(Diễn ra đồng thời với một đoạn trong LN vol 3 chương 3 và WN chương 76)
“Để quên đồ”, à...
Nếu là Shiori thì dám có chuyện này thật lắm.
Có điều, nhìn dáng vẻ lúc nãy của cậu ấy, thì tôi thấy không giống như để quên đồ chút nào.
“Vâng! Cho em hỏi ý kiến của cô Utsunomiya được không ạ?”
Ami giơ tay lên phát biểu như đứa học sinh tiểu học, giọng cậu ấy vang khắp cả hành lang.
Tôi hiểu ý của Ami.
Chắc hẳn là đang muốn hỏi về Shiori đây mà.
“Xin lỗi, tớ để quên đồ.”
Ba đứa đang cùng nhau đi đến tủ cất giày thì Shiori nói vậy rồi bóng dáng cậu ấy dần mất tăm vào sâu bên trong hành lang yên tĩnh đến mức mà không thể tin là lễ hội văn hóa vừa diễn ra và đồng thời cuộc hẹn đi ăn ở cửa hàng thức ăn nhanh với cậu ấy cũng bốc hơi theo luôn. Thế là tôi và Ami đã bị bỏ lại trên hành lang vắng lặng như thể sự náo nhiệt sáng nay chỉ là giả dối.
“Tôi biết cô Ami muốn nói gì rồi.”
Tôi cố tình đáp lại như vậy, rồi đến trước ngăn tủ của mình để thay giày.
“Chỗ đó đáng lẽ phải diễn là giáo viên với học sinh chứ.”
“Có cần phải câu nệ vấn đề đó không? Giáo viên với giáo viên cũng được mà. Nào, cô Ami cho ý kiến trước đi.”
“Đành vậy... Thế thì tôi xin phép nói lên suy nghĩ của mình trước. Có khi nào ‘Để quên đồ + bố = bạn trai’ không?”
Tôi chưa từng nghĩ theo hướng đó.
Nhưng vì Shiori đã nhắc đến bố cậu ấy một cách rất thiếu tự nhiên rồi lặn mất tăm, nên cũng dễ hiểu tại sao Ami lại suy đoán như thế.
“Shiori có bạn trai à...”
“Phải. Bộ cậu không thấy khả nghi hả? Tiếp sau đây là ba đứa mình có hẹn đi ăn mừng kết thúc lễ hội văn hóa liền rồi, thế mà nhỏ nhìn điện thoại xong đột nhiên bảo nào là để quên đồ, nào là bố về nhà sớm nên hôm nay không đi được nữa rồi bùng kèo luôn. Bởi vậy tớ mới đoán để quên đồ với bố chỉ là nói dối thôi, chứ thực ra là được bạn trai hẹn gặp.”
“Cũng có thể.”
Nếu hỏi tôi khả nghi hay không thì tất nhiên tôi sẽ chọn “có” rồi. Ví như chỉ “Để quên đồ” thôi thì còn tạm chấp nhận đi, đằng này lại bồi thêm chuyện về bố vào nữa, nên không thấy nghi mới là lạ.
“Vụ này chắc chắn là bạn trai rồi. Maika cũng nghĩ vậy đúng không?”
Ami tuyên bố chắc nịch rồi bước đi, hai chúng tôi bỏ lại dãy phòng học phía sau.
“Có lẽ chuyện để quên đồ là thật, còn lí do hủy buổi đi ăn hôm nay là do bố cậu ấy đúng chứ? Tụi mình đều biết đầu óc Shiori hay ngáo ngơ rồi, và cậu ấy cũng thường xuyên được bố gọi về nhà mà.”
Mỗi khi trò chuyện với Shiori, thì tần suất nhắc đến chủ đề “bố” không hề ít ỏi chút nào.
Tuy theo mạch nói chuyện hôm nay, đột nhiên cậu ấy lại nhắc đến “bố” thì nghe không xuôi cho lắm, nhưng miễn cưỡng thì cũng không hẳn là không chấp nhận được. Có điều, tôi không thể xua tan cảm giác rằng cậu ấy để quên đồ chỉ là viện cớ, song, tôi vẫn cố thuyết phục mình tin vào cô bạn thân.
Tất nhiên, tôi tò mò lắm chứ.
Tò mò là thế nhưng chỉ đành giữ nó như mối bận tâm trong lòng thôi.
Dưới bầu trời đang dần chìm vào chạng vạng, hai đứa vừa bị “Để quên đồ và bố” cướp mất Shiori lững thững bước đi.
“Ừ thì, cũng có thể đúng như Maika nói.”
Ami nói bằng giọng chán nản.
“Shiori mà có bạn trai, chắc sẽ kể cho chúng ta biết chứ nhỉ.”
“Chắc gì?”
“Hay là vầy đi, ngày mai tụi mình thẩm vấn cậu ấy về vụ bạn trai thử không?”
Tôi đưa ra một đề xuất nhảm nhí rồi nhìn sang Ami.
Tôi không định bắt cậu ấy phải nói hết tất tần tật, nhưng nếu thật sự có người yêu, thì tôi muốn cậu ấy kể cho chúng tôi biết. Trước nhất thì cá nhân tôi khá hiếu kì không biết Shiori sẽ yêu kiểu người như thế nào, tiếp đến nữa là tôi muốn xác nhận xem người đó có đáng để giao lại Shiori hay không.
Cơ mà, tôi nghĩ Shiori không có bạn trai nổi đâu.
“Được đó. Chốt kèo thẩm vấn... Cơ mà, tớ nghĩ Shiori không có bạn trai nổi đâu.”
Ami nói ra một câu như thể vừa nhìn trộm trong đầu tôi, thế là tôi đáp lại “Ý tưởng lớn gặp nhau rồi, hay là thôi đi nhỉ?”
Tôi chưa từng nghe Shiori nhắc đến chủ đề người yêu bao giờ và trông cậu ấy cũng không giống như đang có người yêu chút nào. Ngay từ đầu, Shiori có vẻ đã không thích mấy chuyện đó rồi, nhiều lần đụng chạm đến chủ đề đó là cậu ấy đều mất hứng ngay.
“Cứ tra hỏi thử xem sao. Ít nhiều gì cũng thú vị mà.”
Ami đi bên cạnh tôi, nói bằng giọng hớn hở.
“’Shiori đáng thương quá...’ Tớ cũng muốn nói vậy lắm, nhưng nhỏ đã nhẫn tâm bỏ rơi chúng ta như thế thì phải bắt nhỏ làm đồ chơi cho chúng ta một hôm chứ nhỉ.”
Tôi không thật sự có ý định biến Shiori thành đồ chơi đâu, nhưng hôm nay tôi đã nhắm mắt cho qua cái vẻ sượng trân đó rồi, thì nhỏ chịu trận cho chúng tôi ghẹo lại cũng không có gì là quá đáng.
“Cứ quyết định vận mệnh ngày mai của Shiori như vậy đi. Phải bắt cậu ấy trả nghiệp cho hôm nay mới được.”
Nói rồi, Ami cười khoái chí.