(Liên quan đến LN v3c1 và v4c3 – WN c69 và c98)
Shiori và Sendai-san.
Hai người họ hầu như không có mối tương quan nào cả, nhưng có khi thật ra lại thân thiết với nhau không biết chừng.
Tôi cứ mãi suy nghĩ về điều đó.
Lúc Shiori va phải Sendai-san trên hành lang, phản ứng của hai người họ mang lại cho tôi cảm giác rằng không có gì là lạ khi cả hai có mối liên hệ nào đó với nhau.
Thế nhưng, cho dù gặng hỏi bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì Shiori vẫn khăng khăng Sendai-san không phải là bạn và cũng chẳng thân thiết gì với cậu ấy, nên tôi không tìm ra bất cứ điểm chung nào khác giữa hai người họ ngoài việc từng là bạn cùng lớp.
Vì vậy, tôi đã định tin theo lời của Shiori cho đến khi đột nhiên có cơ hội nói chuyện trực tiếp với Sendai-san, thì quyết tâm của tôi lại bị lung lay.
Trong lớp học ồn ã, tôi nhìn Shiori đang đứng bên cạnh bàn của mình.
“Shiori, có chuyện này...”
Lúc tôi đụng trúng Sendai-san trên hành lang khi đang trên đường đến căn tin, rồi nói chuyện liên quan tới Shiori thì Sendai-san đã kinh ngạc trên cả mức cần thiết, đã vậy còn rất quan tâm đến chủ đề đó nữa.
Sau lần đó, tôi vô cùng bận tâm đến phản ứng ấy của Sendai-san.
“Chuyện gì?”
Nói rồi Shiori nhìn về phía tôi.
Tuy rất muốn hỏi về Sendai-san, nhưng cảm giác rằng dù có hỏi thì diễn biến cũng sẽ như mọi lần nên tôi không biết phải mở lời thế nào nữa.
Tôi vẫn ngồi im trên ghế, đắn đo xem có nên nhắc đến tên của Sendai-san hay không thì Shiori lại nói tiếp với vẻ thắc mắc “Lại làm sao thế?”
“Trưa nay cậu ăn gì?”
“......Maika. Tớ dám chắc đó không phải là điều cậu muốn hỏi ngay lúc này đâu đúng không?”
Shiori chống tay lên bàn tôi rồi bắt đầu dồn ép “Chuyện cậu thật sự muốn hỏi là gì?”
“Tớ thật lòng muốn hỏi về bữa trưa hôm nay của cậu đấy chứ. Tính xin Shiori chia bớt một phần cho tớ ấy mà.”
Thay vì trong lớp học ồn ào, nếu tôi có thể thong thả tâm sự chỉ riêng hai đứa với Shiori ở một nơi yên tĩnh hơn, thì biết đâu có thể nghe được câu trả lời khác với mọi lần, cơ mà làm vậy lại thấy hơi nghiêm trọng. Nhưng ngặt nỗi nếu cứ nói ra như bình thường thế này, thể nào Shiori cũng trả lời “Sendai-san không phải là bạn và cũng chẳng thân thiết gì” cho xem, khổ tâm lắm cơ.
“Để Ami-chan này trả lời thay cho. Bữa trưa của Shiori là...”
Ami đang đứng ở phía đối diện với Shiori phán một câu “Bánh mì chứ gì!” bằng giọng không hiểu sao lại lớn quá mức bình thường. Biết là lớp học khá nhốn nháo vào giờ nghỉ trưa giữa tiết hai và tiết ba, nhưng tôi nghĩ không nhất thiết phải nói lớn đến thế.
“Ami, to mồm quá.”
Shiori nói một cách chán chường.
“Ể, Shiori. Hôm nay không ăn bánh mì nữa hả?”
“Thì đúng là bánh mì.”
“Cứ ăn bánh mì suốt là bị mất cân bằng dinh dưỡng cho xem.”
Tự nhiên Ami lại nói với giọng siêu nghiêm túc thế là Shiori đáp “Cũng có ngày không phải bánh mì chứ bộ”. Và rồi cậu ấy lại nói thêm “Quan trọng hơn là Maika này. Chẳng phải cậu có chuyện muốn nói với tớ sao?”
“À thì, tớ hỏi về Sendai-san được không?”
Rốt cuộc vẫn là vòng lặp quen thuộc, tôi hỏi Shiori tương tự như mọi khi.
“Dù cậu hỏi thì tớ cũng chẳng trả lời được. Vì tớ có biết gì mấy về Sendai-san đâu.”
“Cũng phải.”
Hôm nay tạm gác lại ở đây thôi.
Ngay lúc tôi nghĩ vậy thì Ami nói xen vào bằng giọng mạnh mẽ.
“Ể! Shiori, lúc va trúng Sendai-san ở hành lang, cậu rất là kì lạ luôn đó.”
“Tớ không nghĩ là mình lạ thường đến mức như cậu nói đâu.”
“Siêu khác thường nữa là.”
“Khác là khác chỗ nào?”
“Thì đó, khác là khác thôi chứ gì nữa? Đúng không, Maika?”
Ami nhìn sang tôi rồi vỗ vỗ lên vai.
“Ừ, đúng là có hơi kì quặc.”
Nghe tôi đáp lại, Shiori liền chối “Làm gì có chuyện đó” rồi nhanh miệng nói tiếp.
“Cứ cho là kì quặc đi chăng nữa thì chắc là do tớ va trúng cô ấy khi đang ngẩn ngơ rồi bị một phen hú vía dẫn tới dáng vẻ kì quặc đó thôi. Mà này, hai cậu chỉ muốn nói về Sendai-san để trêu tớ thôi đúng không?”
Shiori nói với vẻ phiền phức, thế là Ami cười xòa “Bại lộ rồi à”.
“Ngưng chủ đề này lại đi. Tớ chán ngấy luôn rồi.”
Shiori ngán ngẩm và Ami tinh nghịch bắt đầu màn đốp chát với nhau, còn tôi thì dõi theo hai cậu ấy.
Ngày mà tôi đụng trúng Sendai-san trên hành lang, tôi đã biết được trường nguyện vọng của mình và cậu ấy gần nhau. Và rồi, tôi lỡ miệng kể rằng Shiori cũng thi vào chung trường với mình.
Thời điểm ấy, phản ứng của Sendai-san khiến tôi cảm giác rằng cậu ấy có quan hệ nào đó với Shiori, nhưng thực tế sợi tơ gắn kết hai người họ lại không nhiều đến vậy. Chỉ là, nếu tôi thay đổi góc nhìn thành Shiori và Sendai-san là “bạn”, thì sợi tơ nối tưởng chừng đứt khúc lại liên kết chặt chẽ với nhau.
Mà nghĩ như vậy thật sự không tốt chút nào.
Suy diễn quá nhiều sẽ dẫn tới buộc tội oan uổng.
Đối với tôi bây giờ, vẫn còn một việc khác đáng bận tâm hơn.
“Shiori này, cậu thi chung trường đại học với tớ đúng chứ?”
Tôi hỏi Shiori, người vẫn đang đôi co với Ami.
Điều mà tôi vẫn luôn vướng mắc từ khi nói chuyện với Sendai-san.
Và tôi phải tìm cách giải quyết chuyện đó trước mới được.
“Đúng vậy, mà sao đột nhiên lại hỏi?”
“Thì tự nhiên muốn hỏi vậy thôi. Cậu còn kể cho ai khác nghe về chuyện chọn trường đại học này không?”
“Không. Không cần thiết.”
“Vậy à.”
“Tức là như vậy đó phải không? Chuyện trường đại học của Shiori là bí mật mà chỉ có tớ với Maika được biết thôi.”
Ami nói như kiểu chuyện nội bộ riêng tư.
“Ừ. Trước mắt thì đúng là vậy. Vì tớ chưa nói cho ai khác ngoài hai cậu.”
Shiori nói bằng giọng không quá tươi tắn nhưng cũng không ủ dột, rồi mỉm cười mông lung.
Cứ hễ nhìn Shiori như lúc này, tôi lại thấm thía rằng mình đã làm chuyện vô cùng sai trái.
Đó là nói cho Sendai-san biết trường nguyện vọng của Shiori.
Tôi đang rất hối hận về việc đó.
Nên tìm một nơi thích hợp để xin lỗi cậu ấy thì hơn.
Thế nhưng, để xin lỗi thì phải bắt đầu từ việc kể cho Shiori biết mọi chuyện xảy ra giữa tôi và Sendai-san.
Chỉ mới nghĩ về một ngày không xa phải đối mặt với việc này thôi là tôi đã thấy sầu não rồi.