(Diễn ra đồng thời với một đoạn trong LN vol 1 chương 5 và WN chương 15)
Dù chỉ một chút thôi, nhưng thật sự tôi hơi ghen tị với Shiori.
Bản thân tôi cũng biết rõ lí do.
Đó là vì ngay lúc này, tôi đang ngồi ở trường luyện thi.
Vừa mới kết thúc xong một tiết và được nghỉ giải lao, nhưng hôm nay vẫn còn phải học thêm hai tiết nữa mới được về. Tuy là tôi không bất mãn gì với tình trạng hiện tại, cơ mà chẳng có cảm giác gì là được nghỉ dù đã vào kì nghỉ xuân.
------Dẫu sao cũng đã hứa rồi.
Nghỉ xuân sẽ đến trường luyện thi.
Tôi đã hứa với phụ huynh như vậy. Và một khi kì nghỉ này kết thúc, tôi sẽ lên năm ba, vì vậy bản thân tôi cũng nghĩ mình nên đến trường luyện thi để chuẩn bị thi đại học sẽ tốt hơn. Thế nhưng tôi cũng muốn đi chơi. Khá là, à không, phải nói là rất muốn luôn ấy. Vậy nên tôi mới ghen tị với Shiori khi nhỏ quả quyết rằng sẽ không đến trường luyện thi và có lẽ bây giờ đang tận hưởng kì nghỉ xuân rồi.
Không biết hôm nay cậu ấy làm gì nhỉ.
Tôi nghĩ về gương mặt của nhỏ bạn thân.
Nếu mà Shiori cũng đang ngồi ở đây, dám cá cậu ấy sẽ nói “Không muốn học chút nào” cho xem. Tôi vừa nghĩ ngợi vu vơ như thế, vừa lấy điện thoại từ trong cặp ra và nhìn vào màn hình, thì thấy có tin nhắn từ Shiori, dòng tin chỉ vỏn vẹn hai chữ “Rảnh không?”.
“Đúng chất Shiori.”
Nếu là lúc trò chuyện trực tiếp thì cậu ấy cũng chịu nói lắm, vậy mà trên tin nhắn thì lãnh đạm hẳn. Nói cách khác, thì chúng tôi đã thân nhau tới mức chẳng cần phải giữ kẽ làm gì nữa.
Tôi trả lời tin nhắn của Shiori rằng “Tớ đang ở trường luyện thi”, rồi bắt đầu phác họa gương mặt cậu ấy lên vở.
Thỉnh thoảng tôi lại thấy Shiori ngồi thẫn thờ.
Lắm lúc tôi cũng không rõ nhỏ có đang nghe giảng hay không và đôi khi còn bị giáo viên nhắc nhở nữa chứ. Bài tập về nhà thì nhỏ làm khá nghiêm túc nên tôi nghĩ là lúc ở trên lớp cũng nên tập trung nghe giảng có phải hơn không.
Thế rồi, tôi ghi thêm chữ “Tập trung!” bên trên hình phác họa gương mặt của Shiori.
Tôi học chung lớp với Shiori từ năm nhất, nên tính tới giờ đã được hai năm. Hai đứa học cùng lớp, chơi với nhau. Ngoài ra, còn một cô bạn thân nữa là Ami, xui thay lên năm hai cậu ấy đã bị tách lớp mất rồi, nên tôi mong sao năm cuối cấp, ba đứa chúng tôi được học chung lớp để cùng nhau trải qua quãng đời học sinh cấp ba còn lại.
Tôi phác họa gương mặt Ami cạnh Shiori, rồi chú thích thêm hai chữ “Năng động!” phía trên đầu để miêu tả về cậu ấy. Sẵn tiện, tôi bắt đầu vẽ luôn gương mặt mình thì nghe thấy tiếng bắt chuyện từ góc chéo bên phải nên tôi ngẩng mặt lên.
“Utsunomiya-san vẽ đẹp ghê.”
“Có đẹp gì đâu. Tớ chỉ nguệch ngoạc đại thôi.”
Tôi đáp lại lời của Honda-san, người đang nhìn vào vở của tôi.
Chúng tôi học chung trường cấp ba nhưng lại khác lớp, nên cũng không hẳn là bạn và hiếm khi nói chuyện trên trường. Tuy nhiên, lại chuyện phiếm với nhau khá thân ở trường luyện thi, một kiểu quan hệ khá là độc lạ.
“Đẹp mà. Gặp tớ thì còn lâu mới vẽ được như vậy.”
“Không có đẹp mà.”
“Thôi đi, không cần phải khiêm tốn đâu.”
Sau khi nói bằng giọng nhẹ bẫng, cậu ấy tiếp tục “Utsunomiya-san này, cậu biết vụ Ibaraki-san đi làm thêm không?”.
“Ibaraki-san làm thêm á? Ở đâu?”
Tôi hỏi lại Honda-san đang làm mặt hí hửng ngồi chéo trên bên phải, thì cậu ấy hít thở một nhịp rồi đáp “Nhà hàng gia đình”.
“Nhà hàng gia đình luôn cơ à”
“Lúc đi ăn với phụ huynh, tự nhiên thấy Ibaraki-san làm tớ cũng hết hồn. Tại vì ai mà ngờ được Ibaraki-san đó lại làm thêm ở nhà hàng gia đình đúng không?”
“Đúng là ngạc nhiên thật. Nếu mà Ibaraki-san làm thêm thì cảm giác nó phải là một nơi khác chứ không phải nhà hàng gia đình.”
“Chuẩn luôn. Thật tình mà nói, Ibaraki-san hợp với chuyện chơi bời hơn là làm thêm nhỉ? Rồi lúc đi chơi dám bắt tụi con trai phải khao lắm.”
Với hình tượng một “Ibaraki-san tuy dễ thương nhưng nóng tính và ích kỉ” của tôi về cậu ta, cộng thêm lời của Honda-san nói nữa, thì tôi có thể hình dung ra được điều đó.
Ibaraki-san học chung lớp------ Tức Ibaraki Umina, là kiểu người khác xa một trời một vực với tôi. Xa tới mức cậu ta còn là chủ đề bàn tán khắp cái trường luyện thi này luôn cơ. Dẫu vậy, tôi cũng khá tò mò cậu ta lúc làm thêm sẽ như thế nào.
“Ibaraki-san có làm việc bình thường không?”
“Bình thường là sao?”
“Kiểu như có tiếp khách đàng hoàng hay không ấy.”
“Siêu niềm nở luôn á.”
Honda-san nói với giọng chẳng thèm giấu giếm vẻ kinh ngạc.
“Hể... Ngạc nhiên thật.”
Nãy giờ tôi thốt ra từ này mấy lần rồi, nhưng đúng là không còn từ nào khác để diễn tả nổi.
Rất có thể chỉ là cái nhìn phiến diện, nhưng tôi không tài nào tưởng tượng nổi Ibaraki-san mà lại nghiêm túc làm thêm. Những thành viên còn lại trong nhóm bạn của cậu ta có khi còn hợp với việc này hơn, nghĩ thế tôi lại hỏi “Không còn ai khác làm chung nữa hả, ví dụ như Sendai-san ấy?”
“Hình như không. Cơ mà nếu có Sendai-san làm ở đó chắc cậu ấy nổi tiếng khắp nhà hàng luôn quá.”
“Ý là được tỏ tình hả?”
“Ừ. Ibaraki-san đúng là dễ thương nhưng hay làm màu quá nên khó bắt chuyện. Nếu làm ở nhà hàng gia đình, chẳng phải kiểu người như Sendai-san sẽ được yêu thích hơn sao?”
“Ai được yêu thích hơn thì chưa biết nhưng chắc hẳn Sendai-san sẽ được việc hơn nhiều.”
Đối với tôi thì Sendai-san cũng là một tồn tại hết sức xa vời tương tự như Ibaraki-san vậy. Nói tới Sendai-san thì tôi chỉ biết cậu ấy đối nhân xử thế khôn khéo hơn hẳn Ibaraki-san, thường bị gọi là “con nhỏ thảo mai”, tuy không bằng Ibaraki-san nhưng cậu ấy cũng bị đồn là hay đi chơi bời.
Dù học chung lớp nhưng chúng tôi chưa từng nói chuyện nên tôi cũng không biết mấy tin đồn đó có đúng hay không. Chẳng qua là tôi chỉ tám chuyện về họ với mấy người bạn ở trường luyện thi, chứ không trực tiếp liên quan tới họ, mà có lẽ từ giờ về sau cũng sẽ như nước sông không phạm nước giếng thôi.
“Lại chuẩn. Mà dù thế nào, thì hai người họ cũng nổi tiếng à.”
“Đúng thật.”
Sau khi trả lời ngắn gọn, tôi bắt đầu xoay bút trên ngón tay.
Không hẳn là tôi không ngưỡng mộ tuýp người rạng ngời như thế, nhưng dù có khao khát đi chăng nữa, thì không phải ai cũng có thể trở nên giống họ được. Và tôi cũng chẳng phải đứa thấy sang bắt quàng làm họ. Dẫu sao tôi đã có người bạn thân thiết của mình rồi.
Tôi nhìn xuống vở. Tranh phác họa gương mặt mà Honda-san khen hiện lên trong mắt, đúng lúc điện thoại tôi rung lên. Nhìn vào màn hình lại thấy tin trả lời từ Shiori viết rằng “Chừng nào xong đi xem phim không?”.
“Bạn hả?”
Tôi đáp lại “Ừ” cho thắc mắc đó.
Đề xuất của Shiori rất hấp dẫn, nhưng học ở trường luyện thi về rồi đi luôn thì trễ quá.
Xem phim xong là phải vội vã về nhà ngay.
Hình như hôm kia gặp nhau, cậu ấy không được tươi tắn cho lắm nhỉ.
Nếu được thì tôi muốn có thời gian thong thả tâm sự với cậu ấy hơn.
Sau một thoáng lưỡng lự, tôi nhắn lại “Mai được chứ?”.