Quái lạ.
Thật sự rất quái lạ.
Tại sao tôi lại bị đuổi ra khỏi phòng như vậy chứ?
Tôi không nhớ đã bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng vẫn đành phải ngừng bàn tay đang đập lên cửa nhà Miyagi lại.
Giờ có tiếp tục kêu cửa thêm nữa thì có lẽ Miyagi cũng không chịu ra, chỉ tổ làm phiền hàng xóm hơn thôi.
Nhưng không thể nào chấp nhận được.
Bởi vì đứa gàn dở ở đây là Miyagi.
Chứ tôi không hề làm gì cả.
Vì Miyagi là đứa định giở trò, nên người có quyền bất mãn không phải là Miyagi mà là tôi đây này.
Nghĩ tới lại càng khiến tôi muốn đập cửa thêm lần nữa, sau một thoáng lưỡng lự, tôi quay lưng lại với cánh cửa. Nhìn xuống thành phố từ tầng sáu, chỉ toàn thấy xe với người, nên không thể gọi là cảnh sắc đẹp được. Xem ra căn hộ cao cấp này chỉ chú trọng vào tính tiện lợi chứ không câu nệ tới phong cảnh.
Chẳng thú vị gì cả.
Cả khung cảnh, cả Miyagi lẫn mọi thứ.
Trút một hơi thở dài não nề rồi tôi đi tới chỗ thang máy. Nếu là mọi khi, Miyagi sẽ cùng vào thang máy để tiễn tôi về, nhưng hôm nay chỉ còn mình tôi thôi. Đi qua cánh cửa ra bên ngoài, lê chân giữa thành phố.
Ít nhất tôi dám chắc rằng Miyagi không ghét mình. Tuy không phải bạn bè hay người yêu, nhưng tôi cá là cô ấy cũng có thiện cảm với tôi. Thế nên, đuổi tôi về ngay thời điểm đó thật sự rất kì quặc.
“Như vậy có khác nào mình là người sai đâu.”
Người ra lệnh bắt tôi nhắm mắt lại là Miyagi và người định hôn cũng là Miyagi.
Thế rồi cô nàng tự tiện bỏ ngang và bảo tôi hôm nay đi về đi.
Kết thúc một cách nửa vời thì thôi đi, lại còn không chịu nghe người ta nói mà đuổi cổ về, đó không phải là điều nên làm khi đã bắt người ta phải tuân lời.
…Không đúng, chỉ là ngụy biện thôi.
Tôi không hề bị Miyagi bắt phải tuân theo.
Mà là tôi đã xui khiến cho cô ấy ra mệnh lệnh đó.
Nếu hôn Miyagi, thì bản thân tôi sẽ cảm thấy thế nào.
Vì hiếu kì nên tôi mới để cho cô ấy ra lệnh.
Tuy nhiên, người quyết định ra lệnh vẫn là Miyagi. Sau cùng, chính cô nàng đã chọn làm vậy, nên đáng lẽ phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình. Cho dù giận cá chém thớt hay gì đi chăng nữa, thì dừng lại ngay đó đúng là quá đáng mà.
Tôi rảo bước nhanh hơn.
Chạy về nhà với tốc độ như muốn đứt hơi, rồi nhốt mình trong phòng. Tuy cảm thấy hơi đói nhưng chẳng còn bụng dạ nào mà ăn tối nữa. Tôi cởi đồng phục ra rồi thay quần áo ở nhà vào. Tiếp đến là mở cặp và lấy cái ví ra.
“Cho dù mình trả lại thì cô ấy cũng không chịu nhận nhỉ.”
Hôm nay, tôi nghĩ việc mình đã làm không xứng với 5.000 yên.
Nếu được thì tôi muốn trả lại, nhưng vì Miyagi bướng bỉnh lắm, nên chắc chắn cô nàng sẽ từ chối. Đâu chỉ vậy, có khi cô nàng còn cắt đứt liên lạc luôn ấy chứ.
Tôi nhét tờ 5.000 yên vào ống heo, rồi nhấc nó lên thử. Không chắc là có nặng lên hay không, nhưng rõ ràng là tờ 5.000 yên ngày càng nhiều và tâm trạng tôi cũng nặng trĩu ngang ngửa số tiền đã cho vào.
“Miyagi là đồ ngốc.”
Trút giận lên ống heo rồi tôi nằm lăn ra giường.
Mỗi lần thế này, Miyagi sẽ trốn tránh tôi.
Hồi trước khi nghỉ xuân, lúc cô nàng đổ Cider lên người tôi cũng y hệt. Nhỏ sẽ tránh mặt tôi và bặt vô âm tín luôn. Hành xử bốc đồng cho đã cái nư, đến khi tự bóp chính mình thì lại né tránh tôi. Nhỏ cho rằng làm vậy là giải quyết được mọi sự.
“Đằng nào, lần này cũng sẽ y như vậy thôi chứ gì.”
Rốt cuộc, dự đoán của tôi trúng phóc, đã qua năm ngày rồi mà Miyagi vẫn chưa liên lạc gì.
Trong lớp học sau khi đã tan trường, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Tuy cũng có thể nói “Chỉ mới có năm ngày”, nhưng khi xét đến chuyện xảy ra giữa tôi và Miyagi, thì đó là khoảng thời gian khá dài rồi. Từ trước đến nay, cũng có vài lần cô ấy không liên lạc trong khoảng ngần ấy thời gian, nhưng lần này, cho dù có chờ một tuần hay hai tuần, tôi không nghĩ sẽ nhận được tin nhắn của cô ấy.
Trước giờ, Miyagi chưa từng biết xin lỗi là gì, đã mở miệng xin lỗi.
Tuy tôi không rõ lí do dẫn đến lời xin lỗi ấy, nhưng có lẽ nó cũng quá đủ để trở thành lí do Miyagi tránh mặt tôi.
Tôi cất điện thoại vào cặp rồi nhìn sang Umina đang ngồi chéo phía trên. Cậu ta đang hào hứng bàn kế hoạch sau giờ học với Mariko, tôi chưa kịp cất tiếng thì đã được báo trước dự định sắp tới.
“Tớ vừa bàn với Mariko xong, chút nữa chúng ta tới quán mọi hôm nhá?”
“Hôm nay tớ phải tới trường dự bị rồi. Xin lỗi, lần sau rủ tớ lại nha.”
“Ể, thỉnh thoảng cúp học không được à?”
“Bố mẹ phát hiện thì phiền lắm.”
“Cứ để kệ cho ông bà già nổi giận có sao đâu.”
Umina phun ra mấy câu vô trách nhiệm còn Mariko thì đồng tình bằng giọng điệu hời hợt “Đúng, đúng”.
“Lần sau tớ khao cho.”
Tôi vừa đề xuất vài thực đơn, vừa cùng tụi Umina đi tới chỗ tủ cất giày. Thay giày cùng với hai người họ xong, rồi tạm biệt nhau ở cổng trường. Sau khi xác nhận bóng dáng tụi Umina khuất hẳn, tôi đã chọn đi đường khác không dẫn đến trường dự bị.
Trước giờ, tôi chưa từng trốn học ở trường dự bị, nhưng hôm nay không có ý định sẽ đến đó. Tuy thấy áy náy với tụi Umina, nhưng tôi đã có dự định riêng sau giờ học rồi.
Điểm đến là căn hộ nơi Miyagi đang ở.
Tôi rảo bước thật nhanh trên con đường quen thuộc, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Đã đến tận đây rồi thì việc cần làm duy chỉ có một.
Tôi dùng hệ thống liên lạc nội bộ ở lối ra vào để gọi Miyagi. Tuy nhiên, không thấy trả lời.
“Quả nhiên là không chịu vác mặt ra.”
Một lần, hai lần, ba lần.
Tôi đã nhấn nút gọi liên tục, mà vẫn không nghe thấy tiếng Miyagi đáp lại.
Dẫu sao tôi cũng đoán trước sẽ như thế này rồi.
Tôi rút điện thoại ra nhắn tin cho Miyagi. Việc gọi tới sau giờ học lúc nào cũng do cô ấy chủ động, nên tôi không tự nhắn trước, nhưng đây là lần thứ hai tôi gửi tin kêu cô ấy mở cửa cho tôi vào rồi.
“Miyagi, ra nghe chuông cửa.”
“Cậu ở nhà đúng không?”
“Đừng làm ngơ nữa mà cho tớ vào đi.”
Mấy tin nhắn gửi đi đều được đánh dấu đã đọc, song không có hồi âm. Biết rõ hành động này rất bất lịch sự nhưng tôi vẫn đè nút chuông cửa không ngừng. Sau kì nghỉ xuân và đổi lớp, tôi đã làm hành động tương tự ngay tại đây và đã được cho vào. Nhưng hôm nay cô nàng không chịu nghe chuông cửa cũng chẳng trả lời tin nhắn nào.
Tức chết tôi mất.
Tức lộn gan lộn ruột.
Lần đầu tiên, tôi quyết định gọi điện cho cô ấy. Thật ra tôi cũng đã đoán trước rằng chỉ nghe tiếng chuông reo liên hồi chứ không nghe được giọng của Miyagi.
“Bắt máy đi.”
Tin nhắn cũng không hiện trạng thái đã đọc tiếp nữa.
“Tại sao cậu cứng đầu không chịu nghe tớ nói đến mức này? Có còn là nít ranh nữa đâu, ít nhất cũng phải nhắn lại gì đi chứ.”
Sắp thi giữa kì rồi.
Không phải lúc đứng đây mà khủng bố tin nhắn Miyagi nữa. Nhưng nếu không giải quyết vấn đề này, thì tôi không thể nào tập trung ôn thi được. Những bài phải học thuộc chẳng vô đầu được chữ nào.
Tại Miyagi mà hỏng bét hết.
Giống như cơn tiền đình khủng khiếp ập tới, cảm xúc trong tôi cứ liên tục chao đảo, không thể ổn định được.
Tôi rời khỏi căn hộ, đi về nhà.
Chuyện này cũng không hẳn là vấn đề gì to tát.
Ngay từ đầu, cho dù mối quan hệ với Miyagi bị cắt đứt, tôi cũng không bận tâm mấy. Đằng nào nó cũng chỉ kéo dài đến lúc tốt nghiệp, nhưng giờ thì kết thúc sớm hơn chút thôi, tuy hơi đáng tiếc nhưng không thể làm gì khác nữa. Tôi đã đánh mất một nơi thoải mái dành cho mình, cơ mà chỉ cần tìm nơi khác thay thế là xong.
Tuy nhiên, tôi không chấp nhận kết thúc một cách nửa vời thế này được.
Không rõ tôi đã đi như thế nào nhưng vẫn về được đến nhà.
Ắt hẳn là đã lê bước qua con đường quen thuộc mọi khi.
Trừ việc bị Miyagi cho ăn bơ ra thì chuỗi ngày thường nhật vẫn không có gì thay đổi.
Tôi vào phòng, nhìn lên bàn học.
Chỉ cần một cái cớ là được.
Tôi quyết định cất cục tẩy của Miyagi đang để nguyên trên bàn vào hộp bút của mình.
◇◇◇
Giáo viên giảng bài dài dòng văn tự quá.
Nói dai đến nỗi cảm tưởng như cố tình câu giờ.
Chuông đã reo từ đời nào rồi.
Tôi đóng tập sách lại, lấy cục tẩy trong hộp bút ra. Thầm khấn trong đầu để giáo viên đang đứng trên bục giảng mau rời khỏi lớp. Mũi chân nhịp xuống sàn liên tục.
Nhanh lên, nhanh lên, khẩn trương.
Tôi nhìn chằm chằm bằng ánh mắt hình viên đạn như muốn đục vài lỗ trên người thì lúc đó giáo viên mới vừa phát bài tập về nhà vừa dặn dò phải làm thế này thế kia, rồi chậm chạp rời khỏi lớp học. Tôi lập tức dọn bàn học, rồi bắt chuyện với Umina ngồi ở ghế chéo phía trên.
“Xin lỗi, mấy cậu ăn trước đi. Tớ phải ra đây một chút.”
Nếu là để nghỉ ngơi thì giờ nghỉ trưa khá dài, nhưng nghĩ đến việc tôi sắp sửa làm thì ngắn lắm. Không đủ thời gian mà thong thả nữa.
“Được thôi, mà cậu đi đâu vậy?”
“Có việc với lớp bên.”
Đáp lại một lời rồi tôi vội chạy sang lớp bên cạnh.
Trong tay cầm theo một cục tẩy.
Và chủ nhân cục tẩy đang ở lớp kế bên.
Chỉ cần đi vài bước trên hành lang là đến được lớp hai, tôi nở nụ cười khả ái với bạn nữ đang đứng trước cửa rồi nhờ bạn đó gọi Miyagi ra. Ngay sau tiếng gọi “Miyagi-san”, tôi liền nghe được giọng nói quen thuộc đáp lại “Gì thế?”.
Giọng nói ấy phát ra từ khoảng giữa dãy sát cửa sổ.
Đang ngồi cùng các bạn khác, Miyagi lộ vẻ kinh ngạc. Như để bồi thêm đòn kết liễu cho Miyagi đang thất kinh đó, cô gái mà tôi nhờ gọi Miyagi chốt thêm câu nữa “Bạn cậu tới tìm kìa”.
Miyagi lộ vẻ khó chịu với câu đó.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc thôi.
Quả nhiên, lúc ở trường thì không quạu nhỉ.
Nếu nhỏ cáu lên thật thì thú vị ra phết, nhưng xem chừng Miyagi không có ý định phá mất vỏ bọc bên ngoài của bản thân. Bị nhóm Utsunomiya mắt chữ O miệng chữ A hỏi chuyện trước câu nói “bạn tới tìm”, cô nàng làm nét mặt khó xử, đáp lại gì đó rồi đi về phía tôi.
“…Đang ở trường.”
Miyagi nói một cách khó chịu nhưng cũng cau mày tỏ vẻ bối rối.
“Tớ biết.”
“Vậy thì đừng bắt chuyện. Luật đặt ra rồi mà.”
Giọng nói nghiến chặt răng chứa đầy sự bất mãn. Tuy nhiên, có vẻ vẫn ý thức được đây là chuyện không thể để người xung quanh nghe thấy, nên cô nàng vẫn kiềm giọng nhỏ ở mức chỉ mình tôi nghe được.
“Cái này tớ để sẵn trong túi rồi. Mang trả lại cái này giống kiểu trả lại đồ đánh rơi nên dù tớ bắt chuyện với cậu ở trường cũng không có gì lạ đúng chứ?”
Tôi cho Miyagi xem cục tẩy trong tay mình.
“Thứ này…”
“’Không cần trả lại cũng được, cho cậu luôn’ chứ gì?”
Bị tôi chặn họng nên Miyagi im bặt. Những lúc thế này thì cô nàng chỉ có độc nhất một lời thoại thôi. Tôi đã ở cùng với Miyagi lâu đến mức đủ để biết điều đó.
“Tớ nhận cũng được thôi, nhưng trước đó có chuyện cần nói.”
Sau khi cất cục tẩy vào túi váy, tôi nắm lấy tay Miyagi.
“Ơ, này.”
“Ở đây thu hút sự chú ý lắm, theo tớ.”
Tôi nghĩ hai đứa cũng đủ nổi bật lắm rồi. Nhưng thà đi chỗ khác còn hơn là cứ đừng lì trước cửa lớp mà nói chuyện.
Tôi bước đi, kéo theo cả Miyagi.
Hành lang vào giờ nghỉ trưa khá đông đúc, kéo tay Miyagi đi lại càng khiến chúng tôi bắt mắt hơn nữa. Miyagi cũng nhận ra điều đó nên lập tức gỡ tay tôi ra rồi tự động đi theo. Phải chăng cô ấy nghĩ rằng nếu bỏ chạy sẽ bị tôi đuổi theo hay sao đó, mà không nhằn lời nào, chỉ lẳng lặng đi sau.
Đi đến cuối dãy lớp học cũ, tôi đẩy Miyagi hiếm khi ngoan ngoãn thế này vào phòng chuẩn bị âm nhạc. Rồi kéo nhỏ vào tuốt sâu trong phòng.
“Kéo tôi đến tận đây làm gì? Tôi đang ăn trưa dở dang.”
Sau khi đến được nơi rất ít học sinh lảng vảng vào giờ nghỉ, Miyagi không còn giấu cái tính khó ở nữa. Tôi hiểu rằng cô ấy đang tức giận qua giọng trầm mà tôi đã nghe biết bao nhiêu lần này.
“Nếu tớ không làm đến mức này thì không nói chuyện với cậu được, thể nào cậu cũng trốn tránh.”
Tôi tựa lưng vào vào kệ đựng nhạc cụ, rồi nắm lấy tay Miyagi lần nữa. Miyagi đã để quên vẻ mặt nhã nhặn ở đâu đó rồi, nhưng không phản kháng lại. Vẫn đứng trước mặt tôi và ngoan ngoãn để bị nắm tay.
“Đã giao kèo là không nói chuyện ở trường mà.”
“Miyagi là người nói sẽ liên lạc bằng điện thoại và không bắt chuyện ở trường, chứ không phải tớ.”
Tôi nghĩ mình chỉ đang cãi cùn thôi.
Năm ngoái, tôi đã chấp nhận đề xuất của Miyagi với ý rằng tôi cũng sẽ làm theo giao kèo, và nó đã trở thành luật bất thành văn giữa hai đứa. Cho nên, lời của Miyagi hoàn toàn đúng. Tuy nhiên, tôi không thể xuống nước ở đây được.
Bằng mọi giá, tôi phải hỏi Miyagi cho ra lẽ và cũng có chuyện cần nói với cô ấy.
“…Cho dù là vậy, tôi không có gì để nói ở đây cả.”
Miyagi chấp nhận câu nói không chút lí lẽ của tôi, song vẫn ghim tôi bằng ánh mắt thù oán.
“Miyagi không có nhưng tớ thì có.”
“Vậy đợi lần sau đến nhà tôi rồi nói là được mà.”
“Những lúc thế này, Miyagi có chịu gọi tớ đến đâu, đã vậy cậu còn định cứ thế mà chấm dứt luôn đúng không?”
“Sẽ gọi.”
“Khi nào? Hôm qua, lúc tớ đến nhà Miyagi, cậu đều làm ngơ chuông cửa với điện thoại hết nhỉ.”
“…Chẳng qua là tình cờ không thể nghe chuông cửa lẫn bắt máy điện thoại được thôi. Tôi định sẽ sớm gọi cho cậu.”
Giọng nói của Miyagi không tạo cho tôi cảm giác cô ấy thật sự có ý định gọi tôi tới.
Quả nhiên, nhất định phải hỏi cho ra lẽ ngay tại đây.
Bây giờ, nếu buông tay Miyagi ra thì chúng tôi thật sự sẽ chấm dứt.
Tôi nắm chặt cánh tay của cô ấy hơn.
“Tớ có chuyện muốn hỏi nên cậu hãy trả lời đi.”
Không nghe thấy tiếng cô ấy đồng ý hay từ chối gì cả, tôi vẫn tiếp tục.
“Tại sao cậu lại đuổi tớ về?”
Chỉ có giọng tôi vang lên trong căn phòng cũ kĩ đến mức muốn khen đẹp cũng không được. Miyagi không chịu mở miệng, cũng không nhúc nhích gì. Trong phòng chuẩn bị âm nhạc tồi tàn qua năm tháng, có xếp nhiều thùng đựng nhạc cụ, nhưng chúng chỉ nằm cạnh nhau thế thôi, không thể nào giúp thay đổi bầu không khí ngập ngừng giữa hai đứa được.
“Trả lời đi.”
Khi tôi kéo tay Miyagi, thì cô ấy lại bước lùi về như để diễn đạt rằng không định trả lời.
“Đừng ra lệnh cho tôi.”
“Tớ cứ ra lệnh đấy. Vì nơi này không phải là nhà của Miyagi.”
Miyagi được quyền ra lệnh chỉ khi ở trong nhà cô ấy thôi.
Trả 5.000 yên để mua quyền ra lệnh cho tôi.
Và giao kèo đó thì không áp dụng trên trường được.
“Vì tôi xong việc rồi nên mới cho cậu về. Chứ không có ý đuổi gì hết.”
Miyagi trả lời như thể buông xuôi, chêm thêm câu “Vậy được chưa?” rồi cố gắng gạt tay tôi ra, nhưng tôi không có ý định buông.
“Như thế là mà ‘xong việc’ ư?”
“Tôi ra lệnh nhắm mắt lại và Sendai-san đã làm theo. Mệnh lệnh đến đó là kết thúc. Không còn việc gì khác để làm nữa.”
“Mệnh lệnh kết thúc ngay tại đó có thật sự đúng ý cậu không?”
“Tôi đã nói đến đó là hết rồi mà.”
“Tiếp đến, cậu đã định làm gì đó rồi mà còn bày đặt ra vẻ. Chuyện đó thì sao?”
Vốn dĩ, tôi đã không phải là người thành thật rồi, nhưng cứ hễ ở cạnh Miyagi thì cái nết đó lại càng hiện lên rõ nét hơn. Ngay cả lúc này cũng vậy. Tôi là người đã xui khiến Miyagi làm chuyện gì đó, nhưng giờ lại cố ép cô ấy phải nói ra.
Tuy nhiên, mọi chuyện nào có suôn sẻ như vậy.
“Sendai-san chỉ giỏi hoang tưởng thôi.”
Miyagi thoái thoác việc trả lời rồi gạt tay tôi ra. Cô ấy quay lưng lại, định rời khỏi phòng chuẩn bị, khiến tôi càng tức tối hơn.
“Phải rồi. Miyagi này, cậu có đang ôn thi không?”
Tôi cất lời như kiểu sực nhớ ra chuyện này, Miyagi quay lại với nét mặt ngờ vực.
“Đột nhiên hỏi làm gì?”
“Tớ thì không ôn gì hết. Tại Miyagi mà không nhớ được chữ nào. Cậu chịu trách nhiệm đi.”
“Thật không hiểu nổi.”
“Giờ cậu có mang theo điện thoại không?”
“Tôi cần phải trả lời câu hỏi đó à?”
“Tớ hỏi cậu có mang hay không?”
“…Để trên lớp rồi.”
“Hôm nay gọi tớ đến đi.”
Tôi không thể gửi tin nhắn trước được.
Vai trò đó là của Miyagi, và hôm nay cô ấy phải thực hiện nó.
Tâm trạng hiện tại của tôi đang cáu đến mức không thể nuông chiều cô nàng này được.
“Nếu tôi nói không thích thì sao?”
Miyagi nói với dáng vẻ sưng sỉa.
Nhìn Miyagi đang thả hồn về lại lớp học, khiến tâm trạng tôi càng tệ hại hơn bao giờ hết.
“Không thích cũng phải gọi. Nhất định đấy. À, với lại tớ trả cục tẩy.”
Tôi lại gần, nhìn thẳng vào mắt Miyagi. Tiếp đến mà nắm lấy cổ tay, cưỡng chế nhét cục tẩy vào tay cô nàng.
“Không cần. Cho cậu.”
“Vậy tớ sẽ nhận nó ở nhà Miyagi.”
Tôi không nhận lại cục tẩy nữa, bỏ Miyagi lại phía sau mà rời khỏi phòng chuẩn bị âm nhạc. Về đến lớp thì đã không kịp ăn trưa nữa rồi, tôi đành chuẩn bị cho tiết kế tiếp luôn.
Tôi ngậm viên kẹo để đánh lừa chiếc bụng rỗng của mình.
Nghe bài giảng dài lê thê của giáo viên đến khi kết thúc tiết học, thì điện thoại của tôi nhận được tin nhắn từ Miyagi.
◇◇◇
Không phải tôi vội vã gì đâu.
Dù vậy vẫn đến nơi sớm hơn mọi khi.
Hít thở sâu một nhịp rồi tôi mở cửa ra, đã thấy Miyagi đứng chờ sẵn, định đưa 5.000 yên trước cả khi tôi đóng cửa.
“Không cần đâu. Do tớ bắt cậu gọi đến mà.”
Nếu là bình thường thì tôi sẽ nhận.
Giao kèo là vậy và chuyện nhận tiền cũng trở nên quá hiển nhiên rồi. Nhưng hôm nay tôi đẩy trả tờ 5.000 yên lại rồi cởi giày ra. Đang định đi đến phòng của Miyagi nhưng chủ nhân căn phòng đứng khoanh tay trước mặt, không cho tôi đi tiếp nữa.
“Tôi gọi Sendai-san tới không phải do bị cậu bắt ép, mà do tôi muốn làm vậy nên tôi sẽ trả tiền.”
Mặc dù đã về nhà, nhưng tâm trạng của Miyagi vẫn không khá lên được bao nhiêu, cô nàng nói với vẻ mặt chán chường.
“Bộ cậu muốn ra lệnh gì à?”
“…Ừ.”
Miyagi trả lời khẽ khàng rồi đẩy tờ 5.000 yên về phía tôi lần nữa.
Nhìn thế nào cũng thấy là chưa có kế hoạch gì đây mà.
Cả vẻ mặt lẫn giọng nói của cô nàng chẳng có vẻ gì là muốn ra lệnh cả, nhưng nếu giờ đôi co thế này thế kia rồi tôi lại bị đuổi về thì khốn lắm.
“Hiểu rồi.”
Tôi nhận 5.000 yên, cất vào ví thì Miyagi đang đứng chắn ở hành lang bảo “Sẽ mang trà tới”, rồi đi thẳng vào bếp. Tôi không chờ mà đi vào phòng cô ấy, đặt cặp xuống. Sau khi nới lỏng cà vạt và cởi nút áo sơ mi thứ hai ra thì ngồi xuống sàn tựa lưng vào giường.
Đã đến nhà Miyagi biết bao nhiêu lần rồi mà không hiểu sao hôm nay lại thấy bồn chồn. Không có tâm trạng để đọc truyện, mà nằm lăn trên giường chờ cô ấy quay lại cũng thấy sai sai.
Giống cô ấy, tôi cũng chưa lập sẵn kế hoạch nào.
Tôi đã hùng hổ đến đây vì không thể nào chấp nhận hành động muốn dùng cục tẩy để xóa bỏ mọi thứ trở lại thành trang giấy trắng của Miyagi, từ những việc xảy ra trong căn phòng này, cho tới quan hệ giữa chúng tôi, khổ nỗi lại không tìm ra được lời nào để nói. Vẫn chưa đầy một năm kể từ khi tôi bắt đầu nói chuyện với Miyagi, nhưng tôi nghĩ, có lẽ hôm nay là ngày không biết nên nói gì nhất.
Tôi thở dài một hơi, thì Miyagi quay lại phòng với cái khay đựng hai li nước, cùng một đĩa nhỏ mà bình thường chưa bao giờ xuất hiện.
“Ăn cái này đi.”
Cô ấy nói bằng giọng lạnh nhạt rồi đặt đĩa nhỏ lên bàn.
“Bánh Castella?”
Hiếm thấy nha.
Đúng là lâu rồi tôi mới thấy lại bánh Castella, nhưng việc đồ ăn xuất hiện trong căn phòng này thật sự rất hiếm hoi. Nếu phải kể những món Miyagi mang ra mời, thì chỉ có thể là Cider và trà lúa mạch thôi.
“Hôm nay Sendai-san vẫn chưa ăn trưa đúng không? Dù tôi nghĩ là cậu tự làm tự chịu thôi.”
“Hể... Hôm nay chu đáo ghê ta.”
“Chỉ là đồ còn thừa thôi. Vứt đi thì uổng... Nếu cậu không ăn thì để tôi xử luôn.”
Nói vậy nhưng Miyagi không ăn miếng Castella nào mà lại ngồi lên giường.
“Ăn chứ. Cảm ơn cậu.”
Tôi cũng không rõ có phải món này dùng nĩa để ăn hay không, nhưng bên cạnh bánh Castella đã để sẵn một cái nĩa bạc. Nên tôi dùng nó để ăn món bánh màu vàng nhạt tao nhã. Ăn thử một miếng mới thấy vừa ngọt vừa xốp. Vị ngọt thanh của lớp caramel dưới đáy góp phần giúp chiếc bánh tròn vị hơn nữa, thế là tôi ăn liền miếng nữa.
Ăn một hơi hết cái bánh xong tôi mới uống trà lúa mạch.
Thực tế, tôi đã không kịp ăn trưa đúng như lời Miyagi nói. Sau giờ học cũng từ chối lời mời của Umina, không la cà ở đâu cả mà đi thẳng đến đây, nên là chưa ăn cái gì để thay cho bữa trưa cả. Nhưng tôi nghĩ, Miyagi cũng giống tôi.
“Cậu không ăn hả?”
“Ăn rồi.”
Miyagi trả lời một câu mà tôi không biết có đúng sự thật hay không, rồi cô ấy đung đưa chân với vẻ chán chường. Qua dáng vẻ đó có thể hiểu rằng cô ấy đang rảnh quá không có gì làm, ngoài ra thì còn bồn chồn không yên nữa. Tôi biết hành động sắp làm này khá thô thiển, nhưng vẫn dùng cái nĩa chọt vào chân của cô ấy đang cách một khoảng khá xa.
“Đau.”
Đôi chân đang đung đưa dừng lại, rồi tôi bị chĩa sang ánh mắt căm ghét.
“Để tớ liếm chân cho cậu nha?”
“Không cần. Tôi sẽ tự quyết định ra lệnh gì.”
Cảnh giác với tôi, Miyagi rụt hai chân lên giường, ngồi bó gối.
“Sendai-san, đừng bắt chuyện với tôi trên trường nữa đấy.”
“Đó là mệnh lệnh hả?”
Miyagi không trả lời.
Chỉ im lặng lảng tránh ánh mắt tôi.
Tôi nhích lại gần và nắm lấy gấu váy của Miyagi. Nhưng lập tức bị gạt tay ra, liền sau đó là giọng nói khá trầm.
“Hôm nay tại Sendai-san mà tôi gặp toàn chuyện xui xẻo.”
Miyagi tiếp tục câu chuyện mà bỏ ngỏ câu hỏi “Có phải mệnh lệnh hay không?” của tôi.
“Tại Sendai-san mò đến tận lớp tìm, nên tôi bị tụi Maika tra hỏi tới tấp. Lúc quay lại cũng bị tò mò là có chuyện gì, mệt chết đi được.”
“Cậu trả lời thế nào?”
“Tôi nói là bị Sendai-san ép đưa tiền cho cậu mượn.”
“...Thật luôn?”
“Đùa thôi. Rốt cuộc tôi trả lời là cậu đến để báo rằng tôi được gọi lên phòng giáo vụ, rồi cứ thế đi đến đó luôn. Có điều là vẫn bị nghi ngờ...”
Cũng phải.
Tự dưng lại bị một người mà đó giờ chưa từng có điểm chung nào đến kiếm, rồi còn bị kéo đi nữa, không tò mò mới là chuyện lạ ấy chứ.
“Phiền toái lắm, nên từ giờ đừng đến lớp kiếm tôi nữa.”
Nói xong, Miyagi xuống khỏi giường, ngồi cách tôi một khoảng.
“Hình như hơi xa thì phải?”
“Tại Sendai-san cứ giở mấy trò quái đản.”
“Không hề nha. Cái đứa luôn làm trò điên khùng là Miyagi thì có.”
Tôi đính chính lại câu cáo buộc tai tiếng.
Nếu không ra lệnh thì đâu xảy ra chuyện gì kì quặc. Chỉ cần Miyagi không nói ra mấy câu dở hơi là được, chứ đổ lỗi cho tôi là quá sai lầm. Cơ mà, nhỏ này lại không nghĩ như vậy.
“Tôi không muốn bị Sendai-san nói câu đó. Mới vừa nãy cậu còn định giở váy tôi lên đấy thôi.”
“Tớ kéo nhẹ thôi mà. Miyagi chỉ biết phủ định người ta là giỏi.”
“Tại Sendai-san toàn nói ra những lời khiến tôi muốn phủ định chứ sao. Rốt cuộc hôm nay cậu muốn kiếm chuyện gì? Sendai-san rất khác với mọi khi, lắm mồm quá.”
Đúng là tôi đang ba hoa.
Đáng lẽ đang ở trong căn phòng rất đỗi thoải mái, nhưng không hiểu sao hôm nay tôi lại nói nhiều hơn như để tự đánh lừa cảm giác thấp thỏm trong lòng. Giống hệt cái thời tôi vẫn chưa quen với căn phòng này, lúc nào cũng muốn nói gì đó để không phải rơi vào tĩnh lặng.
Nhưng đâu chỉ mình tôi thấy như vậy.
“Câu đó tớ nói mới đúng. Hôm nay Miyagi cũng nhiều chuyện đấy thôi.”
Tôi còn chưa đá động gì mà Miyagi đã tự kể lại chuyện xảy ra với cô ấy trên trường, hiếm khi được như vậy lắm. Vốn dĩ, cô nàng này có bao giờ mang bánh ngọt ra mời hay quan tâm gì đến tôi đâu.
Hôm nay khác với mọi khi.
Câu này hoàn toàn chính xác.
“Tôi không nói nhiều đến thế.”
Miyagi hằn hộc nói, rồi xách cặp lại. Lấy từ bên trong ra một món nào đó.
“Cậu đến để nhận cái này đúng chứ? Lúc ở trường cũng nói rồi, cho cậu đấy.”
Miyagi nói với giọng bực bội.
Nhìn vào bàn tay cô nàng chìa ra một cách thô bạo, thì thấy cục tẩy mà tôi trả lại trên trường.
Cô nàng này sở hở chút là đòi “cho luôn”. Cả 5.000 yên lúc ở tiệm sách, cả cái áo đưa cho tôi thay vì đồng phục đã bị ướt đẫm Cider, lẫn cục tẩy mà tôi trả lại trên trường nữa, cô nàng chẳng lưu luyến bất cứ thứ gì, mà đều cho đi một cách dễ dàng. Ngay cả mong muốn trả lại của tôi cũng chẳng được màng tới. Tôi biết Miyagi là người như vậy, song vẫn có một phần tôi chưa thể chấp nhận được.
Thay vì cục tẩy, tôi nắm lấy cổ tay Miyagi.
Miyagi trưng ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng tôi vẫn đặt môi lên ngón tay vừa cầm cục tẩy kia, rồi bắt đầu liếm. Ngón tay hơi lạnh không có vị máu, cũng không có vị bánh snack khoai tây. Khi tôi đè lưỡi mạnh lên thì cục tẩy rớt xuống sàn. Miyagi nhấc tay xoa lên má tôi rồi lập tức rút lại.
“Thôi mấy trò này đi.”
Bàn tay tôi đang nắm cổ tay cô ấy bị gạt ra, đồng thời trán tôi bị đẩy mạnh.
“Tại nãy giờ mà Miyagi vẫn chưa chịu ra lệnh gì.”
“Tôi ra lệnh đi về thì cậu sẽ về à?”
“Nếu đó là mệnh lệnh.”
Giao kèo là tuyệt đối và tôi sẽ tuân thủ theo.
Thế nhưng, Miyagi sẽ không bao giờ ra lệnh như vậy.
Nếu thật sự muốn bắt tôi về, thì cô ấy đã không đưa ra giả định làm gì, mà cứ đuổi thẳng cẳng như lần trước thôi.
“...Sendai-san thật đê tiện.”
Miyagi làu bàu trong miệng.
“Nếu thấy tớ đê tiện, thì cậu cứ việc yêu cầu tớ làm chuyện mà cậu thật sự muốn đi.”
“Chẳng có việc gì tôi muốn làm bằng mọi giá cả.”
“Nếu không cần làm gì thì tớ trả 5.000 yên lại.”
“Không cần.”
“Thì ra lệnh đi. Giao kèo là vậy mà.”
Chúng tôi tuy khác nhau nhưng vẫn có điểm tương đồng.
Tôi không thích cụm từ “giai cấp trường học” cho lắm, nhưng nếu dùng cái đó để phân biệt, thì tôi ở tầng lớp thượng lưu. Nói một cách cụ thể hơn, chắc là gần cuối của nhóm thượng lưu đó. Còn Miyagi không hẳn là dưới đáy xã hội, nhưng cũng không ở tầng lớp cao.
Một đứa cố gắng giao thiệp để không bị tuột mất vị trí trên cao là tôi, và một đứa đang trụ lại ở vị trí mà không thể rớt xuống thấp hơn được nữa là Miyagi, xét về mặt nửa vời thì hai đứa khá giống nhau.
Ngoài ra, chúng tôi đều tìm kiếm một đối tượng thuận tiện cho mình.
Tôi đã có được một nơi thoải mái chứ không phải như ở nhà mình từ Miyagi, còn Miyagi thì vớ được con nhỏ nghe theo bất kì yêu cầu nào của cô ấy là tôi.
Thế nên, cả hai có hứng thú với đối phương chẳng có gì là lạ cả.
Tôi siết chặt bàn tay mình lại.
Cách nghĩ này không thật lòng chút nào.
Vì tôi đã đưa ra đáp án một lần rồi. Tuy nãy giờ cứ lí do lí trấu, nhưng nói một cách đơn giản, thì tôi muốn hôn Miyagi và xác nhận xem hôn rồi sẽ như thế nào.
...Tại đây, ngay bây giờ.
“Cậu biết phải ra mệnh lệnh gì rồi chứ?”
Tôi tiến lại gần Miyagi hơn chút.
Khoảng cách được rút ngắn lại đúng với phần tôi di chuyển, cô ấy cũng không tách xa ra. Tuy không chịu trao đổi ánh mắt, nhưng Miyagi không còn trốn tránh tôi nữa.
“...Sendai-san chủ động đi.”
Cô ấy không nhìn tôi và nói ra câu khác với dạo trước.
“Làm gì cơ?”
“...Hôn.”
Từ giờ sẽ làm gì?
Tôi được giao phó lại quyền quyết định. Tuy nhiên, tôi không có quyền từ chối nên câu trả lời chỉ có một mà thôi.
Tôi áp sát lại Miyagi, dùng tay vuốt lên mái tóc cô ấy.
Mái tóc đen óng ả, dài qua vai một chút và rất mượt mà.
Tôi đặt tay lên má cô ấy, chầm chậm đưa mặt lại gần. Bé mèo hoang Miyagi không chịu nghe lời ai, nay lại ngoan ngoãn ngồi yên, ánh mắt lúc nãy còn nhìn đi chỗ khác nhưng giờ đã liên tục chạm nhau. Điều đó đồng nghĩa với việc Miyagi vẫn đang mở mắt suốt.
“Nhắm mắt lại đi.”
“Sendai-san lắm chuyện. Tôi thích nhắm lúc nào kệ tôi nên cậu câm mồm đi.”
Chúng tôi chẳng phải người yêu nên nói không cần bầu không khí cũng đúng, nhưng tình huống này quá sức là cụt hứng. Không thể tin nổi là hai đứa chuẩn bị hôn nhau. Có điều, như vậy mới đúng là Miyagi.
Không còn cách nào khác, tôi đành đưa mặt lại gần và để Miyagi tự canh thời điểm nhắm mắt. Vẫn nghĩ là khó làm thật đấy, nhưng khi tôi tiến sát lại hơn nữa, thì Miyagi đã nhắm mắt như để trốn tránh ánh nhìn của tôi.
Tôi nghĩ đó cũng là điểm đáng yêu của cô ấy.
Tuy muốn ngắm cô ấy thêm chút nữa, nhưng tôi cũng nhắm mắt lại.
Sau đó, hôn lên môi Miyagi.
Nhịp tim không đập nhanh hơn là mấy.
Nhưng hồi hộp.
Cảm giác truyền đến từ bờ môi rõ hơn bao giờ hết.
Rất mềm mại và ấm áp.
Tôi không rõ mình đang nín thở hay đang hô hấp bình thường nữa, chỉ biết rằng mình đang rất thân mật với cô gái mang tên Miyagi.
Tôi tách môi ra.Vị ngọt, vị chua, hay vị bánh Castella.
Tôi không cảm nhận được mùi vị nào cả.
Nói chứ, ngay lần đầu mà đã hôn nhau nồng cháy đến mức cảm nhận được mùi vị thì gay go lắm.
Tôi ngắm nhìn Miyagi. Nhưng cô ấy vẫn không chịu trao đổi ánh mắt.
Tôi nghĩ mình muốn hôn thêm lần nữa.
Muốn cảm nhận nhiều hơn về cô gái mang tên Miyagi.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy vai cô ấy rồi đưa mặt lại gần một lần nữa, thì bị đẩy ra.
“Định hôn nữa hay gì?”
Giọng nói khó chịu vang lên.
“Chính Miyagi đã kêu tớ hôn đi mà.”
“Tôi có nói hôn lần hai đâu.”
“Miyagi keo kiệt.”
Tôi phàn nàn rồi lướt tay xuống cổ Miyagi.
Thân nhiệt truyền sang cao hơn mọi khi.
“Ra lệnh lần nữa đi.”
Miyagi khó chịu ra mặt khi nghe câu nói của tôi, nhưng sau một khoảng lặng, cô nàng khẽ nói.
“...Thêm lần nữa.”
Cô ấy vừa dứt lời là tôi áp sát lại, dễ dàng thu hẹp khoảng cách. Ngay lập tức, không gian ngăn cách giữa hai đứa biến mất, chúng tôi bắt đầu nụ hôn thứ hai.
Ở lần đầu tôi vẫn chưa nhận ra, nhưng cảm giác khá là thích.
Chỉ chạm nhẹ lên bờ môi mềm mại của nhau thôi, mà sự tồn tại của Miyagi đã truyền thẳng đến tôi, thật sự rất sướng. Tôi nhướn người hơn về phía Miyagi. Nguồn nhiệt truyền đến từ những chỗ đang tiếp xúc với nhau, cứ như thể có công tắc nào đó đã được bật lên, tôi bắt đầu di chuyển cơ thể, liếm lưỡi lên môi cô ấy.
Tôi thấy nóng hơn nhiều so với lúc nãy.
Cả tôi lẫn Miyagi.
Thân nhiệt chúng tôi đang hòa quyện vào nhau nhiều hơn hẳn so với lúc chỉ chạm bằng tay khiến cho ranh giới giữa hai đứa trở nên mông lung.
Miyagi hé môi, để lộ ra hơi thở ấm nóng. Lẫn trong đó là tiếng rên yếu ớt rì rào vỗ vào tai tôi. Tay Miyagi đang nắm lấy áo vest của tôi.
Hơn nữa, nhiều hơn nữa.
Tôi muốn chạm vào Miyagi.
Tôi dùng đầu lưỡi để tách đôi môi đang hé của cô ấy và định luồn sâu vào trong thì bị cự tuyệt. Như để phản kháng lại, cô ấy cắn môi tôi rồi dùng hết sức bình sinh đẩy tôi ra.
“Tôi không nói là được phép làm tới mức đó.”
“Hôn nào mà chẳng là hôn.”
“Tóm lại, không cần làm vậy nữa.”
Miyagi từ chối dứt khoát rồi tách xa ra khỏi tôi. Sau đó, cô nàng không nhìn tôi mà tự tiếp lời mình “Sau này biết tính sao đây?” rồi ném hộp khăn giấy hình cá sấu vào người tôi. Tôi chụp lấy con cá sấu đặt xuống sàn.
“Tính là tính gì?”
“Chứ thế này ngượng nghịu quá.”
Ừ thì, đúng thật.
Miyagi không phải người yêu của tôi, theo lời cô ấy thì chúng tôi còn chẳng phải là bạn. Và vì đã hôn với một đối tượng như vậy, làm gì có chuyện không sượng trân.
Nhưng ắt hẳn, không có gì thay đổi cả.
Tôi không tin chỉ vì hôn nhau mà Miyagi cua khét thái độ với tôi.
Thể nào từ giờ, nhỏ cũng sẽ sưng sỉa phun ra những lời khẩu nghiệp chua chát chứ chẳng tử tế với tôi hơn đâu. Nói thật, nếu tự nhiên nhỏ quay xe, nói chuyện thân mật với tôi thì lúc đó càng thấy ớn hơn nữa. Rất có thể một điều gì đó sẽ thay đổi, nhưng chưa nhìn thấy sự khác biệt thì chẳng thể nào biết được, nên chỉ còn cách để nó tự diễn ra thôi.
“Sendai-san tuy thông minh nhưng vẫn là con ngốc.”
Miyagi vừa thở dài vừa nói.
“Tớ đồng ý cái vế mình là con ngốc, chứ không thông minh gì nha.”
Nếu tôi thông minh thì đã đáp lại được kì vọng của phụ huynh rồi.
Sẽ học ở một trường cấp ba khác và không gặp được Miyagi.
“Chỉ thấy khó xử lúc lúc đầu thôi mà, không sao đâu.”
Tôi nói một cách vô trách nhiệm rồi nằm lăn lên giường.
Miyagi cứ mãi như thế này, cứ cư xử như từ trước đến giờ là được.
“Từ giờ cũng phải gọi tớ đến nữa đấy.”
“Không cần cậu nói tôi cũng gọi, chớ ra lệnh cho tôi.”
Miyagi trưng lên vẻ mặt quạu quọ, rồi đứng dậy lấy mấy cuốn truyện. Tiếp đến là uống li Cider.
Điều mà tôi nhận ra sau khi hôn Miyagi, đó là tôi đang thích cô ấy đến mức mò đến tận nhà, gọi ra gặp mặt trên trường và thậm chí là để cho cô ấy ra lệnh nữa.
Thích đến mức mà bản thân tôi còn thấy ngạc nhiên.
Cơ mà, sẽ không nói cho chính chủ biết đâu.