khái quá đó”
“Cứ như vậy mốt hói đầu giờ”
Sendai-san kéo kéo tóc tôi, nói “làm mấy điều như này tốt cho sức khoẻ lắm đó nha” rồi lại nắm áo tôi thêm một lần nữa.
“Đã bảo là không mà!!”
Tôi tát hai cái tay hư đang nắm áo mình.
“Nếu không muốn bị lột đồ ra thì Miyagi nên tự cởi ra đi”
“Không hiểu sao mà giờ mọi chuyện lại thành ra thế này luôn á!”
Đôi lúc Sendai-san lại làm những chuyện chẳng ai ngờ tới. Lúc thì bất chợt tới tận nhà, lúc thì đột nhiên tới tận lớp.
Và điều này càng trở nên rõ nét hơn từ lúc bắt đầu kỳ nghỉ hè.
Chẳng bao giờ cô ấy quan tâm đến tôi nghĩ gì, lúc nào cũng làm những điều khó hiểu thế này.
“Nếu giờ tớ nói là tớ cởi ra để Miyagi làm theo thì Miyagi có hiểu không?”
Sendai-san thản nhiên nói rồi nhìn tôi.
“…… Cậu đang đùa đúng không?”
“Nhìn tớ giống đang đùa hửm?”
Tốt hơn hết là cậu đang đùa tôi đi.
Giờ có lột đồ tôi ra thì Sendai-san cũng chẳng được lợi lộc gì. Thân hình của tôi có đẹp đẽ gì đâu, chả hiểu thú vị chỗ nào mà muốn nhìn.
Nhưng Sendai-san lại chẳng có vẻ gì là đang đùa cả.
“Nếu không tự cởi ra thì tớ sẽ cởi ra dùm cậu đó”
Trước khi tôi kịp thở ra câu gì thì hai bàn tay đang nắm chặt áo tôi bỗng kéo lên.
“Tôi thà tự cởi còn hơn là để bị lột ra!”
Tôi quả quyết rồi nắm chặt cổ tay Sendai-san.
Dù có nói thế nào đi chăng nữa thì Sendai-san vẫn sẽ không đổi ý. Nên nếu phải chọn tự lột hay bị lột thì tôi thà tự mình làm còn hơn.
“Tớ hiểu rồi”
Sendai-san trả lời ngắn gọn rồi buông tay khỏi áo tôi.
Hạ ánh nhìn mình xuống, tôi thở dài.
Từ từ ngẩng mặt lên, hiển nhiên, tôi trông thấy Sendai-san chỉ có mỗi chiếc áo ngực che lấy nửa trên, và tôi cũng chuẩn bị cởi chiếc áo thun của mình ra.
Cái tình cảnh khó tin này làm đầu tôi trở nên choáng váng.
Điều này, thực sự là quá vớ vẩn.
Lẽ ra tôi không nên nghe lời Sendai-san nói.
Nếu giờ tôi cứ thế mà đứng lên rồi ra ngoài bếp, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, thì tôi sẽ chẳng cần phải đối mặt với cái điều vô nghĩa này nữa.
“Hay là để tớ giúp cậu cởi ra luôn đi ha Miyagi?”
Vừa cười tươi, Sendai-san vừa nắm tay tôi với một lực kha khá.
“Để tôi tự cởi là được rồi, cậu quay đi chỗ khác đi”
Tôi nói với Sendai-san. Dù không nói gì, nhưng cô ấy cứ nhìn tôi với ánh mắt như đang nói “tớ sẽ không để cậu chạy thoát đâu” vậy.
“Sao phải vậy? Nãy Miyagi cũng dòm tớ cởi ra mà đúng không?”
“Đấy là vì Sendai-san bắt tôi phải nhìn đó thôi”
“Nhưng cậu vẫn xem thấy rồi đó, nên tớ cũng được quyền xem chứ đúng hông?”
“Quyền với chả lợi gì, quay đi chỗ khác nhanh!”
Tôi đưa tay lên má Sendai-san rồi ép cô ấy nhìn về phía chiếc giường. Nhưng cô ấy lập tức quay lại để trêu tôi.
“Mồ, Miyagi để ý quá đó nha”
Những lời đó như ám chỉ rằng tôi né tránh ánh nhìn của cô ấy là vì có hàm ý nào đó khác, nên tôi cởi liền luôn chiếc áo thun của mình ra.
Ánh nhìn của cô ấy làm tôi khó chịu.
Chẳng hiểu có gì thú vị mà Sendai-san cứ nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi cảm thấy mãi không yên. Giờ mà cứ che che giấu giấu thế này thì cô ấy lại đem tôi ra làm trò đùa nữa thôi, nên cũng chả thể nào mà trốn mãi được.
Nếu biết rằng kiểu gì cũng phải show hàng thì tôi đã mặc chiếc áo ngực nào dễ thương hơn chút xíu rồi.
Hôm nay tôi chỉ mặc một chiếc màu trắng đơn giản thôi, và tất nhiên là tôi làm gì nghĩ tới việc là sẽ bị bắt lột đồ ra thế này đâu.
“Cởi rồi đó… rồi giờ làm gì?”
Tôi cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể rồi nhìn Sendai-san, thì lại thấy cô ấy nhau mày lại một lúc. Nhưng rồi ngay sau đó, cô ấy bắt đầu cười khểnh một cách không thể gian xảo hơn rồi bắt đầu chọc chọc vào eo tôi.
“Đừng có làm thế mà!”
Giờ đây không còn mảnh vải che thân, bàn tay chạm vào tôi dễ dàng làm tôi cảm thấy nhột đến khó chịu, và lúc tôi định cầm tay cô ấy lại thì cô ấy lại nhéo phần eo tôi.
“Khoan đã Sendai-san!”
Tôi xua tay Sendai-san ra rồi ôm lấy phần hông mình.
“Mềm mại quá đi à, cảm giác đã ghê á”
“Bực mình thật đó!”
“Sao đâu nào. Tớ chỉ chạm một chút thôi mà~”
“Sao đâu con khỉ. Đừng có chạm vào tôi!”
“Vậy thì cho tớ ngắm thôi cũng được”
Không biết cô ấy nói “vậy thì” là có ý gì, nhưng cô ấy lại cứ thế mà nhìn chằm chằm vào tôi.
“Cũng không nốt!”
Tôi nhìn Sendai-san thì được chứ để bị Sendai-san nhìn thì nó lại không đúng.
Điều này mà cứ tiếp diễn thì tôi sẽ mãi bị Sendai-san dắt mũi mất.
“Miyagi. Mặt cậu có đang hơi đỏ đó”
Sendai-san dịu dàng đưa tay lên chạm vào má tôi.
Và rồi lòng bàn tay ấy chạm sát vào, như để cảm nhận thân nhiệt từ gò má tôi.
Chỉ có thế thôi mà tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn và lớn tiếng hơn, dần khiến tôi quên luôn cả cách thở, nên tôi phải hất mạnh tay cô ấy ra.
“Đỏ mặt là do tôi đang thấy bẽ mặt thôi. Tôi làm gì có thân hình đẹp như Sendai-san đâu”
“Con gái phải có chút thịt như thế này mới dễ thương chứ”
“Tôi ghét điểm đó của Sendai-san lắm đó biết không”
“Vậy cậu có thích tớ ở chỗ nào đó chăng?”
“Không”
Tôi lập tức trả lời rồi quay ngoắt đi.
Thu mình lại, tôi ôm chân mình, và rồi Sendai-san tới vỗ nhẹ vào tay tôi.
“Nghĩ cho tớ một chút đi chứ. Cậu làm tổn thương tớ đó”
Giọng nói của cô ấy nhẹ như lông hồng, tổn thương chỗ nào chứ.
Nhưng vì không thấy mặt cô ấy nên tôi không thể biết được là cô ấy đã làm bộ mặt thế nào khi nói ra những lời đó.
“Tớ khá là có hứng thú với Miyagi vậy mà”
Bên cạnh tôi là một giọng nói nghe y như đang nịnh hót vậy.
“Trời nóng nướng luôn não cậu hay gì rồi à Sendai-san”
“Chắc là vậy rồi. Vậy nên là Miyagi hãy chăm sóc tớ đi nha”
“Không đời nào. Nè, đừng có tựa lên người tôi”
Không biết từ lúc nào, nhưng giữa tôi và Sendai-san đã không còn chút khoảng cách nào nữa rồi, nên tôi phàn nàn cô ấy vì chẳng nói chẳng rằng gì mà tựa vào vai tôi vậy.
Thế nhưng, Sendai-san lại chẳng chịu rời đi.
Vai chúng tôi cứ kề nhau thế này, khiến mái tóc dài của cô ấy cứ chạm vào người tôi, làm tôi cảm thấy nhột.
“Não tớ chết rồi nên không di chuyển được đâu”
“Đùa vậy không vui chút nào hết á”
“Hùa theo tớ đi chứ, một chút cũng được mà”
Sendai-san chán nản nói.
“Cậu nóng quá đó Sendai. Với cả, nặng quá”
Do chưa bao giờ tiếp xúc với người khác sau khi cởi hết đồ ra giống như vầy nên tôi không biết những người khác thì thế nào.
Nhưng thân nhiệt của Sendai-san lúc bấy giờ không phải là ấm, mà là rất nóng.
“Nói tớ nặng là hơi bị thô lỗ đó nha”
“Không có thô lỗ gì hết. Làm ơn tránh ra cho tôi mặc đồ vào cái”
Khi tôi cố đẩy đi bờ vai đang tựa vào tôi thì Sendai-san lại vòng cánh tay cô ấy vào lại với tôi, và phần tiếp xúc giữa cơ thể tôi và cô ấy lại tăng lên.
“Tôi vừa ra lệnh đó Sendai-san. Có nghe tôi nói không đấy”
“Hôm nay cậu được ra lệnh một lần, lúc bắt tớ cởi đồ ra là hết rồi”
“Sao cậu cứ toàn tự tiện chế luật ra thế hả!?”
“Đang là kỳ nghỉ hè mà nên cứ tự do một chút có sao đâu. Như này cũng vui hơn mà~”
“Tôi ghét kỳ nghỉ hè, cũng không thấy vui chút nào!”
“Sao đâu nào. Lâu lâu như thế này một ngày cũng có sao đâu”
“Có sao đấy”
Tay chúng tôi cứ lồng vào nhau khiến tôi chẳng thể nào trốn đi được.
Tôi có thể cảm thấy rõ tay của Sendai-san đang chạm vào hông mình.
Bình thường làm gì có ai dính vào nhau tới mức này, bực mình chết đi được.
Tôi còn chẳng bao giờ làm mấy cái này với đám Maika nữa là.
Thế nhưng, cảm giác thân nhiệt của tôi và Sendai-san đang dần dần trở thành một thế này, cảm giác lại không quá tệ.
“À đúng rồi. Miyagi có dự định gì cho lễ Obon không?”
“Không”
Bố tôi sẽ có mặt ở nhà chỉ một ngày duy nhất vào lễ Obon, với cả hôm đó tôi cũng có hẹn với đám Maika nữa. Tuy là vào những ngày Sendai-san tới thì tôi sẽ phải bỏ mấy cuộc hẹn với đám Maika, nhưng mà có từ chối hay dời lại thì cũng không sao.
“Vậy thì mình học vào lễ Obon đi”
Nói rồi, Sendai-san nghiêng người sang tôi cứ như muốn đè chết tôi luôn vậy.
“Đã bảo là nóng rồi mà Sendai-san”
“Không sao hết. Tớ cũng thấy nóng mà”
“Cái quái gì thế”
Đáp lại lời của tôi, Sendai-san đáp lại một câu “chắc là do đang hè nhỉ” đúng vô nghĩa.
Lúc này, tôi có cảm giác tiếng tim đang đập loạn xạ lên ồn ào hơn bình thường, nhưng cũng không rõ đó là từ tôi hay là từ Sendai-san nữa.