Để tớ tiễn cậu nửa đường.
Sau khi tôi nói chuẩn bị về nhà thì Sendai-san đề xuất như thế nhưng tôi đã từ chối. Bên ngoài trời vẫn còn sáng và tôi đã nhớ đường rồi nên không có lí do gì cần cô ấy tiễn về cả. Mà dẫu cho có đi cùng nhau thì cũng chẳng có chuyện gì để nói.
Lúc trên đường đi đến nhà Sendai-san, hai đứa hầu như cũng không nói gì rồi.
Nên về một mình sẽ thoải mái hơn.
Chưa kể, cứ hễ nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay là thấy sượng trân.
Vì vậy, tôi đã nói sẽ về một mình biết bao nhiêu lần, thế mà không hiểu sao bây giờ lại đang bước đi trên con đường về nhà cùng với Sendai-san trong bầu không khí trầm mặc.
Nhỏ đã chịu nóng kém mà còn cố chấp.
Tôi không biết khi nào sẽ bị mất quyền được ra lệnh mà cô ấy đột nhiên ban cho. Nên khi tôi ra lệnh “không được tiễn” thì cô nàng thản nhiên phớt lờ lời của tôi và chọn cùng nhau rời khỏi nhà.
Tôi lặng lẽ thở dài để Sendai-san đang đi kế bên không nghe thấy.
Lí do tôi đòi đi đến nhà Sendai-san là vì cô ấy đã quá lộng hành.
Cô nàng tùy tiện thêm luật mà không thèm hỏi ý tôi, tự tung tự tác như thể vì đang là mùa hè nên muốn làm gì cũng được. Nếu đã vậy, tôi nghĩ mình cũng có quyền đưa ra yêu cầu vô lí nên mới ra lệnh dẫn tôi đến phòng của cô ấy mà tôi thậm chí còn chẳng biết nó ở đâu.
Sendai-san sinh hoạt trong căn phòng thế nào?
Tôi cũng hơi tò mò về chuyện đó.
Nhưng đằng nào cô ấy chẳng từ chối.
Tôi đinh ninh như vậy nên mới khinh suất ra lệnh để rồi bây giờ phải ân hận.
Trong số những thứ tôi nhìn thấy hôm nay, có cả điều mà Sendai-san không muốn cho ai thấy. Đó là điều mà cô ấy đã che giấu bao lâu nay, và có lẽ cũng sẽ che giấu đến mãi về sau.
Sendai-san có vẻ rất được gia đình yêu thương.
Tôi đã có ấn tượng như vậy về cô ấy, nhưng một Sendai-san như vậy chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của tôi thôi. Người mẹ mà chúng tôi tình cờ gặp mặt ngay trước cửa chỉ im lặng đi ra ngoài mà không thèm nhìn cô con gái lấy một lần, còn Sendai-san thì trưng lên nét mặt phức tạp.
Một tình huống quá dễ để hiểu ra quan hệ của họ không mấy tốt đẹp.
Có thể cảm nhận rõ ràng điều đó giữa hai mẹ con họ.
Đúng là thất sách.
Dẫu biết phải tránh rơi vào trầm mặc nhưng tôi nghĩ hôm nay mình nhiều lời thật. Kết quả lại thành ra cớ sự đó.
Hiện tại, Sendai-san vẫn im lặng.
Còn tôi cũng câm như hến để bù lại cho phần nói nhiều hồi nãy luôn.
Thà cứ xin lỗi vì đã lắm mồm có khi còn dễ chịu hơn, nhưng nếu giờ mà xin lỗi, thể nào Sendai-san cũng nổi giận. Cho nên tôi chỉ còn cách lẳng lặng đi bên cạnh cô ấy thôi.
Cho dù sánh bước cùng nhau mà hai đứa chẳng nói chẳng rằng thế này thì cũng không khác mấy với khi đi một mình.
Và vì không dám nhìn sang bên cạnh nên tôi cứ cúi gằm mặt mà đi.
Mặt trời đang dần lặn xuống nhưng vẫn kịp tạo nên hai chiếc bóng trên vỉa hè.
Hai đứa lững thững nhịp bước, cảnh vật hiện trên trong mắt cũng chậm rãi lướt qua.
“Miyagi, cậu thấy sao?”
Trên đường về, lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc từ bên cạnh bắt chuyện với mình, khiến bầu không khí trầm mặc bị phá vỡ theo.
“Thấy gì cơ?”
Tôi nhìn Sendai-san tỏ ý không hiểu câu hỏi vừa rồi.
“Chẳng phải cậu muốn đến phòng tớ xem thử sao?”
Phối hợp theo giọng điệu hồ hởi của cô ấy như đã quên đi chuyện xảy ra hôm nay, tôi đáp lại.
“Không phải vậy. Tôi chỉ muốn đổi gió chút thôi.”
“Vâng, vâng. Cứ cho là vậy đi, nhưng ít nhất cũng phải nhận xét xem phòng tớ thế nào chứ.”
Phòng của Sendai-san không trang trí lòe loẹt, nhưng cũng không trống trơn đến mức ảm đạm. Nên từ thích hợp nhất để miêu tả chắc là “Một căn phòng bình thường”. Không khác gì mấy so với phòng của tôi.
Nhưng riêng kệ sách thì khác một trời một vực.
Hầu hết số sách được xếp trên đó đều là sách bài tập và sách tham khảo, mấy quyển tạp chí mà Ibaraki-san rất thích nên thỉnh thoảng Sendai-san mua về đọc lại không thấy đâu cả. Có điều, tôi cảm giác không nên đá động đến chuyện đó và quyết định nói ra câu vô thưởng vô phạt.
“Một căn phòng rất đỗi bình thường.”
“Gì vậy trời. Chứ cậu tưởng phòng tớ thế nào?”
“Tưởng ra dáng phòng nữ sinh trung học hơn, kiểu thế?”
“À, hóa ra là vậy...”
“Ở trường cậu tạo ấn tượng như thế mà.”
Tuy Sendai-san không phải tuýp thích chơi trội, nhưng lúc trên trường vẫn luôn mang hình tượng nữ sinh bóng bẩy rất nổi bật. Nên nếu phòng cô ấy được trang trí đầy mấy món đồ dễ thương hay thời thượng thì cũng không có gì đáng kinh ngạc.
“Ngoài ra còn gì nữa không? Không nhất thiết phải là nhận xét về căn phòng đâu.”
Có vẻ chưa mãn nguyện với câu trả lời của tôi, nên Sendai-san giục hỏi thêm.
Sau lúc đó, tôi đã đọc mấy quyển sách trên kệ để giết thời gian. Không hẳn là tôi đi tay không đến, nhưng vì không mang theo giấy in hay sách bài tập nào cả, trong phòng cũng chẳng còn gì hơn nên đó là lựa chọn duy nhất rồi. Và Sendai-san cũng đọc sách giống tôi.
Tóm lại, hai chúng tôi đã cùng trải qua khoảng thời gian bình lặng, không có gì khác so với mọi khi.
“Chẳng còn chuyện gì khác để nhận xét cả.”
“Ừ thì, cũng đúng.”
Sendai-san nói nhẹ bẫng rồi dừng chân lại.
Tôi cũng đứng lại theo, thì ngón trỏ cô ấy vươn tới và khựng lại trước khi chạm lên cổ tôi.
“Chỗ này đỡ chưa? Tớ thấy vẫn còn hơi đỏ.”
Lúc Sendai-san đè tôi xuống, cô ấy đã không kiềm chế chút nào hết.
Răng cô ấy nghiến chặt cổ tôi đến mức cứ tưởng máu chảy ra tới nơi luôn rồi. Tuy tôi đã bị cô ấy cắn nhiều lần, nhưng đây là lần kinh khủng nhất trong số đó.
“Đau chết đi được, giờ vẫn còn đau.”
Nghe tôi trả lời vậy, Sendai-san liền chạm tay lên nơi có lẽ vẫn còn ửng đỏ.
Thật ra tôi hết đau rồi.
Nhưng cứ thấy nhức nhối như thể nỗi đau vẫn còn đọng lại.
“Hẳn rồi. Tớ cố tình cắn để cậu bị đau mà.”
Sendai-san nói với biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Đừng bắt chước theo tôi chứ.
Đang định nói ra câu ấy thì tôi ngậm chặt miệng lại.
Tôi thở hắt ra và tự nhận thức lại rằng từ trước đến giờ đã đối xử tàn bạo với cô ấy đến mức nào.
Rồi tôi gạt bàn tay của Sendai-san đang xoa cổ tôi ra.
Không sao hết.
Chuyện này chẳng là cái thá gì cả.
Có lẽ bây giờ nó vẫn ửng đỏ, nhưng không còn đau và cũng sẽ không để lại dấu.
Mọi thứ sẽ nhanh chóng tan biến thôi.
“Sendai-san dâm đãng.”
“Chắc vậy.”
Nếu là mọi khi, Sendai-san đã chối bay chối biến, vậy mà hôm nay lại chẳng hề phủ định lời tôi vừa nói.
Từ khi bước vào kì nghỉ hè, tâm trạng tôi cứ rối tinh rối mù lên.
Sendai-san mà tôi quen luôn biết chừng mực và sẽ không đè ai xuống cả. Cho dù làm những việc khác với mệnh lệnh đi chăng nữa thì cũng không mang ý nghĩ sâu xa nào.
Chạm lưỡi lên da.
Hành động “liếm” thì chỉ gói gọn thế thôi. Tuy nhiên, Sendai-san của lúc ấy khiến tôi nghĩ rằng cô ấy đang cố mang lại ý nghĩa trên mức đó.
...Không đâu, chắc tôi hoang tưởng rồi.
Tất cả chỉ là chuyện vặt vãnh, ngủ một đêm dậy thể nào cũng sẽ quên hết. Cả chuyện đi đến nhà Sendai-san, lẫn những chuyện xảy ra ở đó, mọi thứ đều sẽ chìm sâu xuống biển kí ức nên không đọng lại chút cảm xúc nào đâu. Toàn bộ đều là do tôi nghĩ quá lên thôi.
“Đi tiếp nào.”
Cùng với giọng nói bị trộn lẫn vào chốn đô thị ồn ào, Sendai-san lại cất bước.
Trên đường đến nhà cô ấy lúc nãy, cũng như bây giờ, tôi không biết nên đi với tốc độ thế nào nữa.
Nếu là đi với mấy bạn khác, thì tôi sẽ bước một cách tự nhiên, nhưng giờ lại không quyết định được sải chân của mình.
Nên đi ngang hàng với cô ấy, hay nên cách xa một chút sẽ tốt hơn?
Đôi chân lưỡng lự, mãi mà chẳng tiến thêm được bao nhiêu, ấy vậy mà Sendai-san vẫn luôn ở ngay bên cạnh.
Từ lúc rời khỏi nhà, cô ấy vẫn luôn sánh vai bên tôi trên phố.
Lúc đi cũng như lúc về.
Nhịp bước của cô ấy không hề thay đổi.
Còn tôi chỉ biết nhấc chân lên đi thôi chứ vẫn không biết nên điều chỉnh tốc độ và sải chân thế nào. Cũng không rõ đây là tốc độ đi bình thường của cô ấy, hay đang đồng điệu với nhịp độ của tôi nữa.
Chỉ có cảnh vật trên phố là đang chậm rãi thay đổi từng chút một.
Tôi nghĩ nên đi nhanh hơn chút sẽ thoải mái hơn.
Thế nhưng, khi nghĩ có lẽ sẽ không còn cơ hội được cùng Sendai-san dạo phố chỉ riêng hai đứa thế này nữa, là tôi lại không thể tăng tốc để bắt kịp với tốc độ mà khung cảnh đang dần chìm vào chạng vạng được.
¯¯¯
Tháng bảy kết thúc, bắt đầu bước sang tháng tám.
Từ dạo đó, Sendai-san luôn dạy kèm rất nghiêm túc. Và tôi cũng học hành nghiêm chỉnh nên đã làm xong hơn phân nửa số bài tập rồi. Thời gian học cùng cô ấy không đến mức gọi là vui nhưng cũng không quá tệ. Cơ mà tôi nghĩ nên chậm lại một chút chắc vẫn ổn.
Không nhất thiết phải cuống cuồng lên mà làm bài nữa.
Thật ra tôi chán giải bài tập cũng như viết báo cáo rồi.
Khổ nỗi Sendai-san cứ liên tục dạy tôi học mà không hề nương tay chút nào. Bằng chứng là bên cạnh sách giáo khoa và sách tham khảo, trên bàn còn bày mấy cuốn sách bài tập khác do Sendai-san mang tới, cốt để hoàn thành trọn vẹn vai trò gia sư của cô ấy.
Lí do Sendai-san đến căn phòng này, có lẽ là do gia đình cô ấy.
Ngày tôi đến nhà Sendai-san, sự việc mà tôi nhìn thấy chắc hẳn là câu trả lời rõ ràng nhất.
Mà chuyện đó thì sao cũng được. Cho dù lí do là gì đi chăng nữa, miễn cô ấy vẫn giữ lời đến đây là đã quá đủ với tôi rồi. Có điều, tôi rất tò mò lí do vì sao Sendai-san lại muốn tới đây vào kì nghỉ hè đến mức phải lách luật trong khi chính cô ấy là người đề xuất không gặp nhau vào ngày nghỉ.
Dẫu ở nhà có xảy ra chuyện gì, cũng không muốn đến căn phòng này vào ngày nghỉ.
Đó chắc chắn là chủ trương của cô ấy bấy lâu nay.
Cho nên, hè năm ngoái cô ấy không hề bén mảng tới.
Cả lúc nghỉ đông lẫn nghỉ xuân, cô ấy cũng không hề có ý định đổi luật.
Vậy thì tại sao?
Nghi vấn ấy không chịu biến mất mà cứ luẩn quẩn mãi trong đầu tôi.
Rất có thể, tình trạng gia đình cô ấy nghiêm trọng đến mức khiến cô ấy không muốn ở nhà nên mới tự đổi luật do chính mình đặt ra để tới đây, hoặc cũng có thể là một lí do nào đó khác. Trên đường về sau khi đến nhà cô ấy, giá mà hai đứa cứ mãi sánh bước thì có khi tôi đã được biết thêm nhiều điều mà tôi chưa biết về cô ấy, tuy nảy ra suy nghĩ như thế, nhưng đâu có con đường nào là kéo dài vô tận. Chắc chắn hồi kết sẽ đến vào một thời điểm nào đó. Tôi không thể bước đi bên cạnh Sendai-san mãi được.
“Miyagi, tay cậu dừng lại rồi kìa.”
Sendai-san hiếm khi xõa tóc mà không bện hay cột lên như bây giờ, cô ấy chọc bút lên tay tôi để nhắc nhở.
“Tôi chỉ đang nghỉ giải lao thôi.”
Sau khi liếc mắt sang cái điều khiển điều hòa, tôi mới uống một ngụm Cider đã tan hết đá vì chúng tôi ngồi học cũng khá lâu rồi. Nước ngọt có ga nhạt như nước lã chảy qua cổ họng và đi xuống dạ dày. Li Cider không còn mát lạnh nữa nên chẳng ngon lành gì, nhưng hiện tại lại rất vừa miệng tôi.
“Miyagi. Phòng này hơi lạnh phải không?”
Sendai-san chống cằm nhìn tôi.
“Lúc này thì không lạnh.”
“Vì cậu đang mặc áo dài tay hả?”
Sendai-san đáp lại trong bộ dạng mát mẻ với quần short và áo sơ mi tay ngắn.
“Ừ, thì sao?
“Thì là bằng chứng cho thấy cậu đang lạnh chứ gì nữa.”
Giọng hơi trầm vang lên trong phòng rồi tan biến.
Tôi đã vô tình phát hiện bí mật mà Sendai-san vẫn luôn giữ kín, nên tôi mới muốn giảm bớt mặc cảm tội lỗi như li Cider loãng sau khi tan hết đá bằng cách hạ nhiệt độ căn phòng này xuống cho phù hợp với cô ấy. Và để đỡ lạnh khi làm vậy, tôi đã mặc thêm áo sơ mi dài tay bên ngoài áo thun nên hiện tại không lạnh đến mức phải than vãn.
“Được cậu giữ ý như này làm tớ thấy khó chịu thế nào ấy.”
Sendai-san vừa nói vừa nắm lấy tay áo sơ mi của tôi.
Chắc hẳn cô ấy đã nhận ra lí do tôi mặc cái áo sơ mi này rồi.
“Sao tự nhiên lại quan tâm đến tớ vậy?”
“...”
Không thể trả lời.
Mở miệng nói ra lí do điều chỉnh nhiệt độ căn phòng này cho phù hợp với Sendai-san chẳng khác nào hành vi bới mọc lại chuyện xảy ra ở nhà cô ấy. Cô ấy đã không muốn bị hỏi mấy câu thừa thãi thì tôi trả lời kiểu gì được nữa.
Cả hai đều có những chuyện không muốn nói ra, cứ thế giữ nó trong lòng mà trải qua thời gian cùng nhau.
Có lẽ, Sendai-san hiểu rằng không nên vô duyên vô cớ đòi người ta kể cho mình biết những chuyện riêng tư, thế nên cô ấy không hỏi han gì tôi cả.
Từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy.
Về việc tại sao lúc nào căn nhà này chẳng còn ai khác.
Về việc làm sao tôi có thể trả 5.000 yên cho cô ấy suốt bấy lâu nay.
Cô ấy không bao giờ đụng chạm đến những chuyện mà tôi không muốn nhắc tới.
Nên là tôi cũng không thắc mắc nhiều về Sendai-san.
...Tiếc là mới đây tôi đã phạm sai lầm trầm trọng.
Có vẻ cô ấy đang hối lỗi vì nhận ra đã lỡ hỏi một câu mà tôi không muốn bị hỏi, nên hiện tại cô ấy không truy cứu thêm gì về lí do tôi im bặt nữa.
“Tớ nóng một chút cũng không sao, cậu cứ tăng nhiệt độ lên đi.”
Sendai-san chỉ vào cái điều khiển trên bàn.
“Tôi đang chiều theo Sendai-san đấy, nên cậu cứ vui vẻ tận hưởng là được.”
“Biết ngay là đang bận tâm đến tớ mà.”
“Không phải vậy.”
Tôi trả lời lạnh nhạt rồi nhìn lại sách bài tập của mình.
Thế rồi, Sendai-san tự ý tăng nhiệt độ điều hòa lên.
“Sendai-san, nếu hôm nay tăng nhiệt độ lên thì tôi sẽ bị nóng.”
“Thế thì cởi ra đi.”
Tôi nhìn sang bên cạnh vì diễn biến quen thuộc này.
Trước khi nghỉ hè, tôi nhớ cũng xảy ra chuyện tương tự xoay quanh vụ điều chỉnh nhiệt độ điều hòa.
Lúc đó, Sendai-san đã hạ nhiệt độ xuống còn tôi thì tăng lên.
“Được thôi.”
Tôi chỉ mặc áo sơ mi mỏng này để phù hợp với nhiệt độ trong phòng. Bên dưới vẫn còn lớp áo thun nên chẳng việc gì phải ngần ngại khi cởi áo sơ mi cả.
“Thế, Sendai-san tính sao?”
“Không nóng đến nỗi phải tìm cách làm mát đâu.”
“Chém gió là giỏi.”
“Tớ không sao thật mà, nên chiều theo Miyagi đấy.”
Nói rồi, Sendai-san lại tăng thêm một độ nữa.
“Với tôi thì tốt thôi, nhưng Sendai-san nóng lắm đúng không?”
“Không hẳn.”
Không thể nào có chuyện đó được. Nhiệt độ vừa phải với tôi chắc chắn sẽ khiến Sendai-san thấy nóng, nếu là mọi khi, cô ấy đã cằn nhằn đòi hạ nhiệt độ xuống rồi. Có lẽ, trong đầu Sendai-san đã định sẵn đích đến cho cuộc hội thoại này và đang thao túng tôi đi đến đó. Chừng nào tôi chưa nói ra lời thoại do Sendai-san soạn sẵn, thì nhiệt độ trong căn phòng này sẽ không thay đổi chừng đó và cuộc đốp chát cũng sẽ không chấm dứt.
Từ khi nghỉ hè, quyền chủ động luôn nằm trong tay Sendai-san.
Tôi không hài lòng với chuyện đó chút nào.
Và lúc này đây, không hiểu rõ mục đích của cô ấy là gì lại khiến mức độ không hài lòng trong tôi tăng thêm một bậc.
Đúng là không tài nào hòa hợp nổi mà.
Tôi tiếp tục giải những câu hỏi đang làm dang dở, lấp đầy khoảng trống trong sách bài tập.
“Miyagi.”
Vậy mà cái người tự mình nói “Hãy học hành nghiêm túc” lại vươn tay ra đóng sách bài tập trước mặt tôi lại.
Thuận theo Sendai-san không phải chủ ý của tôi. Nhưng nếu cứ giả vờ làm ngơ chỉ tổ khiến cô nàng này ngày càng phiền nhiễu hơn nữa và như vậy chắc chắn không phải là chuyện hay ho gì cho cam.
“Sendai-san, thật ra cậu nóng lắm chứ gì. Cởi ra sẽ thấy mát hơn đấy.”
Tôi quyết định nói ra những lời mà có lẽ cô ấy muốn nghe từ tôi.
“Nếu muốn bắt tớ cởi, thì Miyagi thử ra lệnh xem coi có cởi được đồ của tớ hay không.”
“Làm gì có quyền ra lệnh.”
Tôi phủ nhận những lời do Sendai-san đã mớm sẵn cho mà mình buộc phải nói ra.
“Tớ cho cậu quyền ra lệnh để bù vào việc cậu đã chỉnh nhiệt độ phòng phù hợp với tớ đấy.”
Từ khi bước vào kì nghỉ hè, Sendai-san quá lộng hành.
Hành xử như thể cô nàng đã trở thành chủ nhân của căn phòng này và luôn tự tiện quyết định mọi thứ. Còn dám hống hách nói câu “cho quyền ra lệnh” nữa chứ, mà tôi cũng chẳng ham hố gì nhận cái quyền đó. “Quyền” mà Sendai-san ban cho không giống với “quyền” mà tôi mua lại.
Thứ mà tôi đang mua bằng 5.000 yên ở đây là “gia sư”.
Hè này là dịp đặc biệt, Sendai-san sẽ dạy tôi học.
Giá trị của 5.000 yên này chỉ có vậy thôi, chứ không như những lần sau giờ học.
Lỡ như thật thà nhận cái quyền mà cô ấy ban cho, chắc chắn sẽ đi đến cái kết bị trêu ngươi.
Không có gì lạ khi một tương lai như thế đang chờ tôi phía trước.
“Không ra lệnh hả?”
Sendai-san đặt câu hỏi như thể đang chờ câu trả lời đã được soạn sẵn.
Cô ấy đang ở gần tôi đến mức chỉ cần vươn tay ra là có thể dễ dàng chạm đến. Giống như ngày mưa hôm ấy, nếu như tôi muốn cởi nút áo sơ mi của cô ấy ra, thì ắt hẳn cũng dư sức làm được.
Tôi đang định vươn tay ra nhưng rồi lại thôi.
Lòng bàn tay tôi đang ẩm ướt như hôm trời mưa, rồi tôi nhìn chằm chằm vào Sendai-san.
“...Nếu tôi ra lệnh thì cậu sẽ tự cởi sao?”
“Thử xem.”
Sendai-san nhoẻn miệng cười.
Thế nhưng, nụ cười đó hời hợt như thể tờ rơi đã được định sẵn sẽ bị vứt vào sọt rác vậy, không thể đoán được cô ấy đang nghĩ gì cả. Lời nói của Sendai-san tựa như mê cung vậy. Có thể nhìn thấy rất nhiều con đường để lựa chọn, nhưng chỉ có duy nhất một ngã là dẫn đến lối ra.
Mặc dù bất đắc dĩ, nhưng tôi vẫn nói ra lời thoại mà cô ấy đã biên kịch.
“Vậy tôi ra lệnh. Cởi đi.”
Sendai-san đang mặc bộ đồ giống với lần đầu tiên đến căn phòng này vào đầu hè và giờ cô ấy đang cởi từng cái nút áo không chút ngần ngại.
Một nút, hai nút, ba nút.
Thoắt cái, cô ấy đã cởi hết hàng nút và đang định cởi luôn cái áo ra.
“Khoan. Gượm đã!”
Theo phản xạ, tôi nắm lấy áo sơ mi sắp sửa tụt xuống khỏi vai của cô ấy rồi kéo lên.
“Miyagi, đừng nắm tóc tớ chứ. Đau quá.”
Sendai-san nói với chất giọng và biểu cảm vô cùng điềm tĩnh.
Quả thật, trong tay tôi đang nắm áo sơ mi lẫn tóc của cô ấy luôn. Nhưng đó chỉ là chuyện vặt vãnh thôi, tôi quyết định nói ra vấn đề nghiêm trọng hơn.
“Sao lại cởi ra thật vậy?”
“Tại Miyagi ra lệnh cho tớ chứ sao.”
“Đúng là vậy, nhưng đó mệnh lệnh do Sendai-san ép tôi phải nói ra mà.”
“Cứ cho là thế đi chăng nữa thì việc cậu đã ra lệnh cũng đâu có thay đổi.”
Sendai-san gạt tay tôi ra rồi lại định cởi áo sơ mi lần nữa.
Tôi đã ra lệnh.
Nhưng chẳng qua là tôi chỉ đọc lên lời thoại trong kịch bản của Sendai-san thôi, chứ tôi đâu ngờ cô ấy cởi đồ ra thật. Tôi nào có ý muốn lột đồ hay muốn xem Sendai-san khỏa thân đâu. Thậm chí còn không nghĩ tới mấy chuyện đó. Ấy thế mà, tim tôi lại đập dồn dập đến mức cảm tưởng như nghe được tiếng mạch máu chảy cuồn cuộn, nên tôi đành tránh mắt khỏi cô ấy.
Tại đây, không còn một Sendai-san chủ động điều chỉnh bước chân để sánh vai đi bên cạnh tôi nữa.
Thay vào đó là cô ấy dùng hết sức bình sinh để chạy bứt tốc.
“Lí do cậu không nhìn về phía tớ là gì?”
Cho dù bị hỏi vậy thì tôi cũng không thể nhìn cô ấy được.
“Bình thường tôi chẳng bao giờ nhìn chằm chằm người khác cởi đồ cả.”
“Từ trước đến giờ Miyagi có làm chuyện gì bình thường cơ à?”
“Gì nữa đây? Ý bảo tôi nhìn đi hả?”
“Không hẳn là vậy, nhưng đột nhiên cậu lại lảng tránh ánh mắt đi chỗ khác nên tớ thấy bực bội thôi. Trước hết cứ nhìn sang đây đi.”
Phớt lờ lời cô nàng này cũng được. Tôi mới là người được quyền sai khiến và lời của Sendai-san thì chẳng phải mệnh lệnh gì cả. Chỉ cần làm ngơ Sendai-san suốt luôn là xong. Nếu tôi làm vậy, cô ấy sẽ thôi cái hành động ngu ngốc này và trở lại làm cô ấy của mọi khi. Cho nên, không cần thiết phải nhìn Sendai-san. Trong đầu thì nghĩ vậy, mà ánh nhìn của tôi lại hướng về phía Sendai-san.
“Nói chứ bị cậu nhìn chòng chọc làm tớ cũng khó cởi lắm.”
“Ai thèm nhìn chòng chọc đâu.”
“Có mà. Săm soi quá trời luôn kìa.”
“Sendai-san lắm mồm thật.”
Tôi vừa dứt lời thì Sendai-san thì thầm “Đúng thật” rồi mỉm cười và lột luôn cái áo đã cởi hết nút.
Bờ vai cô ấy chậm rãi lộ ra.
Trong tầm mắt tôi lúc này, nửa thân trên của Sendai-san chỉ đang được che chắn bởi chiếc áo ngực thôi.
Tôi không có ý định nhìn chòng chọc đâu, nhưng lại không thể rời mắt.
Nhiệt độ điều hòa đang là bao nhiêu ấy nhỉ?
Không hiểu sao tôi lại thấy hơi nóng, những chuyện vu vơ cứ hiện lên trong đầu.
Sendai-san đặt chiếc áo sơ mi xuống sàn, rồi vén mái tóc vướng víu lên.
Tôi vừa nghĩ cô ấy thật xinh đẹp, vừa siết chặt bàn tay ẩm ướt của mình.
Từ sáng sớm hôm nay, nhiệt độ đã vượt quá 300C. Hay nói cách khác là đang giữa mùa hè sôi sục, đến nỗi mà chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể chết ngay vì cái nóng hừng hực. Cho dù là vậy, nhưng nếu hạ nhiệt độ điều hòa xuống thấp quá thì tôi sẽ bị lạnh. Tuy nhiên, tôi vẫn cố gắng duy trì nhiệt độ thích hợp với Sendai-san. Sau đó, nhiệt độ đã được tăng lên lại, nhưng tôi nghĩ trong phòng cũng không nóng đến mức chỉ mặc độc cái áo lót như thế. Ấy vậy mà, Sendai-san lại cởi áo sơ mi ra.
Chỉ có thể nghĩ rằng trên đường đến căn phòng này, cái nắng gay gắt đã làm đầu cô ấy chạm mạch, còn bộ não bên trong thì tan chảy. Cô ấy đã rất quái đản từ khi bắt đầu nghỉ hè rồi, nhưng hôm nay là đỉnh điểm điên khùng nhất.
Không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, khiến tôi bức bối vì bản thân cũng sắp mất trí theo luôn rồi.
Trong đầu cứ xoay mòng mòng, mắt thì nổ đom đóm.
Tại sao Sendai-san lại làm chuyện này?
Tuy rất muốn biết, nhưng tôi cảm giác rằng không nên biết thì hơn.
Lẽ ra nên nói gì đó cho đỡ gượng gạo, nhưng tôi chẳng nghĩ ra được từ nào để mở lời.
Chỉ biết dán chặt mắt lên Sendai-san thôi.
...Chiếc áo ngực màu xanh nhạt, nhưng lại đậm hơn xanh nước biển một chút.
Tạo ấn tượng hoàn toàn khác với áo ngực trắng mà tôi thấy lúc trước.
Chiếc áo này còn được tô điểm thêm những đường ren tinh tế, khen dễ thương cũng không ngoa. Tôi cảm giác nó hơi khác so với hình mẫu của Sendai-san, nhưng thật sự rất hợp.
Chưa đến mức đẫy đà, nhưng ngực cô ấy vẫn đầy đặn hơn tôi. Nhìn thấp xuống chút là phần bụng săn chắc và vòng eo thon gọn.
Tôi đâu có ý định nhìn cô ấy chằm chặp.
Khổ nỗi là không thể rời mắt đi.
Tôi muốn tự thuyết phục mình rằng, nhịp tim đang đập inh ỏi đến mức Sendai-san có thể nghe thấy này chỉ là tưởng tượng thôi. Vì nếu không phải vậy thì quá kì quặc.
“Rồi, giờ tới lượt Miyagi.”
“Ể?”
Đột nhiên bị gọi tên, tôi đối mặt trở lại với Sendai-san.
“Miyagi cởi luôn đi. Cậu cũng thấy nóng mà.”
Tôi biết những lời vừa lọt vào tai là do Sendai-san nói, nhưng không thể hiểu nổi ý nghĩa của nó. Cứ như thể ngôn ngữ của một thế giới xa xôi nào đó, nên tôi chỉ nghe ra những âm thanh vô nghĩa thôi.
“Miyagi.”
Sendai-san gọi tên tôi lần nữa khi thấy tôi bất động tại chỗ, rồi cô ấy rút ngắn khoảng cách lại.
Gần quá.
Tự dưng thấy rõ những chỗ mà bình thường không thể thấy vì luôn được lớp áo che lại, khiến tôi bất giác đẩy vai Sendai-san ra, thế nhưng Sendai-san vẫn cứ xáp lại, nắm lấy gấu áo của tôi. Ngay lúc ngón tay cô ấy chạm lên phần hông, thì những câu từ đang lăn lông lốc trong đầu tôi hiện lên ý nghĩa, cuối cùng tôi đã hiểu được lời mà cô ấy nói ra.
“Tôi không thấy nóng, cần gì phải cởi.”
Tôi gằn giọng rồi đẩy ngược tay Sendai-san lại.
Muốn cởi thì cứ việc cởi, nhưng làm ơn đừng lôi tôi vào.
“Cần mà. Nào, lẹ lên.”
Sendai-san không biết điểm dừng là gì, nói xong lại trơ tráo vươn tay tới. Tiếp đến là nắm gấu áo của tôi lần nữa rồi theo đà kéo lên luôn.
“Khoan, gượm đã, Sendai-san!”
Tôi hoảng loạn gạt tay của Sendai-san ra. Nhưng cô ấy không chịu buông. Chẳng những vậy, cô nàng còn lật gấu áo lên làm tôi hở ra nửa cái bụng rồi.
Chuyện này đúng là quá sức tưởng tượng.
Cứ cho là tôi lột đồ của Sendai-san đi chăng nữa thì chưa bao giờ tôi nghĩ rằng mình lại bị lột đồ thế này. Ngay cả nằm mơ cũng không nghĩ đến. Mà vốn dĩ, mệnh lệnh là “Cởi đi” chứ tôi có nói là “Để tôi lột đồ giùm cho” đâu.
Tôi vớ lấy hộp khăn giấy đập bốp bốp lên đầu Sendai-san vì cô ấy cứ nắm chặt cái áo của tôi. Thế rồi hộp khăn giấy hình cá sấu lắc lư và tôi nghe thấy tiếng “Đau” xuýt xoa thái quá của cô ấy.
“Cởi đồ thôi chứ có gì to tát đâu. Ở trường vẫn hay thay đồ còn gì.”
Sendai-san buông tay khỏi gấu áo của tôi, sau khi xoa lên chỗ bị đánh rồi lại vén tóc lên.
“Cái này có phải thay đồ đâu. Bị lột đồ với thay đồ khác nhau lắm nhá.”
“Miyagi để ý tiểu tiết quá.”
“Tiểu với chả tiết cái gì. Là Sendai-san quá tùy tiện thì có.”
“Cậu mà cứ chấp vặt như thế có ngày bị hói cho xem.”
Sendai-san túm lấy tóc mái của tôi, nói rằng “Những lúc thế này thì nên xuôi theo diễn biến” rồi lại nắm gấu áo của tôi lần nữa.
“Đã nói là không thích mà.”
Tôi đánh cái chát lên mu bàn tay hư hỏng đó.
“Nếu ghét bị lột đồ thì Miyagi tự cởi đi.”
“Tôi thật sự không thể nào hiểu nổi làm sao lại thành ra được cái diễn biến này.”
Thỉnh thoảng, Sendai-san lại làm mấy trò giật gân mà tôi không lường trước được. Nào là chủ động mò đến tận nhà, nào là đột nhiên tới lớp tìm, toàn làm tôi kinh ngạc không thôi.
Từ khi nghỉ hè, những hành động đó lại càng quá quắt hơn nữa.
Chẳng hề đếm xỉa gì đến cảm xúc của tôi, mà cứ lấn lướt bằng những việc không thể lí giải nổi.
“Nếu tớ nói cố tình cởi để ép Miyagi cởi theo thì cậu nghĩ sao?”
Sendai-san nói không ngượng miệng rồi nhìn thẳng vào tôi.
“Đùa thôi phải không?”
“Cậu nghĩ tớ có đùa không?”
Tôi nghĩ tốt hơn hết nó nên là một câu đùa.
Vì dẫu ép tôi cởi đồ thì Sendai-san cũng được lợi ích gì đâu. Vóc dáng của tôi chỉ ở mức tầm thường, cho dù có ngắm thì cũng chẳng bổ mắt hơn được.
Thế nhưng, nhìn cô ấy không có vẻ gì là đang nói đùa cả.
“Nói chung, nếu cậu không cởi thì tớ sẽ cởi giúp cậu.”
Trước khi tôi kịp nói gì, thì bàn tay đang nắm gấu áo lại bắt đầu kéo lên.
“Thà tôi tự cởi còn hơn là bị cậu lột.”
Tôi tuyên bố chắc nịch, rồi nắm lấy cổ tay Sendai-san.
Bây giờ có đôi co cỡ nào đi chăng nữa cũng khó lòng xoay chuyển suy nghĩ của con nhỏ này. Và nếu chỉ có hai lựa chọn là “bị lột” hay “tự cởi” thì tôi chỉ còn cách chọn vế sau thôi.
“Tớ hiểu rồi.”
Sendai-san trả lời ngắn gọn rồi buông tay ra khỏi áo của tôi.
Tôi nhìn xuống, thở nhẹ ra.
Rồi lại chậm rãi ngẩng mặt lên, cũng hiển nhiên thôi, nhưng hiện tại, một Sendai-san chỉ với chiếc áo ngực che chắn nửa thân trên đang ở trước mặt tôi. Còn tôi thì đang chuẩn bị cởi áo thun của mình.
Cái tình huống không thể nào tin nổi này làm tôi choáng váng hết cả đầu.
Chuyện này, ngoài từ “điên khùng” ra thì chẳng còn từ nào diễn tả nổi.
Ắt hẳn tôi không cần nghe theo lời Sendai-san nói cũng được.
Ngay bây giờ, tôi có thể đứng dậy, nói là cần đi lấy đồ gì đó rồi chạy thẳng vào bếp là xong, tội vạ gì mà phải đu theo cái trò dở hơi này.
“Miyagi, đúng là nên để tớ cởi giúp cậu cho nhé?”
Hình như Sendai-san đã nhìn thấu được vẻ lưỡng lự của tôi, nên liền nắm chặt cánh tay tôi lại.
Tuy cô ấy đang mỉm cười nhưng dịu dàng đâu không thấy. Chỉ thấy ý định không để tôi trốn thoát là truyền tới rõ mồn một.
“Tôi tự cởi, cậu nhìn sang chỗ khác đi.”
“Tại sao? Lúc nãy Miyagi cũng nhìn tớ cởi mà.”
“Đó là do Sendai-san bảo ‘Nhìn đi’ nên tôi mới miễn cưỡng nhìn thôi.”
“Dù vậy thì việc cậu đã nhìn vẫn không thay đổi, nên tớ nghĩ mình cũng có quyền được nhìn.”
“Không đời nào có quyền đó đâu, mau nhìn chỗ khác đi.”
Tôi gạt bàn tay đang nắm lấy tay mình ra, đẩy người của Sendai-san bắt cô ấy xoay về phía giường. Thế nhưng, cô ấy đã lập tức đổi hướng rồi nhìn vào tôi.
“Miyagi để ý dữ quá.”
Bị quy kết bằng câu từ như thể nói rằng việc tôi tránh ánh nhìn của cô ấy mang ý nghĩa đặc biệt nào đó, pha lẫn âm sắc trêu ghẹo khiến tôi cởi áo một mạch luôn.
Vào buổi chiều giữa hè, tôi mặc đồ lót trong phòng riêng của mình.
Nếu chỉ nghe bấy nhiêu, thì ai cũng mường tượng được đó là một khung cảnh rất đỗi bình thường trong cuộc sống hằng ngày, nhưng vì Sendai-san cũng đang mặc mỗi chiếc áo ngực ở nửa thân trên giống tôi nên khung cảnh này không còn “bình thường” nữa.
Ánh mắt đó thốn quá.
Không hiểu thú vị chỗ nào mà Sendai-san cứ nhìn chòng chọc vào tôi.
Dù không phải khỏa thân thì cũng không tài nào bình tĩnh nỗi.
Tôi muốn che thân mình lại, nhưng nếu làm vậy thì thể nào cũng bị trêu nữa cho xem, nên không thể che được.
Nếu đằng nào cũng bị lộ hàng, biết vậy tôi đã mặc áo ngực khác dễ thương hơn rồi.
Hôm nay tôi chỉ mặc áo ngực trắng bình thường, khỏi nói cũng biết nó không phải là loại được chọn mặc nếu biết trước sẽ cởi đồ cho người khác xem.
“Cởi cũng cởi rồi... Từ giờ làm gì nữa?”
Tôi cố hết sức giữ giọng như thể không có chuyện gì to tát rồi nhìn sang Sendai-san, thì thấy cô ấy nhíu mày lại trong khoảnh khắc tỏ vẻ khó xử. Nhưng liền đó, khóe miệng cô ấy nhoẻn lên tạo thành nụ cười rồi thản nhiên xoa lên eo tôi.
“Sendai-san, đừng làm mấy chuyện đó coi.”
Trong tình trạng không có lớp vải ngăn cách mà bị chạm lên trực tiếp thế này làm tôi nhột quá, nên mới định nắm cánh tay cô ấy lại, nhưng chưa kịp làm gì thì eo tôi đã bị cô ấy véo trước rồi.
“Gượm đã, Sendai-san!”
Tôi hất tay Sendai-san ra rồi ôm chặt lấy eo mình.
“Mềm mại đã tay ghê.”
“Quạu nha.”
“Chạm một chút thôi mà, có sao đâu.”
“Có sao chứ. Đừng động vào tôi.”
“Vậy tức là chỉ ngắm thôi thì vẫn được nhỉ.”
Không rõ “Vậy tức là” này mang ý gì, nhưng Sendai-san lại chĩa ánh nhìn không chút khách sáo về phía tôi.
“Cái đó cũng không được.”
Tôi được quyền nhìn Sendai-san chứ Sendai-san không có quyền nhìn ngược lại tôi.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ mãi bị Sendai-san dắt mũi mất.
“Miyagi, mặt cậu hơi ửng đỏ kìa.”
Sendai-san chậm rãi, nhẹ nhàng chạm lên má tôi. Và rồi lòng bàn tay áp chặt lên đó như muốn làm dịu đi cơn nóng bừng trên mặt. Chỉ là một hành động rất đơn giản thôi đã đủ làm nhịp đập của tôi xáo động, thậm chí là quên luôn cả cách thở, nên tôi vội đẩy tay cô ấy ra.
“Nếu mặt tôi đỏ thật thì chắc hẳn là do xấu hổ. Dẫu sao vóc dáng cũng không đẹp như Sendai-san.”
“Con gái có da có thịt một chút mới dễ thương.”
“Tôi cực kì ghét cái điểm đó của Sendai-san.”
“Nói vậy tức là có điểm thích hả?”
“Không.”
Tôi đáp lại tức khắc rồi ngoảnh mặt đi.
Cứ thế ngồi bó gối lại, thì bị Sendai-san vỗ cái bốp lên cánh tay.
“Ít nhất cũng giả bộ suy nghĩ chút chứ. Cậu làm tớ tổn thương quá.”
Tông giọng nhẹ bẫng chứ không như nội dung câu nói, vậy là tổn thương dữ chưa.
Nhưng vì tôi không nhìn nên cũng không biết Sendai-san đã nói câu đó với nét mặt như thế nào nữa.
“Trong khi tớ lại khá thích Miyagi đó.”
Tôi nghe được từ bên cạnh giọng nói tươi tắn đến mức sặc mùi giả trân.
“Sendai-san, nóng quá nên cậu tắt não rồi phải không?”
“Chắc vậy. Miyagi chăm sóc cho tớ đi.”
“Cứ mơ tiếp đi. Này, đừng có xáp lại đây.”
Tôi cằn nhằn vì chưa hỏi ý mà cô ấy đã dám chạm vai với tôi rồi.
Tôi đâu có nói là được phép giữ khoảng cách bằng không như thế này.
Giữa chúng tôi cần giữ một khoảng cách phù hợp và khoảng cách hiện tại là quá gần, ấy thế mà Sendai-san vẫn không chịu tách ra. Hai đứa dính chặt với nhau như đang vai kề vai, thế rồi mái tóc dài của cô ấy buông xõa xuống tay tôi.
“Tớ tắt não rồi nên không nhúc nhích được nữa.”
“Đùa gì không vui chút nào.”
Nói rồi tôi quay sang nhìn Sendai-san, thì thấy cô ấy đang trưng lên vẻ mặt chán chường.
“Tung hứng theo tớ chút đi mà.”
“Sendai-san, nóng quá. Với lại nặng nữa.”
Cứ như không phải cơ thể của tôi.
Tôi đang vai kề vai với Sendai-san, hơi ấm cô ấy truyền sang khiến tôi nóng bừng.
Từ trước đến giờ, tôi chưa từng ngồi cạnh một ai đó chỉ mặc mỗi áo lót, đã vậy còn sát nhau đến mức thân nhiệt hòa trộn vào nhau, nên tôi không biết thân nhiệt người khác thế nào. Tôi chỉ biết của mỗi Sendai-san thôi, bởi vậy mới không rõ độ nóng này có phải là do bị sốt nhẹ hay không nữa.
“Chê nặng vậy có thô lỗ quá không?”“Thô với chả lỗ. Tôi mặc đồ lại đây, tránh ra.”
Tôi đẩy vai của Sendai-san đang ngồi sát rạt với mình ra, thì bị cô ấy khoác tay khiến cho những phần bám chặt vào nhau lại tăng lên.
“Sendai-san, câu vừa rồi là mệnh lệnh nên hãy tuân theo đi.”
“Mệnh lệnh hôm nay chỉ tính tới ‘Cởi ra’ thôi là hết rồi.”
“Sao cậu cứ tự ý tạo thêm luật mới vậy hả?”
“Tại đang nghỉ hè mà, sống buông thả chút đi. Như thế sẽ thú vị hơn.”
“Tôi ghét nghỉ hè nên không thấy thú vị gì hết.”
“Vui mà. Thỉnh thoảng cũng nên có một ngày thế này.”
“Vui cái nỗi gì.”
Hai tay đang khoác vào nhau nên tôi không bỏ chạy được.
Cánh tay của Sendai-san đang chạm vào eo tôi. Những nơi thông thường không chạm vào nhau mà giờ lại dính chặt nhau thế này, tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì. Tôi thậm chí còn chưa từng làm mấy chuyện thế này với tụi Maika.
Nhưng cảm giác thân nhiệt của tôi hòa làm một với Sendai-san không hề tệ chút nào.
“Phải rồi, Miyagi. Tuần sau, cậu có dự định gì trong ngày lễ Obon không?”
“Không.”
Không cần thiết phải trả lời thành thật.
Bố tôi sẽ có mặt ở nhà chỉ một ngày duy nhất vào lễ Obon, ngoài ra thì cũng có hẹn với tụi Maika nữa. Chắc hẳn ngay cả Sendai-san cũng không đòi học vào lễ Obon đâu, nên cứ giữ im lặng cho lành.
“Vậy lễ Obon cũng học nhé.”
Nói xong, Sendai-san ngả người về phía tôi như thể dồn hết trọng lượng lên người tôi luôn vậy.
“Sendai-san, đã nói là nóng mà.”
Tôi đã tự mặc định rằng lễ Obon sẽ không phải học gia sư và rồi bị cô ấy nhồi thêm dự định ngọt xớt. Báo cho cô ấy biết tôi có hẹn thì cũng được thôi, nhưng tôi không định làm vậy. Vì thứ tự ưu tiên của mọi việc trong tôi đều đã bị thân nhiệt của cô ấy làm cho hỗn loạn hết rồi.
Chỉ cần đẩy buổi hẹn với tụi Maika lên trước là được.
Nhớ không lầm thì cuối tuần này, hai cậu ấy đều rảnh cả.
“Kệ đi. Tớ cũng nóng mà.”
“Quái gì vậy?”
“Chắc là tại mùa hè chăng” - Sendai-san đáp lại lời của tôi bằng một câu mà không thể xem là câu trả lời đàng hoàng được.
Tôi cảm giác như có thể nghe thấy nhịp tim rộn rã hơn bất kì lúc nào, nhưng lại không rõ đó là tiếng nhịp đập của tôi hay là của Sendai-san.